 
    
  
    
    
    
        
        
     HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                  CHO HOA CỎ CƯỜI 
   
  Anh đứt ruột thương em đau thơ khóc 
  Trời đất tan trong mắt biển sương mù 
  Lòng sông thương sao trôi nguồn tuyệt vọng 
  Dỗ ngọt em anh uống lệ thiên thu 
   
  Em đã hứa bên anh không buồn nữa 
  Suốt ngày đêm không áo mây trăng ăn 
  Mặc nắng lửa mặc mưa dầu chôn lửa 
  Ta nước non tắm rửa cát sông Hằng 
   
  Nắng về mưa hương đong đưa mềm ấm 
  Cho cỏ hoa cười tươm mật ướt ao 
  Em tình ca ru hồn anh mê lắm 
  Gọi mưa về hoa nắng nở ca dao 
   
  Tóc em hoá trăm nghìn tay bạch tuộc 
  Vuốt ve anh dỗ ngọt khắp luân hồi 
  Em nín thở ôm đỉnh trời siêu thoát 
  Anh hụt hơi hôn đáy vực tuyệt vời... 
   
  Anh Tiền Giang em Hậu Giang khế ngọt 
  Suối tình dâng chín cửa Cửu Long Giang 
  Sóng quấn gió biển đeo trời liền cánh 
  Nghiêng thuyền thơ ta vớt ánh trăng ngoan 
   
  Quên dâu bể cởi trói buồn cay đắng 
  Ta mênh mông như biển rộng như trời 
  Em mới yêu hồng trần chân mây trắng 
  Anh trải hồn thơ nệm ấm em ngồi 
   
  Em thương sợ đau hồn anh thơ đói 
  Ôm cổ đền trăm vạn đoá hoa môi 
  Mình hoá bướm mộng du hồn sông núi 
  Em vòng cưng mê lộ anh thấu trời... 
   
  Đất no nước gió đói trăng trôi nổi 
  Ta thèm nhau bốc lửa đòi cho lời 
  Chim khôn về rừng ru cây dỗ cội 
  Người yêu người ru nghìn kiếp chung môi (1) 
   
  Ôm anh ngủ em giáng hương thần thoại 
  Bóng gió ghen anh nuốt dáng thủy tiên 
  Em chợt tỉnh nhìn anh hoa biết nói 
  Cục cưng ơi ! Sao ăn mãi thêm ghiền... 
   
  MD.07/04/08 
  LuânTâm 
   
  (1) Ca Dao : 
  " Chim lạc đàn thương cây nhớ cội  
  Người xa người tội lắm người ơi ... "            Đọc thơ Luân Tâm đã nhiều, đã lâu, nhưng lần nầy bài thơ CHO HOA CỎ CƯỜI mới thực sự làm tôi xúc động đặc biệt một cách riêng rất khó tả . 
   
  Xin cám ơn Nhà Thơ LUÂN TÂM đã cho tâm hồn tôi bay cao thêm trong cõi thơ đầy mộng mị 
   
  Thân kính, 
   
  Trần Kiêu Bạc, Cali .               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  NGÂY THƠ 
   
  ( Thân tặng Anh NhàQuê, người mạng "Dương Liễu Mộc" ) 
   
  Trước vực thẳm sau biển sâu sóng dữ 
  Ta thản nhiên buồn cũng nhẹ như vui 
  Ta đã đến ngây thơ về điên chữ 
  Có gì đâu tai điếc gọi mắt đui ! 
   
  Từ cõi mịt mùng đau thương trống mái 
  Vén chân mây bụi bám giọt nước mưa 
  Rơi xuống đất hoá thân hoa cỏ dại 
  Lặng lẽ bơ vơ nắng cợt gió đùa 
   
  Trăm đắng nghìn cay chông gai đứt ruột  
  Ta quá quen cam chịu bị cày bừa 
  Trốc vãy gãy xương thịt da tê buốt 
  Tưởng chết queo tuyệt giống tự nghìn xưa ! 
   
  Đêm kỳ ngộ trăng gió sương ve vuốt 
  Mớm cho ta giọt lệ ngọc hồng trần 
  Ta hoá kiếp hồi sinh thông cằn cỗi 
  Lá còn xanh lòng đã trắng phù vân 
   
  Vẫn trơ trọi đỉnh núi cao mây khói 
  Ngày ngẩn ngơ đêm thao thức ru đời 
  Người không thương giết ta làm củi đốt 
  Thì cũng đành ngậm miệng chết mồ côi 
   
  Không luyến tiếc không giận hờn nhân thế  
  Hồn bình yên trở lại cõi mơ hồ 
  Cát hay bụi sá chi tình dâu bể 
  Ta là ta hoa cỏ dại hư vô.... 
   
  MD.07/08/08 
  LuânTâm 
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  THƯƠNG MỀM 
   
  Lạc trong rừng cấm núi tiên 
  Nửa mê nửa tỉnh thương mềm nhớ ngon 
  Hoa chanh hoa bưởi no tròn 
  Đào mơ khế ngọt trăng non mãn cầu 
  Trời xa đất lạ bể dâu 
  Hai dòng thơ mộng hôn nhau điên cuồng... 
   
  MD.03/19/08 
  LuânTâm        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    CAM SÀNH 
   
  Cam sành xanh vỏ mãn cầu 
  Lòng mơ chín tới ngọt ngào chết mê 
  Chim chuyền nhành ớt cầu tre 
  Ve sầu đòi vợ trái me dốt thèm 
  Em hôn bông bưởi hoa sen 
  Cho anh mít ướt tối ôm bụi hồng 
  Hết hồn con sáo sang sông 
  Nước lên nước xuống cua còng hụt hơi 
  Cu kêu Tết đến nơi rồi 
  Láng giềng sao vẫn lẻ loi bánh phồng 
  Chiêm bao có thức dậy không... 
  Điên cuồng hôn bóng ruộng đồng cỏ khô 
  Mưa hư nắng thật tình cờ 
  Đứt dây thơ dại đeo bờ trăng non 
  Em làm cô giáo bé con 
  Đánh anh êm dịu lại còn cho ...môi... 
  Trời ơi ! Mình được yêu rồi ? 
  Hay tương tư quá nắm xôi hoá gà ? 
  Mười ba mười bốn yêu ma  
  Mười lăm mười sáu trăng hoa bông gòn 
  Áo căng tròn vòng no tròn 
  Anh ghen cháy áo em còn khoe lưng... 
  Hoa măc cỡ bướm ngập ngừng 
  Thơm thơm điệu điệu xuân xuân đi về 
  Cho cháo khét cho cơm khê 
  Sao không chung bóng hồn quê dỗ dành  
  Buồn anh vỗ cánh bay nhanh 
  Vui em đậu mãi tim anh ngọt ngào 
  Nói chi nghìn trước nghìn sau 
  Xin hoa me đất vàng màu gối chăn 
  Cũng như chú Cuội chị Hằng 
  Trèo cao không té gãy răng mới tình 
  Suối thơ rừng nhạc riêng mình 
  Đêm đêm chung bóng ngày nhìn...vòng vo... 
  Tay gần tay nhớ hẹn hò 
  Môi gần môi nhớ đói no ...cam sành.... 
   
  MD.03/07/08 
  LuânTâm             
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  TÓC CHE TRỜI 
   
  Đã hết đường đi hết lối về 
  Xuôi tay nhắm mắt mặc khen chê 
  Như hai hạt bụi hồng lưu lạc 
  Chới với tìm nhau kết hôn mê... 
   
  Hứa mãi ôm nhau tay liền tay 
  Môi liền môi đói chân liền vai  
  Ngờ đâu mây bắt đền sương gió 
  Thương đứng nhớ ngồi quên đầu thai ! 
   
  Còn rất nhiều điều chưa chạm môi 
  Tiếng đau tê lưỡi tóc che lời 
  Mực khô bút gãy thơ không chữ 
  Tim nghẽn mạch tình ý bốc hơi 
   
  Gom gió gom mây gom trăng sao 
  Lời ong mật nóng hôn chim sâu 
  Ru người thơ điệu tình hoá bướm 
  Khoe ngõ xuân hồng tắm mưa ngâu 
   
  Tưởng tình hạt bụi một không hai  
  Ngờ đâu áo ngắn che tóc dài 
  Hai bờ dâu bể sầu không bến 
  Xuôi ngược bên lề cóc leo cây ! 
   
  Hết muối hết đường hết chao tương 
  Hết dầu hết lửa hết mười thương 
  Cửa trời khép giữa hai đường thẳng 
  Thơ chết song song nhạc đoạn trường... 
   
  MD.01/26/08 
  LuânTâm            
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  SAU CÙNG 
   
  (Thân tặng Dương Quân) 
   
  Bàng hoàng Điểm Hẹn Sau Cùng (1) 
  Biết đâu nơi đó hoa xuân chưa mòn... 
  Người đi thơ thẩn nước non 
  Ta về lạc lối Sài Gòn Năm Xưa (2) 
  Còn ai hờn nắng giận mưa 
  Còn ai ngơ ngẩn lễ chùa cầu duyên 
  Còn ai cắn bút ngửa nghiên  
  Mực tan giấy rã hoa tiên mơ hồ 
  Tương tư bóng lạnh nhấp nhô 
  Bóng cười bóng khóc đội mồ trần ai 
  Tội tình không áo cỏ may 
  Đau thương tay trắng chân dài bể dâu 
  Thu không thơ khóc mưa ngâu 
  Nghìn xưa cũng gặp nghìn sau một đường 
  Kể chi trăm nhớ ngàn thương 
  Vô duyên bạc phước vô thường ...cũng không... 
   
  MD.07/16/08 
  LuânTâm 
   
  (1) "Điểm Hẹn Sau Cùng":Tên Thi Tập thứ nhì của  
  Dương Quân (tác giả tự xuất bản,Florida,USA.2008) 
   
  (2)"Sài Gòn Năm Xưa": Tên tác phẩm rất giá trị độc đáo  
  nghiêm túc nổi tiếng về lịch sử,điạ lý,văn hoá ,xã hội  
  của học giả Vương Hồng Sển.         
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      MƯA THƯƠNG 
   
  Mưa thương ru nắng dỗ tình 
  Cuối trời dâu bể đau mình tội ta 
  Đi áo lá về áo hoa 
  Nằm không áo ngủ lạnh da SàiGòn 
  Gữa lòng đất lạnh cô đơn  
  Nghìn năm khao khát nụ hôn hoàn hồn 
  Tay đói lửa môi đói son 
  Hồi sinh chuyển kiếp tạ ơn dâng tình 
  Vô vi vô sắc vô thinh 
  May còn giọt nắng phù sinh ngọt ngào 
  Trả nợ trầu đòi duyên cau 
  Tắm trăng hút gió chiêm bao hẹn hò 
  "Thò tay em ngắt ngọn ngò 
  Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ"(1) 
  Từ bao giờ đến bao giờ 
  Để dành nguyên nụ ngây thơ căng tròn 
  Dù cho biển cạn non mòn 
  Không xương không thịt vẫn còn tình tiên 
  Dìu nhau vượt núi lụy phiền 
  Dìu nhau vượt thác bình yên đội trời 
  Nghìn năm nghìn kiếp không rời 
  Thương hai hạt bụi chịu lời đắng cay...(2) 
   
  MD.03/18/08 
  LuânTâm 
   
  (1) Ca dao 
  (2) Ca Dao: 
  "Gió đưa cây cải về trời  
  Rau răm ở lại chịu lời đắng cay "        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  TUYỆT VỜI 
   
  Tim anh thơ dại mồ côi 
  Chỉ vừa đủ chỗ em ngồi câu thơ 
  Yêu anh xin em đừng ngờ 
  Đâu còn dư chỗ tình cờ bóng ma 
  Anh quê quà vợ cơm nhà 
  Cháo rau dưa muối tương cà em khen 
  Cưng tối lửa thơm tắt đèn 
  Đói no ấm lạnh ăn quen cùng mình 
  Vui buồn hủ hỉ chân kinh 
  Thuận chồng thuận vợ ân tình trăng sao 
  Quê người lận đận nghẹn ngào 
  Thương Cha nhớ Mẹ chiêm bao đoạn trường 
  Ngày cày cuốc đêm văn chương 
  Có em anh vẫn còn nguồn sống vui 
  Thương em ăn đứng ngủ ngồi 
  Chợ trưa chợ sớm nắm xôi nuôi chồng 
  "Trăm năm một sợi chỉ hồng 
  Buộc người tài sắc vào trong khung trời "(1) 
  Em tiên mắc đọa tuyệt vời 
  Anh thương đứt ruột nghìn đời ...cưng ơi! 
   
  MD.07/17/08 
  LuânTâm 
   
  (1) Nguyễn Huy Tự "Truyện Hoa Tiên"        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  TÓC RỐI 
   
  Chữ hoá bướm gieo vần hoa em ngọt 
  Run môi thơ nuốt dòng lệ dỗi hờn 
  Đường tình sử vòng cưng tay đưa đón 
  Góc biển liền chân trời hết cô đơn 
   
  Mình nợ nhau vết thương đau ghen quá 
  Lỡ chuyến đò định mệnh trễ giờ thiêng 
  Xe hoa trống lòng không đầy nước đá 
  Bóng bơ vơ đỉnh tuyết bóng ngửa nghiêng 
   
  May phút chót trời còn thương sấm sét 
  Cuốn tình ta ru gió bãi trăng ngàn 
  Lăn lóc hoài thương văn chương không chết 
  Vướng chân như quốc ngữ thiên hương tràn 
   
  Em cúi xuống tội tình thơ tóc rối 
  Dấu hôn mê mớm sữa anh hoàn hồn 
  Hoa học trò vòng vo dò điểm hẹn 
  Cho thơm môi thơm má đợi tân hôn 
   
  Rừng khát biển núi ăn sông thèm suối 
  Của riêng nhau hương lửa trói ba sinh 
  Trời nâng đất mây hứng mưa trăng mật 
  Em cỏ hoa anh cây trái ăn tình.... 
   
  MD.07/08/08 
  LuânTâm            
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BÓNG BIỂN 
   
  ( Thân tặng Lâm Thanh) 
   
  Nửa đêm ngứa cẳng thèm leo núi 
  Tìm bóng trăng sao đỡ lòng thơ 
  Bóng cây bóng cỏ không mai mối 
  Mòn chân dâu bể bóng bụi mờ 
   
  Nhìn trước nhìn sau nhìn quanh quẩn 
  Ta với bóng ta lạnh chia đau 
  Lệ ta lệ đá tràn địa chấn 
  Trôi bóng ngậm ngùi tận kiếp sau ! 
   
  Người biển mơ hồ ta suối đói 
  Mòn gông lận đận gánh hát rong 
  Trắng tay đào đất chôn tăm tối 
  Đường hầm lạc chợ gặp trôi sông ! 
   
  Sóng vùi gió dập tan thương sóng 
  Hoà điệu tình ca kiếp dã tràng 
  Lang thang mỏi gối mòn chong chóng 
  Người xót ta đau vó ngựa hoang ! 
   
  Trăng tàn bóng gợn hồn sông núi 
  Bá Nha đứt ruột bóng tan đàn 
  Tử Kỳ đứt bóng thiên thu hận 
  Bướm trắng nào chôn bóng hoa vàng ? 
   
  Biển vẫn xanh trong mây trời nhớ 
  Bóng cười bóng khóc bóng nổi trôi 
  Bọt bèo xuôi ngược dòng lưu lạc 
  Người với ta chung bóng mồ côi.... 
   
  MD.07/20/08 
  LuânTâm 
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      THẸN THÙNG DẤU YÊU 
   
  Bên đồi phơi áo quay tơ 
  Tóc tiên suối chảy thơ chờ hoá thân 
  Em nằm nghiêng võng tầm xuân 
  Anh tan trong cửa phù vân ngọc ngà 
  Hôn mê tắm bến Ngân Hà 
  Học bơi học vẽ học ca học đàn 
  Học yêu hoa đá nở vàng 
  Dò lòng dâu bể tình tràn mưa ngâu 
  Thuyền trăng ăn gió uống sao 
  Chung môi tình sử bắt cầu thiên thai 
  Dìu nhau vượt biển trần ai 
  Hoa tiên bướm điệu bèo mây tương phùng 
  Chơi vơi tuyệt đỉnh ăn mừng  
  Run vòng tay đói thẹn thùng dấu yêu... 
   
  MD.07/16/08 
  LuânTâm         
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  SANG MÙA  
   
  Hồn đau thương lạnh tình cờ 
  Trong trời gió nhẹ đưa thơ sang mùa 
  Lối vàng nắng bướm hương mưa 
  Thu em yểu điệu gót xưa dịu dàng 
  Ve sầu hết tiếng thở than 
  Tóc sầu trắng áo ngỡ ngàng nổi trôi 
  Cỏ cây hoa lá buồn cười 
  Không thân không thích gọi mời quê hương 
  Vô thanh vô sắc vô thường 
  Có không một chút tang thương đau lòng  
  Tuổi nào thẹn với non sông 
  Tuổi ngào nghiêng bút đèo bồng trăng non? 
  Đoạn trường dứt sữa cò con 
  Đổi đời đói lạnh SàiGòn tả tơi 
  Mộng gầy chết yểu thôi nôi 
  Đêm đêm thao thức cải trời cháo rau 
  Bùn lầy nước đọng hứng sao 
  Bơ vơ lạc lối chiêm bao tội tình 
  Rừng chuộc tội núi đóng đinh 
  Cuối đường cơm áo cực hình phù du.... 
   
  MD.10/07/2000 
  LuânTâm        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      CƯNG ƠI ! 
   
  Đường mưa bong bóng ngẩn ngơ 
  Chung dù mai mối cháy bờ môi hôn 
  Chiêm bao nghiêng nón SàiGòn 
  Tóc thương vai nhớ căng tròn em hoa 
  Áo dài trắng điệu tiên nga 
  Tình thư không chữ thịt da mê hồn 
  Hương trời sắc nước trăng non 
  Ngọt ngào mít ướt dấu son học trò 
  "Qua sông thì phải lụy đò" (1) 
  "Dù khôn giả dại đặng dò ý em" (2) 
  Yêu rồi... xin em cho khen... 
  Mẹ Cha thương lắm xóm giềng chung vui 
  Cu kêu Tết đến nơi rồi 
  Cưng ơi... cô giáo tuyệt vời... cuả anh.... 
   
  MD.07/23/08 
  LuânTâm 
  (1) Tục ngữ 
  (2) Ca dao : 
  "Tới đây dù đói nói no 
  Dù khôn giả dại đặng dò ý em"             
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  TRĂNG RẰM BỒNG EM 
   
  Một ngày anh phải đi xa  
  Không còn nhõng nhẽo đòi qùa em đâu 
  Hết mê hồn hết thương đau 
  Hết ghen bút mực hết sầu rụng răng 
  Hết thả thơ hết bình văn 
  Hết chờ hết đợi hết ăn hết nhìn 
  Mịt mờ sau trước vô sinh 
  Biệt tăm biển Bắc vô hình biển Nam 
  Xin em đừng khóc đừng than 
  Nợ cùng duyên tận đá vàng còn nguyên 
  Chợ trời trả áo tình tiên 
  Chợ đời em hãy ngủ quên đoạn trường 
  Hết trăm nhớ hết nghìn thương 
  Vô vi vô phước vô thường tịnh tâm 
  Thiền đi thiền đứngh thiền nằm 
  Thương em đứt ruột trăng rằm bồng em 
  Ru hồn dáng ngủ hương quen 
  Cam sành căng mộng chờ khen ngọt ngào 
  Quê mình trăng tắm cầu ao 
  Quê người bão tuyết lệ trào bóng mây 
  Lưng ong gót mật mê say 
  Anh về hôn bóng đầu thai đòi tình 
  Mưa đổ quán nắng xiêu đình 
  Em hương anh lửa ba sinh bảy màu 
  Yêu nhau cởi áo cho nhau (1) 
  Bắt cầu tình sử chiêm bao sôi tình... 
   
  MD.01/22/08 
  LuânTâm 
   
  (1) Ca dao: 
  "Yêu nhau cởi áo cho nhau 
  Về nhà Mẹ hỏi : qua cầu gió bay !"        
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BÊN HỒ HƯ ẢO 
   
  Trên đỉnh tình sầu trăng níu sao  
  Vực buồn hôn bóng đói chiêm bao 
  Nắng mưa giông bão thèm đưa đón 
  Chân cứng đá mềm thương nhớ đau  
   
  Chẳng lẽ chung môi uống mơ hồ 
  Che trời lấp biển hết hồn thơ 
  Nợ tình còn vết thương khôn lớn 
  Chết đứng chết ngồi hoa cỏ khô  
   
  Ta cũng bỏ ta mình bỏ mình 
  Vòng yêu thất nghiệp tội ăn xin 
  Trôi trong hương nhớ nghìn thu lạnh 
  Bên hồ hư ảo bóng cầu kinh ... 
   
  Nhà cũ vườn xưa dấu bụi mờ 
  Ngõ buồn đứt ruột nhện quay tơ 
  Tàn canh rau đắng sau hè hát 
  Sáu câu vọng cổ mùi ướt mơ... 
   
  MD.06/28/08   Luân Tâm         
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  7 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: