HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
MÌNH QUÊ HƯƠNG NHỚ
Mình quê nghèo chẳng dám ham
Thì giờ đâu có tay làm hàm nhai
Sao hôm tựa bóng sao mai
Trăng sầu đêm lạnh thở dài lưng đau
Ta quê hương áo nhớ trao
Trần ai gió thét sóng gào mặc mưa
Vườn trầu không bóng gió đưa
Vườn cau rụng trắng ao chưa sen tàn
Em quê hoa cải áo vàng
Tóc dài nón lá hiền ngoan tiên bồng
Áo dài trắng cắn gót hồng
Nằm mơ dệt mộng sang sông anh đào
Anh quê ngơ ngẩn khát khao
Cầu tiên tăm cá chiêm bao vai kề
Má đào mới tựa xuân về
Mình quê hương nhớ môi thề hụt hơi...
MD.02/11/18
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2024 06:32:17 bởi LuânTâm >
THUYỀN SẦU
Ra đi thêm nhớ quê nhà
Trăm măm nghi hoặc thương xa nhớ gần
Người buồn hoa héo khô xuân
Hoa buồn người héo hồng trần khô hương
Ngày xưa sống với ruộng vườn
Ngày nay lạc lõng phố phường nhỏ nhoi
Hiền nhân xưa cũng nổi trôi
Thi nhân xưa cũng rã rời hồn thơ
Trăng sầu tóc bạc xác xơ
Gian nhà quen thuộc còn ngờ chưa quen
Mặc ai chia rẽ sang hèn
Mặc ai quên nghĩa trắng đen thay lòng
Ta như sóng nước Cửu Long
Lang thang bốn biển mà lòng một phương
Đất lành thêm một quê hương
Nợ duyên mấy kiếp đoạn trường gian nan
Tuổi thơ sao lắm cơ hàn
Đội trời đạp đất thênh thang sông hồ
Lối nào hoa úa cỏ khô
Nhân gian mờ mịt nhấp nhô thuyền sầu
Chạy ăn chạy mặc bạc đầu
Đắng cay lủi thủi về đâu đêm dài
Sao chưa nguyện ước đã bay
Áo chưa kịp mặc đã phai hết màu
Tối đen đường trước ngõ sau
Bầy đom đóm nhỏ bay vào mộng du
Bốn phương khói lửa mịt mù
Bao nhiêu oan ức tội tù nát thây
Còn đâu chiều cũ sum vầy
Ly trà xanh chén rượu say nghĩa tình
Mười năm gối mộng thư sinh
Mười năm dâu bể thuyền tình dở dang
Ai về phố cũ hoang tàn
Ta tha hương cũng xốn xang nửa đời
Ao bèo ca nhỏ còn bơi
Ruộng hoang rau đắng cải trời nhớ ai
Nhà không vườn trống mưa bay
Nhện giăng rêu phủ dấu giày bể dâu
Mồ cha mả mẹ còn đâu
Nghìn thu cũng chẳng thể nào yên thân
Đã đành nhân thế phù vân
Mà sao gian ác chẳng cần đắn đo
Thì thôi câm điếc giả đò
Cũng như cát bụi nhỏ to làm gì
Một đời chỉ một chuyến đi
Trước sau rồi cũng xanh rì mốc meo
Lang thang nắng sớm mưa chiều
Đục trong hờn giận thương yêu còn gì
Rừng thiền núi mộng vô vi
Áo bay sương khói đường đi bụi mờ....
MD.01/11/02
LuânTâm r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2024 05:07:04 bởi Ct.Ly >
ANH GIÓ CÁT EM KHÓI MÂY
Anh gió cát em khói mây
Chân mây gió cuốn bóng cây chờ hoài
Mộng hồng trần thế mấy ai
Má hồng môi đỏ tóc dài vân du
Tay mơ mắt biếc sóng thu
Đường tình nho nhỏ đền bù cung tiên
Học trò yêu hoa kỳ duyên
Bướm hồng hoa trắng áo hiền dịu thơm
Tương tư sầu đông gối rơm
Ngày chờ đưa đón tối ôm phong trần
Ca dao gieo cầu tủi thân
Tình ca hát dạo phù vân đau lòng
Sông sâu sào vắn ngược dòng
Bóng chim tăm cá cua còng tréo ngoe
Bến mơ bến mộng biến tre
Chiêm bao ăn mật gấu khoe chân tình
Em tiên bồng anh quê mình
Phù sa nước mắt sử kinh tế bần
Sông dài trời rộng ân cần
Cầu hồn thơ mộng chung thân thích mình...
MD.09/23/22
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2024 07:45:30 bởi LuânTâm >
NGỌT NGÀO
Chờ nhau cuối nẻo luân hồi
Mênh mông hương tóc bồi hồi áo bay
Nghẹn ngào tay lại cầm tay
Qua bao bể khổ chông gay nhục nhằn
Còn không một chút băn khoăn
Ngày xưa chú Cuội chị Hằng yêu nhau
Ai trồng trầu ai trồng cau
Mà thôi chỉ kể cho nhau chuyện mình
Thuyền sầu thuyền mộng thuyền tình
Biết đâu còn có trăm nghìn dòng thơ
Chở em vào mộng vào mơ
Cũng còn chưa đủ nên chờ nghìn năm
Gối chăn còn dáng em nằm
Nghiêng qua nghiêng lại trăm năm ngọt ngào
Mưa nhiều nên chẳng có sao
Mắt em rực sáng lối vào hồn anh
Dìu nhau khắp chốn rừng xanh
Lá hoa vẫn đẹp mong manh áo màu
Dìu nhau lên đỉnh non cao
Sương rơi gió thoảng hôn nhau điên cuồng
Nổi trôi tận suối tận nguồn
Mò trăng đáy nước tìm hương ven đồi
Giả từ thế kỷ đơn côi
Cùng nhau thơ thẩn vùng trời riêng tư
Em như dòng nước hiền từ
Anh như rong biển tương tư si tình
Hẹn hò cuối nẻo phù sinh
Khói mây thay áo cho mình yêu ta
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Em bao nhiêu tuổi ngọc ngà ngây thơ
Cho tình vẫn đẹp vẫn mơ
Cho anh chết đuối trên bờ môi em...
MD. 01/09/03
LuânTâm
(Trích trong "TUYỂN TẬP THƠ QUỐC GIA HÀNH CHÁNH", Cơ Sở Hoài Bão Quê Hương XB, CA/USA.2005, tr.145-146)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2024 07:48:34 bởi LuânTâm >
ĐAU LÒNG THIÊN THU
Chỉ là nỗi nhớ dịu êm
Mơ màng rau đắng bên thềm trông mưa
Chỉ là ngọn cỏ gió đùa
Mong manh lưới nhện đong đưa sợ buồn
Chỉ là chao mặn thêm tương
No lòng cơm nguội giữ hương ru tình
Chỉ là cầu ván rung rinh
Đầu trần chân đất lạnh mình nóng ta
Chỉ là một bóng sao sa
Hay là bóng nhạn thoáng qua cổng chùa
Chỉ là đình giữ hồn xưa
Nửa đường hết phép hết bùa hết duyên
Chỉ là tâm phật tình tiên
Tủi thân hạt bụi lãng quên cuối trời
Chỉ là thực bỗng hóa chơi
Cũng đành muốn lỗ sợ lời khó coi
Chỉ là xôi gấc thôi nôi
Ấm lòng châu chấu ngựa trời đi đêm
Chỉ là bớt bỗng hóa thêm
Buồn cười vui khóc lênh đênh lụy phiền
Chỉ là giả dại giả điên
Bỏ ân nuôi oán triền miên sao đành
Chỉ là xác sẻ hồn oanh
Xót xa bóng nắng dỗ dành bóng mây
Chỉ là cỏ chỉ cỏ may
Nhừ xương ớt lớn không cay thẹn thuồng
Chỉ là nhái bén ễnh ương
Cầu dừa ao cá tang thương vuông tròn
Chỉ là áo lụa Sài gòn
Đưa trăng đón gió bông gòn Bến tre
Chỉ là xuồng nhỏ tưởng ghe
Cám ơn bóng mát bờ tre đầu làng
Chỉ là khói quyện chân nhang
Mơ hồ đom đóm đưa đàng tha ma
Chỉ là hơi mẹ bóng cha
Về thăm con cháu không nhà nổi trôi
Chỉ là thương đất nhớ trời
Đen da nám mặt chị ngồi chợ trưa
Chỉ là muối để dành dưa
Buồn trôi giấc ngủ hẹn đưa mộng về
Chỉ là gốc rạ bờ đê
Cười xuôi khóc ngược lỗi thề biển sông
Chỉ là trước có sau không
Đói queo râu bướm đèo bồng nhụy hoa
Chỉ là tình sử tình ca
Nợ duyên nghi hoặc gần xa lẽ nào
Chỉ là núi lở biển đau
Khổ thân dế nhũi cào cào ăn đêm
Chỉ là một chút thân quen
Khói nhang xa vắng lòng thiền mồ côi
Chỉ là nghèo rớt mồng tơi
Ăn xin ăn mót hụt hơi cua còng
Chỉ là giọt nắng chiều đông
Đầy vơi biển nhớ đau lòng thiên thu…
MD. 07/09/07
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2024 07:54:36 bởi LuânTâm >
MẸ
Chân cứng đá mềm tủi hồn quê
Áo nâu nón lá mặt sầu che
Nắng khô bờ mía khô ao cá
Cỏ héo hoa tàn bặt tiếng ve
Mây che cát lấp hay mắt mù
Mẹ đi con cũng mất đường tu
Kinh hoàng chết khát không nguồn cội
Tàu chuối lá dừa lạnh gió thu
Luống cải hoa vàng bướm ngẩn ngơ
Mẹ con vun tưới nắng thẫn thờ
Cơn giông chợt đến mưa ma quái
Con được chui vào áo mẹ mơ
Câu chuyện thần tiên lại trở về
Thơm bầu sữa mẹ ngủ no nê
Hai tay ôm chắc lưng từ mẫu
Tóc mẹ giăng màn trời chở che
Mẹ có nghỉ ngơi, có ngủ không
Đêm hè leo lét ngọn đèn chong
Vá may bắt muỗi tay mòn mỏi
Áo lạnh vai gầy tủi gió đông
Khói lửa tràn lan giặc cướp về
Nửa đêm ba mẹ bị kéo lê
Ba may chạy thoát thương thân mẹ
Máu nhuộm kinh hoàng mấy bờ đê (1)
Cũng may trời phật ông bà thương
Mẹ đã vượt qua nẻo đoạn trường
Chân le chân vịt thân xuôi ngược
Lo cháo lo rau quên vết thương
Biển cạn non mòn sông vơi đầy
Trời mưa trời gió rụng cỏ may
Canh chua rau đắng lòng thơm ngọt
Ba vẫn thường khen mẹ lắm tài
Ngày xuân mới thấy áo mẹ lành
Dâng lễ tổ tiên trọn lòng thành
Tóc lại bạc thêm lưng còm cõi
Xin được an bình đủ cơm canh
Thương tay mẹ biến chứng đau gan
Lở lói đớn đau chẳng dám than
Giấu con vì sợ con đau xót
Không thể ôn thi mất bảng vàng (2)
Cũng may không thẹn với mẹ hiền
Con đậu tú tài mẹ bình yên
Tim con tan nát khi hay biết
Nước mắt đong đầy bàn tay tiên
Gió thoảng xa gần nhịp võng trưa
Tiếng gà buồn ngủ gọi trời mưa
Mẹ ru nắng ấm thơm hoa sứ
Con dệt mộng đầu chuyện đời xưa
Mơ được đào tiên dâng Mẹ ăn
Trắng da dài tóc sống nghìn năm
Mẹ cười hoa bưởi vui hoa nắng
Nhẹ gót trường sinh thoát nợ nần
Đất nước tang hoang ma quỷ về
Cá tôm tuyệt giống mất lũy tre
Mẹ đau ngày tháng con oan ức
Tù tội không chừa bóng trăng quê
Nước mắt mẹ thành biển thành sông
Trời cao đất rộng có như không
Hận sầu cháy tóc tim khô máu
Hồn vội tìm con chốn lửa hồng
Lê gót tàn trên nẻo đắng cay
Xác xơ mái rạ cửa không cài
Chuồng gà chuồng vịt không còn dấu
Rau muống rau dừa nhớ bóng ai
Khói lạnh nhang tàn tủi trời mưa
Không một tiếng chim không bóng dừa
Vườn trầu khô chết hoa mắc cỡ
Khóm trúc gục đầu mặc gió đưa
Lối cũ lạ lùng ngõ nhện giăng
Áo sầu chân đất lạnh bóng trăng
Bên thềm rêu chết khô dế khóc
Còn sợi tóc nào vương gốc măng
Trời đất sao không tan biến đi
Để sầu để hận mãi làm chi
Tình người đâu mất người hóa thú
Hay thú hóa người ngăn lối đi
Ngày đêm mòn mỏi mong chiêm bao
Gặp mẹ thân yêu như ngày nào
Đón con trước cổng trường sơ học
Tay sẵn thẻ đường thơm mía lau
Lâu quá rồi sao mẹ không về
Con như cháo khét như cơm khê
Như sầu riêng rụng non ung thối
Chim chóc côn trùng đều chán chê
Một hôm đất khách bão tuyết tràn
Nửa mê nửa tỉnh nửa kinh hoàng
Vội vàng mẹ đến cho hơi ấm
Thơm ngát mộng lành hương bình an
Chưa kịp dâng trà chưa hầu cơm
Vô tình tuyết xóa hết dấu chơn
Mẹ theo nhang khói theo sương gió
Một giọt nắng vàng rơi trước sân...
MD 10/10/05 LuânTâm Xin Chân Thành Kính Dâng Từ Hiền Mẫu
(1) Khoảng 1946, lúc tôi mới độ 3 tuổi, một đêm cướp bắt ba mẹ tôi tra khảo tiền một cách dã man. Ba tôi chạy thoát, chúng đâm mẹ tôi nhiều vết thương, tưởng chết, chúng bỏ đi.
(2) Lúc tôi trọ học ở Mỹ Tho, bận ôn bài thi Tú Tài thì ở quê nhà mẹ tôi bị đau gan nặng biến chứng: tay chân lở lói, đau nhức vô cùng, gia đình định nhắn tôi về, mẹ tôi không cho vì sợ tôi đau khổ lo lắng, hỏng thi. Đến lúc thi đậu xong, trở về quê mới hay mẹ đau nặng, tôi vô cùng kinh hoàng, đau xót. Cũng may không phụ lòng hy sinh, thương yêu của Mẹ hiền !
(Trích trong TT"HƯƠNG ÁO", MinhThư xuất bản , MD,USA.2007, tr.41-46) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2024 17:03:54 bởi Ct.Ly >
LÒNG CHA
còn dấu chân trần giữ hồn quê
nắng thương ôm bóng gọi con về
theo Ba bắt ốc mò cua ruộng
tắm nước ao bèo đâu dám chê...
***
Không như Mẹ quá ngọt ngào
Ba yêu con đến trời cao động lòng
Dìu con lội khắp ruộng đồng
Mò cua bắt ốc tắm sông cày bừa
Vỡ lòng thương dạy tối trưa
“Con Gà Con Chó” đời xưa cũng người
Giáo Khoa Thư Quốc Văn cười
Gửi thơm hồn trẻ rạng ngời mắt Ba
Minh Tâm Cổ Học Tinh Hoa
Luận bàn nhân nghĩa thiết tha kiệm cần
Lên tỉnh học sợ tủi thân
Vỗ về an ủi cuối tuần thần tiên
Đón con về vui Mẹ hiền
Hoa mừng chim hót Ba quên dãi dầu
Phố xa người lạ con đau
Mắt vàng như nghệ trước sau hãi hùng
Ruột gan đau đớn vẫy vùng
Hồn non vía dại điên khùng xốn xang
Ruộng vườn bỏ mặc cỏ hoang
Cõng con chạy chửa thuốc thang tây tàu
Mơ màng còn tưởng chiêm bao
Gọi con âu yếm nghẹn ngào khóc than
Tay sương gió mắt thiên đàng
Lòng quê hồn đất vái van dỗ dành
Sớm cá cháo chiều gan canh
Thuốc viên thuốc nước trưa xanh tối vàng
Nuôi con gà trống dịu dàng
Ba như bắp nướng lửa than quê nghèo
Bến Tre bụi cỏ đi theo
Khói xe rác chợ bọt bèo bơ vơ
Con vừa lành bệnh nhởn nhơ
Vội về cuốc đất be bờ bồi mương
Trọn đời dãi nắng dầm sương
Đắng cay cam chịu đoạn trường cháo rau
Như hoa me đất vàng sao
Thương Ba con cố học mau thành tài
Ngờ đâu địch hoạ thiên tai
Cùng đường nước mất nhà bay kinh hoàng
Gạt tù cải tạo xương tan
Mẹ đau thoát xác băng ngàn tìm con
Da mồi tóc bạc héo hon
Kéo lê uất hận mỏi mòn đợi mong
Con về chưa kịp ấm lòng
Dầu khô bấc lụn Ba không cần gì
Âm thầm thanh thản ra đi
Bờ dừa bụi chuối luống mì héo khô
Chó thương chủ chết giữ mồ
Hàng mai chiếu thủy khăn sô trắng bờ
Bông giấy tím rụng xác xơ
Mây buồn xỏa bóng thẩn thờ xe tang
SàiGòn khóc MỹTho than
Con đò Rạch Miễu bàng hoàng tiễn Ba
Đường làng đau xót Tường Đa (1)
Ba về với Mẹ quê nhà vẫn hơn
Cho chim hạt lúa cọng rơm
Cho người ơn đất hạt cơm nghĩa tình
Cho con trọn Đạo Đức Kinh
Mẹ Ba Tiên Phật hiển linh dẫn đường
Cháu con ngày nhớ đêm thương
Sau hè rau đắng cuối vườn rau sam
Hiếu tâm thơm mãi khói nhang
Sao lòng con vẫn nát tan từng giờ…
MD 06/08/07
LuânTâm
Xin Chân Thành Kính Dâng Từ Hiền Phụ
(1) “Tường Đa”: Tức xã Tường Đa, Quận Hàm Long (Sóc Sãi),tỉnh BếnTre ,là quê Nội tôi, nơi Cha Mẹ tôi sinh sống và an nghỉ nghìn thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2024 03:04:28 bởi LuânTâm >
LÒNG CHỊ
Bão tuyết ngăn đường che bóng quê
Sóng gào gió hú nắng ngủ mê
Trôi trong cát bụi thiên thu lạnh
Không biết ra đi hay trở về
Sét đánh ngang tai ác mộng nào
Chị bỏ em đành đi thực sao
Không chờ em kịp về thăm chị
Em tưới luống cà chị tưới rau
Chị ơi thân chị quá thảm thương
Ngậm đắng nuốt cay giấu đoạn trường
Chồng con bạc bẽo thôi xong nợ
Lòng đất lạnh tình nghĩa chao tương
Xin chị bình yên cõi mênh mông
Không bị sẩy thai không té sông
Chông gai trắc trở vùi dâu bể
Quên thuở đầu thai lỡ sụp hầm
Hết lo khói lửa hết đói nghèo
Hái rau xắt chuối nấu tấm heo
Bồng em xách nước mòn xay lúa
Chân le chân vịt mỏi chống chèo
Kể chi mười sáu với mười ba
Áo lụa phấn hồng của người ta
Chị như rau đắng sau hè vẫn
Thơm mát canh chua dành mẹ cha
Bầy em nhõng nhẽo quấn chân hoài
Bắp nướng không thèm đòi luộc khoai
Đòi đuà đòi cõng đòi ru võng
Chị chỉ tức mình có hai tay
Cơm sôi cháo khét heo đòi ăn
Chạy mưa đậy lúa dẹp áo chăn
Củi đòn củi chẻ vô nhà bếp
Hứng nước đầy lu lạnh cắn răng
Không xin áo mới không tuổi xuân
Tay chai má nám mắt thâm quầng
Thờ cha kính mẹ cưng em dại
Ngày mưa tháng nắng vẫn chân trần
Mười bảy đơn sơ tóc không thề
Vu qui không pháo áo vẫn quê
Lạy cha lạy mẹ ông bà khóc
Lạnh sóng Hàm luông đau Bến tre
Mẹ khổ quanh năm chị cực hoài
Con hư chồng dữ áo cơm đày
Nửa đường gãy gánh chiều bom đạn
Nhà cháy vào chùa xin cơm chay
Hè phố lang thang bán cà phê
Nuôi con ăn học khổ trăm bề
Miếng ngon vật lạ dâng cha mẹ
Vẫn áo nâu sồng vẫn hồn quê
Đổi đời máu nhuộm biển hận thù
Chị khô nước mắt khóc em tù
Thân tàn ma dại xanh rừng núi
Em về chị khóc mẹ còn đâu
Nhịn ăn nhịn mặc cho cháu em
Chị lại còng lưng tóc bạc thêm
Thức khuya dậy sớm đèn leo lét
Dầu đâu còn đủ đến nửa đêm
Thương em lưu lạc khóc như mưa
Ngất xỉu bên thềm ga tiễn đưa
Em như giẻ rách chị mít ướt
Chanh hết nước rồi khế hết chua
Nửa vòng trái đất quà thuốc về
Khi nhỏ khi to khi quá quê
Chị vui như gặp em trai út
Còn quí hơn vàng ai dám chê
Vợ bệnh còn thương nhắc quà xuân
Cho chị thuốc thang trả nợ nần
Ngờ đâu chỉ kịp lo chôn cất
Còn tưởng báo lầm tang người dưng
Thôi hết lòng quê hết bóng quê
Mồ hoang mả lạnh mối trùn chê
Dế mèn dế nhũi thương ru chị
Đêm vắng canh dài trả bến mê
Em sẽ về như ốc mượn hồn
Hàng cây vú sữa tím hoàng hôn
Bồng em tóc chị thơm hoa bưởi
Tay cánh chim chiều trốn cô đơn
Khói lạnh nhang tàn chị về đâu
Sinh ly tử biệt huyết lệ trào
Bóng qua cửa sổ đâu còn bóng
Xin chị cho em gặp chiêm bao
Chị ơi! Lạy chị !Xin an bình
Áo tiên mắt phật lời chân kinh
Mây đưa gió đón trăng sao đợi
Hết nợ hết duyên hết vô tình
Gặp lại mẹ cha chắc chị vui
Em gửi kính yêu lạy hai Người
Một ngày biển lặng em thanh thản
Trở lại quê xưa xin chị cười…
MD ngày 07 tháng 02 năm 2007
(tức 20 tháng chạp năm Bính Tuất)
LuânTâm
Vô cùng đau đớn thương tiếc khóc Chị PHAN THỊ NGHĨA
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2024 02:11:29 bởi LuânTâm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: