HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
GÁNH SẦU SÔNG MÂY
Xưa người thơ túi rượu bầu
Nay ta đào tuyết gánh sầu thơ ngây
Mây khóc mướn khói thương vay
Mặc kinh kệ bụi qua ngày chiêm bao
Trời tình thấp bể tình cao
Đội trời đạp đất ca dao quê mình
Trăng non bóng rừng già hình
Thương cây nhớ cội thuyền tình bến sương
Rừng văn trận bút nhiễu nhương
Tên bay đạn lạc vô thường nhân gian
Bướm khô cỏ cháy hoa tàn
Ồn ào bụi bặm lầm than sao mờ
Mưa lơ lửng nắng hững hờ
Tằm con đứt ruột nhện chờ mối mai
Vắt chân mòn trán buồn bay
Vòng lưng trần thế vòng tay qua cầu
Xưa người đáy biển mò châu
Nay ta đào tuyết lấp sầu sông mây
Sợ khóc mướn vướng thương vay
Câu kinh kệ bụi qua ngày xót đau...
MD.09/05/13
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2024 05:09:03 bởi LuânTâm >
THIÊN ĐƯỜNG MỘNG TIÊN
Nhiều khi im lặng nhìn nhau
Cũng nghe hơi ấm êm trao mộng lành
Tóc tiên gió cuốn trăng thanh
Thơ ngây sóng mắt biển xanh giao hòa
Nhiều khi chung tắm ao nhà
Rửa chân vọc nước mưa hoa sen hồng
Chung hồn quê hương núi sông
Vòng lưng chừng nghĩa đơm bông ân tình
Nhiều khi cùng ngắm hoa quỳnh
Nửa đêm hé nhụy xiêu đình thiên hương
Vai kề má tựa văn chương
Tuy hai mà một thiên đường hoài xuân
Nhiều khi sớm mai môi mừng
Chưa kịp trang điểm chín từng mây thơm
Cho trăng ăn mật vòng ôm
Cho hương nhóm lửa cầu hôn mê chờ
Nhiều khi xa tạm ngày giờ
Đoạn trường xơ xác vô bờ khát khao
Em ơi nắng hạn mưa rào
Anh ơi hoa bướm chiêm bao cung đền ...
MD.01/18/24
LuânTâm
ĐỂ DÀNH
Yêu nhau nghìn kiếp vẫn ngọt ngào
Sơn cùng thủy tận vẫn tìm nhau
Hoa thơm bướm đẹp chờ âu yếm
Tay vẫn mừng tay ôm chặt mau
Mặc gió mặc mưa mặc bể dâu
Yêu nhau nồng thắm như cau trầu
Chơi vơi sóng mắt đêm hò hẹn
Hôn thực tham lam đến bạc đầu
Mưa áo choàng chung nắng chung dù
Xuân tình hạ lửa tắm mưa thu
Đông thèm quấn quít như sam biển
Đời vẫn thơm tho mặc thực hư
Hoa cỏ giận hờn hay chung vui
Gót chân nũng nịu phím đàn cười
Vòng eo nhỏ quá ghen vòng lớn
Sao chẳng cùng nhau cưng cả người
Hôm trước hôm sau còn hôm nay
Sao không cho hết hương rượu say
Để dành chi lỡ mai lưu lạc
Thương quá muốn cho chỉ tiếc hoài
Còn đôi chim sẻ đôi bồ câu
Âu yếm vui buồn chẳng rời nhau
Hoa vàng bướm trắng chân mây trắng
Gặp gở vườn xuân hẹn chiêm bao
Còn giấc mơ nào em đẹp hơn
Thẩn thờ thần nữ mãi du sơn
Bỏ quên màu áo màu môi đỏ
Cho phiếm đá mừng tưởng tân hôn
Ghép bóng vẽ hình viết tên chung
Thân quen sao vẫn cứ thẹn thùng
Say mê trốn kiếm thương tìm kiếm
Nửa nhớ nửa quên nửa lạ lùng
Khóc để dỗ dành ngủ chờ kêu
Nửa đêm gió lạnh trêu gối yêu
Trăng hờn mưa bụi che song cửa
Nửa tỉnh nửa mê cưng thật nhiều
Cùng tan trong biển khói mây xanh
Em chẳng còn chi để giấu anh
Mà sao em vẫn như bí mật
Tha thiết đam mê vẫn để dành...
MD 08/04/05
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2024 05:14:15 bởi LuânTâm >
THƠM DÁNG ĐỨNG NGỌT ĐIỆU NẰM
Hôn từng hoa tay thơ ngây
Cho thơm cho ngọt tháng ngày tha hương
Hôn từng hoa chân văn chương
Cho hương quê mẹ khơi nguồn thương ca
Hôn từng sợi tóc tiên nga
Cho cưng yêủ điệu tài hoa tuyệt vời
Hôn từng hoa thơ mưa môi
Cho hoa mắc cỡ lên ngôi tiên bồng
Hôn từng giọt nắng chiều đông
Cho hoa thơm vợ cưng chồng nghìn năm
Hôn từng dáng đứng điệu nằm
Cho thương cho nhớ cho thăm cho chào
Hôn từng ngõ ngách chiêm bao
Cho chung tình mộng trăng sao ghen hờn
Hôn từng hơi thở du sơn
Cho hương tình muộn thơm hơn hương trầm
"Ghe lui còn để dấu dằm
Người yêu đâu mất chỗ nằm còn đây"...(1)
MD.01/26/10
LuânTâm
(1) Ca Dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2024 05:16:52 bởi LuânTâm >
XANH MÔI
Bàng hoàng áo mới hồn xưa
Chuyện thần tiên đã nắng mưa bụi hồng
Nước trôi tăm cá đau rong
Quê người lận đận biển sông chập chờn
Tuyết hôn chân lạnh vai trơn
Tay no vòng dữ tủi hờn vòng ngoan
Ngẩn ngơ bóng tiếc hoa tàn
Ngậm ngùi vườn sớm lỡ làng ruộng trưa
Gà rừng chào nắng trốn mưa
Sợ đêm giông bão quên chừa gót nai
Buồn xuân nặng gãy cành mai
Thu sương buốt quá sợ bay yếm đào
Cành hồng kiếp trước thanh tao
Gặp nhiều gian hiểm phải rào chông gai
Dã nhân đắc thế lông dài
Thỏ rừng giấu mặt cỏ cây lững lờ
Trùm chăn dại giả thực mơ
Khóm lau bụi sậy nằm chờ bỏ quên
Cờ tàn trắng rụng bôi tên
Núi sông cách trở ai đền tuổi thơ
Biết đâu biển đợi suối chờ
Hang cùng ngõ hẻm gà mờ xin ăn
Trăng tàn lạnh cẳng rớt răng
Thương môi thỏ trắng băn khoăn trăm miền
Tưởng tình tưởng nợ tưởng duyên
Giữa lòng khói lửa dịu hiền còn không
Hết lưng trắng hết gót hồng
Hết hè ôm gối hết đông giả đò
Hết xuân hờn dỗi nằm co
Hết thu nhặt lá vàng đo tình ngồi
Xanh trời xanh biển xanh môi
Cội nguồn nghi hoặc ngại lời mai sau
Hết thấp đất hết trời cao
Gió xoay lòng huyệt gió bào xương da
Đi ngày bầu chửa ra hoa
Về ngày khô cải héo cà cạn tương
Nhang đèn cũng bỏ lư hương
Âm u vách mục thê lương nhện chờ
Bay qua bay lại dật dờ
Thương đom đóm nhỏ dại khờ thiêu thân
Lòng đau rụng sạch tay chân
Lăn hoài trong cõi phù vân ỡm ờ
Ảnh ai mà nhặt lên thờ
Nhìn đi nhìn lại còn ngờ là ta...
MD 02/04/06
LuânTâm
(Trích trong TT HƯƠNG ÁO,MinhThư xb, MD/USA.2007, tr.209-211)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2024 06:33:16 bởi LuânTâm >
XA XÔI
Ai trách một ngày như mọi ngày
Mọi ngày vẫn vậy thực quá may
Được nhìn mây trắng trời xanh thắm
Được thấy em đùa áo em bay
Xin được nhìn em cuối sân trường
Phượng hồng gót nhỏ tóc tơ vương
Em về tôi chạy theo hương tóc
Vào cõi si tình nẻo nhớ thương
Nắng sớm vàng thơm áo mới may
Thẹn thùng tay nắm vội tóc bay
Bao giờ em mới cho ăn cưới
Ai được em cho vẽ chân mày
Không muốn thật gần sợ vỡ tan
Cho nên tôi thích đi lang thang
Qua bao đường phố thân quen quá
Em mới vừa qua thực nhẹ nhàng
Tôi chỉ muốn gần trong chiêm bao
Em luôn yểu điệu luôn ngọt ngào
Đa tình như gió hôn hoa bưởi
Đầm ấm như trầu ôm thân cau
Tôi biết tim em chưa có tôi
Tim tôi chỉ có mình em thôi
Tôi chưa dám nói vì tôi sợ
Em sẽ xa tôi như mây trời
Chẳng lẽ không không chẳng lẽ chưa
Mà sao cứ mong nắng chờ mưa
Bao nhiêu màu áo đều thương nhớ
Biết đến kiếp nào được đón đưa
Giờ học không buồn vì có em
Tay ngoan chữ điệu không thể quên
Áo dài trắng quá nhưng xa quá
Xao xuyến ngập lòng đau nhói tim
Khói thuốc nào thoang thoảng cổng trường
Bạn bè về hết lối mù sương
Hàng me lủi thủi buồn thương tiếc
Sao chẳng làm rơi một chút hương
Đâu phải tôi không muốn chạy theo
Nhìn em nghiêng nón trong nắng chiều
Nhìn đôi giày mới cao sang quá
Giận chiếc áo dài ôm sát eo
Nhưng đã bao lần em nhăn mày
Bao lần hờ hững như không hay
Bao lần e thẹn hay làm dáng
Tôi thêm ngơ ngẩn thêm mê say
Những lúc như gần em lại xa
Khi xa em lại như thiết tha
Tôi như chong chóng theo chiều gió
Chóng mặt quay cuồng như bóng ma
Hôm nay chỉ lặng ngắm em về
Áo màu hoa tím dễ thương ghê
Đèn lên phố vắng chờ sao rụng
Đếm lá khô rơi lỗi ước thề
Chẳng lẽ tôi không còn là tôi
Hay là em đã thực xa xôi
Như nàng tiên nhỏ từ muôn kiếp
Đã chán trần gian hết dạo chơi
Tôi biết mai sau có một ngày
Bụi nhoà sách cũ áo liêu trai
Hồn tôi sẽ hóa thành hoa bướm
Trở lại trường xưa kiếm dấu giày...
MD 09/03/03
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2024 05:32:56 bởi LuânTâm >
ĐOẠN TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
Nửa đêm thương núi nhớ rừng
Nửa mê nửa tỉnh đón mừng trăng sao
Như gót tiên như áo màu
Cây lành trái ngọt xôn xao hẹn hò
Tóc mộng mơ mắt học trò
Gần xa tình tứ con đò ngược xuôi
Như nũng nịu như cười cười
Mênh mông mây khói bóng người hứng thơ
Chưa đầm ấm đã hững hờ Hai tay bỗng lạnh môi chờ hết ngoan Chưa thề hứa đã dã tràng Đường nào kỷ niệm lang thang bốn mùa
Chưa nắng sớm đã chiều mưa
Nỗi buồn thi rớt còn chưa đau bằng
Không thèm ngủ không thèm ăn
Chỉ thèm say đắm hàm răng dỗi hờn
Không ngai vàng không giang sơn
Không trạng nguyên không biết đờn biết ca
Lỡ lầm ta giận mình ta
Không thân không thích không nhà không quê
Trái tim lăn lóc bên lề
Tình si lẽo đẽo đi về tay không
Hình như bóng gió sầu đông
Đò xưa bến cũ nước sông lạnh lùng
Mơ hồ nhóm lửa hồng xuân
Khói tan hương cũ phong trần áo xưa
Hồn đau nắng hạn trông mưa
Mưa sao đành bỏ ruộng dưa vườn cà
Ngày nào yểu điệu thướt tha
Ngày nào đuổi bướm hái hoa thanh bình
Tung tăng chim hót cho nhìn
Sương tan trong mắt ngỡ tình không tan
Khi áo trắng khi áo vàng
Áo xanh áo đỏ bàng hoàng tương tư
Áo hồng áo tím thực hư
Áo nâu áo xám hiền từ như tiên
Tơ hồng chưa kết nợ duyên
Mây hồng chưa chở về miền chiêm bao
Như hoa mai như hoa đào
Mưa rừng gió núi vì sao hững hờ
Xa xôi cát bụi dật dờ
Ngày đêm trơ trọi đợi chờ nắng mưa
Cho dù đến chính điện chùa
Cũng chưa xin được chút bùa bình an
Cho dù đến tận suối vàng
Cũng chưa gặp được đò sang chung tình...
MD 06/20/03
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2024 05:35:19 bởi LuânTâm >
TRONG VẾT BỤI MỜ
Buồn tưởng đã trôi theo nước sông
Mà sao cay đắng vẫn ngập lòng
Mà sao hình bóng xa gần quá
Một nửa giận hờn nửa nhớ mong
Không còn gặp gỡ không còn đau
Hay tự dối mình và dối nhau
Tìm về kỷ niệm đường trăng cũ
Gió quá lạnh lùng mây quá cao
Muốn gọi tên cho đỡ nhớ nhung
Hình như tên cũng đã lạ lùng
Như không quen biết chưa hề gặp
Chưa nói chưa cười đã quay lưng
Muốn gặp mắt quen nũng nịu cười
Gặp dòng tóc rối mộng xa xôi
Gặp đồng tiền núng hồng đôi má
Gặp nốt ruồi ngoan vẫn gọi mời
Có phải hết rồi hay chiêm bao
Mơ hình tưởng bóng tủi lòng nhau
Gặp hay chưa gặp cười hay khóc
Nỡ bỏ kiếp nầy đợi kiếp sau
Đã hết cây xanh trái ngọt rồi
Chỉ còn xác bướm đón hoa rơi
Nắng chiều hiu hắt đò xa bến
Mòn mỏi chờ mong dáng đứng ngồi
Không để dành cho chút áo màu
Bây giờ tình đã bay quá cao
Bao nhiêu thề hứa như mây khói
Hương cũ tàn phai môi hết đào
Đời chẳng còn chi để ước mơ
Bút cùn mực cạn hết nguồn thơ
Thịt xương mục rã thân hư ảo
Hồn cũng tan như vết bụi mờ
Gửi lại vườn xưa chút hương xuân
Tưởng như người cũ vẫn ân cần
Vòng tay nhóm lửa đêm mời gọi
Hay vẫn vô tình hết cố nhân...
MD 09/06/03 LuânTâm (Trích trong TT HƯƠNG ÁO,Minh Thư xb,MD.USA.2007, tr. 286-287)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2024 09:17:05 bởi LuânTâm >
NHƯ KHÔNG NHỚ TÊN
Giọt nắng cuối cùng cũng đã tan
Sương chưa về kịp vớt đò ngang
Người đi tuyết nhuộm phai màu tóc
Chưa biết về đâu bước lỡ làng
Khói cũ còn vương mái tranh nghèo
Bầy chim én nhỏ cũng buồn theo
Chiều xuân xuôi ngược hai dòng nước
Một chút thơ ngây cũng bọt bèo
Tay đã xa tay lòng xa lòng
Bờ vai hư ảo mắt hư không
Đêm nay bếp lạnh tro tàn hết
Thơ thẩn tìm trăng gửi nhớ mong
Mưa không hò hẹn cũng trở về
Giọt ngắn giọt dài thêm tái tê
Xin gửi cho nhau màu chăn gối
Để bớt hoang vu bớt não nề
Bao đêm thức trắng nhớ trăng tàn
Nghe tiếng côn trùng lạnh thở than
Nghe mình mục rã như tro bụi
Hoa dại xây mồ cạnh cỏ hoang
Có phải mặt trời đã ngủ quên
Thế nhân quờ quạng kiếp tội đền
Đường mây mờ mịt trăng quên gió
Rừng núi gục đầu không nhớ tên...
MD 02/23/03 LuânTâm (Trích trong TT HƯƠNG ÁO,Minh Thư xb,MD.USD.2007,tr.245)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2024 09:19:56 bởi LuânTâm >
TUYỆT VỜI
Tim anh thơ dại mồ côi
Chỉ vừa đủ chỗ em ngồi câu thơ
Yêu anh xin em đừng ngờ
Đâu còn dư chỗ tình cờ bóng ma
Anh quê quà vợ cơm nhà
Cháo rau dưa muối tương cà em khen
Ngọt tối lửa thơm tắt đèn
Đói no ấm lạnh hơi quen cùng mình
Vui buồn hủ hỉ chân kinh
Thuận chồng thuận vợ ân tình trầu cau
Quê người trăng lạnh bóng sao
Thương cha nhớ mẹ chiêm bao đoạn trường
Ngày cày cuốc đêm văn chương
Có em anh vẫn còn nguồn sống vui
Thương em ăn đứng ngủ ngồi
Chợ trưa chợ sớm mồ côi đau lòng
Tủi thân môi đỏ má hồng Tuyết sương dâu bể chân không thấu trời Em tiên mắc đọa tuyệt vời Anh thương đứt ruột nghìn đời cưng ơi ... MD.07/17/08 LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2024 09:22:44 bởi LuânTâm >
LẶNG LẼ
Lang thang hốt rác nhặt hoa rơi
Có phải quê xưa cuối chân trời
Những giọt mồ hôi lăn trên má
Hay dòng lệ khóc kiếp nổi trôi
Công danh ngày cũ nhắc thêm đau
Tỉnh giấc mơ hoa bạc mái đầu
Chợ trời cơm áo ai cho nợ
Đường dài chân mỏi ngại đêm thâu
Gió lạnh phương nào ai nhớ mong
Vai gầy áo mỏng tưởng sắc không
Nhân tình đất khách màu đen bạc
Còn nhắc làm chi áo lụa hồng
Lặng lẽ đi về hẻm tối đen
Nhà ai suốt sáng vẫn còn đèn
Con đường xuôi ngược xe thao thức
Chờ gió đêm tàn đến làm quen
Ta với bóng ta cùng bạn bè
Thềm trăng thềm gió thềm vỉa hè
Làm đoàn lữ khách qua sa mạc
Cát bụi bơ vơ chẳng cháo chè
Mưa đến vội vàng rồi mưa đi
Bỏ quên giọt nước bám bờ mi
Mai kia hơi nước theo mây gấp
Còn dấu mi buồn chẳng nói chi
Mòn mỏi mong sao đẹp nguyện cầu
Đường xưa còn đẹp áo mưa ngâu
Người xưa còn nhớ màu chăn gối
Còn hẹn kiếp nào được gặp nhau
Hai bước chân xa đường không xa
Nghìn năm đất lạnh đâu cần nhà
Xin cho một chút son môi ấm
Để nghĩ tình ta cũng nở hoa
Nửa thực nửa hư nửa ngập ngừng
Bao giờ nhặt được chút hương xuân
Giật mình nghe gió gào mưa khóc
Lầm lũi bước buồn cũng chán chân
Rơi xuống biển đen xuống vực sầu
Mắt ai quên khép lệ đá trào
Hình như trời đất tan thành nước
Cuốn hết tình ta hết chiêm bao
Còn hạt bụi nào vương gót tiên
Xin cho trời đất thôi ngửa nghiêng
Cho hồn đơn lẻ thôi nghiêng ngửa
Cho áo người xưa vẫn dịu hiền
Ta sẽ nằm yên nghe ve sầu
Thương thân tép nhái làm mồi câu
Thương cây nhớ cội chim đau tổ
Thương cả người dưng cả kẻ thù…
MD 04/08/00
LuânTâm
(Trích trong TT”HƯƠNG ÁO”, MinhThư xuất bản , MD/USA.2007, tr.80-81)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2024 09:43:04 bởi LuânTâm >
KHÔNG MÀU
Muốn khóc mà không khóc được đâu
Bây giờ mình đã thực xa nhau
Em như sương khói như mây trắng
Không thể yêu anh đến bạc đầu
Trở lại đường xưa tìm dấu chân
Chỉ còn cỏ úa bụi xa gần
Áo nào vương vấn hương mê đắm
Gió thoảng mơ hồ thương gót chân
Từ cõi mịt mùng bụi vẫn bay
Hay là đời đã hết đêm ngày
Nắng hồng tan biến vào vô tận
Áo ngắn áo dài thôi hết thay
Tay cũng không mà chân cũng không
Hồn đâu còn để gặp môi hồng
Mai sau ai khóc ai cười gượng
Bên mộ người dưng kể chuyện lòng
Kỷ niệm đầy vơi rủ nhau về
Nơi nào hoa cải áo vàng quê
Nơi nào hoa bưởi thơm đầy tóc
Để bướm chung tình mãi si mê
Nếu được thành ma cũng đỡ rồi
Cũng còn được rủ nhau dạo chơi
Còn nhìn nhau được còn yêu được
Gặp gỡ vườn hoang hẹn cuối trời
Biết có hay không một kiếp nào
Không còn ngăn cách không thương đau
Hai lòng chung một vầng trăng sáng
Góc bể chân trời vẫn có nhau
Phải chi không chợt nắng chợt mưa
Không giận hờn quên trễ đón đưa
Đường tình vẫn nở hoa màu cưới
Chắc vẫn còn nguyên chuyện đời xưa
Suối nước nào trong đến nghìn sau
Cành rong bé bỏng đến không màu
Em như cánh nhạn qua dòng suối
Hình bóng đâu còn nẻo chiêm bao
Anh như đom đóm lượn quanh hè
Hiu hắt đêm tàn thêm tái tê
Tìm em mấy kiếp rồi chưa gặp
Không bến không bờ không ngựa xe
Lệ nào dành để khóc cùng nhau
Lần cuối hẹn hò trong chiêm bao
Sao không cười nói không nũng nịu
Bên gối mê say thực ngọt ngào…
MD 08/24/03
LuânTâm
(Trích trong Thi Tập Hương Áo MinhThư xuất bản,Maryland/USA.2007, tr.114-115)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2024 08:24:30 bởi LuânTâm >
KHÔNG CÒN
Tiếng pháo giao thừa đã không còn
Tha hương nhớ tết cũ Sài gòn
Ở đây tuyết trắng lòng hoang vắng
Người đến người đi lạ nước non
Có phải ta không còn là ta
Hết mừng hết giận hết xót xa
Nửa đời lận đận ôm gối sách
Nửa ở trại tù nửa khóc hoa
Bóng tối đã quen quá nhục nhằn
Tội gì mà bắt phải ăn năn
Bao nhiêu gian ác bao cay đắng
Vùi dập tự do giết công bằng
Người hiền không thể lên cầm quyền
Có lẽ nghìn xưa có phép tiên
Cho nên minh chúa còn có thể
Giờ biết tìm đâu chút bình yên
Sắt đá chạm nhau lửa khởi đầu
Bao nhiêu mồi lửa vốn không màu
Lửa làm biến đổi đen thành trắng
Trắng cũng thành đen biển hận sầu
An bình thực sự có hay không
Sự thực chỉ là chuyện viễn vông
Bao nhiêu người chết oan chết ức
Xương thịt không còn hồn long đong
Nhân loại lao vào cuộc bể dâu
Con đường hoa nắng chẳng còn đâu
Tìm hoa chỉ gặp toàn mồ mả
Góc bể chân trời đau nhớ nhau
Nhờ gió nhờ trăng nhờ mặt trời
Nhờ hoa nhờ bướm nhờ mưa rơi
Hay nhờ dòng nước nhờ sương khói
Nhắn gửi cùng nhau cố giữ lời
Lời cũng đã tàn như trăng xưa
Em đau lội tuyết lạnh mấy mùa
Anh buồn cạo giấy tay không máu
Tình nắng khô mưa chết đón đưa
Chim non khôn lớn cũng bay xa
Chỉ còn trơ trọi mấy khóm hoa
Xứ người hoa vốn không tình điệu
Sương sớm nắng chiều ta mất ta
Nhắc chi bến nước với dòng sông
Ai đem áo trắng đổi áo hồng
Bên trời khói lửa không còn áo
Tro cũ tàn phai tủi bếp hồng
Giấc ngủ hết thơm hết ngọt rồi
Anh như cây cải muốn về trời
Trốn đời bỏ mặc tình rau đắng
Chỉ tội rau rau răm phải chịu lời
Con cóc trong hang cũng có nhà
Buồn thì nương náu vui nhảy ra
Thành thơ con nít đều quen biết
Có lẽ nó còn đỡ hơn ta
Quán trọ còn không sao lang thang
Về đâu cứ vượt suối băng ngàn
Cuối đường tay trắng thành xương trắng
Thương tiếc bao nhiêu cũng muộn màng
Bao nhiêu đường cũ đã đi qua
Đường mới lạ lùng sợ quỷ ma
Loanh quanh chân lạnh thân tàn tạ
Sau trước hư không hết tuổi già...
MD.03/19/04
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2024 08:29:28 bởi LuânTâm >
KHÔNG BẾN
Xác bướm tàn theo chuyện nắng mưa
Hồn còn vương vấn lưới nhện xưa
Tha hương cát bụi lòng rau đắng
Xe ngựa dập dìu khói đón đưa
Ngậm đắng nuốt cay cũng không yên
Bạc đầu say sóng bóng đau thuyền
Lang thang trên những vùng oan trái
Nhạc trẻ thơ già họa múa điên
Xin trả trăng sao hết nợ nần
Dấu vui dấu khổ dấu tủi thân
Chung đường chung lối không chung mộng
Thì giữ làm sao được tuổi xuân
Lá đã quên cây người quên người
Đám tang sao lại lắm tiếng cười
Hình như người chết nuôi người sống
Ấm lạnh trở cờ gió ngược xuôi
Màu áo thơ ngây cũng mất rồi
Ngày trôi tháng nổi tội nắm xôi
Quê hương bong bóng tình bèo bọt
Không đói không no chỉ rã rời
Mùa đến mùa đi lá đổi màu
Mà lòng không đổi được thương đau
Mai kia còn lại cành không lá
Và giọt nắng tàn trong mắt nhau
Thay nhà thay áo thay thức ăn
Vẫn không tìm được chút bình an
Lỡ lầm hờn dỗi quên hò hẹn
Để đắm thuyền tình thơ hết trăng
Đã hết đường rồi xin lỗi chi
Dù sao cũng không thể cùng đi
Biển sầu lận đận thuyền không bến
Hết đợi hết chờ hết mê si....
MD.09/28/02
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2024 08:32:01 bởi LuânTâm >
CHƯA KỊP TRỒNG CAU
hình như còn một màu hoa
rất tiên rất điệu rất xa rất gần
ngờ đâu lửa cháy vườn xuân
hồn không lòng trống đường trần mồ côi
cau dứt sữa trầu thôi nôi
tình đau theo gió lên trời khóc trăng…
***
Lẽ đâu gió đã quên mây
Mênh mông trời đất còn đầy thương đau
Trồng trầu chưa kịp trồng cau
Em đi đâu mất biết sao hẹn hò
Nước sâu sông rộng vắng đò
Chiều tàn lỡ bước còn lo đêm dài
Cò con chưa đủ cánh bay
Cành cong tưởng ná sợ hoài nghìn năm
Gửi em nửa ánh trăng rằm
Qua khung cửa sổ vào nằm cùng em
Ngày nào gần gũi thân quen
Vườn rau cùng tưới lồng đèn chơi chung
Bao nhiêu nắng hạ mưa xuân
Bao nhiêu thu muộn ngập ngừng gót đông
Buồn thương bầy cá ròng ròng
Mất cha mất mẹ long đong hãi hùng
Ngày nào giặt áo phơi chung
Hái hoa bắt bướm vui mừng bên nhau
Em như hoa bưởi hoa cau
Anh như rau muống trong ao hiền từ
Tuổi hồng chưa biết tương tư
Tuổi xanh chưa biết thực hư dòng đời
Rau dừa rau má cải trời
Cũng chưa giúp được gửi lời ước ao
Con đường đi học xôn xao
Bình minh chim hót hoa chào dễ thương
Băng ngang qua một khu vườn
Lội hai khu ruộng còn sương trắng mờ
Chân em e ngại bùn dơ
Anh xin được cõng em vờ không nghe
Mà sao đôi mắt đỏ hoe
Anh xin hái lá bao che gót hồng
Mà thôi cứ để anh bồng
Như em bé bỏng còn trong tuổi cười
Cua đồng càng đỏ thật tươi
Em đòi bắt để về nuôi ao nhà
Nhanh nhanh trường vẫn còn xa
Em đành đưa cánh tay ngà vịn anh
Mây vẫn xanh trời vẫn xanh
Hai con bướm trắng lượn quanh áo vàng
Trống trường mấy tiếng giòn tan
Gió bay tóc rối em càng đẹp hơn
Đường làng lắm chỗ trợt trơn
Dậm chân em lại dỗi hờn lối đi
Vào trường vào lớp nhu mì
Em ngoan như nét bút chì nghiêng nghiêng
Điểm cao lắm bạn phải ghen
Nên anh phải ráng sách đèn đêm đêm
Ngày qua tháng lại êm đềm
Hương đồng gió nội càng thêm hữu tình
Em càng lớn càng thêm xinh
Khiến anh ngơ ngẩn càng nhìn càng vui
Cùng nhau ngắm áng mây trôi
Thần tiên ẩn hiện bồi hồi gần xa
Nhà em có rất nhiều hoa
Nhưng em vẫn thích nhất là phù dung
Bên hoa em bỗng thẹn thùng
Nhìn anh em hỏi tuổi xuân thế nào
Anh còn chưa biết nói sao
Hẹn tìm sách cũ hôm sau trả lời
Ngờ đâu bom đạn tơi bời
Nhà tan cửa nát đất trời đảo điên
Bao nhiêu người chết thật hiền
Bao nhiêu tức tưởi oan khiên ngút trời
Mạnh ai nấy chạy khắp nơi
Mẹ ba đứt ruột lo rời làng quê
Nhìn sau nhìn trước tái tê
Con gà con vịt não nề kêu la
Heo bị đạn máu chan hoà
Đôi trâu kinh hãi khóm hoa vội tàn
Ngưạ hồng dậm cẳng hí vang
Đòi đi theo chủ ba càng xót xa
Lén ba anh chạy vội qua
Tìm em để rủ cùng xa hiểm nghèo
Nhà không vườn trống quạnh hiu
Khói cơm còn ấm mái nghèo rưng rưng
Nhớ câu em hỏi tuổi xuân
Anh vừa hiểu được chưa mừng đã tan
Tưởng như đã đến suối vàng
Hồn anh vất vưởng lỡ làng ước mơ
Em đi đâu biết bao giờ
Nước sông lãnh đạm đôi bờ vô duyên
Anh thường bảo em là tiên
Lẽ đâu em trở về miền bồng lai
Sao không cho sợ tóc dài
Để còn an ủi những ngày vắng em
Bao nhiêu kỷ niệm thân quen
Cũng như nắng ấm như đèn trung thu
Bốn phương giông bão mịt mù
Ai gây khói lửa nghìn thu oán hờn
Không còn chén cháo chén cơm
Bờ tre cháy măng đâu còn khóc tre
Vườn rau vườn cải sau hè
Cùng vun cùng tưới không dè chết khô
Thuyền ai lận đận nhấp nhô
Nổi trôi bèo bọt mơ hồ phù du
Bông lục bình tím vô tư
Em không đòi hái anh như chết rồi
Thì thôi thôi thế thì thôi
Đành chờ đêm tối bồi hồi chiêm bao
Mừng mừng tủi tủi gặp nhau
Bao nhiêu thương nhớ lệ trào thành mưa
Cùng nhau nhặt nắng vàng trưa
Bỏ vào nón lá đong đưa tóc dài
Cùng nhau hứng giọt sương mai
Nghe môi mát lạnh nghe tay ngọt ngào
Chuyện nghìn xưa chuyện nghìn sau
Xin như cổ tích như màu áo em...
MD 03/05/03 LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2024 04:07:39 bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: