TẾT RỪNG
Ven rừng trăng dỗ gót ai
Ven đồi hoa gọi tóc cài tha hương
Gió đưa đom đóm về vườn
Dơi bay muỗi đậu ễnh ương kiếm lời
Nai già thỏ trẻ hết thời
Hứng sương tắm bóng rửa đời lênh đênh
Đá mòn tuổi nước mất tên
Giữa hai lằn đạn kên kên khóc người
Tết rừng tối lạnh ba mươi
Tay măng bắp chuối tưởng cười tưởng đau
Tưởng đèo trước hoá truông sau
Tưởng hoa hoá lá tưởng ao hoá đầm
Rắn dài lươn ngắn hờn căm
Hay tham mồi lớn nhăn răng chết chùm (1)
Sáng sầu đông tối tiếc xuân
Mặt trời chân đất thân trùng cánh chim
Hồn ma bóng quỷ dáng tiên
Sông vui bể khổ cây tiền núi đao
Mực nghìn trước bút nghìn sau
Nước tan nắng lửa tình trào mưa thơ...
MD 01/09/07
LuânTâm
1) Ngày xưa còn thơ ấu quanh quẩn ở làng quê, tôi đã từng trông thấy cảnh con rắn và con lươn đấu nhau đến chết ở ven mương, ao vườn. Thông thường thì con rắn há to miệng ra rồi con lươn lao đầu chui mạnh vào miệng, vào bụng rắn (hay là rắn nhào tới nuốt lươn?). Cũng có trường hợp con rắn nhỏ chui vào miệng con lươn to. Cuối cùng cả hai con đều chết. Tôi bắt cả hai nướng cho cá tra ăn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2012 21:51:40 bởi LuânTâm >