CHO GIÓ GỬI MÂY Chết rồi nào biết có hồn không Ma quỷ thần tiên quá viễn vông Tu giả mà lòng gian ác thật Gạt người dối Phật tệ hơn không… Địa ngục niết bàn ở tận đâu Bao nhiêu công đức được qua cầu Bao nhiêu tội lỗi sa vào lưới Thiên hạ điên cuồng tranh ngôi cao! Giả điếc giả câm bước hững hờ Sông buồn sông hát khúc trẻ thơ Biển buồn biển hát thương lòng mẹ Núi lở sông bồi đất bơ vơ! Than trời trách đất giận ai đây Khôn dại gì đâu kẻ lưu đày Mất nước từ khi còn trứng nước Nhục nhằn đau tủi gửi gió mây! Gió đã xa mà trăng cũng xa Đêm đêm trơ trọi một mình ta Lửa lòng đã tắt tình đen bạc Lủi thủi đi về hôn bóng ma… Nhắc chi kỷ niệm thuở ban đầu Tim đập rộn ràng chân bước mau Con đường hò hẹn như sương khói Áo mộng thơm tho cho lệ trào… Lần bước đi về nẻo tối đen Mịt mù không một ánh sao quen Bao nhiêu tội lỗi từ muôn kiếp Xin trả một lần hết cho em Còn gì để nói lúc tiễn đưa Nắng cháy da rồi cũng có mưa Ai biết đêm nào đêm tận thế Mà mong tu vội để...tự lừa! Gian ác càng gian ác vì sao Hiền nhân phải chịu bao đớn đau Bao nhiêu sâu bọ thành người giả Lòng dối lòng hay đang dối nhau... Cố quên để được đi nhẹ nhàng Mà sao phút cuối vẫn hoang mang Khói mây mờ mịt không đưa đón Trả hết vui buồn cho nhân gian… MD 10/27/02 LuânTâm
SAO KHÔNG ĐỂ LẠI NỤ CƯỜI Bao nhiêu đường đã đi qua Bao nhiêu bến chẳng cho ta gặp người Sao không để lại nụ cười Để dành an ủi một đời lang thang Rưng rưng tiếng hát cung đàn Đêm đêm thao thức mơ màng bóng ai Dặm buồn đom đóm thôi bay Sương giăng mờ mắt vòng tay lạnh đầy Rượu buồn chưa đủ đắng cay Thuốc buồn chưa đốt khói bay hững hờ Đất lành chim đậu nhởn nhơ Mà sao hoa héo cuối bờ thân quen Ngày xưa cùng sách cùng đèn Chung trường chung lớp hờn ghen làm hoà Bây giờ đã mất quê nhà Lênh đênh biển thẳm non xa mịt mùng Hết vui chung hết sầu chung Chỉ còn kỷ niệm vô cùng xót đau Tình nào dành để mai sau Nợ nào dành trả cho nhau mộng hồng Thương mênh mông nhớ mênh mông Hay là hoa chết ngập lòng hoang vu Hay là nắng bỏ rừng thu Hắt hiu xác lá ngục tù mắt nai Mưa đau tóc ngắn tóc dài Nắng đau gót nhỏ gió bay áo buồn Không đường hoa không sân trường Chỉ còn cỏ úa ven đường lạ quen Không trăng sao không ánh đèn Trước sau đen tối sang hèn gặp nhau Nghìn năm đất lạnh không màu Biết đâu trong đục mai sau mà chờ Nghẹn ngào tìm lại vườn thơ Chỉ nghe lá rụng cuối bờ biệt ly Không kẻ ở không người đi Rêu xanh áo ngủ rèm mi điêu tàn…. MD 01/17/04 LuânTâm
Quê Hương Biệt Ly Gửi anh áo nhớ áo thương Ngày đi mẹ tiễn lên đường tương lai Còng lưng đếm tháng đếm ngày Cầu trời khẩn phật nắng mai soi đường Gửi anh sợi nhớ ngồi buồn Sợi thương buộc tóc còn vương vấn hoài Quê hương gói lại tình ai Mẹ chờ em đợi sương mai nắng chiều Ở nhà quạnh vắng đìu hiu Bóng dài bóng vắn lêu nghêu bóng sầu Vẫn đêm nghe tiếng mưa ngâu Vẫn ngày quê Mẹ dãi dầu nắng mưa Gửi anh tình cũ nghĩa xưa Hâm lòng ấm lạnh thu vừa ra đi Quê hương từ thuở biệt ly Còn trong tim mãi diệu kỳ thiên niên Mỹ Trinh MT đọc một loạt thơ cũ của anh mà cảm thấy không cũ chút nào. Thơ anh buồn ghê đi. Xin thăm anh và chia sẻ chút xíu đi anh hả.
RUỘT ĐAU CHÍN CHIỀU "Chiều chiều ra đứng ngõ sau Ngóng về quê mẹ ruột đau chín chiều"(1) Phù sa chín nhánh mỹ miều Cong đuôi chó chạy thương yêu cánh cò Đất lành chim đậu ấm no Cha ông mở nước xương khô máu trào Rừng vàng bể bạc anh hào Vì sao đói khổ thương đau mơ hồ Vườn dừa ruộng luá hiền khô Âm thầm lủi thủi đơn sơ kiệm cần Vì sao sóng dậy đất bằng Cuồng ngông lũ lụt bão ăn bọt bèo Tan nhà nát cửa đứt neo Trường trôi trò nổi chống chèo thầy cô Trắng tay xanh mặt đội mồ Lá lành lá rách nằm chờ thiêu thân Ruột mềm máu chảy thâm ân Lòng nhiều của ít góp phần qua cơn Tội tình khố rách áo ôm Trên đe dưới búa gạo không cơm thừa Còng lưng nắng hạn trông mưa Quan to súng ngắn làm vua lầu hồng Cháy nhà lòi mặt chuột đồng Thì thôi thôi thế thôi trông mong gì Mình thương mình xót mình đi Chia cơm nhường áo chim di cư giàu Không quên cốt nhục đồng bào Thương cây nhớ cội cầu ao bóng bần Thương người như thể thương thân Nhiễu điều phủ lấy ân cần giá gương Miếng khi đói gói no hương Miền Tây vọng cổ cải lương tâm giàu "Chiều chiều ra đứng ngõ sau Ngóng về quê mẹ ruột đau chín chiều"(1) MD.10/19/11 LuânTâm (1) Câu hát ru em (Như một tấm lòng chân tình thương về quê mẹ và đồng bào Miền Tây đồng bằng sông Cửu Long bị thiên tai bão lụt hoành hành) TB: Em Mỹ Trinh đa tài hoa thơ ngây mơ mộng ơi ! Anh thật vô cùng xúc động cảm động đa cảm tạ em đã ghé thăm nhã ý lưu bút đề thơ xẻ chia đồng cảm tri lỷ tri âm ! Anh mới hay tin Trể Mìền Tây đồng bằng sông Cửu Long hiền hoà chân chất quê mẹ mình đã bị thiên tai bão lụt biết bao đồng bào tan nhà nát cửa trường trôi trò nổi thầy cô chống chèo đói khổ bệnh tật màn trời chiếu đất ! Đoạn trường ai có qua cầu mới hay ! Do vậy anh ghi vội mấy câu hương tình phèn nầy ! Xin thân thương gửi em & quý Bạn đồng hương cùng đọc xẻ chia chút tâm cảm em nha ! Thư bất tận ngôn em nha ! Anh LT.
ĐƯỜNG CHIẾU Đau khổ dâng đầy nghẹn nhói tim Bốn phương giông bão gió cuồng điên Đất trời đen tối hồn đen tối Lạnh buốt xương da lạnh bóng đêm Người đến từ đâu đi về đâu Mênh mông bể khổ vẫn không màu Cánh buồm nhỏ quá không hy vọng Đã vỡ tan theo sóng bạc đầu Đói rét lầm than bước chân mòn Đường chiều hiu hắt bóng hoàng hôn Cây khô hoa héo rừng hoang vắng Chim chóc lạc bầy mẹ khóc con Bến nước cây đa vẫn đợi chờ Khóm lau già úa vẫn năm trơ Mà con đò vẫn không quay lại Người cũ phai màu áo mộng mơ Kiệt sức lạc đường hết ngóng trông Mưa buồn tang trắng nhuộm dòng sông Bóng ai sương khói quên hò hẹn Hư thực gần xa bụi gót hồng Người đã đi rồi hết mùa xuân Lang thang hờn tủi kiếp phong trần Vụng tu nên bị lưu đày mãi Xin trả cho nhau hết nợ nần Có thân có phận có bọt bèo Chuyện cổ nghìn xưa đã mốc meo Hiền nhân đã chết đầy kinh sử Quân tử danh nhân thật quá nghèo Những cánh chim nào nương bóng mây Biết bao lận đận bao đắng cay Vẫn còn vương vấn màu kỷ niệm Dù nắng dù mưa chẳng đổi thay! Ngựa xe áo mão vết bụi mờ Hồn phách lang thang chốn hoang sơ Dấu chân dã thú nào kinh dị Chạy trốn cô dơn lạc bến bờ… Cá thích vẫy vùng tình nước trong Chim vui đua hót nắng mai hồng Mà sao ta vẫn nhu cành mục Nghe giá băng đầy xác hư không Gom cả đất trời dấu khổ đau Xin cho dứt hết nợ thật mau Lẽ đâu xương trắng còn oan nghiệt Nên lệ nhân gian vẫn mãi trào Gọi tên chi nữa thêm tủi thân Lủi thủi đi tìm một mùa xuân Chỉ thấy mịt mờ sương thu lạnh Cõi tạm còn đâu bước ngập ngừng Nhân loại ngủ mê tội lỗi đầy Nghìn năm thế cục vẫn vần xoay Nghèo giàu vinh nhục đều hư ảo Thân xác đọa đày cũng khói mây Nghe tiếng mưa rơi nhớ rã rời Ngày nào say đắm mộng chung đôi Bây giờ đất lạnh quên thề hứa Sâu bọ viếng thăm cũng đỡ rồi Hết lo hết khổ hết oán thù Mặc ai gian ác mặc ai tu Trăng sao trả lại cho nhân thế Thơ thẩn đường mây thoát ngục tù…. MD 06/27/02 LuânTâm
SẠCH TRƠN TAY TRẮNG ĐI VỀ CHÂN KHÔNG Trèo tuyệt đỉnh tuyết uống sương Sạch trơn phiền lụy văn chương chợ trời Sạch trơn bể khổ rong chơi Sạch trơn đen đỏ lỗ lời bon chen Sạch trơn xe ngựa sang hèn Sạch trơn bóng gió soi đèn bóng trăng Sạch trơn đom đóm sao băng Sâch trơn hò hẹn câu giăng câu thề Sạch trơn hương lửa hôn mê Sạch trơn tay trắng đi về chân không Sạch trơn nắng đục mưa trong Sạch trơn xuân hạ thu đông đá đào Sạch trơn cởi áo chiêm bao Sạch trơn bịt mắt chui rào thả dê Sạch trơn ghen tỵ khen chê Sạch trơn quốc ngữ vỗ về thiên hương Trèo tuyệt đỉnh tuyết uống sương.... MD.10/19/11 LuânTâm
ĐỘI TRỜI ĐẠP ĐẤT TRONG VEO Đội trời đạp đất trong veo Chân không tay trắng bọt bèo thiên hương Mưa ca dao nắng cải lương Xuống câu vọng cổ lên giường trăng sao Đội trời đạp đất thanh cao Mồ hôi câu sấu máu trào đào kinh Hát rong khôn lớn hát đình Hoa sen bông súng lục bình cò con Đội trời đạp đất sạch trơn Không khô không cạn không mòn không đau Tre tàn măng mọc chiêm bao Hạc vàng vỗ cánh ngọt ngào còn nguyên Đội trời đạp đất bình yên Viễn du mỏi gối hoa tiên bướm tình Trăm thương bóng ngàn nhớ hình Chìm tàu nát ngọc còn in trắng hồng Đội trời đạp đất non sông Đi không đổi họ về không thay nhà Cõi người quỷ bắt ma tha Thấp cao kinh kệ ta bà bóng đeo Đội trời đạp đất trong veo... MD.10/19/11 LuânTâm
MỘT CHÚT QUÊ HƯƠNG Em ơi... Chỉ còn một chút quê hương Trong em thơ dại thiên đường em thơ Chỉ còn một chút mộng mơ Trong em thơ thẩn tình chờ nghĩa ru Chỉ còn một chút công phu Trong em thơ áo lưả dư hương thề Chỉ còn một chút hôn mê Trong em thơ bướm nhạc quê hoa đồng Chỉ còn một chút non sông Trong em dịu ngọt ấm lòng tha hương Chỉ còn một chút văn chương Trong em ve vuốt náu nương thơm lành Chỉ còn một chút tinh anh Trong em nhân kiệt dỗ dành địa linh Chỉ còn một chút văn minh Trong em nâng trứng chung mình hứng hoa Chỉ còn một chút tình ca Trong em sữa mẹ mật cha tiên rồng Chỉ còn một chút đèo bồng Trong em đỉnh trắng vực hồng mưa thương Chỉ còn một chút quê hương Em ơi ... MD.10/20/11 LuânTâm
GIẤY KHÔNG Rừng buồn lá chết cô đơn Thơ đau nhạc lạnh ru hồn nước non Ngày khách địa đêm Sàigòn Van xin giấy khóc bút còn không chơi! *** Hôm nào bút cắn nghiêng trời Thơ mây nhạc khói ta ngồi dỗ ta Không tiền môi bánh tim quà Ru tranh ôm tượng em hoa Sàigòn Mộng không lớn tình không con Biển sông đã cạn suối còn lòng không Thuyền hoa mất bến lạc dòng Cây già cành trẻ gió đông lỡ thì Thiền hoài ớn lạnh từ bi Trắng sương gót ngủ đường đi nản lòng Mưa không giữ gió chân không Ba chìm bảy nổi tắm sông cỡi bò Hết sóng đói lại bão no Cá con thịt nát cá to xương mềm Đêm xuôi ngày ngược đổi tên Mực đen giấy trắng thơ quên thất tình Đạn bom cũng biết giật mình Hai bờ xương trắng tro tình khóc hoa Đêm dài quỷ bóng đè ma Sợ con đom đóm không qua thăm mình Vui ăn quán buồn ngủ đình Cà phê phỏng lưỡi thuốc xin khói cười Người muốn tới ta muốn lui Nhà không vườn trống kiến ruồi bụng không Lòng đau lòng ớt muối lòng Lộn hồn lộn xác lộn sòng lộn tu Tìm đâu một chút công phu Chân chim đuôi chuột mặc dù đầu voi Lạnh đi lạnh đứng lạnh ngồi Cũng xin nhẹ bóng tâm xuôi về nguồn Rong xanh nước bạc náu nương Sổ lồng tháo cũi bên đường chiêm bao Thơ đi thơ lại ngọt ngào Giấy không bút mất trăng sao vẫn còn ... MD 03/15/06 LuânTâm (Trích trong TT”HƯƠNG ÁO”, MinhThư xuất bản .MD/USA.2007.tr.338-339)
LỐI XƯA Giọt nắng giọt tình giọt tương tư Nhạt nhòa mưa bụi gót tiểu thư Nghìn sau phố thẹn không cài áo Tóc điệu hôn vai không chối từ Rừng núi nào ghi dấu hẹn hò Giọng cười mê hoặc để dành cho Tân hôn sương gọi trăng sao xuống Suối mộng dâng hương mật tôn thờ Ôi ! Những dòng sông em rất em Đường thơm tình sử hát từng đêm Rượu nào thêm chút hương chờ gió Hờn tóc giận tay môi bắt đền Lạc mất trăng thề tội bể dâu Nuốt cay ngậm đắng bạc mái đầu Tàn xuân đất khách lòng nhang khói Một cánh mai vàng chẳng thấy đâu Cứ ngỡ thời gian là thuốc tiên Mà sao đau vẫn đau sâu thêm Vết thương vùng vẫy thành ma quái Gào thét kinh hoàng ngày chết đêm Ngọt ngào kỷ niệm áo mây bay Thôi nôi khát sữa thèm bú tay Hột đường hột muối vào cổ tích Thương bóng thư sinh đói mộng đầy Mưa lối tình đưa nắng sân trường Trăng chờ gió đợi mây viễn phương Sông thương biển nhớ rừng khao khát Vào mộng ru người đẹp văn chương ... MD.12/15/01 LuânTâm