HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
29. khói mây
Nắng muộn lơ thơ lạ đất trời
Tha hương cầu thực có gì vui
Chân mòn đau tủi hồn hoang dã
Lối cũ lòng quê bỗng ngậm ngùi!
Còn đâu hơi sức để đi mau
Đường vắng mênh mông bỗng lệ trào
Nửa đời cay đắng thân tù tội
Nửa để dành mơ những áo màu!
Biển gió nghìn năm nhớ bóng người
Nón nghiêng e lệ đỏ bờ môi
Hồn vương tà áo đêm tình tứ
Sao nỡ hững hờ bước lẻ loi?
Đã cuối đường chưa? Đã hết đường?
Mà sao mờ mịt khói pha sương
Thịt da nào chết khô hờn tủi
Mộng cũng tàn phai mất cố hương!
Thức trắng bao đêm, mắt mỏi mòn
Đường sầu hun hút dấu môi hôn
Nghìn xưa ai bỏ quên hương áo
Để đến bây giờ vẫn còn thơm!
Đã ngỡ đi rồi vẫn còn đây
Và hôm nay nữa được bao ngày
Nợ đời chưa trả tình chưa trả
Một chút hẹn hò cũng khói mây
Đi trước đi sau cũng là đi
Lòng còn hồi hộp, ước mơ chi
Trăm năm cũng đã đầy cay đắng
Lệ đâu còn đủ khóc biệt ly?
Tay lạnh thương tay bỗng nghẹn ngào
Hết rồi hờn giận hết chiêm bao
Giữa lòng tuyết trắng khăn tang trắng
Heo hút bóng tàn hết kiếp sau?
Luân Tâm
MD 11/19/02
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 04:57:24 bởi Viet duong nhan >
30. sững sờ
Một ngày nắng sữa mưa hoa
Gió trêu chín bưởi chua cà ngọt chanh
Sững sờ em hốt hồn anh
Gieo ngon kiếp trước gặt lành kiếp sau
Mắt mòn núi lửa khát khao
Trăm thương nghìn nhớ cong sào lật ghe
Chiều xuân tắm hẹn đêm hè
Tóc dài chấm đất vòng che suối hiền!
Mãn cầu chửa đã sầu riêng
Nhớ mưa lửa đốt yêu ghiền thịt da
Cây tình ru lá dỗ hoa
Đói tay đói mắt mở quà chân mây
Vui chưa đậu buồn chưa bay
Anh như chim nhạn lạc bầy kêu sương
Em như suối đói tìm nguồn
Sông bồi núi lở tro xương đội mồ!
Em từ gót cháy môi khô
Anh hồn kinh sử sóng xô núi đè
Cùng đường xe gãy ngựa què
Tàn thân nứt óc mất quê mất nhà
Ngược dòng đục quỷ trong ma
Tan sôi sóng dữ tình ca điên khùng
Cũng may kỳ ngộ hồi xuân
Nghiêng trời lệch đất đâu cần chiêm bao
Thề nghìn trước hẹn nghìn sau
Hoa mai chung áo hoa đào chung chăn
Chung hồn gió chung xác trăng
Rừng thiêng thức giấc yêu ăn ngực cười!
Ôm sông níu núi ngược xuôi
Trôi thơm nếp mới vun xôi tròn chè
Áo tiên em lụa mở khoe
Trắng trên hồng dưới đường mê đòi tình
Hoa tường bướm ngõ ngây nhìn
Chim trời cá nước động tình ngựa điên!
Luân Tâm MD 05/02/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 04:59:20 bởi Viet duong nhan >
31. mất hồn
Bỏ hết buồn rồi ta còn không
Hay ta còn lại hạt bụi hồng
Lững lờ trong gió trôi trong nắng
Mất cả ngọn nguồn quên đục trong!
Núi lở sông bồi rừng cháy khô
Chuồn chuồn ngơ ngác tưởng nằm mơ
Mưa không về nữa trời quên đất
Đất cũng rã tan hết đợi chờ
Hiu hắt xương tàn khoác áo tơi
Tới lui xuôi ngược chẳng ai mời
Bao nhiêu quán trọ đều từ chối
Chiếu đất tìm vui nhớ màn trời
Buồn với ta như biển với sông
Bao nhiêu nguồn nước cũng chung lòng
Bỏ buồn ta chỉ như chong chóng
Hết gió loay quay cũng uổng công!
Sông biển cạn khô: cá đâu còn
Tre già đau tủi khóc măng non
Thịt da không có tình không có
Ma đói ma no cũng mất hồn!
Gửi lại chút buồn trong áo thơ
Mai kia chuyển kiếp vẫn mong chờ
Tin vui đến với người yêu cũ
Ta vẫn còn buồn để bơ vơ!
Luân Tâm
MD 03/03/05
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 05:01:09 bởi Viet duong nhan >
32. như tình
Gió trăng lẽo đẽo không tha
Như tình? Như nợ? Như ma quỷ cào
Nắng hồng ôm lụa bay cao
Bỏ vầng mây trắng chiêm bao trễ đò
Theo sương sớm quên hẹn hò
Chân chiều tàn vẫn quanh co kiếm tìm
Cỏ khô mi rụng bóng chim
Chưa no trăng mật áo tiên mất rồi
Lững lờ gió ngược dòng xuôi
Nước lên nước xuống giọng cười bỗng đau
Tóc còn hương? Áo còn màu?
Còn đêm mưa nhớ kiếp nào ru em
Còn tình điệu? Còn hờn ghen?
Còn khi tối lửa tắt đèn vẫn thơm
Còn chung áo còn chung cơm
Còn môi chết khát thèm hôn ngọt ngào
Hỏi hôm nào? Hỏi chỗ nào?
Hỏi con đom đóm bay vào vườn quen
Hỏi cầu dừa? Hỏi lá sen?
Hỏi đêm xách nước soi đèn rửa chân
Sao rơi trăng rụng trắng ngần
Nghìn năm chết đói ai cần hơn ai
Buồn mưa? Trách nắng? Giận mây?
Thì thôi! Nát cỏ gãy cây làm hòa
Xuân về bướm lại gặp hoa
Trăng non pha sữa rừng già tắm hương
Xin thơm gối xin ấm giường
Đường hoa gọi nắng quê hương tuyệt vời!
Luân Tâm MD 12/23/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 05:02:53 bởi Viet duong nhan >
33. như xưa xưa vẫn…
Ôm mây gối núi ăn rừng
Trở trời trái gió nửa chừng cũng không
Nửa chừng áo đỏ sang sông
Đò quên lướt sóng sóng mong đò chìm
Đau chân vịt thương cá kìm
Đôi bờ đất mới ngửa nghiêng nắng trào
Chuyện no đói chuyện tầm phào
Chuyện tình còn đợi trăng sao chỉ đường
Ven hồ nghi hoặc hứng sương
Như xưa xưa vẫn... như tương tương phùng?
Nửa đêm giường gãy sập mùng
Mê yêu yêu quá yêu mừng kiếp sau
Nhắc hoài câu chuyện trầu cau
Vẫn mưa xuân gọi vẫn màu thiểu thư
Trăm năm tóc vẫn thơm như
Mát gan ngọt lưỡi quá hư rượu thề
Cơn tình cơn điệu cơn mê
Cơn đi đi tiếc cơn về về tham
Nâng niu gió núi mây ngàn
Giả đò mắc cỡ khoan khoan hẹn hò
Lối nầy có lẽ quanh co
Ngõ kia có lẽ còng vo tại vì...
Nắng nào thiêu bóng chân quỳ
Nắng nào xin lửa môi ghi câu thề
Cho em em chẳng khen chê
Cũng đành tiu nghỉu đi về cứu thương
Tan mây tan khói tan trường
Hình như còn được chút hương ỡm ờ
Đi em hết chỗ tôn thờ
Ngồi tôi câu cá bên bờ văn chương
Khu rừng cấm nhớ quá thương
Cho mơ thêm ngọt cho đường thêm chua
Biết đâu mai mốt mất mùa
Bao nhiêu vốn liếng đổi bùa câu duyên
Sầu chung chôn hết sầu riêng
Năm châu bốn biển vẫn ghiền nắm xôi!
Ngày đêm no điệu nói cười
Em thơm mít ướt cả người không xương
Tôi như chao em như tương
Cũng mê nghìn kiếp cũng thương nghìn đời!
Luân Tâm MD 04/04/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 04:30:06 bởi Viet duong nhan >
34. cỏ ngủ
Lá rơi nắng muộn trông chồng,
Bụi trôi theo nắng sang sông lỡ làng
Trâu già răng rụng lang thang
Muỗi mồng no máu vội vàng xa bay
Đêm lên ngày xuống chân mây
Dật dờ cỏ ngủ bỏ cây gục đầu
Buồn như vừa mới mất nhau
Bốn bề sương lạnh gió đào xác hoa
Có nhà mà vẫn không nhà
Cô đơn rơi giữa cõi ta cõi người
Không giống khóc? Không giống cười?
Như lời sám hối cuối đời nổi trôi
Như canh bạc thua sạch rồi
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ngồi trắng tay
Vì mặt mũi không ăn mày
Cũng đành nhắm mắt lưu đày rừng hoang
Ăn hoa nhai cỏ muộn màng
Rong rêu nuôi tóc lá vàng nuôi thương...
Hồn quê hương ruộng bóng vườn
Theo trăng theo gió tha hương tiễn người!
Luân Tâm MD 01/02/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 04:31:39 bởi Viet duong nhan >
35. ánh sao buồn
Thân xác tan rồi hồn cũng tan
Từ khi em trở lại thiên đàng
Áo hoa theo bướm đi đâu mất
Để dấu chân buồn ngập thế gian!
Có lẽ chỉ là giấc chiêm bao
Nghìn xưa hò hẹn đến nghìn sau
Chuyện tình thành sử thành thơ máu
Bể hận mênh mông đến kiếp nào?
Lá rụng nửa đêm tưởng bước về
Nhạc lòng rộn rã điệu si mê
Vòng tay lạnh lẽo ôm chăn gối
Nghe tiếng mưa rơi khóc não nề!
Chim gãy cánh rồi làm sao bay
Cua gãy càng cua hết loay quay
Ta như ốc mượn hồn mượn xác
Hồn của ai? Mà xác của ai?
Dật dờ trôi nổi chết chửa chôn
Con quốc đau lòng khóc nước non
Mong manh nắng muộn như ngừng thở
Sao gió hững hờ cây trống trơn?
Muốn được ngủ say như trẻ con
Vô tư cười nụ đẹp môi son
Không lo cơm áo không buồn tủi
Mặc kệ nắng mưa, mặc mất còn!
Biết nói cùng ai? Khóc cùng ai?
Làm sao sống được đến ngày mai
Mặt trời đã ngủ quên mai mối
Nước đá hẹn hò tuyết đầu thai
Ở cũng không yên đi không xong
Nửa dòng nước đục nửa nước trong
Gặp nhau cuối cửa sông đầu biển
Để lại vết buồn đau xác rong!
Chẳng lẽ hư vô tự mộng đầu
Chưa từng gặp gỡ? Chưa yêu nhau
Em như ảo ảnh đêm cầu nguyện
Một ánh sao buồn tan vỡ mau!
Luân Tâm MD 03/25/04 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 04:33:11 bởi Viet duong nhan >
36. chưa tròn
Lở lưng bồi trán dại khờ
Trôi qua trôi lại mòn bờ chiêm bao
Chân lạnh gửi tay nóng trao
Bên trời kinh dị nhìn sao máu trào
Hôn ôm mây áo bảy màu
Sương hồng kỷ niệm quên chào cỏ non!
Tay xưa trắng quá Sàigòn
Nghêu ngao hẻm nhớ trăng tròn thơ thơ
Hồn bồ câu xác nai tơ
Không rừng nương náu dật dờ biển xưa
Bóng đa già cỗi che mưa
Cho người chết đói sớm trưa hẹn hò
Tham ôm cả bến lẫn đò
Muốn đong nước đục để dò nước trong
Nhỏ nhoi tăm cá ròng ròng
Mẹ cha thịt mất mà lòng còn con!
Rơi buồn côi cút núi non,
Đá xanh đá đỏ chưa tròn lòng cây
Trời quên biển nhớ mây say
Sử kinh gom hết thiếu xây mộ cười?
Biết đâu chết tốt chết tươi
Còn vương gió dập sóng vùi kiếp sau
Tiếc chi nước bạc đáy sầu
Mỗi đời mỗi cảnh làm sao luận bàn
Cỏ cây cũng biết khóc than
Côn trùng cũng biết cơ hàn dãn co!
Đất còn lành dữ buồn lo
Gió còn gào thét nhỏ to bao đời
Biết đâu thật chỉ là chơi
Chơi chưa tàn cuộc rã rời mất tên
Chán ngày lại muốn ngay đêm
Chán đêm lại muốn nắng lên cho ngày!
Mệt nhừ chong chóng loay quay
Mệt nhừ khói sóng mắt cay đội mồ
Thằn lằn đuôi đứt ngẩn ngơ
Mọc ra đuôi khác tỉnh bơ đớp mồi!
Xuôi có ngược? Ngược có xuôi?
Còn ta khô cứng chết ngồi chết đi
Được quên được bỏ được khi
Cũng là gió thoảng buồn chi hao mình
Trăng già núi trẻ chưa tin
Biển đau mất nước thất tình mất tim?
Luân Tâm MD 04/24/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 04:34:33 bởi Viet duong nhan >
37. một chút son môi
Tưởng đã chết khô bởi đợi chờ
Hôm nay đời bỗng đẹp hơn thơ
Hàng me gọi nắng chiều lưu luyến
Còn tưởng mình đang lạc trong mơ!
Anh đến em vừa học xong bài
Đón anh áo lụa hồng như mây
Em cười bằng mắt, vui bằng má
Tóc mới gội thơm chẳng lược cài!
Vélo Solex (1) từng tủi thân
Chưa được em cho chở một lần
Bây giờ bỗng được em cưng quá
Nũng nịu em ngồi... thân rất thân!
Em thưởng cho anh gió hoàng hôn
Sao đêm tình tứ nhất Sàigòn
Qua bao phố nhỏ, bao đường lớn
Tay ấm lưng choàng tay chặt hơn!
Cười nói bâng quơ cũng ngọt ngào
Bao lần ngơ ngác ngỡ chiêm bao...
Thơm như chăn gối hoa ngày cưới
Mong được hẹn thề đến kiếp sau!
Có phải trăng non gió mát mềm
Trời xanh mây trắng thật bình yên
Nên em mới chịu cho anh chở
Dạo khắp Sàigòn đến nửa đêm!
Chân mỏi ghé thăm quán bên đường
Chè sâm bổ lượng (2) thật dễ thương
Nhìn em môi đỏ cười say... lạnh
Thèm một chiếc hôn ngọt hơn đường!
Anh đổi ly em đỡ nhớ mong
Si mê uống vội dấu môi hồng
Nghe trời thương đất rừng yêu núi
Biển nhớ mây lành suối gọi sông
Không chịu rời xa em nữa đâu
Em thương không nỡ giục về mau
Bao nhiêu đường phố thân quen hết
Đèn đỏ đèn xanh cũng vẫy chào!
Em ơi! có phải em thực không?
Giấc mộng mười năm có viễn vông
Tu bao nhiêu kiếp anh mới được
Thơ thẩn cùng em kể chuyện lòng?
Ghế đá công viên bỗng gọi mời
Dừng xe âu yếm đón sao rơi
Nguyện cầu mong được như mơ ước
Chung bóng chung đôi đến trọn đời!
Sương xuống nhiều thêm gió mênh mông
Guốc cao quá lạnh gót chân không
Anh quàng tay ấm ôm vai nhỏ
Yêu cả môi ngon cả má hồng!
Trời đất bỗng dưng ướp đầy hoa
Em như rượu ngọt như tình ca
Hòa tan trong trái tim khao khát
Nghe lửa cháy rừng, mây kết hoa!
Hò hẹn mấy đời được môi hôn
Tim lẫn vào tim, hồn quyện hồn
Tóc vương vấn mộng mơ thành suối
Hơi thở ngập ngừng, tay đói ôm!
Trăng xuống mắt nhung thật mơ màng
Nét buồn nhân thế cũng nhòa tan
Chợt nghe xuân nở hoa tiền kiếp
Xiêm áo hoá thành mây rất ngoan!
Riú rít như chim liền cánh rồi
Thời gian ghen tỵ vẫn mau trôi
Van xin trái đất đừng quay nữa
Để được bên em đến vạn đời!
Như chuyện đời xưa, chuyện thần tiên
Anh đang lận đận cõi ưu phiền
Em như suối mát rừng nguyên thủy
Ngà ngọc thơ ngây khắp mọi miền...
Bao nhiêu ngăn cách bao hững hờ
Đã trả cho màu nắng hoang sơ
Chỉ còn tình tứ trong say đắm
Quên hết giận hờn thuở bơ vơ!
Em vẫn đơn sơ vẫn tuyệt vời
Gom bao hương sắc của đất trời
Vào môi vào mắt vào hơi thở
Nhạc điệu dáng đi thơ dáng ngồi!
Mới biết yêu nhau là thế nào
Còn hơn huyền diệu cõi chiêm bao
Còn hơn tất cả hương tình sử
Hơn thuở liêu trai áo không màu!
Biển nhớ biển thương biển lửa tình
Tóc mai một sợi đủ làm tin
Sao hôm soi sáng sao mai nhắc
Đừng để nhạt phai chuyện chúng mình!
Làm sao can đảm về lẻ loi
Em dỗ dành thêm đứng lại ngồi
Trăng sao cũng sắp tan thành lệ
Em bảo ngoan đi quá khuya rồi!
Chở em đến ngõ nhưng chạy luôn
Em véo lưng anh dọa đánh đòn
Chẳng sợ… nhưng sao cưng em quá
Nên đành trở lại kẻo em buồn!
Một chút hôn nhanh tình rất... tình!
Muốn xin chút nữa để thêm tin
Bóng hồng đã khuất sau rèm cửa
Anh vẫn si mê đứng lặng nhìn!
Chẳng muốn rời em nhưng đành thôi
Cũng may: còn được chút son môi
Anh về đường lạnh nhưng lòng ấm
Còn ngỡ yên sau có em ngồi!
Suốt đêm suốt sáng vẫn mơ màng
Môi má gần xa hợp rồi tan
Thành hoa thành bướm thành trăng gió
Ngỡ gót xuân hồng bước cao sang!
Đã thực gần sao vẫn như… xa!
Nẽo về Sư Phạm lối Văn Khoa,
Bao giờ thay áo màu hoa cưới
Yểu điệu... thẹn thùng vui... thướt tha?
MD 02/27/03 Luân Tâm
(1) Vélo Solex: Một loại xe hai bánh có gắn máy nhỏ ở phiá trên của bánh xe trước, do nước Pháp chế tạo. Loại xe này rất được thịnh hành ở Sàigòn khoảng 1960-1970, đặc biệt ở trong giới sinh viên học sinh.
(2) Chè sâm bổ lượng: Môt loại chè đặc biệt của người Hoa, được bán nhiều ở các hè phố Sàigòn. Chè được nấu bằng nhiều loại cây trái có tính giải nhiệt, mát, như táo khô, rong biển, hổ tai, bạch quả, nhãn nhục, bo bo, đậu xanh,... v.v...
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 04:38:14 bởi Viet duong nhan >
38. lẻ loi
Một năm được mấy ngày vui
Một đời được mấy nụ cười nhỏ nhoi
Mai kia vắng bước chân rồi
Chỗ ngồi chỗ đứng trăng soi bóng nào?
Ngày đêm hò hẹn chiêm bao
Không không sau trước hồn đau mất hồn
Chết tươi chết điếng ai chôn
Chết thèm...chết khát...sóng cồn...biển ngoan!
Nằm im cũng quá muộn màng
Vẫy vùng cựa quậy lỡ làng đục, trong!
Hắt hiu giọt nắng chiều đông
Con đò biệt xứ mà lòng cố hương
Về thăm góc phố sân trường
Về thăm đám mạ khu vườn tuổi thơ
Đường đời nửa thực nửa mơ
Đường tình mấy nẽo? Mấy bờ? Trống không?
Vòng vo lận đận long đong
Thương thân bèo bọt giữa dòng phù sinh
Vòng tay nhóm lửa ân tình
Chỉ còn tro bụi vẽ hình khói mây
Lỡ quan lỡ thợ lỡ thầy
Mưa hay lệ tiếc hình hài sắc không
Lệ khô, mưa tạnh, trời trong
Bên kia cuộc sống còn mong được gì?
Còn thân xác còn bước đi
Còn nơi bóng tựa, còn khi bóng về
Hết đường ngã ngựa gãy xe
Màn trời chiếu đất rêu che xương tàn
Bàng hoàng trăng rụng tiếng than
Bóng tan theo dấu dã tràng lẻ loi!
Luân Tâm MD 09/06/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2008 07:56:36 bởi Viet duong nhan >
39. đất khóc
Đêm đông đất khóc trời cười
Ngày hè chim hót tưởng lời nắng mưa
Trôi buồn hết chuyện đời xưa
Tép rang bí luộc rau dừa cúng cơm
Ngày xuống đêm lên chiếu hẹn giường
Trăng mờ gót gió cỏ chờ sương
Tay mây vai khói chân bèo nước
Mắt biển lòng sông hồn ruộng vườn!
Nửa nhớ nửa quên nửa ngập ngừng
Hôn cười tóc lạnh áo khoe lưng
Trắng đen còn dấu tình mưa nắng
Xanh bóng buồn mình vui đỏ thân!
Nắng cạn bến sầu nước bỏ sông
Giọt tình tội nghiệp có như không
Đò say hương rượu người say sóng
Đi ngược về xuôi mộng đục trong
Cỏ chỉ cỏ may vướng cỏ gà
Vườn sau vườn trước lạnh rơi hoa
Run lòng sa mạc đàn sông núi
Đất khóc trời cười bóng bỏ ta!
Ngửa bụng phơi kinh kệ mỏng dày
Thư lâm tình sử gửi mây bay
Nằm gai nếm mật soi hưng phế
Gò đống xương tàn lá bỏ cây!
Nằm mãi mòn lưng cỏ xanh vai
Chân đau đất hận nước lưu đày
Bóng chiều rụng tím bờ môi lạnh
Răng sữa lẻn về đòi... bú tay!
Bóng khế bờ ao cá che bèo
Nước trong sóng lặng đỉa đói teo
Chân trâu không máu người không máu
Vườn cháy ruộng khô bếp mốc meo
Thả mồi bắt bóng gió đưa trăng
Khói lửa không chừa tre khóc măng
Núi xương sông máu nuôi ân oán
Ngày quan đêm giặc cướp mài răng!
Trời sập mây mù nước bồng non
Người đi đường lạ gót đau son
Ta về quen đếm râu rụng bạc
Nhớ trước quên sau... hết tưởng còn...
Luân Tâm MD 08/21/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2008 07:58:28 bởi Viet duong nhan >
40. sương gió tha hương
Thân tặng Lãm Thúy
Hoàng hôn khói toả chân mây
Nhạt nhòa giọt nắng hao gầy cánh chim!
Hoài công kiệt sức đi tìm
Bóng hình ngày cũ tiếng tim rộn ràng
Lá rơi chiều khoác áo vàng
Không nhà không cửa lang thang suối rừng
Vui gì mà đợi mùa xuân
Lòng hoang vu lạnh tủi thân nhục nhằn
Ngày nào mộng đẹp tròn trăng
Đường hoa ngập bướm tung tăng gió đùa
Ngày nào lúa mới đong đưa
Gạo thơm tình tứ được mùa ấm no
Tháng năm trong đục ai dò
Binh đao ly loạn con đò biệt tăm
Người đi chỉ biết khóc thầm
Thương người ở lại lạnh căm đêm trường
Cỏ hoang tàn tạ ruộng vườn
Trâu già lạc đạn tan xương chốn nào
Còn đây trơ trọi gốc cau
Ngày xưa cha mẹ cùng nhau vun trồng
Vật vờ cuối bãi đầu sông
Lục bình gượng trổ vài bông tím buồn
Mắt mờ sương gió tha hương
Khói nhang lạnh lẽo đoạn trường ai hay?
Luân Tâm MD 01/31/02 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2008 08:00:14 bởi Viet duong nhan >
41. tình cuội
Giật mình nóng trước lạnh sau
Tóc bay râu rụng đạo bào chưa xong
Lên trăng xuống gió lộn sòng
Trung thu bóng rã nát lòng cố hương
Đá nứt núi già rụng hết răng
Cây đa trốc gốc Cuội lên trăng
Nửa khờ đau quá nhìn quên khóc
Nước mắt ngược dòng đâu cần khăn?
Chiều tàn không giữ chút bình an
Chàng lo hái thuốc thiếp bệnh chàng
Lá đa rụng mãi vùng oan trái
Khổ dấu trùn bò như chấm than
Tình nửa cao xanh nửa thấp tè
Vườn buồn trầu cũng bị cau chê
Hằng Nga đẹp quá lòng như đá
Cuội nhớ người xưa muốn trở về
Không có cải trời chỉ đường lui
Ngày tháng đen như vết lọ nồi
Thương chồng quá lỡ lời chồng dặn
No quá tò mò phải lẻ loi!
Muốn quá cũng không nối chỉ hồng
Người trên kẻ dưới có như không
Một năm được mấy ngày nhìn rõ
Thì cũng cầm bằng nước đổ sông!
Dở khóc dở cười dở khùng điên
Ngày xưa cũng đã không ngồi yên
Bây giờ không thể chờ mây rước
Cũng muốn đánh liều thử số hên
Ngửa mặt trông hoài phấn mưa tan
Nốt ruồi duyên đẻ bao tàn nhang
Chợt nghe trâu rống đồng không lúa
Đang bị đòn đau vì kiếm ăn
Chim vịt kêu chiều quốc hoá gà
Phi thuyền kỳ ngộ lạc đường hoa
Nghìn sau nghìn trước ai tình cuội
Đổ lỗi vợ mình ôm gốc đa...
Luân Tâm MD 03/21/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2008 08:01:43 bởi Viet duong nhan >
42. nát lòng mẹ đá vọng phu
Nát lòng Mẹ đá vọng phu
Mất hồn con lửa ngục tù oan khiên
Rồng đâu còn đẻ trứng tiên
Cha con chồng vợ đảo điên vuông tròn
Cổng trời giả thực quỷ môn
Nóng thiêu lòng thú lạnh chôn tình người
Vàng bạc má đá kêu trời
Ngơ ngơ ngáo ngáo kiếm lời đổ sông
Tự hào ở lỗ ăn lông
Vô thần hữu quỷ lộn sòng đói ôm
Sầu gian hận ác cháy rơm
Thằn lằn rắn mối đau cơn đổi đời
Rượu sâm rượu thuốc đua bơi
Cắc kè bửa củi hết nơi ẩn mình!
Tép riu nhái bén thỉnh kinh
Bướm tro hoa bụi giường tình mất hương
Ngày ăn quỵt đêm chơi lường
Rừng than núi khóc đoạn trường dáng nai
Thỏ trắng quá bị cắt tai
Tan xương chát rượu trăng cài lòng son
Lênh đênh méo lênh đênh tròn
Gạt bưởi chín lừa chanh non... thấu trời!
Cõi người hiền chó chết trôi
Cõi ma dữ mèo giựt xôi thằng Bờm
Đêm cuồng sát ngày bán hòm
Giương nanh múa vuốt tranh cơm chó mèo
Đầu trâu nước óc đuôi heo
Quái nhân quái thú quái chèo quái xoay!
Mồ cha mả tổ xới cày
Thờ yêu kính quỷ đêm ngày cướp dân
Giả nhân giả nghĩa giả thân
Núi sông trường hận Phật thần ngẩn ngơ!
"Thà đui mà khỏi danh nhơ,
Còn hơn có mắt ở dơ tanh rình”: (1)
Ngân Hàng Nhà Nước máu mình
Nhân Dân Nghĩa Địa vũng sình ruồi bu! (2)
MD 08/22/06 Luân Tâm
1) Nguyễn Đình Chiểu, “Ngư Tiều Vấn Đáp y Thuật” .
2) Thế nhưng cái túi tiền, kho vàng, kho bạc thì nhất định phải là “Ngân Hàng Nhà Nước” không cần ngụy trang che dấu dưới nhãn hiệu “nhân dân” nữa!!! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2008 08:38:15 bởi Viet duong nhan >
43. không màu
Muốn khóc mà không khóc được đâu
Bây giờ mình đã thực xa nhau
Em như sương khói như mây trắng
Không thể yêu anh đến bạc đầu!
Trở lại đường xưa tìm dấu chân
Chỉ còn cỏ úa bụi xa gần
Áo nào vương vấn hương mê đắm
Gió thoảng mơ hồ hôn gót cưng!
Từ cõi mịt mùng bụi vẫn bay
Hay là đời đã hết đêm ngày
Nắng hồng tan biến vào vô tận
Áo ngắn, áo dài... thôi! hết bay!
Tay cũng không mà chân cũng không
Hồn đâu còn để gặp môi hồng
Mai sau ai khóc ai cười gượng
Bên mộ người dưng... kể chuyện lòng?
Kỷ niệm đầy vơi rủ nhau về,
Nơi nào hoa cải áo vàng quê
Nơi nào hoa bưởi thơm đầy tóc
Để bướm chung tình mãi si mê?
Nếu được thành ma cũng đỡ rồi
Cũng còn được rủ nhau dạo chơi
Còn nhìn nhau được còn yêu được
Gặp gỡ vườn hoang hẹn cuối trời!
Biết có hay không một kiếp nào
Không còn ngăn cách không thương đau
Hai lòng chung một vầng trăng sáng
Góc bể chân trời vẫn có nhau!
Phải chi không chợt nắng chợt mưa
Không giận hờn quên trễ đón đưa
Đường tình vẫn nở hoa màu cưới
Chắc vẫn còn như chuyện đời xưa!
Suối nước nào trong đến nghìn sau
Cành rong bé bỏng đến không màu
Em như cánh nhạn qua dòng suối
Hình bóng đâu còn nẽo chiêm bao?
Anh như đom đóm lượn quanh hè
Hiu hắt đêm tàn thêm tái tê
Tìm em mấy kiếp rồi chưa gặp
Không bến không bờ không ngựa xe!
Lệ nào dành để khóc cùng nhau
Lần cuối hẹn hò trong chiêm bao
Sao không cười nói? Không nũng nịu
Bên gối mê say thực... ngọt ngào...
Luân Tâm MD 08/24/03 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2008 04:45:53 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: