HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
14. như mộng
Sách cũ thơm đầy hương tóc em
Ngày xưa hai đứa học chung đèn
Khi anh buồn ngủ em liền đến
Mây trắng mây hồng nâng gót quen!
Em đọc anh nghe nhiều sử kinh
Chỉ cho nghe rất ít chuyện tình
Em thường cười bảo anh hư quá
Phải học ngoan rồi mới được xin...!
Em đến em đi chẳng hẹn hò
Anh buồn muốn chết em chẳng cho...
Học hành chi nữa Em là mộng
Không có đường qua, không có đò!
Không ăn không uống... thương quá đau
Anh muốn cho mình được chết mau
Để được gặp em trong kiếp khác
Không còn khô héo đợi chiêm bao!
Em lại dỗ dành, lại viếng thăm
Mắt môi nhóm lửa... hẹn nghìn năm!
Vòng tay trói buộc thơm chăn gối
Chuyển kiếp, đổi đời... hết tối tăm!
Lại nói lại cười, lại học chung
Yêu qua muôn kiếp vẫn thẹn thùng
Sao rơi đầy mắt, hoa đầy tóc
Em vẫn thiên đường ngoan gót xuân!
Tưởng được cùng vui đọc bảng vàng
Ngờ đâu chỉ có khu vườn hoang
Em đi vội vã không từ biệt
Phím lạnh hương tàn, bếp hết than!
Dang tay ôm hết cả bụi đường
Mong tìm lại được chút dư hương
Lần theo mạch đất nghìn năm cũ
Còn dấu tích nào để tiếc thương?
Suối cạn mất nguồn rong chết khô
Anh như cá nhỏ lạc lên bờ
Em mang huyền dịu nuôi mầm sống
Chỉ dẫn đường đi đến ao hồ!
Bây giờ em bỏ anh thực rồi
Bốn biển mịt mờ mây gió trôi
Không hồn không xác, không buồn tủi...
Đường cũ, trăng xưa hết dạo chơi!
MD 03/03/04
Luân Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 19:50:35 bởi Viet duong nhan >
15. vẫn chờ
Gửi người một chút tha hương
Bao nhiêu sóng gió đoạn trường đã qua
Gửi người một chút tình ca
Ngày xưa thơ mộng đã xa quá rồi!
Không bọt bèo cũng nổi trôi
Lang thang khắp bốn phương trời mất nhau!
Mắt buồn còn đọng trăng sao
Tình buồn còn dấu nghẹn ngào trong tim
Cũng đành đáy biển mò kim
Lẽ đâu hết nợ hết duyên thực rồi?
Lệ trào mộng thực đầy vơi
Sao đem hờ hững thay lời đảo điên?
Nắng mưa cơm áo thêm phiền
Tương lai mờ mịt dở điên dở khùng
Làm sao gửi chút sầu chung?
Phải chăng kiếp trước không cùng lối đi?
Tang thương còn ước mơ gì?
Nước trôi theo nước vô tri vô tình
Chào nhau cuối nẽo phù sinh
Xác thân hư ảo bóng hình khói sương
Còn chăng một chút quê hương?
Để chim đua hót cuối vườn bình yên
Đường nào gió lộng áo tiên?
Nửa mê nửa tỉnh hay miền chiêm bao?
Gửi người một chút ngọt ngào
Lần đầu hò hẹn… nghìn sau vẫn chờ!
Luân Tâm
MD 12/02/02
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 19:54:19 bởi Viet duong nhan >
16. còn em
Còn em kể chuyện nắng mưa
Còn em kể chuyện sang mùa sang canh
Còn em kể chuyện mộng lành
Nắng lên đỉnh núi, mây xanh chân trời
Còn em kể chuyện dạo chơi
Những ngày thơ ấu, những nơi gió lành
Trời trong mắt đẹp long lanh
Tóc bay đầm ấm để dành những đêm...
Còn em gối mộng tay mềm
Ngọt ngào tha thiết, ấm êm đợi chờ
Còn em cho anh hồn thơ
Nghiêng nghiêng bóng nhỏ thẩn thờ gót trăng!
Còn em thương nhớ vội vàng
Cơn mưa không dứt rộn ràng thiên thai
Còn em mộng ngắn mộng dài
Còn em quên cả tháng ngày tha hương
Luân Tâm
MD 01/19/03
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 19:55:55 bởi Viet duong nhan >
17. tủi gối chăn
Áo cũ vẫn thương vẫn để dành...
Cuối đường hư ảo hương mong manh
Hạt sương tình nghĩa dù lưu luyến
Duyên nợ ba sinh cũng không thành?
Tháng đợi năm chờ cây chết khô
Người đi hờn tủi đến bao giờ?
Khăn tang nào lạnh vai sương tuyết?
Bụi bám xe hoa cỏ cháy mồ!
Kỷ niệm buồn hơn kỷ niệm vui
Còn đây tiếng khóc nhạt son môi
Nghìn sau hương phấn tàn trong gió
Còn chút bụi hồng cũng xa xôi!
Tìm lại chỗ ngồi, chỗ bước đi
Bóng hình yểu điệu chẳng còn chi!
Nghe như đứt ruột, hồn tan rã,
Tình vẫn còn nguyên, vẫn mê si!
Kiếp trước kiếp sau còn kiếp nào?
Xin cho còn được gặp lại nhau
Nụ hôn tình tứ không bờ bến
Ngây ngất nghìn xưa đến nghìn sau!
Mơ bóng tưởng hình...nhớ? tương tư?
Mây hồng gió lạ áo tiểu thư
Xin đi chầm chậm thêm chút nữa
Cho lối si tình chút hương dư!
Gặp gỡ chiêm bao cũng thẹn thùng
Chưa nhìn tận mặt đã quay lưng
Như trời xa đất, rừng xa núi,
Chưa kịp làm quen... gọi tiếng cưng!
Như xác ve sầu... như que tăm!
Thịt da còn lại dấu ăn năn
Nằm ôm đất lạnh mơ màu nắng
Sớm tối mưa dầm tủi gối chăn!
Luân Tâm
MD 03/15/03
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 19:57:24 bởi Viet duong nhan >
18. hương quê
Lá tre rụng xuống ao nào?
Mấy con cá nhỏ che đầu mộng mơ
Thương con tôm tích gà mờ
Búng càng ra khỏi hang chờ cá non
Lơ thơ sóng gợn tròn tròn
Vàng mơ rong trứng đuôi son cá chài?
Lia thia đóng bọt trắng đầy
Chờ hơi tình điệu, chờ ngày se duyên!
Mây lồng cổ tích thần tiên
Ngẩn ngơ mắt vịt, cá kìm cắn tay (1)
Hoa chanh hoa bưởi bay bay
Hương ngâu vời vợi tóc dài mộng no
Hàng cau mòn mõi hẹn hò
Trầu còn mắc cỡ giả đò không leo!
Mẹ gà con vịt chắt chiu (2)
Gió lay trái mít nắng chiều lả lơi
Trên vai, trên tóc, trên môi
Trong màu tục ngữ, trong lời ca dao
Trong áo lụa, trên má đào
Trong giường, trên chiếu chiêm bao đợi chờ!
Nghiêng nghiêng nón dệt bài thơ
Bóng mê chân trắng ỡm ờ đất đen!
Con chim chích điệu thân quen
Buông lời trêu ghẹo gót sen, áo hồng
Ngẩn ngơ mấy lá ngô đồng
Thất tình rơi trốn mấy vòng thương đau?
Môi thu e thẹn quên chào
Mắt thu ướt quá lao đao sóng tình!
Dáng thu yểu điệu xinh xinh
Tay thu ngà ngọc cho nhìn tương tư
Áo thu tha thướt hiền từ
Vai thu mền ấm cũng như bông gòn!
Đi cũng tròn đứng cũng tròn
Bao nhiêu hương sắc Sàigòn cũng thua
Chanh chua thì khế cũng chua (3)
Còn thêm khế ngọt đời xưa khế vàng (4)
Đường quê trăng sáng dịu dàng
Mấy con đom đóm rộn ràng hôn nhau!
Bên bờ giếng trong vườn rau
Dế mèn, châu chấu, cào cào đẹp duyên
Tay tình chưa ấm gót tiên
Giật mình thương giấc cô miên ngọt ngào!
MD 12/14/05
Luân Tâm
1) Ca Dao:
“Má ơi! Con vịt chết chìm,
Thò tay con vớt, cá kìm cắn tay!"
2) Ca Dao:
“Mẹ gà con vịt chắt chiu,
Mấy đời dì ghẻ nâng niu con chồng!"
3) Ca Dao:
“Chanh chua thì khế cũng chua,
Chanh bán có mùa, khế bán tư niên!"
4) Chuyện cổ tích “Quạ Ăn Khế Trả Vàng" R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 19:58:39 bởi Viet duong nhan >
19. tình tứ
Biết có nơi nào hẹn gặp nhau?
Thời gian xóa hết dấu thương đau
Cho em mãi mãi như hoa đẹp
Không có tàn phai một chút nào!
Để áo em bay mộng mơ đầy
Tóc em lơ lửng một trời mây
Môi em vẫn ngọt say tình tứ
Tay vẫn thơm tho vẫn... điệu hoài!
Cho dù giông bão ngập đất trời
Cho dù núi lở nước cuốn trôi
Biển sầu anh giữ riêng sâu kín
Để được nhìn em rạng rỡ cười!
Đường nào xao xuyến trăng ngủ quên?
Anh sẽ vì em thắp ánh đèn
Em bước trên màu đêm e thẹn
Cùng nhau thơ thẩn lối chưa quen!
Tháng hạ, mùa đông áo học trò
Nơi nào em cũng vẫn thơm tho
Trang thư âu yếm thương màu mắt
Còn dấu tay vui nhớ hẹn hò!
Nơi nào suối mát dấu chân ngoan?
Anh ngỡ mình lên đến thiên đàng
Cùng em sống mãi như đôi bướm
Trả hết đau buồn cho thế gian!
Biết có nơi nào còn thơ ngây?
Cho em đi bụi chẳng bám giày
Anh xin làm gió xuân tha thiết
Hôn trộm một lần thật... đắm say!
Hò hẹn hay không vẫn đợi chờ
Yêu em anh bỗng biết làm thơ
Xin thời gian giữ nguyên màu má
Để nghĩ rằng em chẳng hững hờ!
Còn có nơi nào mình chưa qua?
Có mưa có nắng rất hiền hòa
Mênh mông biển gió thơm hương áo
Anh hoá thành cây, em thành hoa!
Tay vẫn trong tay mấy bể dâu
Xin em cứ mặc áo không màu
Để không thay đổi đời thay đổi
Để thấy tình ta vẫn ngọt ngào!
Mai mốt về chung chốn sương mờ
Mang theo gối sách với chăn thơ
Nhìn nhau qua ánh trăng mê hoặc
Anh chẳng còn đau khóc đợi chờ!
Biết có hay không có chuyện mình?
Hay là bướm cũ mộng Trang Sinh?
Em ơi! Em vẫn là tiên nữ
Đừng bỏ anh đi... lạnh một mình!
Luân Tâm
MD 11-27-02
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 05:43:55 bởi Viet duong nhan >
20. ve sầu xác nhện
Có những tiếng ca buồn đứt ruột xé gan đã tan biến vào đêm tối mênh mông vô tận không bến bờ nguồn cội không hẹn hò một lần trở lại đón đưa? Có những nốt nhạc lời thơ u uất bi phẩn trường hận thiên thu đã quyện vào gió núi mưa rừng lận đận hoang vu không tuổi không tên để những chấn động dữ dội còn mãi sững sờ sông biển, trút lá cỏ cây, đổi màu cát bụi, bàng hoàng đất đỏ ngơ ngác đá xanh? Đời sống có khi bỗng như mất hết chỗ an bình nương náu cuối cùng? Rồi từ đó còn gì che chở ủi an ru nhớ dỗ dành những số phận, những cảnh đời hẩm hiu dang dở, những mảnh tình trái ngang tuyệt vọng, những oan hồn yểu mệnh lang thang vất vưởng cô đơn lạnh lẽo bơ vơ xứ lạ quê người? Xin đâu đây còn được chút bình yên trời xanh mây trắng hoa nắng gió hiền sao cười trăng điệu thực ấm áp tình người trọn vẹn cao quí bao dung cho cô đơn một nơi trọ nhờ qua đêm sa cơ thất thế, lỡ bước cùng đường? Lẽ nào tất cả rồi cũng đành... chỉ còn như một vết bụi mờ trôi nổi, một làn khói xám quá hắt hiu mong manh mơ hồ ẩn hiện xa xôi...một thoáng ngừng trong hạt nước bốc hơi như còn lảng đảng chút bóng hình “ve sầu xác nhện rã rời gió mưa?”
(LT.)
Trôi sông ru nhớ cõi buồn
Trôi buồn ru nhớ ngọn nguồn lẻ loi!
Trôi ta ru nhớ không người?
Trôi người ru nhớ không cười trôi ta?
Trôi mây ru nhớ quê nhà
Lỡ quên dòng nhạc tình ca không lời?
Ngừng trong hạt nước bốc hơi
Nghe ta muối mặn nghe người lệ cay
Ta vẫn tỉnh người chưa say?
Rủ nhau sờ soạng tìm mai Sàigòn
Phép mầu sương núi rêu non
Tiếng chim bạc má mỏi mòn ăn năn
Người đi để lại bóng trăng
Cho ta bớt lạnh cũng bằng trả ơn?
Ta đi để lại tiếng đờn
Không dây không phím buồn hơn tình buồn
Lá đau hồn ruộng phách vườn
Ta đau không thịt không xương không hồn
Trăng còn soi bóng cô đơn?
Đờn còn không tiếng lên cơn chống Trời?
Lá còn theo nước nổi trôi
Ve sầu xác nhện rã rời gió mưa!
Luân Tâm
MD 05/22/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 05:45:45 bởi Viet duong nhan >
21. sao em không áo rừng thu?
Miền Nam mưa nắng hai mùa
Lúa thơm nước ngọt gió đưa hương tình
Đất lành đi đứng cũng xinh
Lạnh không hò hẹn tưởng mình nóng dư!
Cây thèm kể chuyện đời xưa
Đường thèm dỗ ngọt nhớ mưa chung dù
Sao em không áo rừng thu?
Vàng nai trắng bướm tương tư vội vàng
Chân ai xa vắng dạo đàn
Tiễn em Hà Nội sang ngang trái sầu
Hồ Gươm hoàn kiếm đã lâu
Mà sao cát bụi nghẹn ngào dấu xuân?
Xé thư đốt sách bao lần
Tro xương khói tóc phù vân vẫy chào
Huế về thương gót chiêm bao
Chuông Chùa Thiên Mụ nhớ vào hư không
Chưa nghìn năm đã vạn năm
Xót xa trăm trứng... hết rồng hết tiên
Tan đàn xẻ nghé đảo điên
Hồn đau bóng mất bình yên theo người
Phù sa chín nhánh mồ côi
Sơn lâm hà bá đổi đời phèn chua?
Không thu quá nắng cũng mưa
Thu chi tháng tám tráo bùa đổi xăm?
Sàigòn dù lỡ dù lầm
Không thu để điệu trăng rằm vẫn thơ
Vườn xưa vàng lá xanh mơ
Người về gội tóc hong tơ gọi tình...
Luân Tâm
MD 09/20/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 05:46:29 bởi Viet duong nhan >
22. gối lạnh
Thôi hết mưa thu hết nắng xuân
Môi tan theo bóng gót Thiên Thần
Kinh hoàng lạc mất dòng suối ngọt
Còn biết tìm đâu hương cố nhân?
Nước chảy đá mòn áo gió tan
Lần theo địa ngục kiếm thiên đàng
Tình không chăn gối yêu không áo
Mắt bỗng sương mù bóng gọi trăng?
Lẻ bạn lạc bầy đau xác xơ
Tuyết chôn dấu cỏ lấp đường thơ
Bao nhiêu kiến cánh không còn cánh
Chùa đổ tượng lo ngủ bụi bờ!
Nợ trốn duyên đòi mãi thêm đau
Đường mưa lưu lạc bỗng lệ trào
Chiều xưa lỗi hẹn mây quên nắng
Gió giận áo dài bỏ chiêm bao?
Người vẫn cố tìm người trốn chui
Tình sử nghìn sau vắng tiếng cười
Không nơi hò hẹn, không nơi trọ
Hai mảnh hồn đau cũng ngược xuôi?
Tới lui quanh quẩn bến sông buồn
Cá trắng, cá màu có tiếc thương
Nước ròng, nước lớn đau tôm tép
Tình đến, tình đi ruộng bỏ vườn?
Tưởng đã thật gần vẫn thật xa
Bếp xưa lửa tắt khói quên nhà
Lá me hôn tóc nghìn thu trước
Yểu điệu Sàigòn cũng bỏ ta?
Bóng nào tội nghiệp đến đêm đêm
Tay ôm hờn tủi trốn thân quen
Không còn trăng mật, không ong bướm
Nước đá vỗ về anh mất em?
Vui chưa bỏ ta buồn quấn ta
Quê người kinh dị quỷ yêu ma
Thương dòng sông cũ ôm hình bóng
Một chút áo hồng ấm thuyền hoa!
Lá non chết vội đau lá già
Đường về cổ tích đã quá xa
Lỡ làng quê cũ đau quê mới
Trăng dẫn bóng mình gặp bóng ta!
Hang ổ cuối cùng có như không
Ôm sầu, gối lạnh tắm gió đông
Nắng mưa áo rã tan xương cốt
Một chớp mắt buồn cũng viễn vông!
Luân Tâm
MD 02/15/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 05:48:05 bởi Viet duong nhan >
23. hao gầy
Tình đất tình người tình cỏ cây?
Sông bồi núi lở gió ăn mây?
Ngày đen đêm trắng tàn chinh chiến?
Buồn cõng vui đi bóng hao gầy?
Tim khô mắt vẫn ướt tìm
Tình treo lơ lửng thêm ghiền gối ôm
Thẩn thờ giường cỏ chiếu rơm
Nắng chiều sương sớm khói cơm hao gầy!
Thương xanh lá nhớ đỏ cây
Đường non ngõ chín chưa đầy dấu môi
Mây vui khóc biển buồn cười
Bàng hoàng xương thịt bồi hồi núi sông?
Móng nào đỏ da nào hồng
Trưa hè nín thở chiều đông vội vàng
Ngựa đua đèo đứng tím gan
Nước lên nước xuống nghĩa trang gọi đò?
Tỉnh người mỏi cẳng cỡi bò
Say ta mòn gối lần mò trèo non
Dưỡng chim già nuôi cò con
Ăn mây tắm suối trăng tròn đeo hoa!
Đời như mộng mộng như ma
Đêm đêm cửa mở quỷ ta tiên mình?
Sầu quá điệu vui quá tình
Đường cong đường thẳng van xin cùng đường
Giật mình thắp nến soi gương
Nổi trôi chân trắng đoạn trường tóc mai!
Ngẩn ngơ lụa ngắn râu dài
Thực chanh giả bưởi đói tay no đòn!
Môi dư lửa quá lạnh son
Hay là thề lớn mộng con hết bùa
Hồn ai đổi xác ai lừa?
Hôn không điểm tựa đong đưa sập cầu
Bến trong thèm giọt mưa ngâu
Lang thang bến đục đau màu mắt trong!
Cùng dòng sông khác khúc sông?
Lòng sâu lòng cạn cùng mong tới bờ
Đường buồn nắng chẳng vào mơ
Bến vui cát trắng nằm chờ gót son!
Được bỗng mất hết bỗng còn
Người đi người đến Sàigòn bơ vơ
Đêm trăng mật ngày gió thơ
Áo thơm sóng nhạc sao ngờ đàn hư
Cánh tình chim lạc đường tu?
Già không trẻ có hình như... không là...
Luân Tâm
MD 08/15/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:20:37 bởi Viet duong nhan >
24. lặng lẽ
Lang thang hốt rác, nhặt hoa rơi
Có phải quê xưa cuối chân trời
Những giọt mồ hôi lăn trên má
Hay dòng lệ khóc kiếp nổi trôi?
Công danh ngày cũ nhắc thêm đau
Tỉnh giấc mơ hoa bạc mái đầu
Chợ trời: cơm áo ai cho nợ
Đường dài chân mỏi ngại đêm thâu!
Gió lạnh phương nào ai nhớ mong
Vai gầy áo mỏng tưởng... sắc, không
Nhân tình đất khách màu đen bạc
Còn nhắc làm chi áo lụa hồng?
Lặng lẽ đi về hẻm tối đen
Nhà ai suốt sáng vẫn còn đèn
Con đường xuôi ngược xe thao thức
Chờ gió đêm tàn đến làm quen!
Ta với bóng ta cùng bạn bè
Thềm trăng thềm gió, thềm... vĩa hè
Làm đoàn lữ khách qua sa mạc
Cát bụi bơ vơ chẳng... cháo chè!
Mưa đến vội vàng rồi mưa đi
Bỏ quên giọt nước bám bờ mi
Mai kia hơi nước theo mây gấp
Còn dấu mi buồn chẳng nói chi!
Mòn mỏi mong sao đẹp nguyện cầu
Đường xưa còn đẹp áo mưa ngâu
Người xưa còn nhớ màu chăn gối
Còn hẹn kiếp nào được gặp nhau?
Hai bước chân xa đường không xa
Nghìn năm đất lạnh đâu cần nhà
Xin cho một chút son môi ấm
Để nghĩ tình ta cũng nở hoa!
Nửa thực nửa hư, nửa ngập ngừng
Bao giờ nhặt được chút hương xuân
Giật mình nghe gió gào, mưa khóc
Lầm lũi bước buồn cũng... chán chân!
Rơi xuống biển đen, xuống vực sầu
Mắt ai quên khép để lệ trào
Hình như trời đất tan thành nước
Cuốn hết tình ta, hết chiêm bao!
Còn hạt bụi nào vương gót tiên
Xin cho trời đất thôi ngửa nghiêng
Cho hồn đơn lẻ thôi nghiêng ngửa
Cho áo người xưa vẫn dịu hiền!
Ta sẽ nằm yên nghe ve sầu
Thương thân tép, nhái làm mồi câu
Thương cây nhớ cội chim đau tổ (1)
Thương cả người dưng cả kẻ thù!
MD 04/08/00
Luân Tâm
1) Ca dao: “Chim lạc đàn thương cây nhớ cội,
Người xa người tội lắm người ơi"
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:23:11 bởi Viet duong nhan >
25. cổ tích
Em như nắng ấm đầu xuân
Như hoa đồng nội rất thân rất hiền
Như cổ tích như thần tiên
Mây qua đỉnh núi thăm miền thơ ngây
Đêm ôm mộng ngắn chân dài
Ngày vui phơi áo rượu say nơi nào?
Tưởng đâu hết khổ hết đau
Nhà tranh còn bóng trăng sao tuyệt vời
Giấc sầu sương gió viễn khơi
Áo sầu trả lại cho đời trắng đen!
Uống dòng suối mát thân quen
Nửa đêm giỡn bóng hoa đèn thêm xinh
Yêu nhau đổ quán, xiêu đình
Núi non rừng nhỏ thương mình gọi em
Chỗ nào cưng cũng được khen
Mưa xuân phơi phới nhụy sen no tròn
Dáng tiên ngây ngất Sàigòn
Ngờ đâu bạc phước gót son bụi mờ
Em đi mang hết hồn thơ
Cạn sông tình sử, nát bờ tình ca!
Bỏ gối bướm bỏ chăn hoa
Bỏ anh khô héo thịt da không còn
Mai kia chân cứng đá mòn
Em về nhóm lửa... bồng con, hôn chồng?
Luân Tâm
MD 11/19/04
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:25:22 bởi Viet duong nhan >
26. chết đuối
Thân tặng Nguyễn Ngọc Liên & Dương Thị Tuyết Nhung
Cánh hoa xuân muộn rụng trước thềm
Tưởng nghe chăn gối gọi thân quen
Ngờ đâu em dậy lo cơm nước
Lỡ mộng cuối tuần... tiếc vai êm!
Tóc gội gió đêm mưa mê say
Vòng eo nhỏ quá: cưng vòng tay
Bước vui rung phím đàn khao khát
Hương áo, hương môi xin đừng bay!
Giọng nói ngọt ngào chỉ dành riêng
Mỗi giờ mỗi phút đều linh thiêng
Lưới tình mềm mại mơ êm ấm
Hồn bỗng quay tròn đeo gót tiên!
Núi thẹn no hương thưởng riêng mình
Vai cười, lưng ghẹo, mắt đưa tình
Lời thơm hoa cưới chân mai mối
Đứng cũng xinh đi lại càng xinh!
Ôi! Bốn phương trời gió lả lơi
Bao lần chết đuối chưa tập bơi
Xin đừng cắn tóc đừng quay mặt
Đừng cắn răng buồn đừng cắn môi!
Nghe sóng xôn xao biển dỗ dành
Chiếc nôi tình điệu quá mong manh
Em ơi! Cho chút son môi ngọt,
Trêu cá vàng hôn cọng rong xanh!
Thuỷ tận sơn cùng vẫn chưa no
Chân ngoan vẫn nhớ chỗ hẹn hò
Cho dù tay niú tay từ biệt
Mắt ướt sẵn dành sóng nhỏ to!
Gần quá mà sao vẫn nhớ mong
Đường cong, đường thẳng nối đường vòng
Mỗi ngày mỗi điệu đêm thêm mới
Râu bướm đành thua nét mi cong!
Lửa cháy nửa đêm, mưa bình minh
Áo chưa kịp mặc bóng xiêu đình
Mây hồng lụa trắng trêu trăng gió
Vách lá, thềm hoa cũng lén nhìn...
Tan theo nắng sớm theo gió chiều
Chơi vơi ngụp lặn giữa biển yêu
Thuyền mơ bến mộng đầy hương áo
Khóe mắt vành môi: nói thật nhiều!
Mới xa một chút đã kinh hoàng
Như trẻ mồ côi gặp đám tang
Sợ mùi nhang khói, hơi vĩnh biệt
Sợ tiếng kinh cầu, sợ áo quan!
Rồi cũng có khi phải tạm rời
Miếng cơm manh áo gió ngược xuôi
Thì thôi! Cố cắn răng chịu đựng
Chốc nữa đi về lại chung đôi!
Mơ cũng mơ chung hẹn kiếp nào
Ôm nhau thỏ thẻ chuyện trăng sao
Con đường hoa bướm mây nâng bước
Môi ngủ trong môi áo không màu...
Luân Tâm
MD 10/29/05
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:26:42 bởi Viet duong nhan >
27. lơ lửng
Vô vi không phải không làm
Không làm không phải không tham muốn gì
Hình như chân chẳng chịu đi
Mà lòng vẫn muốn... hòn bi cũng thèm?
Đường trần bụi xót anh em
Đường mây thiếu gió tóc quen khói chiều!
Cay dư đắng đủ thừa tiêu
Tay không tay có đoán liều biết đâu?
Có khi thả có khi câu
Có khi đen đỏ mặc dầu tới lui
Một mai hết nói hết cười
Bóng treo lơ lửng bên trời đám ma?
Lạnh rơi níu bóng trăng tà
Chân quỳ xin lỗi nhớ xa quên gần
Người nằm nghiêng võng gọi xuân
Áo bay e thẹn hay mừng được bay?
Thơm thơm xin chớ ngủ ngày
Chờ đêm bồng bế bóng hai một mình
No chưa đói mộng khát tình
Bóng qua cửa sổ bỏ mình rượt theo?
Cắn môi đau bọt tủi bèo
Chong đèn dâu bể nhổ neo thuyền tình
Lênh đênh lận đận van xin
Mưa vay nắng nợ gió tin trăng đòi...
Luân Tâm
MD 05/10/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:29:30 bởi Viet duong nhan >
28. cũng đã chân mây
Hương quê lòng khói đã chân mây
Vườn hoang giếng lạnh rớt trâm cài
Ve sầu dạ nhẹ tình hoa nắng
Vòng thơm kỷ niệm áo mưa bay
Đường hoa cũng đã chân mây
Vườn rau cũng đã trâm cài gọi mưa
Nhởn nhơ gió bướm sang mùa
Ve sầu dạ nhẹ than trưa khóc chiều
Mỏi răng mòn lưỡi quạnh hiu
Hương quê tình cũ thương tiêu lộn trầu
Lia thia thơ thẩn tha màu
Lòng dừa chuột khoét bờ ao cũng nhà
Chìa vôi (1) thánh thót tình ca
Bãi trầu (2) xanh bóng cò ma bạc phần
Lạc dòng sông núi phù vân
Cũng đành dấu mặt che thân dã tràng
Chắt chiu ngày tháng cỏ hoang
Cho đêm kỳ ngộ lên đàng viễn du
Kết hoài tóc rối tương tư
Chưa thèm mặc áo đã thu đã rừng
Chơi vơi mềm đỉnh hồng xuân
Vàng mai xanh trúc bướm gần ong xa
Hơi quen luống cải vườn cà
Lòng sao trăng rụng lưng hoa trắng mời
Rừng thơm suối ngọt cho lời…
Nửa đêm chợt tỉnh ngược xuôi trễ tàu
Thương quá chậm nhớ quá mau
Tóc không râu có chiêm bao lỗi thề...
MD 09/25/06
Luân Tâm
1) Chìa vôi: tức chim chích chòe, hót rất hay.
2) Bãi trầu: một loại cá tương tự cá lia thia, hơi lớn hơn lia thia nhưng lại đá rất dở.
Ca dao: "Chim chìa vôi bay ngang đám thuốc,
Cá bãi trầu lặn tuốt mương sâu!"
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 19:31:53 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: