HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
Ngừng trong hạt nước bốc hơi
Nghe ta muối mặn nghe người lệ cay
Luân Tâm
Kính dâng Tứ Thân Phụ Mẫu:
Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
(Ca Dao)
Lòng đau giấc ngủ chưa yên
Cầu xin Cha Mẹ cõi tiên thanh nhàn
Tủi thân chẳng trọn khói nhang
Chén cơm ngày giỗ ngỡ ngàng lệ rơi
Ngọn rau đắng nhớ bồi hồi
Tô canh chua bỗng nghẹn lời vái van
Luân Tâm
:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 05:52:24 bởi Viet duong nhan >
1. Đổi Đời
Rong chơi năm tháng đổi đời
Cổng tù giông bão cổng trời khói sương?
Sử kinh đốt chẳng hết hương
Trần gian địa ngục đoạn trường còn nguyên?
Chiều tàn mộng chửa bình yên
Nước xuôi gió ngược đảo điên sao đành?
MD 09/25/06
Luân Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 04:55:31 bởi Viet duong nhan >
2. lưu lạc
Người xưa còn có bóng trăng theo
Ta chỉ còn đây chút nắng chiều
Gió bụi xác xơ không quán trọ
Ngựa xe xa vắng nẽo cô liêu!
Gắng gượng mà đi hết dặm hồng
Mai sau còn lại dấu chân không?
Có loài hoa dại nào thương xót
Xin giữ giùm ta chút nắng trong!
Đã mấy lần đi, mấy lần sầu
Hẹn hò còn đến tận kiếp sau
Thuyền hoa cặp bến không ai đón
Có phải vô duyên tự kiếp nào?
Còn chút mây hồng áo tương tư…
Để dành mai mốt gửi người xưa
Chân trời góc biển dù lưu lạc
Cũng được nâng niu chút hương thừa!
Nếu có qua đây, xin khóc giùm
Mưa nào kỷ niệm áo choàng chung?
Nắng nào nghiêng nón hôn dòng tóc?
Yêu đã thiên thu... vẫn thẹn thùng!
Rồi cũng biệt ly, cũng tiễn đưa
Con đường hò hẹn trả gió mưa!
Trăng sao thêu áo, mây se tóc
Hoa cỏ ngậm ngùi theo dấu xưa!
Nếu chẳng cùng đi, chẳng cùng về...
Giữ giùm chút kỷ niệm đam mê!
Để dành kiếp khác làm mai mối
Mà nhận ra nhau vẹn ước thề!
MD 05/04/02
Luân Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 04:58:56 bởi Viet duong nhan >
3. Áo Bay
Tưởng mây gọi áo trắng về
Nào hay mây lỗi hẹn thề... trốn ta!
Chiều đông áo tím hoa cà
Nhởn nhơ trước ngõ làm quà tương tư!
Hồn run theo gót tiểu thư
Trời buồn mây xám mà mưa không đành!
Hôm nào nắng đẹp trời xanh
Thay màu áo trắng để dành ai khen?
Mơ màng khi lạ khi quen...
Tóc bay với áo còn ghen môi hồng
Nhìn nhau được mấy mùa đông?
Chờ nhau cuối bãi, đầu sông sương mờ
Hẹn hò trên những dòng thơ
Run run mực tím còn ngờ chiêm bao
Trễ đò mới biết thương đau
Người qua chuyến trước chuyến sau đoạn trường
Phù sa thương ruộng, nhớ vườn
Cùng chung dòng nước, đôi đường song song
Xác xơ chín nhớ mười mong:
Quên ăn, quên uống mà không quên người
Thướt tha, yểu điệu, cười cười...
Làm duyên nũng nịu hoa tươi thẹn thùng
Người đi mang cả mùa xuân
Đất trời lạnh lẽo xác thân đọa đày...
Mười năm chưa được cầm tay
Đêm đêm mơ tưởng tiếng ai gọi mình
Thương thân, tủi phận nòi tình
Cũng may còn được cho nhìn áo bay!
MD 05/05/02
Luân Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 05:02:37 bởi Viet duong nhan >
4. Mẹ
Thân tặng Trần Kiêu Bạc
Chân cứng, đá mềm tủi hồn quê
Áo nâu nón lá mặt sầu che
Nắng khô bờ mía khô ao cá
Cỏ héo hoa tàn bặt tiếng ve!
Mây che cát lấp hay mắt mù?
Mẹ đi con cũng mất đường tu?
Kinh hoàng chết khát không nguồn cội
Tàu chuối lá dừa lạnh gió thu!
Luống cải hoa vàng bướm ngẩn ngơ
Mẹ con vun tưới nắng thẩn thờ
Cơn giông chợt đến mưa ma quái
Con được chui vào áo Mẹ mơ
Câu chuyện thần tiên lại trở về
Thơm bầu sữa mẹ ngủ no nê
Hai tay ôm chắc lưng từ mẫu
Tóc mẹ giăng màn trời chở che!
Mẹ có nghỉ ngơi, có ngủ không?
Đêm hè leo lét ngọn đèn chong
Vá may bắt muỗi tay mòn mỏi
Áo lạnh vai gầy tủi gió đông
Khói lửa tràn lan giặc cướp về
Nửa đêm Ba Mẹ bị kéo lê
Ba may chạy thoát, thương thân Mẹ
Máu nhuộm kinh hoàng mấy bờ đê! (1)
Cũng may trời Phật Ông Bà thương
Mẹ đã vượt qua nẽo đoạn trường
Chân le chân vịt thân xuôi ngược
Lo cháo lo rau quên vết thương
Biển cạn non mòn sông vơi đầy
Trời mưa trời gió rụng cỏ may
Canh chua rau đắng lòng thơm ngọt
Ba vẫn thường khen Mẹ lắm tài!
Ngày xuân mới thấy áo Mẹ lành
Dâng lễ Tổ Tiên trọn lòng thành
Tóc lại bạc thêm lưng còm cõi
Xin được an bình đủ cơm canh
Thương tay Mẹ biến chứng đau gan
Lở lói đớn đau chẳng dám than
Dấu con vì sợ con đau xót
Không thể ôn thi mất bảng vàng (2)
Cũng may không thẹn với Mẹ hiền
Con đậu Tú Tài, Mẹ bình yên
Tim con tan nát khi hay biết
Nước mắt đong đầy bàn tay tiên
Gió thoảng xa gần nhịp võng trưa
Tiếng gà buồn ngủ gọi trời mưa
Mẹ ru nắng ấm thơm hoa sứ
Con dệt mộng đầu: chuyện đời xưa!
Mơ được đào tiên dâng Mẹ ăn
Trắng da dài tóc, sống nghìn năm
Mẹ cười hoa bưởi, vui hoa nắng
Nhẹ gót trường sinh, thoát nợ nần!
Đất nước tang hoang ma quỷ về
Cá tôm tuyệt giống mất lũy tre
Mẹ đau ngày tháng con oan ức
Tù tội không chừa bóng trăng quê!
Nước mắt Mẹ thành biển thành sông
Trời cao đất rộng: có như không
Hận sầu cháy tóc tim khô máu
Hồn vội tìm con chốn lửa hồng!
Lê gót tàn trên nẽo đắng cay
Xác xơ mái rạ cửa không cài
Chuồng gà, chuồng vịt: không còn dấu
Rau muống, rau dừa nhớ bóng ai?
Khói lạnh nhang tàn tủi trời mưa
Không một tiếng chim, không bóng dừa
Vườn trầu khô chết hoa mắc cỡ
Khóm trúc gục đầu mặc gió đưa!
Lối cũ lạ lùng ngõ nhện giăng
Áo sầu chân đất lạnh bóng trăng
Bên thềm rêu chết khô dế khóc
Còn sợi tóc nào vương gốc măng?
Trời đất sao không tan biến đi?
Để sầu để hận mãi làm chi?
Tình người đâu mất? Người hóa thú?
Hay thú hóa người ngăn lối đi?
Ngày đêm mòn mỏi mong chiêm bao
Gặp Mẹ thân yêu như ngày nào
Đón con trước cổng trường sơ học
Tay sẵn thẻ đường thơm mía lau
Lâu quá rồi sao Mẹ không về?
Con như cháo khét, như cơm khê
Như sầu riêng rụng non, ung thối
Chim chóc, côn trùng đều chán chê
Một hôm đất khách bão tuyết tràn
Nửa mê nửa tỉnh nửa kinh hoàng
Vội vàng Mẹ đến cho hơi ấm
Thơm ngát mộng lành hương bình an
Chưa kịp dâng trà, chưa hầu cơm
Vô tình tuyết xóa hết dấu chơn
Mẹ theo nhang khói, theo sương gió:
Một giọt nắng vàng rơi trước sân...
MD 10/10/05 Luân Tâm
1) Khoảng 1946, lúc tôi mới độ 3 tuổi, một đêm cướp bắt Ba Mẹ tôi tra khảo tiền một cách dã man. Ba tôi chạy thoát, chúng đâm Mẹ tôi nhiều vết thương, tưởng chết, chúng bỏ đi.
2) Lúc tôi trọ học ở Mỹ Tho, bận ôn bài thi Tú Tài thì ở quê nhà Mẹ tôi bị đau gan nặng biến chứng: tay chân lở lói, đau nhức vô cùng, gia đình định nhắn tôi về, Mẹ tôi không cho vì sợ tôi đau khổ lo lắng, hỏng thi. Đến lúc thi đậu xong, trở về quê mới hay Mẹ đau nặng, tôi vô cùng kinh hoàng, đau xót. Cũng may không phụ lòng hy sinh, thương yêu của Mẹ hiền!
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 05:06:03 bởi Viet duong nhan >
5. đỡ tủi thân
Nép vào bụi chuối khóm tre
Thương đôi cánh bướm quanh hè cuối sân
Tình sầu nương náu gót chân
Tình ngoan dỗ giấc thật gần... thật xa!
Người ở trọ kẻ không nhà
Sao không chung giấc mơ hoa muộn màng
Sao đành vội vã sang ngang?
Mang theo tất cả nắng vàng trời xanh
Lá non hoa trắng mong manh
Ngây thơ còn chút an lành khói sương
Chân phố thị mắt ruộng vườn
Còn vầng trăng cũ tơ vương nghĩa tình?
Bao giờ cho gặp? Cho nhìn...
Đất trời ghen thấy... chúng mình yêu nhau
Nước đâu còn để tưới trầu
Vườn rau vườn cải năm nào cháy khô?
Giọt sương bé bỏng đợi chờ,
Miệng khô lưỡi đắng còn mơ mưa dầm
Náu nương vào cõi xa xăm
Mơ hồ cơm áo âm thầm thịt xương!
Lẽ đâu không có thiên đường?
Lẽ đâu chỉ có tang thương nợ nần?
Nép vào nhau: đỡ tủi thân
Xin cho một chút ân cần... nửa đêm.
MD 03/19/04
Luân Tâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2007 06:18:22 bởi NhàQuê >
6. giáng tuyết
Thân tặng Lan Đàm
Khi những cánh hoa tuyết mong manh, bé bỏng đầu mùa nhẹ nhàng đáp xuống sân ngôi nhà mới, lắng đọng mấy giọt mềm mại dễ thương trước thềm hoa, lững lờ ve vuốt cánh cửa kính lạnh lẽo của thư phòng tĩnh mịch, tôi bỗng mơ hồ thấy tà áo trắng của một nàng tiên hương sắc tuyệt vời... lòng bỗng bâng khuâng tự hỏi: “không biết Giáng Tuyết có phải là hoá thân, tiền kiếp hay hậu kiếp của Giáng Tiên, Giáng Ngọc, Giáng Hương một thời cổ tích, mộng mơ?”
Bao nhiêu xúc cảm bồi hồi, buồn vui lẫn lộn kỷ niệm nắng mưa gần trọn một đời người dâu bể, lênh đênh... cuốn hút tôi vào trang giấy trắng nửa thực nửa mơ... để rồi trong chớp mắt, bất chợt hình bóng yêu kiều thân thương kia vụt biến mất, chỉ còn rơi rớt lại mấy dòng thơ nhạt nhòa lạnh buốt gối chăn, bàng hoàng da thịt...
Luân Tâm
Cây ngủ hay cây đã chết rồi?
Đường buồn hoa lá bỏ cuộc chơi!
Cánh chim lẻ bạn tan thành tuyết,
Lạnh đau chăn chiếu, đau đất trời!
Co ro trong bụi rậm, hang sâu,
Con trùn, con kiến đợi kiếp sau?
Rễ non cành mục sầu răng cứng,
Đói lạnh không chừa chỗ... chôn nhau!
Từng mảnh hồn đau, từng dấu chân,
Nhạt nhòa tượng đá, nhớ xa gần,
Buồn qua sông suối mây ôm núi,
Ong bướm tan thành bóng thiêu thân!
Gọi trăng, gọi gió, gọi sao nào?
Trời quên xuống thấp, biển lên cao?
Hay là mưa nắng buồn đi vắng?
Để gót xuân hồng lạnh trước sau
Sắc hương ngày cũ đi về đâu?
Chẳng lẽ nghìn đời phải mất nhau?
Trần gian không đủ khăn tang trắng?
Buồn đến, buồn đi: tưởng chiêm bao!
Môi cũ mắt xưa cũng xanh rêu?
Tim đau hóa đá hết đường yêu?
Hai bàn tay nhớ nơi hò hẹn?
Lòng đâu còn lửa gọi mưa chiều?
Phong, hoa, tuyết, nguyệt: đẹp thơ Đường,
Tan theo khói lửa mất quê hương,
Đi về tuyết nhuộm đường lưu lạc,
Nhuộm trắng áo sầu gót tang thương!
Nắng nghiêng vành nón đã phai nhòa?
Bếp lửa thần tiên đã quá xa:
Củ khoai, trái bắp còn hơi ấm
Tay Mẹ cho con dệt mơ hoa!
Mẹ đi đâu rồi Ba đi đâu?
Không còn chuồng lợn không chuồng trâu,
Không mùi rơm mới không nhang khói,
Lạnh bốn phương trời, lạnh thiên thu!
MD đêm 25/11/05
(lần đầu tiên tuyết về thăm ngôi nhà mới!)
Luân Tâm
7. bóng hình
Long đong sóng cỏ xanh mây
Chuồn chuồn mòn cánh hao gầy nắng trôi
Vàng mơ lá rụng chơi vơi
Gió xô bóng lạ gió mời bóng quen
Áo thay hương mới hờn ghen
Buồn dâng nghẹn tiếng dế mèn mồ côi
Mơ tan cành rã đau chồi
Thẩn thờ bướm cũ bồi hồi vườn xưa
Ngủ mê nắng hạn thèm mưa
Ngủ mê tình điệu bóng đưa mệt nhừ
Mơ màng hồng áo tiểu thư
Mơ màng gác trọ đón đưa tình hờ
Ve sầu ru cánh ngẩn ngơ
Mấy dòng lưu lạc còn ngờ tình thư
Sông to nước nhỏ buồn dư
Bóng ai gội tóc tương tư trễ đò
Lòng đau bó gối nằm co
Ôm trăng lỗi hẹn dặn dò... trôi sông
Núi nghiêng níu bóng mây hồng
Rừng nghiêng mắt nhắm suối vòng mộng du
Áo cơm mặc kệ cai tù
Bỏ buồn, bỏ khổ, bỏ thu nợ trần
Mỏi mòn trong đục thương thân
Lưng trần tay trắng gót xuân lỡ làng
Đường nào hoa khóc cỏ than
Đường nào vàng đá xin khoan nói liều
Loanh quanh quên sớm nhớ chiều
Hết duyên hết nợ đường yêu lạ lùng
Như bã rượu, như dây thun
Như khôn quá dại như khùng quá khôn
Hồn đâu còn sợ hết hồn?
Nửa mê, nửa tỉnh, nửa chôn... nửa tìm...
MD 02/25/06
Luân Tâm
8. cần thiết
Rừng chẳng còn cây đâu phải rừng?
Cây không hoa trái lá không xuân
Không em anh không còn anh nữa
Không cửa, không nhà đón người dưng?
Không mắt không môi không nói cười
Không tai không mũi không chút người
Không tim không óc không mơ mộng
Không tiếng thở dài không hên xui?
Còn lại chút gì trong gió mưa?
Trong màu áo mới chờ đón đưa
Trong môi mê gọi lời trăng gió
Trong tóc thơm đầy chuyện đời xưa?
Trời đất phân chia mấy cõi buồn?
Mấy bờ nước mắt, mấy đau thương
Mấy sông, mấy biển xanh rừng núi
Để gió thu nào nhặt chút hương?
Không anh em biết như thế nào?
Hai cánh tay trần trắng chiêm bao
Bờ vai còn dấu hôn thổn thức
Môi ướp đường phèn hay mía lau?
Hay chỉ còn trơ xác rong buồn?
Như lời rêu úa gọi mù sương
Như cây không lá, hoa không sắc
Như trái mãn cầu rơi xuống mương?
Em sẽ đi trên dãi Ngân Hà
Nhặt bao sao đẹp kết đèn hoa
Soi đường cổ tích tìm chăn gối
Hay gọi trăng non thăm rừng già?
Tay nhớ tay thương tay dỗ dành
Tay nào nhóm lửa suốt năm canh?
Tay nào quá điệu ghen hờn bướm?
Hay chỉ đi về áo rêu xanh?
Hai số không sao không giống nhau?
Hoài công kiệt sức đợi chiêm bao
Hai đầu trái đất người đâu mất
Môi đá thèm hôn bóng nắng nào?
Lênh đênh mây trắng kiếm mây vàng
Cánh cò hiền dịu cũng nhòa tan
Em còn phân nửa anh phân nửa
Nghìn kiếp cô đơn khóc lỡ làng?
Làm sao ghép lại được như xưa?
Chung bóng chung đôi yêu bốn mùa
Mặc kệ đói no quên cay đắng
Ngày say nắng ấm đêm giỡn mưa!
Tách ra một nửa còn như không
Thiếu cái xương sường điệu cong cong
Như đu đủ đực mơ ôm trái
Hoa lá xanh tươi chỉ đau lòng! (1)
Lận đận, long đong sóng bạc đầu,
Nửa vòng trái đất cháo xa rau
Thương vùng núi lửa không còn lửa
Thương bóng trăng già thèm mưa ngâu...
MD 11/24/05
Luân Tâm
(1) Cây đu đủ đực chỉ có lá, hoa mà không có trái được. Hình như hoa đu đủ đực cũng là một vị thuốc Nam?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2007 06:23:30 bởi NhàQuê >
9. ca dao
Thân tặng Mao Tôn Vũ Công Hùng
Em tắm ngọt ngào trong ca dao,
Em thơm cổ tích, thơm nắng đào,
Em ôm huyền thoại vui chăn gối,
Em rải trên giường muôn cánh sao...
Chờ em đầu ngõ ca dao
Lá xanh bông trắng ngọt ngào gót sen
Áo hoa cải điệu chờ khen
Môi hồng hoa nắng còn ghen tóc cài!
Em đi trên nụ hoa mai
Hoa cau rụng trắng bờ vai tỏ tình
Cỏ may mắc cỡ lén nhìn
Mây vàng thay áo thay hình khói sương!
Chải đầu hong tóc dễ thương
Ngón tay hoa sứ chỉ đường thơ thơ!
Bình minh chim gọi bướm chờ
Hương xưa còn ấm mấy bờ chiêm bao?
Mơ màng lưng trắng yếm đào,
Gió lên đồi nhớ... gió vào áo trưa...
Em nằm võng hát đong đưa
Chuồn chuồn đáp xuống... lá bùa tương tư
Hàng mai chiếu thủy hiền từ
Còn bao nhiêu giọt nước mưa hẹn hò?
Lúa vàng áo mới thơm tho
Em ôm sương sớm giả đò ngủ quên
Tình sầu bóng nhỏ lênh đênh
Áo dài áo ngắn phơi trên vườn trầu!
Nước rửa chân, nước gội đầu
Hòa vào mạch đất tươi màu cỏ non
Hương ngọc lan, điệu bông gòn
Ngẩn ngơ bướm lạ, giận hờn hoa thơm?
Tay sàng gạo, tay nấu cơm
Tay vui đùa nước, tay ôm vỏ dừa
Tay mặc áo, tay nón đưa
Tay tình e thẹn gọi mưa đêm hồng!
Ruộng vườn mơ gặp suối sông
Hoa lau trắng đợi hoa vông đỏ tình
Đường nào đổ quán xiêu đình?
Đường nào ngơ ngẩn mắt nhìn liêu trai?
Sương đêm thao thức mưa ngày
Vườn đào, vườn mận, vườn xoài thêm hoa
Tóc dài ai dệt tình ca?
Trăng về gọi bóng áo hoa thăm dò...
Chiều xuân nước lớn đợi đò
Gót chân hờn dỗi cánh cò lãng quên
Trái me kỷ niệm nhớ tên
Mà sao răng cắn môi mềm chanh chua?
Không cho đi theo lễ chùa
Để đôi guốc đỏ bỏ bùa cho ai?
Tình leo lên những luống cày
Tình chui vào những củ khoai, trái cà
Tình vào đám bắp, khóm hoa
Em xô, em đẩy không ra lưới tình!
Có hai con bướm theo rình
Hôn nhau để dạy chúng mình... học hôn?
Mây hồng mây trắng chập chờn
Lửa than mê gặp lửa rơm... bao giờ?
MD 12/12/05
Luân Tâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2007 06:22:39 bởi NhàQuê >
10. tình quê
Thân tặng Trần Bạch Thu
Chiều lạnh chim non gọi mẹ hiền
Nắng hồng lưu luyến ôm mái hiên
Hàng cây ngơ ngác nhìn mây trắng
Gió gửi hương lòng theo gót tiên!
Tre quá già rồi lá vàng khô
Măng nhỏ không ngoan vẫn còn chờ
Một trận mưa rào xanh hy vọng
Đất lành suối mát lớn thành thơ!
Nắng gắt trưa hè rộn tiếng ve
Chuồn chuồn nghiêng cánh hôn bóng ghe
Ngày mai có lẽ trời mưa lớn
Đám mạ xanh màu áo mới khoe!
Gà gáy dâng buồn tiếng võng trưa
Con chim chích nhỏ ru bóng dừa
Lá sầu riêng rụng khô bờ giếng
Hoa cải thẩn thờ nhớ tiếng mưa!
Sương trắng hoàng hôn gió dịu dàng
Bóng cò yểu điệu hết lang thang
Lưng trời cổ tích thêu hoa gấm
Buồn đến mơ hồ thơm khói nhang!
MD 11/10/05
Luân Tâm
11. cỏ hoang
Thân tặng Nguyên Trần
Như hoa đồng nội như cỏ hoang?
Thơ thẩn vườn khuya trăng gió tàn?
Đường đau mưa lạnh hồn sông núi?
Mõi mòn chân đất mộng bình an?
Vắt chân nằm ngắm đất trời
Bên kia cát bụi dòng đời mưa giăng
Bên nầy tre vẫn khóc măng
Hết mưa rồi nắng: băn khoăn ích gì?
Im lìm không phải không đi
Ồn ào không phải nghĩ suy hơn người
Vui vẫn khóc, buồn vẫn cười
Bao nhiêu ngang trái tại người? tại ta?
Mất quê hương, không cửa nhà
Không tình, không nghĩa hay là không không?
Hỏi thăm cây cỏ ruộng đồng
Hỏi thăm sâu bọ còn mong kiếp nào?
Hỏi châu chấu hỏi cào cào
Bay qua bay lại nhảy vào nhảy ra
Hỏi cu gáy hỏi chim ca
Hôm nay lạnh lẽo? Hôm qua ngọt ngào?
Trời còn khi thấp khi cao?
Đất còn đen, đỏ... làm sao đứng, ngồi?
Đường xa xứ lạ nổi trôi
Đêm đêm vất vưởng bên đồi cỏ hoang
Mơ chi áo gấm nhà vàng?
Lòng nghe thanh thản, bình an: đã mừng!
MD 03/13/04
Luân Tâm
12. cỏ khô
Thân tặng Lan Đàm
Đường làng còn chút cỏ khô
Dấu chân côi cút mơ hồ bụi bay
Tủi thân ăn ớt không cay
Khổ qua không đắng, chanh xoài không chua
Buồn rung tàu chuối, lá dừa
Hoa tàn cây héo, thềm xưa thẩn thờ!
Trời mưa: cá nhảy lên bờ,
Hết ham bắt cá, đặt lờ, giăng câu
Mây tan: bóng rã dưới cầu,
Đau lòng cá nhái, tép bầu lênh đênh!
Đêm nằm ngủ chẳng đắp mền,
Mong chờ Mẹ đến kề bên dịu dàng
Sửa chăn, đuổi muỗi, căng màn
Tay tiên còn ấm hương choàng áo, khăn
Mẹ về bên ấy có trăng?
Có sao đom đóm? Có măng? Có dừa?
Có gà gáy? Có võng đưa?
Có lu để hứng nước mưa ngọt ngào?
Có vườn bắp? Có vườn rau?
Hay là chỉ có một màu hư không?
Lúa non chưa trổ đòng đòng
Nắng mưa đi vắng mây hồng ngủ quên
Để giông bão trốc gốc lên
Đau lòng đất Mẹ, sấm rền nát tim!
Não nề tiếng dế, tiếng chim
Lối quen bỗng lạ sương chìm áo nâu
Mẹ không thể ở được lâu
Cho con đáp tạ ơn sâu sinh thành
Cơm chiều vui ấm mái tranh
Miếng trầu chén nước chè xanh hiền hòa
Mẹ về bên ấy bao xa?
Còn thương gửi phúc làm quà cho con
Bến Tre xuôi ngược Sàigòn
Chiều tàn đất khách gót mòn chiêm bao
Mẹ như trăng, Mẹ như sao
Con như nòng nọc trong ao nước phèn
Nắng mưa, bùn đất đã quen
Nhà cao cửa rộng chong đèn cạn khô
Gió qua cửa sổ mơ hồ
Bóng Ba dìu Mẹ xa bờ thương đau?
Đêm buồn lạnh trước lạnh sau
Nghẹn ngào nhang khói xót đau mả mồ!
Run run ôm bức ảnh thờ
Hồn tan theo bóng sao mờ xa xôi.
MD 11/29/05
Luân Tâm
13. sương khói
Thân tặng Thi Họa Sĩ Vũ Hối
Đèn vàng hiu hắt bóng xưa
Trước sau lạnh lẽo... đường mưa lỡ làng!
Dặm buồn sương khói xốn xang
Người đi tuyết nhuộm đêm tàn tha hương!
Lời thơ tiếng nhạc đoạn trường...
Mắt nhòa kỷ niệm, tóc buồn chia ly!
Đau kẻ ở đau người đi
Sân ga, bến nước xuân thì tủi xuân
Núi thương rừng nhớ chân dung
Hiên ngang nét bút hào hùng ý thơ
Gửi người một chút đơn sơ
Phong sương bóng hạc mộng mơ vẫn đầy?
Còn non nước còn gió mây
Còn hoa chung thủy còn cây nghĩa tình
Đoạn trường mấy nẻo nhục vinh?
Tri âm biệt xứ hay mình vụng tu?
Nắng thơm còn lạnh mây mù
Gió hiền hôn lá tình thu nhớ vàng
Trôi trong giọt nắng chiều tàn
Nửa mê nửa tỉnh điệu đàn hương quê
MD 11/21/04
Luân Tâm
:: Trang thơ đã đưa vào TV ::
Xin cảm ơn Nhà Thơ Luân Tâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 05:26:53 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: