Trích đoạn: LuânTâm MƯA THU RÃ ĐẤT TAN TRỜI (Vô cùng thương khóc chị Phan Thị Bảy pháp danh Diệu Hạnh) Chị ơi... Mưa thu rã đất tan trời Tha hương thao thức đứng ngồi không yên Đau thương máu chảy ruột mềm Ve sầu xác nhện ngày đêm nghìn trùng Trời long đất lở tin hung Chị đi vất hết bệnh ung thư cười Nhẹ nhàng cõi Phật rong chơi Mặc mưa mặc gió mặc đời bon chen Về bên cha mẹ bình yên Hiếu tâm rau má hoa sen lòng vàng Giữa ba lằn đạn hổn mang Bồng em cõng mẹ cha sang yên bình Tay bèo cám chân lục bình Tại gia tu niệm sử kinh vỡ bờ Đổi đời chữ bụi nghiã tro Thất học mất dạy ngây thơ tắt đèn Âm thầm lủi thủi vườn quen Trồng khoai vun bắp lúa phèn dưà tơ Thắc lưng buộc bụng rau mơ Dâng cơm hầu nước tôn thờ mẹ cha Không chồng con không lụa là Hồng trần gian lạnh quê nhà Phật vui Tủi thân con cút cụt đuôi Chị theo cha mẹ lên ngôi tiên bồng Quê nghèo lệ đá ròng ròng Bến tre bờ chuối đau lòng mồng tơi Ngày nào chị dạy em bơi Cầm tay tập viết hụt hơi dịu dàng Ngày nào chị khen em ngoan Khoai lùi chuối nấu bắp rang kẹo dưà Bánh phồng sớm bánh tráng trưa Muà nào thức nấy nắng mưa ngọt ngào Chị đi ? Đi thật đành sao ? Chị ơi ! Đứt ruột chiêm bao không về Tiếng cười giọng nói chân quê Hoa tiên mắc đọa bên lề bể dâu Nén đau nuốt lệ nguyện cầu Hương linh sen trắng thiên thu hoa thiền Chị về bể lặng sóng yên Chi đi gánh nước lụy phiền sạch trơn Gia đình quê mẹ ghi ơn Chị ơi ! Em thấy chị còn ... Chị ơi ! Mưa thu rã đất tan trời... Chị ơi ... LuânTâm (Kỷ niệm ngày 06/09/11 ,tức ngày mồng 9 tháng 8 năm Tân Mão ,Chị Phan Thị Bảy Diệu Hạnh giã từ cõi tạm !)
quote: Trích đoạn: LuânTâm MƯA THU RÃ ĐẤT TAN TRỜI (Vô cùng thương khóc chị Phan Thị Bảy pháp danh Diệu Hạnh) Chị ơi... Mưa thu rã đất tan trời Tha hương thao thức đứng ngồi không yên Đau thương máu chảy ruột mềm Ve sầu xác nhện ngày đêm nghìn trùng Trời long đất lở tin hung Chị đi vất hết bệnh ung thư cười Nhẹ nhàng cõi Phật rong chơi Mặc mưa mặc gió mặc đời bon chen Về bên cha mẹ bình yên Hiếu tâm rau má hoa sen lòng vàng Giữa ba lằn đạn hổn mang Bồng em cõng mẹ cha sang yên bình Tay bèo cám chân lục bình Tại gia tu niệm sử kinh vỡ bờ Đổi đời chữ bụi nghiã tro Thất học mất dạy ngây thơ tắt đèn Âm thầm lủi thủi vườn quen Trồng khoai vun bắp lúa phèn dưà tơ Thắc lưng buộc bụng rau mơ Dâng cơm hầu nước tôn thờ mẹ cha Không chồng con không lụa là Hồng trần gian lạnh quê nhà Phật vui Tủi thân con cút cụt đuôi Chị theo cha mẹ lên ngôi tiên bồng Quê nghèo lệ đá ròng ròng Bến tre bờ chuối đau lòng mồng tơi Ngày nào chị dạy em bơi Cầm tay tập viết hụt hơi dịu dàng Ngày nào chị khen em ngoan Khoai lùi chuối nấu bắp rang kẹo dưà Bánh phồng sớm bánh tráng trưa Muà nào thức nấy nắng mưa ngọt ngào Chị đi ? Đi thật đành sao ? Chị ơi ! Đứt ruột chiêm bao không về Tiếng cười giọng nói chân quê Hoa tiên mắc đọa bên lề bể dâu Nén đau nuốt lệ nguyện cầu Hương linh sen trắng thiên thu hoa thiền Chị về bể lặng sóng yên Chi đi gánh nước lụy phiền sạch trơn Gia đình quê mẹ ghi ơn Chị ơi ! Em thấy chị còn ... Chị ơi ! Mưa thu rã đất tan trời... Chị ơi ... LuânTâm (Kỷ niệm ngày 06/09/11 ,tức ngày mồng 9 tháng 8 năm Tân Mão ,Chị Phan Thị Bảy Diệu Hạnh giã từ cõi tạm !)
GIỌT THƯƠNG GIỌT NHỚ GIỌT HÔN MÊ (Thương tặng em Hoài Thương) Cưng ơi... Giọt thương giọt nhớ giọt hôn mê Sạch trơn cát bụi khói sương về Dấu buồn dấu tủi thân yêu dấu Giọt tình giọt nghĩa giọt phu thê Mưa em nhõng nhẽo hoa mắc cỡ Khép mở mật trào sữa ngây thơ Đường cong ngõ thẳng run quỳ gối Trăm năm nắng hạn dâng tình chờ Mưa anh dỗ ngọt suối nghìn năm Chỗ ngồi chỗ đứng chỗ đi nằm Ao sâu bể cạn sông bồng suối Núi cõng mây hồng ân rừng trầm Giọt vui giọt ngọc buồn không giọt Tay vòng chân lửa hương ca dao Chung áo chiêm bao sao trăng đói Cởi áo đề thơ căng yếm đào Giọt nâng giọt hứng giọt ăn thề Thấu trời mút mùa hết chỗ chê Giấu má khoe môi vòng lưng núi Chân không tay trắng níu hồn quê Mưa tình hai đứa mình bèo bọt Sam đeo điã đói nước bồng con Khát khao cháy gối da ôm mộng Hụt hơi đỉnh trắng vực hồng còn... Cưng ơi... MD.10/03/11 LuânTâm
CHẲNG CÒN CHI Mẹ đã đi rồi Ba cũng đi Trăm năm đất lạ chẳng còn chi Con đau con khóc không ai biết Mưa cũng chia buồn ngập lối đi Côi cút lang thang trốn nợ đời Nửa đời oan ức nửa chết trôi Nhớ ao rau muống thương bờ chuối Tóc rụng bốn mùa áo tả tơi Gót mòn gối mõi tim trống không Đò nào chịu chở buồn qua sông Chim nào mang chút tin vui đến Trước lúc hồn tan nẽo bụi hồng Khói nhang không trọn tủi cơm canh Cây trốc gốc rồi hết lá xanh Con như con dế mèn lem luốc Càng rụng chân què râu lạnh tanh Ruộng lúa bờ măng gốc mãn cầu Còn dấu chân bùn bóng áo nâu Vườn cà vườn cải vườn cam quít Còn dấu tay nào lo bắt sâu Chiều tối chong đèn ấm mái tranh Tép rang cơm nóng rau thương canh Mắm kho khô nướng thơm tình Mẹ Như chuyện đời xưa mộng an lành Con mộng xây nhà thực khang trang Sân trước sân sau gạch lót đàng Còn có sân trong hòn non bộ Ba Mẹ uống trà vui thưởng trăng Mười năm đất khách may được nhà Vườn rộng chim ca lắm cỏ hoa Bàng hoàng nhang khói đêm thao thức Đất trời lạnh lẽo bóng sao sa Tóc mây mắt biển tay trăng sao Mẹ về băng bó vết thương đau Xức dầu cạo gió khi con lạnh Nước mắt còn vương áo chiêm bao Vầng trán thanh cao mặt chữ điền Chân trần áo vá mắt thần tiên Ba đi gieo mạ đi trồng bắp Dọn cỏ vườn dừa ương sầu riêng Gốc mai trước ngõ quá già nua Qua bao khói lửa bao nắng mưa Vẫn còn gượng trổ hoa khoe Tết Chờ Ba làm lễ đón giao thừa Mơ nào như thực thực như mơ Ba Mẹ đi lâu ...con vẫn chờ Cút cụt đuôi ai nuôi cút lớn Ngày lại ngày qua lông xác xơ (1) Nghe lạnh mười phương lạnh mấy đời Lạnh từ tim óc lạnh đau môi Con đi thất thểu trên đường nắng Lạnh vẫn tương tư lạnh đón mời ... MD 10/19/05 LuânTâm (1) Ca Dao: Cút cụt đuôi, ai nuôi cút lớn? -Dạ thưa thầy: con lớn mình con!
BỎ ƯỚC MƠ Thơ thẩn nghìn năm cõi sương mù Bụi hồng nắng nhạt áo vàng thu Mồ hoang xương trắng rêu xanh tủi Cát bụi lặng căm đất gục đầu! Ai đã về rồi ai còn đi Mưa nhoà núi lạnh nhớ nhung chi Bơ vơ cành lá buồn mong nắng Mây vẫn nổi trôi chẳng biết gì! Hỏi trời ? Hỏi đất ? Hỏi trăng già Sao nỡ giận hờn bỏ mặc ta Nghìn xưa vó ngựa sầu chinh chiến Bao kẻ không mồ ai xót xa… Tiếng khóc đêm nào hận lãnh cung Bao nhiêu hương sắc tàn phai chung Con đường oan nghiệt như ma quái Đày đoạ nhau mà bảo...nhớ nhung ? Rồi một ngày kia cũng phải xa Bao nhiêu trăng gió bao nhiêu hoa Chỉ còn giọt lệ hồng pha máu Xương cốt điêu tàn hết...thịt da! Đường trước, nẻo sau quá mịt mờ Lòng đau mong gửi một vần thơ Nhưng không kịp nữa...tay chân lạnh Hồn cũng tan rồi...bỏ...ước mơ… MD 01/24/03 LuânTâm
BONG BÓNG Hạt giống mồ côi ôm bùn đen Âm thầm nhẫn nhục ngoi đầu lên Bốn muà sỏi đá không mầm sống Mê mỏi trông chờ giọt sương đêm Tự sinh tự diệt không nhà thương Nắng lửa mưa dầu hết náu nương Vào hồn hoa cỏ hồn sông núi Trôi nổi nghìn năm bóng đoạn trường ! Có hạt tình buồn tự nghìn xưa Vén mây chung thuỷ vạch yêu buà Hoài công tu luyện tham thiền đói Không mắt không môi cũng chịu thua ! Buồn chôn người buồn núi chôn sông Người đi ngươi đến bến mòn gông Trói tay trắng mộng xanh môi lưả Đom đóm cò ma khóc lộn sòng ! Bờ mê bến giác mãi song song Vô tận lòng đau sụp hầm chông Không bao giờ gặp không hò hẹn Con tim thơ dại chết trôi sông ! Người đã đi xa trăng không thề Đường xưa lối cũ hết hồn quê Trời mưa bong bóng hôn gót lạnh Tay nhớ run chân đòi ăn thề... Cát cũng sẽ tan rồi bụi còn không Dấu yêu dấu nhớ trắng quên hồng Dấu răng tuyệt đỉnh trời dâng hiến Còn giữ hương tình nhớ viễn vông... Hai mảnh hồn đau trôi về đâu Vực đen ? Điạ ngục ? Bóng tinh cầu ? Ngậm đắng nuốt cay cười lưu lạc Bóng lạnh gục đầu hôn nghìn sau ... Người đã đi rồi ta có không Quê hương trong mộng tưởng hoài công Lang thang mòn mỏi không nguồn cội Buồn nhớ dời non đau lấp sông... MD.10/08/08 LuânTâm
BÓNG CHIM TĂM CÁ Có phải nghìn xưa trăng vẫn buồn Bao lần chứng kiến hẹn thề suông Để rồi lỗi hẹn như thay áo Âu yếm ngọt ngào gửi khói sương ! Có phải sao xưa vẫn nhạt nhoà Như màu mắt đẹp lúc chia xa Cúi đầu ngẩng mặt cùng chua xót Đêm lạnh mơ hồ ma khóc hoa Có phải mưa xưa vẫn não nề Như lòng tan nát tim tái tê Người đi áo lụa buồn son phấn Người ở đầu non mất lối về Có phải gió xưa vẫn đoạn trường Như khi đánh mất chút dư hương Đường vào suối mộng hoa tình sử Tầm chết lâu rồi tơ còn vương ! Có phải sương xưa vẫn lạnh đầy Như người góc biển kẻ chân mây Gặp nhau trong mộng hôn mê tủi Chưa kịp hẹn hò mộng đã bay ! Có phải hoa xưa vẫn chóng tàn Như đời lận đận tình dở dang Phù du cháy hết đèn hiu hắt Đêm vẫn vô tình không áo tang Có phải bướm xưa vẫn mong manh Cánh vàng cánh trắng lẫn cánh xanh Nhởn nhơ trên những màu hoa dại Môi vẫn ngập ngừng mắt long lanh Có phải tiên xưa vẫn dịu hiền Ngọt ngào tình tứ mê người điên Rừng thơm sương đọng long lanh ngọc Say đắm tuyệt vời cõi bình yên Có phải thơ xưa vẫn tuyệt vời Dáng đi dáng đứng lẫn dáng ngồi Mây hồng mây trắng mênh mông áo Thăng hoa thuỷ tiên bồng lên ngôi Thơ tiên hoa bướm sương đã tan Mưa gió trăng sao khóc dỡ dang Bóng chim tăm cá hồn lưu lạc Đỉnh tuyết sầu đông đá bóng tàn.... MD.01/09/04 LuânTâm.
BÓNG CƯỜI BÓNG KHÓC BÓNG NGÂY THƠ Thơ thẩn nghìn năm bóng mịt mù Bụi không nắng chết áo tàn thu Mồ hoang xương trắng rêu xanh tủi Cát lặn bụi căm đá gục đầu Ai đã về rồi ai còn đi Mưa che núi lạnh nhớ nhung chi Hờn mưa giận nắng cành khô lá Mây trôi gió thoảng sương khói gì Hỏi trời hỏi đất hỏi trăng già Sao nỡ giận hờn bướm bỏ hoa Nghìn xưa vó ngựa sầu chinh chiến Bao kẻ không mồ ai xót xa Tiếng khóc đêm đen hận lãnh cung Bao nhiêu hương sắc tàn phai chung Đường đau oan nghiệt hơn ma quái Đày đoạ nhau còn nói nhớ nhung Rồi một ngày kia cũng phải xa Bao nhiêu trăng gió bao cành hoa Chỉ còn giọt lệ hồng pha máu Xương cốt điêu tàn hết...thịt da Đường trước nẻo sau bước mịt mờ Lòng đau mong gửi một vầng thơ Nhưng không kịp nữa tay chân lạnh Bóng cười bóng khóc bóng ngây thơ…. MD 01/24/03 LuânTâm