HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
75. cũng không
Hồn đau đốt cháy tình sầu
Nổi trôi vào tận tinh cầu vô danh
Ngập ngừng ánh mắt long lanh
Gặp nhau chưa dám... sao đành biệt ly?
Quá nghèo nên chẳng còn chi
Còn chăng một chút tình si lỗi thời
Lang thang khắp mấy chợ trời
Nát tim đổ máu nhuộm đời dối gian
Tiếc chi gặp gỡ muộn màng
Hoa rơi lá rụng bên đàng khóc hoa!
Thương thân tủi phận không nhà
Mặt trăng áo gió hay là tóc mây
Đầu thai lầm đến chốn nầy
Đoạn trường kiếp trước hao gầy kiếp sau
Chia tay rừng núi cũng đau
Ngày say đêm tỉnh làm sao qua cầu?
Quanh co còn biết đi đâu
Đất trời đã mất hết màu bình yên
Biết sao nợ? Biết sao duyên?
Phút giây gặp gỡ đảo điên nghìn đời!
Trèo cao té nặng lỡ rồi
Lỡ thầy lỡ thợ lỡ tôi lỡ người!
Xin cho đẹp một nụ cười
Dám đâu xin tiếng gọi mời nửa đêm
Còn gì để nhớ để quên
Hoài công chờ gió gọi tên ngọt ngào
Tìm chi lối cũ trăng sao
Luân Tâm
MD 01/12/03
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2008 03:46:05 bởi Viet duong nhan >
76. dòng sông lãng quên
Thân tặng Dương Quân (1)
Chân tay rồi cũng sẽ bỏ ta
Mắt môi tan biến với màu hoa
Trái tim khô héo thành dấu hỏi
Cơm áo lạnh lùng quên thịt da!
Những bãi cỏ non lỗi hẹn hò
Những đồi hoa trái hết thơm tho
Thơ tình cũng mực phai giấy nát
Bến vắng trăng khuya lạnh bóng đò!
Chỗ vui cũng hết trốn chỗ buồn
Mưa nắng đi về hết nhớ thương
Còn giọt sương nào vương lưới nhện
Cơn gió bạo tàn phá vỡ luôn?
Hoa lau rụng trắng bến sông đào
Thuyền đến thuyền đi sóng nước đau
Bọt bèo hốt hoảng quên tăm cá
Đêm tối còn ai cùng đếm sao?
Lời hứa trọn đời tay nắm tay
Má đào e thẹn dấu tóc mai
Nón che môi hẹn môi khao khát
Móng tay ngơ ngẩn dấu son phai?
Bụi bờ, gò đống dễ làm quen
Đường tối hết thơ: chẳng cần đèn
Sâu đêm tình tự quên dế khóc
Nhang khói không buồn bị bỏ quên!
Ai nhớ ai quên ai tiếc thương
Dấu chân tuyết phủ ôm mặt đường
Ngày tàn nắng xế đi qua ngõ
Tóc gội trưa hè hết gửi hương?
Dấu tay, màu mắt trong sách xưa,
Len lén trao nhau một chiều mưa
Chiếc khăn thêu tắt hai tên ghép
Cũng rã tan thành chuyện đời xưa!
Cành mục cây khô quá đau lòng
Gió qua đỉnh núi gửi buồn sông
Bụi hồng không nỡ quên gót đỏ
Cũng đành lủi thủi theo gió đông!
Còn chiếc bóng nào sợ lẻ loi
Bay qua bay lại kiếm chỗ ngồi
Hoài công thăm hỏi thềm tro bụi
Tìm chút mộng hồng đã xa xôi?
Xương cốt chậm tan sẽ bị đào
Dời đi dời lại mãnh hồn đau
Mưa bay gió cuốn khăn tang mất
Hoa dại cỏ may cũng nghẹn ngào!
Nghìn kiếp đam mê đã về đâu
Biển xanh sóng gọi cánh chim nào
Mây hồng lụa trắng không cho mộng
Hay mộng lững lờ hẹn kiếp sau?
Giọng nói tiếng cười chỉ dành riêng
Đêm xuân chăn gối sao lặng im?
Phòng hoa bụi bám đau chân nhện
Nhện đã chết khô dấu dịu hiền?
Bờ bến ngọt ngào đã hư không
Chỉ còn trơ trọi gốc ngô đồng
Thu về không lá vàng thay áo
Phượng hoàng rụng cánh hết... rỉa lông!
Lửa mắt... lửa môi... lửa bắt đền
Chỉ còn gió lạnh tủi rêu quen
Hoa tàn, bướm rã ve phơi xác
Lạnh lẽo bên dòng sông lãng quên…
Luân Tâm
MD 11/09/05
(1) Sau khi đọc xong bài thơ tuyệt vời “Lời Vĩnh Biệt” của nhà thơ Dương Quân, tôi thực sự vô cùng sững sờ xúc động, soi rọi lại những đau xót trong kiếp người, trong hoàn cảnh bi đát riêng mình... nên có “Dòng Sông Lãng Quên". “Lời Vĩnh Biệt” của DQ. đã được đăng trong “Tuyển Tập Mùa Thu", Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, Trung Tâm Florida -ĐNHK xb, 2005, tr. 166-170.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2008 03:50:34 bởi Viet duong nhan >
77. hoang đảo
Thân tặng Lãm Thuý
Đi ra biển cả mênh mông
Đi vào sóng cuộn gót hồng chiêm bao!
Mây trôi gió nhớ nghẹn ngào
Lá vàng giận áo bay vào rừng mưa
Tình tan vào chuyện đời xưa
Để mây hồng vẫn sớm trưa đợi chờ?
Vỏ sò vỏ ốc lên bờ
Bỏ bao con nước lững lờ ngược xuôi
Cát vàng chân trắng chia phôi
Chút hương tình bỏ chỗ ngồi bơ vơ
Tình thư bụi bám mực mờ
Dấu tay, màu mắt còn ngờ khói mây?
Màn trời chiếu đất loay quay
Hai chân bỗng lạnh hai vai..đầu hàng!
Áo xanh áo tím áo tang
Hoa đồng cỏ nội chết oan quê nghèo?
Buồn đầy thuyền sợ nhổ neo
Cánh buồm tuyệt vọng tan theo mưa nguồn
Bỏ cơn chớp bể bị thương
Ruột gan muối xát hết đường tỉnh say
Hải âu mòn cánh cao bay
Chở hồn hoang đảo lưu đày về đâu
Hoàng hôn trời nước đổi màu
Luân Tâm
MD 12/13/05
78. cánh hồng Việt Nam (*)
Kính viếng Giáo sư Nguyễn Văn Bông,
Viện Trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Saìgòn (1)
*** (trích đoạn)***
Nguyễn Văn Bông vẫn rạng ngời,
Địa linh nhân kiệt bên trời Gò Công.
Nguyễn Văn Bông! Nguyễn Văn Bông!
Thầy đi đau đớn triệu lòng nát tan
Khóc Thầy: hận hải mang mang!
Trời cao xuống thấp để tang thương Thầy!
Chính danh đại nghiã còn đây
Đêm đêm thức giấc bóng ai giữa trời?
Hồn thiêng sông núi đón mời
Nặng lòng Tổ quốc nhớ lời ân sư
Nhớ thương nét mặt hiền từ
Nhớ thương vầng trán suy tư thanh bình!
*** (trích đoạn)***
Ôi! Con chim quí quê nghèo,
Ôi! Vì sao sáng cheo leo giữa trời
Thần tiên lạc bước dạo chơi
Sa chân quỷ dữ hại đời danh nhân!
“Sinh vi tướng, tử vi thần”
Hồn Thầy nay chắc lâng lâng thanh nhàn
Chỉ đau: vận nước hỗn mang
Chỉ đau: môn đệ tan đàn tha hương!
*** (trích đoạn)***
Trời cao chi lắm...Trời ơi!
Góc đường Cao Thắng thịt rơi máu trào!
Đường Phan Thanh Giản xanh xao (2),
Thương người vợ trẻ kêu gào thất thanh!
Thương bà mẹ góa hiền lành
Mắt không còn lệ để dành khóc con!
Đất rung bệnh viện Sàigòn (3),
Là nơi vĩnh biệt nước non gục đầu!
Cát bay đất thảm, trời sầu...
Ngôi trường tức tưởi cúi đầu chịu tang!
*** (trích đoạn)***
Một ngày thế cuộc vần xoay
Cửu Long dậy sóng cuốn bay gian tà
Sàigòn ta lại về ta
Viễn Đông hòn ngọc chói lòa năm châu
Phố vui lại ngập áo màu
Lá me bé nhỏ hẹn nhau tóc thề
Guốc cao gót nhỏ đam mê
Hoa cau hoa bưởi hoa lê mai vàng
Thực như mơ thực vội vàng!
Nắng cao vời vợi nắng tan lỗi lầm
Nguyễn Văn Bông của Việt Nam!
Nguyễn Văn Bông của vô vàn tiếc thương!
Quốc Gia Hành Chánh mở đường
Nghìn năm Cấp Tiến (4) giữ hương mộng đầu!
Hợp tan bốn biển năm châu,
Nhớ Thầy là nhớ sắc màu Tự Do!
Nhớ thương là chỗ hẹn hò
Tri ân là một con đò vững tin
Việt Nam đẹp lại với mình
Thầy về thăm chốn thân tình Gò Công
NGUYỄN VĂN BÔNG! NGUYỄN VĂN BÔNG!
Nghìn năm linh hiển cánh Hồng Việt Nam (*) Luân Tâm
1. Hồng: Một loài chim quí, hiếm, to lớn, có sức bay xa ngàn dặm, tượng trưng cho người có uy vũ, danh nhân, danh sĩ. Nguyên văn bài nầy đã được đăng trong Đặc San Hội Thân Hưũ Gò Công vùng Hoa Thịnh Đốn Xuân 1999. Phần lớn được đăng lại trong website Diễn Đàn CSVQGHC/ĐS14.
2. Lần thứ hai, Giáo Sư Nguyễn Văn Bông bị ném bom vào xe, chết cháy tại góc đường Cao Thắng Phan Thanh Giản.
3. Thi hài Giáo Sư Nguyễn Văn Bông được cấp tốc đưa vào bệnh viện Sàigòn (Quận Nhì). Có lẽ những người trách nhiệm vì quá thương yêu, quí trọng Giáo Sư, chưa tin Giáo Sư chết thật, cố mang Giáo Sư đến cơ sở y khoa chuyên môn nhất về cấp cứu (Nếu tôi nhớ không lầm, trong số các người hão tâm đó có anh T.Q.Trí lúc đó là Quận Trưởng Quận 10, SG)
4. Phong trào Quốc Gia Cấp Tiến, một chính đảng lớn ở miền Nam trước 1975 do Giáo Sư Nguyễn Văn Bông làm Chủ Tịch.
79. hẹn chiêm bao
Bớt một chút trăng một chút sao
Dành khi giông bão lạc mất nhau
Cũng còn được chút màu thương nhớ
Soi thấu ao hoa tưởng ngọt ngào...
Thèm hoài tham mãi chút son môi
Gửi hết tình si cho nốt ruồi
Chân trời góc biển đâu còn áo
Hay áo mặc chung khỏi gọi mời?
Tan trong gió nhớ ôm bóng hoa
Trời lạnh tuyết không mưa không nhà
Ru hồn sông núi từng đêm đói
Cơm nguội nửa khuya tương đợi cà!
Thơm ngọt từ câu chuyện bâng quơ
Tay ngoan muốn dấu chỗ lững lờ
Hồn trăng quyện gió mê lòng suối
Chớp bể mưa nguồn ghen tóc tơ!
Thức chờ ngủ đợi đổi hồn nhau
Thơ thẩn non tiên hái trộm đào
Nghe hồn hoa cỏ đòi mưa nắng
Lạnh đến môi ghiền... hẹn chiêm bao!
Gửi chút bâng khuâng quá thẹn thùng
Chút tình chút điệu nắng ôm lưng
Chút sương chút gió tìm chăn gối
Chút nhớ xa gần một điểm chung... Luân Tâm
MD 03/07/06
80. cho hoa khóc người
Thân tặng Nguyễn Phụng & Nguyễn Trọng Đạt
"Sợi tơ mành theo gió đưa đi...
Cánh hoa rụng chọn gì đất sạch?”
(Chu Mạnh Trinh & Đoàn Quỳ)
Núi già cây trẻ đá non
Lối quen bỗng lạ bông gòn đùa mây
Bỗng dư cẳng bỗng thừa tay
Xuống lên tìm mãi tháng ngày chưa hư
Nương ngập nước còn đòi mưa
Mắt phù thủy tóc thề ưa trói hồn
Đại dương tình sóng sôi hôn
Nghìn đời dâu bể giận hồn dấu môi
Phù sinh khách địa mồ côi
Tay không tay có đứng ngồi không chân
Máu đông nghẻn mạch phù vân
Có khi bèo bọt cũng cần nổi trôi?
Vui buồn sao cũng đổi ngôi
Tuyết tan ngõ trước nước trồi ngõ sau
Bơi trong mắt lạnh mất nhau
Dòng xuôi hóa ngược bảy màu hoá không
Từ bi muối biển nhìn sông
Gợi tình mát ngọt thơm vòng ca dao
Ta nghìn trước em nghìn sau
Hẹn yêu chín hết tinh cầu ngây thơ
Em thỏ đế ta gà mờ
Trăng rơi vào gối còn ngờ ma trêu
Lần mò học mãi vần yêu
Bình minh nhạc quậy, xế chiều cải lương!
Bụi đi sương đến thăm xương
Em đi ta đến thiên đường không ta
Ta như quỷ em như ma
Em trời chết khát đất ta chết thèm
Em làm ta? Ta làm em?
Xin chung giọt lệ hoa đêm khóc người? Luân Tâm
MD 05/15/06
81. lãng đãng
Nước vẫn trôi buồn mây vẫn bay
Gió tàn đêm lạnh gió đau vai
Sương tan hờn tủi hoa hờn nắng
Mưa bỏ vườn hoang bướm ngủ say!
Mòn mõi trời gần mong biển xa
Trăm năm gót đỏ cũng phôi pha
Còn đây dấu chân tình vương vấn
Cuối nẽo hương tàn áo mất hoa
Cố đi cho hết nẽo lưu đày
Nắng mưa không xóa hết đắng cay
Xin đừng trách nắng hờn mưa nữa
Đêm thức sáng đêm thèm... ngủ ngày!
Ai tỉnh ai say ai gượng cười?
Tay mơ lụa trắng son nhớ môi
Trời xanh lỗi hẹn mây quên núi
Núi cũng già nua cây hết chồi!
Thác đổ mơ xưa trắng hiền từ
Người xưa trăng cũ giữ hương thu
Vàng mây vàng áo vàng hoa bướm
Lãng đãng đi về quên áo tu
Nhìn xuống nhìn lên nhìn trước sau
Chân còn muốn chậm tay đã mau
Ôm bờ đá lạnh hôn lòng suối
Nghe gió ru tình tưởng... chiêm bao!
Luân Tâm MD 01/09/06
82. lao đao
Thương quê râu cỏ mắt trăng hoa
Khói lửa tro tàn xương bỏ da
Rụng đuôi cá cóc đau tình nước
Lao đao đùi ếch lạnh chân gà
Dạo chơi nắng vũng trâu nằm
Nhái bầu lẻ bạn sùi tăm nửa vời
Mắt lồi cua nhỏ lả lơi
Rong xanh vàng lá đổi đời phèn chua
Chim mờ cánh nước bóng xưa
Quạnh hiu đóng cửa buồn trưa leo rào
Rụng đuôi cá cóc bỏ đau
Lên bờ khoe cẳng cào cào trốn chui!
Tan mây gió biến cỏ người
Già trâu mòn nghé đen vui trắng buồn
Gãy cày mục ách sập chuồng
Sớm say chiều tỉnh tối vương mắt tình
Lao đao lá rụng van xin
Hoàng hôn chờ nắng hoa in áo ngày
So tóc ngắn đếm râu dài
Sao đưa trăng đón mây bay chập chờn!
Mướp hương bầu thúng rau ôm
Ngò gai tiêu ớt quế thơm dỗ dành
Mất mùa lỡ chợ thèm canh
Còn vàng hương lửa còn xanh mộng thường
Dế mèn ru tiếng ểnh ương
Dơi khuya vỗ cánh chiếu giường tre rên
Lững lờ vay dưới trả trên
Sông dài trời rộng bồng bềnh thuyền ma
Nổi chìm đùi ếch chân gà
Sương cây nín thở trăng hoa giật mình!
Đau cày nát gối Trang Sinh
Chân ai gió thoảng tóc mình chông gai
Trắng gặp gở trắng chia tay
Trắng cười trắng khóc trắng bay quê nghèo
Luân Tâm MD 05/01/06
83. lụa hồng
Tựa má kề vai thực ngọt ngào
Hẹn hò gom hết cả trăng sao
Bên trời chung thủy, đêm tiền kiếp
Đưa lối chỉ đường những kiếp sau!
Cứ áo không màu tóc liêu trai
Đêm mưa ngày nắng chẳng tàn phai
Hoa thơm cỏ ngọt tình sông núi
Tan biến vào nhau trọn giấc say!
Mai kia dù áo rách tả tơi
Bên dòng suối lạnh xác rong trôi
Cho dù trời đất tan thành lệ
Em vẫn là tiên vẫn tuyệt vời!
Nếu có luân hồi có kiếp sau
Em sẽ làm trầu anh làm cau
Ôm nhau say đắm quên trời đất
Gió gọi chim ca mộng bến nào
Chân vẫn ngoan và tay vẫn thơm
Lúc nào cũng chết khát... thèm hôn
Như đôi sam biển xanh tình điệu
Suối tóc đa tình trêu gót chơn
Sương tắm hoa nào nũng nịu thêm
Hồn tan trong bọt biển dịu êm
Mây hồng xao xuyến hương chăn gối
Trăng ghẹo sao cưng cánh tay mềm!
Nắng đầy khóe mắt, lửa đầy môi
Trái vẫn ngọt ngon hoa đón mời
Áo ngoan căng mộng hồn điên đảo
Sóng gợn lụa hồng thẹn ngược xuôi
Thôi! Chẳng đi... về... chẳng rời xa
Non mòn biển cạn, mặc phong ba
Mặc đời lận đận, tình ngang trái
Mình vẫn đêm ngày dệt tình ca!
Luân Tâm MD 09/27/05 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2009 21:33:48 bởi Viet duong nhan >
84. hoa nắng
Thương tặng con Minh Thư & Anh Thư & Thiên Thư
Chim vui gọi giọt nắng vàng
Sương tan cho nắng reo ngoan gót hồng
Mây lành thương suối nhớ sông
Tre già ngơ ngác chờ mong măng tròn!
Mái tranh khói quyện nắng choàng
Vịt gà ríu rít gọi con tìm mồi
Mẹ hiền tất tả ngược xuôi
Bóng Cha đồng cạn ngậm ngùi đồng sâu
Nắng thơm hoa bưởi hoa ngâu
Cò con đáp xuống lưng trâu mộng lành
Con đường đi học loanh quanh
Trống trường rộn rã áo xanh bướm vàng!
Nắng trêu cỏ dại mơ màng
Lơ thơ lá rụng mấy hàng sầu riêng
Nắng hồng lưu luyến gót tiên
Hay là tiên cũng mơ duyên tình người?
Trưa về trên võng, trong nôi
Mẹ ru nắng ấm mây trời thướt tha!
Chuồn chuồn cánh mỏng thật thà
Buồn xưa lảng đảng tiếng gà lạ quen!
Nắng thương? Nắng giận? Nắng ghen!
Lối hoa mắc cỡ ao sen cá vàng
Nắng phơi áo nắng vừng sàng
Gạo thơm lúa mới dịu dàng hương bay
Mồ hôi dỗ ngọt tóc mai
Nắng hong tóc gội thơm đầy áo hoa
Nắng thăm miệng giếng vườn cà
Vườn rau xó bếp kỷ trà mâm cau!
Nắng vàng ngõ trước ngõ sau
Nắng lên cây ổi nắng vào tổ chim!
Nắng về đầm ấm mái hiên
Con thắn lằn cũng nằm yên đợi chờ...
Chiều nghiêng nắng nhẹ lững lờ
Mây vàng, áo trắng làm thơ học trò
Sông sâu còn bóng con đò
Đường tình dâu bể không dò đục trong
Đường mơ pháo đỏ rượu hồng
Đường buồn duyên kiếp long đong: nắng tàn
Đau lòng mây tím cũng tan
Trâu quen đường cũ lang thang đi về
Đói no cũng ngủ cũng mê
Bao nhiêu gốc rạ bờ đê chung tình
Nắng vào mắt? Nắng vào mình?
Hoàng hôn len lén thương nhìn nắng thơm
Nắng thăm bến nước cây rơm
Chiều đông nắng ấm vẫn ôm quê nghèo!
Đèn xưa bóng nhỏ hắt hiu
Thiêu thân mong được độ siêu kiếp nào
Ngựa trời châu chấu cào cào
Bướm vàng bướm trắng chiêm bao nhẹ nhàng
Sáng mai lại gặp nắng vàng
Nắng tình nắng điệu mơ màng hôn nhau!
Áo vàng nắng đỏ trầu cau
Làng quê đón Tết nắng vào... gót tiên!
Luân Tâm MD 12/01/05
(một tháng trước ngày sinh nhật mình!)
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2009 21:36:45 bởi Viet duong nhan >
85. phù sinh
Cạn sông mây chở bóng cầu
Biển khô tăm cá thuyền sầu chở kinh
Chiều đeo đỉnh núi phù sinh
Thương ta dứt sữa đau mình sẩy thai!
Kiến nếm mật mối nằm gai
Sâu đêm da nứt bọ ngày râu khô
Lòng đau dế khóc đội mồ
Tình đau áo gối bóng chờ tóc mai
Cát hồng bụi tím loay quay
Tưởng màu áo cũ chưa hay bạc đầu
Không đành nhổ cỏ trồng rau
Bắt tôm nuôi tép đục ao béo cò
Đường bướm héo nắng quanh co
Xé gan nát ruột treo giò rút xương
Ngày ghẹo nhớ đêm dỗ thương
Hết đường hết muối hư tương hư chè!
Đèn chung bóng giận vàng hoe
Mơ hồ môi cắn son che mắt thiền!
Cỏ gà còn tưởng tóc tiên
Chín tầng địa ngục thương miền trầu cau
Thèm khế ngọt khát mía lau
Tắm mưa nhặt nắng xé rào thả dê!
Hương tình ướp lạnh đường mê
Cơm vàng nước bạc đi về khói xanh
Đau thương chờ đợi dỗ dành
Mà lòng nước đá cũng đành xuôi tay!
Tiền rừng bạc biển ăn mày
Lưỡi gươm nòng súng luống cày bóng ma
Trao hồn đổi xác thay hoa
Sang sông nợ nước tình nhà rượu cay!
Gió mòn tay lạnh chân bay
Ngửa nghiêng quán trọ cào bài cũng thua!
Hoài công luyện phép đeo bùa
Giờ thiêng không đến cổng chùa đứt chuông
Hoang mang giày cỏ vô thường
Phất trần kẹt giỏ bụi vương mắt trần!
Luân Tâm MD 07/24/06 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 19:18:55 bởi Viet duong nhan >
86. trong lòng gió
Gió nghìn trước mây nghìn sau?
Gió qua lòng suối gió vào gối chăn?
Gió đi sao gió về trăng?
Hai tay che gió hai chân dấu cười?
Dấu hỏi đèo bồng dấu chấm than
Trốn sâu trong mắt lạnh xốn xang
Bao nhiêu bác sĩ đều không thuốc
Chỉ bảo mau về lo đám tang!
Nhắm mắt quên mình đang là ai
Không thèm chờ ấm gót nắng mai
Không thèm đay nghiến đường trơn trợt
Bỗng thấy nhẹ nhàng mây trắng bay!
Lơ lững trong lòng gió viễn khơi
Trôi theo hương áo cũ lên đồi
Quên buồn quên tủi quên hờn giận
Tay nắm tay mình cũng... chung đôi!
Xa nhớ gần ghen để ngọt ngào
Nghiêng trời lệch đất sôi chiêm bao
Lửa than mê gió vòng ôm suối
Nước cạn đá mòn vẫn… trăng sao?
Dấu ngã dấu huyền dấu sắc không
Trôi theo đường thẳng bám đường vòng
Đếm từng dấu nặng từng dấu phẩy
Không đủ đền bù năm tháng không...
Dấu chấm đơn hay dấu chấm đôi
Hai tay che gió hai chân cười
Chờ nhau mấy kiếp còn như mộng
Còn đủ hương quê dỗ mắt môi?
Luân Tâm MD 03/01/06
87. nắng
Thân tặng Trần Kiêu Bạc & Hoàng Hoa
Hôm nay nắng dậy muộn màng
Buồn vui lẫn lộn nắng vàng bước đi!
Ve kêu đất khách lạ kỳ
Bâng khuâng nhớ nắng tình si quê mình
Nắng trêu áo nắng tỏ tình
Nắng thơm hương tóc nắng nhìn ngẩn ngơ
Nắng sôi nổi nắng hững hờ
Nắng ôm vòng ngực nắng chờ hôn môi!
Nắng nũng nịu... nắng lả lơi...
Nắng yêu chết khát nắng trôi dịu dàng
Mai sau nắng vẫn mơ màng...
Trong chăn trên gối... hay tan theo người?
Luân Tâm MD 07/15/05
88. xanh môi
Thân gửi Dương Quân
Bàng hoàng áo mới hồn xưa
Chuyện thần tiên đã nắng mưa hết chồng
Nước trôi tăm cá đau rong
Quê người lận đận biển sông chập chờn
Tuyết hôn chân lạnh vai trơn
Tay no vòng dữ tủi hờn vòng ngoan!
Ngẩn ngơ bóng tiếc hoa tàn
Ngậm ngùi vườn sớm lỡ làng ruộng trưa!
Gà rừng chào nắng trốn mưa
Sợ đêm giông bão quên chừa gót nai
Buồn xuân nặng gãy cành mai
Thu sương buốt quá sợ bay yếm đào!
Cành hồng kiếp trước thanh tao
Gặp nhiều gian hiểm phải rào chông gai!
Dã nhân đắc thế lông dài
Thỏ rừng dấu mặt cỏ cây lững lờ
Trùm chăn dại giả thực mơ
Khóm lau bụi sậy nằm chờ... bỏ quên!
Cờ tàn trắng rụng bôi tên
Núi sông cách trở ai đền tuổi thơ
Biết đâu biển đợi suối chờ
Hang cùng ngõ hẽm gà mờ xin ăn
Trăng tàn lạnh cẳng rớt răng
Thương môi thỏ trắng băn khoăn trăm miền
Tưởng tình? Tưởng nợ? Tưởng duyên?
Giửa lòng khói lửa dịu hiền còn không
Hết lưng trắng hết gót hồng
Hết hè ôm gối hết đông giả đò
Hết xuân hờn dỗi nằm co
Hết thu nhặt lá vàng đo tình ngồi
Xanh trời xanh biển xanh môi...
Cội nguồn nghi hoặc ngại lời mai sau
Hết thấp đất hết trời cao
Gió xoay lòng huyệt gió bào xương da!
Đi ngày bầu chửa ra hoa
Về ngày khô cải héo cà cạn tương!
Nhang đèn cũng bỏ lư hương
Âm u vách mục thê lương nhện chờ
Bay qua bay lại dật dờ
Thương đom đóm nhỏ dại khờ thiêu thân!
Lòng đau rụng sạch tay chân
Lăn hoài trong cõi phù vân ỡm ờ
Ảnh ai mà nhặt lên thờ
Nhìn đi nhìn lại còn ngờ là... ta?
Luân Tâm MD 02/04/06
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 19:22:29 bởi Viet duong nhan >
89. tủi thân
Thân tặng Lê Văn Bỉnh & Trương Đình Thăng
Ta tủi thân ta khổ suốt đời
Nhà nghèo không có chút sân chơi
Tuổi thơ không có đường mơ mộng
Ngơ ngác nhìn mây bốn phương trời!
Bảy tuổi xa nhà nhớ Mẹ Cha
Bao nhiêu gác trọ đã đi qua
Bao nhiêu đèn sách: bao cay đắng
Lủi thủi đi về như bóng ma!
Mái tóc thư sinh sớm bạc màu
Cơm khô canh nguội… cháo cười rau!
Nắng mưa thương nhớ hồn khoai, bắp
Nhẫn nhục mong ngày vui đến mau!
Mười bảy năm dư nợ bút nghiên
Cũng may không thẹn với Tổ tiên
Vinh qui chưa thấy: thân tù tội
Đất nước tan tành đời đảo điên!
Vợ yếu con thơ Cha Mẹ già
Bạo quyền gian ác vẫn không tha
Đoạ đày thân xác thiêu cân não
Nửa thú nửa người nửa thây ma!
Biệt xứ đọa đày chốn rừng hoang
Thịt da ngao ngán áo cơ hàn
Bốn mùa đập đá tay khô máu
Sâu bọ còn đâu nhét kẽ răng?
Mòn chân kiệt sức cố bò về
Vườn cũ nhà xưa gió lê thê
Mẹ không chờ kịp con về khóc
Tức tưởi ra đi kiếm con về!
Ảnh Mẹ bỗng như có lệ trào
Khói nhang u uất tưởng chiêm bao
Nghe như đứt ruột như tim vỡ
Hận oán mênh mông đến kiếp nào?
Vợ con còn chút da bọc xương
Bửa cháo bửa rau muối pha tương
Còng lưng cày cuốc trồng rau sắn
Tóc cháy da sần áo gió sương!
Ta như ma đói như lục bình
Trôi nổi dật dờ chết lặng thinh
Con sâu con kiến còn lên mặt
Giả điếc giả câm dấu bất bình!
Ma quỷ nghênh ngang giữa ban ngày
Thú rừng say máu vội ra oai
Đường xưa lối cũ sao xa lạ
Một chút nhân tình cũng khói mây!
Trẻ già bồng bế trốn vượt biên
Vùi xác biển Đông hận xung thiên
Hồn oan gào thét thành giông bão
Nghìn kiếp nghìn đời không thể quên!
Cũng may còn có chỗ dung thân
Vợ yếu con thơ lại tảo tần
Ta nằm thoi thóp mơ hoa nắng
Lạnh áo Giao Thừa lạnh gót xuân...
Luân Tâm MD 01/01/95 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 19:24:04 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: