HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
CHO ANH ĐÓN MẸ CHỨA CHAN
(Thương tặng anh Luân Tâm)
Thương anh nhớ mẹ nhớ cha
Thương anh chữ nghĩa đậm đà thương yêu
Mẹ còn ở lại nâng niu
Trăng lành mẹ gửi muôn điều về thăm
Nơi xa trăng mỉm cười rằm
Mẹ về gần lắm bên anh muôn đời
Trong tim anh mẹ tuyệt vời
Anh mang theo đó sáng ngời cõi tâm
Đi đâu mẹ cũng thì thầm
Về đâu mẹ cũng gieo mầm xinh tươi
Cho con tất cả cuộc đời
Mong con hạnh phúc đất trời ban ơn
Trời mưa trời nắng mỏi mòn
Không quản khó nhọc mong con nên người
Bây giờ anh lớn vẹn mười
Bây giờ chín suối mẹ cười yên vui
Trong tim anh mẹ ngọt bùi
Trong tim em mẹ chưa nguôi phút nào
Thắp lên một vạn vì sao
Kết hoa tháng bảy ngọt ngào Vu Lan
Cho anh đón mẹ chứa chan
Về trong tim ấm muôn ngàn đời sau
08/24/10
(Tức rằm tháng bảy ngày lễ Vu Lan)
Lam Hồng Minh
Em Lam Hồng Minh đa tài hoa thân thương trân quý thương kính mến ơi ! Em khoẻ hôn em ơi? Từ lâu anh đã có dịp âm thầm ghé thăm & thưởng thức ngưỡng mộ nhiều bài hương tình ca dao tiên bồng quá ngọt ngào dễ thương của em nè..Em ơi ! Nếu như anh nhớ không lầm thì hồi trước có lúc em đã từng thương giúp post vô DĐ/VNTQ một số bài thơ tuyệt vời của em Hoài Thương nho nhỏ ngọt ngào trăm nhớ ngàn thương của anh nè...Em ơi?
Lâu nay anh quá bận rộn & quá dốt Computer ,nên vẫn nhờ hiền sư huynh tri kỷ tri âm đại ân nhân Thi sĩ NhàQuê TBT nhã ý thương giup post bài giùm !
Hôm nay anh có chút thời giờ rảnh mới nhờ anh NhàQuê chỉ dạy đường vào VNTQ nè...Em ơi !
Anh thực quá xúc động cảm động ấm lòng hạnh phúc nghẹn ngào rưng rưng...mít ướt...vì quá bất ngờ được đọc bài thơ em thương tặng quá tuyệt vời hiền dịu cao sang ngọt ngào dễ thương " CHO ANH ĐÓN MẸ CHỨA CHAN" nè...Em ơi ! Anh xin vô vàn đa tạ cảm tạ em nhiều lắm em nha...Xin mạo muội múa rìu...đáp lễ tri ân em bằng mấy câu quê mùa thô thiển "LÒNG MẸ SỮA NON" cho anh em Mình được gặp nhau cho vui 1 chút xíu..em nha...Xin thân quý thương kính chúc em cùng quý quyến luôn vui mạnh ,vạn sự như ý thân tâm an lạc mãi mãi em nha. Thư bất tận ngôn em nha...MD.08/29/10 LT.
CHO ANH ĐÓN MẸ CHỨA CHAN
(Thương tặng anh Luân Tâm)
Thương anh nhớ mẹ nhớ cha
Thương anh chữ nghĩa đậm đà thương yêu
Mẹ còn ở lại nâng niu
Trăng lành mẹ gửi muôn điều về thăm
Nơi xa trăng mỉm cười rằm
Mẹ về gần lắm bên anh muôn đời
Trong tim anh mẹ tuyệt vời
Anh mang theo đó sáng ngời cõi tâm
Đi đâu mẹ cũng thì thầm
Về đâu mẹ cũng gieo mầm xinh tươi
Cho con tất cả cuộc đời
Mong con hạnh phúc đất trời ban ơn
Trời mưa trời nắng mỏi mòn
Không quản khó nhọc mong con nên người
Bây giờ anh lớn vẹn mười
Bây giờ chín suối mẹ cười yên vui
Trong tim anh mẹ ngọt bùi
Trong tim em mẹ chưa nguôi phút nào
Thắp lên một vạn vì sao
Kết hoa tháng bảy ngọt ngào Vu Lan
Cho anh đón mẹ chứa chan
Về trong tim ấm muôn ngàn đời sau
08/24/10
(Tức rằm tháng bảy ngày lễ Vu Lan)
Lam Hồng Minh LÒNG MẸ SƯÃ NON
(Thương tặng em Lam Hồng Minh)
Thương em thương mẹ nhớ em Trăng Rằm tháng bảy soi đèn Vu Lan Bồng thơm cõng ngọt về làng Lệ vui tắm áo sen vàng rưả chân Da mồi tóc bạc hồng ân Mẹ cười em khóc cháu mừng cần thơ Hoa mưa đợi hoa nắng chờ Than hồng bếp ấm nối bờ thương đau
Chim non run rẩy nghẹn ngào Nhào vô lòng Mẹ biển trào sưã non Hương phù sa nước bồng con Mừng mừng tủi tủi...Chưa tròn ...Cha ơi ... MD.08/24/10
(Tức Rằm Tháng Bảy Lễ Vu Lan !)
LuânTâm
Em Lam Hồng Minh đa tài hoa thân thương trân quý ơi ! Em Hoài Thương và anh LuânTâm xin mạn phép mạo muội thân mến gửi em 2 bài hương tình quê nho nhỏ để em đọc cho vui ngày Chúa Nhật hoa hồng như màu áo thơ ngây mộng LHM vật đó em nha ! Anh Xin thương mến thương chúc em luôn được An Vui trong hương thơ húng thơ tiên bồng cùa em..Em nha ! Thư bất tận ngôn...Em nha !MD.08/29/10 LT.
HOA MẮC CỠ BẮT BƯỚM ĐỀN (Thương tặng em Hoài Thương)
Cưng ơi... Nằm mơ được Mẹ dỗ dành Mớm cơm mớm thuốc an lành hồn quê Cho anh nhõng nhẽo khỏi chê Chui vào áo Mẹ ngủ mê thơm hoài Ấm suốt đêm êm suốt ngày Ngọt ngào chợt tỉnh gối tay em mền Hoa mắc cỡ bắt bướm đền... Cưng ơi... MD.08/26/10 LuânTâm
MỀM MÔI SỬA MẬT NGỌT LÀNH
(Thương tặng anh Luân Tâm)
Anh ơi...
Cho anh mơ trọn một đời
Mơ thơm mơ ngọt chưa rời ấu thơ
Em xin thay mẹ ngồi chờ
Áo thương áo nhớ thêu mơ để dành
Cho anh mộng đẹp long lanh
Mềm môi sữa mật ngọt lành ấm no
Cho anh tình mẹ thơm tho...
Anh ơi...
08/28/10
Hoài Thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 02:44:11 bởi LuânTâm >
CÒN THƠM CÒN NGỌT CÒN THƠ (Thương tặng em Mỹ Trinh) Em ơi.... Anh chân đất em đầu trần Thơ ngây tắm bến sông Ngân chung tình Nắng chiều tàn mưa bình minh Hoá trang cổ tích cùng mình ca dao Thăng hoa thơ thẩn "Trầu Cau" (1) Gửi hương cho gió mai sau vô bờ Còn thơm còn ngọt còn mơ Còn tình còn nghiã còn chờ còn yêu Còn đưa sớm còn đón chiều Còn nâng niu còn chắt chiu mộng hồng Còn hương áo còn chiều đông Tình thơ góc nhỏ tiên bồng hồn quê Ngây thơ đi thơ ngây về .... Em ơi .... MD.08/29/10 LuânTâm (1) "TRẦU CAU" :Tưạ một bài thơ tình LuânTâm.
TRẦU CAU (Thương tặng em Hoài Thương)
Cưng ơi...
Gió lên cho áo em bay
Cho anh chết đuối mê hoài hương em
Cho anh làm gió ngoan mềm
Chui vào áo mộng hôn em cùng mình
Em cho tình anh dâng tình
Mê man quấn quýt đói nhìn no ăn
Em trôi anh nổi nghìn năm
Vào mây vào khói vào trăng sao thèm
Không còn áo chỉ còn em
Không còn ngăn cách ngày đêm trắng hồng
Em mênh mông anh bềnh bồng
Ăn hoa nuốt cỏ tràn đồng thơ văn
Em suối nắng anh mưa xuân
Anh nước miá em khế cưng diễm tình
Em bất tử anh trường sinh
Tóc râu dài trói buộc mình yêu nhau
Em làm trầu anh làm cau
Đeo nhau nghìn kiếp thương đau cũng đành... Cưng ơi….
MD.02/14/08
(Valentine's Day 2008)
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 03:12:01 bởi LuânTâm >
Nét Nhỏ Vào Thơ Luân Tâm Trong những ngày chót còn lại của năm 2007, rất bận rộn để chuẩn bị cho một chuyến đi xa, bỏ lại sau lưng bao nhiêu gút mắt của cuộc sống nhàm chán trong đời sống hàng ngày, tôi hân hạnh được đọc bài giới thiệu tác phẩm Hương Áo của nhà thơ Luân Tâm do anh Lâm Thanh gửi sang từ Úc Châu. Thú thật tôi cũng vừa được làm quen với nhị vị Luân Tâm và Lâm Thanh cách đây vài tháng thôi, nhưng tôi đã dành cho nhị vị một ngưỡng mộ đặc biệt. Vốn có tính “Kiêu Kỳ” thường tình cùa Nữ Phái hình như tôi chưa bao giờ viết thư làm quen bất cứ ai trong giới nam tử. Nhưng tôi đã rụt rè gửi điện thư đến anh Lâm Thanh sau khi đọc những bài văn “Miệt Vườn” do anh sáng tác với bút hiệu là Hai Quẹo trong đặc san Trà Vinh. Là một cô gái nhà quê xuất thân từ Trà Vinh, tôi như con cá mắc cạn trong cái xứ xa xôi hẻo lánh đầy “Tuyết” và “Sương Mù” thuộc Tiểu Bang Ohio. Đọc những bài anh viết, rất lôi cuốn và “đặc sệt” Nam Kỳ tôi như được thả về ao rạch thân yêu, bơi lội trong vủng trởi kỷ niệm của tuổi thơ trong trắng. Qua bút pháp của anh, tôi hình dung một anh nông dân Hai Quẹo, hiền như cục đất, thiệt thà, có sao nói vậy, môt bản chất dễ thương của người dân miền Lục Tỉnh. Nhưng qua Luân Tâm, tác giả của tập thơ Hương Áo, tôi mới biết Hai Quẹo chính thật là “Lâm Thành Hổ ,cưụ sinh viên Quốc Gia Hành Chánh ,Đốc Sự khoá 15. Anh là một cây bút trẻ rất có phong độ đặc biệt ,một bản lỉnh khác thường ,cho dù vì hoàn canh sinh sống quá khắc khe ,không có thì giờ nên viết rất ít ,cũng đã tự xác định được cho mình một chỗ đứng khá vững chắc trong lòng độc giả chọn lọc rồi.” Hôm nay tôi lại có diễm phúc đọc qua bài giới thiệu cùa Lâm Thanh cho Hương Áo. Vói tựa đề Hương Áo, Lâm Thanh đã nghĩ ngay đến hai câu thơ của vua Tự Đức: “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi” Còn tôi thì lại liên tưởng đến hai câu ca dao của Miền Tây Nam Phần: “Chim Quyên ăn trán nhản lồng Thia lia quen chậu vợ chồng quen hơi” Qua vài trao đỗi điện thư, và thưởng thức các bài thơ anh sang tác, tôi có cảm tưởng Luân Tâm vừa có nét trửu tượng khó hiểu của Họa Sĩ Picasso mà lại có màu sắc sặc sở, đậm nét đau thương của Van Gogh. Và hình như phê bình gia Lâm Thanh cũng ghi nhận như vậy. Tình yêu của Luân Tâm dành cho hiền thê qua Hương Áo đưa tôi về một chân trời xa thẳm của tuổi mười lăm, mười bảy khi đôi trẻ đã lỡ: “Thương nhau cỡi áo trao nhau Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay” Tôi chưa có dịp để đọc qua 360 trang của tập thơ Hương Áo của thi sĩ Luân Tâm, nhưng qua bài giới thiệu của Lâm Thanh, tôi đã dành một cảm tình sâu đậm cho tập thơ qua bốn câu: Lang thang tìm lại dấu bụi đường
Em mới dẫm lên còn dễ thương
Nhặt lên âu yếm cho vào túi
Mà ngỡ ngọc ngà ngỡ sắc hương..
(Như Mây Hồng, tr. 117) Ngày mai tôi lên đường về một chốn xa. Một nơi mà tôi có thể nằm lim dim trên võng dưới tàn cây nhiều bóng mát để đọc thơ, nghe nhạc và mơ đến “Cuối Bờ Viễn Du” nơi “Ta ru người ngủ áo bay thẩn thờ.” Vũ Thi An
Nẻo nhỏ vào thơ Luân Tâm
Trong vườn thơ văn hải ngoại vừa xuất hiện một thi tâp mang tên Hương Áo
(tháng 10/2007). Tác giả là Luân Tâm, người chỉ mới cầm bút cách nay hơn 5 năm. Đây là đứa con đầu lòng, một trong 3 đứa sẵn sàng chào đời trong nay mai. Riêng tập Hương Áo này, khá đồ sộ, gồm 151 bài thơ dài, với 360 trang chữ chật ních.
Tôi hân hạnh có Hương Áo trong tay và cả gan đọc qua cho biết. Dù chưa cảm-hiểu hết, tôi cũng cảm thấy mắc nợ tác giả. Niềm tâm sự, nỗi suy tư của mình phần nào đã được tác giả ghi lại giùm rải rác suốt tập thơ. Những viên ngọc đẹp, những cánh hoa tươi góp phần tô điểm thêm cho đời. Rồi tôi cũng cảm thấy cần giải bày chút gì để tỏ lòng trân quí những cánh hoa, những hạt ngọc và để tạ ơn tác giả Luân Tâm.
Muốn đọc cho xong Hương Áo phải mất cả tuần. Muốn thưởng thức kỹ hơn thì cả tháng. Sạu cùng, xếp sách lại, chưa chắc hiểu hết. Với nét đặc trưng như vậy, với vóc dáng lẫn tâm hồn như vậy,” Hương Áo” quả là một hiện tượng lạ. Tôi thầm nghĩ chỉ riêng tập thơ này thôi cũng đủ tiêu chuẩn định vị tác giả là một thi-sĩ có tầm cỡ.
Với tư cách là một độc giả bình thường, không rành về thơ lắm, tôi xin được ghi lại vài cảm tưởng chung chung về tập thơ nói trên. Đọc Lời Tựa của nhà thơ Dương Quân, Lời bạt của nhà văn Nguyễn Bữu Thoại và cả bài Lời Nói Đầu của chính tác giả in trong Hương Áo, ai cũng cảm thấy đó là con đường rộng lớn đưa khách vào cõi huyền hoặc thơ Luân Tâm rồi. Do vậy, bài viết này xin được xem là một nẻo rất nhỏ, một cái nhìn xa xa, hướng vào vài góc cạnh của khối kim cương hết sức đa diện. Nếu có gì sai sót, kính xin quí vị và tác giả thông cảm cho.
1. Hương Áo hay Áo Hương?
“Hương Áo” là tựa một bài thơ, được chọn đặt tên cho toàn thi tập.
Hai từ đó phát ra âm điệu ngọt ngào, vời vợi, mông mênh. Làm sao không gây liên tưởng tới 2 câu thơ xưa bất hủ:
“Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi!”
Nhiều vị đã nhắc tới nàng tiên thơ của Luân Tâm, cùng lúc cũng là người yêu mộng tưởng, người bạn tri âm, người vợ dịu hiền, nàng tiên mắc đọa. Quả thực tình học trò rồi nghĩa phu thê ở đây là một chuyện tình quá đẹp đẽ, cao vời, chỉ có một trong muôn ngàn, hay thậm chí chỉ có một không hai. Ai cũng khen Luân Tâm là người chồng tốt, là kẻ chung tình! Sở dĩ được như vậy là vì Luân Tâm rất may mắn có được một “nàng tiên” mắc đọa, người vợ vẹn toàn đức hạnh, hiền thục đảm đang, rất gương mẫu, rất đáng được chung tình với. Cả hai đều hiếm trên đời.
“Hương áo!” Trước hết là hương của chiếc áo người thương, áo vợ hiền. Nhưng, có phải do một sự tình cờ hay chủ ý, Hương áo không chỉ có gói ghém riêng cái tình phu thê thiêng liêng đó, mà còn phủ kín cả cuộc đời. Áo mẹ, áo cha, những chiếc áo đẫm mồi hôi nước mắt, áo mùi bùn mùi cỏ, áo che ấm tuổi thơ. Rộng hơn, áo còn là áo của thời gian, áo của không gian, của dòng đời, của lịch sử, của văn hóa, của đạo lý nghĩa nhân. Người đọc còn bắt gặp hàng trăm lần chữ “Áo” rải rác suốt tập thơ: áo ngày, áo đêm, áo rừng, áo mây, áo mưa, áo lá, áo hoa, áo nắng, áo gió, áo sương, áo bụi, v. v... Luân Tâm có vẻ rất sính với từ “áo”. Hương áo lung linh sống động, xa xôi héo hắt hay kề cận thân yêu, như nỗi nhớ niềm thương không rõ tên về một miền quê hương xa cách. Hương Áo chính là hương đời, là hương trần-gian, đượm thắm tính nhân bản và làm thổn thức con tim.
Như vậy “Xếp tàn y lại để dành hơi” có thấm gì khi so với hai tiếng “Hương Áo” này? Đọc “Hương Áo”, hồn người đọc sẽ bồng bềnh trôi theo sóng gợn chập chùng hay đắm chìm theo tâm tư sâu thẳm của tác giả. Nguyên tập thơ chính là chiếc áo tình cảm muôn màu mà Luân Tâm đã “áo” lên tất cả mọi thứ “hương trần gian” đó.
Hương áo hay là anh Áo hương?
Làm sao áo được hết yêu thương!
2. Suối nguồn bất tận.
Hương trần gian trùng trùng bất tận lần hồi được tác giả phổ vào thơ, chuyển hóa thành hương thơ. Thơ thăng hoa, bay cao, hay cuộn chảy, trào tuôn không biết mệt, trong khi người đọc phải bắt mệt trước lưu lượng hãi hùng của nó. Liên tưởng tới hình ảnh cánh tay vung từng nắm hạt mọng lên trời, hay hơi thở toát ra từng ngụm khói sương của lữ khách trên cao nguyên lạnh giá. Cả hai, có phải đó là hình ảnh của Luân Tâm làm thơ? Nhất cử nhất động đều toát ra thơ!
Nguồn thơ Luân Tâm như những dòng nước ngầm, nước mội, từ đâu đó đã âm thầm tích tụ thành biển hồ mênh mông sâu thẳm, thỉnh thoảng đã có vài bài được phổ biến trong phạm vi thân hữu hạn hẹp, như những con rạch khiêm nhường thoát ra, róc rách uốn mình bên suối rừng u huyền, ít ai biết hoặc lưu tâm theo dõi. Nay thì” Hương Áo” bung ra, như đê vở, như đập tràn: như dòng sông hoành tráng 9 cửa mang mầu mỡ phù sa tràn ngập ruộng đồng bát ngát, như dòng suối hùng vĩ với nước nguồn ngọt mát tỏa vào vườn hoa đang khô hạn chốn tha hương.
Xin hãy liếc mắt qua dáng vóc thì sẽ thấy.
Có bao giờ độc giả từng được thấy tập thơ đầu tay của một người mới cầm bút chỉ hơn 5 năm mà dày nặng tới hơn 360 trang? Chẳng vậy mà còn có thêm 2 tập khác với số lượng thơ tương đương sắp được chào đời! (*). Thói thường người ta in thơ chỉ chú trọng về nét thanh thoát, nhẹ nhàng như tranh thủy mạc. Một bài thơ gồm năm, mươi câu đã chiếm trọn một trang, chiều cao bài thơ chiếm 2 phần 3, thậm chí có khi chỉ in từ giữa trang đổ xuống. Những bài thơ của Luân Tâm hầu hết rất dài, từ 1 trang trở lên. Có rất nhiều bài chiếm 3, 4 trang giấy. Như bài “Hương Áo” và bài “Lòng Chị” có 88 câu, bài “Một Chút Son Môi” và “Giấc Ngủ Chưa Yên” cùng có 108 câu. Trong suốt tập thơ, ngoại trừ ít trang phụ bản hình ảnh, thư pháp do họa sĩ Vũ Hối và tranh của Họa sĩ A.C.La Nguyễn thế Vĩnh, trang nào thơ cũng đầy ấp từ đầu tới cuối trang, câu chữ chen chút khít rịt, như hoa nhiệt đới, như lúa mạ phì nhiêu của miền Cửu Long. Nếu tính trung bình mỗi trang chuyên chở 20 câu thôi thì trong 300 trang ròng dành cho thơ, tập Hương Áo đã chứa gần 6.000 câu. Nó đã làm cho liên tưởng đến trên 3.000 câu thơ Kiều. Không biết cụ Nguyễn Du đã dành bao nhiêu thì giờ để hoàn tất. Tôi chưa dám nói tới giá trị nghệ thuật hay nội dung thi tứ, chỉ riêng về hình thức và số lượng thôi, thơ Luân Tâm trong 3 tập gộp lại đã có gần 2 vạn câu. Nếu nói khiêm nhường hơn thì cũng có khoảng 15 ngàn câu! Một trường giang! Một đại hải! Tất cả được sáng tác chỉ trong vòng 5, 6 năm. Làm sao mà không đánh giá là đồ sộ? Sao không gọi là hiện tượng hiếm hoi? Viết không biết mệt như vậy mà Luân Tâm vẫn cứ than “Thi, thư bất tận ngôn”?
Sức mạnh nào đã đánh động và nuôi dưỡng cảm hứng mãnh liệt bền bỉ đến như vậy?
Đã có hàng muôn ngàn thi tập được in ra ở hải ngoại. Đó là một trong những phương tiện tâm tình của những người xa xứ nhớ quê hương. In ra để biếu làm kỷ niệm! Động lực đầu tiên thúc đẩy Luân Tâm chắc cũng vậy. Viết cho mình, rồi viết cho người thân và thân hữu tri âm. Trong lời trần tình, Luân Tâm có ghi rõ. Làm thơ để tìm chút nguồn vui cho người vợ hiền đang lâm bệnh. Làm thơ để đọc cho vợ nghe!! Thơ đã giúp cho hai người đào xới tuổi thơ, moi lên kỷ niệm, tìm lại vùng trời đã mất làm thức ăn tươi mát cho tâm hồn. Thế mà kết quả không ngờ. Hai người đã tìm lại hương áo ngày xưa. Bệnh tình của người vợ hiền từ từ thuyên giảm,sức khoẻ dần dần được hồi phục. Thơ len lỏi vào mọi ngõ ngách tâm hồn, bàng bạc trong cuộc sống thường nhật. Tác giả bị cuốn hút, mê say chìm đắm trong cõi mộng thực, cũ mới, có không, mịt mùng bất tận. Tiên thơ đến tận nhà, ở trong nhà, rất thực, hiện hữu, không cần lên núi tìm kiếm. Chất liệu thơ Luân Tâm hầu hết là những kinh nghiệm sống thực hoặc là những dữ kiện sờ sờ trớc mắt.
Những bậc tiên thơ ngày xưa, hay chính vài thi sĩ được xếp vào hạng “lớn” cận đại, thường coi say là nguồn cảm hứng, thậm chí không say mà cũng giả bộ say. Thơ túi rượu bầu. Tản Đà, Vũ Hoàng Chương, Bùi Giáng, v.v... cần có rượu. Có vị còn mượn thêm nàng tiên nâu, tiên trắng ấp ủ mới chịu nhả ngọc phun châu. Toàn là ảo tưởng, ảo giác, vị kỷ, riêng tư. Chất thơ rổng bệu mà thường vay mượn từ đâu đâu. Rượu dễ tạo cảm giác dị thường, cũng dễ giúp nhà thơ thành lập dị, khác chúng. Thơ có rượu mới hay, thơ điên điên lại càng hấp dẫn?
Nhà thơ “non trẻ” Luân Tâm (với tuổi già trên 60) cũng có lối lập dị riêng. Cũng say. Nhưng chẳng hề say rượu mà chỉ say tình. Tình yêu vợ chồng, mẹ cha, thầy trò, anh em bạn bè và tình quê hương. Hiếm khi Luân Tâm bị hay được “điên” hoặc “mê sảng”, chỉ có lúc ngỡ rằng nàng tiên bỏ cuộc về trời:
Muốn khóc mà không khóc được đâu
Bây giờ mình đã thực xa nhau
Em như sương khói như mây trắng
Không thể yêu anh đến bạc đầu..
(Không Màu. Tr. 114)
Lệ đã khô rồi máu cũng khô
Nằm ôm sương gió ôm mả mồ
Nhớ lời nũng nịu...hương chăn gối
Em nỡ lặng im nỡ hững hờ?
(Màu Đất, tr. 248)
Chính tâm hồn mẫn cảm trù phú là cái nền phù sa bất tận cho thơ Luân Tâm nảy mầm. Chính cái kho chứa ký ức quê hương vĩ đại là nguồn thơ êm dịu châm thêm cho suối thơ trôi chảy miên man. Thật ra mầm thơ của Luân Tâm đã được cấy rất sớm vào tâm hồn và tiềm thức. Như chính tác giả thổ lộ, lúc còn thơ ngoài việc được “tắm trong ca dao”, câu hò và điệu hát ru em, cậu bé Luân Tâm được gia đình khuyến khích đọc rất nhiều truyện bằng thơ và các loại sách tốt. Ngôn từ đã tích tụ cả bồ. Ý thơ đầy ứ tim non. Nàng thơ lấp ló vào hồn. Nhưng cảnh đời bất ổn, vận nước không may, bể dâu tiếp nối đã ức chế bao nhiêu tâm tình tuổi trẻ. Cũng phải trải qua thời gian tù tội, qua một thời quản chế gian khổ bất an, rồi Luân Tâm mới được định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1994. Khi cuộc sống tạm yên ở xứ người, bỗng “nàng tiên bị mắc đọa” thì bao nhiêu ẩn ức lúc đó mới tuôn trào, hỏa diệm sơn phát nổ, hồn thơ chấp cánh bay lên cao vút. Bởi vậy thơ Luân Tâm, trong lúc ban sơ mới “xuống núi”, thấy tuy nó mới mà đã cũ, tuy non trẻ mà già dặn. Chững chạc, hiên ngang, phóng khoáng. Đây là cung cách của một hành giả thuần thành, hơn là của anh học trò bỡ ngỡ tập làm “thơ cóc nhái” như tác giả thường tự giễu mình. Không có thơ loạn, thơ say, thơ điên, thơ tếu. Một mực thơ tình cảm, hiền hòa trung hậu.
3. Em tắm ngọt ngào trong ca dao.
Đây là câu dẫn nhập cho bài “Ca Dao” (tr.55). Lại có thêm điểm khác thường trong dáng dấp nàng thơ của Luân Tâm. “Em tắm ngọt ngào trong ca dao”. Nàng có vẻ rất bình dị, thật thà nhưng rất lành mạnh như cô gái vườn quê. Nàng chỉ có hai loại áo là Áo Bà Ba đơn sơ, dịu hiền và Áo Dài truyền thống thướt tha. Tôi muốn nói tới thể loại thơ mà tác giả thường dùng. Chỉ có hai thể thơ quen thuộc: Lục bát và Thất ngôn. Hỏi tại sao, được tác giả giải thích lý do là “con người chỉ có 2 chân”. Đúng vậy, chỉ có hai chân mà đi từ sơ cổ đến ngàn sau, từ đồi núi xuống đồng bằng, từ rừng sâu ra biển cả, từ quê nhà tỏa khắp năm châu.
Lục bát mộc mạc như nghề nông của dân tộc, là tiếng ru của mẹ, là hơi thở ông bà, là tiếng gió quê hương, thoang thoảng sau hàng tre, loan tỏa khắp ruộng đồng. Luân Tâm sanh ra và lớn lên nơi quê hương của cụ đồ Nguyễn Đình Chiểu, là kẻ hậu sinh, dường như cũng muốn tận dụng thể thơ của Lục Vân Tiên, bình dị như ca dao?
Lá tre rụng xuống ao nào?
Mấy con cá nhỏ che đầu mộng mơ
Thương con tôm tích gà mờ
Búng càng ra khỏi hang chờ cá non.
(Hương Quê, tr. 68)
Thất ngôn là bảy chữ kiểu thơ Đường, nhưng ở đây niêm luật bị mài mòn góc cạnh, cho nó bình lặng hơn, êm dịu hơn:
Tha thướt em đi như mây hồng
Xin cho anh được cùng sang sông..
(Như Mây Hồng, tr. 117)
Hai thể thơ là đủ. Chẳng cần biết thêm thơ cũ thơ mới, 2 chữ, 4 chữ, ngũ ngôn, 8 chữ hay thơ tự do gì cả.
Có người bảo Luân Tâm là người rất mực chung tình với vợ?
Chung tình tế nhị tình tứ lãng mạn ngọt ngào thơ mộng tuyệt vời cho đến nổi tác giả đã cố ý hoàn tất xong bài Tưạ “ĐƯỜNG VÀO THƠ” cho TT ” HƯƠNG ÁO” đúng ngay vào ngày 19 tháng 11 năm 2006 tức là ngày kỷ niệm Sinh Nhựt cuả “Nàng Tiên Thơ vợ hiền BÙI THỊ LUÂN” cuả anh !
Không chỉ có vậy. Ở đây cũng thấy sự chung tình với lục bát ca dao.
Rồi với cả cách dùng từ dụng ngữ nữa. Cũng là người chung thỉ hết mực với văn hóa dân tộc. Với bằng Cử Nhân Văn Khoa chắc là không thiếu chữ. Vậy mà chẳng thấy những điển tích, sáo ngữ, địa danh bên Tàu như Đường Minh Hoàng, Tô Châu, Hoàng Hạc Lâu trong thơ Luân Tâm. Không có sông Danube, thành Vienne hay Venise ở bên Tây. Mà toàn là cua cá, cóc nhái, dưa bí, cỏ rau, cây trái, bùn sình, v.v… của quê hương. Toàn là ảnh tượng quê mùa, ngôn từ bình dân. Ít có ai can đảm như Luân Tâm. Đất mới do ông bà bỏ xương máu khai phá để có cây lành trái ngọt, ngôn ngữ mới ông bà phát kiến và sử-dụng theo hoàn cảnh đổi thay. Có phải yêu thương và bảo tồn 2 thứ đó là điều hãnh diện đối với tác giả? Xin nhắc lại mấy câu ca dao:
Gió đưa cây cải vìa trời
Rau râm ở lại chịu lời đắng cay.
Hoặc
Bìm bịp kêu nước lớn ai ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê.
(Ca Dao)
Còn Luân Tâm thì:
Tủi thân ăn ớt không cay,
Khổ qua không đắng, chanh xoài không chua
Buồn rung tàu chuối lá dừa
Hoa tàn cây héo thềm xưa thẩn thờ!
Trời mưa: cá nhảy lên bờ,
Hết ham bắt cá, đặt lờ, giăng câu..
(Cỏ Khô tr. 59)
Có phải chính những thứ rau đắng, rau má, trái cau, trái dừa…, hoa bưởi, hoa lục bình, điên điển, v.v.. đã thành xương, thành máu, đã núp kỹ trong tiềm thức của Luân Tâm, thành những hạt mầm bất diệt, giờ gặp cơ duyên tốt nảy nở thành vườn hoa.
Ngôn ngữ thơ thì vậy, nhưng về khía cạnh nghệ thuật thì Luân Tâm đã vượt ra khỏi thói thường, đã thành thầy bùa thầy pháp, với những sáng kiến bất ngờ, với cách thế phối từ, đão ngữ, dàn ý rất lạ. Thí dụ như:
Xanh trời xanh biển xanh môi...
Cội nguồn nghi hoặc ngại lời mai sau
Hết thấp đất hết trời cao
Gió xoay lòng huyệt gió bào xương da...
Lòng đau rụng sạch tay chân
Lăn hoài trong cõi phù vân ỡm ờ
Ảnh ai mà nhặt lên thờ
Nhìn đi nhìn lại còn ngờ là...ta?
(Xanh Môi, tr.209)
Tuy có hao hao Bùi Giáng nhưng dễ cảm nhận hơn. Hoặc như:
Người che mặt ta giấu thân
Giữa trời lận đận nợ nần đục trong
Tay khô ủ gót chân hồng
Nghiêng so kỷ niệm cuối bồng tương lai
Chợt đau thấu nắp quan tài
Ta ru người ngủ áo bay thẩn thờ...
(Cuối Bờ Viễn Du, tr 319)
Có người đã xếp thơ Luân Tâm ở một khía cạnh nào đó vào loại “siêu thực”. Thực ra chắc tác giả không muốn tự nhốt mình vào bất cứ “trường phái” nào. Tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp về chút tiêu chuẩn của cái được gọi là “siêu thực”. Nó nằm trong tứ thơ nhiều hơn là hình thức. Chú tâm gò mình vô khuôn mẫu hay trường phái nào đó, cái hồn nhiên chân chất của thơ có còn không? Mầm thơ có sanh ra quái thai mệnh yểu hay không? Có nhiều thi sĩ đã chết oan khi “dấn thân” theo đuôi “thời thượng” được khơi dậy từ Âu Mỹ. Xin quí vị nhớ lại thời đầu thập niên 60 thế kỷ trước, và hiện nay, nhìn quanh quất đâu đây thì cũng thấy. Một số người hãnh diện, tự hào vì đu được cái đọt héo Hiện-sinh thuở ấy hay, bây giờ, nắm cái đuôi Hậu hiện đại gì đó, rồi phát loa inh ỏi về việc cách tân khó thuyết phục của mình. Luân Tâm, dù lắm khi có ý tưởng lạ, tứ thơ bí hiểm, dường như vẫn men theo lối mòn, theo gót đám đông. Rất khó xếp thơ Luân Tâm vô một khuynh hướng hay khuôn mẫu nào. Hơi của Nguyễn Bính, Xuân Diệu, Hàn Mạc Tử ... cũng có. Hương của Nguyên Sa, Nguyễn Tất Nhiên hay của Bùi Giáng, Phạm Thiên Thư... cũng có. Có đủ hết. Trên suối thơ mấp mô chập chùng, lấp láy quanh co của Hương Áo, ánh lên đủ hết các màu sắc: xưa- nay, cổ điển- tân thời, bình dân- bác học, hiên thực- trừu tượng, cụ thể-siêu hình, v.v... và đôi khi có chút thiền và chút triết. Cho nên, nếu vị tình, không chê lối đó là bảo thủ thì tặng cho nhãn hiệu “gìn vàng giữ ngọc” cũng hợp tình phải lý. Xin xem vài thí dụ:
Lang thang tìm lại dấu bụi đường
Em mới dẫm lên còn dễ thương
Nhặt lên âu yếm cho vào túi
Mà ngỡ ngọc ngà ngỡ sắc hương..
(Như Mây Hồng, tr. 117)
Đọc nghe từa tựa Nguyên Sa?
Hoặc là:
Dấu ngã dấu huyền dấu sắc không
Trôi theo đường thẳng bám đường vòng
Đếm từng dấu nặng từng dấu phẩy
Không đủ đền bù năm tháng không..
(Trong Lòng Gió, tr. 206)
Đọc thấy hơi thơ là lạ và nhuốm chút triết kiểu Bùi Giáng?
Cũng có cái gì nghe rờn rợn kiểu Hàn Mặc Tử, như:
Bao đêm thức trắng nhớ trăng tàn
Nghe tiếng côn trùng lạnh thở than
Nghe mình mục rã như tro bụi
Hoa dại xây mồ cạnh cỏ hoang!
(Không Nhớ Tên, tr. 245)
Còn nhiều, rất nhiều trong hơn 300 trang thơ Hương Áo sự trùng hợp hay tương tợ như trên, mà chắc chắn không phải là sự bắt chước mù quáng vì mỗi người diễn đạt những ý tứ riêng tư, độc đáo của mình. Và trên đời, chí lớn gặp nhau là thường.
4. Cái nết đánh chết cái đẹp
Đã rõ dáng vóc nàng thơ của Luân Tâm là cô gái quê. Nhưng xét về tâm hồn thì người ta không khỏi ngạc nhiên. Tôi định nói về ý tứ mà thơ Luân Tâm bao hàm, cái hương trời nét ngọc mà Luân Tâm đã “áo” bên trong những vần thơ bình dị đó. Cái hồn của thơ có bay bổng hay không là do sự sáng tạo. Nhìn từ khía cạnh này người đọc mới thấy những thi tứ bất ngờ, những sáng tạo vô biên của tác giả.
Luân Tâm có nhiều lợi thế hơn nhiều người làm thơ khác. Từ mùi bùn non áo vá đến hương áo dài phấn son, từ nhà lá đơn sơ đến nhà tầng cao nghệu, từ đi bắt ốc hái rau ngoài đồng cho đến ngồi trong đại sảnh soạn thảo văn thư, v.v... Đã trải qua hết. Thượng vàng hạ cám có hết. Do đó cái tình quê, tình người ở đây tỏ ra tự nhiên như nước với sông, gắn bó, bàng bạc, mênh mông, bất tận. Khác với tình thương hời hợt góc phố hẹp hòi với con đường Gia Long, Lê Lợi, quán La Pagode, Thanh Thế hay “Con đường Duy- Tân cây dài bóng mát”, sớm bỏ đi và sớm bỏ quên. Chính cảnh sống và lớn lên với cỏ cây mây nước miệt vườn Cửu Long hiền hòa đã giúp cho tình yêu đó càng tha thiết thâm sâu. Nhớ là nhớ hoài. Xa thì cứ mộng thấy quê hương. Toàn TậpThơ của Luân Tâm đã thể hiện rất cụ thể những điều đó. Nàng thơ trong Luân Tâm đã làm cho người đọc quên mất cái dáng vóc bình dị kém cao sang của mình, mà bị lạc vào chốn tâm linh u huyền mà rất diễm lệ.
Cũng vẫn là điệu nói thơ quen thuộc nhưng chứa chan tình mẹ tình quê như:
Mẹ nuôi được một con heo
Bao nhiêu nồi cám, nồi bèo sớm trưa
Mà tiền chẳng đủ để mua
Cho con áo mới lên chùa dâng hương
Quản bao dãi nắng dầm sương
Quanh nhà bầu bí mướp hương mấy giàn
Bạc hà hành hẹ dưa gang
Khế chua bưởi ngọt bên hàng xoài tơ...
(Giấc Ngủ Chưa Yên, tr.311)
Cũng còn là sự thể hiện chân chất, như trong bài khóc Thầy Nguyễn văn Bông:
Khóc Thầy: hận hải mang mang!
Trời cao xuống thấp để tang thương Thầy!
Chính danh đại nghĩa còn đây
Đêm đêm thức giấc bóng ai giữa trời?
(Cánh Hồng Việt Nam, tr. 189)
hoặc như:
Mai sau ta có đi rồi
Làm ơn gọi nắng mây trôi khóc giùm
. . . . . . . .
Tiễn đưa cuối đất cùng trời
Cũng chưa nói hết được lời biệt ly
(Một Lần Đi, tr. 264)
Rồi bước qua khúc ngoặc ngữ, ngôn:
Sững sờ cây trả áo xanh
Trời thương biển nhớ cũng đành...bú tay!
Tình câm còn bóng hôn gầy
Em hoa chùm gửi ta dây bìm bìm
Áo quan nào cũng được khiêng
Bàng hoàng nắng rụng chó điên cản đường...
(Trả Áo Xanh, tr. 121)
Và sau cùng, đọc giả thường bị lạc vào cõi huyền hoặc bí hiểm của rừng thơ Luân Tâm:
Giọt mưa gợn sóng mặt hồ
Mặt hồ gợn sóng đợi chờ chiêm bao
Chiêm bao gợn sóng trăng sao
Trăng sao gợn sóng lối vào hư không.
. . . . . . . . . . .
Chân người ai vác đi đâu
Tay ta ai bắc nhịp cầu lãng quên
Quá quen sao vẫn hỏi tên
Hay là thay xác mà quên đổi hồn?
(Sóng Gợn, tr. 178)
Bởi vậy có người bảo thơ của Luân Tâm là siêu thực, trừu tượng hay bí hiểm, cũng không phải là sai. Quá đúng, vì rõ ràng muốn tìm bắt cho hết ý tứ bao hàm trong thơ Luân Tâm thì quả thực, đối với tôi, là công việc của người mù xem voi.
Cảm tưởng chung là dường như tác giả làm những sự tổng gộp, thay vì tổng hợp, những liên tưởng. Những liên tưởng này đi ngược lại quá trình xem voi. Thấy cây quạt, liên tưởng tới con voi, rồi vẽ cây quạt mà biểu người đọc phải hiểu đây là con voi. Hoặc giả từ câu ca dao “Em tôi khát sữa bú tay” rồi tác giả dùng từ “bú tay” để tả những cái hụt hẫng về tình cảm, cái cô đơn của thân phận. Hầu hết những hình ảnh khác cũng vậy. Có vẻ như là lối ẩn dụ mà không hẳn là ẩn dụ. Tượng trưng mà chẳng phải tượng trưng. Cho nên thơ Luâm Tâm thật là bí hiểm đối người đọc mà lại hả hê mãn nguyện cho chính mình. Trừu tượng hay Siêu thực ư? Chắc không hẳn. Trong cõi ký ức Luân Tâm có chứa quá nhiều chất liệu thơ, văn, quá nhiều châu ngọc và nhiều kỳ hoa dị thảo, cho nên khi vườn thơ Luân Tâm hình thành, người ta thấy trong đó có một sự tổng gộp tự nhiên những chất liệu đó, như dòng máu có chứa ngàn chất dinh dưỡng tổng gộp một cách tự nhiên từ thức ăn thường ngày. Nhìn một cánh hoa thơ của Luân Tâm, nếu bảo là hoa hồng cũng đặng, bảo hoa cúc, hoa lài, vạn thọ... cũng chẳng sai, bởi vì tác giả đã nhặt từng tay từng cánh của đủ loại hoa mà ghép lại thành một bông hoa bí hiểm theo ý mình. Nhặt muôn ngàn hạt giống quí mà sáng tạo cho riêng mình một vườn thơ, rừng thơ. Phải có sự tưởng tượng và liên tưởng mãnh liệt mới mong tìm ra ít nhiều ý nghĩa của thơ Luân Tâm. Cần đọc đi đọc lại nhiều lần thì cái ý mới lấp ló xuất hiện mời gọi như nàng tiên mơ hồ trên cõi non xa. Đến một lúc “chứng” được một ứng nghiệm nào đó thì mới hít hà khen “tuyệt”.
Nhưng thói thường thì khi thưởng thức thơ, đọc lên nghe âm điệu hay hay, thấy ảnh tượng rực rỡ thì cũng đủ vui rồi. Nghe nhạc Trịnh công Sơn mịt mù mây khói mà ai cũng thích. Cái đẹp không tên, cái ảnh không rõ thì càng hấp dẫn lâu dài. Không biết chính tác giả Luân Tâm đã có chủ ý đánh vào cái yếu huyệt tâm lý này hay không, nhưng chắc chắn thơ Luân Tâm sẽ thâm nhập, thẩm thấu từ từ vào tâm tư người đọc và sẽ để lại ấn tượng khó mờ không thua suối thơ Bùi Giáng trước đây.
Riêng tôi, những ấn tượng sâu đậm nhất hằn mãi trong tâm hồn sau khi đọc Hương Áo, ngoài cái tình nghĩa phu thê của tác giả, lại còn có hình ảnh cỏ cây, sông nước, vườn tược ruộng đồng, rau đắng, ốc bươu vì quê tôi cũng là vùng phù sa nằm giữa hai cánh tay ngọt ngào khoan dung Sông Cửu. Những thứ đó đôi khi đã làm cho tôi cảm thấy ngộp thở đứng tim bay bổng. Vì nhớ nhà. Xin cảm ơn thi sĩ Luân Tâm./.
TX Lâm Thanh,
OZ Nov. 2007
Chú thích:
(*) Tác giả có ghi 2 thi tập sắp ấn hành là
- Ngơ Ngẩn Dấu Buồn
- Trong Vết Bụi Mờ.
(**) Nhà Văn, Nhà Thơ quá đa tài hoa nhưng vô cùng bạc mệnh Lâm Thanh (1943-2008), còn có bút hiệu khác là Hai Quẹo, tức Lâm Thành Hổ, Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh, Khóa Đốc Sự 15,Tác giả Tuyển Tập Thơ Văn tuyệt tác bất hủ”CÕI QUÊ CÕI NHỚ”,Tác giả xb, Australia,2008.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 03:48:54 bởi LuânTâm >
NGHẸN NGÀO Mong chiêm bao thấy em cười Ngờ đâu em nói những lời xót xa Còn thêm yểu điệu thướt tha Hư hư thực thực gần xa lạnh lùng! Bụi hồng xao xuyến gót chân Mây trôi hờ hững bâng khuâng áo nào Đò chiều sóng gợn xanh xao Quay lưng ngoảnh mặt trước sau dỗi hờn Trăng tàn tỉnh giấc trống trơn Đường khuya não nuột cung đờn đứt dây Nghẹn ngào tay nắm bàn tay Nghe đời cay đắng vơi đầy nghìn năm... Sao rơi lạc lòng âm thầm Vô duyên bạc phước lỡ lầm mất nhau Tương tư để khổ để đau Nụ cười gửi gió trăng trào hôn mê... MD 11/26/02 LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 04:42:35 bởi LuânTâm >
HƯƠNG ÁO
(Thương tặng vợ hiền B.T.LUÂN)
Đừng nghĩ bệnh đau chi thêm buồn
Đã thề, đã hứa có nhau luôn
Xẻ chia cay đắng dù dâu bể
Hột muối chia hai lẫn hột đường!
Tưởng như hờn giận ghẹo anh chơi
Để thấy mình còn được trẻ thơ
Để thấy trời xanh mây trắng cũ
Đời mình mãi mãi vẫn mộng mơ!
Chúng mình hai đứa bạn văn chương
Rồi đến say mê đến yêu đương
Kết tóc se tơ người ganh tị
Tài tình chi lắm phải đau thương!
Hãy cố quên đi kỷ niệm buồn
Mình vui ngày cũ rộn sắc hương
Bướm bay và áo bay vào mộng
Anh vẫn dìu em dạo thiên đường!
Nắng sớm mưa chiều cũng thế thôi
Mình thương nhau lắm yêu nhiều rồi
Dù bao giông bão không thay đổi
Em vẫn thơ tiên của muôn đời!
Xứ lạ bơ vơ cũng quen dần
Vẫn còn được thấy lại mùa xuân
Hương hoa hương áo em ngày cũ
Ngây ngất nhìn em nhẹ bước gần!
Nhịn ăn nhịn mặc cũng qua rồi
Yên cửa yên nhà mình đủ vui
Con lớn con ngoan con hiếu thảo
Chung lòng chung bóng đẹp chung đôi!
Trời nắng trời mưa chuyện bất ngờ
Ốm đau tình vẫn nở thành thơ
Kể như em nghỉ tay làm bếp
Cơm nóng canh ngon đã sẳn chờ!
Nũng nịu chút chơi để anh cưng
Đút ăn đút uống anh càng mừng
Như những ngày xưa anh mơ ước
Trọn đời bồng ẵm Chị Tư Luân! (1)
Em cực nhiều rồi lo nhiều rồi
Cũng cần ngơi nghỉ...chỉ thế thôi
Cơm canh anh vẫn lo xong được
Con vẫn bên em vẫn nói cười!
Chiếc áo ngày xưa thật dễ thương
Đời đời chiếc áo vẫn còn hương
Đi về sớm tối thèm hương áo
Em vẫn ngây thơ vẫn thiên đường...
Im lặng nhìn nhau lòng hiểu lòng
Cần gì nói chuyện quá viễn vông
Em vui anh biết, buồn anh biết
Tuy gọi một đôi... chỉ một lòng!
Mây trắng vẫn bay trời vẫn xanh
Em là đầu óc tay chân anh
Là tim là phổi là hơi thở
Là máu là xương là mộng lành!
Dẫu bệnh mà em vẫn còn đây
Cho anh được sống trọn kiếp nầy
Làm sao anh sống không tim óc
Em phải vui tươi phải cười hoài!
Ai cười mê hoặc tự nghìn xưa
Anh nghĩ ai ai cũng kém thua
Em cười anh thấy thanh cao quá
Và rất an lành...em biết chưa…
Giọng nói ngọt ngào ai cũng khen
Họ hàng người lạ lẫn người quen
Say mê im lặng nghe em nói
Làm anh lo sợ làm anh ghen!
Mưa gió cũng qua nắng đẹp lên
Rồi em hết bệnh anh vẫn hên
Rồi em lại nói cười đầm ấm
Anh một bên và con một bên…
Không muốn cho ai nghe nữa đâu
Yêu nhau say đắm vẫn nhiệm mầu
Bao đêm thức trắng yêu nhiều quá
Hẹn ước cùng nhau tự kiếp nào…
Quên hết giận hờn hết trẻ con
Còn đây trăng cũ vẫn no tròn...
Em như tiên nữ từ muôn kiếp
Đến để yêu anh và yêu con!
Anh muốn em đừng nghĩ viễn vông
Ngày mai nắng đẹp gót chân hồng
Em anh lành bệnh đời thêm mộng
Tay ấm bàn tay lòng ấm lòng!
Tình vẫn say mê vẫn ban đầu
Nghìn đời nghìn kiếp vẫn có nhau
Hoa rơi lớp lớp vương đầy áo
Đầy tóc đầy vai đẹp ngọt ngào…
MD 02-10-2002
(tức ngày 29 Tết Nhâm Ngọ)
Luân Tâm
(1) Vợ tôi thứ tư, tên Luân (Bùi Thị Luân). Tôi và vợ tôi biết nhau từ nhỏ, quen nhau rất lâu, yêu nhau rất lâu trước khi kết hôn! Chúng tôi từng học chung các Trường Tiểu Học, Trung Học, Đại Học Văn Khoa SàiGòn. Lúc ở Đại Học Văn Khoa SàiGòn, chưa muốn nhiều người biết chuyện tình của chúng tôi, nên trong lớp, tôi thường gọi vợ tôi là Chị Tư, hoặc Chị Tư Luân! Giống như cách gọi của N.B.Phước, người em họ của vợ tôi, đồng thời là người bạn rất thân của hai vợ chồng tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 04:41:46 bởi LuânTâm >
Chào bạn Luân Tâm !. Người bạn vong niên.
Thật tuyệt và lãng mạn.
Thú thật, tôi thích Đại học Văn khoa Sài Gòn từ bé, nay đã đi vào thơ.
Khi tôi lớn lên, đó chỉ là những gì người lớn kể lại.
Chúc bạn hạnh phúc. Người bạn thơ !
( Tôi biết viết như thế này là vi phạm nội quy. Mong BQT niệm tình ).
Bạn P.M.T ơi !
Hết sức xúc động cảm động ngạc nhiên thích thú hân hạnh được bạn chịu thương chịu khó nhín chút thì giờ quý báu ghé thăm "HƯƠNG ÁO"và còn quá hào phóng rộng lượng không tiếc lời chia xẻ đồng cảm đồng điệu mộng mơ về những kỷ niệm quá thân thương lãng mạn êm đềm nho nhỏ ngọt ngào thơ ngây của một thời Văn Khoa áo trắng tiên bồng của "Sài Gòn Năm Xưa"(1)...mà nay chỉ còn lãng đãng nhạt nhòa trong chiêm bao kỷ niệm nhạt nắng nhòa mưa sương mờ tóc gió áo bay....
Xin cảm ơn Bạn thật nhiều lắm nha !
Để đáp tạ chút tình trân trọng thương nhớ Văn Khoa ,xin mạn phép lần lượt thân gửi kính mời Bạn vui lòng đọc lại vài bài quê mùa thô thiển trích trong TT"HƯƠNG ÁO" của LuânTâm,do MinhThư xuất bản tại MD/USA.năm 2007 nha !
Xin thân mến chúc Bạn luôn an vui thanh thản nhẹ nhàng với thơ văn bất tận nha ! Thư bất tận ngôn.LuânTâm. (1)"SÀI GÒN NĂM XƯA ":Tên một tuyệt tác bất hủ nghiêm túc uyên bác về địa lý lịch sử văn hóa xã hội của ân sư Vương Hồng Sển,Vua Đồ Cổ của...Sài Gòn Năm Xưa !
45. NHƯ MÂY HỒNG
Tha thướt em đi như mây hồng
Xin cho anh được cùng sang sông
Đã tu nghìn kiếp sao chưa đủ
Để em cho gửi chút chuyện lòng?
Muốn hỏi đường đi hỏi ghế ngồi
Hỏi những áo màu hỏi son môi
Hỏi đôi guốc đỏ gants (1) tay xám
Xin chỉ cách nào hết xa xôi!
Đêm tối tương tư ngóng sao buồn
Làm sao cầu nguyện, sao dâng hương
Cửa thiền nhang khói chừng hư ảo
Nhà chúa hoa thơm không chỉ đường...
Nhờ gió, nhờ trăng, nhờ mưa chiều
Nhờ tia nắng sớm gửi thương yêu
Bốn mùa cây trái trao ngon ngọt
Sóng biển dỗ dành núi đừng trêu!
Yểu đệu làm chi tội nghiệp anh
Sáng vào lớp học chạy thật nhanh
Chiếm hai chiếc ghế nào ngon nhứt
Có lẽ em vui chỗ sẵn dành!
Tóc mới nhởn nhơ áo mới hồng
Em đến như cười như ngóng trông
Tưởng như lớp học thành hoa gấm
Nghe ngát hương xuân lòng ấm lòng!
Giận cô bạn gái đi cùng em
Cũng đành lịch sự để em khen
Nhường luôn chiếc ghế anh hy vọng
Kề cận ghế em bao kẻ thèm!
Một tiếng cám ơn một nụ cười
Tưởng như hoa nở như xuân tươi
Vội tìm chỗ đứng nơi cuối lớp
Mắt vẫn si mê chẳng chịu rời!
Tim vẫn rộn ràng vẫn bồi hồi
Hồn còn quanh quẩn chỗ em ngồi
Lưng thon có thẹn vì anh ngắm
Hay vẫn vô tình như nước trôi?
Những lời thầy giảng như mơ hồ
Buổi học trôi nhanh quá hững hờ
Anh như chết đuối như tan rã
Vào cõi si tình cõi hư vô!
Giờ nghỉ giải lao muốn làm gan
Xin em một chút bùa bình an
Nhưng rồi e ngại em không thích
Các bạn hiểu lầm em... ít ngoan!
Bỗng thấy hoang vu thấy nhạt nhoà
Bao nhiêu nắng ấm đã trôi qua
Chỉ còn mây xám trời giông bão
Lớp học tan thành những xác hoa!
Chuông reo trở lại giảng đường buồn
Anh nghĩ: còn may được chút hương
Thoáng qua trang sách, qua dòng chữ
Như tóc em mềm gió vấn vương!
Bụi phấn nhoà tan cả góc phòng
Lẽ nào sắc sắc rồi... không không
Hẹn thề đầm ấm đâu chưa thấy
Chỉ thấy buồn dâng nặng trĩu lòng!
Hết giờ hết lớp phải ra về
Đỉa đói đeo hoài lối si mê
Ngỡ như em muốn quay nhìn lại
Như nước mưa tràn ngập chân đê!
Những chiếc lá me bay lả lơi
Tóc em lơ lửng như mây trời
Mùa thu trôi nhẹ vào trong mắt
Tình tứ chưa về kịp nét môi!
Em lên xe bus tay vẫy chào
Tóc rối như thơ đẹp biết bao
Trong tay nón lá còn lưu luyến
Một khoảng đường đi nắng ngọt ngào!
Lang thang tìm lại dấu bụi đường
Em mới dẫm lên còn dễ thương
Nhặt lên âu yếm cho vào túi
Mà ngỡ ngọc ngà ngỡ sắc hương!
Giận chiếc Vélo (2) quá vô duyên
Sao không mời được em lên yên
Cho nên anh phải về tức tưởi
Nghe gió đông buồn lạc bước tiên!
Biếng ăn biếng ngủ mong chiêm bao
Nghe tiếng cám ơn thực ngọt ngào
Hương thơm như áo màu thương nhớ
Tay điệu ngây thơ đang vẫy chào!
MD 03/04/03
LuânTâm
(Trích trong TT"HƯƠNG ÁO")
1) Gants: đôi bao tay (tiếng Pháp)
2) Vélo Solex: Một lại xe 2 bánh có gắn máy nhỏ, thô sơ do nước Pháp chế tạo khoảng 1960-1970.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 21:11:26 bởi LuânTâm >
RẤT TÌNH RẤT NGOAN
Chiều mưa áo trắng vai gầy
Guốc cao gót nhỏ mắt nai giận hờn
Nắng đi cành lá trống trơn
Tóc bay bối rối tưởng cơn gió buồn
Mái hiên nước dột giận luôn
Biển sông về gọi phố phường lênh đênh
Tội ai? Mình được bắt đền...
Chung dù chung áo bỏ quên đất trời
Cần gì tắm biển xa khơi
Đèn xanh đèn đỏ ngăn lời chia tay
Bây giờ? không đợi đến mai?
Thì thôi... mặc kệ... mặc ai lén nhìn...
Trời long đất lở thương mình
Chung môi hoá bướm rất tình... rất ngoan...
MD 07/12/05 LuânTâm (Trích trong TT”HƯƠNG ÁO”)
37.MỘT CHÚT SON MÔI
Tưởng đã chết khô bởi đợi chờ
Hôm nay đời bỗng đẹp hơn thơ
Hàng me gọi nắng chiều lưu luyến
Còn tưởng mình đang lạc trong mơ!
Anh đến em vừa học xong bài
Đón anh áo lụa hồng như mây
Em cười bằng mắt, vui bằng má
Tóc mới gội thơm chẳng lược cài!
Vélo Solex (1) từng tủi thân
Chưa được em cho chở một lần
Bây giờ bỗng được em cưng quá
Nũng nịu em ngồi... thân rất thân!
Em thưởng cho anh gió hoàng hôn
Sao đêm tình tứ nhất Sàigòn
Qua bao phố nhỏ, bao đường lớn
Tay ấm lưng choàng tay chặt hơn!
Cười nói bâng quơ cũng ngọt ngào
Bao lần ngơ ngác ngỡ chiêm bao...
Thơm như chăn gối hoa ngày cưới
Mong được hẹn thề đến kiếp sau!
Có phải trăng non gió mát mềm
Trời xanh mây trắng thật bình yên
Nên em mới chịu cho anh chở
Dạo khắp Sàigòn đến nửa đêm!
Chân mỏi ghé thăm quán bên đường
Chè sâm bổ lượng (2) thật dễ thương
Nhìn em môi đỏ cười say... lạnh
Thèm một chiếc hôn ngọt hơn đường!
Anh đổi ly em đỡ nhớ mong
Si mê uống vội dấu môi hồng
Nghe trời thương đất rừng yêu núi
Biển nhớ mây lành suối gọi sông
Không chịu rời xa em nữa đâu
Em thương không nỡ giục về mau
Bao nhiêu đường phố thân quen hết
Đèn đỏ đèn xanh cũng vẫy chào!
Em ơi! có phải em thực không?
Giấc mộng mười năm có viễn vông
Tu bao nhiêu kiếp anh mới được
Thơ thẩn cùng em kể chuyện lòng?
Ghế đá công viên bỗng gọi mời
Dừng xe âu yếm đón sao rơi
Nguyện cầu mong được như mơ ước
Chung bóng chung đôi đến trọn đời!
Sương xuống nhiều thêm gió mênh mông
Guốc cao quá lạnh gót chân không
Anh quàng tay ấm ôm vai nhỏ
Yêu cả môi ngon cả má hồng!
Trời đất bỗng dưng ướp đầy hoa
Em như rượu ngọt như tình ca
Hòa tan trong trái tim khao khát
Nghe lửa cháy rừng, mây kết hoa!
Hò hẹn mấy đời được môi hôn
Tim lẫn vào tim, hồn quyện hồn
Tóc vương vấn mộng mơ thành suối
Hơi thở ngập ngừng, tay đói ôm!
Trăng xuống mắt nhung thật mơ màng
Nét buồn nhân thế cũng nhòa tan
Chợt nghe xuân nở hoa tiền kiếp
Xiêm áo hoá thành mây rất ngoan!
Riú rít như chim liền cánh rồi
Thời gian ghen tỵ vẫn mau trôi
Van xin trái đất đừng quay nữa
Để được bên em đến vạn đời!
Như chuyện đời xưa, chuyện thần tiên
Anh đang lận đận cõi ưu phiền
Em như suối mát rừng nguyên thủy
Ngà ngọc thơ ngây khắp mọi miền...
Bao nhiêu ngăn cách bao hững hờ
Đã trả cho màu nắng hoang sơ
Chỉ còn tình tứ trong say đắm
Quên hết giận hờn thuở bơ vơ!
Em vẫn đơn sơ vẫn tuyệt vời
Gom bao hương sắc của đất trời
Vào môi vào mắt vào hơi thở
Nhạc điệu dáng đi thơ dáng ngồi!
Mới biết yêu nhau là thế nào
Còn hơn huyền diệu cõi chiêm bao
Còn hơn tất cả hương tình sử
Hơn thuở liêu trai áo không màu!
Biển nhớ biển thương biển lửa tình
Tóc mai một sợi đủ làm tin
Sao hôm soi sáng sao mai nhắc
Đừng để nhạt phai chuyện chúng mình!
Làm sao can đảm về lẻ loi
Em dỗ dành thêm đứng lại ngồi
Trăng sao cũng sắp tan thành lệ
Em bảo ngoan đi quá khuya rồi!
Chở em đến ngõ nhưng chạy luôn
Em véo lưng anh dọa đánh đòn
Chẳng sợ… nhưng sao cưng em quá
Nên đành trở lại kẻo em buồn!
Một chút hôn nhanh tình rất... tình!
Muốn xin chút nữa để thêm tin
Bóng hồng đã khuất sau rèm cửa
Anh vẫn si mê đứng lặng nhìn!
Chẳng muốn rời em nhưng đành thôi
Cũng may: còn được chút son môi
Anh về đường lạnh nhưng lòng ấm
Còn ngỡ yên sau có em ngồi!
Suốt đêm suốt sáng vẫn mơ màng
Môi má gần xa hợp rồi tan
Thành hoa thành bướm thành trăng gió
Ngỡ gót xuân hồng bước cao sang!
Đã thực gần sao vẫn như… xa!
Nẽo về Sư Phạm lối Văn Khoa,
Bao giờ thay áo màu hoa cưới
Yểu điệu... thẹn thùng vui... thướt tha?
MD 02/27/03
LuânTâm (Trích trong TT"HƯƠNG ÁO")
(1) Vélo Solex: Một loại xe hai bánh có gắn máy nhỏ ở phiá trên của bánh xe trước, do nước Pháp chế tạo. Loại xe này rất được thịnh hành ở Sàigòn khoảng 1960-1970, đặc biệt ở trong giới sinh viên học sinh.
(2) Chè sâm bổ lượng: Môt loại chè đặc biệt của người Hoa, được bán nhiều ở các hè phố Sàigòn. Chè được nấu bằng nhiều loại cây trái có tính giải nhiệt, mát, như táo khô, rong biển, hổ tai, bạch quả, nhãn nhục, bo bo, đậu xanh,... v.v...
CHO HƯƠNG TÌNH MỘNG EM VỀ
(Thương tặng em Hoài Thương)
Nắng thơm thiên tuế khóm lau (1)
Anh thơm em bỗng lệ trào tháng tư
Đi tậu trâu bò thực hư
Đất đen đá đỏ thiên thư nghĩ gì
Tội ai ai tội ai ghi
Mây trôi gió thoảng chim di cư rồi
Còn vầng trăng khuyết giữa trời
Nghiêng dòng sông lạnh nửa vơi nửa đầy
Rửa chân tình tắm sông mây
Tóc thương thương quá vai gầy đau lưng
Vòng eo sương khói hồng trần
Đói vòng yêu ấm thương thân ru tình
Ấu ơ...hoa bướm dạy mình
Học hôn thơ dại chân tình thăng hoa
Khói cơm Mẹ gọi quê nhà
Vườn dâu ruộng lúa vườn cà hồi sinh
Tắm mưa tắm nắng hát đình
Cho trăng ăn mật cong mình chèo ghe
Vượt đỉnh sầu đông đá mê
Cho hương tình mộng em về thôi nôi
Hoa mưa cỏ nắng lả lơi
Chim trời cá nước đua bơi trắng hồng
Em mênh mông anh bềnh bồng
Rừng vàng biển bạc núi sông chuyển mình...
MD.04/05/09
LuânTâm
(1) Mặc dù ở xứ lạnh tuyết ngập mùa đông ,Hoài Thương cũng đã quá tài hoa tài tình chịu khó vun trồng được nơi sân trước nhà mình một cây Thiên tuế cổ thụ rất cao quý hiếm và một khóm bông lau rất to lớn độc đáo mang theo bóng hình quê hương nghìn đời dấu yêu của chúng ta !
CHO EM VỀ GẶP LẠI NGƯỜI
(Thương tặng anh Luân Tâm)
Gió đưa hương lối em về
Bờ tre khóm trúc chiều quê nhớ người
Đi qua sông vắng nụ cười
Thơ ngây chết đuối cuộc đời nổi trôi
Tháng tư một cuộc đổi đời
Biển sầu dậy sóng mù khơi mây ngàn !
Rừng người bạc biển lang thang
Ruột mềm máu chảy kinh hoàng ruộng nương
Tang thương bồng bế tang thương
bể dâu như đã vô thường bể dâu
Tháng tư mưa đục sông ngâu
Đồng xanh đê vỡ ngập cầu hiền lương
Gió đưa xa khuất nẻo đường
Em đi từ ấy quê hương mịt mù
Hồng trần cát bụi còn ru
Ru thương ru nhớ từng thu chuyển mình
Xếp từng kỷ niệm cầu kinh
Trời xanh mây trắng như tình trong tim
Gió đưa hương cõi về tìm
Hương tình hương đất im lìm bóng cây
Cho hương tình mộng thật đầy
Gió say mây cũng ngất ngây hương đời
Cho em về lại gặp người
Cỏ lau thiên tuế mĩm cười bên hiên...
04/06/09
Hoài Thương
Hoài thương như thuở ban đầu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: