 
    
  
    
    
    
        
        
     HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                  BẮT ĐỀN 
   
  Suối bồng đồi cõng em đi 
  Mây hồng mây trắng mê si cũng đành 
  Khô hoa héo lá rã cành 
  Dấu buồn dấu nhớ chim xanh cá vàng 
  Bóng mờ bóng lạnh bóng tan 
  Vòng cưng mất nước vòng ngoan mất nhà 
  Đường thương yêu đói ăn ma  
  Trời long đất lở se da cuộn mình ... 
  Chiêm bao khát sữa van xin 
  Cây ru cỏ múa hoa rình bướm hôn 
  Sóng đòi bão lửa mê hồn 
  Tóc no môi đói chân khôn tay lời 
  Văn nũng nịu thơ lã lơi 
  Không lời không chữ không mời không cho  
  Khoe duyên răng khểnh thăm dò 
  Xuân mưa hạ nắng giả đò...chờ khen... 
  Sớm cho nợ tối bắt đền 
  Sôi hương nấu sắc thương mềm trần ai 
  Say quá tỉnh, tỉnh quá say 
  Đường vào tình sử hôm nay tình cờ...(1) 
   
  MD.12/05/07 
  LuânTâm  
   
  (1)" Đường Vào Tình Sử ":Tên một Thi Tập bất hủ của Thi Tiên Đinh Hùng 
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  CUỐI BỜ TÌNH CA 
   
  Một ngày biền sẽ cạn khô 
  Em ru anh ngủ cuối bờ tình ca  
  Anh ru em ngủ khô hoa 
  Hết đau hết khổ hết ta hết mình 
  Hết hát rong hết ăn xin 
  Hết bồng hết ẵm hết nhìn hết cưng 
  Hết thương hết nhớ hết mừng  
  Hết mơ hết mộng trăng gần gió xa 
  Hết hương hết thịt hết da  
  Hết hồn hết xác hết nhà hết quê 
  Hết ăn uống hết hôn mê 
  Hết khen ngon ngọt hết chê bóng đè... 
  Hết mưa xuân hết nắng hè 
  Hết hờn hết giận hết khoe trắng hồng  
  Hết môi thu hết mắt đông 
  Hết cười hết khóc hết sông hết đò 
  Hết sống đói hết chết no 
  Hết trăng hết mật hết cho hết đòi... 
  Hết điả đói hết thòi lòi 
  Hết cam hết bưởi hết xôi hết chè 
  Hết bông gòn hết lá me  
  Hết chim hồng gió cây mê giật mình 
  Hết sôi nổi hết lặng thinh 
  Hết buà yêu hết chân tình tay Tiên  
  Hết lời lạ hết hơi quen 
  Hết sông thần thoại tắt đèn mò trăng 
  Hết cong lưỡi hết mòn răng  
  Hết trôi hết nổi hết căng hết đào  
  Hết rừng muá hết núi chào 
  Hết tình hết điệu hết màu hết thơm 
  Hết tham đeo hết thèm ôm 
  Hết ru hết dỗ hết hôn hết tìm..... 
   
  MD.12/14/07 
  LuânTâm        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  ĐAU THƯƠNG  
   
  Buồn ngày nắng cũng hụt hơi  
  Mưa đêm sầu gió mồ côi trăng thề  
  Không trời không đất hôn mê  
  Đi tôi cát bụi em về khói nhang  
  Hết ham nước bạc cơm vàng  
  Hết thèm môi lửa tay than dỗ nằm  
  Hết mê ngặm ngải tìm trầm  
  Sang sông con sáo lộn sòng đau thương  
  Đứt tơ đứt tóc đứt đường  
  Không mây không khói không sương cuốn cờ  
  Không kinh không sử không thơ  
  Không văn không nhạc họa trơ bút cùn  
  Em dỡ điên tôi dỡ khùng  
  Vết thương sạch máu vi trùng ăn nhau  
  Mất giống trầu tuyệt giống cau  
  Không duyên không nợ chiêm bao hết bùa  
  Tôi đầu hàng em chịu thua  
  Bóng cười bóng khóc bóng đưa bóng đòi...  
   
  MD.03/23/08  
  LuânTâm  
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  SỢI NHỚ SỢI THƯƠNG  
   
  Sợi nhớ sợi thương trói trăng sao  
  Dâng em huyền thoại áo không màu  
  Mắt sầu anh khói tương tư thảo  
  Tay lửa chân tình môi chiêm bao...  
   
  Em tiên thơ điệu hôn mê anh  
  Nguồn cội tình kinh riêng dỗ dành  
  Mai người không nước trời không đất  
  Mình vẫn nở hoa em vẫn anh...  
   
  MD.03/18/08  
  LuânTâm  
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2008 04:12:56 bởi NhàQuê >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  LỦI THỦI ĐI VỀ  
   
  Thương em lủi thủi đi về  
  Cò con lặn lội não nề biển sông  
  Người ta đồng vợ đồng chồng  
  Còn em má nám chân không chợ chiều  
  Mưa dầm gió bấc quạnh hiu  
  Bữa no bữa đói dấu yêu hoang tàn  
  Bụi hồng cát trắng lang thang  
  Ve sầu xác nhện dã tràng ăn xin  
  Đèn khuya đối bóng tưởng hình  
  Phù du cánh khói ru mình dỗ ta...  
   
  MD.03/21/08  
  LuânTâm          
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BÓNG EM  
   
  (Vô cùng thương khóc em Phan thị Thanh)       Út đẹt còi xương đeo Mẹ Ba  
  Bám vườn bám ruộng bom Tường Đa (1)  
  Giữa hai lằn đạn may sống sót  
  Tim nát óc nhừ thịt bỏ da  
   
  Tai họa triền miên tội BếnTre  
  Cỏ cây tuyệt giống quỷ bóng đè  
  Nước xuôi gió ngược đau tôm tép  
  Bèo bọt sóng vùi không bến mê  
   
  Mẹ trước em sau bóng nhỏ nhoi  
  Chờ bom đạn mệt chết hụt hơi  
  Nhổ từng cọng cỏ hoang ăn lúa  
  Dừa chuối gục đầu kiến bu xôi !  
   
  Chữ nghĩa chưa đầy lòng bàn tay  
  Thờ Ba kính Mẹ cỏ nuôi cây  
  Môi khô má nám chân chai đá  
  Lủi thủi đường quê bóng đọa đày !  
   
  Ngơ ngẩn trùn cơm hết đường đi  
  Dấu chân cuốn chiếu rêu xanh rì  
  Không gà gáy sáng tan xương chó  
  Nước lớn nước ròng khóc biệt ly  
   
  Khói lửa điên cuồng cướp ngày đêm  
  Gót son môi đỏ em cháy đen  
  Cào cào châu chấu xin dế nhủi  
  Nương náu hang cùng mặc xui hên  
   
  Cơm khê cháo khét tàn đạn bom  
  Ăn hoài quen quá cũng hoá thơm  
  Thương em giẻ rách không lựa chọn  
  Giả câm giả điếc gượng sống còn  
   
  Hết ruộng hết vườn hết vũng ao  
  Tản cư phố lạ hồn quê đau  
  Em như con dế mèn rụng cánh  
  Ngơ ngác đêm tàn níu bóng sao  
   
  May thuê vá mướn đổi hạt cơm  
  Gối rơm thêm bạc phận cô đơn  
  Vẫn đeo Ba Mẹ như hồi nhỏ  
  Chao tương lây lất dấu tủi hờn  
   
  Ngày sợ điếng hồn đêm trống trơn  
  Bến trong bến đục có gì hơn  
  Bao nhiêu người chết ăn sâu bọ  
  Tân nhạc cải lương đứt dây đờn !  
   
  Mẹ Ba lần lượt theo Ông Bà  
  Qua cầu em khóc ngập Tường Đa (2)  
  Bến Tre tang tóc tàn chinh chiến  
  Gạo châu củi quế đổi đời ma !  
   
  Lang thang mòn mỏi bóng tàn cờ  
  Phù du cháy cánh nhện hết tơ  
  Kéo cày trả nợ không cơm áo  
  Chân phèn tay đất tóc không thơ  
   
  Nửa ngày giữ trẻ nửa bán kem  
  Xác rã hồn tan mất tuổi tên  
  Ngược xuôi nắng lửa mưa dầu đói  
  Bông gòn hoa bưởi hết chờ khen !  
   
  Cu kêu ba tiếng chưa kịp mừng  
  Dựng nêu đón Tết ăn chè xuân (3)  
  Thần sầu quỷ khóc gieo bệnh ngặt  
  Ung thư quái ác hành nát thân  
   
  Hết tóc hết da hết chóng chèo  
  Sóng vùi gió dập xác cong queo  
  Kinh hoàng dở sống còn thua chết  
  Rau muống rau dừa quê đứt neo !  
   
  Thân tàn ma dại không chồng con  
  Mồ Ba mả Mẹ không vuông tròn  
  Đêm mưa dầu cạn đèn không bóng  
  Xuôi tay nhắm mắt không SàiGòn  
   
  Đầu xuân đất khách lạnh bóng trôi  
  Bao đêm ác mộng bão điên trời  
  Thương em vội gửi quà thang thuốc  
  Ngờ đâu chỉ kịp đám ma thôi !  
   
  Máu chảy ruột mềm dấu thôi nôi  
  Em qua bể khổ hết mồ côi  
  Hết đau hết khóc cười xong nợ  
  Lục bình bông súng hết nổi trôi  
   
  Vĩnh viễn mất em ? Em về đâu?  
  Em ơi ! Còn nhớ mới hôm nào  
  Anh cầm tay dạy em tập viết  
  Con chữ vỡ lòng buồn ngủ mau !  
   
  Tai điếc mắt mù huyết lệ khô  
  Bể dâu tù tội bóng gà mờ  
  Em về .Anh cũng theo Ba Mẹ  
  Tình nhà nợ nước gửi con thơ...  
   
  MD.04/04/08  
  LuânTâm  
   
  (1+2) Tường Đa: tức xã Tường Đa ,quận Hàm Long (Sóc Sãi),tỉnh Bến Tre (Kiến Hoà) là quê Nội tôi.  
  (3) Ca dao:  
  "Cu kêu ba tiếng cu kêu  
  Cho mau tới Tết dựng nêu ăn chè"                   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  HOA BƯỞI HOA CAU  
   
  Giọt buồn không thể chia tay  
  Giọt vui ngơ ngẩn mắt nai mắt mèo  
  Anh gió níu em trăng đeo  
  Cỏ may mắc cỡ chống chèo có không  
  Lia thia khát nắng lên đồng  
  Chim chìa vôi đói hát rong đổi mùa  
  Vườn khô ruộng cháy đòi mưa  
  Về em nuôi nắng ngủ trưa sôi tình  
  Suối tràn xuân mộng ba sinh  
  Cười em ong mật khoe mình lưng ong  
  Rừng thiền thao thức mê sông  
  Khai hoa nở nhụy đơm bông cải trời  
  Trăm thương nghìn nhớ cho lời ...  
  Trăng non hờn dỗi núi ngồi tắm cây  
  Trôi trong biển nhớ mềm say  
  Tình thư tình sử tóc mai tình cờ  
  Ôm yểu điệu hôn ngây thơ  
  Cuối trời lưu lạc đội mồ kỳ duyên  
  Dỗ dành gối sách mơ tiên  
  Quên đau ngã ngựa dở điên dở khùng  
  Cảm ơn em chẳng ngại ngùng  
  Cho tình cho nghĩa muối gừng cháo rau  
  Bồ câu tình điệu nôn nao  
  Sam đeo nghẹt thở xé rào văn minh  
  Yêu chân kinh thương thánh kinh  
  Đùa thơ giỡn nhạc nghiêng mình rước dâu  
  Mê hồn hoa bưởi hoa cau  
  Dịu dàng khế ngọt mãn cầu sầu riêng  
  Thơm thơm dáng ngủ khoe duyên  
  Cưng cưng chăn gối tiên tiên nghìn đời...  
   
  MD.02/08/08  
  LuânTâm        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BÓNG KHÓC BÓNG CƯỜI  
   
  "Trải qua một cuộc bể dâu  
  Những điều trông thấy mả đau đớn lòng"(1)  
  Đỉnh sầu lệ đá sầu đông  
  Vực sâu bóng lạnh lấp sông kinh cầu  
  Người về đâu ta về đâu  
  Hồng trần không nước tinh cầu bóng tro  
  Cờ tàn lửa cuốn bóng đò  
  Linh hồn bóng nhỏ cỡi bò hát rong  
  Vui tan buồn nát lên đồng  
  Cuối đường đứt bóng cua còng tha ma  
  Cuối trời gần cuối đất xa  
  Người không bóng khóc có ta bóng cười  
  Vàng mây vàng áo cải trời  
  Xanh rêu xanh mặt xanh đồi thương đau  
  Khuya trăng lạnh bóng chiêm bao  
  Lạnh treo chân tóc lạnh đào mồ côi....  
   
  MD.03/12/08  
  LuânTâm  
   
  (1) Truyện Kiều ,Nguyễn Du        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  GIÓ TRẮNG MƯA HỒNG  
   
  Mưa hồng gió trắng chơi vơi  
  Quanh co lạc mất nắm xôi chợ chiều  
  Ao bèo bóng Mẹ hẩm hiu  
  Bồng con cõng cháu đánh liều đạn bom  
  Nhà tranh mái dột ổ rơm  
  Cơm khê cháo khét mèo ôm chó gầy  
  Hết giặc Tàu đến giặc Tây  
  Ma vàng quỷ đỏ cuốc cày địa linh  
  Tan chùa nát miễu cháy đình  
  Hoa hiền cỏ nội quê mình chết trôi  
  Đen góc biển tối chân trời  
  Sương mù đom đóm thơ rơi chập chờn  
  Chưa bình minh đã hoàng hôn  
  Chưa cười đã khóc chưa khôn đã khờ  
  Hết đọc sách hết quay tơ  
  Sáng trăng trải chiếu em chờ đợi anh (1)  
  Phải chi không có chiến tranh  
  Đất lành chim đậu dỗ dành hồn quê  
  Em trồng dâu anh thả dê  
  Môi hồng lưng trắng vỗ về thơm nhau  
  Vén mây rẽ sóng ngọt ngào  
  Cấy thơ gieo nhạc yếm đào bốc hơi...  
   
  MD.03/10/08  
  LuânTâm  
   
  (1) Ca dao:  
  "Sáng trăng trải chiếu hai hàng  
  Bên anh đọc sách bên nàng quay tơ"                
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  MỘT ĐƯỜNG  
   
  Con đường đất lạnh quanh co  
  Gặp nhau dù chẳng hẹn hò trăm năm !  
  Con đường đất lạnh âm thầm  
  Hết thù hết hận còn thăm nhau thường  
  Con đường đất lạnh gió sương  
  Giàu sang danh vọng vô thường vô vi  
  Con đường đất lạnh từ bi  
  Buồn đau giũ sạch vô tri vô tình  
  Con đường đất lạnh vô sinh  
  Chào nhau thanh thản an bình tự do  
  Con đường đất lạnh khỏi lo  
  Áo cơm xin để dành cho bụi đường !  
  Con đường đất lạnh tro xương  
  Cho dù giông bão đoạn trường bể dâu  
  Con đường đất lạnh về đâu  
  Áo mơ áo mộng áo màu hết bay  
  Con đường đất lạnh ngắn dài  
  Chiến chinh ân oán đọa đày không không  
  Con đường đất lạnh lòng vòng  
  Nợ duyên dang dở tơ hồng vô duyên  
  Con đường đất lạnh gót tiên  
  Mênh mông mây khói lụy phiền chiêm bao  
  Con đường đất lạnh chờ nhau  
  Nghìn xưa cũng gặp nghìn sau một đường...  
   
  MD.03/02/04  
  LuânTâm                
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  MONG ĐƯỢC VÀO MƠ  
   
  Nếu đi xin được bình yên  
  Không gây cực khổ lụy phiền vợ con  
  Mong cây còn lá xanh non  
  Mưa xuân nắng hạ vẫn còn bóng mây  
  Đường quen áo lụa vẫn bay  
  Bình minh chim hót vẫn hay vẫn tình  
  Đắng cay xin giữ riêng mình  
  Tù đày đã đũ bóng hình xác xơ  
  Đêm sông tỉnh ngày núi mơ  
  Hoa tàn trăng khuyết thẩn thờ gió đưa  
  Sông bồi núi lở trông mưa  
  Lang thang đất lạnh hương thừa nhớ êm...  
  Chưa chân cứng đã đá mềm  
  Chưa tình nhớ đã tình quên đầu hàng  
  Bọt bèo trong đục khong tham  
  Tội chi làm kiếp dã tràng uổng công  
  Áo xanh môi đỏ má hồng  
  Chỉ còn hư ảo với lòng hoang vu  
  Đường nào mà gọi đường tu  
  Lỡ làng thề hứa thiên thu bụi mờ  
  Nhẹ nhàng mong được vào mơ  
  Trăng tàn sao rụng cuối bờ hư không...  
   
  MD.08/02/02  
  LuânTâm.        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  MÂY KHÓI  
   
  Bướm đã đi rồi chim cũng đi  
  Đất khô cây héo nhớ thương gì  
  Gục đầu bên gốc tre già chết  
  Gió thoảng mơ hồ dấu biệt ly  
   
  Hai bóng nhỏ tan hai nẻo đường  
  Đường đau mòn mỏi gót tha hương  
  Đường buồn tàn uá hoa màu áo  
  Cỏ cháy hoa khô cây đoạn trường !  
   
  Cách núi ngăn sông hay cách lòng  
  Hay là duyên nợ phải long đong  
  Hay là khói lửa gây tang tóc  
  Đày đọa hai người:hai số không ?  
   
  Viết tắt tên chung tưởng được gần  
  Nào hay viết mãi thêm tủi thân  
  Bao đêm khao khát mong chờ mộng  
  Mộng nỡ lạnh lùng bóng xoay lưng !  
   
  Những bức tình thư chẳng dám đưa  
  Đốt hay không đốt cũng quá thừa  
  Sóng thần núi lửa vùi mơ ước  
  Hồn phách tàn phai theo gió mưa !  
   
  Muốn khóc mà sao lệ chẳng còn  
  Đường nào in bóng gót chân son  
  Đường nào yêu bỏ quên hương áo  
  Hoa trái hờn ghen dáng Saìgòn !  
   
  Hai chiếc thuyền con hai dòng sông  
  Hai bờ biển rộng hai nhánh rong  
  Đành trơ mắt ngóng sương chờ khói  
  Buồn theo nước lớn giận nước ròng !  
   
  Tơ hồng tình tứ ôm tóc tiên  
  Tơ lòng dệt mãi chẳng nên duyên  
  Nổi trôi vào ngọn nguồn oan trái  
  Chẳng thấy ngọt ngào hết bình yên !  
   
  Thôi ! Kể như tàn một giấc mơ  
  So vần lựa điệu chẳng thành thơ  
  Mực khô bút gãy tình mây khói  
  Hờ hững đi về cõi bơ vơ...  
   
  MD.12/10/07  
  LuânTâm.            
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BỚT MỘT CHÚT CƯNG  
   
  Bớt một chút cưng một chút khen  
  Lỡ mai lưu lạc quá đau quen  
  Trăm thương ngàn nhớ em đà biết  
  Xin chớ nghi oan chớ bắt đền...  
   
  MD.11/03/07  
  LuânTâm  
   
   
   
  MÔI TUYẾT       Áo vàng lá dệt sầu thu  
  Tán hoa bướm cũng mất dù leo cây  
  Chưa sáng đêm đã tối ngày  
  Khói ăn kỷ niệm sóng say uống buồn  
  Đi người môi tuyết má sương  
  Về người bóng mất quê hương muối gừng  
  Gót hồng bụi nhớ hương xuân  
  Còn đâu tay ấm lưng mừng hồn trao...  
  Trăm oan nghìn khổ gặp nhau  
  Sao chờ trăng đợi chiêm bao ẵm bồng  
  Thuyền tình mưa núi nắng sông  
  Trăm thương nghìn nhớ trắng hồng tình ca  
  Cũng may còn bóng xe hoa  
  Cho em nuôi điệu cho ta dưỡng ghiền  
  Chân mây tay lửa tóc tiên  
  Cỏ cây ngơ ngác lòng thiền lao đao  
  Đường quen chim hót hoa chào  
  Vẫn thèm một bóng áo màu dễ thương  
  Mai kia điạ ngục thiên dường  
  Cho dù mấy kiếp đoạn trường cũng xin  
  Cho tình vẫn nở hoa tình  
  Em ôm cổ tích xiêu đình mưa to  
  Thôi đừng nũng nịu vòng vo  
  Thôi đừng tình tứ thơm tho lập lờ....  
  Tóc dài chở mấy dòng thơ  
  Chết khô chết khát còn chờ đục trong  
  Đường xa nát mặt chai lòng  
  Tiếng đàn lạc điệu trôi sông khóc người  
  Rượu tàn thêm lạnh chung môi  
  Thuốc tàn thêm đắng cay trời lang thang  
  Buồn đêm khói bỏ chân nhang  
  Thương thân tủi phận tro tàn đón đưa  
  Em làm gió anh làm mưa  
  Rước hình bóng cũ hương xưa trở về  
  Đường trăng sao nỡ khen chê  
  Nẽo hoa ủ dột hẹn thề không không  
  Tuyết chôn gót đỏ môi hồng  
  Hai người hai nẽo chuyện lòng áo tang  
  Hẹn nhau kiếp khác: xin khoan  
  Chiếc hôn tiễn biệt ...muộn màng hơn... không!  
   
  MD.06/18/05  
  LuânTâm            
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  Chưa Kịp Trồng Cau  
   
  Thương tặng vợ hiền B. Th. Luân  
   
  hình như còn một màu hoa  
  rất tiên rất điệu rất xa rất gần  
  ngờ đâu lửa cháy vườn xuân  
  hồn không lòng trống đường trần mồ côi  
  cau dứt sữa trầu thôi nôi  
  tình đau theo gió lên trời khóc trăng!       ***  
   
  Lẽ đâu gió đã quên mây?  
  Mênh mông trời đất còn đầy thương đau!  
  Trồng trầu chưa kịp trồng cau,  
  Em đi đâu mất…biết sao hẹn hò?  
  Nước sâu sông rộng vắng đò,  
  Chiều tàn lỡ bước còn lo đêm dài!  
  Cò con chưa đũ cánh bay  
  Cành cong tưởng ná sợ hoài nghìn năm!  
  Gửi em nửa ánh trăng rằm  
  Qua khung cửa sổ vào nằm cùng em!  
  ***  
  Ngày nào gần gủi thân quen?  
  Vườn rau cùng tưới lồng đèn chơi chung!  
  Bao nhiêu nắng hạ mưa xuân,  
  Bao nhiêu thu muộn ngập ngừng gót đông!  
  Buồn thương bầy cá ròng ròng,  
  Mất cha mất mẹ long đong hãi hùng!  
  Ngày nào giặt áo phơi chung?  
  Hái hoa bắt bướm vui mừng bên nhau!  
  Em như hoa bưởi hoa cau,  
  Anh như rau muống trong ao hiền từ!  
  Tuổi hồng chưa biết tương tư,  
  Tuổi xanh chưa biết thực hư dòng đời!  
  Rau dừa rau má cải trời,  
  Cũng chưa giúp được gửi lời ước ao...  
  Con đường đi học xôn xao,  
  Bình minh chim hót hoa chào dễ thương!  
  Băng ngang qua một khu vườn,  
  Lội hai khu ruộng còn sương trắng mờ...  
  Chân em e ngại bùn dơ,  
  Anh xin được cõng...em vờ không nghe!  
  Mà sao đôi mắt đỏ hoe?  
  Anh xin hái lá bao che gót hồng...  
  Mà thôi! Cứ để anh bồng  
  Như em bé bỏng còn trong tuổi cười!  
  Cua đồng càng đỏ thật tươi,  
  Em đòi bắt để về nuôi ao nhà!  
  Nhanh nhanh trường vẫn còn xa,  
  Em đành đưa cánh tay ngà vịnh anh!  
  Mây vẫn xanh trời vẫn xanh,  
  Hai con bướm trắng lượn quanh áo vàng!  
  Trống trường mấy tiếng dòn tan,  
  Gió bay tóc rối em càng đẹp hơn!  
  Đường làng lắm chỗ trợt trơn,  
  Dậm chân em lại dỗi hờn lối đi!  
  Vào trường vào lớp nhu mì,  
  Em ngoan như nét bút chì nghiêng nghiêng!  
  Điểm cao lắm bạn phải ghen  
  Nên anh phải ráng sách đèn đêm đêm!  
  Ngày qua tháng lại êm đềm,  
  Hương đồng gió nội càng thêm hưũ tình!  
  Em càng lớn càng thêm xinh,  
  Khiến anh ngơ ngẩn càng nhìn càng vui!  
  Cùng nhau ngắm áng mây trôi,  
  Thần tiên ẩn hiện bồi hồi gần xa...  
  Nhà em có rất nhiều hoa,  
  Nhưng em vẫn thích nhất là phù dung!  
  Bên hoa em bỗng thẹn thùng,  
  Nhìn anh em hỏi: tuổi xuân...thế nào?  
  Anh còn chưa biết nói sao,  
  Hẹn tìm sách cũ hôm sau trả lời...  
  ***  
  Ngờ đâu bom đạn tơi bời,  
  Nhà tan cửa nát đất trời đảo điên....  
  Bao nhiêu người chết thật hiền,  
  Bao nhiêu tức tưởi oan khiên ngút trời!  
  Mạnh ai nấy chạy khắp nơi,  
  Mẹ Ba đứt ruột lo rời làng quê!  
  Nhìn sau nhìn trước tái tê:  
  Con gà con vịt não nề kêu la!  
  Heo bị đạn máu chan hoà,  
  Đôi trâu kinh hãi khóm hoa vội tàn!  
  Ngưạ hồng dậm cẳng hí vang  
  Đòi đi theo chủ Ba càng xót xa!  
  Lén Ba, anh chạy vội qua,  
  Tìm em để rủ cùng xa hiểm nghèo!  
  Nhà không vườn trống quạnh hiu,  
  Khói cơm còn ấm mái nghèo rưng rưng…  
  Nhớ câu em hỏi…tuổi xuân...  
  Anh vừa hiểu được chưa mừng đã tan!  
  Tưởng như đã đến suối vàng,  
  Hồn anh vất vưởng lỡ làng ước mơ...  
  Em đi đâu? Biết bao giờ?  
  Nước sông lãnh đạm đôi bờ vô duyên!  
  Anh thường bảo em là tiên,  
  Lẽ đâu em trở về miền Bồng Lai?  
  Sao không cho sợi tóc dài?  
  Để còn an ủi những ngày vắng em!  
  Bao nhiêu kỷ niệm thân quen  
  Cũng như nắng ấm như đèn trung thu...  
  Bốn phương giông bão mịt mù,  
  Ai gây khói lửa nghìn thu óan hờn?  
  Không còn chén cháo chén cơm,  
  Bờ tre cháy măng đâu còn...khóc tre?  
  Vườn rau vườn cải sau hè  
  Cùng vun cùng tưới không dè chết khô!  
  Thuyền ai lận đận nhấp nhô?  
  Nổi trôi bèo bọt mơ hồ phù du...  
  Bông lục bình tím vô tư  
  Em không đòi hái...anh như...chết rồi!  
  Thì thôi...thôi thế...thì thôi...  
  Đành chờ đêm tối bồi hồi chiêm bao!  
  Mừng mừng tủi tủi gặp nhau,  
  Bao nhiêu thương nhớ lệ trào thành mưa!  
  Cùng nhau nhặt nắng vàng trưa,  
  Bỏ vào nó lá đong đưa tóc dài,  
  Cùng nhau hứng giọt sương mai  
  Nghe môi mát lạnh nghe tay ngọt ngào...  
  Chuyện nghìn xưa chuyện nghìn sau,  
  Xin như cổ tích như màu áo em...!  
   
  Luân Tâm   MD 03/05/03                
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  Tóc  
   
  Thương tặng vợ hiền B.Th.Luân  
   
  Kỷ niệm ngọt ngào hương tóc em  
  Văn Khoa tiếng guốc thật thân quen  
  Từng đêm tóc vẫn bay vào mộng  
  Dệt những vầng thơ em rất em!  
   
  Tóc rối như lòng bối rối thêm  
  Tình cờ gặp gỡ muốn làm quen  
  Đất trời nghiêng ngả trên vai nhỏ  
  Mấy kiếp, mấy đời được có em?  
   
  Cây cải về trời bởi gió đưa  
  Nhìn theo mỏi mắt những chiều mưa  
  Nón không đũ lớn che dòng tóc  
  Cay đắng kiếp nầy anh cũng ưa!  
   
  Tóc xỏa ôm lưng những ngày vui  
  Tung tăng chạy nhảy rộn tiếng cười  
  Vô tình tà áo bay quấn quít  
  Cho gã si tình thấy hỗ ngươi!  
   
  Nắng hong tóc gội những trưa hè  
  Hoa bưởi thơm lừng dáng Bến Tre  
  Sóng nước Cửu Long say màu mắt  
  Thước tha yểu điệu đón anh về!  
   
  Tóc ngủ đêm xuân ngào ngạt hương  
  Hồn anh bỗng chốc hoá Thiên Đường!  
  Gối chăn, hoa bướm chừng hư ảo  
  Mây trắng bồng bềnh thật dễ thương...  
   
  Tóc che má thẹn dấu môi hôn  
  Đời bỗng thơm tho, hết giận hờn!  
  Lớp lớp hoa rơi và sao rụng  
  Rừng thu thay áo ngộp từng cơn...  
   
  Nũng niụ tóc thề thêm vấn vương  
  Hồn ai phiêu lạc mất quê hương?  
  Thôi! Đừng nhìn lại thêm hờn tủi!  
  Cắn tóc ngậm nguì như khói sương!  
   
  Vuốt tóc làm duyên dễ chết người  
  Tương tư mấy kiếp vẫn xa xôi!  
  Áo bay và tóc bay ngây ngất  
  Thương cả dáng đi lẫn dáng ngồi!  
   
  Vào đời vào mộng tóc mê say  
  Ba sinh hương lưả mấy đêm ngày?  
  Trăm cay nghìn đắng và dâu bể  
  Tóc vẫn thơm tho vẫn nhớ hoài...  
   
   
  MD 12/18/01  
  LuânTâm        
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  14 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: