HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 189 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 5653 bài trong đề mục
Tác giả Bài
NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:38:52
0
 





90. đường tình...

Điệu buồn anh giữ riêng anh
Điệu vui anh vẫn để dành cho em
Cho dù chưa được làm quen
Đêm đêm thức trắng chong đèn tương tư!
Thương màu môi quá hiền từ
Sân trường lớp học ngỡ như tiên cười
Nơi nào em đứng em ngồi
Anh đều len lén bồi hồi... nhặt hương!
Để dành ngày lễ bãi trường
Anh ôm hương đó để thương để sầu!
Mong về lối mộng gặp nhau
Áo em vẫn trắng một màu thân quen!
Bao giờ em cũng là em
Nên đâu cần để anh khen câu nào
Thôi đành đợi đến hôm sau
Làm gan mượn tập dấu vào tình thư
Cầu xin Trời Phật nhân từ
Cho em không giận làm hư chuyện mình!
Gió trăng chẳng chịu đưa tin
Làm sao biết được đường tình bao xa?
Em đi áo vẫn màu hoa
Em về yểu điệu thướt tha... lạnh lùng!
Làm sao gặp được điểm chung
Khi hai đường thẳng thẹn thùng song song
Đường Thi Tình Sử thuộc lòng,
Mà sao môi đỏ má hồng làm cao!
Lênh đênh bể khổ non đau
Văn chương hư ảo mai sau còn gì?
Không Trạng Nguyên không vinh qui
Si mê nhiều quá biệt ly không đành
Mùa thu lá vội lìa cành
Mùa đông tay lạnh dỗ dành làm quen
Ngày tàn tủi bóng, xót đêm
Vào ra ngơ ngẩn quanh thềm thực hư!
Phải chi như chuyện đời xưa
Cho anh được phép đón đưa em về
Màu môi màu mắt đam mê
Bao nhiêu tình tứ khen chê mặc đời!
Xin cho anh gửi một lời
Nghìn năm nghìn kiếp nghìn đời... yêu em!

Luân Tâm

MD 02/01/03

mùng một Tết Quí Mùi 2003

 
 
  R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 03:46:49 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:41:05
0
 
91. nắng phai

Biết có còn chăng chút nắng phai
Gió mưa xóa hết nợ lưu đày
Ngày đêm mong ngủ ôm gối mẹ
Chẳng nợ ai cũng chẳng phiền ai!

Có sâu có bọ có côn trùng
Có cả rong rêu trốn nắng xuân
Thường đến viếng thăm cùng an ủi
Đất sầu ấm lạnh bóng người dưng?

Chẳng có chỗ nào để dành riêng
Cho người chết yểu cho người điên
Thì thôi… nằm tạm bên dòng suối
Nghe nước ru hồn cũng tạm yên!

Dành chi chỗ tốt chiếm chỗ to
Thăng trầm vinh nhục không thước đo
Luyến lưu nhiều quá nên đau quá
Cuối nẽo cũng đành chịu nằm co!

Bồng bế nhau lên núi thảm thương,
Bây giờ mới phục Cụ Tú Xương (1)
Hết rừng hết núi cây mơ thú
Hay thú tìm cây xin náu nương?

Mặc kệ nắng mưa mặc vui buồn
Ôm tia chớp biển tắm mưa nguồn
Hai tay bỏ hết vòng oan trái
Đá mềm chân cứng gió tan xương!

Duyên cũ thề xưa biết thế nào
Kể như cũng đã thành chiêm bao
Đôi môi còn ngọt? Chân còn ấm?
Trong cõi mơ hồ lạnh bóng sao!

Nhang khói cũng nên không cũng nên
Cánh cò lơ đãng mây cũng quên
Ruộng dưa vườn cải xanh vàng bướm
Cắt rún chôn nhau dấu tuổi tên!

Rồi những chiều thu những đêm đông
Bơ vơ đất khách bụi hết hồng
Người đi người đến thêm xa lạ
Sắc nước hương trời cũng... hư không!

Luân Tâm

MD 11/17/05

1) Thơ Tú Xương:
“Lẵng lặng mà nghe nó chúc con,
Sanh năm đẻ bảy: được vuông, tròn,
Phố phường chật hẹp, người đông đúc,
Bồng bế nhau lên: nó ở non!"

 R
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 03:50:17 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:43:39
0
92. thương từng hạt cát

~ Nhớ Long Ân

Hoa buồn rơi lạnh suối trong
Nai già đau xót hỏi lòng tại sao?
Gió qua đồi thấp cỏ cao
Bước chân mòn đã chiêm bao đá mòn!
Bướm tan sương khói chập chờn
Lạnh vô hang động tủi hờn dấu xưa
Chờ sớm nắng đợi tối mưa
Mà sao mưa nắng vẫn chưa hẹn hò
Sông tình đã vắng bóng đò
Còn ôm áo mộng giả đò ngủ quên
Còn mơ rượu ấm hương êm
Lỡ đường xin trọ một đêm không tiền
Người lạ ngại người quen phiền
Hắt hiu chờ bóng dầu đèn chưa đong!
Tìm tiên lá rụng đau lòng
Lang thang sông nhớ lòng vòng suối quên!
Vui đi buồn đến bồng bềnh
Cội nguồn nghi hoặc lênh đênh chống chèo
Nâng niu tăm cá ao bèo
Tép riu, nhái bén buồn theo sao mờ
Tằm đi còn lại đường tơ
Bút cùn mực cạn hồn thơ vẫn còn
Lại xuống núi lại... lên non
Vắt chân bóp méo vo tròn... bóng trăng!
Ngày đêm không nói không rằng
Thương từng hạt cát sông hằng nổi trôi!

Luân Tâm

MD 01/02/06
 
 R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 19:32:47 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:46:30
0
 
93. xanh xương


Nước lên nước xuống chán rồi
Câu hoài không cá hết mồi uổng công
Vui mưa buồn nắng vợ chồng
Suối lòng sông biển biển lòng trăng sao
Chán đời mong gặp chiêm bao
Hoá ra mộng dữ thêm đau chết người!
Khóc ghen còn tưởng tức cười
Nửa chừng trong héo ngoài tươi xuồng chìm
Nửa đêm đốt đuốc tìm chim
Nhìn xuôi nhìn ngược bóng kim... chống trời?
Bóng ta còn mãi tả tơi
Bóng người còn mãi hụt hơi xé rào
Hồn bọ ngựa xác cào cào
Buồn theo dế nhủi lạnh đào gò dưa
Trôi hoài trong tiếng võng đưa
Buồn tay ngứa cẳng chơi chưa đã đời
Tham dư giành hết chỗ ngồi
Ghế dành lâu mục mối đòi... quê hương!
Mối thừa tướng, mối quốc vương
Bò qua bò lại như tuồng hát rong
Tưởng như có tưởng như không
Mênh mông sóng dữ lòng vòng gió ngoan!
Chưa cười đã khóc đã than
Cao đầu ưỡn ngực dọc ngang mất đầu
Bể dâu còn lại bể dâu
Xanh môi xanh mắt xanh sầu xanh xương
Xây chi lắm cổng lắm tường
Đến khi lửa cháy quên đường chạy ra
Cháo rau tương muối dưa cà
Có khi không bệnh như hoa dại bền
Có khi rủi có khi hên
Khi cần nhớ mãi khi quên vội vàng!
Khi đám cưới khi đám tang
Bộ đồ đen đóng hai màn cũng ngon
Bùn lầy phủ kín gót son
Gót son giữ được da non dịu dàng
Kiện ai ai kiện: xin khoan
Củ khoai con kiến rõ ràng đã như...

Luân Tâm

MD 03/20/06
 
R
 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 19:35:03 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:49:57
0
 
94. đợi chờ

Nhớ những chiều mưa những đợi chờ
Nghe lòng thấm lạnh hồn bơ vơ
Người yêu bé bỏng sao chưa đến
Để những con đường buồn như thơ?

Chẳng lẽ em đang bận gội đầu
Chờ cho khô tóc lỡ mưa mau
Mà thôi! Có đợi nhiều thêm nhớ
Thêm mộng mơ đầy mắt trăng sao!

Tiếng sáo bên trời gợn bóng mây
Dáng đi yểu điệu tóc không cài
Buồn bao nhiêu cố đừng thèm khóc
Chút nữa vui mừng gặp... áo bay!

Chẳng lẽ em quên hẹn với mình
Hay em mặc áo mới trắng tinh
Mưa làm ướt áo làm em khóc
Em cũng buồn thương cũng nhớ mình?

Chẳng lẽ mình về không có em
Đèn lên phố vắng vẫn trông tìm
Bàn tay thương nhớ trăm nghìn mộng
Anh vẫn chờ em với bóng đêm...

Có thực là em? Hay anh mơ?
Khói sương choàng áo gót tiểu thơ
Mặc trời giông bão, không buồn nữa
Em đến như tiên em là thơ...

Luân Tâm

MD Thu ’98
 
 R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 19:37:37 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 16.11.2007 03:52:33
0
 
95. hết hơi

Núi tan rừng rã mây rơi
Biển sôi trường hận sông sôi mộng lành
Hoa đau hết mật để dành
Sâu nuôi phấn dưỡng đau cành không chim!
Lửa trần cháy sém áo tiên
Nửa đêm trăng khóc trước hiên đợi chờ
Thất tình hờn nhạc giận thơ
Đường mưa đường nắng chia bờ tương tư
Nước trong bỗng đục quá hư
Dòng trôi dòng nổi đau như dòng chìm!
Chỉ mành sợ lạnh lỗ kim
Phơi càng kiến cánh lim dim mắt cò
Đếm hoài cát nhỏ bụi to
Chia cơm hành khất bo bo mang về
Giận ai mây bỏ sơn khê
Thương đi tay trắng ghét về chân không
Nửa đời vượt biển lội sông
Nửa đời đất khách nát lòng cố hương
Nửa đời thiếu nợ văn chương
Nửa đời tù tội nửa tương thiếu cà!
Tàn đêm lửa cháy tình ca
Tàn ngày trở mặt thịt ta bỏ mình!
Chiều thương thay áo bẹo hình
Vào ra cửa gió nửa tình nửa tang
Cuồng tâm quái ngữ nghênh ngang
Hai con mắt rớt hai đàng trắng đen
Bến nào lạ? Thuyền nào quen?
Vòng say trốn kiếm tắt đèn không yên!
Càng no càng đủ càng ghiền
Tai to mặt lớn tham thiền vô tri
Lên voi xuống chó cũng tùy
Sát bờ hố thẳm không ghì ngựa điên
Tan mồ nát mả tổ tiên
Vườn mây nhà khói tổ chim nở bùn
Muỗi trong mùng muỗi ngoài mùng
Máu khô hết máu vi trùng ăn nhau!
Xe trước chậm xe sau mau
Giật mình còn tưởng chiêm bao gạt mình
Nửa đường cầu ván sút đinh
Dành hơi ấm bụng thuyền tình hết hơi...

Luân Tâm

MD 05/24/06

R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 19:41:35 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 17.11.2007 21:01:17
0
96. bóng lạnh

Thân gửi Nguyễn Bửu Thoại & Ngọc Sương

Cánh Cửa Chân Mây đợi chết chờ
Nghìn xưa bóng lạnh hết hồn thơ
Nghìn sau khóc lấp sông dời núi
Hay khóc đòi chồng mộng cháy mơ


Mưa đêm túi lạnh ny lông
Xác người chết trận còn trong chuyện dài
Đau lời đắng ý chữ cay
Kiến đen kiến đỏ loay quay chia mùi!
Gió đưa mây tới trăng lui
Người đi bóng lạnh kẻ ngồi trống trơn
Còn lòng sâu huyệt nào hơn
Người đau dấu mặt người hờn nằm co
Con côi níu bóng con đò
Lênh đênh không bến dặn dò như không!
Đưa người nước ruộng về sông
Đón ta không nước sợ lòng khói bay
Núi sông bên ấy bên nầy,
Nào đâu ở tận bên Tây bên Tàu?
Ngựa què da cũng xanh xao
Thôi! Đi... Thôi! ở...? Chiêm bao khóc người
Người không ta có buồn cười

Biết đâu chỗ đó không người không ta
Buồn không cửa mở tha ma
Gào ma khóc quỷ quê nhà biển sâu
Người đi vất hết áo sầu
Ta về đeo cái dãi dầu...chưa thua
Mưa như nắng? Nắng như mưa?
Nhớ quên câu chuyện đời xưa bây giờ
Có lòng không sức không cờ
Có cờ không cán còn ngờ dây treo
Sương rừng hôn lính mốc meo,
Lòng bom mắt đạn ghét yêu vô thường
Lính mồ côi đói chiến trường,
Nghìn năm máu vẫn màu tương chấm cà!
Mồ đau mả khóc ông bà
Tự do đỏ lửa hay là bão ngông
Vợ con cha mẹ nát lòng
Ai thèm mơ ước nằm trong quan tài
Gió tan hoa dại cỏ may
Gió tan cát bụi thở dài tan xương
Đêm đoạn trường ngày đoạn trường
Xin cho con vợ bình thường... ngược xuôi!

Luân Tâm

 
MD 04/09/06
 
 R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 19:45:10 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:30:47
0
97. em

Nuôi bướm trồng hoa giữ hương lành
Ngày đêm thơ thẩn mộng trời xanh
Áo em còn nhuộm vàng hương lúa
Còn nụ hôn ngoan nhớ để dành…

Theo em đến cuối đất cùng trời
Vẫn còn xa cách còn lẻ lỏi
Muốn khóc mà sao không khóc được
Sợ em bắt gặp thực khó coi!

Có lẽ em đùa giỡn cho vui
Cho anh được gần mắt gần môi
Rồi lại lạnh lùng như tượng đá
Làm anh chết đuối... tưởng hết rồi!

Em lại cứu anh lại hẹn hò
Áo màu anh thích em mặc cho
Chiều vui mi chớp dài âu yếm
Hơi thở liêu trai... hay giả đò?

Rồi bỗng tan nhanh giọt xuân hồng
Con đường hò hẹn cũng hư không
Nụ hoa mắc cỡ còn ngơ ngác
Biển đã mịt mù bỏ mặc sông!

Màu núi màu mây thật gần xa
Như màu kỷ niệm, màu chăn hoa
Một đêm tình tứ long trời đất
Gối bướm ngọt ngào dệt tình ca

Để lạnh chân tay lạnh mắt môi
Lạnh đau nát ngực lạnh thấu trời
Lạnh đường hoa héo nghìn năm trước
Lạnh bóng tương lai bước rã rời!

Bỗng lại nói cười lại thân quen
Lững lờ, nũng nịu tên gọi tên
Mười năm gối mộng tay trốn kiếm
Chết khát mấy đời được xưng... "em"!

Thương núi yêu rừng thích nai tơ
Còn trời còn đất còn mộng mơ
Còn mê... còn giận... còn thèm được...
Thôi! Chớ giả vờ... tội tình thơ!

Luân Tâm

MD 11/18/05
 
 R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 03:56:57 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:32:48
0
98. duyên quê

Chim xanh tha cọng lúa vàng
Bay về tổ ấm bay ngang vườn cà
Khói cơm gửi chút tình ca
Thơm cành hoa trắng la đà bóng mây
Mặt trời ôm trái men say
Vào đêm chăn gối quên ngày trông mưa!
Quên cơm áo quên cày bừa
Quên ao nước đục quên trưa khát thèm
Ngại gì tối lửa tắt đèn
Ngại gì người lạ người quen xì xào
Thương mưa nhớ nắng ngọt ngào
Trời sinh đất dưỡng chiêm bao gọi tình!
Đã từng thề hứa ba sinh
Ấm no lận đận có mình có ta
Đơn sơ mặt vẫn như hoa
Áo như mây khói thướt tha đứng ngồi!
Thương lá trầu thương miếng vôi
Thương đôi đũa bếp thương nồi tép rang!
Thương lá xanh thương nhụy vàng
Thương từng hạt gạo mới sàng thơm tho
Thương chuối khô để dành cho
Ngày vui đón Tết điệu hò đẹp đôi
Thương đòn bánh tét mâm xôi
Thương con gà luộc thương nồi cháo hoa
Thương hiền dịu, thương thật thà,
Tảo tần khuya sớm gần xa mộng lành
Phải chi không có chiến tranh
Cũng còn một chút trời xanh hẹn hò!
Còn sông nước ngọt chờ đò
Còn cây đa cũ dặn dò chở che
Còn ruộng lúa còn lũy tre
Còn đi đám cưới còn nghe hát đình
Còn mắc cỡ chuyện chúng mình
Còn bao bông súng lục bình giữ hương
Để dành lúc ngặt chấm tương
Và tô cơm nguội... tát mương be bờ
Nước trong cá lội lững lờ
Cơm ngon canh ngọt sẳn chờ... ngày mai!
Còn gốc ổi còn gốc xoài
Nắng trưa gội tóc hong hoài khoe duyên
Người như tiên... bóng như tiên...
Hoa vàng bướm trắng mộng riêng hai người
Yêu tiếng nói mê giọng cười
Nửa đêm thức giấc chưa mời đã... say!

Luân Tâm

MD 01/07/06
 
 R


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 03:58:15 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:35:02
0
99. khóc trong mắt cười

Lỡ đường héo bóng khô cây
Lỡ thời héo thợ khô thầy sạch rơm!
Tình hờ còn chút gửi thơm
Hồn đi xác đến xin cơm nhà quàn
Cua đồng cua biển thở than
Ngày tàn nắng mỏng đêm tan sương dầy
Cởi buồn xưa trói vui nay
Nửa chừng bỗng khói quái thai quái hình
Chân trời góc bể vô sinh
Vô công vô đức vô hình vô vi
Nửa muốn ở nửa muốn đi
Nửa thương nửa giận nửa ghì nửa buông
Chân mây lòng gió quê hương
Chập chờn đất khách đau vương sông dài!
Chợt nhìn môi rượu đã say
Gom bao tóc rụng xây đài tương tư
Về gom hết gió hết mưa
Chưa tròn câu chuyện đời xưa tuyệt vời
Xin được khóc trong mắt cười
Ân cần vá áo cho người đỉa đeo
Ngẩn ngơ gốc mít ao bèo
Tan xương vườn cũ còn treo áo bùa
Lẽ nào chưa sáng đã trưa
Chưa đêm đã sáng chưa đua đã rồi ?
Cóc thương giúp kiện Ông Trời
Tội không còn miệng gửi lời trầu cau
Hết mồi câu bóng chiêm bao
Cá nằm trên thớt lệ trào... canh chua
Thua quá được? Được quá thua?
Có như không có? Rồi chưa chưa rồi ?

Luân Tâm

MD 05/22/06
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:38:11
0
 
100. lạnh


Còn biết về đâu? Đã hết hơi?
Sương tàn đêm lạnh hết sao rơi
Em đi anh cũng thành nhang khói
Không thể nhờ trăng nhắn một lời...

Xin chút hương xưa thật bình yên
Như hoa mai trắng bướm khoe duyên
Như mùa thu cũ trăng hiền dịu
Như gót hoa hồng thơm tóc tiên

Từ nay không thể gọi tiếng yêu
Mưa nắng tàn phai hết áo chiều
Gió cát làm đau mầm hoa cỏ
Ai biết dỗ dành biết nâng niu

Chữ nghĩa cũng tan biến âm thầm
Tay chân để bụi bám nhện giăng
Chuyện lòng không dệt thành thơ mới
Hồn cũng tan rồi khỏi viếng thăm!

Mộng ước nào dành cho thế nhân
Nghìn sau áo vẫn còn hương xuân
Sợ đường khổ lụy đời đen bạc
Than khóc tội tình tủi... cố nhân!

Anh suối nghìn xưa lạc mất nguồn
Quằn quại ôm triền đá ngóng sương
Còn hạt mưa rừng về thăm viếng
Còn chút ngọt ngào mây tiếc thương?

Em đi sông biển cũng long đong
Bao đêm chăn gối rượu thương hồng
Bao nhiêu thơm ngọt say tình điệu
Sao nỡ treo tình cửa... hư không?

Không đợi cùng đi? Không để dành ?
Xin cho vài phút... Đừng bỏ anh
Xin kịp chỉ đường xin hẹn lối
Kiếp khác cưng hoài không dấu quanh!

Sợ con thơ dại sớm mồ côi
Bể hận mênh mông che mặt trời
Sống chết hai đường đều đứt ruột
Bạc đầu sóng nước lạnh lùng trôi!

Đầu óc vỡ tung lạnh mười phương
Lạnh trong xương tủy lạnh chiếu giường
Hương thừa bóng cũ trêu chăn gối
Mưa gió đào sâu biển đoạn trường

Thoi thóp cuối bờ muối biển khô
Hồn tan theo hương áo mơ hồ
Bàng hoàng nghe núi than rừng khóc
Trăm nhớ ngàn thương chỉ là... mơ?

Luân Tâm

MD 08/08/05

R

LuânTâm: Thi Sĩ Chung Tình

Lãm Thúy

Ngày kỷ niệm Chúa ra đời cũng sắp đến, Lãm Thúy gửi bài viết này đến quí vị, cũng coi như một món quà để đêm thêm đầm ấm, tình thêm thiết tha, nghĩa thêm mặn nồng.

Nói vậy, chắc quí vị cũng đoán được là Lãm Thúy sắp mời quí vị đi vào cõi thơ của ai. Xin thưa, lần này thì quí vị đoán đúng. Chúng ta sắp đi vào cõi thơ SIÊU THỰC của nhà thơ chung tình: LUÂN TÂM.

Thiển nghĩ thơ tình Luân Tâm phảng phất chút gì của tính thái quá: đau khổ thái quá, say đắm thái quá nồng nhiệt thái quá, gợi cảm thái quá…Hình như đôi lúc có những ngôn tự nồng đượm gối chăn, bay bổng cảm xúc, nên trong một góc cạnh, chừng hạn nào đó, có thể gợi lên trong lòng người đọc cảm nghĩ e thẹn, bối rối…

Thử đọc:
Dìu nhau lên đỉnh non cao
Sương rơi gió thoảng, hôn nhau điên cuồng
Nổi trôi tận suối, tận nguồn
Mò trăng đáy nước, tìm hương ven đồi.
(Ngọt Ngào, L.Tâm)

Chỉ bốn câu thôi mà diễn tả được cả một trời cực lạc. Suối nào, nguồn nào chìm đắm, nổi trôi? Trăng nào mò nơi đáy nước? Hương nào tìm chốn ven đồi? Thật là những ẩn ngữ tuyệt vời! Mấy câu thôi mà chứa đựng biết bao điều kỳ thú, tha hồ tưởng tượng, tha hồ mộng mơ…
Ngừng một chút ở đây để nhắc về một nhà thơ lừng danh: Lưu Trọng Lư. Người ta biết về ông qua những TIẾNG THU, MỘT MÙA ĐÔNG với:

Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô


Hoặc:
Đôi mắt em lặng buồn,
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng…

Chứ ít ai biết đến một bài thơ thật NGƯỜI mà ông đã viết.

Chắc quí vị biết mấy ông thi sĩ đời xưa ngon hơn thi sĩ đời nay nhiều! Họ có thể bỏ nhà đi lang thang một thời gian dài mà trở về vợ chẳng dám nói gì. Cụ Lưu Trọng Lư ta như vậy đó, mãi đến khi:

Trông nàng môi nhạt màu son
Giật mình ta nhớ vợ con ở nhà

May phước, chứ nếu cô ca kỹ này mà môi thắm hoài thì thi sĩ nhà ta đâu có chịu trở về nhà để:
Ngoan ngoãn như con cừu non dại
Cỏ quanh vườn cắn mãi còn ngon !

Lãm Thuý đọc bài thơ đó rất thích, nhất là hai câu cuối:

Đêm nay, hoạ có mình ta
Đốt hương trầm cũ chờ ma dạo đàn.
(Giang Hồ, L.T.Lư)

Thích thì thích thật đó, nhưng cứ tủi thân hoài, vì người vợ chỉ là hình ảnh nhạt nhoà, héo úa… Hèn chi các cụ ta hay nói: Văn mình, vợ người. Cái cảm giác tủi thân cứ bám theo mình mãi, cho đến khi cái ông thái tử bên Anh Quốc cưới vợ. Một cô bạn nhận xét: “Em thấy quá thất vọng khi ông lấy một người đàn bà già nua, xấu xí như vậy, trong khi bao nhiêu người phụ nữ trẻ đẹp đang chờ ông ngỏ lời…” Lãm Thuý không đồng quan điểm này, trái lại, thấy vui mừng và thêm lòng tự tin. Ít ra điều đó cũng nói lên được rằng có những người đàn ông trên đời này yêu người đàn bà vì tính tình, vì sự hòa hợp.

Đến khi đọc thơ Luân Tâm, Lãm Thuý thật sự yên lòng. À! Thì ra trên đời cũng còn những người đàn ông yêu mãi một người đàn bà, dù cả khi người ấy ốm đau, hoạn nạn, không còn tự chăm sóc được cho mình. Đẹp đẽ thay! Cảm động thay! Đáng quí thay!

Có lẽ tình yêu đó được nuôi dưỡng từ những ngày đầu nên thơ, lãng mạn:

“Cõng em qua phố, đường trơn quên về
Nghĩ mình chân đất, áo quê
Bây giờ bỗng được cận kề Tiểu thư
Cảm ơn mưa đã nhân từ
Khiến nàng tiên đẹp không từ chối ta,
Vui cùng trời đất bao la
Em cười e thẹn, thịt da thơm lừng.
(Đời Còn Hoa – Luân Tâm)

Thật là những câu thơ chân thành, hồn nhiên, làm Lãm Thuý tưởng tượng nhà thơ siêu thực của chúng ta lúc ấy mở rộng hết những giác quan ra mà thưởng thức cái diễm phúc bất ngờ ấy. Chỉ cảm ơn cơn mưa thôi còn chưa đủ, phải cảm ơn cả đôi guốc cao gót nữa đó nghe thi sĩ!

(Người bạn cùng sở nghe Lãm Thuý đọc thơ, buột miệng nói: Không thịt da ai thơm bằng vợ Luân Tâm. Làm Lãm Thuý nhớ đến Nàng Hương Phi.)

Đùa chút cho vui, trở lại với tình yêu thắm thiết ấy là nỗi nhớ thương tràn ngập, đắm say:
Nhớ tiếng cười vui như gió xuân
Nhớ bàn tay nhỏ, dáng thiên thần
Khói sương thơm tóc mơ tình sử
Giọng nói chim ca, bước ngập ngừng!

Cười vui như gió xuân, dáng như thiên thần, tóc thơm sương khói, giọng nói du dương, bước đi yễu điệu, quả là một giai nhân tuyệt sắc, vậy mà chưa hết đâu, nghe tiếp đây nè:

Gặp gỡ mùa thu, áo mộng nào
Hàm răng tình tứ nhớ thương sao
Về mơ sao rụng hôn dòng tóc
Đầm ấm vòng tay, thơm má đào!
(Hương Nhớ - Luân Tâm)

Thấy chưa? Tình yêu nồng nàn ấy còn nuôi dưỡng bởi những niềm khát khao nóng bỏng đắm say:
Đường cũ trăng xưa, đêm ngại bóng
Thương nhớ điên cuồng nát thịt da!

Thật là một cách diễn tả cực mạnh. Chỉ có thịt da thương nhớ thịt da mới tan nát điên cuồng đến vậy. Khủng khiếp!

Cũng chính vì thế mà yêu một kiếp còn chưa đủ, mà phải:

Xin cho một chút hương chăn gối
Kiếp khác tìm nhau sẵn để dành.

Anh Luân Tâm làm Lãm Thuý nhớ đến Tây Du Ký. Đọc truyện ấy, có một chi tiết thật hấp dẫn:

Đó là những loài cầm thú, dù tu luyện đến mức thành yêu, cũng không thoát khỏi chữ TÌNH, nên hằng năm, chúng hội họp về một cái hồ, khóc thương những tình nhân cũ đến nỗi hộc máu ra, hồ đó gọi là THẤT HUYẾT ĐÀM. Lãm Thúy thích quá, có làm bốn câu thơ như sau:

Nhỏ lệ tình chung: Thất huyết đàm
Chữ tình, ai hẹn mấy trăm năm
Thế gian có kẻ lòng như đá
Chẳng lẽ còn thua cả thú cầm?

Mấy con yêu nhền nhện ấy tìm người yêu cũ của cả 500 năm trước, bởi vậy gặp ngài Tam Tạng đẹp trai mới nhìn lầm đó thôi! Ai không tin về đọc lại sách sẽ chứng nhận ngay.

Trở lại với tình yêu bền bĩ đời đời , kiếp kiếp của tác giả tập thơ HƯƠNG ÁO sắp xuất bản , ta thấy anh yêu mưa vô cùng, bởi mưa là băng nhân (là ông mai bà mối ấy mà) .

Cũng bởi có cảm tình đặc biệt với mưa như thế nên nhà thơ lãng mạn này đã viết:

Mưa từ biển cả về sông
Ruộng vườn vẫn đợi, một lòng nhớ mưa.
Và mối tình thuỷ chung như nhứt ấy, quả hiếm có trên đời, khi tác giả làm thơ không phải vì danh vị thi sĩ mà chỉ vì chút lòng thành khẩn, muốn đem tình yêu thương say đắm, không đổi dời trải lên trang giấy, làm tặng vật cho người vợ yêu quí bệnh hoạn, hiểu vậy, ta sẽ không còn ngạc nhiên nữa khi đọc những vần thơ có tính cách riêng tư ân ái quá nồng đượm, quá say sưa:

Yêu nhau nghìn kiếp vẫn ngọt ngào
Sơn cùng thuỷ tận vẫn tìm nhau
Hoa thơm, bướm đẹp chờ âu yếm
Tay vẫn mừng tay, ôm chặt mau
Chơi vơi sóng mắt đêm hò hẹn
Hôn thật tham lam đến bạc đầu.

Đọc thơ Luân Tâm, ta có cảm tưởng như tình trong tim Anh đầy quá, dù viết ra bao nhiêu cũng không cạn bớt chút nào. Người ta thường nói hạnh phúc là những gì tầm thường, chỉ khi nào mất đi rồi ta mới biết là đã có nó. Anh Luân Tâm hơn người ở chỗ biết ngay khi cõng hạnh phúc trên lưng, và quí nhất là đã không coi là gánh nặng, dù niềm hạnh phúc kia giờ đây chỉ còn trông cậy vào sự chăm sóc đầy nâng niu của Anh để nuôi dưỡng lòng tin yêu mà trường tồn. Lãm Thuý muốn nói riêng với nàng thơ muôn đời kiều diễm của Anh Luân Tâm rằng dù chị chẳng may bị bệnh tật, nhưng quả thực chị là một người đàn bà diễm phúc như một câu nói của ai Thuý không nhớ tên, nhưng vẫn nằm lòng:

“Tình yêu là toàn bộ vĩnh cửu của cái đẹp. Rằng cái gì đẹp thì vẫn đẹp ngay khi đã uá tàn.”

Lãm Thuý nói tràn lan, nhưng cái điều chính yếu nhất vẫn chưa nói: Đó là tính siêu thực trong thơ Luân Tâm. Thật ra, theo ngu ý, thơ của Anh chú trọng về sự diễn tả dồn dập, gần như rượt bắt ngôn ngữ, muốn thống lĩnh nó, như nhà thơ DƯƠNG QUÂN đã hoa mỹ gọi là “Pháp thuật của tay phù thuỷ Luân Tâm” và làm cho những từ ngữ cũ kỹ, tầm thường biết “Ca múa đẹp lạ lùng” (Nói vậy còn ai nói gì được nữa!)

Có lẽ Luân Tâm sợ chữ nghĩa không chuyên chở hết những cảm xúc tuôn trào lai láng trong lòng nên đã cố ý dùng nhiều tính từ, trạng từ, so sánh, ẩn dụ,… Những mỹ từ ấy khiến thơ Luân Tâm trở nên mông lung, huyền ảo. Chính ra cõi thơ ấy vừa có vẻ siêu thực mà lại rất thực như nỗi đam mê, như tình yêu, như lạc thú, như lòng biết ơn, như hạnh phúc, sự tận tuỵ, niềm ân ái … (Chết! Lãm Thuý bị lây bệnh Anh Luân Tâm rồi!)

Nhớ lại trong bài thơ Một góc đời riêng, Lãm Thuý có viết:

Hạnh phúc dường như nói để chơi
Phải chăng không có thực trong đời?
Mai này ai gặp, làm ơn nhé
Gửi chút hương đời xuống mộ tôi!

Theo đà này chắc Lãm Thuý không cần phải đợi xuống mồ mới ngửi được hương hạnh phúc! Hương hạnh phúc bay ngát trong thơ Luân Tâm.

Dĩ nhiên, thơ Luân Tâm còn rất nhiều điều để nói: Về lòng hiếu thảo (Khi có được nhà cửa khang trang đã xót xa nghĩ đến cha mẹ đã qua đời), về nghệ thuật tạo hình ảnh, gây ấn tượng mạnh mẽ,…

Rất tiếc, Lãm Thuý chỉ “Cưỡi ngựa xem hoa", đành lướt qua bao nhiêu hương sắc tuyệt vời. Chịu thôi!

Cũng đã hết một nửa ngày bỏ Ông Táo lạnh. Mong rằng sẽ đem lại chút niềm vui cho quí vị những ngày cuối năm.

Kính chúc quí vị một mùa Giáng Sinh an lành và tương kính như tân.

Thân kính,

LÃM THÚY
(Maryland, mùa Giáng Sinh 2006)

***
Gọi Là Một Chút Hồi Âm

Kính nữ sĩ Lãm Thúy,

Khi được hân hạnh đọc bài “LuânTâm: Thi Sĩ Chung Tình", tôi rất “sững sốt kinh hoàng” vui buồn lẫn lộn dữ dội như bị địa chấn.

Cuối cùng không cầm được những giọt lệ già nua tưởng chừng đã khô cạn từ lâu. Chưa hề có ai “nhìn thấu một phần ý nghĩ bên trong” của thơ tôi như thế. Tôi bị chới với ngộp thở. Khi bình tỉnh lại một chút, tôi bỗng “quá giận” nữ sĩ tài hoa nầy bởi lẽ từ lâu tôi vẫn thường cố ý cài trong thơ mình những mã số bí mật chằng chịt quấn quít trong niềm hạnh phúc tình yêu kỳ diệu tuyệt vời & mong manh nửa thực nửa mơ nhằm dỗ ngọt người vợ quá hiền thục nhưng quá bạc phước và chính mình. Nay bất ngờ bị đưa ra ánh sáng “cho khắp người đời thóc mách xem!” (T.T.K.H)! Nhưng đồng thời tôi lại bị ngay nét “bút thần” của cô lôi cuốn vào một thế giới quá lạ kỳ diễm ảo từ chân trời Lưu Trọng Lư đến chuyện tình ngang trái của Thái Thử Charles ở Anh Quốc, đến giai nhân “thơm” tài sắc huyền thoại Hương Phi trong Hoàn Châu Cát Cát, đến hận tình huyết lệ sử ở Thất Huyết Đàm trong Tây Du Ký... Rồi ngơ ngác trở về thế giới huyền hoặc xa xôi hư ảo của mình:

"Ảnh ai mà nhặt lên thờ,
Nhìn đi nhìn lại còn ngờ là ta!”
(Xanh Môi, L.Tâm)

Chính dòng lệ chiều tàn muà đông đất khách quê người đã cuốn trôi hết những cảm giác giận dỗi buồn phiền vì “cõi lòng bí mật phần nào bị bật mí” để nhường chỗ cho lòng biết ơn vô hạn (rất may nữ sĩ không có thì giờ, sợ để Ông Táo lạnh quá lâu bị quở, nếu không thì e rằng...). Cũng không dám “thấy người sang bắt quàng làm họ” gọi là tri kỷ tri âm gì! Tiếng nói và ngòi viết bỗng trở chứng không chịu theo tâm ý mình nữa rồi? Bây giờ mới thực thấm thiá thế nào là “thư bất tận ngôn, ngôn bất tận ý"!

Xin vô vàn cảm tạ nữ sĩ. Thân chúc nữ sĩ & quý quyến một mùa Giáng Sinh và Năm Mới mọi điều an bình tốt đẹp hạnh phúc tuyệt vời nhất.

Rất thân mến.
Maryland ngày 25-12-06

LUÂN TÂM

 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2009 04:12:01 bởi Viet duong nhan >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:40:27
0
 
101. không xa không gần

Cá bơi ngược khúc sông buồn
Nước xưa lạnh quá mất đường nước sau
Trôi cũng đau, nổi cũng đau
Xác xơ mưa nắng khát khao cội nguồn
Sợ buồn ngựa bứt dây cương
Băng rừng lội suối qua truông, qua đèo!
Rêu mờ vách đá cheo leo,
Trăng mơ tròn tuổi sao nghèo mờ sương
Tình xưa nghĩa cũ vấn vương
Về thăm ruộng lúa tìm hương đòng đòng
Lần theo triền núi ven sông
Xem chim làm tổ xem ong xây thành
Lạc đường lẩn quẩn loanh quanh
Vướng tay, quấn cẳng chưa đành nằm co
Vẫn buồn vẫn khổ vẫn lo
Đau cây rụng lá thương cò rụng lông!
Sợ cạn suối sợ lấp sông
Ghe không đường đến cá không sống còn
Sợ biển cạn, sợ non mòn
Rượu thề trăng hứa môi son ngỡ ngàng!
Tuyết sầu đất khách lang thang
Nửa đời gió bụi hoang mang, nhục nhằn
Đêm cắn răng ngày cắn răng
Gừng cay muối mặn uống ăn mơ hồ
Nơi nào hoa cỏ còn chờ
Nợ duyên kiếp trước, bây giờ vô duyên
Biệt ly đâu phải chuyện riêng
Hai người đứt ruột dở điên dở khùng
Bứt dây thì phải động rừng
Gió mây sông biển đều cùng xanh xao
Sóng sầu cuộn hết trăng sao
Tình sầu cuộn hết áo màu hoa tươi
Đất sầu đá tủi chia phôi
Chùa xưa đình cũ mồ côi nhang đèn!
Tưởng trời sập lắp biển đen
Tưởng người tắt lửa tưởng đêm gục đầu
Hồn hoang dẫm nát tinh cầu
Long đong núi lở lao đao sông bồi
Lầm đường lạc bước nổi trôi
Tiếng mưa tắt nghẹn bên trời dọc ngang
Lá chưa xanh vội úa tàn
Tre khô măng vẫn mơ màng đất đen
Chim xanh bóng nhớ mây quên
Vôi khô trầu héo bắt đền... gốc cau?
Lạ lùng nắng cháy ngõ sau
Mưa tan nẽo trước chiêm bao không nhà
Không tròn? Không méo? Không là...
Bờ mê bến giác không xa không gần ?

Luân Tâm

MD 01/18/06
 
 




NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:43:19
0
 
102. trăng người gió hoa

Thân tặng Lâm Thanh


Hôm qua khế rụng chanh cười
Hoa trôi sóng đón bèo vùi bóng đưa
Hôm nay ngọn cỏ gió đùa
Đất đau nước khóc non mưa dấu người!
Lên voi què xuống chó đui
Còn hương tấm mẳn ngon xôi ngọt lòng
Mây ngoan trắng biển chiều hồng
Tình ngoan ấm lạnh bão giông sập giường
Nửa ngày nhớ nửa đêm thương
Bồng em xay lúa ủ tương vo chè!
Yêu quá điệu chưa kịp khoe
Chơi vơi nước lụt nhớ bè tập bơi
Người thích lỗ kẻ sợ lời
Cá kèo nhảy nhót thòi lòi run chân
Cua đồng yếm trắng mu trần
Hay là sam biển đeo xuân ngậm cười ?
Trăng lên đám bắp… Trời ơi!
Gió lên vườn cải áo tươi vàng mình
Đi ru tình đứng dâng tình
Vai cưng tóc dỗ môi nhìn mắt lôi
Nửa xô nửa đẩy nửa mời
Giữ cười buông khóc... trăng người gió hoa!

Luân Tâm

MD 09/08/06
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:46:17
0
 
103. không nhớ tên

Giọt nắng cuối cùng cũng đã tan
Sương chưa về kịp vớt đò ngang
Người đi tuyết nhuộm phai màu tóc
Chưa biết về đâu bước lỡ làng!

Khói cũ còn vương mái tranh nghèo
Bầy chim én nhỏ cũng buồn theo
Chiều xuân xuôi ngược hai dòng nước
Một chút thơ ngây cũng... bọt bèo!

Tay đã xa tay lòng xa lòng
Bờ vai hư ảo mắt hư không
Đêm nay bếp lạnh tro tàn hết
Thơ thẩn tìm trăng gửi nhớ mong

Mưa không hò hẹn cũng trở về
Giọt ngắn giọt dài thêm tái tê
Xin gửi cho nhau màu chăn gối
Để bớt hoang vu bớt não nề!

Bao đêm thức trắng nhớ trăng tàn
Nghe tiếng côn trùng lạnh thở than
Nghe mình mục rã như tro bụi
Hoa dại xây mồ cạnh cỏ hoang!

Có phải mặt trời đã ngủ quên
Thế nhân quờ quạng kiếp tội đền
Đường mây mờ mịt trăng quên gió
Rừng núi gục đầu... không nhớ tên!

Luân Tâm

MD 02/23/03
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:48:17
0
 
104. của nhau


Sóng bên ngoài gió bên trong
Em như mỗi bữa mà không cũng ghiền
Ngon lời khen dại khen điên
Như hương như ngọc như tiên như thèm!
Quá mê em cũng là em
Ngày đêm cũng vậy cũng quen cũng từng
Để đèn đâu phải quá cưng
Tắt đèn đâu phải bến xuân tối mò
Tay nào duỗi chân nào co
Trèo tường giả bộ tự do đi về
Áo không đói tóc no thề
Ruộng chưa nước ngập vỡ đê nghiêng vườn
Hơi ngừng thở nuốt giọt sương
Bên bờ địa ngục thiên đường hợp hôn
Xác chết khát đói chết hồn
Lòng chung mưa ngọt tiếng đờn của nhau?

  Luân Tâm

MD 05/10/06
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:50:46
0
 
 


 
 
105. hắt hiu

Cũng đành nằm cạnh khóm lau
Nắng mưa lận đận phai màu ước mơ!
Người qua kẻ lại hững hờ
Bạn bè cũ mới cùng chờ trăng lên
Đàn ca có tiếng dế mèn
Vỗ về có sẵn đất đen mịn màng!
Hết buồn hết giận hết than,
Chỉ nghe gió thoảng dịu dàng hương xưa
Lối mòn kỷ niệm sớm trưa
Hắt hiu hạt bụi đong đưa tóc dài
Ngủ vùi một giấc mê say
Bao nhiêu cay đắng đọa đày trôi sông!
Không hình hài không chờ mong
Vô vi vô thức bên dòng vô sinh
Cần chi hỏi bóng hỏi mình
Vô cùng trời đất... đa tình... khói mây!

Luân Tâm

MD 02/09/03
 
 
 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 22:51:01 bởi NhàQuê >

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:53:36
0
 
106. màu đất

Em đã đi rồi chữ cùng đi
Nghĩ thương bút mực tội bút chì
Nằm trơ mắt ngóng mưa, chờ nắng
Sách vở văn thơ chẳng nói gì!

Những chuyện phũ phàng kiếp tha hương,
Mình anh nặng quá bước vô thường
Chiêm bao mòn mõi thân mòn mỏi
Em đã về quê thăm ruộng vườn?

Lệ đã khô rồi máu cũng khô
Nằm ôm sương gió ôm mả mồ
Nhớ lời nũng nịu... hương chăn gối
Em nỡ lặng im nỡ hững hờ?

Xin gửi cho anh chút ngọt ngào
Nụ hôn nghìn trước đến nghìn sau
Hương môi hương tóc hay hương áo
Đầm ấm tuyệt vời cõi chiêm bao!

Mộng thực về đâu dáng tiểu thư
Bao nhiêu chờ đợi bao đón đưa
Chỉ còn màu khói nhang hư ảo
Anh chết dần mòn trong gió mưa!

Không dám khóc ngày sợ con nghe
Đêm đêm len lén khóc sau hè
Mong chờ đom đóm đưa em đến
Áo điệu Saigòn dáng Bến Tre!

Chỉ có sương rơi gió gọi hồn
Tàn canh sao cũng bỏ đi luôn
Chân trời mây tím không chờ mộng
Em ngủ bình yên trong cội nguồn

Nghe lá rơi đầy lối đi xưa
Gót chân em lạnh giận hờn mưa
Anh xin hôn ấm đôi chân nhỏ
Bồng ẵm em về nhịp võng đưa!

Anh muốn tìm em tận cuối trời
Cùng nhau thơ thẩn đón sao rơi
Nguyện cầu kiếp khác còn chung bóng
Em vẫn thơm ngon vẫn gọi mời...

Thương con xứ lạ quá thơ ngây
Không thể xé lòng bỏ đi ngay
Anh như màu đất đen rồi xám
Giông bão mòn tan hết... đọa đày!

Luân Tâm

MD 03/03/04
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:56:42
0
 
107. chân hồng trần

Tay thơm trăng điệu chân hồng trần
Mơ hôn yếm mỏng quá phù vân
Bảy màu lưu lạc tình no đói
Nghe râu bay cánh đậu mê lưng

Con công hay múa bảy màu
Sầu ve héo nhạc hoa cau trắng hè
Cánh bay chân đậu râu nghe
Bóng mây trôi nước bóng ghe chập chờn
Buồn trong vui đục sạch cơm
Chén sành nồi đất lửa rơm đói cười!
Mòn tay níu đất vẫy trời
Gió ru tóc cỏ trăng mời áo hoa
Giấc sầu ru thịt dỗ da
Giấc sâu ru bướm quê nhà cánh non
Tơ trùng phím lạnh bồng con
Vàng phai đá nát tình tròn nắng mưa
Thơ ngõ sớm nhạc đường trưa
Gà con học gáy lá dừa ngủ quên
Đất đổi màu nước đổi tên
Chim sâu cát tắm mát đền lông tơ
Đường vui trốn học ngây thơ
Bến buồn thao thức tuổi chờ mười ba
Áo không lụa mặt cũng hoa
Ong non ngơ ngẩn mật xa sáp gần
Tay mộng trắng chân hồng trần
Vuốt ve hương thẹn ân cần nước ngoan
Mơ hôn yếm mỏng rộn ràng
Cánh run móng đói dịu dàng mắt no
Thơm từ nguồn cội quanh co
Cỏ thương che dấu chân cò lãng du
Khói buồn cay sương khóc mù
Trăng mờ nhớ sao tàn thu tiếc hè
Khoai luộc đông răng bắp khoe
Chưa nêu dựng Tết ăn chè gác cu? (1)

Luân Tâm

MD 08/25/06

1) Ca dao:
-Cu kêu ba tiếng cu kêu,
Cho mau tới Tết dựng nêu ăn chè!

-Thế gian có bốn điều ngu:
Làm mai, lãnh nợ, gác cu cầm chầu

 
 

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 04:59:24
0
 
108. mênh mông lụa trắng

~ Vô cùng thương nhớ bạn hiền Nguyễn Điền Thạnh ~


Anh đã đi rồi? Đi thực sao?
Có còn được gặp trong chiêm bao?
Ngày xuân mai nở cho ai ngắm?
Mận quí còn ai biết ngọt ngào?

Anh đã đi rồi... trán mênh mông
Tóc mây khói thuốc vẫn thơm nồng
Thanh cao trăng sáng: lòng anh sáng
Vời vợi nghìn đời, biển nhớ sông!

Anh đã đi rồi... ngõ vắng tanh
Mẹ già chống gậy đứng chờ anh
Buồn đau nặng quá: lưng còng quá
Nhang khói não nề lạnh cơm canh

Anh đã đi rồi... hoa hết hương
Bụi mờ sách cũ xoá văn chương
CHÂN TRỜI (1) Khép lại, đời xa lạ
Bướm trắng ngừng bay để tiếc thương!

Anh đã đi rồi... trả đắng cay
Bơ vơ biển rộng nhớ sông dài
Đường mưa mờ mịt ai mong đợi
Áo cũ hương tàn, áo hết bay!

Anh đã đi rồi... nắng ngại mưa
Con đường tình sử khóc người xưa
Hoàng hôn tóc rối vai sương lạnh
Đêm xuống chăn đơn sợ gió đùa

Anh đã đi rồi... hết bình minh
Chim không đua hót, gió lặng thinh
Sương thôi mơ mộng đường ngơ ngác
Cỏ úa rêu xanh tủi phận mình!

Anh đã đi rồi... khăn trắng chi
Rượu vui chưa uống sao biệt ly
Trời cao đất rộng nhiều cay nghiệt
Sao đón anh đi, chẳng nói gì?

Anh đã đi rồi... lá lìa cành
Mưa không ướt đất mộng không thành
Vinh hoa phú quí đều hư ảo
Mây cũng buồn nên mây hết xanh!

Anh đã đi rồi... gió giận mây
Đời hoang vu quá anh có hay
Con thơ vợ yếu, ai đưa đón
Mẹ đâu còn lệ khóc anh hoài

Anh đã đi rồi... hết nợ nần
Đường xưa lối cũ cũng phù vân
Thiên thu đất lạnh phai màu áo
Thơ thẩn non cao gót thánh thần!

Anh đã đi rồi hết hương xưa
Đường vào đất đỏ đau Gò Dưa,
Trịnh Công Sơn hát mừng bạn mới
Bùi Giáng tâm tình đẹp ý thơ! (2)

Anh đã đi rồi... hết trăng sao
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Phố phường hoang vắng lòng hoang vắng
Sương khói mong manh dấu nghẹn ngào!

Anh đi rồi... thôi! Hết say
Rượu ngon, thuốc quí để dành ai
Bơ vơ đất khách tàn hy vọng
Một phút sum vầy tay ấm tay!

Anh đã đi rồi... xa ...quá xa
Mênh mông lụa trắng áo Ngân Hà
Từ nay vườn chẳng còn hoa quí
Trời đất vô tình... ta khóc ta!

MD 07/25/02

1. Trước kia ba của anh Nguyễn Điền Thạnh, Bác Nguyễn Văn Đính, có chủ trương một tuần báo Chính Trị Xã Hội lấy tên là CHÂN TRỜI. Anh Thạnh là người phụ tá rất đắc lực của Bác Đính, và cũng là cây bút nồng cốt của tờ báo.

2. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và thi sĩ Bùi Giáng đều đã đi trước anh và đều được an táng tại nghiã trang Gò Dưa (Thủ Đức) cũng như Bác Nguyễn Văn Đính và anh Nguyễn Điền Thạnh vậy.


 
 

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 05:01:50
0
 
109. giả đò

Se chi lắm sợi tơ tình
Trói trời trói đất trói mình, trói ta?
Bụi mờ sương lạnh thịt da
Cõi người? Cõi quỷ? Cõi ma? Cõi thần ?
Cõi hiện sinh? Cõi phù vân?
Dằng co lẫn lộn khi gần khi xa
Mắt mờ mò mẫm nhầm nhà
Bò ra đồng cạn tìm hoa... cải trời
Nước trong nước đục đón mời
Bao nhiêu giọt nắng lả lơi thăm dò !
Ca dao tục ngữ thơm tho
Ôm lòng đất sét hẹn hò trăm năm
Người đi bụi xót chỗ nằm
Lang thang mòn mõi nghìn năm không ngờ
Thương rau má, tủi rau mơ,
Hương khô, màu chết còn ngờ ngủ ngoan!
Buồn xưa buồn mới xếp hàng
Lội sông trèo núi lên đàng chiêm bao
Nắng ngõ trước mưa ngõ sau
Đường ngang nẽo tắt xin chào thiên thu!
Trời trong rồi cũng mây mù
Khéo tu thời nổi vụng tu thời chìm! (1)
Lòng thanh thản mắt dịu hiền,
Ăn hoa mặc cỏ nằm im giả đò ...

  Luân Tâm

MD 01/06/06

1) Ca dao: “Lênh đênh qua cửa Thần Phù,
Khéo tu thời nổi, vụng tu thời chìm”


 
 

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 21.11.2007 05:04:30
0
 
110. hình như...

Nhớ quá... hình như thơm lối nầy
Hồng hoa xanh áo trắng tay mây
Sách rơi tóc thẹn chân hờn guốc
Nắng đẹp chưa lòng mưa đã bay?


Không cho theo gót sao đành
Sao còn dấu cả mắt xanh môi hồng?
Lại còn ngăn cả dòng sông,
Để cho nước lũ ngập đồng tương tư
Hình như thiếu chút nhân từ
Xa như gió biển? Gần như đã cùng
Cho dù chưa được mơ chung,
Xin đừng e lệ thẹn thùng bước nhanh!
Đường quen lẩn quẩn loanh quanh
Gần xa tan hợp xây thành tình si
Trời còn mưa nắng có khi
Mà sao không chịu cùng đi chung đường?
Thương cổng trường? Giận sân trường?
Buồn bay bụi phấn giảng đường thành thơ
Không cho đón? Không cho chờ?
Hai con bướm trắng lượn lờ bên song
Nắng ngoài hiên… mưa trong lòng
Ngày mai áo có còn hồng như môi
Hững hờ chim mộng bay rồi
Cho nên đứt ruột đứng ngồi không yên
Chiều đi bỏ nắng ngủ quên
Lơ thơ rêu úa bên thềm nhớ hơn
Chuyến xe đò trễ... trống trơn
Khói đen, khói xám giận hờn đường xa
Không quê? Không mộng? Không nhà?
Mịt mờ trôi nổi xác hoa? xác mình?
Chiêm bao vẫn điệu vẫn tình
Tỉnh ra không áo không hình không hương
Gót tiên khuất nẽo thiên đường
Mây bay lá rụng cuối vườn mưa ngâu!

   Luân Tâm

 
MD 05/12/03
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 06:56:06
0
 











111. trăm nhớ ngàn thương…

Thuở mới đính hôn gần mà xa
Tình vẫn say mê vẫn gấm hoa
Em đi dạy học trường Tân Trụ (1)
Anh ở Sàigòn nhớ thiết tha!

Sáu ngày xa cách làm sao yên
Công văn thông cáo: thấy thêm phiền
Thu vội hành trang, quên mọi việc
Cuối tuần chỉ có một việc riêng!

Vội vã mong về đến Bến Tre
Để được cùng em dạo quanh hè
Hoa bưởi, hoa cau vương đầy tóc
Hương thơm đầy áo lúa vàng hoe!

Áo mới làm duyên để anh cưng
Tóc trưa vừa gội vẫn thơm lừng
Không làm cô giáo thêm tình tứ
Anh nguyện trọn đời gọi tên Luân!

Sàigòn nắng muộn vẫn nôn nao
Anh muốn xe đò chạy thật mau
Để được gặp em, nghe em nói
Muôn đời muôn kiếp vẫn bên nhau!

Bến xe nhộn nhịp khách ngược xuôi
Lòng vẫn hoang vu... lạnh chỗ ngồi
Khói xe mờ mịt trời mong nhớ
Nhớ cả dáng đi lẫn tiếng cười!

Em vẫn giai nhân vẫn tiểu thư
Vẫn tiên vẫn điệu vẫn hiền từ!
Nghìn năm còn một vì sao đẹp
Soi sáng đời anh mặc gió mưa!

Ra khỏi Phú Lâm, tới Bình Điền,
Hàng cây heo hút, dặm đường quen
Muốn tìm điếu thuốc nhưng ngần ngại
Em đã dặn rồi, không dám quên!

Thương nhớ bàn tay nhớ bàn chân
Bốn mùa quê ngoại nở hoa xuân
Tiếng cười quê nội chim đua hót
Hoa đẹp trời xanh bướm ngập ngừng

Làm sao vơi được chút nhớ nhung
Cây cầu Bến Lức dài bâng khuâng
Muốn mua khóm chín em thường thích
Giận chiếc xe sao chẳng chịu ngừng!

Nếu có em ngồi sát bên anh
Cùng trời, cuối đất vẫn an lành
Không lo, không sợ, không đói lạnh
Vì mộng chung đôi đã được thành!

Anh kể em nghe chuyện nắng mưa
Chuyện lòng chung thủy chuyện đời xưa
Có đôi bướm nhỏ thành tiên đẹp
Thơ thẩn dạo chơi đủ bốn mùa!

Bây giờ chỉ có mình anh thôi
Xe chậm lòng đau với lẻ loi
Càng nhớ càng thương càng thương nhớ
Vai lạnh thèm tay môi nhớ môi!

Đếm từng cây số cũ ven đường
Ca dao thoang thoảng nhớ mười thương
Người xưa thương ít hơn mình quá
Thương cả trăm nghìn chưa hết thương!

Long An nóng đợi xe qua cầu
Dòng nước ngọt ngào lấp lánh sao
Những lần đưa đón em đi dạy
Tình tứ áo dài thương biết bao!

Lòng thấy lạnh giăng ngã ba đường
Chợt vui vì đã tới Trung Lương
Mận ngon chín đỏ cây đầy trái
Màu má màu môi thật dễ thương!

Chạy nhanh chút nữa... chiếc xe già!
Đến được Mỹ Tho kịp đò qua
Sông rộng mênh mông, trời gần nước
Mà sao hai đưá vẫn còn xa?

Có phải đò nầy mới xế trưa
Em về kịp lúc trời chưa mưa
Áo bay như bướm bay ngày Tết
Tóc nhớ tay anh giận... gió lùa?

Gần thêm chút nữa, chuyển xe lam
Rạch Miễu Bến Tre đường xốn xang
Đã quên mệt mỏi, quên xa cách
Đã ấm lòng vui tim rộn ràng!

Em đang giúp Mẹ nấu cơm chiều
Má ửng hoa đào thật dễ yêu
Hay đang hờn giận anh về trễ
Ra ngõ ngóng chờ, bóng đổ xiêu

Trúc Giang (2) phố nhỏ sắp lên đèn
Bao nhiêu kỷ niệm bao người quen
Biếng hỏi biếng chào thôi... xin lỗi
Giờ nầy anh chỉ dành cho em!

Không gặp xe lôi (3)... đi bộ thôi
Muốn có phép tiên bay một hơi
Đã đến bên em mừng rơi lệ
Không còn ngăn cách trong mắt môi!

Đường đến nhà em qua nhà thương (4)
Bao nhiêu ngày lễ bao bãi trường
Anh đã qua đây lòng hồi hộp
Con đường đất đỏ... tóc tơ vương!

Đã mấy lần vui mấy lần buồn
Từ nay mãi mãi có nhau luôn
Hoa vàng, hoa trắng rơi đầy ngõ
Màu áo thương yêu vẫn mặc thường!

Mái ấm Bình Nguyên (5) đã hiện ra
Hoa chào, gió gọi hương bao la
Chim hót liú lo đầy hiên trước (6)
Áo màu nũng nịu đang thước tha!

Trời đất thẹn thùng hay ghen tuông
Chợt mưa ướt tóc: càng thêm thương
Giông bão gọi nhau: hai mà một
Môi ngọt tìm môi ngỡ thiên đường!

Quấn quít bên nhau như đôi chim
Chưa vơi tâm sự đã tàn đêm
Trăm thương ngàn nhớ... say... thương nhớ
Quên uống quên ăn chỉ... bắt đền...

Luân Tâm

MD 04/08/02

1) Thuở đó, vợ tôi đang dạy học tại Trường Trung Học Công Lập quận Tân Trụ (Long An) còn tôi làm việc tại Sàigòn, cuối tuần đều về gặp nhau ở Bến Tre.
2) Trước kia, quận Châu Thành và Tỉnh Lỵ Bến Tre được gọi là Trúc Giang.
3) Một loại xe chở khách, thô sơ, có thùng gắn liền vào một chiếc xe đạp.
4) Từ trung tâm Tỉnh Lỵ Bến Tre đến nhà Ba Má vợ tôi, phải đi ngang qua bệnh viện Tỉnh.
5) Lúc đó nhà Ba Má vợ tôi ở ngoại ô Bến Tre, thuộc ấp Bình Nguyên, xã An Hội, một ngôi nhà tuy khiêm nhường nhưng rất khang trang, xinh xắn, thơ mộng, nằm giữa ven vườn và ruộng, luôn luôn có gió lộng, có hoa tươi, có nắng ấm, có chim kêu ríu rít... xa xa ẩn hiện ngôi chùa Bạch Vân như nửa hư nửa thực!
6) Ba vợ tôi có xây một gian nhà nhỏ xinh xắn ở một góc sân trước, nuôi đầy chim yến, lúc nào cũng nhộn nhịp, líu lo... ai cũng khen. Lần đầu tiên được đến đây, tôi vô cùng ngạc nhiên, xúc động, tưởng chừng như lạc vào cõi thần tiên vậy!


 

NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 06:58:56
0
 
112. một lần đi

Mai sau ta có đi rồi
Làm ơn gọi áng mây trôi khóc giùm
Đường xưa áo lạnh choàng chung
Phai màu kỷ niệm não nùng khói sương
Không tìm được lối thiên đường,
Cũng đành cúi mặt tha hương rã rời
Lá sầu riêng gói nắm xôi
Ngây thơ tưởng bóng nổi trôi thuyền tình
Mịt mờ mất nẽo ba sinh
Không hoa không bướm không mình không ta
Cho dù âu yếm thiết tha
Làm sao tìm lại lời ca tiếng đờn
Không buồn không tính thiệt hơn
Mưa đêm than khóc từng cơn nghẹn ngào
Mỏi mòn tìm một ánh sao
Dẫn đường đưa lối chiêm bao xa gần
Xứ người không có mùa xuân
Hoa mai quê cũ ân cần tóc thơm
Nợ đời nợ áo nợ cơm
Nợ tình còn dấu tủi hờn mong manh
Mây hết xanh trời hết xanh
Dáng đi mê hoặc tan thành tuyết rơi
Tiễn đưa cuối đất cùng trời
Cũng chưa nói hết được lời biệt ly!
Trước sau cũng một lần đi
Bụi mờ lối cũ còn ghi dấu giày
Vỗ về cho giấc ngủ say
Gặp nhau còn tưởng tháng ngày tân hôn
Không thể xác... không linh hồn
Biết đâu mà gửi nụ hôn đầu đời?

Luân Tâm

MD 02/14/03
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:01:47
0
 
113. đường phai nắng

Gió đau gót nhỏ lạnh đau mình
Núi biển chưa hoà thuốc trường sinh
Cỏ hoa xin giữ hương hiền dịu
Thơ thẩn gom mây kết thuyền tình!

Ấm lạnh bên nhau cũng đủ vui
Bao lần bạo bệnh, em khéo nuôi
Tù oan biệt xứ em lặn lội
Cho trái tim vàng trong nắm xôi

Tay yếu chân mềm mắt nghĩa tình
Vượt suối băng rừng núi hãi kinh
Con thơ gởi mẹ đau lòng mẹ
Em đẹp hơn thơ mộng diễm tình!

Đất khách tảo tần chưa năm năm
Mua ngôi nhà mới chưa kịp nằm
Bỗng dưng sấm chớp tan tình điệu
Bệnh ngặt giữa đường tuyết lạnh căm!

Em hoá mơ hồ anh hoá điên
Ngày đêm cầu nguyện mong phép tiên
Nhưng đường cổ tích không còn dấu
Mình khóc thương mình tủi nợ duyên!



Sớm tối bàng hoàng đau thêm đau
Đường sầu buốt giá bóng trăng sao
Em như đóm lửa than gần tắt
Anh cũng tro tàn lạnh trước sau

Cũng may còn có con hiếu ngoan
Được chút ấm êm lúc chiều tàn
Xe lăn ngơ ngác đường phai nắng
Bướm trắng bay theo hoa áo vàng

Âu yếm nhìn nhau lệ bỗng tràn
Mỏi mòn tìm mãi chút bình an
Mà sao trời đất gieo oan trái
Chưa ấm bếp hồng lửa bỏ than!

Dở khóc dở cười dở thương đau
Trăng thề rượu tiễn xin kiếp sau
Trôi theo sông suối nghìn năm trước
Tìm bóng thuyền hoa lấp lánh sao!

Tay lạnh tìm tay ấm cả chân
Nắng xuôi gió ngược dáng thiên thần
Áo xưa mây cũ hồng như má
Trời đất thơm lành tóc gọi xuân!

Luân Tâm

MD 01/24/06 (25 tháng Chạp Ất Dậu)
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:06:21
0
 
114. còn đâu?

lửa đã về trời nước bỏ sông,
đất buồn nhớ đỏ gót hư không
hoa khô mất dấu tình e thẹn
bóng điệu lang thang gió ẵm bồng...


Ta đi trên những nẽo buồn
Áo bay xa vắng sân trường trống không
Ta đi trên những dòng sông
Tóc bay thơm gió mà lòng hoang vu
Ta đi trên lá vàng thu
Mây hồng lỗi hẹn mịt mù khói sương
Ta đi tìm chút dư hương...
Nghìn năm môi lạnh thiên đường xanh xao
Ta đi tay trắng trễ tàu
Áo nâu chân đất dãi dầu hồn đau
Ta đi vào cõi trăng sao
Con đường tình sử mai sau hoang tàn!
Ta đi hờn tủi khói nhang
Mong chi bướm trắng mai vàng mừng xuân
Ta đi kỷ niệm xa gần
Chờ nhau mòn mõi mấy lần mất nhau
Ta đi trên những đường tàu
Sân ga trơ trọi một màu tối đen
Ta đi hiu hắt ánh đèn
Đất trời đảo lộn lạ quen hững hờ
Ta đi mơ chẳng thành mơ
Mộng to mộng nhỏ cuối bờ chiêm bao
Lệ đâu còn để nghẹn ngào ?
Mắt đâu còn để gửi trao mộng đầu?
Tay đâu còn để ôm nhau?
Áo đâu còn để ngọt ngào giữ hương?
Tóc đâu còn để vấn vương?
Gót đâu còn để mặt đường chờ mong?
Môi đâu còn để son hồng?
Lời đâu còn để mát lòng hương xưa?
Sức đâu còn để đón đưa?
Hơi đâu còn để nắng mưa đợi chờ?
Tình đâu còn để làm thơ?
Bóng đâu còn để thẩn thờ nhớ nhung?
Hoa đâu còn để thẹn thùng?
Mênh mông rừng nhớ mịt mùng núi thương
Chiều đông tuyết trắng tha hương
Gọi tên em... tưởng chung đường chung đôi!

Luân Tâm

MD 07/16/03
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:09:24
0





115. thơm

Thân tặng Nguyễn Bửu Thoại & Ngọc Sương

Gửi người một chút hương thôi
Mai sau còn tưởng trọn đời có nhau
Gửi người một chút mai sau
Bây giờ bóng nắng vẫy chào bóng mây

Em nằm thơm cỏ gối cây
Ta nằm thơm suối nước say gối bờ
Không đời không đạo không thơ
Không đàn không hát không chờ mối ăn!
Bên kia không tháng không năm
Bên nầy sông núi cũng bầm dập thương
Lưỡi mòn dao thịt cắt xương
Nhớ nhau khô ruộng cháy vườn hỏng xôi!
Đói hôn hết chỗ em ngồi
Yêu nghìn kiếp trước lên ngôi bây giờ
Tàn kinh tàn sử tàn cờ?
Nghìn sau thức giấc lệ mờ tình thư
Chân chim tai thỏ hiền từ
Tìm trăng giỡn bóng tương tư hết nguồn
Đi đau giông bão tha hương
Về đau động đất thèm đường chiêm bao
Sáo nâu mê áo cào cào
Đỏ môi hồng cánh chân cao cò cò
Thơm vòng kỷ niệm chưa no
Còn vương nửa tiếng dặn dò... mưa rơi!
Ta như hòn đất rã rời
Em như gà nước vịt trời rụng lông!
Không ao không vũng không đồng
Mỏi mê cuối bãi đầu sông chống chèo!
Ta như dưa chuột dưa leo
Em như củ cải muối treo để dành
Trời đông tháng giá nấu canh
Cũng thơm một bửa cũng đành bụng rau!
Có thương rồi cũng có đau
Đói no ấm lạnh ôm nhau vẫy vùng
Quên chăn quên chiếu quên mùng
Trao da đổi thịt hồn chung như tình...

Luân Tâm
MD 03/20/06




NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:14:00
0
 
116. cát bụi

Trăng lặn mà sao cũng lặn rồi
Vườn hoang, cỏ úa lạnh sương rơi
Bốn phương mờ mịt, lòng hoang vắng
Giọng nói, tiếng cười đã... xa xôi!

Chiếc lá nào rơi vương tóc ai
Bước chân chim sẻ nhớ thương hoài
Tuổi thơ đã chết theo màu áo
Ly biệt còn đau giấc mộng dài!

Cát bụi từ đâu đến chốn nầy
Nửa đời lận đận nửa đắng cay
Rượu chưa cạn chén tình điên đảo
Mấy kiếp mấy đời vẫn đắm say!

Lá đã thay màu mấy nắng sương?
Tuổi nào mộng lớn đẹp sân trường?
Hái hoa bắt bướm bao ngày nắng?
Hò hẹn mấy chiều mây cố hương?

Kiệt sức chạy theo ảo ảnh hoài
Công danh bọt biển cát lâu đài
Làm thân ốc mượn hồn mượn xác
Giông bão bọt bèo mộng tàn phai!

Sương sớm nắng chiều ai nhớ ai?
Khói mây hờ hững tóc hao gầy
Đêm đêm thao thức chờ sao rụng
Một tiếng nguyện cầu vương áo bay!

Khóc cười chi nữa cũng cô đơn
Bãi bể nương dâu nặng tủi hờn
Cánh chim trốn bão bơ vơ lạnh
Tổ ấm quê nghèo đã trống trơn!

Nước chảy bơ vơ suối lạc nguồn
Thương thân bèo bọt kiếp phong sương
Trắng tay áo đã thay màu áo
Hẹn ước chi nhiều để đau thương?

Đá cũ còn ghi dấu hẹn hò
Tóc bay chờ đợi vẫn thơm tho
Con đường kỷ niệm hoa màu áo
Sao nỡ thay tên đổi chuyến đò?

Lòng lạnh tay chân cũng lạnh rồi
Mưa chiều gió lạ nhớ xa xôi
Ngựa xe áo mão đều hư ảo
Đóm lửa phù sinh khuất nẽo đời!

Luân Tâm

MD 03/21/02
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:16:56
0
 
117. gió cát sương mù

Thân tặng A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh.

Trôi mưa phố lỗi hẹn hò
Trôi buồn sông nhớ bóng đò thương dư
Trôi em trắng hạ vàng thu
Trôi ta đen đỏ bạn thù lưỡng nan!
Chim gãy cánh cua gãy càng
Kinh cầu không tiếng kinh hoàng mưa bom
Xác cây hồn cỏ áo rơm
Gạo châu củi quế cúng cơm trái rừng!
Đêm ác quỷ ngày hung thần
Đút đầu vô bụi lòi thân... thằn lằn
Không giờ rửa tội ăn năn?
Gió hú ma chó sủa trăng đòi quà?
Em đeo cây bưởi khô hoa
Ta đeo đỉnh núi tình ca áo dài
Em như chim ốm mèo gầy
Lang thang vũng cạn đầm lầy dơ chân!
Ta hôn suối lệ chiều xuân
Gót son lại điệu lưng trần lại thơm
Nửa đời khố rách áo ôm
Nửa đời điên đảo chưa khôn đã khờ
Nửa rau đắng nửa rau mơ
Em thương kết tóc nối bờ tương tư
Em mai trắng ta mù u
Ta gió cát em sương mù ... thôi nôi!
Như đôi sam biển hụt hơi
Vẫn đeo, giông bão vẫn bơi chung tình!
Nước vui tắm nắng cười nhìn
Giọt cưng vàng đá giọt tình văn chương!
Nhạc hồng thơ ngọt họa hương
Khói mây chung áo chung giường... chiêm bao!

Luân Tâm

MD 08/28/06
 
 
 



NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:19:34
0
 
118. vấn vương

Ngủ vùi tuyết trắng xa xăm
Nhớ thương nắng ấm quanh năm quê mình
Môi vẫn xinh má vẫn xinh
Gót chân mê hoặc mắt nhìn tương tư
Mai vàng áo Tết thực hư
Bờ tre ruộng lúa hiền từ gặp nhau!
Vườn trầu liền với vườn cau
Lơ thơ bóng xế sân sau luống cà
Bốn mùa hoa... mấy màu hoa?
Em rất gần cũng rất xa rất hiền
Đi rất tiên cười rất tiên...
Bao nhiêu bướm đẹp vào miền chiêm bao!
Sông nước ngọt sóng xôn xao
Chim xây tổ ấm trời cao nhẹ nhàng
Mây xanh mây trắng mây vàng
Lửng lơ làm dáng mơ màng áo bay
Đường xưa lối cũ Thiên Thai
Đường nay lối mới gót giày quá cao!
Không cho tuyết trắng bám vào
Cho ta mê muội xót đau riêng mình
Bao nhiêu ảo ảnh hư vinh
Trả cho hoa bướm đường tình trống không
Dấu thương hay dấu môi hồng
Còn nguyên sao nỡ sang sông vội vàng?
Cây đa trước miễu hoang tàn
Lá rơi giông bão ngỡ ngàng nợ duyên
Lỡ làng mấy chuyến vượt biên
Tha hương mấy độ hương nguyền lạnh tanh!
Dối mình dối cảnh, chạy quanh
Quê hương cũng mất mái tranh cũng tàn
Vui gì xứ lạ cao sang
Vui gì giọng hát cung đàn vô duyên
Không còn cổ tích thần tiên
Không còn đom đóm bên hiên lập lòe
Bình minh rộn tiếng chích chòe
Nắng hồng áo lụa mới khoe... thẹn thùng!
Thương ngại ngùng... nhớ ngại ngùng
Như hoa trinh nữ vô cùng dễ thương
Tóc tơ nghìn kiếp vấn vương
Nổi trôi vào cõi đoạn trường thiên thu!

Luân Tâm

MD 03/15/03


NhàQuê
  • Số bài : 2270
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.12.2006
RE: HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM - 22.11.2007 07:22:04
0





119. trong gió trong mây

Chuyện quên? Chuyện nhớ? Chuyện mơ hồ?
Còn chuyện trầu cau? Chuyện ấu thơ?
Còn gửi cho nhau màu kỷ niệm
Mây hồng vào gối thật đơn sơ ?

Em đã đi qua những chốn nào
Dáng buồn, chân lạnh mắt trăng sao
Mênh mông mây trắng ghen màu áo
Hoa cỏ ngẩn ngơ quên hỏi chào

Hư thực gần xa dấu dỗi hờn
Chân buồn trốn kiếm gót giày hôn
Trăm thương nghìn nhớ môi thao thức
Giấc ngủ đa tình… ôm gối ôm!

Cây cỏ mùa xuân cũng hẹn hò
Lời nào đẹp nhứt để dành cho
Mây trôi gió thoảng đau màu má
Màu mắt thành thơ áo học trò!

Lối cũ bâng khuâng bóng ngập ngừng
Áo bay lụa mỏng quá ôm lưng
Tay nào bắt được con chim mộng
Hoa bướm nghìn xưa hẹn đón mừng

Áo ngủ gửi hương lạc vào mơ
Hoa cỏ khoe duyên tóc thẩn thờ
Biển xanh e thẹn chờ mây trắng
Trời đất si tình gió ngẩn ngơ

Còn giọt mưa nào rớt vào môi?
Một phút tương tư hẹn mấy đời?
Một cánh hoa rơi thơm trang sách,
Sóng gợn áo dài hồn chết trôi!

Kiếp trước hình như cũng cùng trường
Đi về mưa nắng đẹp văn chương
Đôi tay cũng có khi gần gủi
Một chút thẹn thùng má dễ thương

Suối mát rong vàng hay rong xanh?
Còn cọng rong ngoan nào để dành?
Cho con cá đỏ nơi nương tựa?
Tu luyện chờ ngày hoá rồng xanh?

Hình như cùng dạo đến nơi nầy
Đồi núi hoa cười gió ghẹo mây
Đôi môi cũng có lần nhóm lửa...
Ngọn lửa quê mùa... không cánh bay!

Ngày cũ hương hoa hương áo em
Khói chiều sương sớm nhớ hương đêm
Em nằm trên lá thu vàng bướm
Anh trải thư tình hôn gót quen!

Em trốn vào trong gió trong mây
Vào hoa vào cỏ vào lá cây
Hay vào giấc mộng đêm trăng ngủ
Bỏ anh mòn mỏi bước lưu đày

Bây giờ thơ cũng giận anh rồi
Mực cạn bút cùn giấy tả tơi
Hồn đau, tay lạnh, chân chai đá
Sỏi cát chia buồn gọi mưa rơi

Anh như áo rách, như ổ rơm
Sớm tối vào ra bụng trống trơn
Trời cao mưa thấp se lòng giấy
Té xuống bò lên đứt dây đờn!

Sao không trở lại? Không để dành,
Một chút son môi thật mong manh
Nhớ thương mai mối qua rừng cấm...
Thơm ruột sầu riêng ấm cỏ xanh...

Lang thang tìm lại những con tàu
Đã chở chúng mình vào chiêm bao
Chỗ ngồi, chỗ đứng còn hương ấm
Hay dấu bụi mờ… trái tim đau?

Luân Tâm

MD 11/05/05
 
 
 



Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 189 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 5653 bài trong đề mục