TÌNH CỜ
Chẳng lẽ chỉ là chuyện tình cờ
Hôm nào mưa ướt áo nằm mơ
Hôm nào nắng nhuộm chung màu mắt
Tay bỗng dư thừa chân ngẩn ngơ !
Tình cờ cùng lớp lại cùng đường
Nón lá thẹn thùng thật dễ thương
Cơn giông chợt đến bay nón lá
Vội nhặt giùm...còn dấu...chút hương!
Chưa kịp mừng vui chưa hòan hồn
Lòng tan trong hai tiếng "cám ơn..."
Lênh đênh mấy nẻo hương mê tóc
Yểu điệu dáng tiên nón dỗi hờn…
Dụi mắt lẽ nào sao trống không
Hay là quá mơ mộng viễn vông
Hay là tiên đã trêu mình thật
Đường lạnh còn nguyên dấu guốc hồng
Đời bỗng hoang vu bỗng khùng điên
Sao tay không giữ chút nợ duyên
Si mê hôn chỗ tay nhặt nón
Sợ tóc tình cờ thật quá hên!
Giấu tóc vào thơ tình Nguyên Sa
Ngày đêm bí mật hôn thiết tha
Hôm sau bỗng gặp khăn tay rớt
Nhặt được còn ngờ mộng nở hoa...
Nắng sớm cổng trường lại gặp nhau
Vội vàng rơi sách tưởng chiêm bao
Bồi hồi trao sách người thơm sách
Hay sách thơm người mây quá cao...
Mừng được cám ơn được đoạ đày
Quên ăn quên ngủ mấy đêm ngày
Góp gió gom hương vào chăn gối
Chết đuối trong màu sơn móng tay!
Quên viết...cắn môi…có viết liền
Mắt chớp mê hồn nốt ruồi duyên
Trái tim hàn sĩ như địa chấn
Ôm bóng thuyền tình thơm áo tiên!
Tình cờ quên sách đọc sách chung
Tay trắng thon dài lưng khói xuân
Ăn gian một chút hương môi ngọt
Gần quá mà sao vẫn nghìn trùng…
Chiều buồn tan lớp mưa giăng giăng
Co ro gió lạnh răng giận răng
Lỡ quên nón lá quên dù đẹp
Áo mưa chú Cuội che chị Hằng!
Sấm sét giật mình trợt gót giày
Nửa mê nửa tỉnh ôm mây bay
Hoa hồng hé nhuỵ xuân tình tứ
Trời đất bỗng thành ông bà mai!
Đất khách đêm đông tuyết ngập trời
Run tay sưởi ấm gót hồng tươi
Hồng trần nhõng nhẽo trăng ăn mật
“Giả bộ...tình cờ...câu anh...chơi….” !
MD 10/27/05
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2011 22:10:20 bởi LuânTâm >