HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
NHƯ KHÔNG HÒ HẸN
Gió bấc mưa dầm khóc nổi trôi
Đường xa kỷ niệm vẫn bồi hồi
Áo tơi thấm lạnh lòng hoang vắng
Quán trọ thờ ơ chẳng đón mời
Lầm lũi đi trên nỗi đau nầy
Xác thân mục rã hay còn đây
Đông nào tuyết nhuộm chung dòng tóc
Mong gặp hè về áo trắng bay
Mấy đò mấy nẻo mấy sân ga
Tiễn biệt chi nhiều thêm cách xa
Qua mấy sóng to bao biển lớn
Cũng chưa thấy được khói cơm nhà
Cát cháy bỏng chân bụi nặng vai
Có đi mới biết đường còn dài
Khóc than chi cũng thêm cay đắng
Vinh nhục chìm trong áo quan tài
Ai bảo nắng mưa chẳng hẹn kỳ
Gặp nhau là để khóc biệt ly
Dù bao dâu bể bao gian trá
Cũng có ngọt ngào có mê si
Tiếng khóc trẻ thơ nhắc nhở hoài
Đường trần vạn nẻo vẫn chông gai
Phù vân lối cũ bao nhiêu mộng
Cõi tạm đường xưa bóng hao gầy
Tóc rụng bao nhiêu sương gió rồi
Thịt da nào gợi nhớ chơi vơi
Đò ngang lỡ chuyến quên đò dọc
Mờ mịt dòng đời vẫn nổi trôi
Trả được bao nhiêu nợ kiếp nào
Nửa đời lận đận nửa chiêm bao
Không còn chi để dành con cháu
Có lẽ hẹn lần đến kiếp sau
Ngày tháng trôi trên những dòng thơ
Đường xa xứ lạ mãi ngẩn ngơ
Áo bay tóc gọi trăng thề hứa
Tình chỉ còn vương chút hững hờ
Nhắc chuyện ba sinh có ích gì
Ga nào giữ mãi được người đi
Con tàu nhả khói đầy đêm tối
Vô tận lòng đau dấu biệt ly
Để lại nhân gian nét bụi mờ
Còn chăng mầm sống thuở hoang sơ
Dấu chân du mục rêu nguyên thủy
Không nắng không mưa chẳng bến bờ
Tiếng gọi nào nghe thật não lòng
Mây trôi gió cuốn hết chờ mong
Giọt nắng phù sinh còn hiu hắt
Rồi cũng nhoà tan dấu bụi hồng
Trách nắng hờn mưa để làm chi
Cuối cùng cũng một chuyến ra đi
Đục trong đen trắng từ thiên cổ
Ấm lạnh nghìn năm có nghĩa gì
Gọi gió gọi mây đã mệt rồi
Bốn mùa thương nhớ cũng xa xôi
Những chiều chung bóng đêm chung gối
Còn chút dư hương đủ mặn môi
Thăm thẳm trùng dương dấu buồn đau
Làm sao biết được hết nông sâu
Bao nhiêu con sóng con tàu vỡ
Trời nước dửng dưng chẳng đổi màu
Bến nào đã đến bến nào chưa
Biết ai mong nhớ ai đón đưa
Tưởng con đom đóm là sao rụng
Trong chốn mịt mù sương khói xưa
Lời mật ngọt nào rót vào tai
Còn chăng mộng đẹp để dành ai
Lạnh từ chân lạnh đau chân tóc
Muốn được một lần tay nắm tay
Bao nhiêu quán trọ đã đi qua
Đêm tối mênh mông vẫn không nhà
Giọng hát liêu trai nào lưu luyến
Cũng đành quay mặt với xót xa
Qua được mấy cầu mấy dòng sông
Đò chiều thu cũ mắt ai trong
Chỉ còn gợn sóng buồn câm nín
Trời đất vô tình gió mênh mông
Tưởng cuối đường mưa nắng ấm lên
Cho lòng sầu tủi chút lãng quên
Ngờ đâu rừng vắng đêm tăm tối
Mỏi mắt tìm đâu một ánh đèn
Điạ ngục trần gian ở chốn nào
Lâu đài lộng lẫy hơn trăng sao
Phút giây thành khói mây tang tóc
Cát bụi kinh hoàng lạc mất nhau
Tưởng chết rồi yên vẫn chưa yên
Xương khô còn bị bới đào lên
Đốt cho tro bụi không còn nữa
Dành chỗ ăn chơi kiếm bạc tiền
Duyên kiếp hẹn hò có thực không
Người đi người có nhớ người mong
Bao nhiêu tình sử bao nhiêu lệ
Cũng chỉ mơ hồ cũng hoài công
Tưởng trạm cuối rồi nào biết đâu
Hôm nay chỉ mới trạm khởi đầu
Khổ đau nào có chia biên giới
Nên vẫn mênh mông chẳng sắc màu
Đi mãi đi hoài đi về đâu
Dù không hò hẹn không chờ nhau
Bao nhiêu đường thẳng bao đường tắt
Có phải cùng mong một bến nào...
MD. 05/05/02
LuânTâm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2024 05:17:11 bởi Ct.Ly >
DÙ CÓ THẾ NÀO
Dù có thế nào nhớ nghe em
Mưa môi tuyệt đỉnh trăng sao ghen
Chỉ riêng hai đứa mình hương lửa
Khắn khít nghìn đời hôn mê khen
Dù có thế nào nghe anh nhớ
Sáng bồng trưa ẵm tối cõng ru
Câu thơ ngây ngất chung hồn mộng
Thuyền tình cỡi sóng nhạc viễn du
Dù có thế nào yêu mình em
Thơ ngây không thể xẻ chia tim
Chân tình tương kính như tân nghĩa
Bể cạn non mòn ngọc quý thêm
Dù có thế nào trao nhau hết
Lần đầu lần cuối cùng thiên thu
Hương môi hương tóc căng hương áo
Nắng ngọt mưa thơm tiên hoa bù
Dù có thế nào em ngoan nha
Gìn vàng giữ ngọc mặc quỷ ma
Chung thân mình vượt qua bể khổ
Thả thơ dạo nhạc hứng tình ca
Dù có thế nào anh đeo mãi
Cầu tiên chung áo mặc mây bay
Trầu cau kết trái thơm tình sử
Cho em nhõng nhẽo bắt đền hoài....
MD.06/13/13
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2024 02:01:15 bởi LuânTâm >
MẸ
Chân cứng đá mềm tủi hồn quê
Áo nâu nón lá mặt sầu che
Nắng khô bờ mía khô ao cá
Cỏ héo hoa tàn bặt tiếng ve
Mây che cát lấp hay mắt mù
Mẹ đi con cũng mất đường tu
Kinh hoàng chết khát không nguồn cội
Tàu chuối lá dừa lạnh gió thu
Luống cải hoa vàng bướm ngẩn ngơ
Mẹ con vun tưới nắng thẫn thờ
Cơn giông chợt đến mưa ma quái
Con được chui vào áo mẹ mơ
Câu chuyện thần tiên lại trở về
Thơm bầu sữa mẹ ngủ no nê
Hai tay ôm chắc lưng từ mẫu
Tóc mẹ giăng màn trời chở che
Mẹ có nghỉ ngơi, có ngủ không
Đêm hè leo lét ngọn đèn chong
Vá may bắt muỗi tay mòn mỏi
Áo lạnh vai gầy tủi gió đông
Khói lửa tràn lan giặc cướp về
Nửa đêm ba mẹ bị kéo lê
Ba may chạy thoát thương thân mẹ
Máu nhuộm kinh hoàng mấy bờ đê (1)
Cũng may trời phật ông bà thương
Mẹ đã vượt qua nẻo đoạn trường
Chân le chân vịt thân xuôi ngược
Lo cháo lo rau quên vết thương
Biển cạn non mòn sông vơi đầy
Trời mưa trời gió rụng cỏ may
Canh chua rau đắng lòng thơm ngọt
Ba vẫn thường khen mẹ lắm tài
Ngày xuân mới thấy áo mẹ lành
Dâng lễ tổ tiên trọn lòng thành
Tóc lại bạc thêm lưng còm cõi
Xin được an bình đủ cơm canh
Thương tay mẹ biến chứng đau gan
Lở lói đớn đau chẳng dám than
Giấu con vì sợ con đau xót
Không thể ôn thi mất bảng vàng (2)
Cũng may không thẹn với mẹ hiền
Con đậu tú tài mẹ bình yên
Tim con tan nát khi hay biết
Nước mắt đong đầy bàn tay tiên
Gió thoảng xa gần nhịp võng trưa
Tiếng gà buồn ngủ gọi trời mưa
Mẹ ru nắng ấm thơm hoa sứ
Con dệt mộng đầu chuyện đời xưa
Mơ được đào tiên dâng Mẹ ăn
Trắng da dài tóc sống nghìn năm
Mẹ cười hoa bưởi vui hoa nắng
Nhẹ gót trường sinh thoát nợ nần
Đất nước tang hoang ma quỷ về
Cá tôm tuyệt giống mất lũy tre
Mẹ đau ngày tháng con oan ức
Tù tội không chừa bóng trăng quê
Nước mắt mẹ thành biển thành sông
Trời cao đất rộng có như không
Hận sầu cháy tóc tim khô máu
Hồn vội tìm con chốn lửa hồng
Lê gót tàn trên nẻo đắng cay
Xác xơ mái rạ cửa không cài
Chuồng gà chuồng vịt không còn dấu
Rau muống rau dừa nhớ bóng ai
Khói lạnh nhang tàn tủi trời mưa
Không một tiếng chim không bóng dừa
Vườn trầu khô chết hoa mắc cỡ
Khóm trúc gục đầu mặc gió đưa
Lối cũ lạ lùng ngõ nhện giăng
Áo sầu chân đất lạnh bóng trăng
Bên thềm rêu chết khô dế khóc
Còn sợi tóc nào vương gốc măng
Trời đất sao không tan biến đi
Để sầu để hận mãi làm chi
Tình người đâu mất người hóa thú
Hay thú hóa người ngăn lối đi
Ngày đêm mòn mỏi mong chiêm bao
Gặp mẹ thân yêu như ngày nào
Đón con trước cổng trường sơ học
Tay sẵn thẻ đường thơm mía lau
Lâu quá rồi sao mẹ không về
Con như cháo khét như cơm khê
Như sầu riêng rụng non ung thối
Chim chóc côn trùng đều chán chê
Một hôm đất khách bão tuyết tràn
Nửa mê nửa tỉnh nửa kinh hoàng
Vội vàng mẹ đến cho hơi ấm
Thơm ngát mộng lành hương bình an
Chưa kịp dâng trà chưa hầu cơm
Vô tình tuyết xóa hết dấu chơn
Mẹ theo nhang khói theo sương gió
Một giọt nắng vàng rơi trước sân...
MD 10/10/05
LuânTâm
(1) Khoảng 1946, lúc tôi mới độ 3 tuổi, một đêm cướp bắt ba mẹ tôi tra khảo tiền một cách dã man. Ba tôi chạy thoát, chúng đâm mẹ tôi nhiều vết thương, tưởng chết, chúng bỏ đi.
(2) Lúc tôi trọ học ở Mỹ Tho, bận ôn bài thi Tú Tài thì ở quê nhà mẹ tôi bị đau gan nặng biến chứng: tay chân lở lói, đau nhức vô cùng, gia đình định nhắn tôi về, mẹ tôi không cho vì sợ tôi đau khổ lo lắng, hỏng thi. Đến lúc thi đậu xong, trở về quê mới hay mẹ đau nặng, tôi vô cùng kinh hoàng, đau xót. Cũng may không phụ lòng hy sinh, thương yêu của Mẹ hiền !
(Trích trong TT"HƯƠNG ÁO", MinhThư xuất bản , MD,USA.2007, tr.41-46) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2024 00:46:35 bởi Ct.Ly >
HẾT ĐƯỜNG ĐI
Nghe cỏ cây đau mình cũng đau
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Gối chăn sương khói lòng sương khói
Chẳng lẽ mình đang lạc mất nhau
Chưa hết gian nan đã mây mù
Đâu còn hơi sức để viễn du
Ăn xin trở mặt thành ăn cướp
Lấy oán trả ơn nuôi hận thù
Đã hết đường đi đã cuối đường
Nói chi kỷ niệm với yêu đương
Mây tan thành nước hay bay mất
Qua ngõ hồn đau không tiếc thương
Mặc kinh kệ bụi không tiễn đưa
Âm thầm cúi mặt đất nắng mưa
Sử kinh còn dấu tay mơ trắng
Chai đá nặng lòng đau muối dưa
Muốn khóc mà sao lệ chẳng còn
Trọn đời quanh quẩn vẫn cô đơn
Mai sao cỏ dại nào xây mộ
Xin nhớ ghi giùm chữ cám ơn
Dù sao sống khổ vẫn hơn không
Có cay có đắng có mặn nồng
Có cả thơm tho và ngon ngọt
Bên bờ tuyệt vọng vẫn chờ mong
Gót nhẹ theo vận nước nổi trôi
Chiến chinh có lẽ cũng qua rồi
Mà sao oan ức nhiều hơn nữa
Xương máu oán thù dâng khắp nơi
Sử sách nghìn sau nói chuyện gì
Hôm nay sự thật đã mất đi
Làm sao tìm lại nguồn chân lý
Bóp méo vo tròn gian ác ghi
Thanh thản gì đâu ta dối ta
Thôi đành lỗi đạo với trăng hoa
Lòng sông chân núi mưa dầm gió
Lơ lửng lưng trời xanh bóng ma...
MD.09/19/02
LuânTâm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2024 03:29:33 bởi Ct.Ly >
HẾT CỐ NHÂN ƠI
Mất sóng mắt xanh biển trời buồn Kể chi trăm nhớ với ngàn thương Em như giọt nắng chiều trên bến Không đợi đò ngang gửi chút hương Như cánh chim xa như sương mờ Không còn hò hẹn không còn thơ Ngày tàn bóng xế sầu nghiêng ngả Sao gót cao sang quá hững hờ Không nợ không duyên không cùng đường Mà sao cùng lớp còn cùng trường Hay là em sợ thân nhau quá Quên cả sách đèn chỉ lo thương Xin chút ngây thơ chút thẹn thùng Áo màu kỷ niệm mộng mơ chung Mai kia biển cạn non mòn hết Anh vẫn chờ em môi mưa xuân Xin một chút gần một chút xa Một ngày không gặp ba năm qua Hay là trọn kiếp không không hết Sóng gió dập vùi đau tình ca Cho nhìn một chút cho tay gần Băng giá nghìn xưa chôn dấu chân Không còn hơi thở không đau xót Hết đợi hết chờ hết cố nhân... MD.05/12/03 LuânTâm
HẸN HÒ HỌC YÊU
Anh ơi em chửa thuộc bài Mà anh cứ biểu tối ngày học hôn Nếu ba mẹ biết no đòn Thầy cô trách phạt chim non cười mình
Em ơi cho gặp cho nhìn
Đỡ khát đỡ đói tình kinh thuộc lòng
Sao em trốn kiếm ba vòng
Vinh quy áo gấm tiên bồng vu quy
Anh ơi hương lửa xuân thì
Sao em không biết đường đi khôn dò
Học yêu học thương học cho
Quê nghèo rau má câu hò rau sam
Em ơi nhóm lửa môi tham Run tay gối sách thiên đàng tình chung Hôn mê sóng mắt nghìn trùng Tam sinh hạnh ngộ mình cùng mộng du Anh ơi trăng mật thiên thu Lửa hương áo gấm công phu sách đèn Ân tình chữ nghĩa nhớ nhen Em ơi chới với gót sen môi hồng... MD.09/09/19 LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2024 01:02:23 bởi LuânTâm >
ANH LINH CHIẾN SĨ HÀO HÙNG
Rừng thiêng nước độc tha ma
Không chim không thú không quà thăm nuôi
Thân yêu vượt biên hết rồi
Hay là giặc cướp chôn vùi xác xơ
Xương tàn cỏ úa rêu mờ
Không tên không tuổi sững sờ thần kinh
Tình nhà nợ nước quê mình
Hồn thiêng tiên tổ giữ gìn địa linh
Tháng tư đen đỏ tội tình
Tâm hương một nén tiễn tinh anh hùng
Ru anh suối ngọt bao dung
Dỗ anh sương núi mưa rừng gió trăng
Đạn tha tên tránh sống nhăn
Đội trời đạp đất chống ngăn hung tàn
Ai ngờ gãy cánh đại bàng
Gươm thiêng chiến mã khăn tang tóc sầu
Đất thiêng tiên bồng anh đau
Lửa thiêng hồn nước chôn nhau mẹ chờ
Đất bằng sóng dậy vỡ bờ
Đại nghĩa cứu nước dựng cờ diệt gian
Xin anh rong chơi thiên đàng
Cháu con anh thật cao sang thành tài
Tre tàn măng mọc thiện tai
Chim hồng lạc tổ vẫn hoài hương quê
Một mai văn minh đi về
Dời non lập mộ bia thề ghi công
Cốt nhục tâm linh tương thông
Ruột mềm máu chảy tiên rồng còn nguyên...
MD.04/14/12
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2024 09:19:26 bởi LuânTâm >
MẮC BẪY SỤP HẦM
"Tháng tư đi tậu trâu bò
Để ta sắm sửa làm mùa tháng năm "(1)
Người mắc bẫy trâu sụp hầm
Đồng hoang cỏ cháy kiến ong trở cờ
Núi xương sông máu vỡ bờ
Trại tù nở rộ trẻ thơ ăn bèo
Chó tuyệt giống chuột ăn mèo
Ròng ròng mất nước cá kèo lột da
Xác con vịt hồn mẹ gà
Đạn cười bom khóc khổ qua bị đòn
Thân tàn vượt thác trèo non
Băng rừng đói rách thăm con nuôi chồng
Tép riu nhái bén mất rong
Cùng đường tuyệt giống lấp sông kinh hoàng
Chim trời cá nước đầu hàng
Bóng chim tăm cá điêu tàn bóng đen
Miệng hùm lưỡi rắn tự khen
Độc trùng độc vật trống kèn dã nhân
Ông lò ông táo thiêu thân
Khát khao vượt biển không chân kiện trời
Vu oan hại chủ đổi đời
Ăn lông ở lỗ kiếm lời khoẻ re
Sâu đen bọ đỏ lên xe
Cò con cu đất luỹ tre chìm tàu
Không nghìn trước không nghìn sau
Đòn thù tuyệt đỉnh cỏ rau hết hồn
Sử kinh bóp méo vo tròn
Tráo bùa đổi phép dạy con rượu chè
Ngày đất khóc đêm trời đè
Lừa thầy phản bạn kết bè yêu tinh
Con thơ khát sữa cầu kinh
Tội đeo kính trắng nhục hình tha ma
Núi xương sông máu bao la
Rước voi cõng rắn cướp nhà giết dân
Trần gian địa ngục vô thần
Nhận giặc cha mẹ công dâng nga tàu...
MD.04/09/08
LuânTâm
(1) Ca Dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2024 09:27:19 bởi LuânTâm >
NGỌT NGÀO
Chờ nhau cuối nẻo luân hồi
Mênh mông hương tóc bồi hồi áo bay
Nghẹn ngào tay lại cầm tay
Qua bao bể khổ chông gay nhục nhằn
Còn không một chút băn khoăn
Ngày xưa chú Cuội chị Hằng yêu nhau
Ai trồng trầu ai trồng cau
Mà thôi chỉ kể cho nhau chuyện mình
Thuyền sầu thuyền mộng thuyền tình
Biết đâu còn có trăm nghìn dòng thơ
Chở em vào mộng vào mơ
Cũng còn chưa đủ nên chờ nghìn năm
Gối chăn còn dáng em nằm
Nghiêng qua nghiêng lại trăm năm ngọt ngào
Mưa nhiều nên chẳng có sao
Mắt em rực sáng lối vào hồn anh
Dìu nhau khắp chốn rừng xanh
Lá hoa vẫn đẹp mong manh áo màu
Dìu nhau lên đỉnh non cao
Sương rơi gió thoảng hôn nhau điên cuồng
Nổi trôi tận suối tận nguồn
Mò trăng đáy nước tìm hương ven đồi
Giả từ thế kỷ đơn côi
Cùng nhau thơ thẩn vùng trời riêng tư
Em như dòng nước hiền từ
Anh như rong biển tương tư si tình
Hẹn hò cuối nẻo phù-sinh
Khói mây thay áo cho mình yêu ta
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Em bao nhiêu tuổi ngọc ngà ngây thơ
Cho tình vẫn đẹp vẫn mơ
Cho anh chết đuối trên bờ môi em...
MD. 01/09/03
LuânTâm
(Trích trong "TUYỂN TẬP THƠ QUỐC GIA HÀNH CHÁNH",
Cơ Sở Hoài Bão Quê Hương XB, CA/USA.2005, tr.145-146)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2024 09:30:57 bởi LuânTâm >
TA VỀ
Ta về giặt áo phong sương
Rửa chân cát bụi lên giường ngây thơ
Hình như mộng bóng như mơ
Dịu dàng tha thướt cuối bờ chiêm bao
Ta về quê hương ngọt ngào Cầu tiên bồng tắm mưa rào hứng xuân Vòng tay mơ bóng hồng trần Bay qua bay lại thương thân tội tình
Ta về cúng miễu hát đình
Mây bay gió thoảng câu kinh kệ cười
Trăng trong héo sao ngoài tươi
Nghìn thu đất lạnh lòng người đóng đinh
Ta về bèo cám lục bình
Ngược dòng tăm cá vô hình bóng chim
Sóng ồn ào gió lặng im
Tro tàn bếp lạnh mò kim dã tràng
Ta về chọn đá thử vàng
Hoa địa ngục bướm thiên đàng biết đâu
Mắt mờ bãi bể nương dâu
Khoanh tay bó gối cắm câu vô thường...
MD.05/ /14/14
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2024 06:26:20 bởi LuânTâm >
HOANG TÀN
Đi về mấy nẻo mộng mơ
Đi về đá núi nằm chờ đứt hơi
Đi về cay đắng đầy vơi
Đi về cát bụi gửi lời thiên thu
Đi về tăm tối mịt mù
Che trời lấp biển đường tu mất nguồn
Biết ai còn nhớ còn thương
Bao nhiêu vinh nhục đọan trường vớt trăng
Bao nhiêu thơ bao nhiêu văn
Mây trôi gió cuốn nhện giăng câu phiền
Không cho một chút bình yên
Dằn lòng đất lạnh ngủ quên đọa đày
Tháng vui ngắn năm đau dài
Gieo hoa dệt mộng đầu thai chốn nào
Nuôi bóng trăng dưỡng bóng sao
Cỡi mây lướt gió bay vào hư không
Lòng đau lòng cố dối lòng
Mênh mông xa lạ đứt vòng thân quen
Không còn trăng không còn đèn
Than tàn lửa nhớ trống kèn thương đau
Chuyện nghìn xưa chuyện nghìn sau
Môi khô dỗ giấc chiêm bao hoang tàn
Không bến đợi không đò ngang
Suối buồn huyết lệ đá vàng còn không
Mưa rừng gió núi trôi sông
Thương ca biển hát bụi hồng chôn nhau
Trời nào thấp trời nào cao
Đất nào đất đỏ đất nào đất đen
Biết sao lạ biết sao quen
Cuối đường hết nợ sang hèn như nhau....
MD.12/28/04
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2024 06:30:00 bởi LuânTâm >
CUỐI TUẦN MÌNH ƠI
Cuối tuần hứng gió tung hoa nắng
Xóa sạch tuyết đông tắm mưa hồng
Nhớ xưa chưa biết đau xót vắng
Nhãn lồng kết trái mộng tiên bồng
Hoa bưởi hoa chanh hoa cam thẹn
Bướm run bướm dỗ bướm vòng ru
Nho nhỏ chiêm bao khao khát hẹn
Chung thân thích ngọt thơm chung dù
Đom đóm hỏa châu bồ câu sợ
Tên bay đạn lạc bóng xa hình
Chỗ ngồi chỗ đứng đâu hương nhớ
An bình trời nước dâng tình kinh
Ve sầu đứt bóng xơ xác nhện
Địa ngục trần gian tưởng mất nhau
Đất hứa kỳ duyên tâm đồng bệnh
Thuốc tiên riêng mớm mật xuân đào...
MD.02/27/16
Luân Tâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2024 06:32:07 bởi LuânTâm >
ĂN TRÁI NHÃN LỒNG
Nắng hè thèm giọt mưa thu
Nhẹ nhàng thánh thót tình ru mềm lòng
"Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi "(1)
Ngày xưa mực tím mồng tơi
Thư xanh lưu bút nghẹn lời thơ ngây
Hờn mưa giận nắng leo cây
Tầm xuân non nụ hao gầy thương đau
Gối rơm ôm tối chiêm bao
Áo dài nón lá bay vào liêu trai
Vòng vo bướm đậu hoa bay
Sầu riêng đom đóm tỉnh say chuồn chuồn
Tay lớp học chân sân trường
Môi sương sớm tóc tơ vương chiều tàn
Lưng ong sóng gợn hiền ngoan
Chỗ ngồi chỗ đứng hương lan mộng hồng
Cầu tiên câu cá tiên bồng
Mớm mồi kinh sử vỡ lòng học yêu
Anh ơi dỗ ngọt cho nhiều
Em ơi ru mãi bao nhiêu mới vừa...
MD.07/30/13 LuânTâm (1)Ca dao
MÊNH MÔNG LỤA TRẮNG
Anh đã đi rồi? Đi thực sao?
Có còn được gặp trong chiêm bao
Ngày xuân mai nở cho ai ngắm
Mận quí còn ai biết ngọt ngào
Anh đã đi rồi trán mênh mông
Tóc mây khói thuốc vẫn thơm nồng
Thanh cao trăng sáng lòng anh sáng
Vời vợi nghìn đời biển nhớ sông
Anh đã đi rồi ngõ vắng tanh
Mẹ già chống gậy đứng chờ anh
Buồn đau nặng quá lưng còng quá
Nhang khói não nề lạnh cơm canh
Anh đã đi rồi hoa hết hương
Bụi mờ sách cũ xoá văn chương
CHÂN TRỜI khép lại đời xa lạ (1)
Bướm trắng ngừng bay để tiếc thương
Anh đã đi rồi trả đắng cay
Bơ vơ biển rộng nhớ sông dài
Đường mưa mờ mịt ai mong đợi
Áo cũ hương tàn áo hết bay
Anh đã đi rồi nắng ngại mưa
Con đường tình sử khóc người xưa
Hoàng hôn tóc rối vai sương lạnh
Đêm xuống chăn đơn sợ gió đùa
Anh đã đi rồi hết bình minh
Chim không đua hót gió lặng thinh
Sương thôi mơ mộng đường ngơ ngác
Cỏ úa rêu xanh tủi phận mình
Anh đã đi rồi khăn trắng chi
Rượu vui chưa uống sao biệt ly
Trời cao đất rộng nhiều cay nghiệt
Sao đón anh đi chẳng nói gì
Anh đã đi rồi lá lìa cành
Mưa không ướt đất mộng không thành
Vinh hoa phú quí đều hư ảo
Mây cũng buồn nên mây hết xanh
Anh đã đi rồi gió giận mây
Đời hoang vu quá anh có hay
Con thơ vợ yếu ai đưa đón
Mẹ đâu còn lệ khóc anh hoài
Anh đã đi rồi hết nợ nần
Đường xưa lối cũ cũng phù vân
Thiên thu đất lạnh phai màu áo
Thơ thẩn non cao gót thánh thần
Anh đã đi rồi hết hương xưa
Đường vào đất đỏ đau Gò Dưa
Trịnh Công Sơn hát mừng bạn mới
Bùi Giáng tâm tình đẹp ý thơ (2)
Anh đã đi rồi hết trăng sao
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Phố phường hoang vắng lòng hoang vắng
Sương khói mong manh dấu nghẹn ngào
Anh đi rồi !Thôi! Hết say
Rượu ngon thuốc quí để dành ai
Bơ vơ đất khách tàn hy vọng
Một phút sum vầy tay ấm tay
Anh đã đi rồi xa quá xa
Mênh mông lụa trắng áo Ngân Hà
Từ nay vườn chẳng còn hoa quí
Trời đất vô tình ta khóc ta...
MD 07/25/02 LuânTâm Vô cùng đau đớn thương khóc kính viếng bạn hiền Nguyễn Điền Thạnh (1) Trước kia Ba của anh Nguyễn Điền Thạnh, Bác Nguyễn Văn Đính, có chủ trương một tuần báo Chính Trị Xã Hội lấy tên là CHÂN TRỜI. Anh Thạnh là người phụ tá rất đắc lực của Bác Đính, và cũng là cây bút nòng cốt của tờ báo
(2) Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và thi sĩ Bùi Giáng đều đã đi trước anh Nguyễn Điền Thạnh , đều được an táng tại nghĩa trang Gò Dưa (Thủ Đức) ,cũng như Bác Nguyễn Văn Đính và anh Nguyễn Điền Thạnh vậy
(3) Khi nhận được bài thơ MMLT (do tôi chép tay gửi bằng BĐ về Sài Gòn),Má Anh NĐThạnh & Chị Thạnh đọc khóc nức nở .Rồi copy mấy bản phụ giữ kỷ niệm .Bản chính thì Bác Gái cùng chị Thạnh đùm túm dắt cháu Nguyễn Điền Nguyên (Đứa con trai duy nhứt của anh Thạnh ,còn quá nhỏ mới khoảng 8 tuổi )đem đến huyệt mộ của anh Thạnh khấn vái và đọc cho anh Thạnh nghe xong rồi đốt thành tro mong Anh linh hiển được hưởng chút an ủi ấm lòng ...
(Trích trong TT HƯƠNG ÁO ,Minh Thư xb,MD/USA 2007,tr.252-254)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2024 05:54:09 bởi LuânTâm >
ĐOẠN TRƯỜNG THƯƠNG ĐAU
Buồn mây che nắng giọt vui
Lang thang dở khóc dở cười dở quê
Thương con én nhỏ mỏi mê
Gió mưa giông bão đi về tang thương
Bờ tre luống cải chuồn chuồn
Ve sầu treo xác cuối vườn tuổi thơ
Nhãn lồng bù ngót rau mơ
Chôn nhau cắt rún đâu ngờ sầu riêng
Đòi tình trốn nợ cầu duyên
Hồn đơn phách chiếc không yên bóng sầu
Chuồng bò chuồng ngựa chuồng trâu
Lạnh tanh dế nhủi gục đầu chết khô
Hết đau hết khóc hết chờ
Tóc dài hưong áo thả thơ qua cầu
Nghìn xưa nát ngọc chìm châu
Nghìn sau bóng lạnh trễ tàu hư không
Thương viễn vông nhớ viễn vông
Trước sương sau khói tràn đồng thương đau
Người về vá áo chiêm bao
Người đi rách áo trăng sao đoạn trường...
MD.03/01/08
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2024 05:56:59 bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: