HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
DÂU BỂ HỒN HOA
Người đi áo trắng trong sương khói
Bến nhớ thuyền không sóng bạc đầu
Ta về đom đóm tha ma đói
Xác bướm hồn hoa dâu bể sầu...
MD.08/18/17
Luân Tâm
NẾU CÓ KIẾP SAU
Nếu có kiếp sau thì tình nhất
Nhưng vui sống đẹp trọn kiếp nầy
Cho nhau tuyệt đỉnh tinh cầu mật
Tương kính như tân hôn mê đầy...
MD.08/18/17
LuânTâm
BÙA MÊ MUỘI MÃI
Bùa mê muội mãi thật hư không
Cát trắng nghìn năm bám bụi hồng
Hoa tiên chưa bướm đào kết trái
Sao bóng hồng trần ai đá đông...
MD.08/17/17
LuânTâm
MỘT TRỜI ĐAU THƯƠNG
Thuyền trăng bến gió chèo mây
Như không như có như đầy như vơi
Vui đi buồn đến đâu rồi
Một đời trôi nổi một trời tang thương
Hoa địa ngục bướm thiên đường
Vòng tay say sóng gió nương thân tình
Câu kinh kệ bụi sao mình
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa tin nửa ngờ
Bên kia mộng ảo bơ vơ
Xương tan bóng rả ai chờ ai hay
Ai thương ai nhớ ai hoài
Ai mê ai tỉnh ai say ai cười
Hoàng hôn chưa ấm môi người
Hụt hơi trong héo ngoài tươi mới vừa
Lòng trần ai giữ hương thừa
Sóng sầu chới với hồn xưa xác nầy
Thuyền trăng ăn gió lên mây
Như không tưởng có chưa đầy sao vơi
Vui đi buồn đến đâu lời
Một đời tình tội một trời đau thương...
MD.09/03/17
Luân Tâm
ĐÊM LẠNH QUÊ NGƯỜI Mẹ đi bể cạn non mòn khói Cau xanh đứt đọt trầu chết vàng Chân le chân vịt chân không đói Canh chua rau đắng đất xe tang Mẹ về suối lệ tắm con thơ Võng ru khế ngọt mãn cầu mơ Chuồn chuồn lửa hạ thăng hoa lựu Ròng ròng vui khóc buồn cười khờ Mẹ đi chợ cũ vừa nắng mới Đường làng cầu khỉ nhịp long đong Gió bấc mưa dầm âm thầm tới Đường đậu xôi chè thương con chồng Mẹ về vội vã đi bất ngờ Đêm lạnh quê người thân xác xơ Chưa kịp mẹ ơi con bất hiếu Sinh ly tử biệt biết bao giờ... MD.09/05/17 (Ngày lễ Vu Lan , 15 tháng 8 năm Đinh Dậu) LuânTâm
MÔI ẤM CHÂN TÌNH
Môi ấm chân tình mình tay đợi
Mây trắng áo bay động mai vàng
Bàng hoàng hôn bóng trăng sao với
Bến nhớ thuyền thương xuân hương ngoan...
MD.09/28/17
LuânTâm
ĐONG ĐƯA VÔ TÌNH
Vì sao chớp mắt xanh rêu
Bồng thương cõng nhớ ai kêu tên mình
Trăm năm bọt bể phù sinh
Nghìn năm trăng lạnh cùng nhìn nhau nghe
Vọng âm tha thiết không dè
Trèo cao té nặng bóng đè chiêm bao
Mặt trời thấp chân đất cao
Sầu riêng bó gối ôm đau thương hoài
Ngoài vô tận trong trần ai
Xót xa tình tội hình hài có không
Nhang tàn khói lạnh ròng ròng
Thiên thu hôn bóng lệ đông đá sầu
Vì sao mai mối bể dâu
Bồng mây cõng khói qua cầu hồn xưa
Trăm năm ru nắng dỗ mưa
Nghìn năm gối tuyết đong đưa vô tình...
MD.09/28/17
LuânTâm
TRÔNG MƯA CHỜ NẮNG
Cùng đường trần thế thân tình nặng
Sao vội trăng thề gió cuốn mây
Mười ba mười sáu hoa mơ tặng
Hồn xưa áo mới thơ ngây đầy
Yểu điệu qua cầu tóc tiên bồng
Áo bay vòng bướm run chân không
Dấu thương dấu nhớ câu yêu dấu
Nín thở than hồng trần ai trông
Se sẻ đơn sơ thơ trong trắng
Nhỏ nhẹ cung đàn nhịp nhàng ru
Rèm mi sương khói mưa chờ nắng
Hay nắng nón đưa mưa chung dù
Lửa hồng sam biển hương bồ câu
Câu tình chữ nghĩa bóng bắc cầu
Liêu trai kỳ ngộ tâm giao động
Kết trái cấm đào mai biết đâu...
MD.10/19/17
Luân Tâm
NẮNG TỘI MƯA TÌNH
Mưa bay gió cuốn tội tình
Kinh cầu hồn mộng giật mình sao ta
Gần đất lạnh xa quê nhà
Thương cây nhớ cội khô hoa nhãn lồng
Không tưởng có khó có không
Gừng thơm muối ngọt tiên bồng biết đâu
Trần ai nắng lửa mưa dầu
Sương rửa mặt tuyết gội đầu chiêm bao
Đưa nghìn trước rước nghìn sau
Đường vòng eo nhỏ ca dao bao lời
Bụi hồng cát tím rong chơi
Bóng bay bóng đậu bóng mời bóng cho
Mưa bay trắng áo học trò
Kinh cầu tiên cá hẹn hò câu thơ
Gần đất hứa hôn xa chờ
Thương cây so đũa nào ngờ sầu riêng...
MD.10/19/17
LuânTâm
THƠ THƠ GỘI TÓC
Anh đến thăm em hè trưa thơm
Ngõ hoa mắc cỡ bướm ghen hờn
Vành khuyên chim khách thương mời khách
Ngơ ngẩn sao nhà quen trống trơn
Thiên hương quốc ngữ thơ thơ gần
Đưa lối mộng du mừng run chân
Bàng hoàng thơm quá mơ hay thực
Dưới hoa gội tóc tiên cưng cưng
Nín thở nâng hồn thơ chín từng
Thơ từ gót nhạc thơ vòng lưng
Bức tranh tố nữ nào dám sánh
Ca dao lục bát hương tình xuân
Chim tặng tình ca ve sầu vui
Giàn bông giấy tím nắng hồng tươi
Hoa cau hoa bưởi mưa hoa mận
Nửa khói nửa mây tóc tiên cười
Trải hồn hứng mật nước gội dư
Để dành đỡ khát đêm tương tư
Hương áo hương thơ hương tình sử
Da trắng tóc dài hương tiểu thư
Giật mình em thẹn bắt đền anh
Múc nước mưa thương trong lu sành
Xối nhẹ cho hồng trần thêm ngọt
Cho em xoả tóc thơ dỗ dành
Run tay cuống cẳng mắt mơ hoa
Cuốn chiếc khăn bông trắng ngọc ngà
Lau tóc lau vai thơm lưng trắng
Bà ba trắng áo ướt hồng da
Trời đất quay cuồng ba sinh lửa
Mưa môi khao khát mưa hoa mưa
Học yêu mau nhớ yêu như đã
Nâng trứng tuyệt vời hứng hoa chưa....
MD.02/21/09
LuânTâm
CẦU HỒN THU THẢO
Chớm đông đá lửa lòng đất hứa
Cầu hồn thu thảo áo mão bay
Thơ mộng chập chờn hơn không nữa
Đồng điệu ân tình mình thương hoài...
MD.11/07/17
Luân Tâm
MƯA BỤI ĐAU THƯƠNG
Lá vàng áo ấm tóc cỏ xanh
Mây lành yểu điệu gót nghiêng thành
Chiều tàn thu muộn chim quyên nhỏ
Mưa bụi thương đau không sao đành
Vui chưa buồn đã mù sương khói
Ai nói ai cười ai khóc ai
Đường trước ngõ sau rêu mòn mỏi
Nhịp tim hơi thở đêm nhớ ngày
Hương lửa chập chờn sao ghen hờn
Mộng bướm mơ hoa xót xa hơn
Hình xưa bóng cũ căng áo ngủ
Gối sách tiên du trăng non đờn
Gác lạnh thềm đông mòn gông đá
Run hồn xanh nụ tầm xuân hồng
Cầu hồn chữ nghĩa câu tiên cá
Núi lở sông bồi hồi chân không...
MD.11/09/17
Luân Tâm
MỘNG HỒNG HOA MƯA
Cho thua vuốt giận được mà
Sao rơi lệ nhỏ mưa hoa chưa hồng
Gối đầu tay trắng lưng ong
Dấu yêu mắc cỡ căng vòng thân thương
"Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc dưa hường nấu canh"(1)
Đường hoa bưởi ngõ hoa chanh
Đói thương khát nhớ dỗ dành khổ qua
Không son phấn vẫn tiên nga
Không áo lụa vẫn ngọc ngà thơm hơn
Suối nắng tắm mưa nguồn ơn
Chung tim đèn sách dạo đờn cò bay
Thủy tận đêm sơn cùng ngày
Đồng thanh đồng điệu đồng say đồng nhìn
Cho hoa biết nói cùng mình
Cho mê hồn bướm tình kinh học trò...
MD.11/10/17
Luân Tâm
(1) Ca dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2017 23:48:09 bởi LuânTâm >
GIẤC NGỦ CHƯA YÊN
Đường xa tuyết trắng áo con
Nhẹ lo ăn mặc vẫn còn khổ đau
Khu vườn hương hoả còn đâu
Cha nằm xương lạnh dãi dầu nắng mưa
Mẹ nằm đau tủi bóng dừa
Khói hương xa vắng gió lùa cỏ khô
Đoạn trường nào có thước đo
Ơn cha ơn mẹ bài thơ muôn đời
Bể dâu chi lắm hởi trời
Nghìn xưa ai khóc ai cười cợt ai
Chùa hoang trơ trọi gốc mai
Con đò mệt mỏi đêm dài mù sương
Biết đâu địa ngục thiên đường
Nghĩ thương thửa ruộng khu vườn vô tư
Nhớ thương nét mặt hiền từ
Song thân lận đận sớm trưa nhọc nhằn
Lo con đủ mặc đủ ăn
Nắng lên tóc bạc mưa hằn áo tơi (1)
Dạy con đạp đất đội trời
Dạy con nhân đức thảnh thơi mong ngày
Nào ngờ núi lở cát bay
Thế nhân gian ác phơi bày trắng đen
Lòng đau giấc ngủ chưa yên
Cầu xin cha mẹ cõi tiên an nhàn
Tủi thân chẳng trọn khói nhang
Chén cơm ngày giỗ ngỡ ngàng lệ rơi
Ngọn rau đắng nhớ bồi hồi
Tô canh chua bỗng nghẹn lời vái van (2)
Đêm khuya tiếng dế mơ màng
Sang canh gà gáy vội vàng thả trâu
Tinh sương ngập luống cày sâu
Mồ hôi ướt áo còn đâu con chờ
Nghìn trùng sóng biển bơ vơ
Nghìn năm trăng cũ đầy vơi giọt sầu
Nghĩ mình chân đất áo nâu
Đường xa xứ lạ sang giàu mặc ai
Nhớ thương quê cũ tàn phai
Nắm mồ cha mẹ đắng cay hương hồn
Người xưa hiếu thảo làm gương
Văn minh chi kẻ xem thường mẹ cha
Thương dòng nước ngọt phù sa
Thương bờ tre nhỏ cha già đợi măng
Thương con đường cũ quanh làng
Bước cha bước mẹ lo toan những ngày
Nhớ trưa nắng nổi cá chài (3)
Mẹ vò viên cám, cá bay đớp mồi
Nhớ hàng vú sữa xinh tươi
Trưa nằm chiếc võng nghiêng trời gió bay
Mẹ đau tay khổ bàn tay (4)
Thuốc men khan hiếm đắng cay trăm đường
Cha lo lặn lội đặt lươn (5)
Mẹ ăn bớt bệnh trời thương tình nghèo
Mẹ nuôi được một con heo
Bao nhiêu nồi cám nồi bèo sớm trưa
Mà tiền chẳng đủ để mua
Cho con áo mới lên chùa dâng hương
Quản bao dãi nắng dầm sương
Quanh nhà bầu bí mướp hương mấy giàn
Bạc hà hành hẹ dưa gang
Khế chua bưởi ngọt bên hàng xoài tơ
Ôm từng cục đất đơn sơ
Vun bồi mương độn nên bờ sầu riêng
Mong ngày cỡi hạc qui tiên
Con còn được hưởng chút duyên ngọt ngào
Chọn nơi yên nghỉ thanh cao
Nào hay bạc phước nỗi đau còn đầy
Lòng con chết tự tháng ngày
Niềm vui đã hết rượu cay sá gì
Mơ màng khói thuốc ích chi
Nhớ lời cha mẹ dạy khi xa nhà
Giật mình mái tóc điểm hoa
Tha hương cầu thực phong ba nửa đời
Tre tàn măng mọc thì thôi
Kể như con nước chảy xuôi một dòng
Có khi đục có khi trong
Bao dung biển cả một lòng bao la
Thương con con lại nhớ cha
Thương thân mẹ chẳng lụa là áo nâu
Thương bàn tay mẹ nhiệm mầu
Chong đèn bắt muỗi vá thâu đêm trường
Mắt quầng tóc rối tơ vương
Chẳng than chẳng khóc chẳng buồn giận ai
Thương cha cực khổ ngày ngày
Áo tơi mưa lạnh luống cày cô đơn
Năm canh giấc ngủ chập chờn
Phần lo trộm cướp phần cơm áo đòi
Con vui cha mẹ đều vui
Con buồn cha mẹ ngậm ngùi chở che
Như con gà mái sau hè
Bênh con dám đánh dám đe quạ diều
Tu thân tích đức sớm chiều
Cháu con còn được hưởng nhiều hồng ân
Dầu sôi lửa bỏng chiến tranh
Vẫn còn có chỗ sẳn dành dung thân
Vẫn còn được thấy mùa xuân
Tha hương vẫn có hoa mừng chim ca
Buồn vui ngày tháng phôi pha
Thương cha mẹ lạnh quê nhà xa xôi
"Gió đưa cây cải về trời " (6)
Mẹ ru con ngủ những lời thần tiên
Tìm đâu con mãi trông tìm
Đã đành máu chảy về tim muôn đời
Nén đau xin khấn một lời
Hương hồn cha mẹ rạng ngời ngôi cao
Rồi con cũng sẽ về sau
Nghìn thu là giấc chiêm bao nhẹ nhàng
Mong chi một chút khói nhang
Miễn sao con cháu bình an, ngậm cười…
MD 06-26-1999
Luân Tâm
Kính dâng Ba Má
(Trích trong TT "HƯƠNG ÁO", MinhThư xuất bản ,MD/USA.2007, tr.310-315 )
(1) Áo tơi: một loại áo choàng thô sơ để đi mưa, thịnh hành ở làng quê miền Nam xưa. Áo được kết bằng các cọng lá dừa nước.
(2) Ba tôi lúc sinh tiền rất thích canh chua nấu bằng cá lóc và rau đắng đất, một loại rau mọc hoang rất đắng, có bông nhỏ vàng nhạt, nấu canh ăn mát, thơm.
(3) Cá chài: một loại cá nước ngọt thường được nuôi trong ao hồ, có đuôi, kỳ màu đỏ, vãy màu vàng rất đẹp, thịt ngọt ngon.
(4 +5) Khoảng 1957, má tôi bị đau gan rất nặng, biến chứng làm 2 bàn tay ngứa, lở, rất đau đớn. Thuốc bắc, thuốc tây không trị dứt. Nghe lời một thầy thuốc nam, ba tôi đặt trúm bắt lươn cho má tôi ăn, dần dần bớt bệnh.
(6) Ca dao: “Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay!"
NHƯ MỘNG
Sách cũ thơm đầy hương tóc em
Ngày xưa hai đứa học chung đèn
Khi anh buồn ngủ em liền đến
Mây trắng mây hồng nâng gót quen
Em đọc anh nghe nhiều sử kinh
Chỉ cho nghe rất ít chuyện tình
Em thường cười bảo anh hư quá
Phải học ngoan rồi mới được xin
Em đến em đi chẳng hẹn hò
Anh buồn muốn chết em chẳng cho
Học hành chi nữa em là mộng
Không có đường qua không có đò
Không ăn không uống thương quá đau
Anh muốn cho mình được chết mau
Để được gặp em trong kiếp khác
Không còn khô héo đợi chiêm bao
Em lại dỗ dành lại viếng thăm
Mắt môi nhóm lửa hẹn nghìn năm
Vòng tay trói buộc thơm chăn gối
Chuyển kiếp đổi đời hết tối tăm
Lại nói lại cười lại học chung
Yêu qua muôn kiếp vẫn thẹn thùng
Sao rơi đầy mắt hoa đầy tóc
Em vẫn thiên đường ngoan gót xuân
Tưởng được cùng vui đọc bảng vàng
Ngờ đâu chỉ có khu vườn hoang
Em đi vội vã không từ biệt
Phím lạnh hương tàn bếp hết than
Dang tay ôm hết cả bụi đường
Mong tìm lại được chút dư hương
Lần theo mạch đất nghìn năm cũ
Còn dấu tích nào để tiếc thương
Suối cạn mất nguồn rong chết khô
Anh như cá nhỏ lạc lên bờ
Em mang huyền dịu nuôi mầm sống
Chỉ dẫn đường đi đến ao hồ
Bây giờ em bỏ anh thực rồi
Bốn biển mịt mờ mây gió trôi
Không hồn không xác không buồn tủi
Đường cũ trăng xưa hết dạo chơi...
MD 03/03/04 LuânTâm (Trích trong TT”HƯƠNG ÁO” , MinhThư xuất bản , Maryland, USA.2007, tr.62-63)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2017 02:23:15 bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: