HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
TÀN CANH RAU ĐẮNG KHỔ QUA
Chắt chiu chữ nghĩa chữ tình
Cầu thơ xin tặng quê mình xót xa
Tàn canh rau đắng khổ qua
Sao rơi trăng rụng ao nhà ca dao
Thương cha mẹ lạnh lòng đau
Nhớ anh em chị nghẹn ngào gió sương
Cắm câu vọng cổ đoạn trường
Đổi dời đứt bóng văn chương bọt bèo
Lòng tong tép chấu cá kèo
Trăm tròng một cổ đứt neo kinh hoàng
Nhang tàn bóng lạnh xe tang
Chiều tàn đời đói khoai lang sùng cười
Buồn xưa trong héo ngoài tươi
Buồn nay đứt ruột cõi người ma ta
Bay qua tương bay lại cà
Rừng vàng bể bạc má già khóc con ...
MD.09/04/21
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.09.2024 10:25:00 bởi LuânTâm >
CUỐI TRỜI LÃNG QUÊN
Hàng tre già tủi khóc măng
Bàn thờ bụi bám nhện giăng cô phòng
Gió về bể gió về sông
Tóc dài tóc ngắn chiều đông trễ đò
Không áng mây không cánh cò
Thương thân lận đận đói no đọa đày
Nắng chưa nhạt hương đã phai
Đi không về nẻo rượu say không màu
Quê hương còn lại gì đâu
Chuồn chuồn vất vưởng bên cầu khóc hoa
Không còn ai đợi chờ ta
Bao năm đèn sách cũng là hư không
Than trời trách đất uổng công
Trách người trách núi trách sông trách rừng
Không còn bóng điệu vòng xuân
Tiếng cười tiếng khóc cũng gần giống nhau
Giàu nghèo đều có khổ đau
Hương thơm nhụy thắm trước sau cũng tàn
Xin giây phút cuối bình an
Không buồn không giận không than lụy người
Môi khô còn dấu nụ cười
Nhẹ nhàng cánh bướm cuối trời lãng quên.....
MD.03/11/03
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 14 giờ bởi LuânTâm >
THU
Thu đã về đây bước ngập ngừng
Áo vàng thơm quá ngỡ hương xuân
Trời ghen môi đỏ mây thay áo
Rừng núi mơ tiên bướm gọi mừng
Lối nhỏ gót hồng dấu cỏ xanh
Gió trêu hoa lạ lá hôn cành
Ngày mai lá sẽ buồn tan rã
Cũng giống như ngày em vắng anh
Trời đất già nua nên rất buồn
Mưa chiều che mắt sợ lệ tuôn
Hàng cây hò hẹn thêm hờn tủi
Nắng đã lỗi thề thẹn gặp sương
Tóc sầu vương vấn nợ ba sinh
Biết nói làm sao chuyện chúng mình
Đất khách lòng đau đêm thức trắng
Chờ nghe chim hót gọi bình minh
Sân trước hoa lau nở muộn màng
Bụi đường không hẹn đón thu sang
Hôm nay chim khách không mời khách
Có lẽ còn đau chuyện lỡ làng
Núi biết vọng phu tự thuở nào
Để buồn chinh chiến để hồn đau
Nghìn xưa bể hận mênh mông quá
Biết có còn yêu những kiếp sau
Những chiếc lá vàng như hồn thu
Áo bay trắng xoá biển sương mù
Đường xưa hương cũ còn say mộng
Lòng vẫn chưa yên chẳng dám tu
Đêm thu tình tứ quên đất trời
Yêu từ gót nhỏ đến bờ môi
Mai về cuối nẻo đường hư ảo
Vẫn nhớ hương thu lẫn dáng người…
MD 09/04/02 LuânTâm (Trích trong TT"HƯƠNG ÁO",MinhThư Xuất bản,MD/USA.2007, tr.316-317)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13 giờ bởi LuânTâm >
BÓNG BỂ SẦU ĐÔNG
Bể sầu đông vớt trăng non gọi
Lẻ bóng dã tràng xe tang thương
Vô danh nghĩa sĩ mồ hoang khói
Mây trắng quê nghèo tóc mẹ sương
Một lần chung chuyến đò thơ dại
Trăm năm hôn bóng gió dư hương
Bèo nước chiêm bao sao chưa lại
Thuyền tình sao lạc bến văn chương
Bóng nhớ bóng thương bồng bong bóng
Lưu lạc trần ai tay trắng mơ
Đào nguyên xuân muộn hồng ân cõng
Qua cầu dâu bể bóng ngây thơ
Mười hai bến nước đau lòng đất
Núi lửa tro tàn bom đạn tan
Đường hầm nước đá hoa trôi mất
Bóng khóc bóng cười bóng thở than
Bể sầu đông đá trăng sao tủi
Lẻ bóng dã tràng đứt bóng thương
Anh hùng nghĩa sĩ hồn sông núi
Mây trắng quê nghèo mẹ nắng sương...
MD.05/03/13
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13 giờ bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: