 
    
  
    
    
    
        
        
     HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                  GỌI TÊN EM CHỈ ĐƯỜNG ĐI  
   
  Vắng em thơ cũng đói nghèo 
  Mượn hồn bèo bọt chống chèo chết thơ 
  Rau sam đứt rễ rau mơ 
  Trông mưa chờ nắng níu bờ chiêm bao 
  Thuyền không bến đậu thương đau  
  Chảo dầu sôi vượt núi đao sợ gì 
  Gọi tên em chỉ đường đi 
  Trăm cay nghìn đắng tình si đá vàng 
  Mai sau gió bãi trăng ngàn 
  Hôn mê bốc lửa tình tràn hương thơ... 
   
  MD.06/22/08 
  LuânTâm         
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  HƯƠNG LỬA 
   
  Mai kia không xác hồn về đâu 
  Anh sợ phút giây phải xa nhau 
  Em ơi ! Ôm chắc anh trăng mật 
  Mình mãi chung tim nghìn kiếp sau ! 
   
  Có khi nói giận là thương lắm 
  Dối lòng hương lửa để mê thêm 
  Có khi ngoảnh mặt mà nín thở 
  Chờ muốn chết thèm hương môi quen... 
   
  Có khi chưa kịp tân hôn sớm 
  Cho em ngủ muộn cỏ hoa tươi 
  Trưa ru chiều dỗ khuya bồng ẵm 
  Cho dư ngon ngọt trăng sao cười... 
   
  Cưng ơi ! mãi mãi thiên duyên nợ 
  Tình sử ân tình biển đói sông 
  Sập trời bão lửa không thèm sợ 
  Tuyệt đỉnh đam mê vợ cưng chồng... 
   
  MD.10/08/08 
  LuânTâm 
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  TỘI TÌNH CUỐN CHIẾU 
   
  Nghiêng diều cánh khói thiêu thân  
  Thương Cha nhớ Mẹ dấu chân bồ hòn  
  Đường trăng bóng gió chập chờn 
  Nổi hồn trôi mộng Saìgòn áo bay 
  Hoa xưa bướm cũ ăn mày 
  Chưa vinh đã nhục đọa đày rừng hoang 
  Đi xe cưới về xe tang 
  Buồn xin lưng trắng vui van gót hồng  
  Tình bìm bịp nghĩa cua còng  
  Bồng con nước ngọt ru dòng tình ca  
  Tắm mưa đuổi bướm hái hoa 
  Nâng mây hứng gió quê nhà lưng trâu 
  Bơi trong nắng lửa mưa dầu 
  Bóng chờ bóng đợi trễ tàu chết duyên 
  Bàng hoàng mắt Phật môi Tiên 
  Nhớ hờn thương giận còn nguyên hẹn thề 
  Mưa nguồn chớp bể vỡ đê  
  Rau sam rau đắng hôn mê tình tràn 
  Giả đò mua củi bán than 
  Cò con tép bạc bướm vàng sâu xanh 
  Không đành thoát kiếp phù sinh 
  Biết đâu nơi khác vô hình vô tâm 
  Không tình điệu không trăng rằm 
  Không đi không đứng không nằm ăn mơ  
  Không đàn không nhạc không thơ 
  Tội tình cuốn chiếu vén bờ cỏ may .... 
   
  MD.01/01/01 
  LuânTâm         
   
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  GIÓ THOẢNG HƯƠNG ĐƯA  
   
  Đi em hồng núi trắng sông  
  Xanh mây gội tóc nắng bồng gót sen  
  Mắt xa lạ chân thân quen  
  Đã bao nhiêu kiếp anh khen chân nầy?  
  Thơm thương trắng nuốt vòng vai  
  -Em không cần vẽ chân mày đâu anh !  
  -Hay là em muốn để dành  
  Đêm xuân khoe mộng nghiêng thành tân hôn  
  Đường vui hoa bướm chập chờn  
  Gọi trăng dỗ gió ru hồn tình ca  
  Thẹn thùng yều điệu kiêu sa  
  Sóng tình bốc khói nâng hoa hứng tình  
  Không Thủy Tinh không Sơn Tinh  
  Mà sao sóng gió điêu linh bão tràn  
  Không hề lỡ bước sang ngang  
  Mà sao một chiếc xe tang não nùng  
  Đường mưa lối nắng rưng rưng  
  Em không về nữa điên khùng chiêm bao!  
  Gió qua rừng núi thêm đau  
  Gió qua cát bụi xanh xao đợi chờ  
  Em là thơ đẹp hoang sơ  
  Em là thơ đẹp ngây thơ kiếp nào  
  Nghìn xưa gặp gỡ nghìn sau  
  Em như dòng nước không màu không tên  
  Có khi nhớ có khi quên  
  Để anh lẻo đẻo một bên si tình  
  Chưa được nhìn chưa cho nhìn...  
  Em đừng đổ quán xiêu đình tội anh !  
  Chong đèn thức trắng năm canh  
  Hắt hiu hương nhớ lạnh tanh bóng gầy  
  Rượu buồn uống mãi không say  
  Thuốc buồn hút mãi hương bay lạc hồn!  
  Nửa mê nửa tỉnh ôm hôn...  
  Chưa vào tình sử sao chôn thuyền tình ?  
  Lẽ đâu không có chúng mình  
  Không thương không nhớ không tình không mê ?  
  Lẽ đâu em thực không về  
  Bỏ anh trơ tọi bên lề rêu xanh  
  Đi chưa đành ở chưa đành  
  Thì thôi... ngủ suốt năm canh bốn mùa  
  Nghìn sau gió thoảng hương đưa  
  Xin đừng trách nắng hờn mưa tội tình ...  
   
  MD.03 /04/04  
  Luân Tâm       R            
   
   
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2008 02:43:54 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BÓNG TÌNH BUỒN  
   
  Trăng đã đi rồi gió lặng im  
  Trời xa mờ mịt không bóng chim  
  Ta ngồi nghe lá than hoa khóc  
  Đã đứt dây đàn mất dấu tiên !  
   
  Hơi thở còn vương chút ngọt ngào  
  Nghìn xưa gặp gỡ hẹn nghìn sau  
  Qua bao nhiêu kiếp tình ngang trái  
  Đường vắng chiều mưa lạnh gót nào?  
   
  Biết gọi em em hay cưng cưng  
  Trăm năm duyên nợ núi mơ rừng  
  Con đò lưu lạc tan thành lệ  
  Sao núi mượn hồn sông dửng dưng ?  
   
  Tóc rụng đêm tàn đau đất đen  
  Lòng run tay lạnh tủi hoa đèn  
  Bên trời tiếng vạc sầu sương gió  
  Sóng gợn lưng sầu nhớ môi quen...  
   
  Than thở vơi đầy dấu ăn năn  
  Tội ai mình chịu đựng gãy răng  
  Tình xưa nghĩa cũ mơ hồ quá  
  Bơi giữa sông sầu vớt bóng trăng !  
   
  Tay thương đau níu bóng tình buồn  
  Giông bão tràn dâng lấp ngọn nguồn  
  Thuyền tình tan rã đời tan nát  
  Hồn vẫn si mê đếm mười thương !  
   
  Cưả trước cửa sau mặc gió luà  
  Thân tàn ma dại chợ nắng mưa  
  Đường hoa cổ tích mờ tro bụi  
  Chờ gót tiên về thơm áo xưa ....  
   
  Tay nắm tay mình răng cắn răng  
  Buồn lên đỉnh tuyết tưởng... gần trăng !  
  Máu nào lưu lạc vùng oan trái  
  Núi lỡ chôn vùi ...tre khóc măng !  
   
  Lơ lửng không thân cũng không hồn  
  Hay là chết điếng chẳng ai chôn  
  Hay là trời đất đều tan biến  
  Thành những sông sầu biển trống trơn ....  
   
  MD.10/26/08  
  LuânTâm    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  CON VỀ TÌM LẠI CÂY HOA SỨ  
   
  Con muốn về thăm những luống cày  
  Mồ hôi Ba ướt đẫm những ngày  
  Theo Ba lội ruộng mò cua ốc  
  Lúa mới vàng thơm cánh én bay !  
   
  Còn bụi tre già thực xa xưa  
  Chờ măng ...nghiêng bóng che nắng mưa  
  Ba thường ngồi nghỉ nghe chim hót  
  Gió thoảng êm đềm nhịp võng trưa !  
   
  Có phải đường nầy lắm cỏ may  
  Bao lần đi học con qua đây  
  Trời mưa trơn trợt Ba thương cõng  
  Hơi ấm Ba ru con ngủ say !  
   
  Bờ dừa bụi chuối gốc sầu riêng  
  Bao nhiêu sóng gió vẫn mơ tiên  
  Bánh phồng bánh tráng thêu hoa nắng  
  Mong tiếng cu kêu Tết bình yên !  
   
  Ba dạy con vui học vỡ lòng  
  Chuyện xưa tích cũ chuyện ruộng đồng  
  Đội trời đạp đất yêu sông núi  
  Ngay thẳng giữ mình biết đục trong  
   
  Sân trước sân sau lắm mai vàng  
  Hàng cây vú sữa thực hiền ngoan  
  Mãn cầu bưởi ngọt chen xoài tượng  
  Xuân đến rừng hoa nở bướm vàng !  
   
  Bắp nướng khoai mì có nhớ Ba ?  
  Hương ngâu nguyệt quới quyện quanh nhà  
  Ba về trên cánh hoa me đất  
  Vun bón gốc mai chiếu thuỷ già ...  
   
  Chiếc xe đạp cổ mộng đầy vơi  
  Con nhớ chân Ba đạp hụt hơi...  
  Tay xe còn dấu tay nhân đức  
  Ba chở con đi khắp chợ đời !  
   
  Chỗ nầy có lẽ nền chuồng trâu  
  Đàn trâu yêu qúy nay về đâu ?  
  Đạn bom xoá dấu chân lam lũ  
  Xoá cả vui buồn cả chiêm bao !  
   
  Còn bao nhiêu chỗ chưa kịp về  
  Bụi chuối sau hè lá vàng hoe  
  Thiếu mưa thiếu nắng hay thương nhớ  
  Bàn tay tình nghĩa Ba vỗ về...?  
   
  Ao cá tra nuôi lẫn cá chài  
  Mẹ tung viên cám cá mừng bay  
  Mưa rào cá nhảy lên sân trước  
  Tắm mưa được cá ....con thật may !(1)  
   
  Ngày tháng êm đềm cũng qua đi  
  Tuổi thơ tuổi mộng chưa biết gì  
  Bao nhiêu cay đắng Ba Mẹ gánh  
  Gác trọ đèn khuya ôn bài thi !  
   
  Áo gấm chưa vui phải đọa đày  
  Sao mình phải trả nợ ai vay ?  
  Ba như bọt nước mơ mây trắng  
  Thao thức chờ con ...nhang khói bay!  
   
  Chưa vui sum hợp đã thêm đau  
  Mẹ đâu còn được thấy mưa rào (2)  
  Ba như cây trúc già khô héo  
  Ngơ ngẩn nhìn trầu quấn yêu cau !  
   
  Chưa kịp dâng cơm chưa hầu trà  
  Mỏi mòn thương Mẹ Ba vội xa  
  Con như con nước xa nguồn cội  
  Trôi nổi hoang tàn hết thịt da !  
   
  Lang thang đất khách kiếm cháo cơm  
  Vợ yếu con thơ đứt dây đờn...  
  Từ ao nước ngọt ra biển mặn  
  Cá nhỏ mất hồn đau xót hơn !  
   
  Cũng may rồi cũng được quen dần  
  Cũng thấy hoa đào đùa gió xuân  
  Trường học xứ người mênh mông quá  
  Con lớn khôn dần ...vẫn tủi thân !  
   
  Nước sông vẫn lạnh áo sương mù  
  Mười bốn năm dư bao lá thu  
  Con về tìm lại cây hoa sứ  
  Ba đã cùng con trồng ngày xưa !  
   
  Cây cũng không còn vườn cũng không  
  Mẹ Ba không để dấu bụi hồng  
  Con như hòn đất nung non lửa  
  Bếp lạnh tro tàn...thôi ...hết mong....  
   
  MD.10/25/08  
  Luân Tâm  
     R 
   
   
  (1) Lúc mới hơn ba tuổi ,một hôm tôi được Mẹ cho phép tắm mưa nơi sân trước.Tôi bắt được một con cá chài to từ dưới ao nuôi nhảy lên bờ (theo đường nước mưa trên sân đổ xuống.) .Mẹ làm thịt cá chiên và nấu canh chua cho cả nhà ăn rất vui vẻ. Ba khen tôi giỏi quá .Nhân đó ,Ba kể sự tích "Cá vượt vũ môn hoá thành rồng" .Ba khuyên dạy tôi lớn lên phải cố gắng học hành, đỗ đạt để được khoẻ thân ,không phải bị cực khổ tay lấm chân bùn như Ba Mẹ tôi vậy !  
   
  (2) Sau biến cố tháng tư 1975, tôi bị Chính Quyền CS. tù đày khổ sai biệt xứ.Khi tôi mới vô tù được vài tháng thì Mẹ tôi qua đời.Cả gia đình đều cố ý giấu kín vì sợ tôi biết hung tin có thể bị suy sụp tinh thần rồi đột quỵ luôn trong tù ! Mãi đến khi đươc ra tù ,tôi mới biết sự thật,tưởng như bị trời đánh,kinh hoàng đau đớn như đứt ruột nát tim gan vậy !         
   
   
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2008 02:51:46 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  DẾ KHÓC VE SẦU 
   
  Muốn được lên non phơi bóng mình 
  Xem người xưa luyện thuốc trường sinh 
  Phù du chấp cánh mơ thành bướm 
  Bỏ lại vườn hoang những bóng tình ! 
   
  Khóc người lưu lạc hay khóc tôi 
  Bao năm oan ức đã quen rồi 
  Mà sao nước mắt dư nhiều quá 
  Ngập núi ngập sông ...nợ vẫn đòi ! 
   
  Cõi buồn không nỡ xa cõi đau 
  Đêm tối lần mò vẫn gặp nhau 
  Dù mau dù chậm đều tan nát  
  Sâu thẳm kinh hoàng lạnh trước sau ! 
   
  Khóc than chi để thêm đau lòng 
  Mai kia cũng chỉ hai tay không 
  Đò con lạc bến sông ly biệt  
  Quanh quẩn đi về ai nhớ mong ? 
   
  Nghe gió nghe mưa nghe nắng tàn 
  Người đi người đến giành xe tang 
  Bao nhiêu trăng mật bao tình tứ 
  Cũng sẽ không còn trong khói nhang ! 
   
  Tiếng dế nỉ non khóc ve sầu 
  Nát lòng quên hết chuyện mưa ngâu 
  Còn bao nhiêu chuyện tình mê đắm 
  Chỉ để làm quà cho kiếp sau ? 
   
  Muốn bước mà chân chẳng nghe lời 
  Muốn bò mà gối muốn nghỉ ngơi 
  Thôi ! đành thanh thản ôm lòng đất  
  Mối trùng sâu bọ đến cùng chơi ! 
   
  Bỏ cuộc chơi rồi biết về đâu 
  Tình tan áo rã bóng thương đau 
  Trăng xưa lạc lối quên đưa gió 
  Quên hẹn đầu thai quên nguyện cầu.....? 
   
  MD.10/26/08 
  LuânTâm 
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              PHONG SƯƠNG 
   
  Sáu mươi mốt tuổi lại dời nhà 
  Đất khách hè sang cỏ khóc hoa 
  Chong đèn đối bóng chờ mưa đến 
  Tưới mát ruộng dưa nuôi cỏ gà... 
   
  Buồn vui lẫn lộn thương tóc rơi 
  Nửa trắng nửa đen nửa rã rời 
  Nồi cơm chưa chín răng đà rụng  
  Còn trái sầu riêng để dành chơi ! 
   
  Con thơ hiếu thảo mộng trăng sao 
  Nguồn khô sông cạn nước về đâu  
  Qua ngõ tình thư hương tình sử 
  Mai kia ai nhớ chuyện trầu cau ? 
   
  Nhà mới hồn xưa áo xuân cười 
  Vườn rộng chim ca nắng vàng tươi 
  Vợ con mừng giởn vui như Tết 
  Sưởi ấm lòng nhau đêm quê người ! 
   
  Nhớ mái tranh xưa khói toả mờ 
  Ruộng vườn tình nghĩa đẹp như mơ 
  Đàn trâu ngoan ngoản hiền như đất  
  Đàn vịt đàn gà cũng ngây thơ... 
   
  Thơ thẩn vào ra bỗng ngậm ngùi 
  Thương Cha nhớ Mẹ lạnh cuối trời 
  Trăng non sao nhỏ còn phiêu lãng 
  Hiếu đạo chưa tròn đau mồ côi... 
   
  Tử Lộ vinh qui ...chợt khóc ròng (1) 
  Đường tiên lối hạc đã hư không 
  Khói nhang ngày giỗ thêm đau tủi 
  Nước mắt đâu còn biển đổ sông ! 
   
  Chiều xuống còng lưng sương lạnh vai 
  Thương đàn chim nhỏ mới tập bay 
  Nưả vòng trái đất sầu lưu lạc 
  Tuyết lạnh bạc tình tội trần ai... 
   
  Thức suốt đêm nay nhớ Sài Gòn 
  Đường nào tình tự phố gót son 
  Những hàng me lá tương tư tóc 
  Những hẽm cháo chè ngọt môi hôn... 
   
  Màu áo Bến Tre vẫn dịu hiền 
  Bóng dừa xanh mát xỏa tóc tiên 
  Những con diều giấy thơm hương luá 
  Cho đám bắp cười gió đưa duyên ! 
   
  Lận đận mượn hồn nước tang thương 
  Biết trả cho ai hết đoạn trường 
  Lòng nào còn tưởng mùi son phấn 
  Chín đợi mười chờ gió đưa sương ! 
   
   
  Tha hương cầu thực áo thôi bay 
  Thắt lưng buộc bụng nuốt đắng cay 
  Mặc ai thương xót ai ganh tỵ  
  Vẫn giữ nếp nhà giữ đường ngay ! 
   
  Lững thững đi về nẽo chôn nhau 
  Trăm năm duyên nợ tưởng chiêm bao 
  Đường mơ lối mộng hoa hồn bướm  
  Gủi lại cháu con chút ngọt ngào.... 
   
  MD.07/27/05 
  LuânTâm 
   
  (1) Thầy Tử Lộ là một người con chí hiếu ,học trò giỏi của Đức Khổng Tử.Thuở nhỏ ,cha mất sớm,nhà quá nghèo,ông phải đội vác gạo thuê để kiếm tiền nuôi Mẹ .Đến khi đỗ đạt cao,được vinh qui bái tổ ,thì Mẹ đã qua đời .Ông nhớ thương Cha Mẹ càng thêm tủi thân,đau đớn,khóc than thảm thiết. Đức Khổng Tử phải an ủi , khuyên giải và dạy các đệ tử khác phải học theo gương hiều đạo của Thầy Tử Lộ .         
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  VẪN LÀ THƠ  
   
  Mua nhà nào dám đòi hoa  
  Trời thương đào mọc trước nhà sau sân  
  Ngày vui hoa nở mừng xuân  
  Nhớ chàng Từ Thức hai lần tìm tiên  
  Biết đâu nợ biết đâu duyên  
  Mình nay lạc lối đào nguyên ai ngờ  
  Tha hương đời vẫn là thơ  
  Đất lành chim đậu hoa chờ đợi ta....  
   
  MD.02/20/99  
  LuânTâm  
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  HƯƠNG CƯỜI  
   
  Em hỏi thơ anh sao quá dài  
  Hay lòng anh rộng ý chim bay  
  Giăng bao nhiêu lưới mong bắt được  
  Một chút hương cười trong áo ai...  
   
  MD.06/09/07  
  LuânTâm  
   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  XANH TÀ ÁO MÂY  
   
  Suối ca rừng múa núi mừng  
  Ca dao em tắm nắng xuân bẹo mình  
  Trắng vai hồng gót van xin  
  Run tay bốc lửa sôi tình thiên thu  
  Nguồn hương trào khói tương tư  
  Không trời không đất không như không là...  
  Uống trăng mặc cỏ ăn hoa  
  Mênh mông sóng lúa xanh tà áo mây  
  Thơ mắc cỡ văn cỏ may  
  Má đào môi mận tóc dài thương đau  
  Vui giặt lụa buồn đếm sao  
  Bèo trôi bọt nổi hôn nhau điên khùng  
  Lưng khoe ngực giấu chân run  
  Hồn sông viá biển chín từng giáng tiên  
  Nhớ khôn thương dại yêu điên  
  Ngược xuôi trốn kiếm ngửa nghiêng không mòn  
  Đói BếnTre khát Sài Gòn  
  Hoa đồng cỏ nội một con chim nhìn...  
  Chung hồn lưu lạc sử kinh  
  Hoá thân sam biển đeo tình cõng yêu....  
   
  MD.07/03/07  
  LuânTâm    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  MƯA QUA PHỐ CŨ  
   
  Vòng tay lạnh lẽo ôm sầu đông  
  Môi hương mắt lửa xanh cầu vồng  
  Chân trời sao rụng hôn hoa rụng  
  Tuyết gội tóc mòn bóng hư không ...  
   
  Nổi trôi vào tận chốn tình cờ  
  Nghi hoặc thuyền hoa không đưa thơ  
  Sóng gợn nước đau hồn lưu lạc  
  Chưa kịp quen hơi đã bụi mờ ?  
   
  Bụi bám gót nào bám áo nào  
  Mừng mửng tủi tủi tưởng chiêm bao  
  Bụi bay về chốn không hò hẹn  
  Gót lạnh bơ vơ bóng trễ tàu !  
   
  Đất lạnh xương tàn lạnh bóng trăng  
  Hôn mê đuổi bắt bóng sao băng  
  Trăng qua sông suối qua rừng núi  
  Buồn đứt dây đàn vui rụng răng !  
   
  Mưa ướt mi thương đau ẵm bồng  
  Mưa qua phố cũ nắng sang sông  
  Thuyền tình thuyền mộng thuyền trăng vỡ  
  Bó gối bến sầu nhớ viễn vông !  
   
  Nhặt bóng nắng chiều hơi sương mai  
  Bóng tình thơ dại bóng chim bay  
  Để dành một chút màu kỷ niệm  
  Mà nhớ đường về hẹn đầu thai...  
   
  Hôn bóng nghìn sau ăn bùa yêu  
  Chết thèm dỗ ngọt đói nâng niu  
  Điên cuồng lấp biển tìm tiên cá  
  Ốc mượn hồn hoa nâng xác rêu...  
   
  MD.07/10/03  
  LuânTâm        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  ĐÓM LỬA SẦU ĐÔNG  
   
  Ngày đen đêm trắng hết bình an  
  Bao nhiêu hạt bụi lên thiên đàng  
  Bao nhiêu hạt cát vùi Đông hải  
  Kinh hoàng gào thét đòi giải oan !  
   
  Mò bóng sao rơi vớt oan hồn  
  Trăm năm ly loạn hết chỗ chôn  
  Nghìn năm đất khóc ôm đá khóc  
  Người tiễn người đi không môi hôn !  
   
  Nếu không duyên nợ không nghĩa tình  
  Gặp gỡ thêm đau tội ba sinh  
  Nước ròng nước lớn lòng xuôi ngược  
  Đứt ruột tìm nhau bóng bỏ mình !  
   
  Bỏ lại nghìn sau bóng tình cờ  
  Vẫn thèm đọc sách thèm quay tơ  
  Thèm nghe vọng cổ nghe hò Huế  
  Trăm nhớ ngàn thương đau bụi mờ  
   
  Xin giữ cho nhau chút ngọt ngào  
  Đóm lửa đêm đông ấm lòng nhau  
  Lời thề trên gối hoa trăng mật  
  Nắng hạn chờ mưa ngập chiêm bao...  
   
  MD.11/16/08  
  LuânTâm     
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  CÒN GIỌT NHỚ BUỒN  
   
  Xin cho còn giọt nhớ buồn  
  Bâng khuâng theo hạt bụi thương xanh mầm  
  Đường về quê cũ xa xăm  
  Đường đi giông bão nghìn năm mịt mờ  
  Lang thang mấy kiếp bơ vơ  
  Xin cho gửi chút hồn thơ si tình  
  Ngày nào đổ quán xiêu đình  
  Mà nay đêm mộng nửa tin nửa ngờ...  
  Xác thân cỏ úa đội mồ  
  Tro tàn bếp lạnh cuối bờ cây khô  
  Xác xơ bóng khói sương thơ  
  Đường xưa tình tứ bây giờ trống không  
  Mây bay hờ hững mềm lòng  
  Tóc thơm còn lại mấy dòng suối đau  
  Thoảng nghe gió gửi lời chào  
  Giật mình trông trước ngóng sau bụi nhòa  
  Không còn hồn bướm xác hoa  
  Không còn bóng nắng quê nhà bình yên  
  Trà cay rượu đắng vô duyên  
  Vần thơ dòng nhạc nửa điên nửa khùng  
  Xin cho gửi chút thẹn thùng  
  Ngây thơ đâu biết sầu chung kiếp người  
  Khô hoa gió cát gượng cười  
  Mi sầu khép mộng nghỉ ngơi cũng vừa !  
  Xin cho gửi hết nắng mưa  
  Bao nhiêu kỷ niệm đón đưa ngọt ngào  
  Bao nhiêu áo trắng áo màu  
  Ru thương dỗ nhớ ...trăng sao ...đề dành....  
   
  MD.04/05/03  
  LuânTâm    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  KHÔNG ÁO BAY  
   
  Gọi nắng hoàng hôn về dỗ dành  
  Chim non mất mẹ lá đau cành  
  Buồn cây ngơ ngác treo sương núi  
  Mây nỡ tan theo bóng mộng lành !  
   
  Gió cuốn hoa mưa bướm lỡ làng  
  Bụi mờ lối cỏ dế khóc than  
  Nắng mưa hư ảo đường hư ảo  
  Khói nhuộm hồn quê không áo tang !  
   
  Văng vẳng bên trời tiếng buồn xưa  
  Lang thang tìm mãi chút hương thừa  
  Ba mươi năm chẳn thuyền xa bến  
  Kinh kệ buồn tu bỏ mái chùa !  
   
  Phút giây tình tự giữa đêm ngày  
  Mắt nào gom hết nắng hồng vai  
  Môi nào gom hết mưa hoa sữa  
  Sớm tối vội vàng không áo bay...  
   
  Lá xếp bút nghiêng hoa thẹn thùng  
  Hẹn hò bốc lửa cháy vườn xuân  
  Tình không đèn đuốc không biên giới  
  Sâu bọ xôn xao đất ăn mừng ...  
   
  Chân nhớ ngọt ngào tay ấm quen  
  Tình mưa lơi lả thương chết thèm  
  Tóc dài ru gió trăng song cửa  
  Hương áo gọi mời thơm chung tên...  
   
  Giọng nói liêu trai hôn mê ơi !  
  Cho cưng nhõng nhẽo thấu đỉnh trời...  
  Sao không chăn gối không trăng mật  
  Để lạnh vòng yêu đói nghìn đời...  
   
  MD.06/3/05  
  LuânTâm    
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  7 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: