HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 382 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 5717 bài trong đề mục
NhàQuê 27.11.2007 08:44:55 (permalink)
0
 
 


 
 
135. giấc ngủ chưa yên

~ Kính dâng hương hồn Ba Má


Đường xa tuyết trắng áo con
Nhẹ lo ăn mặc vẫn còn khổ đau
Khu vườn hương hoả còn đâu?
Cha nằm xương lạnh dãi dầu nắng mưa
Mẹ nằm đau tủi bóng dừa
Khói hương xa vắng gió lùa cỏ khô!
Đoạn trường nào có thước đo
Ơn Cha ơn Mẹ: bài thơ muôn đời!
Bể dâu chi lắm hởi Trời
Nghìn xưa ai khóc ai cười cợt ai?
Chùa hoang trơ trọi gốc mai
Con đò mệt mỏi đêm dài mù sương
Biết đâu địa ngục thiên đường?
Nghĩ thương thửa ruộng, khu vườn vô tư
Nhớ thương nét mặt hiền từ
Song thân lận đận sớm trưa nhọc nhằn
Lo con đủ mặc đủ ăn
Nắng lên tóc bạc mưa hằn áo tơi (1)
Dạy con đạp đất đội trời
Dạy con nhân đức thảnh thơi mong ngày...
Nào ngờ núi lở cát bay
Thế nhân gian ác phơi bày trắng đen!
Lòng đau giấc ngủ chưa yên
Cầu xin Cha Mẹ cõi tiên an nhàn
Tủi thân chẳng trọn khói nhang
Chén cơm ngày giỗ ngỡ ngàng lệ rơi!
Ngọn rau đắng nhớ bồi hồi
Tô canh chua...bỗng nghẹn lời vái van! (2)

***

Đêm khuya, tiếng dế mơ màng
Sang canh gà gáy vội vàng thả trâu
Tinh sương ngập luống cày sâu,
Mồ hôi ướt áo... còn đâu con chờ?
Nghìn trùng sóng biển bơ vơ,
Nghìn năm trăng cũ đầy vơi giọt sầu!
Nghĩ mình chân đất áo nâu
Đường xa xứ lạ sang giàu mặc ai
Nhớ thương quê cũ tàn phai
Nắm mồ Cha Mẹ... đắng cay hương hồn!
Người xưa hiếu thảo làm gương,
Văn minh chi kẻ xem thường Mẹ Cha?
Thương dòng nước ngọt phù sa
Thương bờ tre nhỏ cha già đợi măng
Thương con đường cũ quanh làng
Bước Cha bước Mẹ lo toan những ngày...
Nhớ trưa nắng nổi cá chài (3)
Mẹ vò viên cám, cá bay đớp mồi!
Nhớ hàng vú sữa xinh tươi
Trưa nằm chiếc võng nghiêng trời gió bay!
Mẹ đau tay khổ bàn tay...(4)
Thuốc men khan hiếm, đắng cay trăm đường.
Cha lo lặn lội đặt lươn (5)
Mẹ ăn bớt bệnh trời thương tình nghèo!
Mẹ nuôi được một con heo
Bao nhiêu nồi cám, nồi bèo sớm trưa
Mà tiền chẳng đủ để mua
Cho con áo mới lên chùa dâng hương
Quản bao dãi nắng dầm sương
Quanh nhà bầu bí mướp hương mấy giàn
Bạc hà hành hẹ dưa gang,
Khế chua bưởi ngọt bên hàng xoài tơ.
Ôm từng cục đất đơn sơ
Vun bồi mương độn nên bờ sầu riêng
Mong ngày cỡi hạc qui tiên
Con còn được hưởng chút duyên ngọt ngào!
Chọn nơi yên nghỉ thanh cao
Nào hay bạc phước nỗi đau còn đầy!
Lòng con chết tự tháng ngày..
Niềm vui đã hết: rượu cay sá gì
Mơ màng khói thuốc ích chi
Nhớ lời Cha Mẹ dạy khi xa nhà
Giật mình mái tóc điểm hoa
Tha hương cầu thực phong ba nửa đời
Tre tàn măng mọc thì thôi
Kể như con nước chảy xuôi một dòng
Có khi đục có khi trong
Bao dung biển cả một lòng bao la!
Thương con con lại nhớ Cha
Thương thân Mẹ chẳng lụa là áo nâu
Thương bàn tay Mẹ nhiệm mầu
Chong đèn bắt muỗi vá thâu đêm trường!
Mắt quầng tóc rối tơ vương
Chẳng than chẳng khóc chẳng buồn giận ai!
Thương Cha cực khổ ngày ngày
Áo tơi mưa lạnh luống cày cô đơn
Năm canh giấc ngủ chập chờn
Phần lo trộm cướp phần cơm áo đòi!
Con vui Cha Mẹ đều vui
Con buồn Cha Mẹ ngậm ngùi chở che
Như con gà mái sau hè
Bênh con dám đánh dám đe quạ diều!
Tu thân tích đức sớm chiều
Cháu con còn được hưởng nhiều hồng ân
Dầu sôi lửa bỏng chiến tranh
Vẫn còn có chỗ sẳn dành dung thân
Vẫn còn được thấy mùa xuân
Tha hương vẫn có hoa mừng chim ca!
Buồn vui ngày tháng phôi pha
Thương cha mẹ lạnh quê nhà xa xôi
"Gió đưa cây cải về trời..." (6)
Mẹ ru con ngủ những lời thần tiên
Tìm đâu? Con mãi trông tìm
Đã đành máu chảy về tim muôn đời!
Nén đau, xin khấn một lời
Hương hồn Cha Mẹ rạng ngời ngôi cao!
Rồi con cũng sẽ về sau
Nghìn thu là giấc chiêm bao nhẹ nhàng
Mong chi một chút khói nhang
Miễn sao con cháu bình an: ngậm cười!

Luân Tâm

MD 06-26-1999

1) Áo tơi: một loại áo choàng thô sơ để đi mưa, thịnh hành ở làng quê miền Nam xưa. Áo được kết bằng các cọng lá dừa nước.
2) Ba tôi lúc sinh tiền rất thích canh chua nấu bằng cá lóc và rau đắng đất, một loại rau mọc hoang rất đắng, có bông nhỏ vàng nhạt, nấu canh ăn mát, thơm.
3) Cá chài: một loại cá nước ngọt thường được nuôi trong ao hồ, có đuôi, kỳ màu đỏ, vãy màu vàng rất đẹp, thịt ngọt ngon.
4 +5) Khoảng 1957, Má tôi bị đau gan rất nặng, biến chứng làm 2 bàn tay ngứa, lở, rất đau đớn. Thuốc Bắc, thuốc Tây không trị dứt. Nghe lời một thầy thuốc Nam, Ba tôi đặt trúm bắt lươn cho Má tôi ăn, dần dần bớt bệnh.
6) Ca dao: “Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại, chịu lời đắng cay!"

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 22:52:38 bởi NhàQuê >
NhàQuê 27.11.2007 19:32:14 (permalink)
0
 

136. thu
 
 
 Thu đã về đây bước ngập ngừng
Áo vàng thơm quá ngỡ hương xuân
Trời ghen môi đỏ mây thay áo
Rừng núi mơ tiên bướm gọi mừng!
 
Lối nhỏ gót hồng dấu cỏ xanh
Gió trêu hoa lạ lá hôn cành
Ngày mai lá sẽ buồn tan rã
Cũng giống như ngày em vắng anh!
 
Trời đất già nua nên rất buồn
Mưa chiều che mắt sợ lệ tuôn
Hàng cây hò hẹn thêm hờn tủi
Nắng đã lỗi thề... thẹn gặp sương!

Tóc sầu vương vấn nợ ba sinh
Biết nói làm sao chuyện chúng mình
Đất khách lòng đau đêm thức trắng
Chờ nghe chim hót gọi bình minh
 
Sân trước hoa lau nở muộn màng
Bụi đường không hẹn đón thu sang
Hôm nay chim khách không mời khách
Có lẽ còn đau chuyện lỡ làng!
 
Núi biết vọng phu tự thuở nào
Để buồn chinh chiến để hồn đau
Nghìn xưa bể hận mênh mông quá
Biết có còn yêu những kiếp sau?
 
Những chiếc lá vàng như hồn thu
Áo bay trắng xoá biển sương mù
Đường xưa hương cũ còn say mộng
Lòng vẫn chưa yên chẳng dám tu!
 
Đêm thu tình tứ... quên đất trời
Yêu từ gót nhỏ đến bờ môi
Mai về cuối nẽo đường hư ảo
Vẫn nhớ hương thu lẫn dáng người!
 
Luân Tâm
MD  09/04/02

 
 

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2007 19:42:19 bởi NhàQuê >
NhàQuê 27.11.2007 19:38:58 (permalink)
0

 
137. cuối bờ viễn du

Thân tặng Lan Đàm & Mao Tôn Hùng Vũ
 
"Thuyền không đậu bến mặc ai
Quanh thuyền trăng dãi nước trôi lạnh lùng” (1)
Nơi nào mộng được mơ chung
Gió treo hồn tóc mây mừng áo hoa
Ta mất nước người tan nhà
Giày rơm mũ cỏ thân ma chết buồn
Mưa thu mi nhớ nắng xuân
Trăng hè soi lệ não nùng bóng quê
Tim đau rượu tiễn trà về
Khói cơm Mẹ xoá cơn mê phong trần
Người che mặt ta giấu thân
Giửa trời lận đận nợ nần đục trong
Tay khô ủ gót chân hồng
Nghiêng so kỷ niệm cúi bồng tương lai!
Chợt đau thấu nắp quan tài
Ta ru người ngủ áo bay thẩn thờ
Biển cạn nước sóng vào mơ
Người trôi ta nổi cuối bờ viễn du
Ta trèo núi người đánh đu
Đứt dây niú bóng sương mù chơi vơi
Học đi học đứng học ngồi
Nhởn nhơ vọc đất ăn chơi tối ngày!
Lững lờ trốn kiếm kéo tay
Chưa mười ba đã đọa đày dấu dê
Còn tình còn điệu còn mê
Trên dòng lưu lạc tóc thề vẫn thơm…
 
Luân Tâm
MD  09/11/06
 
1) Phan Huy Vịnh dịch Tỳ Bà Hành (Bạch Cư Dị)
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2007 04:28:19 bởi NhàQuê >
NhàQuê 27.11.2007 19:44:08 (permalink)
0
 
138. tình buồn…
 
 Rồi sẽ về trong chốn bụi mờ
Tình buồn xin gửi lại vườn thơ
Xin cho được ngủ yên nghìn kiếp
Quên hết đọa đày hết mộng mơ!
Đường trước ngỏ sau bước lạ quen
Phố xưa hoang phế chẳng ánh đèn
Ai đi lầm lũi tìm kỷ niệm
Vẫn đợi chờ hay đã quên?
 
Còn chiếc lá xanh cạnh lá vàng
Bướm buồn cánh mỏng mãi lang thang
Chiều đi chiều đến mây thương áo
Tóc dệt thơ tình vai ngủ ngoan!
 
Không có tay thương để dỗ dành
Mắt sầu muôn kiếp hết màu xanh
Dỗi hờn mi lạnh đau màu má
Gót nhỏ vô tình vội quay nhanh?

Trời đất quay cuồng trong kiếp đau
Giọt mưa hờn tủi áo phai màu
Hương thừa còn nhớ màu hoa úa
Nghìn trước trễ đò khóc nghìn sau
 
Đã gặp nhau rồi hay là không
Đầu đường cuối bãi hay ven sông
Ven rừng? Ven suối? bên triền núi
Trơ trọi cành khô tủi gốc thông!
 
Gặp lại hay không cũng thế thôi!
Đâu còn môi má để gọi mời…
Hồn đâu còn để mà run rẩy…
Một chút hẹn hò cũng nổi trôi!
 
Xin cho mây trắng thật êm đềm
Tình tứ ngoan hiền em rất…em
Bao nhiêu mưa nắng bao nhiêu mộng
Tiếng nói giọng cười vui tiếng chim!
 
Nếu có đi xa cũng trở về
Trên màu áo ngủ trong giấc mê
Xin cho tóc vẫn thơm tình sử
Mãi mãi tuyệt vời như hương quê!
 
Luân Tâm
MD  03/08/07
 
 
 
NhàQuê 27.11.2007 19:46:21 (permalink)
0
 
139. dấu giày
 
 Màu áo màu mây màu môi hồng ...
Màu nào gửi lại lúc sang sông
Cho dòng nước nhuộm tình trăng gió
Để kẻ si tình đỡ nhớ mong!
 
Có cánh chim nào bay quá cao
Trời trong thoáng gợn chút xôn xao
Hay là hờ hững như không biết
Chờ hết kiếp này khóc kiếp sau!
 
Để lại chút thơm chút thẹn thùng
Tiếng cười giọng nói cưng rất cưng
Mai kia dang dở còn an ủi
Như nắng vàng trêu bước ngập ngừng!
 
Sao chẳng hẹn hò chẳng dỗi hờn
Như khi mưa lạnh gót hoàng hôn
Áo nhòa mây trắng gants tay xám
Như phút đầu tiên lạc mất hồn?
 
Sao chẳng cho luôn chút gió chiều
Qua dòng tóc rối gửi hương yêu
Dành khi ngoảnh mặt còn hy vọng
Hôm khác gặp nhau đỡ hơn nhiều?

Hồi hộp đếm từng bước chân ngoan
Trên đường đi học lắm hoa vàng
Bướm vàng như áo mây như tóc
Cỏ mới nâng niu gót nhẹ nhàng!
 
Muốn trải hồn cho chân ấm êm
Cho lòng đau được chút bình yên
Nhưng chưa kịp nói người đã mất
Như chuyện đời xưa bướm mơ tiên!
         
Mong được chiêm bao gặp dấu giày
Lần theo sương khói gặp áo bay
Hương hoa hương áo hay hương tóc
Vương vấn dỗ dành trọn giấc say!
 
Chỉ thấy mênh mông mưa bụi nhòa
Đường nào không nắng không màu hoa
Sông nào nước cạn không tăm cá
Chỉ có lờ mờ dấu phù sa!
 
Mới gặp hình như đã lỡ làng
Trọn đời thương nhớ vẫn lang thang
Gió mưa xuôi ngược thân tàn tạ
Tình tứ bao nhiêu cũng muộn màng!
 
Luân Tâm
MD  06/19/03
 
 
 
NhàQuê 27.11.2007 19:48:21 (permalink)
0
 
140. mộng hồng
 
 Gối đầu trên những đường cong...
Tham lam ôm những đường vòng dễ thương
Núi rừng thức giấc say hương...
Nâng niu lụa trắng... mười phương mây hồng...
Đường nào nghìn kiếp chờ mong
Nắng môi lửa mắt hong dòng tóc thơm
Cỏ hoa mắc cỡ ghen hờn
Để dành... nũng nịu... còn hơn ngọt ngào
Trời xa đất lạ xôn xao
Chim khôn náo nức hót chào xuân tươi
Đường ngoan thương đứng thương ngồi
Rượu nào lơi lả giọng cười liêu trai
Nắng mưa tình tứ đêm ngày
Mưa đêm dạo nhạc nắng ngày tắm thơ
Nửa mê nửa tỉnh còn ngờ...
Sao rơi trăng rụng trắng bờ lưng thon!
Thương no tròn... nhớ no tròn...
Lênh đênh khắp nẽo Sàigòn thân yêu
Thèm nắng sớm thèm mưa chiều
Thèm ăn... thèm uống... thèm nhiều... thèm thêm...
 
 Luân Tâm
MD  03/25/05
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2007 04:29:33 bởi NhàQuê >
NhàQuê 28.11.2007 05:11:08 (permalink)
0
 

141. liêu trai
 
Đêm nay trời đất cũng hẹn hò
Em đến mộng mơ áo học trò
Tóc rối lả lơi cười nũng nịu
Mười ngón ngọc ngà thơ thơm tho!
           
Kỷ niệm ngọt ngào đầy mắt môi
Người gần mà sao vẫn xa xôi
Âm dương cách trở từng hơi thở
Sương khói thịt da cũng gọi mời...
 
Có phải em từ bức tranh xưa
Thơ thẩn dạo chơi trước sân chùa
Có gió có mây dìu chân bước
Hình như cũng có ít nhiều mưa?
 
Phải chi anh được làm Tú Uyên (1)
Si tình mấy kiếp hồn đảo điên
Người đẹp trong tranh thành người thực
Yêu nhau say đắm cùng lên tiên!
 
Anh nghèo chỉ có chút mộng mơ
Và khối tương tư dệt thành thơ
Tay trắng đêm về trông sao rụng
Bẽ bàng duyên kiếp khóc bơ vơ!
 
Áo vải vá vai lạnh tháng ngày
Cơm không no dạ dám nhìn ai
Dòng người hờ hững đời dâu bể
Lận đận thêm buồn chuyện tương lai!

Làm sao có đủ tiền mua tranh
Anh vẽ em vào trái tim anh
Ngày đêm mơ tưởng em âu yếm
Thỏ thẻ bên tai dệt mộng lành!
 
Anh chẳng biết đàn chẳng biết ca
Đọc thơ thiên hạ để làm quà
Cho em những lúc em không giận
Em cũng mừng vui cũng thiết tha!
 
Xuống tỉnh lên thành chân vẫn quê
Buồn vui gác trọ mặc khen chê
Miễn em không ghét đời như mộng
Lẻo đẻo theo hoài bước si mê!
 
Ngày tháng bồng bềnh theo áo bay
Một ngày không gặp bao đắng cay
Phải chăng kiếp trước nhiều thề hứa
Nên đến kiếp nầy quá đắm say!
 
Sách vở lênh đênh mấy áo màu
Dáng buồn não nuột mắt trăng sao
Lạnh đôi tay lạnh vai sương tuyết
Trời đất quay cuồng tim nhói đau!
 
Đời bỗng hoang vu đêm tương tư
Em đi không để chút hương thừa
Từ nay thơ cạn hồn thơ mất
Ngất ngưởng lang thang trọn bốn mùa!

Rồi một chiều xuân gió xôn xao
Hoa cười bướm lượn nắng hoa đào
Nón nghiêng e thẹn như ngày cũ
Có phải em về hay chiêm bao?
 
Chân đã mõi mòn vẫn chạy theo
Qua bao rừng núi bao truông đèo
Cùng trời cuối đất em hư ảo
Đau xót nhòa tan kiếp bọt bèo!
 
Mây trắng lênh đênh tự nghìn xưa
Tủi thân sỏi đá lạnh đường mưa
Gót tiên có lấm bùn nhân thế
Sao chẳng cho anh được đón đưa?
 
Vọng phu hoá đá có thực không
Nghìn kiếp nghìn đời vẫn nhớ mong
Mái tóc liêu trai tình ngây ngất
Mênh mông sương khói quyện áo hồng...
 
Đá đã nát rồi vàng cũng phai
Nhạt nhòa mưa bụi vương gót ai
Đường xa vạn dặm trăng mòn mỏi
Cát bụi vỗ về giấc ngủ say!
 
Luân Tâm
MD  06/17/02
 
1) Tú Uyên:  Theo chuyên cổ tích, Tú Uyên được bức tranh vẽ một người con gái rất đep.  Chàng mê say, đêm ngày nhìn ngắm, mơ tưởng, tương tư sanh bệnh.  Quá cảm động, người trong tranh (vốn là tiên nữ) bước ra kết duyên cùng chàng!
 
 
 
NhàQuê 29.11.2007 04:31:33 (permalink)
0
 

142. suối cạn

Ai than ai khóc bên trời
Hay là mưa nắng gửi lời trối trăn
Giấc sầu bụi bám nhện giăng
Xác xơ tóc rối sông trăng trễ đò
Lần theo suối cạn quanh co
Ghé thăm cát bụi dặn dò mai sau!
Lá rơi phủ kín lối vào
Nhà xiêu mái dột xạc xào ổ rơm
Trước sau rêu úa tủi hờn
Lối mòn quen thuộc trống trơn dấu người
Hắt hiu nắng chẳng gọi mời
Biết tìm đâu một nụ cười ngây thơ?
Mây trôi về chốn hững hờ
Mỏi mòn mong được vào mơ gặp người!
Mắt xưa còn chút màu vui
Hoa nào còn chút màu môi dịu dàng?
Cuối dòng bèo bọt lang thang
Cùng nhau kể chuyện dã tràng đùa nhau!
Lẽ đâu áo đã nát nhầu
Qua bao dâu bể thương đau mịt mờ
Chỉ còn khăn trắng bơ vơ
Nổi trôi tìm kiếm ước mơ đầu đời
Biết đâu đất đã giận trời
Nên mình phải chịu nghìn đời xa nhau…

Luân Tâm

MD 01/30/03
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2007 18:29:24 bởi NhàQuê >
NhàQuê 29.11.2007 04:35:50 (permalink)
0
 

143. học yêu

Thuốc cũng đi rồi rượu cũng đi
Cà phê trà quí chẳng thèm chi
Em cười nửa miệng hay em khóc
Ta vẫn nằm yên chưa muốn đi!

Lơ láo nhìn nhau thêm tủi thân
Em như tiên nữ lạc xuống trần
Vì yêu ta phải mang áo vá
Tóc bạc hết màu hết tuổi xuân!

Quê hương khói lửa mãi hận thù
Bồng bế vô chùa hết đường tu
Chùa không còn nữa, đình hoang phế
Bốn bể lênh đênh sóng mịt mù!


Đất khách buồn như trẻ mồ côi
Em lo xuôi ngược quên đất trời
Ta ngồi bên gốc thông già cổi
Nghe tiếng reo buồn chuyện lứa đôi

Ta khóc thương em lấy chồng lầm
Tưởng nhờ nghiên bút đỡ tối tăm
Nào hay trí thức là trọng tội
Biệt xứ đọa đày bao tháng năm!

Lặn lội thân cò kiếm tép riu
Bão to sóng lớn cũng phải liều
Ngày tàn bóng xế mua chanh khế
Lời chẳng được chi lỗ thêm nhiều!

Em đứng bên bờ hố tử sinh
Gọi tên ta mãi: ta giật mình
Hay là ta đã thành ma đói
Mong chút khói nhang nặng nghĩa tình

Muốn cởi áo ta choàng cho em
Để cho hai đứa gần nhau thêm
Nhìn sau nhìn trước đâu còn áo
Ta chỉ còn đây một trái tim!

Tặng hết cho em cũng chưa vừa
Ruộng sâu đồng cạn cố cày bừa
Bao nhiêu cơm áo bao đày đọa
Em vẫn còn nguyên... chuyện đời xưa!

Ta muốn ra đi cho nhẹ em
Chỉ lo khi tối lửa tắt đèn
Thiếu người đùm bọc đàn con dại
Em cũng rất cần chút... thân quen!

Ta tủi thân ta thẹn với em
Ngày xưa ngu dại quá hờn ghen
Vì em xinh đẹp cao sang quá
Bao kẻ chực chầu dâng tiếng khen!

Qua bao gian khổ bao nhục nhằn
Em vẫn tuyệt vời như vầng trăng
Nhìn nhau e thẹn như ngày cưới...
Ta khóc điên cuồng giấu ăn năn!

Chống gậy dìu nhau theo nắng chiều
Đường quen tình tứ biết bao nhiêu
Xin cho trái đất quay vòng ngược
Để được cùng em mới học... yêu!

  Luân Tâm

MD 03/20/04
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2007 08:56:59 bởi NhàQuê >
NhàQuê 30.11.2007 18:14:01 (permalink)
0
 
 
144. tay bế tay bồng

Nợ nghìn kiếp trước nghìn kiếp sau
Em từ tiên nữ sợ ngôi cao
Ôm anh vá áo hồn hoa đá
Bồng bế cò con vẫn ngọt ngào..


Thương em tay bế tay bồng
Mò nghêu gặp ốc tránh còng gặp cua!
Tranh giành đen đỏ chào thua
Ta ôm bể khổ tưởng bùa bình yên!
Em từ thần cởi áo tiên
Ru em ta sợ sầu riêng tắt đèn...
Em từ bưởi ngọt cho khen
Ta chờ chuột rút mon men chung mền!
Trăng còn nhớ gió không quên
Em bông gòn vẫn dịu êm tròn mình
Ta từ đầu gối đóng đinh
Lợn kêu con khóc giường tình kẹt râu!
Hình như ta cũng có giàu
Một lần trúng số cau trầu cưới em!
Sợ người không được hoá ghen
Ta đâm giấu cả lạ quen giả vờ...
Từ em bỏ dạy chạy tơ
Ta rong chơi giữa bụi bờ chông gai
Vẫn đau tháng đọa năm đày
Bồng con con khóc tưởng bay nóc nhà!
Ru con bỗng hoá ru ta
Bồng em ta bỗng thây ma tiếc đời
Thêm mê nắng ấm quanh đồi
Thèm thơm nước suối lẻ loi sau chùa!
Câu kinh tiếng kệ mất mùa
Quân cờ chén rượu tiễn đưa nhập nhằng
Em từ Chức Nữ, Chị Hằng
Ta như sợi tóc kẻ răng đèo bồng!
Hai tay nhìn lại cũng không
Hai chân treo ngược giữa lòng đỏ đen
Rất quen mà cũng không quen
Rất chê mà cũng rất khen ngon lành
Em từ mua khế bán chanh
Ta ôm hương rượu để dành trích tiên!
Từ em không giận có phiền
Không khi có dễ không yên có bình
Ta từ bèo cám ao sình
Tím xanh cà pháo bạc tình dưa gang!
Em từ bóng xế dã tràng
Ta như bụi bám chân nhang đi về
Em từ không ghét không chê
Ta thêm lì lợm bỏ bê vịt gà
Thương trời nhớ đất bao la
Từ sông nhớ núi từ hoa nhớ người!
Từ đau thương khóc mồ côi
Nửa trôi nửa nổi nửa ngồi nửa đi!
Từ đen hoá trắng nhiều khi
Từ khôn hoá dại từ chì hoá thau!
Tưởng mình trước hoá ta sau
Mưa dầu nắng lửa đạo bào hết... duyên
Lạy trời em được bình yên
Nuôi con nuôi Mẹ cảm phiền không ta!
Hết ham chân vịt đầu gà
Ta thèm cơm nguội tương cà ngày mưa!
"Ngồi buồn nhớ Mẹ thuở xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương"! (1)
Ta đi không lối không đường
Mơ hồ như bóng quê hương gục đầu!
Cũng may còn chiếc áo nâu
Em che con đắp đêm thâu đoạn trường
Không vô thường không hữu thường
Ta như sương khói quên đường chiêm bao!

Luân Tâm

MD 03/19/06

1) Ca Dao


 
 
 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2007 18:27:49 bởi NhàQuê >
NhàQuê 01.12.2007 22:21:13 (permalink)
0
 
145. nguời đi…

Nước mắt còn đâu tiễn người đi
Đường mưa mờ mịt dấu biệt ly
Khăn tang không thể che sầu tủi
Đất đá vô tình chẳng nói chi!

Kể lể làm sao hết đau buồn
Tháng ngày lận đận mất quê hương
Lang thang đất khách không nơi trọ
Gối tuyết gặm sầu mặc gió sương!

Tưởng được bên nhau trọn kiếp nầy
Tay buồn còn được tay cầm tay
Ngờ đâu trời đất nhiều cay nghiệt
Trơ trọi nghìn năm lối đọa đày!

Muốn được đi theo... biết còn không
Hay là người cũng đã sang sông
Thay hình thoát xác thành mây khói
Không thể cùng nhau kể chuyện lòng!

Cơn gió nào vừa mới thoảng qua
Rung rinh ngọn cỏ gợn màu hoa
Hay hồn hoa cỏ còn vương vấn
Một chút hẹn thề đã quá xa

Tiếng nói tiếng cười thuở bên nhau
Ngày nào chăn gối mộng trăng sao
Bây giờ chỉ có lời trăn trối
Biết có còn chung được kiếp nào?

Người đã đi rồi ta còn không
Xác thân bèo bọt hồn hư không
Đường xưa trăng cũ quên rồi nhớ
Bước mỏi tàn theo dấu bụi hồng!

 Luân Tâm

MD 07/11/03
 
 
 



NhàQuê 02.12.2007 18:59:10 (permalink)
0
 
146. trong ta

Đến muộn màng đi vội vàng
Khăn hồng đổi lấy khăn tang bao giờ?
Ngựa xe áo mão hững hờ
Rừng thơ núi mộng bơ vơ kiếm tìm!
Như tăm cá như bóng chim
Mịt mờ gió cát nổi chìm tóc tơ
Sách xưa còn được mấy tờ
Dấu tay... màu mắt... thẩn thờ khói bay!
Đường sầu áo cũ chưa phai
Đường tình còn để dấu giày nhớ thương?
Tàn trong tiếng vạc kêu sương
Trời xa đất lạ bốn phương không nhà
Ngày đi tóc rụng thêm già,
Cần chi chọn lối... lo xa tính gần?
Mẹ cho tay trắng chân trần
Tủi thân nhớ Mẹ đâu cần bon chen?
Cần chi xin lửa mồi đèn
Tối tăm đã trải sang hèn gần nhau!
Đường nào chẳng có khổ đau
Biết đâu kiếp trước kiếp sau hẹn hò?
Kiếp nào chẳng có buồn lo
Cỏ cây cũng có nỗi lo nỗi buồn
Trong vòng sinh tử vô thường
Giữ lòng thanh thản: thiên đường trong... ta!

Luân Tâm

MD 03/11/04
 
 
 


NhàQuê 03.12.2007 08:19:16 (permalink)
0
 
147. giấy không

Rừng buồn lá chết cô đơn,
Thơ đau nhạc lạnh ru hồn nước non
Ngày khách địa đêm Sàigòn
Van xin giấy khóc bút còn ... không chơi!


Hôm nào bút cắn nghiêng trời
Thơ mây nhạc khói ta ngồi dỗ ta
Không tiền: môi bánh tim quà
Ru tranh ôm tượng em hoa Sàigòn!
Mộng không lớn tình không con
Biển sông đã cạn suối còn lòng không
Thuyền hoa mất bến lạc dòng
Cây già cành trẻ gió đông lỡ thì
Thiền hoài ớn lạnh từ bi
Trắng sương gót ngủ đường đi nản lòng!
Mưa không giữ gió chân không
Ba chìm bảy nổi tắm sông cỡi bò!
Hết sóng đói lại bão no
Cá con thịt nát cá to xương mềm
Đêm xuôi ngày ngược đổi tên
Mực đen giấy trắng thơ quên thất tình
Đạn bom cũng biết giật mình
Hai bờ xương trắng tro tình khóc hoa!
Đêm dài quỷ bóng đè ma
Sợ con đom đóm không qua thăm mình
Vui ăn quán buồn ngủ đình
Cà phê phỏng lưỡi thuốc xin khói cười
Người muốn tới ta muốn lui
Nhà không vườn trống kiến ruồi bụng không
Lòng đau lòng ớt muối lòng
Lộn hồn lộn xác lộn sòng lộn tu?
Tìm đâu một chút công phu
Chân chim đuôi chuột mặc dù... đầu voi?
Lạnh đi lạnh đứng lạnh ngồi
Cũng xin nhẹ bóng tâm xuôi về nguồn
Rong xanh nước bạc náu nương
Sổ lồng tháo cũi bên đường chiêm bao
Thơ đi thơ lại ngọt ngào
Giấy không bút mất trăng sao vẫn còn...

   Luân Tâm

MD 03/15/06
 
 


NhàQuê 05.12.2007 06:43:39 (permalink)
0
 
148. hư không

Thân tặng Lâm Thanh

Vết thương đau mãi không lành
Lẽ đâu mình đã hóa thành thương đau
Còn gì để lại cho nhau
Dầu còn chưa cạn đèn sao tắt rồi
Tro tàn bếp lạnh thì thôi
Xin đừng gượng gạo gọi mời làm chi
Sương tan áo ngủ nhu mì
Nắng tan gót đỏ phai chì mắt sâu
Em về đâu? Anh về đâu?
Sao đành lỗi hẹn cùng nhau đi về?
Trăng tàn dấu cỏ đam mê...
Sao mờ má phấn no nê môi hồng
Em mênh mông anh mênh mông
Bao nhiêu lụa trắng bềnh bồng ôm em?
Đêm đêm chẳng dám thắp đèn
Để em không ngại người quen lắm lời!
Anh ru em ngủ tuyệt vời
Em như cây cải về trời trốn anh
Rau răm rau đắng vây quanh
Anh tan theo khói sương... thành... hư không!

Luân Tâm

MD 09/17/02
 
 
 


NhàQuê 06.12.2007 02:08:33 (permalink)
0
 
149. chim quyên

Chim quyên xuống đất tha mồi,
Thấy em đau khổ đứng ngồi không yên! (1)

Xưa em vui nhẹ cánh tiên
Nhởn nhơ hoa bướm bình yên vườn tình
Trời ghen đất nước giật mình
Trôi em hoa tím lục bình trần ai!
May còn da trắng tóc dài
Bông gòn thân điệu mắt nai bồi hồi!
Má hồng môi đỏ xuân tươi
Không son không phấn hoa cười cỏ thơm
Gót mưa tủi tay nắng hờn
Cõng em dìu Mẹ qua cơn ngặt nghèo
Chân vịt chống chân le chèo
Ăn bông điên điển bọt bèo dấu hương!
Cầu tre lắc lẻo nhịp thương
Kinh dài sông rộng đoạn trường đò đưa
Sầu riêng đổ lá buồn xưa
Nhịn ăn nhịn mặc chịu thua quen rồi!
Khuya gác trọ thèm nắm xôi
Củ khoai trái bắp ngậm ngùi bóng quê
Thương Cha nhớ Mẹ muốn về
Cầu dừa ao cá ngủ mê đói nghèo
Bàng hoàng sau trước quạnh hiu
Sôi kinh nấu sử chợ chiều hiền ngoan!
Dấu mơ dấu mộng vội vàng
Mười hai bến nước ngỡ ngàng xa xôi
Đạn chết đứng bom chết ngồi
Tưởng duyên tưởng nợ đầy vơi chuyện lòng
Trầu cau chưa ấm bếp hồng
Con thơ thiếu sữa nuôi chồng tù xa!
Kinh hoàng mất nước tan nhà
Thú rừng say máu quỷ ma ngăn đường!
Học văn chương dạy văn chương
Đổi đời đứt ruột bỏ trường chạy cơm
Lệ khô má nám chân mòn
Gầy vai bạc tóc cháy hồn nát tim
Băng rừng lội suối ngã nghiêng
Hột đường hột muối khô chiên mắm xào
Gừng tiêu sả ớt máu trào
Ai vay mình trả tình đau thấu Trời?
Chồng da bọc sợ xương rơi
Vợ bóng nhỏ sợ mồ côi cùng đường!
Tháng tư dâu bể tang thương
Vườn không nhà trống đêm trường biển khô!
Khói đen bụi xám nhấp nhô
Trôi sông lạc chợ dật dờ thuyền ma
Đau đêm con khóc gọi Ba
Nát lòng vợ trẻ Cha già Mẹ đau
May còn nhớ lối chiêm bao
Người về sẵn cháo sẵn rau để dành!
Cuối đường hầm ánh sáng xanh
Tha hương cầu thực cơm canh nghẹn ngào!
Cá nước ngọt lội biển sâu
Hụt hơi muối mặn nhớ ao đất lành
Người bông súng kẻ hoa chanh
Nép vào nhau tưởng cũng thành trăng sao
Ngày xa tháng lạ về đâu
Ruột mềm máu chảy quà trao quê nghèo
Sớm khuya tần tảo chắt chiu
Chân chim dáng thỏ rừng chiều bóng trôi!
Rụng lông mỏi cánh đơn côi
Đi về lủi thủi mặt trời tuyết ăn!
Công ơn dưỡng dục lệ tràn
Thân cò con gánh giang san chìm tàu!
Tim còn thoi thóp dấu đau
Lạnh đêm ho máu ngày đào mắt sâu
Nắng đổ lửa mưa sôi dầu
Chim quyên gục ngã bên cầu hiền lương!
Khóc em lòng biển dâng hương
Ru em mây ruộng khói vườn lửa thiêng
Dịu dàng thơm giấc bình yên
Trăng thương ôm bóng thơ tiên dấu giày…

   Luân Tâm

MD 03/23/07

    1) Ca Dao

 
 
 


Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 382 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 5717 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9