HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
NGƠ NGÁC
Sông biển nghìn năm nhớ ngọn nguồn
Mây buồn lận đận gió tha hương
Bao nhiêu hoa héo đèo rêu úa
Tàn tạ đeo từng bước nhớ thương
Em như sương sớm nắng chiều tàn
Đầm ấm bao nhiêu cũng muộn màng
Anh như đom đóm khuya le lói
Suốt kiếp sầu đông đỉnh tuyết tan
Thương đau cùng mình thơ ngây trao
Trời buồn bắt bóng trăng không sao
Xuôi tay nhắm mắt môi ngơ ngác
Nửa khóc nửa cười nửa chiêm bao
Hồn chửa xuân gần xác thu xa
Lòng chia hoang vắng bóng quê nhà
Áo nhầu đau tủi thân lưu lạc
Sương lạnh gục đầu bể khổ qua
Ảnh thật nghìn năm cũng phai mờ
Huống chi ảo ảnh dẫu nên thơ
Đôi dòng xuôi ngược không hò hẹn
Lỡ chuyến đò ngang không bến chờ
Không bướm không hoa không áo bay
Không cười không khóc không tỉnh say
Khát khao mộng thật tình ôm gối
Tay trắng vòng hoa vẽ chân mày
Không thực không mơ không thơ chờ
Ngày mưa ngày nắng gió bơ vơ
Suối thương đồi nhớ đêm tận thế
Còn đâu lỗi hẹn đâu hững hờ
Thuyền hoa mắc cỡ nước bồng con
Biết có hương thừa lửa tình tròn
Tóc dài mây cuốn hương tình sử
Giấu gót khoe môi cong dỗi hờn
Hay chỉ không không dấu chân buồn
Cuối trời mây trắng cũng bay luôn
Về đâu bốn bể sầu vô tận
Nửa bếp tro tàn suối mất nguồn ...
MD.10/01/03
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2023 02:04:38 bởi LuânTâm >
DÙ CÓ THẾ NÀO
Dù có thế nào nhớ nghe em
Mưa môi tuyệt đỉnh trăng sao ghen
Chỉ riêng hai đứa mình hương lửa
Khắn khít nghìn đời hôn mê khen
Dù có thế nào nghe anh nhớ
Sáng bồng trưa ẵm tối cõng ru
Câu thơ ngây ngất chung hồn mộng
Thuyền tình cỡi sóng nhạc viễn du
Dù có thế nào yêu mình em
Thơ ngây không thể xẻ chia tim
Chân tình tương kính như tân nghĩa
Bể cạn non mòn ngọc quý thêm
Dù có thế nào trao nhau hết
Lần đầu lần cuối cùng thiên thu
Hương môi hương tóc căng hương áo
Nắng ngọt mưa thơm tiên hoa bù
Dù có thế nào em ngoan nha
Gìn vàng giữ ngọc mặc quỷ ma
Chung thân mình vượt qua bể khổ
Thả thơ dạo nhạc hứng tình ca
Dù có thế nào anh đeo mãi
Cầu tiên chung áo mặc mây bay
Trầu cau kết trái thơm tình sử
Cho em nhõng nhẽo bắt đền hoài....
MD.06/13/13
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2024 05:56:31 bởi LuânTâm >
RU HỒN THƠ NGÂY
Lệ trời hay lệ nhân gian
Khóc thương duyên kiếp dã tràng vụng tu
Mây hồng khói sóng viễn du
Nước trôi hoa rụng nắng thu mưa rừng
Nhà xưa vườn cũ khóc xuân
Giữa trăm lằn đạn muối gừng bỏ canh
Đâu còn khói ấm mái tranh
Khu vườn cổ tích cũng đành thương ca
Tàn đêm gối sách yêu ma
Sầu đông gác trọ tương cà tủi dưa
Đào sông tìm chuyện đời xưa
Vén mây tìm bóng tình trưa ru hồn
Tàn ngày nhớ ấm môi hôn
So vòng khao khát dạo đờn thương đau
Dỗ dành suối mộng non cao
Hồng hoa trắng bướm trăng sao gọi mời
Gió đùa ngọn cỏ mồ côi
Lòng đau cá nước chim trời đón đưa
Chạy theo áo tắm hương thừa
Đổi đời đứt ruột tình chưa đầu hàng ...
MD.06/01/02
LuânTâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2024 03:54:59 bởi Ct.Ly >
NƯẢ MẢNH HỒN ĐAU
Nưả mảnh hồn đau thương gửi thơ
Mai sau còn lại bóng mực mờ
Hay là tro bụi như thân xác
Mồ hoang mả lạn cỏ cháy khô
Tiếng khóc đầu đời tiếng thở than
Trăm năm đã lạnh đứt dây đàn
Gió trăng nào nhớ lời chăn gối
Cũng quá muộn rồi tim đã tan
Những nỗi oan khiên nỗi nhục nhằn
Mịt mờ giông bão đói ăn năn
Bao nhiêu gian ác bao tội lỗi
Chẳng lẽ chôn luôn bóng công bằng
Có cha có mẹ có đất trời
Không cùng thân phận cũng kiếp người
Sao đành đày đoạ sao say máu
Hơn lũ hùm beo báo hại đời
Đạo đức tàn theo lá cuối thu
Hiền nhân khuất bóng cõi mịt mù
Chỉ còn trơ trọi người muôn mặt
Thật giả khó phân đường nào tu
Hỏi gốc đa già hỏi đình làng
Trăng bao nhiêu tuổi vẫn lang thang
Qua bao chinh chiến hờn vong quốc
Còn nặng kiếp sầu tủi khăn tang
Có những đường đi mưa bụi nhoà
Không còn hoa nắng không mưa hoa
Không chim vui hót ve sầu khóc
Lá cỏ dật dờ đưa bóng ma
Có những muà đông không lạnh nhiều
Mà lòng nước đá tim hoang liêu
Như đêm sa mạc ngày tận thế
Mất hết quê nhà hết hương yêu
Có những muà hè không nắng thơm
Không làn khói ấm quyện mái rơm
Không còn hoa bưởi hoa cau nữa
Chỉ có gốc trầu già trống trơn
Có những muà xuân không mai vàng
Không câu đối đỏ không khói nhang
Ông bà về khóc thương con cháu
Lệ không còn đủ nhỏ hai hàng
Những bước thăng trầm bước nhục vinh
Không lỗi tại ai không tại mình
Chỉ là oan nghiệt từ muôn kiếp
Còn biết tìm đâu bóng yêu tin
Bèo bọt lênh đênh nhớ rong rêu
Qua bao nắng sớm bao mưa chiều
Vô cùng vô tận không hình bóng
Chỉ có mơ hồ tưởng ai kêu
Mình gọi mình thôi có gì đâu
Bóng chiều tạ lỗi với sông sâu
Đò ngang đã đắm đêm lưu lạc
Nước vẫn vô tình vẫn trôi mau
Ngẩn ngơ bao tháng đợi năm chờ
Bóng hồng không trở về thơm mơ
Ta đi vào cõi không mưa gió
Chỉ có trăng sao khói sương mờ....
MD.03/012/03
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2023 21:51:52 bởi LuânTâm >
DƯ HƯƠNG NHÓM LỬA CHIÊM BAO
Vui đi buồn đến năm tàn Xuân hồng chưa nụ mai vàng đào hoa Trăng non sao vội rừng già Nghìn trùng dâu bể xót xa mỏi mòn Ngoài tươi trong dạ héo hon Mưa nguồn chớp bể bồng con nước nào Trời xuống thấp đất lên cao Sông bồi núi lở lòng đau hết hồn Chết chưa chôn sống đã chôn Ca dao cổ tích ngụ ngôn ngữ nghèo Ao nhà ao cá ao bèo Hoa trôi bèo giạt cá kèo hát rong Tiên hoa tiên cá tiên rồng Đồng thơ đồng điệu tâm đồng đưa tin Đường xưa áo mưa chung mình Đường nay áo lạnh câu kinh lệ trào Dư hương nhóm lửa chiêm bao Bồng thương cõng nhớ tâm giao duyên lành Hồi sinh chuyển kiếp mộng thành Hồi xuân trăng mật liền cành đào nguyên... MD.01/16/23 LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2023 22:29:31 bởi LuânTâm >
CỎ KHÔ
Đường làng còn chút cỏ khô
Dấu chân côi cút mơ hồ bụi bay
Tủi thân ăn ớt không cay
Khổ qua không đắng chanh xoài không chua
Buồn rung tàu chuối lá dừa
Hoa tàn cây héo thềm xưa thẩn thờ
Trời mưa cá nhảy lên bờ
Hết ham bắt cá đặt lờ giăng câu
Mây tan bóng rã dưới cầu
Đau lòng cá nhái tép bầu lênh đênh
Đêm nằm ngủ chẳng đắp mền
Mong chờ mẹ đến kề bên dịu dàng
Sửa chăn đuổi muỗi căng màn
Tay tiên còn ấm hương choàng áo khăn
Mẹ về bên ấy có trăng
Có sao đom đóm có măng có dừa
Có gà gáy có võng đưa
Có lu để hứng nước mưa ngọt ngào
Có vườn bắp có vườn rau
Hay là chỉ có một màu hư không
Lúa non chưa trổ đòng đòng
Nắng mưa đi vắng mây hồng ngủ quên
Để giông bão trốc gốc lên
Đau lòng đất mẹ sấm rền nát tim
Não nề tiếng dế tiếng chim
Lối quen bỗng lạ sương chìm áo nâu
Mẹ không thể ở được lâu
Cho con đáp tạ ơn sâu sinh thành
Cơm chiều vui ấm mái tranh
Miếng trầu chén nước chè xanh hiền hòa
Mẹ về bên ấy bao xa
Còn thương gửi phúc làm quà cho con
Bến tre xuôi ngược sài gòn
Chiều tàn đất khách gót mòn chiêm bao
Mẹ như trăng mẹ như sao
Con như nòng nọc trong ao nước phèn
Nắng mưa bùn đất đã quen
Nhà cao cửa rộng chong đèn cạn khô
Gió qua cửa sổ mơ hồ
Bóng ba dìu mẹ xa bờ thương đau
Đêm buồn lạnh trước lạnh sau
Nghẹn ngào nhang khói xót đau mả mồ
Run run ôm bức ảnh thờ
Hồn tan theo bóng sao mờ xa xôi...
MD 11/29/05
LuânTâm
(Trích trong TT “ HƯƠNG ÁO”, MinhThư xb. MD,USA.2007, tr.59-60)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2023 01:25:46 bởi LuânTâm >
NGƠ NGẨN DẤU BUỒN
Chim con lông rụng mẹ đau
Nắng chưa vàng cánh gió cao hết hồn
Cành nghiêng bóng đậu cô đơn
Buồm căng dây lạnh kéo đờn nổi trôi
Xanh trời trắng hạc chia phôi
Mềm mây ốm gió mồ côi bay nhà
Tình ru chăn cỏ gối hoa
Chơi vơi biển cạn nhạt nhoà rừng sâu
Vườn xưa thèm nắng mai sau
Xương tan thịt nát tình trào quê hương
Son môi che lạnh dấu thương
Sóng sầu lưu lạc đoạn trường dấu yêu
Ăn trưa uống tối cũng liều
Bơi hương lặn sắc chợ chiều mộng du
Giường trăng thao thức dáng thu
Núi rừng khát nước sương mù đón đưa
Mê hương râu bướm vẽ bùa
No da đói thịt mắt trưa hẹn hò
Ỡm ờ áo tắm thăm dò
Gối chăn nổi loạn lần mò đường mê
Về nhớ đi đi nhớ về
Da trời chân đất ủ ê bảy màu
Lững lờ lưng trắng mài râu
Nuôi chim dưỡng trứng bạc đầu xanh môi
Đói thương đứng khát nhớ ngồi
Nắng chờ mưa đợi bóng trôi mộng hồng
Ngậm sương lúa trổ đòng đòng
Lấp sông mất nước đau lòng phù sa
Lối cò trắng lụa tình ca
Khói lên mây xuống trăng hoa chập chờn
Bến buồn thuyền rã keo sơn
Bỗng đau muối xát tân hôn vẫy chào
Nửa đêm khát sữa chiêm bao
Trôi sông lạc chợ làm sao ẵm bồng
Lỡ làng bến sắc bờ không
Vào ra khép mở đục trong thẹn thuồng
Hoa thương ngọc tiếc dấu buồn
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn ven đường áo bay
Thắt lưng buộc bụng cau mày
So chân cát bụi tay dài níu trăng
Vui sông buồn suối ăn năn
Lệ mờ bóng rã dáng nằm thiên thu
Ngựa già móng lở mắt mù
Da khô chiến địa bạn thù dấu đau
Thẩn thờ núi tuyết rừng sao
Xác treo chớp biển hồn trao mưa nguồn.....
MD.10/23/06
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2023 01:28:48 bởi LuânTâm >
CHUNG TRƯỜNG HỌC YÊU
Nhớ em nhớ em nhớ em
Nhớ sôi ngày nhớ cháy đêm
Nhớ trôi nhớ nổi nhớ chìm nhớ bay
Tìm em hải giác thiên nhai
Trời long đất lở nhớ hoài thương ơi
Thương vỡ bờ nhớ hụt hơi
Trăm thương ngàn nhớ cho lời cho hôn
Gừng già dỗ ngọt trăng non
Ru mơ dỗ mộng bồng con thơ tình
Sen vàng bông súng lục bình
Đơn sơ hiền dịu câu kinh hẹn hò
Hoa mắc cỡ bướm học trò
Cỏ may chung áo vòng vo về nguồn
Đi chung bóng về văn chương
Nghìn sau nghìn trước chung trường học yêu
Sam đeo sớm đỉa đói chiều
Cho rồi cho nữa cho nhiều cho thêm
Nhớ em nhớ em nhớ em...
MD.01/01/11
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2024 05:25:33 bởi LuânTâm >
NGƠ NGẨN
Ngơ ngẩn nhìn em đi thướt tha
Áo bay như bướm mặt như hoa
Hồn anh ngây ngất ôm hương áo
Quấn quít bên em chẳng chiụ xa
Ngơ ngẩn nhìn em cuối sân trường
Phượng hồng vương áo tóc vương hương
Vai gầy như mộng tay ôm sách
Dáng đi yểu điệu khúc nghê thường
Ngơ ngẩn nhìn em ngồi học bài
Bàn tay ngà ngọc có nhớ tay
Phải chi anh được làm cây viết
Để được em cầm để đắm say
Ngơ ngẩn nhìn em đi chợ trưa
Anh muốn chạy theo muốn đón đưa
Xe đạp quay vòng tình ngây daị
Em ơi! Anh muốn trời đổ mưa
Ngơ ngẩn nhìn em bước xuống đò
Dòng sông hiền diụ hết buồn lo
Hoa tím lục bình thêm xao xuyến
Sóng nhỏ tương tư áo học trò
Ngơ ngẩn nhìn em nón gió nghiêng
Em ơi! Có phải em là tiên
Sao em hiền diụ thanh cao quá
Anh đã yêu rồi đã hoá điên
Ngơ ngẩn nhìn em mỉm miệng cười
Đã nghe hoa đẹp nở xuân tươi
Đã vui ngày Tết vui ngày hội
Đã thấy buồn đau thực hết rồi
Ngơ ngẩn nhìn em dạo trước sân
Phải chi anh được phép đến gần
Tay được quàng vai cùng em dạo
Quên hết thời gian hết nhọc nhằn
Ngơ ngẩn nhìn em xõa tóc thề
Nói gì được nữa chỉ si mẽ
Đêm nay trăng xuống trêu hàn sĩ
Gối lạnh chăn đơn gió bốn bề
Ngơ ngẩn nhìn em mặc áo màu
Trời xanh xuống thấp lá xôn xao
Áo ơi! Sao áo cưng em quá
Chẳng để dành ta một chút nào
Ngơ ngẩn nhìn em mắt đượm buồn
Mây hồng man mác gọi hoàng hôn
Thu vàng thay áo sầu muôn kiếp
Vóc dáng não nùng càng dễ thương
Ngơ ngẩn nhìn em đi lễ chùa
Ngập ngừng gót nhỏ khói hương xưa
Tiếng chuông cưú rỗi chừng ngơ ngác
Lòng cũng thanh cao lúc đón đưa
Ngơ ngẩn nhìn em dấu thẹn thùng
Má đào thêm đỏ nét mi cong
Mắt chớp gió ngoan chui vào áo
Nón lá nghiêng che nửa má hồng
Ngơ ngẩn nhìn em dạo chợ hoa
Ngày xuân nhộn nhịp khách gần xa
Em là hoa đẹp cao sang nhất
Áo Tết hẹn hò yêu thiết tha
Ngơ ngẩn nhìn em gội tóc trưa
Trời buồn cũng chẳng nỡ làm mưa
Còn gọi nắng vàng hong khô tóc
Sợi ngắn sợi dài thơm gió đưa
Ngơ ngẩn nhìn em đi chợ về
Áo bà ba trắng quá đam mê
Phải chi anh được làm chiếc giỏ
Để được em mang được cận kề
Ngơ ngẩn nhìn em đứng em ngồi
Diụ dàng tình tứ hương chơi vơi
Giai nhân kim cổ không còn nữa
Chỉ một mình em đã đủ rồi
Ngơ ngẩn nhìn em áo cô dâu
Say mê hơn cả thuở ban đầu
Bao nhiêu hương sắc trong trời đất
Trang điểm cho em đẹp nhiệm mầu
Ngơ ngẩn nhìn em trang điểm vui
Tay thon bướm lượn má hồng tươi
Hàm răng nũng nịu thêm ngây ngất
Môi đỏ ngây thơ tóc gọi mời
Ngơ ngẩn nhìn em đang dỗi hờn
Nghìn xưa ai đã mất giang sơn
Anh đau lòng quá anh xin lỗi
Em đánh đòn anh còn đỡ hơn
Ngơ ngẩn nhìn em ngủ mộng đầy
Gói ôm hoa bướm gối nằm mây
Phải chi anh được làm chăn gối
Để được em ôm mãi tháng ngày
Ngơ ngẩn nhìn em bồng ẵm con
Nghìn xưa lòng mẹ hơn biển non
Hôn con bỗng thấy lòng xao xuyến
Em vẫn tuyệt vời vẫn thơm ngon
Ngơ ngẩn nhìn em ngồi soạn bài
Trăm thương ngàn nhớ hôn đôi tay
Nửa đời lận đận bao dâu bể
Cô giáo của anh vẫn đẹp hoài
Ngơ ngẩn nhìn em đứng bán hàng
Nỗi sầu nhân thế chẳng thở than
Vượng phu ích tử anh vừa hiểu
Lệ đắng nghẹn ngào tim xốn xang
***
Ngơ ngẩn nhìn em lên phi cơ
Quê hương còn lại dấu bụi mờ
Thì thôi! Thời thế là như thế
Anh vẫn bên em dệt ước mơ
Ngơ ngẩn nhìn em đứng đợi xe
Mây hồng xứ lạ dáng BếnTre
Áo vẫn đơn sơ màu kỷ niệm
Yểu điệu Văn Khoa thơ thẩn về
Ngơ ngẩn nhìn em áo ngủ ngoan
Tưởng như tiên nữ lạc trần gian
Mê say đắm đuối như ngày cưới
Em vẫn là thơ vẫn thiên đàng…
MD. 04/27/02
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2024 05:30:38 bởi LuânTâm >
VỖ VỀ Ngủ quên khắp nẻo tình buồn Lá me lỗi hẹn con đường giận nhau Ban ngày cũng vẫn chiêm bao Mây hồng mây trắng bay vào áo em Tóc xa lạ mắt thân quen Ngọt ngào giọng nói vẫn khen rất tình Chiều đi gót đỏ xinh xinh Nắng vàng yểu điệu trộm nhìn ngẩn ngơ Mi sầu mấy kiếp bơ vơ Nghe trong xa cách có chờ có thương Bao nhiêu cát bụi vấn vương Xin đừng lay động dư hương để dành Quanh co nào biết ngọn ngành Lá non e thẹn trên cành tương tư Sao em nửa thực nửa hư Cho anh mòn mỏi mệt nhừ chạy theo Mênh mông số kiếp bọt bèo Anh như rau đắng quê nghèo tủi thân Em như bọt bể phù vân Cuối trời hư ảo dấu chân lỗi thề Lênh đênh trong giấc ngủ mê Hương môi đầm ấm vỗ về nghìn năm... MD 02/09/03 LuânTâm
TRONG GIÓ TRONG MÂY
Chuyện quên chuyện nhớ chuyện mơ hồ
Còn chuyện trầu cau chuyện ấu thơ
Còn gửi cho nhau màu kỷ niệm
Mây hồng vào gối thật đơn sơ
Em đã đi qua những chốn nào
Dáng buồn chân lạnh mắt trăng sao
Mênh mông mây trắng ghen màu áo Hoa cỏ ngẩn ngơ quên hỏi chào
Hư thực gần xa dấu dỗi hờn
Chân buồn trốn kiếm gót giày hôn
Trăm thương nghìn nhớ môi thao thức
Giấc ngủ đa tình ôm gối ôm
Cây cỏ mùa xuân cũng hẹn hò
Lời nào đẹp nhứt để dành cho
Mây trôi gió thoảng đau màu má
Màu mắt thành thơ áo học trò
Lối cũ bâng khuâng bóng ngập ngừng
Áo bay lụa mỏng quá ôm lưng
Tay nào bắt được con chim mộng
Hoa bướm nghìn xưa hẹn đón mừng
Áo ngủ gửi hương lạc vào mơ
Hoa cỏ khoe duyên tóc thẫn thờ
Biển xanh e thẹn chờ mây trắng
Trời đất si tình gió ngẩn ngơ
Còn giọt mưa nào rớt vào môi
Một phút tương tư hẹn mấy đời
Một cánh hoa rơi thơm trang sách
Sóng gợn áo dài hồn chết trôi
Kiếp trước hình như cũng cùng trường
Đi về mưa nắng đẹp văn chương
Đôi tay cũng có khi gần gũi
Một chút thẹn thùng má dễ thương
Suối mát rong vàng hay rong xanh
Còn cọng rong ngoan nào để dành
Cho con cá đỏ nơi nương tựa
Tu luyện chờ ngày hoá rồng xanh
Hình như cùng dạo đến nơi nầy
Đồi núi hoa cười gió ghẹo mây
Đôi môi cũng có lần nhóm lửa
Ngọn lửa quê mùa không cánh bay
Ngày cũ hương hoa hương áo em
Khói chiều sương sớm nhớ hương đêm
Em nằm trên lá thu vàng bướm
Anh trải thư tình hôn gót quen
Em trốn vào trong gió trong mây
Vào hoa vào cỏ vào lá cây
Hay vào giấc mộng đêm trăng ngủ
Bỏ anh mòn mỏi bước lưu đày
Bây giờ thơ cũng giận anh rồi
Mực cạn bút cùn giấy tả tơi
Hồn đau tay lạnh chân chai đá
Sỏi cát chia buồn gọi mưa rơi
Anh như áo rách như ổ rơm
Sớm tối vào ra bụng trống trơn Trời cao mưa thấp se lòng giấy Té xuống bò lên đứt dây đờn Sao không trở lại không để dành Một chút son môi thật mong manh Nhớ thương mai mối qua rừng cấm Mát ruột sầu riêng ấm cỏ xanh
Lang thang tìm lại những con tàu
Đã chở chúng mình vào chiêm bao
Chỗ ngồi chỗ đứng còn hương ấm
Hay dấu bụi mờ nhịp tim đau...
MD 11/05/05
LuânTâm
(Trích trong TT HƯƠNG ÁO,Minh Thư xb,MD/USA.2007,tr.279-281)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2024 06:25:59 bởi LuânTâm >
TRÀN ĐỒNG CA DAO
Cảm ơn em hương phù sa
Mềm thương ấm nhớ cơm nhà nước sông
Đất lành chim đậu mộng hồng
Trắng da dài tóc tràn đồng ca dao
Hai tà lục bát chiêm bao
Đường mai trái cấm ngõ đào trái cho
Bướm thơ ngây hoa học trò
Xôi kinh nấu sử hẹn hò học yêu
Thương cha nhớ mẹ chắt chiu
Củ khoai trái bắp nâng niu dỗ dành
Càng yêu càng cố học nhanh
Gom hương góp lửa thơm lành cho nhau
Gần thơm ngon xa ngọt ngào
Buồn nâng gác trọ nhớ đào tình thơ
Giấu vào sách quý ước mơ
Tặng em chờ đợi vô bờ em khen
Được cho tay nắm ăn kem
Chung ly nước mía cung đền trăng sao
Cuối tuần giật mình khát khao
Mượn bài trả tập lồng vào tóc mai
Hoa mưa đêm bướm mưa ngày
Thẹn thùng ấp úng cháy tay vòng tình
Chung dù chung nón xiêu đình
Hoa tiên hé nhụy cho nhìn cảo thơm...
MD.04/26/09
LuânTâm
XUÂN SẦU
Nhớ ba lải lá mai vàng
Bên thềm vạn thọ nhẹ nhàng gió xuân
Má làm mứt bí mứt gừng
Chuối ngào bánh tráng chờ mừng tết ta
Xong mùa lúa trúng đầy nhà
Đầu trần chân đất khổ qua đèo cười
Chị em anh líu lo vui
Nghe con chim khách chìa vôi chào mào
Cu kêu gà gáy nôn nao
Làng trên xóm dưới gọi nhau giao tình
Lễ chùa cúng miễu hát đình
Múa lân hát bội hẹn mình chờ ta
Trời xanh mây trắng bao la
Sáo diều giấy trắng nở hoa môi hồng
Đôi chim én nhỏ tâm đồng
Cầm tay tập viết vỡ lòng khát khao
Lià quê đứt ruột vì sao
Mẹ cha anh chị em đau nhang tàn
Xuân về huyết lệ để tang
Thiên thu hôn bóng sen vàng chiêm bao...
MD.02/06/15
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2024 21:27:47 bởi LuânTâm >
SAY
Mưa gió thôi đừng đến nơi đây
Rượu nào cho đủ nghĩa đắng cay
Ai mê ai tỉnh sầu nhân thế
Mây trắng mây xanh cũng đọa đày
Người đẹp nghìn xưa nhẹ bước về
Kinh thi tình sử vẫn đam mê
Mộng đầu mộng cuối đêm hoang lạnh
Chân thấp chân cao kiếp não nề
Có phải ban ngày hay ban đêm
Biết ai người lạ ai người quen
Áo bay hay lá bay thu muộn
Một chút trăng xưa rụng trước thềm
Tri kỷ tri âm đã mất rồi
Còn đây ly rượu đắng chia phôi
Chim trời cá nước đêm mờ mịt
Giọng nói giọng cười đã xa xôi
Tiếng hát liêu trai thuở học trò
Chỉ còn phố nhỏ nhớ mưa to
Đêm nay ai nhớ nơi hò hẹn
Hồn gưỉ gió mây bến nhớ đò
Tuồng hát cũ rồi nhưng vẫn hay
Tay buồn tay nhớ thương bàn tay
Mỗi chiều chờ đợi mà không gặp
Áo trắng bay đầy trong mắt cay
Vì nghèo nên vẫn thích mộng mơ
Tỉnh quá nên hay muốn giả vờ
Say rượu để quên đời đen bạc
Nhưng không quên được nỗi bơ vơ
Giông bão tràn ly tay rụng rời
Mây bay gió cuốn lá hoa trôi
Nghìn trùng sóng biển xa mờ mịt
Mấy kiếp rong rêu một cảnh đời
Đã muộn quá rồi nẻo phù sinh
Thuyền sầu tan rã lối vô tình
Ai say ai tỉnh ai thương tiếc
Một cánh chim bay mỏi mắt nhìn
Rượu đã hết rồi ly vỡ tan
Người điên gào thét vỡ cung đàn
Đêm nào đom đóm bay đầy ngõ
Trời đất quay cuồng tiếng khóc than
Người xưa say chết ôm vầng trăng
Hồn có theo tiên đến cung hằng
Hay vẫn bơ vơ sầu vạn cổ
Nghìn sau hương rượu có còn chăng
Người bỏ ta rồi ta cần say
Bao nhiêu rượu quí dành cho ai
Tiễn đưa là chết mà không biết
Lá rụng bơ vơ lạnh dấu giày
Áo hồng áo tím áo thiên thanh
Còn áo trắng sao chẳng để dành
Cố ngược thời gian vào lớp cũ
Trường xưa ngơ ngác dấu rêu xanh
Giông bão nghìn xưa chuyển lạnh về
Đường làng nước ngập bước chân quê
Bờ tre già cháy khô cành lá
Cánh én bơ vơ lỗi hẹn thề
Người đã đi rồi tim nát tan
Mà lòng vẫn lạnh mắt hoang mang
Muốn say mà vẫn không say được
Sao rụng sương sa lệ bỗng tràn
Đốm lửa đêm đông le loi chi
Đau lòng thì cũng phải biệt ly
Trần gian có lối nào còn sáng
Thôi để dành cho kẻ khác đi
Trăng sao hò hẹn chỉ dở dang
Ai đi tìm mãi một cung đàn
Dây đã đứt rồi đàn đã vỡ
Từ ngày lưu lạc kiếp lang thang
Chữ nghĩa cạn rồi thơ hết rồi
Nghìn sau ngơ ngác lá hoa trôi
Ngọn nguồn vô tận lòng vô tận
Thân xác còn đâu để tiếc đời
Bỏ rượu bỏ thơ bỏ cuộc đời
Mặc ai thương tiếc mặc ai cười
Con đường thiên cổ mây theo gió
Chỉ thấy hoang vu chẳng thấy người…
MD 03/06/02
LuânTâm
(Trích trong Tuyển Tập Thơ Quốc Gia Hành Chánh, Cơ Sở Hoài Bão Quê Hương xb ,CA , USA . 2005, trang 135-138)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2024 21:30:46 bởi LuânTâm >
GIỮA TRỜI DÂU BỂ
Giữa trời dâu bể câu thơ mộng
Tung cánh hải âu hứng gió lành
Trăng thề quê mẹ cha chung bóng
Sao hôm em hẹn sao mai anh
Xuống câu vọng cổ ca dao mớm
Lên núi tìm tiên bồng đào hoa
Xuân muộn chim hồng vòng thu sớm
Sau hè mắt phượng môi tình ca
Mai mình giăng lưới câu tiên cá
So đũa canh chua ngọt mặn mà
Ao sen gội tóc dài chân ngã
Bưởi non nõn cắn câu tình ca
Cuối bến thuyền trăng chờ áo cưới
Vòng nhớ vòng thương vòng yêu mê
Chơi vơi quỳ gối hôn hoa bưởi
Mò trăng đáy nước rước dâu về...
MD.10/05/14
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2024 21:34:03 bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: