HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
44. dấu buồn
Ta nằm ta khóc thương ta
Đắng cay lận đận quê nhà lang thang
Trăng buồn đất khách ngỡ ngàng
Không trà không rượu không đàn không thơ
Ngày qua tháng lại hững hờ
Trồng hoa cắt cỏ bên bờ quạnh hiu
Sớm mai đã thấy bóng chiều
Thương thân tủi phận bao nhiêu nhục nhằn!
Tre già mong được nhìn măng
Ta già chẳng muốn trối trăn điều gì
Mẹ cha đều đã ra đi
Lệ đâu còn để dành khi bất ngờ!
Nhện nào nhện chẳng giăng tơ
Mà sao bút mực hững hờ bỏ ta
Còn đâu hồn bướm xác hoa
Cho ta nhặt hết sao sa cuối trời
Đêm đêm thao thức đứng ngồi
Chập chờn yểu điệu nói cười lả lơi
Đèn khuya đã hết dầu rồi
Ngoài hiên sương lạnh rã rời áo xưa
Phải chăng nước cạn hết mưa
Rừng khô cỏ cháy hết mùa bình yên
Sầu dâng sóng ngập trăm miền
Xin người ở lại chớ phiền người đi
Chết rồi... còn nói được gì
Non mòn biển cạn còn ghi... dấu buồn!
Luân Tâm MD 10/01/02 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2008 04:48:29 bởi Viet duong nhan >
45. như mây hồng
Tha thướt em đi như mây hồng
Xin cho anh được cùng sang sông
Đã tu nghìn kiếp sao chưa đủ
Để em cho gửi chút chuyện lòng?
Muốn hỏi đường đi hỏi ghế ngồi
Hỏi những áo màu hỏi son môi
Hỏi đôi guốc đỏ gants (1) tay xám
Xin chỉ cách nào hết xa xôi!
Đêm tối tương tư ngóng sao buồn
Làm sao cầu nguyện, sao dâng hương
Cửa thiền nhang khói chừng hư ảo
Nhà chúa hoa thơm không chỉ đường...
Nhờ gió, nhờ trăng, nhờ mưa chiều
Nhờ tia nắng sớm gửi thương yêu
Bốn mùa cây trái trao ngon ngọt
Sóng biển dỗ dành núi đừng trêu!
Yểu đệu làm chi tội nghiệp anh
Sáng vào lớp học chạy thật nhanh
Chiếm hai chiếc ghế nào ngon nhứt
Có lẽ em vui chỗ sẵn dành!
Tóc mới nhởn nhơ áo mới hồng
Em đến như cười như ngóng trông
Tưởng như lớp học thành hoa gấm
Nghe ngát hương xuân lòng ấm lòng!
Giận cô bạn gái đi cùng em
Cũng đành lịch sự để em khen
Nhường luôn chiếc ghế anh hy vọng
Kề cận ghế em bao kẻ thèm!
Một tiếng cám ơn một nụ cười
Tưởng như hoa nở như xuân tươi
Vội tìm chỗ đứng nơi cuối lớp
Mắt vẫn si mê chẳng chịu rời!
Tim vẫn rộn ràng vẫn bồi hồi
Hồn còn quanh quẩn chỗ em ngồi
Lưng thon có thẹn vì anh ngắm
Hay vẫn vô tình như nước trôi?
Những lời thầy giảng như mơ hồ
Buổi học trôi nhanh quá hững hờ
Anh như chết đuối như tan rã
Vào cõi si tình cõi hư vô!
Giờ nghỉ giải lao muốn làm gan
Xin em một chút bùa bình an
Nhưng rồi e ngại em không thích
Các bạn hiểu lầm em... ít ngoan!
Bỗng thấy hoang vu thấy nhạt nhoà
Bao nhiêu nắng ấm đã trôi qua
Chỉ còn mây xám trời giông bão
Lớp học tan thành những xác hoa!
Chuông reo trở lại giảng đường buồn
Anh nghĩ: còn may được chút hương
Thoáng qua trang sách, qua dòng chữ
Như tóc em mềm gió vấn vương!
Bụi phấn nhoà tan cả góc phòng
Lẽ nào sắc sắc rồi... không không
Hẹn thề đầm ấm đâu chưa thấy
Chỉ thấy buồn dâng nặng trĩu lòng!
Hết giờ hết lớp phải ra về
Đỉa đói đeo hoài lối si mê
Ngỡ như em muốn quay nhìn lại
Như nước mưa tràn ngập chân đê!
Những chiếc lá me bay lả lơi
Tóc em lơ lửng như mây trời
Mùa thu trôi nhẹ vào trong mắt
Tình tứ chưa về kịp nét môi!
Em lên xe bus tay vẫy chào
Tóc rối như thơ đẹp biết bao
Trong tay nón lá còn lưu luyến
Một khoảng đường đi nắng ngọt ngào!
Lang thang tìm lại dấu bụi đường
Em mới dẫm lên còn dễ thương
Nhặt lên âu yếm cho vào túi
Mà ngỡ ngọc ngà ngỡ sắc hương!
Giận chiếc Vélo (2) quá vô duyên
Sao không mời được em lên yên
Cho nên anh phải về tức tưởi
Nghe gió đông buồn lạc bước tiên!
Biếng ăn biếng ngủ mong chiêm bao
Nghe tiếng cám ơn thực ngọt ngào
Hương thơm như áo màu thương nhớ
Tay điệu ngây thơ đang vẫy chào!
MD 03/04/03 Luân Tâm
1) Gants: đôi bao tay (tiếng Pháp)
2) Vélo Solex: Một lại xe 2 bánh có gắn máy nhỏ, thô sơ do nước Pháp chế tạo khoảng 1960-1970.
R
(Đã đưa vào TV những bài bị mất 22-5-08 rồi. Sẽ đưa thêm. Chúc tác giả LT an vui và sáng tác mạnh. Trân kính vdn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2008 18:55:59 bởi Viet duong nhan >
46. trả áo xanh
Sững sờ cây trả áo xanh
Trời thương biển nhớ cũng đành...bú tay!
Tình câm còn bóng hôn gầy
Em hoa chùm gửi ta dây bìm bìm
Áo quan nào cũng được khiêng
Bàng hoàng nắng rụng chó điên cản đàng
Gió tiễn biệt mưa để tang
Dấu chân chim cũng rừng tham núi thiền
Nợ trần gót bụi đau tiên
Mặt khô tóc cháy ngửa nghiêng cánh cò!
Bếp không củi bổi tìm tro
Em ăn nhang khói hẹn hò làm thơ!
Nhà cũng khói sương cũng mồ
Đông tàn xuân vẫn giả vờ ngủ quên
Em không tuổi ta không tên
Xác không hồn trống cũng lên bàn thờ
Cùng nhau nhắc chuyện tóc tơ
Cháu xa con vắng còn ngờ... kẹt xe
Nửa tay gãy cõng chân què
Bạc tình đất khách thương quê chìm đò!
Luân Tâm MD 05/30/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 03:10:45 bởi Viet duong nhan >
47. hoa tàn
Có phải hết đau, hết nợ nần
Tưởng về quê cũ hết tủi thân
Nào hay mưa gió thêm tan nát
Không cánh hoa tàn khóc cố nhân!
Xin nhớ hẹn hò thơm tóc bay
Xin cho dệt mộng tóc hương đầy
Mai kia tóc có thành mây khói
Còn chút bóng hình cũng còn may!
Ra đi? Hay chỉ là trở về
Thăm lại vườn xưa thăm bờ tre
Cỏ cây còn nhớ chân lưu lạc
Thịt nát xương tan chẳng lỗi thề?
Cố nén lòng đau buổi tiễn đưa
Trời buồn mây khóc thật nhiều mưa
Những hàng cây chết vì thương nhớ
Những bước chân buồn như tiếng xưa!
Ta khóc thương em hay khóc ta
Đường nào thần thánh? đường quỷ ma?
Ngọn đèn trước gió? Dầu không có?
Đèn cũng không còn... bóng cũng xa!
Trả lại đường xưa những dỗi hờn
Những chờ những đợi những môi hôn
Những mùa mưa nắng thay màu áo
Những tiếng nói cười rộn bước chơn
Giông bão xoá tan hết bụi đường
Xoá tan hết cả những yêu đương
Những chiều chung bóng đêm tình tự
Những sáng đa tình trưa ngộp hương...
Trả lại nhân gian những chê khen
Những trăng sao sáng những ánh đèn
Những màu hy vọng màu chung thủy
Hoa bướm xứ người chẳng thân quen!
Ngày cũ mơ hồ đã hư không
Bờ kia bãi nọ cũng long đong
Mưa không trở lại rừng khô héo
Nước đã khô rồi... hết đục trong!
Xin ngủ trong lòng nhau tuyệt vời
Phút giây đầm ấm thực không rời
Trời cao đất rộng còn hoa mộng
Bướm trắng từng đôi cánh lả lơi...
Luân Tâm MD 05/24/04 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 03:14:33 bởi Viet duong nhan >
48. về nguồn
Thân tặng Trần Bạch Thu
Say nằm ôm đất ngủ mê
Nghe hoa lá khóc thương quê nhớ người
Không mưa cóc kiện ông Trời
Mưa rồi không có một lời cám ơn
Mưa buồn rụng mấy tiếng đờn
Cũng còn an ủi còn hơn... oán trời!
Biển sầu tát mãi không vơi
Lang thang tìm lại những lời nước non
Mịt mờ sóng cũ héo hon
Hải âu mòn cánh Sàigòn tương tư!
Hết môi ngọt hết hương dư
Cội nguồn mất dấu tình thư mất hồng
Đường say ngõ tỉnh trống không,
Còn hai hạt bụi song song đợi chờ
Trái tim khô máu cạn thơ
Bốn mùa lưu lạc hững hờ áo cơm
Chữ tình chữ nghĩa chữ nhơn
Chữ vui chữ khổ chữ hờn chữ đau
Vòng vo quấn quít ôm nhau
Trong câu vọng cổ ca dao trong màu…
Trong duyên trong nợ trầu cau
Trong mưa trong tuyết chiêm bao đi về
Đồng sâu đồng cạn no nê
Không ngăn nước mặn không chê nước phèn!
Hình như cũng đã thân quen
Hình như chân trắng tóc đen đã từng
Trèo non vượt biển băng rừng
Gặp nhau tay bắt mặt mừng hình như...
Bờ môi gió cát hiền từ
Đôi vai muối mặn còn dư ngọt bùi
Khóc nhiều hoa lại thêm tươi
Bão giông sấm sét: cùng bơi về nguồn ...
Luân Tâm MD 01/03/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 03:17:30 bởi Viet duong nhan >
49. mộng đầu
Hương đồng cỏ nội thân quen
Tuổi hồng gót đỏ êm đềm chiêm bao
Thềm hoa nắng ấm đón chào
Bướm vàng hoa trắng xôn xao mộng đầu!
Quê mình có lắm sông sâu
Cầu tre lắc lẻo để sầu tương tư
Áo dài áo ngắn đưa thư
Tóc bay trăng gió thơm như môi người
Thước tha yểu điệu nói cười
Thương màu phượng đỏ gọi mời bâng khuâng
Bút nghiên cũng lắm nợ nần
Buồn vui gác trọ phong trần đói no
Qua sông thì phải lụy đò
Yêu em thì phải học cho chuyên cần
Đón đưa chờ đợi tưởng thân
Trụ đèn làm chứng gió xuân làm quà!
Ngày buồn như mấy năm xa
Áo màu nũng nịu trêu hoa ghẹo người
Trăm năm thương đứng nhớ ngồi
Sóng to gió lớn nổi trôi chuyện lòng
Son môi màu mắt chiều đông
Dấu giày quen thuộc sao lòng bỗng đau
Vẫn hiền dịu? Vẫn ngọt ngào ?
Vẫn như gần gũi hỏi chào không thân
Ngày mê đêm tỉnh mấy lần
Tưởng lời trao gửi tưởng cần học chung
Rưng rưng lớp học cuối cùng
Muốn tìm đôi mắt thật thân thật tình
Đò thi chở nặng sử kinh
Đôi môi lạnh lẽo quên mình... học yêu!
Luân Tâm MD 11/16/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 03:20:41 bởi Viet duong nhan >
50. bản nhạc buồn
(hiền thê huyết lệ thư)
Đêm đến em vui hay em buồn?
Mưa rừng gió núi có giữ hương?
Chim nào hờn dỗi không về tổ?
Cành lá mỏi mòn hết ngóng sương?
Nơi đó… đã xuân hay còn đông
Em đang áo trắng hay áo hồng
Đang ngồi ? Đang đứng ? Đang nằm ngủ
Trên bản nhạc buồn lạnh nước sông?
Sao chẳng về thăm những lối xưa
Những trưa giỡn bóng chiều đùa mưa
Nắng thêu hoa trắng trêu màu áo
Mưa được choàng chung một áo mưa?
Trôi nổi trên vầng mây tuổi thơ
Người xưa ẩn hiện khói xa mờ
Ngày xưa có rất nhiều Tiên Phật
Thương giúp người hiền đẹp ước mơ!
Hai đứa mình chỉ mơ nhỏ thôi
Ngày ngày chung bóng đêm chung đôi
Bao nhiêu hương mật cho nhau hết
Một phút một giây cũng không rời!
Bây giờ Tiên Phật đã đi xa
Trời đất ghen hờn tội tình ta
Em đi trăng lặn sao rơi mất
Anh sống dật dờ như bóng ma!
Đất đã khô cằn cây chết khô
Tìm đâu nguồn nước ngọt ao hồ?
Tàn hơi gom hết màu kỷ niệm
Vun đắp cho em một nắm mồ!
Rồi sẽ không còn gì nữa đâu
Em qua bể khổ hết buồn đau
An bình trong cõi trăng sao đẹp
Anh vẫn ru em thật ngọt ngào!
Còn cõi tình si cõi chiêm bao
Mình còn âu yếm không rời nhau
Mai kia lá rụng rừng thu chết
Tình vẫn nở hoa những kiếp nào…
Có phải mai già còn trổ bông?
Quê mình chắc cũng đã cuối đông?
Được mùa lúa đẹp vàng như áo
Chuối sấy tôm khô đợi bánh phồng?
Anh muốn bồng em thật nhẹ nhàng
Về thăm An Hiệp thăm Mỹ An (1)
Trời cao đất rộng đầy hoa mộng
Sao nỡ dấu mình trong khói nhang?
MD 07/06/05
Luân Tâm
(1) An Hiệp: một xã thuộc quận Hàm Long (Sóc Sãi) tỉnh Bến Tre là quê Ngoại vợ tôi.
Mỹ An: một Ấp (xã Mỹ Thạnh An) Quận Châu Thành Bến Tre, là quê Nội vợ tôi.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 03:25:47 bởi Viet duong nhan >
51. nai khóc lệ người
Thân tặng Trương Thuý Hậu & Nguyễn Thế Vĩnh
Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười!
--Nguyễn Công Trứ
Xin còn chung ánh sao rơi,
Nghĩ tình linh hiển gửi lời yêu nhau
Xin cho ngày gió chiêm bao
Đêm trăng hóa bướm bay vào áo trưa
Ngoài vườn nắng trong vườn mưa
Lá xanh ngơ ngẩn hoa chưa biết cười
Thẩn thờ nắng tưởng ta vui
Mưa ngờ ta khóc tới lui dỗ dành
Bỏ buồn mắt cũng hết xanh
Ôm vui chưa chắc lều tranh cũng cười
Đá giả điếc đất giả đui
Kinh hoàng đánh mất những mùi thân quen
Lòng chưa sáng đã bỏ đèn
Sớm cay chiều đắng trống kèn rã mau
Đong đưa bóng xé gối sầu
Tình nghiêng mây thả vòng cầu đổi da
Như mất nước như tan nhà
Khói hay không khói nuốt ta nhả người?
Sông buồn nước tủi ngừng trôi
Gió xuôi mây ngược lưng trời cũng đau
Bóng tan nước hợp đổi màu
Chìm ghe còn hẹn bến nào tắm chung
Lệ người nai khóc lộc nhung
Mắt nai người khóc hương xuân dã tràng
Nát hoa trắng tan bướm vàng
Bụi ôm áo đỏ khăn tang quấn giày
Cánh cò nhớ trắng rụng vai
Sống trong cõi chết tháng ngày đảo điên
Tay ma chân quỷ mắt tiên
Cũng xin đốt hết ưu phiền nửa đêm
Mộng du che má giấu tên
Còn chừa gót đỏ giận quên ẵm bồng
Mát như biển ngọt như sông
Trôi hoa nổi sóng đau lòng suối thiêng
Tâm ngửa nghiêng tình ngửa nghiêng
Mò kim đáy biển muối xuyên máu đào
Hẹn hò chung chậm chung mau
Rừng xưa núi cũ tìm đào hát rong...
Luân Tâm MD 03/14/06
52. không đành
Nhắc nhở làm chi thuở thiên đường
Trọn đời không giữ được mùi hương
Gió đùa áo ngủ... buồn son phấn
Trăng rụng hững hờ vai nhớ thương!
Không bóng không hình không dấu chân
Tay không chân lạnh bước phong trần
Vòng sầu trái đất quay nghiêng ngã
Cố bám đường ngay chỉ khổ thân!
Vấp té xuống hồ nước nghìn xưa
Gặp cành rong cá vàng đong đưa
Thẩn thờ chưa kịp đưa tay vớt
Rong đã tan thành bọt nước mưa!
Giũ áo phong sương thịt nhớ xương
Người đi ta cũng mất quê hương
Nổi trôi theo sóng trường giang hận
Trời đất quá già còn ghen tuông?
Nhặt cánh hoa tàn hương cố nhân
Tay run chân mỏi chợt tủi thân
Rừng chiều lá ngủ quên hò hẹn
Chim cũng mõi mòn quên ái ân...
Nắng cũng quên về hong tóc thơm
Thì thôi! Tay lạnh cũng cho ôm
Giấc sầu nghiêng cánh hoa e thẹn
Tình tứ chưa về trong chiếc hôn?
Tưởng đã đi rồi? Nhưng không đành
Tim còn đập chậm hay đập nhanh
Trăng khuya đã lén vào chăn gối
Còn dấu môi nào cưng cỏ xanh?
Luân Tâm MD 07/12/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2008 06:05:24 bởi Viet duong nhan >
53. đau lòng
Em đi bỏ lại chỗ ngồi
Đau lòng tôi nhặt hương rơi... để dành
Lớp buồn bàn ghế vắng tanh
Tôi đi lẩn quẩn loanh quanh nghẹn ngào
Sao đi chẳng gửi lời chào
Chỗ ngồi còn đó áo màu biệt tăm!
Hay là tôi đã lỗi lầm
Nên em hờn giận âm thầm xa tôi
Mới đây em vẫn còn cười
Hỏi bài học với những lời dễ thương
Rộn ràng tóc rối tơ vương
Ngu ngơ tôi tưởng thiên đường là em!
Ngờ đâu tôi chỉ người quen
Gặp nhau cũng được mà quên cũng đành
Em về thay chiếc áo xanh
Áo bà ba trắng đã thành người dưng!
Lang thang khắp núi khắp rừng
Thất tình tôi chết tưởng gần được em
Hồn vào lớp cũ thân quen
Ngồi vào đúng chỗ mà em đã ngồi
Cho hồn tôi đỡ đơn côi
Xương tàn đất lạnh nghìn đời tương tư!
MD 10/04/02
Luân Tâm
54. chẳng còn chi
Thân tặng Trần Kiêu Bạc
Mẹ đã đi rồi Ba cũng đi
Trăm năm đất lạ chẳng còn chi
Con đau con khóc không ai biết
Mưa cũng chia buồn ngập lối đi!
Côi cút lang thang trốn nợ đời
Nửa đời oan ức nửa chết trôi
Nhớ ao rau muống thương bờ chuối
Tóc rụng bốn mùa áo tả tơi!
Gót mòn gối mỏi tim trống không
Đò nào chịu chở buồn qua sông
Chim nào mang chút tin vui đến
Trước lúc hồn tan nẻo bụi hồng
Khói nhang không trọn tủi cơm canh
Cây trốc gốc rồi hết lá xanh
Con như con dế mèn lem luốc
Càng rụng chân què râu lạnh tanh!
Ruộng lúa bờ măng gốc mãn cầu
Còn dấu chân bùn bóng áo nâu
Vườn cà vườn cải vườn cam quít
Còn dấu tay nào lo bắt sâu?
Chiều tối chong đèn ấm mái tranh
Tép rang cơm nóng rau thương canh
Mắm kho khô nướng thơm tình Mẹ
Như chuyện đời xưa mộng an lành!
Con mộng xây nhà thực khang trang
Sân trước sân sau gạch lót đàng
Còn có sân trong hòn non bộ
Ba Mẹ uống trà vui thưởng trăng!
Mười năm đất khách may được nhà
Vườn rộng chim ca lắm cỏ hoa
Bàng hoàng nhang khói đêm thao thức
Đất trời lạnh lẽo bóng sao sa!
Tóc mây mắt biển tay trăng sao
Mẹ về băng bó vết thương đau
Xức dầu cạo gió khi con lạnh
Nước mắt còn vương áo chiêm bao!
Vầng trán thanh cao mặt chữ điền
Chân trần áo vá mắt thần tiên
Ba đi gieo mạ đi trồng bắp
Dọn cỏ vườn dừa ương sầu riêng!
Gốc mai trước ngõ quá già nua
Qua bao khói lửa bao nắng mưa
Vẫn còn gượng trổ hoa khoe Tết
Chờ Ba làm lễ đón Giao Thừa
Mơ nào như thực? Thực như mơ?
Ba Mẹ đi lâu con vẫn chờ
Cút cụt đuôi ai nuôi cút lớn (1)
Ngày lại ngày qua lông xác xơ!
Nghe lạnh mười phương lạnh mấy đời
Lạnh từ tim óc lạnh đau môi
Con đi thất thểu trên đường nắng
Lạnh vẫn tương tư lạnh đón mời...
MD 10/19/05 Luân Tâm
(1) Ca Dao:
“ Cút cụt đuôi, ai nuôi cút lớn?
-Dạ thưa thầy: con lớn mình con!”
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2008 06:13:21 bởi Viet duong nhan >
55. chết khô
Đường xưa đã mất dấu giày
Sao em đành nỡ vội bay về trời?
Hương chơi vơi lòng chơi vơi
Anh đi tìm suốt cuộc đời vô duyên
Nẽo buồn bụi bám gót tiên
Còn không một chút dịu hiền chiêm bao
Bỏ anh tức tưởi nghẹn ngào
Sao không gửi một lời chào dỗ anh?
Bây giờ lá hết màu xanh
Cây khô, hoa héo mong manh nắng tàn
Chỉ còn một chút sương tan
Hay là nước mắt muộn màng vấn vương
Hững hờ gió gọi khói hương
Em không trở lại thiên đường âm u
Biết đâu cõi Phật mà tu
Ngày không còn nữa mịt mù đêm đen
Không đóm lửa không ánh đèn
Bao nhiêu xác chết sang hèn giống nhau!
Bơ vơ lạnh trước lạnh sau
Bốn bề vực thẳm ngõ nào bình yên
Hết tình? Hết nợ? Hết duyên?
Lẽ đâu em nỡ lòng quên hết rồi
Anh như lá mục nổi trôi
Theo bao dòng nước mấy đời hồn tan
Em không dẫn lối đưa đàng
Nên anh lạc xuống suối vàng bơ vơ!
Biết đâu là bến là bờ
Son môi mất dấu đợi chờ chết khô!
Tìm trong cỏ úa ven mồ
Gặp cành hoa dại thẩn thờ hương xưa
Lòng đau trời cũng đổ mưa
Nhoà tan mộng ảo đón đưa… một mình!
Luân Tâm MD 01/30/03
56. những bước chân tình
Lạnh hết chân tay lòng mất lòng
Má che môi dấu tóc rêu phong
Một ngày áo sẽ thành mây khói
Hương cũ vô tình theo biển sông!
Những bước chân tình những dấu tay
Dấu thương trong áo ngắn áo dài...
Những ngày mưa cỏ non ca múa
Chiều nắng si tình ôm áo bay
Giăng câu bủa lưới mấy kiếp rồi
Bóng chim tăm cá lẫn mây trời
Trăm năm bó gối đau lòng đá
Mờ mịt sóng sầu khóc hoa trôi!
Cá với người câu đều được vui
Nhợ vươn dài ngắn nước ngược xuôi
Mồi thơm gió mát trăng sao đẹp
Người xin làm cá... cá làm người?
Trốn kiếm vòng vo phí cả đời
Biết sao quá lỗ ? biết sao lời?
Hai tay vẫn trắng thèm chăn gối...
Ngày đến ngày đi tiếc rã rời!
Xuống tận bùn đen lên mây xanh
Đêm đêm mộng dữ đuổi mộng lành
Ngày ngày mắt mỏi mơ rừng núi
Khao khát chôn vùi hết tuổi xanh!
Thỏ giỡn bóng trăng? Chuột vờn mèo?
Trợt chơn té nặng vẫn ham trèo
Cau mong cao đủ cho trầu quấn
Chờ mãi cau trầu đều mốc meo
Khói lửa ngập trời giặc cướp về
Ruộng vườn cháy khét hết hương quê
Lối mòn qua lại ăn bom đạn
Hai mảnh hồn đau tiếc hẹn thề!
Người chết hay là người vẫn còn
Tha hương cầu thực hết Sàigòn
Tuyết tan gót ngọc đau lòng giấy
Thư vẫn gửi đi mộng vẫn còn...
Lẽ đâu chờ đến chốn hư không
Bụi trắng nghìn năm hoá bụi hồng
Chân tay hết lạnh hồn mưa gió
Nửa nhớ nửa quên nửa đau lòng?
Luân Tâm
MD 11/11/05
57. đã rừng đã mây
Gửi người một chút hương xưa
Nắng đi bỏ lại thương trưa nhớ chiều
Cành nghiêng bóng xế quạnh hiu
Tre già măng trẻ ít nhiều ngẩn ngơ
Gió chưa lạnh đã hững hờ
Hay là cũng chỉ tình cờ quay lưng
Đường sầu gót tủi rưng rưng
Màu hoa kỷ niệm đã rừng đã mây
Ôm tóc ngắn níu vai gầy
Chân xưa mòn đá, tay nay rêu tàn
Không dám khóc không dám than
Sợ khơi bếp lạnh tro tàn khổ thêm
Ngày khô đêm héo gọi tên
Nghe hoa xuân rụng đầy thềm chiêm bao
Hẹn kiếp trước? Chờ kiếp sau?
Hay là không có kiếp nào đỡ hơn
Đòi nợ áo? trả nợ cơm
Nợ tình nợ nghĩa nợ cơn mưa rào
Nợ sông sâu nợ núi cao
Nợ cây khế ngọt nợ ao nước phèn
Nợ lửa than nợ lò quen
Còn bao nhiêu nợ dầu đèn tính sao
Nợ nghìn xưa nợ nghìn sau
Nợ nơi kỳ ngộ thơm màu áo tiên
Nợ cựa quậy nợ nằm im
Bên hồ hư ảo bóng tìm đường tu
Tan theo gió cát ngục tù
Người không hay có… Ta như... cũng đành...
Luân Tâm MD 01/04/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2008 06:19:13 bởi Viet duong nhan >
58. trong giọt sương
Muốn khóc mà sao lệ cạn khô
Hàng cây xa lạ lá ngẩn ngơ
Chim không về nối mùa thương nhớ
Lủi thủi đi tìm lại tuổi thơ
Chỉ thấy mênh mông sóng bạc đầu
Sông sâu biển rộng cũng xa nhau
Tay không ôm được màu lưu luyến
Đầm ấm tuyệt vời không đớn đau!
Giọt nắng nghìn xưa đã không còn
Bóng ai chìm nổi bụi hoàng hôn
Phải chăng hoa héo hay tình héo
Trên nẽo chông gai lạnh tủi hờn!
Bị lưu đày hay tự đọa đày
Mà sao áo trắng vẫn còn bay
Mà sao trăng vẫn còn e thẹn
Sao bỗng không cho vẽ chân mày
Dù sao cũng bị thương nhiều rồi
Còn đâu chung bóng với chung đôi
Hai dòng suối nhỏ không ra biển
Rừng ngủ quên màu xanh lứa đôi!
Xin lỗi làm chi thêm tủi thân
Quá xa mà vẫn tưởng còn gần
Từ nay đường vắng mây che nón
Đom đóm chập chờn soi dấu chân!
Rồi cũng nhòa tan hết bụi mờ
Bên kia vách núi đá nằm trơ
Mong mưa, chờ nắng hay cào tuyết
Cỏ cháy đau lòng nhện hết tơ!
Hai trái tim còn nhịp giống không
Hay là một trái máu hết hồng
Trái kia nghẽn mạch vì thương nhớ
Bóng dáng con đò đã bỏ sông?
Một ngày gió lớn hẹn mưa to
Trời đất đảo điên gãy cánh cò
Trường giang nổi sóng đau tôm tép
Bọt nước nghẹn ngào ôm xác hoa!
Gửi lại người xưa chút tình buồn
Nắng vàng hiu hắt trong giọt sương
Vòng tay kỷ niệm tan thành gió
Đã hết sầu chung hết thiên đường?
Chui xuống bùn lầy xuống đất đen
Con trùn con dế lại làm quen
Rễ cây nhai mãi buồn răng cấm
Thôi! hết chờ trăng hết mong đèn!
Luân Tâm MD 10/31/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2008 06:22:29 bởi Viet duong nhan >
59. quê
Em từ yếm đỏ như môi
Ta thương đứt ruột đứng ngồi nhừ tương
Ngày đêm trách chiếu giận giường
Đau tim kiến cắn nhức xương dòi bò!
Em từ học đếm học đo
Ta như điả đói giả bò đực tơ
Em từ ăn nói ỡm ờ
Ta như bếp phụ tro hờ long nhong
Em từ lội ruộng tắm sông
Ta như con ếch nằm trong hang chờ!
Ta từ áo rách vá thơ
Em đồi non cỏ lững lờ chiêm bao
Ta từ bụi chuối khóm lau
Nửa đêm muỗi đốt quên đau thăm lờ
Em từ bụi bám nhện chờ
Ta như Chàng Nhái đeo bờ Kiểng Tiên! (1)
Em từ chút lửa que diêm
Ta thèm kỳ ngộ sao duyên không là...
Từ tiên từ quỷ từ ma
Chân không chấm đất? La đà áo xoay?
Từ chân dài? Trong áo dài
Mê không nhìn rõ nghi hoài thêm mê!
Bưởi cũng chán mít cũng chê
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn bên lề trắng đen
Tối mò lối lạ đường quen
Đêm đêm hẹn với chong đèn chung đôi
Em từ bơm ngực bơm môi
Cười ta hết lửa khóc trời hết tiên
Ngày chết khát đêm chết ghiền
Như hoa cơm nguội (2) thèm duyên mãn cầu
Em từ nho Mỹ táo Tàu
Ta chôn cả lưới cả câu cả tình!
Thấy ai chết cũng tưởng mình
Tìm sông sông lấp tìm hình hình không
Từ em che đục khoe trong
Than tàn bếp lạnh bánh phồng cũng co
Như con kiến nhỏ phải bò
Mà lòng miệng chén quá to trơn lùi!
Em từ chân ngược chân xuôi
Ta từ phải trái lui cui bới đào
Không em ta sống chiêm bao
Không ta em gượng sống sao cũng đành
Từ em nhổ cỏ trồng tranh
Ta rêu mất dấu mi xanh nửa vời
Từ thêm từ nữa từ thôi
Từ buông từ bắt từ rồi từ đi
Từ chưa từ đã từ bi
Từ không từ có từ qui từ hoàn
Từ về ôm bóng khói nhang
Từ đi ôm bóng áo tràng buồn yêu...
Luân Tâm
MD 03/16/05
1. Chàng Nhái Kiểng Tiên: truyện dân gian bằng thơ lục bát, khuyết danh. Chàng Nhái vốn là một vì tiên mắc đoạ phải mang lốt con nhái. Sau bao nhiêu thử thách, chàng được kết hôn với công chúa tài sắc đức hạnh vẹn toàn Kiểng Tiên, được trút bỏ xác nhái, thành một hoàng tử thật khôi ngôi tài ba xuất chúng!
2. Cơm nguội: cũng là tên một loại cây bụi nhỏ (cao độ 1.2m) có hoa màu tím, trái nhỏ (ăn được) mọc hoang, còn gọi là “cây mua”. Có lẽ ở miền Trung, miền Bắc gọi là cây sim, hoa sim chăng?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: