60. giọt buồn
Mưa đã tan rồi gió cũng tan
Em như ngõ trúc lá dạo đàn
Ta như nắng lạnh vườn thu sớm
Lòng vẫn mây đưa bóng lỡ làng!
Để lại giọt buồn trong lá mây
Giọt vui nhắm mắt nước cau mày
Bụi nghèo bỏ sách đeo hôn gót
Thơm cỏ xanh mềm non áo bay
Áo mới làm hoà hoa làm mai
Giật mình râu bướm gợn tròn vai
Tưởng gai mắc cỡ trêu người điệu
Đường ấm hương tình tham vòng tay
Suối khát sông ghiền biển thèm điên
Đồi say đảo gió lạ non tiên
Chợt đau tiếng nhạc tình mê đá
Lơ lửng treo hồn xác ngửa nghiêng
Rêu cỏ còn ghen chẳng cho nằm
Vui chưa nhuộm tóc buồn da nhăn
Trăng thề có hỏi ngày lưu lạc
Xin gửi gió tình khỏi viếng thăm!
Áo lửa chung lưng trắng vai hồng
Tay no làm vợ tay đói chồng
Chân dài cao vút hồn kinh sử
Vẽ mãi chưa đều nét mi cong
Ma cũng yêu tình quỷ cũng thơm
Khỏi vay nợ áo trả nợ cơm
Nhang đèn dù có dù không có
Hồn lạnh cũng đành trả ổ rơm!
Luân Tâm
MD 06/30/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2008 05:56:57 bởi Viet duong nhan >
61. quán trọ
Nồi kê chưa chín mộng tàn
Còn đâu hồn bướm mơ màng bóng mây
Buồn thương sao rụng vai gầy
Giọt sương nũng nịu tháng ngày ngây thơ
Tóc bay gió lạnh hững hờ
Đường tình thiên cổ mấy bờ sắc không
Biển nào gọi sóng long đong
Còn đâu cánh hạc cánh hồng nghìn xưa
Loanh quanh nhớ nắng trông mưa
Tìm trăng hò hẹn mấy mùa thu xa
Chiêm bao áo lụa da ngà...
Giọt sầu bỗng nặng mặt hoa bỗng tàn
Lang thang mấy nẽo lang thang
Chiều mưa tuyết muộn lỡ làng bóng quê
Biết đâu bến giác bến mê
Biết đâu bèo bọt đi về tang thương
Tiếc chi quán trọ vô thường
Trước sau lạnh lẽo thiên đường hoang vu!
Luân Tâm
MD 09/18/98
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2007 23:16:03 bởi NhàQuê >
62. hương chờ gió
Còn chút nắng thu, chút bụi hồng
Nổi trôi vào tận cõi hư không
Vườn hoa tình ái hương chờ gió
Để gửi cho nhau chút chuyện lòng
Qua bao nhiêu kiếp bao tương tư
Thao thức đêm buồn nghe tiếng mưa
Muốn hôn vành nón hôn dòng tóc
Nghe nhớ thương đầy ngõ nắng trưa
Bao nhiêu áo đẹp cũng phai màu
Em vẫn dịu hiền vẫn quá cao
Vành môi vẫn điệu hơn son đỏ
Gót nhỏ lững lờ cho anh đau!
Một chút đứng gần cũng khó khăn
Mây buồn lơ đãng che vầng trăng
Trăng buồn trăng cũng quên hò hẹn
Để gió lạnh đầy răng cắn răng!
Một chút hương dư tóc hững hờ
Cũng còn hà tiện không chịu cho
Bao năm đeo mãi như đỉa đói
Chỉ được ăn gian những... giấc mơ!
Một chút cười duyên gửi tình cờ
Chỉ là ảo ảnh để làm thơ
Trăm năm lẻ bóng vì sao tội
Bà nguyệt giận lần hại ông tơ
Một chút nắm tay chuyện hoang đường?
Rất hiền rất đẹp rất dễ thương
Mà sao xa cách sao né tránh
Xin được còn chung một con đường!
Một chút chuyện trò thật riêng tư
Chỉ riêng hai đứa đứng trú mưa
Chờ mong cả tháng mưa không đến
Nắng cháy mặt đường giận tiểu thư!
Thư viết đêm đêm cả nghìn tờ
Giấy hồng giấy tím giấy xanh lơ,
Lạy trời mong được hên được nhận
Sao vẫn nằm im vẫn giả vờ?
Tín hiệu có đi chẳng có về
Hay là mình thực đã bị chê
Hay là mình quá run quá nhát
Bị xếp bên lề vì nhà quê!
Một chút hôn nhanh má hoa đào
Bao giờ? Có lẽ đến kiếp sau?
Đi về sau trước đường sương khói
Lạnh bóng trụ đèn lạnh ánh sao!
Bỗng nhiên bệnh nặng vào nhà thương
Nửa mê nửa tỉnh thoảng mùi hương
Như quen? Như lạ? Như an ủi?
Như khóc như cười thật dễ thương!
Tỉnh giấc mơ hoa lạnh tường vôi
Hình như người mới bước đi rồi
Đường đêm mệt mỏi cây chờ bóng
Bóng cũng mơ hồ cũng xa xôi!
Hai tuần gặp lại giảng đường buồn
Bụi phấn bơ phờ tóc rối buông
Hình như có nhớ mong mình thật
Hay chỉ tình cờ tóc vấn vương?
Tan lớp bỗng nhiên được đi gần
Hình như đôi mắt thật ân cần
"Hình như... bị bệnh hai tuần lể
Rất muốn tìm thăm... nhưng ngại ngần..."
Đời bỗng lên hương trời đầy hoa
Mây xanh mây trắng vội xây nhà
Chim chào gió ghẹo vai trêu áo
Chân bước thật gần... tay hết xa!
Luân Tâm
MD 11/01/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2008 05:59:50 bởi Viet duong nhan >
63. dã tràng
Ngày tàn suối cạn lòng khô
Phơi đuôi tép bạc vun mồ râu tôm
Treo buồn giày cỏ mũ rơm
Đào hang tìm nước vo cơm rửa vàng
Gió vùi bóng nuốt khăn tang
Trôi mây bó gối đầu hàng nắng thiêu
Thèm ai sợ bỏ bùa yêu
Chợ trưa chợ sớm chợ chiều trống trơn
Ca lời tan phím nát đờn
Dây tơ dây sắt tủi hờn tay không
Hồn bèo ruộng xác bèo sông
Tưởng xuôi mà vẫn ngược dòng trái mơ
Xót thương gà rót gà mờ
Trọc đầu đau mắt xác xơ tàn đời
Đi mồ côi đứng mồ côi
Cây già lá trẻ nghẹn lời khóc than
Cuối đường bước lỡ sang ngang
Giữa đường bội ước hoang mang tóc thề
Hang cá lóc ổ cá trê
Hết mưa hết nắng vỗ về chết mau
Kiếp nầy? Kiếp trước? Kiếp sau?
Kỳ duyên còn đợi chiêm bao dẫn đường
Gan cóc tiá bụng ễnh ương
Nôn nao hò hẹn ven đường cỏ may
Vang rền sét đánh ngang tai
Hồn ai nấy giữ xác ai nấy chuồn
Dở cười dở khóc tha hương
Dở tan dở hợp chao tương ngại quà
Tình thư tình sử tình ca
Bụi từ vàng đá bụi qua trở cờ?
Thuỷ Tinh nước mới tràn bờ
Sơn Tinh gió cuốn sững sờ Mỵ Nương
Ngày hận hãi đêm đoạn trường
Chết thơ chết nhạc quê hương dã tràng?
Luân Tâm
MD 05/05/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2008 06:03:27 bởi Viet duong nhan >
64. buồn quê
Thân tặng Nguyên Trần
Bóng tối vây quanh những nỗi buồn
Ngoài hiên trăng cũng bỏ đi luôn
Xa xôi tiếng vạc sầu oan trái
Sao tỏ sao mờ nhắc lệ tuôn
Chong đèn hiu hắt bóng đơn côi
Cơm áo long đong đất tủi trời
Cánh muỗi thiêu thân đau lòng khói
Gió vào chân lạnh chạy lên môi!
Chập chờn mộng đến mong bình thường
Bữa cháo bữa rau có chao tương
Sóng to gió lớn xin đừng đến
Áo nâu chân đất hồn ruộng vườn!
Chim nào đua hót gọi bình minh
Gà gáy sang canh đã giật mình
Thả trâu lót dạ vui cơm nguội
Đồng cạn đồng sâu mình biết mình!
Hết sợ cướp ngày sợ cướp đêm
Con trùn con kiến còn được yên
Đường quê gai gốc chân khô máu
Một chút yên bình cũng ngủ quên?
Như hòn đất sét, như củ khoai
Như ngọn đèn chong hết dầu hoài
Như nghĩa như tình như duyên nợ
Bao giờ bỏ kén bướm đẹp bay?
Hay chỉ quanh co mấy bụi bờ
Mấy hàng cây mệt hết làm thơ
Rau dừa, rau má chờ mưa nắng
Lặng lẽ xương tàn, hồn bơ vơ
Luân Tâm
MD 11/ 10/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 03:42:11 bởi Viet duong nhan >
65. tình thơ
Em đi mang hết hồn thơ
Văn chương chữ nghĩa hững hờ trống không
Vắt tim nặn óc đau lòng
So vần ghép chữ vẫn không bóng hình!
Chỗ ngồi chỗ đứng lặng thinh
Điệu cười giọng nói dấu tình dấu hương
Không tên trong sổ đoạn trường
Mà sao mệnh bạc ngăn đường tìm nhau?
Hỏi trăng hỏi gió hỏi sao
Thuyền tình đã đắm sông nào biệt tăm
Nước buồn duyên nợ trăm năm
Ta buồn thương chuyện nghìn năm mơ hồ
Người không còn để mộng mơ
Hồn không còn để đợi chờ thiên thu!
Kiếp xưa đã lạc đường tu
Ba chìm bảy nổi đền bù tình thơ
Lẽ đâu cũng chỉ là mơ
Vòng vo lẫn lộn dại khờ thêm đau
Xin đừng hò hẹn mai sau
Sợ tan trong cõi trăng sao chưa hề....
Rừng hoang mất lối đi về
Mười phương tuyết phủ, bốn bề lạ quen
Chỗ nào nhớ? Chỗ nào quên?
Hết ăn... hết uống... bắt đền... chiêm bao? Luân Tâm
MD 08/18/05
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 03:44:52 bởi Viet duong nhan >
66. Hương Áo
Thương tặng vợ hiền B.T.LUÂN
Đừng nghĩ bệnh đau chi thêm buồn
Đã thề, đã hứa có nhau luôn
Xẻ chia cay đắng dù dâu bể
Hột muối chia hai lẫn hột đường!
Tưởng như hờn giận ghẹo anh chơi
Để thấy mình còn được trẻ thơ
Để thấy trời xanh mây trắng cũ
Đời mình mãi mãi vẫn mộng mơ!
Chúng mình hai đứa bạn văn chương
Rồi đến say mê đến yêu đương
Kết tóc se tơ người ganh tị
Tài tình chi lắm phải đau thương!
Hãy cố quên đi kỷ niệm buồn
Mình vui ngày cũ rộn sắc hương
Bướm bay và áo bay vào mộng
Anh vẫn dìu em dạo thiên đường!
Nắng sớm mưa chiều cũng thế thôi
Mình thương nhau lắm yêu nhiều rồi
Dù bao giông bão không thay đổi
Em vẫn thơ tiên của muôn đời!
Xứ lạ bơ vơ cũng quen dần
Vẫn còn được thấy lại mùa xuân
Hương hoa hương áo em ngày cũ
Ngây ngất nhìn em nhẹ bước gần!
Nhịn ăn nhịn mặc cũng qua rồi!
Yên cửa yên nhà mình đủ vui
Con lớn con ngoan con hiếu thảo
Chung lòng chung bóng đẹp chung đôi!
Trời nắng trời mưa chuyện bất ngờ
Ốm đau tình vẫn nở thành thơ!
Kể như em nghỉ tay làm bếp
Cơm nóng canh ngon đã sẳn chờ!
Nũng nịu chút chơi để anh cưng
Đút ăn đút uống anh càng mừng
Như những ngày xưa anh mơ ước
Trọn đời bồng ẵm Chị Tư Luân! (1)
Em cực nhiều rồi lo nhiều rồi
Cũng cần ngơi nghỉ...chỉ thế thôi
Cơm canh anh vẫn lo xong được
Con vẫn bên em vẫn nói cười!
Chiếc áo ngày xưa thật dễ thương
Đời đời chiếc áo vẫn còn hương
Đi về sớm tối thèm hương áo
Em vẫn ngây thơ vẫn thiên đường...
Im lặng nhìn nhau lòng hiểu lòng
Cần gì nói chuyện quá viễn vông
Em vui anh biết, buồn anh biết
Tuy gọi một đôi... chỉ một lòng!
Mây trắng vẫn bay trời vẫn xanh
Em là đầu óc tay chân anh
Là tim là phổi là hơi thở
Là máu là xương là mộng lành!
Dẫu bệnh mà em vẫn còn đây
Cho anh được sống trọn kiếp nầy
Làm sao anh sống không tim óc
Em phải vui tươi phải cười hoài!
Ai cười mê hoặc tự nghìn xưa
Anh nghĩ ai ai cũng kém thua
Em cười anh thấy thanh cao quá
Và rất an lành...em biết chưa?
Giọng nói ngọt ngào ai cũng khen
Họ hàng người lạ lẫn người quen
Say mê im lặng nghe em nói
Làm anh lo sợ làm anh ghen!
Mưa gió cũng qua nắng đẹp lên
Rồi em hết bệnh anh vẫn hên!
Rồi em lại nói cười đầm ấm
Anh một bên và con một bên!
Không muốn cho ai nghe nữa đâu
Yêu nhau say đắm vẫn nhiệm mầu
Bao đêm thức trắng yêu nhiều quá
Hẹn ước cùng nhau tự kiếp nào?
Quên hết giận hờn hết trẻ con
Còn đây trăng cũ vẫn no tròn...
Em như tiên nữ từ muôn kiếp
Đến để yêu anh và yêu con!
Anh muốn em đừng nghĩ viễn vông
Ngày mai nắng đẹp gót chân hồng
Em anh lành bệnh đời thêm mộng
Tay ấm bàn tay lòng ấm lòng!
Tình vẫn say mê vẫn ban đầu...
Nghìn đời nghìn kiếp vẫn có nhau
Hoa rơi lớp lớp vương đầy áo
Đầy tóc đầy vai đẹp ngọt ngào!
MD 02-10-2002
Luân Tâm
(tức ngày 29 Tết Nhâm Ngọ)
(1) Vợ tôi thứ tư, tên Luân (Bùi Thị Luân). Tôi và vợ tôi biết nhau từ nhỏ, quen nhau rất lâu, yêu nhau rất lâu trước khi kết hôn! Chúng tôi từng học chung các Trường Tiểu Học, Trung Học, Đại Học Văn Khoa SàiGòn. Lúc ở Đại Học Văn Khoa SàiGòn, chưa muốn nhiều người biết chuyện tình của chúng tôi, nên trong lớp, tôi thường gọi vợ tôi là Chị Tư, hoặc Chị Tư Luân! Giống như cách gọi của N.B.Phước, người em họ của vợ tôi, đồng thời là người bạn rất thân của hai vợ chồng tôi.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 03:54:04 bởi Viet duong nhan >