HƯƠNG ÁO-thơ LUÂN TÂM
120. rất tình rất ngoan
Chiều mưa áo trắng vai gầy
Guốc cao gót nhỏ, mắt nai giận hờn!
Nắng đi cành lá trống trơn
Tóc bay bối rối tưởng cơn gió buồn
Mái hiên nước dột giận luôn
Biển sông về gọi phố phường lênh đênh
Tội ai? Mình được bắt đền...
Chung dù chung áo bỏ quên đất trời
Cần gì tắm biển xa khơi
Đèn xanh đèn đỏ ngăn lời chia tay
Bây giờ? không đợi đến mai?
Thì thôi... mặc kệ... mặc ai lén nhìn...
Trời long đất lở thương mình
Đôi môi hoá bướm rất tình... rất ngoan...
Luân Tâm
MD 07/12/05
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 22:51:46 bởi NhàQuê >
121. đã núi rừng
Bóng cu đất đã núi rừng
Rơi lông níu nhớ chín từng xanh mây
Già cây non cỏ gió bay
Theo chim bỏ nắng phơi giày ghẹo mưa
Bỏ buồn đón bỏ vui đưa
Bỏ thu dấu thẹn hồng trưa chiều vàng!
Bỏ địa ngục đỏ trần gian
Dù chưa tìm được thiên đàng... mồ côi!
Bỏ chỗ đứng ngóng sao rơi
Bỏ tình chua ngọt bỏ đời chua cay
Bỏ rượu tỉnh bỏ trà say
Bỏ đêm trắng nhớ bỏ ngày quên đen
Đau cây nứt vỏ buồn quen
Ôm con bửa củi bon chen gật đầu
Gọi đom đóm sáng xanh xao
Cho nhìn rõ mặt cho đau màu cờ
Tóc rơi râu rụng đôi bờ
Hết đường may rủi vẫn chờ bóng xưa
Khói tìm bếp cũ đong đưa
Vòng đời điên đảo vòng đua điên cuồng
Cánh cò rơi mất quê hương
Cánh gà rơi mất ruộng vườn ước mơ
Mẹ gà con vịt bụi bờ
Thấp mây cao gió ỡm ờ ngủ quên
Buồn mất tuổi vui mất tên
Người không người có kề bên không người
Nhà tan chân rã cổ rơi
Thâu đêm tiếng mọt nổi trôi nhạc buồn
Hồn xưa hết chỗ náu nương
Đi không về có mười phương còn ngờ...
Luân Tâm MD 05/19/06
122. đường hoa úa tàn
Nợ người một chiếc khăn tang
Nợ đời một kiếp lang thang lỡ lầm
Gót buồn gót tủi xa xăm
Còn đây gót lạnh âm thầm đường quê
Mong tìm lại bóng trăng thề
Chỉ nghe gió lạnh bốn bề trống trơn!
Còng lưng trả nợ áo cơm
Vườn không nhà trống ổ rơm cũng tàn
Cây đa trước miễu đầu làng
Lá không còn nắng xốn xang trưa hè
Tuổi thơ mất cả bạn bè,
Chỉ còn khóm sậy bụi tre... chuyện trò!
Đông về đói lạnh nằm co
Con mèo con chó giả đò... không quen!
Đường đời lắm nẽo sang hèn
Nhục vinh lận đận chê khen cũng thừa
Não nề nắng sớm chiều mưa
Nhớ nhau đọc chuyện đời xưa ngậm ngùi!
Tưởng nghe tiếng nói tiếng cười
Ngờ đâu gió gửi hương môi... ghẹo mình!
Không thuyền hoa không thuyền tình
Bên dòng nước đục trăm nghìn xác hoa
Nghìn trùng mây trắng bay xa
Nghìn năm áo lụa quê nhà còn thơm
Lẽ đâu vẫn giận vẫn hờn
Để cho dang dở cung đờn lời ca?
Bóng mờ cuối nẽo sao sa
Mắt mờ cuối nẽo đường hoa úa tàn!
Không còn một chút bình an
Không còn một chút nắng vàng trời xanh
Sương rừng gió núi mong manh
Thoáng qua dòng tóc... để dành... mai sau!
Luân Tâm MD 03/20/03
123. vết bụi mờ
Buồn tưởng đã trôi theo nước sông
Mà sao cay đắng vẫn ngập lòng
Mà sao hình bóng xa... gần quá
Một nửa giận hờn nửa nhớ mong!
Không còn gặp gỡ không còn đau
Hay tự dối mình và dối nhau
Tìm về kỷ niệm đường trăng cũ
Gió quá lạnh lùng mây quá cao!
Muốn gọi tên cho đỡ nhớ nhung
Hình như tên cũng đã lạ lùng
Như không quen biết chưa hề gặp
Chưa nói chưa cười đã quay lưng
Muốn gặp mắt quen nũng nịu cười
Gặp dòng tóc rối mộng xa xôi
Gặp đồng tiền núng hồng đôi má
Gặp nốt ruồi ngoan vẫn gọi mời...
Có phải hết rồi? Hay chiêm bao?
Mơ hình tưởng bóng tủi lòng nhau
Gặp hay chưa gặp? Cười hay khóc?
Nỡ bỏ kiếp nầy... đợi kiếp sau?
Đã hết cây xanh trái ngọt rồi
Chỉ còn xác bướm đón hoa rơi
Nắng chiều hiu hắt đò xa bến
Mòn mỏi chờ mong dáng đứng ngồi!
Không để dành cho chút áo màu
Bây giờ tình đã bay quá cao
Bao nhiêu thề hứa như mây khói
Hương cũ tàn phai môi hết màu!
Đời chẳng còn chi để ước mơ
Bút cùn mực cạn hết nguồn thơ
Thịt xương mục rã thân hư ảo
Hồn cũng tan như vết bụi mờ!
Gửi lại vườn xưa chút hương xuân
Tưởng như người cũ vẫn ân cần
Vòng tay nhóm lửa đêm mời gọi
Hay vẫn vô tình hết cố nhân!
Luân Tâm MD 09/06/03
124. vỗ về
Ngủ quên khắp nẽo tình buồn
Lá me lỗi hẹn con đường giận nhau!
Ban ngày cũng vẫn chiêm bao
Mây hồng mây trắng bay vào áo em!
Tóc xa lạ, mắt thân quen
Ngọt ngào giọng nói: vẫn khen rất tình
Chiều đi gót đỏ xinh xinh
Nắng vàng yểu điệu trộm nhìn ngẩn ngơ
Mi sầu mấy kiếp bơ vơ
Nghe trong xa cách có chờ có thương!
Bao nhiêu cát bụi vấn vương
Xin đừng lay động dư hương để dành
Quanh co nào biết ngọn ngành
Lá non e thẹn trên cành tương tư
Em còn nửa thực nửa hư
Để anh mòn mỏi mệt nhừ chạy theo
Mênh mông số kiếp bọt bèo
Anh như rau đắng quê nghèo tủi thân
Em như bọt biển tan dần
Cuối trời hư ảo dấu chân lỗi thề
Lênh đênh trong giấc ngủ mê
Hương môi đầm ấm vỗ về nghìn năm!
Luân Tâm MD 02/09/03
125. tình
Vui nắng sớm buồn sương mai
Hỏi người dưng thấy chữ này thương không
Hồn chữ trắng xác chữ hồng...
TÌNH mê mòn lưỡi mấy vòng chưa no?
Cánh diều thả gió vào mơ
Cho yêu thả tóc ỡm ờ trói đôi
Bồng đi bồng đứng bồng ngồi
Tưởng cưng bé quá một thời...láo ăn!
Nhong nhong thỏ trắng Chị Hằng
Cho ôm bóng thỏ lăng xăng dỗ dành
Điên ghen muỗi đực vờn quanh
Đêm dài vui ngắn chưa đành mộng em
Giận thôi yêu nữa bắt đền
Hôn từ đường ấm ngõ êm ngọt ngào
Dâng tình cửa mở khát khao
Chua me ngọt khế tình trào răng ngoan
Nâng thơ đãi cát tìm vàng
Môi mê nín thở lưỡi tham bọt hiền!
Mắt sương lưng khói vòng tiên
Đi ngon vòng kép đứng ghiền vòng đơn
Đói tình vứt áo bỏ cơm
Khát tình giọng nói khát thơm giọng cười!
Trời rung đất chuyển lả lơi
Mưa trăng dấu thẹn nắng bơi gió tình!
Gieo hoa che gót khoe mình
Đòi thêm hương lửa trăm nghìn kiếp sau
No bước thấp đói bước cao
Hồng đêm ngày trắng nôn nao điệu đờn
Vòng vo giả bộ dỗi hờn
Bến Tre phía trước Sàigòn phía sau...
Luân Tâm MD 02/18/06
126. không hò hẹn
Sáng sớm mưa dầm khóc nổi trôi
Đường xa kỷ niệm vẫn bồi hồi
Áo tơi thấm lạnh lòng hoang vắng
Quán trọ thờ ơ chẳng đón mời
Lầm lũi đi trên nỗi đau nầy
Xác thân mục rã hay còn đây
Đông nào tuyết nhuộm chung dòng tóc
Mong gặp hè về áo trắng bay?
Mấy đò mấy nẽo mấy sân ga
Tiễn biệt chi nhiều thêm cách xa.
Qua mấy sống to bao biển lớn
Cũng chưa thấy được khói cơm nhà!
Cát cháy bỏng chân bụi nặng vai
Có đi mới biết đường còn dài
Khóc than chi cũng thêm cay đắng
Vinh nhục chìm trong tiếng thở dài
Ai bảo nắng mưa chẳng hẹn kỳ
Gặp nhau là để khóc biệt ly
Dù bao dâu bể bao gian trá
Cũng có ngọt ngào có mê si?
Tiếng khóc trẻ thơ nhắc nhở hoài
Đường trần vạn nẽo vẫn chông gai
Phù vân lối cũ bao nhiêu mộng
Cõi tạm đường xưa bóng hao gầy!
Tóc rụng bao nhiêu sương gió rồi
Thịt da nào gợi nhớ chơi vơi
Đò ngang lỡ chuyến quên đò dọc
Mờ mịt dòng đời vẫn nổi trôi!
Trả được bao nhiêu nợ kiếp nào
Nửa đời lận đận nửa chiêm bao
Không còn chi để dành con cháu
Có lẽ hẹn lần đến kiếp sau!
Ngày tháng trôi trên những dòng thơ
Đường xa xứ lạ mãi ngẩn ngơ
Áo bay tóc gọi trăng thề hứa
Tình chỉ còn vương chút hững hờ!
Nhắc chuyện ba sinh có ích gì
Ga nào giữ mãi được người đi
Con tàu nhả khói đầy đêm tối
Vô tận lòng đau dấu biệt ly!
Để lại nhân gian nét bụi mờ
Còn chăng mầm sống thuở hoang sơ
Dấu chân du mục rêu nguyên thủy
Không nắng không mưa chẳng bến bờ
Tiếng gọi nào nghe thật não lòng
Mây trôi, gió cuốn hết chờ mong
Giọt nắng phù sinh còn hiu hắt
Rồi cũng nhòa tan dấu bụi hồng...
Trách nắng hờn mưa để làm chi
Cuối cùng cũng một chuyến ra đi
Đục, trong đen trắng từ thiên cổ
Ấm lạnh nghìn năm có nghĩa gì?
Gọi gió, gọi mây đã mệt rồi
Bốn mùa thương nhớ cũng xa xôi
Những chiều chung bóng, đêm chung gối
Còn chút dư hương đủ mặn môi!
Thăm thẳm trùng dương dấu buồn đau
Làm sao biết được hết nông, sâu
Bao nhiêu con sóng, con tàu vở
Trời nước dửng dưng chẳng đổi màu
Bến nào đã đến? Bến nào chưa?
Biết ai mong nhớ? Ai đón đưa?
Tưởng con đom đóm là sao rụng
Trong chốn mịt mù sương khói xưa!
Lời mật ngọt nào rót vào tai
Còn chăng mộng đẹp để dành ai
Lạnh từ chân lạnh đau chân tóc
Muốn được một lần tay nắm tay!
Bao nhiêu quán trọ đã đi qua
Đêm tối mênh mông vẫn không nhà
Giọng hát liêu trai nào lưu luyến
Cũng đành quay mặt với xót xa
Qua được mấy cầu mấy dòng sông
Đò chiều thu cũ mắt ai trong
Chỉ còn gợn sóng buồn câm nín
Trời đất vô tình, gió mênh mông!
Tưởng cuối đường mưa nắng ấm lên
Cho lòng sầu tủi chút lãng quên
Ngờ đâu rừng vắng đêm tăm tối
Mỏi mắt tìm đâu một ánh đèn!
Điạ ngục trần gian ở chốn nào
Lâu đài lộng lẫy hơn trăng sao
Phút giây thành khói mây tang tóc
Cát bụi kinh hoàng lạc mất nhau
Tưởng chết rồi yên vẫn chưa yên
Xương khô còn bị bới đào lên
Đốt cho tro bụi không còn nữa
Dành chỗ ăn chơi kiếm bạc tiền
Duyên kiếp hẹn hò có thực không
Người đi người có nhớ người không
Bao nhiêu tình sử bao nhiêu lệ
Cũng chỉ mơ hồ cũng sắc không?
Tưởng trạm cuối rồi nào biết đâu
Hôm nay chỉ mới trạm khởi đầu
Khổ đau nào có chia biên giới
Nên vẫn mênh mông, chẳng sắc màu!
Đi mãi đi hoài đi về đâu
Dù không hò hẹn không chờ nhau
Bao nhiêu đường thẳng bao đường tắt
Có phải cùng mong một bến nào?
Luân Tâm MD 05/05/02
127. sợi tóc dài
Xin cho một sợi tóc dài
Dấu vào áo gối mê say trọn đời
Xin cho một chút son môi
Dấu vào giấc mộng xa xôi cũng gần
Tay nào gọi nắng mùa xuân
Khói mây đầy áo bâng khuâng nhớ hoài
Nón nghiêng dỗ ngọt tóc bay
Mây hồng mây trắng thiên thai đón chào!
Trăng tròn trăng khuyết chiêm bao
Gối ôm quen thuộc xôn xao vai trần
Lửa hương còn chút ân cần
Buồn vui gác trọ ngập ngừng tỉnh say
Mai sau còn nhớ chốn nầy
Ven đường chờ đợi mưa bay thẩn thờ!
Hoa tàn cỏ úa bơ vơ
Tình si đã chín mà thơ chưa thành
Tơ hồng sao quá mong manh
Cho nên giông bão tan thành hư không!
Đò xưa bến cũ hết trông
Quanh co nước chảy ngược dòng chưa yên
Rừng nào còn đọng tiếng chim
Giọng cười tình tứ ngủ quên môi buồn
Lá rơi ngập lối hoàng hôn
Hai tay lạnh lẽo trống trơn thuyền tình!
Mắt sầu não nuột thêm xinh
Đá xanh đá trắng lặng thinh nguyện cầu
Xin cho kiếp khác gặp nhau
Không còn ngăn cách khổ đau kiếp nầy
Nụ cười trở lại thơ ngây
Nghìn sau còn chút hương phai cũng đành!
Luân Tâm MD 02/24/03
128. bụi hồng vương gót
Tiếng khóc xa nhau thật não lòng
Trăm năm hò hẹn cũng thành... Không!
Mai sau trăng rụng trên dòng tóc
Mắt có long lanh? môi có hồng?
Duyên nợ ba sinh quá mơ hồ
Cho nên dệt mãi chưa thành thơ
Mười năm gặp gỡ bao nhiêu mộng
Tình vẫn nổi trôi vẫn dật dờ?
Mây tự nghìn xưa như áo màu
Lững lờ để gió gọi chiêm bao
Không bờ không bến không thuyền mộng
Quanh quẩn mê say chẳng lối vào!
Có lẽ người chỉ là mây hồng
Cho nên áo lụa quá bềnh bồng
Cho nhìn một chút rồi tan biến
Vóc dáng mơ hồ mắt hư không
Có lẽ người chỉ là khói bay
Cho nên mờ mịt nhớ thương hoài
Không hình, không bóng, không cho gặp
Hờ hững bỏ quên kẻ lưu đày!
Có lẽ người chỉ là giọt sương
Cho nên không giữ một chút hương
Chưa quen đã thẹn thùng quay mặt
Đã tan nhanh như một giọt đường!
Có lẽ người chỉ là gió trưa
Mơ màng đem lại chút hương xưa
Thẩn thờ hồn dạo chơi rừng núi
Văng vẳng bên tai tiếng cợt đùa!
Có lẽ người chỉ là trăng non
Cho nên còn mãi lo dỗi hờn
Không lo trang điểm buồn son phấn
Chờ đến bạc đầu vẫn... cô đơn!
Có lẽ người chỉ là ánh sao
Cho nên xa cách vẫn ngọt ngào
Hư hư thực thực lòng như tuyết
Trong trắng ngọc ngà đến nghìn sau
Có lẽ người chỉ là hương hoa
Cho nên chưa đượm đã phôi pha
Ngẩn ngơ tình vội bay theo áo
Áo cũng lạnh lùng vội tránh xa!
Có lẽ người chỉ là bướm vàng
Cho nên chưa hợp đã vội tan
Giấc sầu lận đận tàn hương phấn
Mờ mịt vòng bay khóc lỡ làng!
Người là tiên hay tiên là người
Mà sao nghìn kiếp vẫn xa xôi
Có gần thì cũng như hư ảo
Chưa hẹn mà sao lỗi hẹn rồi?
Mây khói trăng sao đã nhạt nhòa,
Gió sương hoa bướm tiên quá xa
May còn hạt bụi hồng vương gót
Kiếp khác dẫn đường ta gặp... ta!
Luân Tâm MD 03/31/03
129. thẩn thờ
~Kính viếng Thầy Nguyễn Khắc Hoạch~
Thương em bé bỏng Văn Khoa
Dáng gầy xiêu đổ ngọc ngà ước mơ
Chiều đi tóc xõa hững hờ
Dấu chân lỗi hẹn bơ vơ mắt buồn
Hè sang phượng đỏ sân trường
Thay màu áo mới tơ vương gót hồng!
Người xưa hẹn với non sông
Mình nay lưu lạc chờ trông một người
Mây trôi khắp bốn phương trời
Để hoa với bướm bồi hồi nhớ em
Lối vào thư viện thân quen
Dư hương còn đó êm đềm tiếng ai
Ngỡ ngàng tuổi mộng tàn phai
Vườn xưa lối cũ tháng ngày héo hon
Trăm năm bia đá thì mòn
Nghìn năm thân thế vẫn còn cảo thơm (1)
Bụi nhòa rêu nhạt sân trường
Hồn hoa xác bướm tang thương lệ nhoà!
Lang thang tìm một cành hoa
Không không sắc sắc hay là phù sinh
Đèn khuya bóng lại với mình
Cười chi đổ quán xiêu đình tội ai
Lạnh lùng tuyết trĩu cành mai
Mênh mông sương khói trần ai mịt mờ!
Hồn xưa đẹp những bài thơ
Trường giang Đông hải thẩn thờ bước tiên!
Tiếc mình bạc phước vô duyên
Nên con đò đã sang miền hư vô
"Hạc vàng đi mất từ xưa” (2)
Thì thôi mặc kệ nắng mưa mấy mùa!
Gió lên trăng lạnh chuông chùa
Biết đâu cội phúc ngày xưa vẫn còn
Mây bay giấc ngủ chập chờn
Môi thơm lời ngọt mắt hờn no nê
Một đời nửa tỉnh nửa mê
Áo bay lớp lớp trăng thề mười phương
Lòng đau duyên kiếp vô thường
Nghìn năm thổn thức tình buồn thành thơ!
Luân Tâm MD 01-01-1997
1) Cảo Thơm: bản thảo sách quí. Giáo Sư Nguyễn Khắc Hoạch (Khoa Trưởng Đại Học Văn Khoa Sàigòn) có công rất lớn trong việc xây dựng Trường Đại Học Văn Khoa Sàigòn. Ông còn là một nhà khảo cứu, một nhà văn, một thi sĩ tài hoa với bút hiệu là Trần Hồng Châu.
2) “Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay":
Thơ Tản Đà dịch bài “Hoàng Hạc Lâu” của Thôi Hiệu, một thi sĩ nổi tiếng thời Đường (Trung Hoa).
130. tìm trầm
Núi xuống rừng lên khói tìm sương
Đêm hoa bay mất dấu ruộng vườn
Mơ hồ đau nỗi đau cắt rún
Tình cũng điêu tàn như cố hương!
Ngày đói đêm no ngủ mê ăn
Cháo rau hóa đá gãy sạch răng
Sợ trời sập mạnh đè đau bóng
Người cũ không còn bóng lên trăng
Sóng dập gió vùi nước hồn tan
Mưa đau cát bụi gió đau nhang
Oan tình máu nhuộm lòng rong biển
Lá dấu thiên thu áo mất vàng
Lòng cũ đất xưa dịu quá hiền
Chết gần sao bỗng nổi khùng điên
Tuôn bao núi lửa bao địa chấn
Cuốn mất an lành mất dấu tiên?
Lủi thủi chân mòn trốn nợ ai
Già chưa tóc rụng lưng đầy gai
Rêu từ khóe mắt rêu qua mũi
Hoa dại che đầu cỏ che tai?
Thể xác tan đau biến lạ lùng
Lời chim tiếng vượn thân bò rừng
Tìm trầm ngậm ngải đau rơi lưỡi
Vợ yếu con thơ cũng hãi hùng!
Hồn rừng phách núi đói trầm hương
Về gieo bệnh lạ khắp phố phường
Người không còn mắt đen như trắng
Quán trọ cũng thành nhà chứa… thương!
Lòng cố dằn lòng trống bụng không
Trôi hoài bóng lạnh hết biển sông
Đò con lưu lạc nghìn năm vẫn
Nặng chở câu hò điệu hát rong!
Đi, ở không xong đành quay về
Trăm nghìn nước mặn con chán chê
Thương dòng suối ngọt sông lòng mát
Chờ sóng bạc đầu tưởng bóng ghe!
Luân Tâm MD 03/02/06
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2007 08:30:32 bởi NhàQuê >
131. vợ
Tóc thơm điệu bướm vờn quanh
Gót thơm hồng rượu để dành anh cưng
Trắng thơm nũng nịu mê lưng
Nửa khoe nửa dấu nửa mừng nửa trêu Trăng từ khóe mắt học yêu
Nửa đêm nhạc nhẹ nửa chiều thơ say!
Trăm năm tay trắng chân dài
Nghìn năm gương lược hương bay bụi về
Ôm nằm gối lạnh ngủ mê
Tưởng ôm nắng ấm vỗ về biển sông!
Thương chồng áo lạnh mùa đông
Mặc mưa mặc gió mặc hồng mặc xanh
Nuôi con em vẫn cơm canh
Anh còn ăn ké được dành phần hơn!
Ngựa xe áo mão sạch trơn
Vào ra đeo mãi cây đờn khùng điên
Quê người chẳng lẽ xứ tiên
Rượu ngon thuốc quí rẻ tiền quá no!
Gan nổi lửa phổi đòi ho
Ung thư vả lại cũng do tại vì
Già rồi cũng phải ra đi
Biết đâu đi sớm có khi được mời
Cóc còn làm cậu ông Trời
Anh thơ đói quá tưởng lòi mắt no!
Thương em chân vịt chân cò
Tháng năm cay đắng giả đò thơm ngon
Cũng vì chồng cũng vì con
Tay sưng mắt mỏi chân mòn lòng đau
Cũng may còn chút chiêm bao
Lần đầu gặp gỡ lần sau cưới liền
Cũng e thẹn cũng cười duyên
Cũng tình cũng nghĩa cũng tiên nhất đời!
"Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay (1)
Luân Tâm MD 03/18/06
1) Ca Dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2007 08:34:24 bởi NhàQuê >
132. vớt trăng
Xưa người say tỉnh vớt trăng
Trời cao đất rộng băn khoăn cội nguồn
Nay ta dâu bể cùng đường
Tàn hơi bút lệ máu vương quê nghèo!
Bến mộng hay là cõi thực đây
Bốn phương xa lạ lá tìm cây
Chim không về nữa rừng thay áo
Suối cũ không buồn chở bóng mây
Trăng đi sao giận chẳng đợi chờ
Hoa nắng giã từ tuổi ngây thơ
Sông sâu mòn mỏi đò không bến
Người đến người đi gió hững hờ!
Giọt lệ nào vui? Lệ nào buồn?
Nhịp cầu tình tự khói pha sương
Mai kia trời đất nhiều cay nghiệt
Xin vết môi hồng thay vết thương!
Quán trọ? Hay nhà? Hay quán ăn
Ai đi qua đó cũng băn khoăn
Tiền không đủ trả canh rau đắng
Nên phải ra đồng ăn củ năn!
Quê hương mờ mịt cõi chiêm bao
Nắng lửa mưa dầu nhớ thêm đau
Ao bèo cháy cá bùn khô máu
Bèo tan bọt nước lạnh về đâu?
Quanh co lận đận lối nhục nhằn
Tay không dài đủ để vớt trăng
Bao nhiêu mạch nước ngầm mê đắm
Không thể ngọt ngào đêm gối chăn!
Đau thương nhưng cũng có thơm ngon
Tình tứ xoay lưng... điệu gót son
Ngày vẫn dỗi hờn đêm nũng niụ
Hồn thêm ngây dại chết chửa chôn?
Muốn gửi cho nhau một tiếng than
Sợ e khơi dậy bếp tro tàn
Vô tình gió cuốn tro bay mất
Hết kỷ niệm buồn tim cũng tan!
Muốn gửi cho nhau tiếng cám ơn
Dù sao còn sống vẫn... còn hơn
Đường tình trắc trở không ai muốn
Xin chớ nghi oan chớ giận hờn!
Lang thang mãi cũng vào... hư không
Hương thơm áo ngủ ôm mây hồng
Chỉ còn đôi cánh mong manh quá
Biển cạn lâu rồi đâu còn rong?
Luân Tâm MD 03/09/04
133. buồn
Thân tặng Phạm Thành Châu
Mưa buồn xuống núi ngủ trưa,
Nắng vui lên núi xin bùa học bay!
Buồn đi vui đến hôn tay
Lời ca chưa múa bóng đày gót cao
Buồn chiêm bao? Vui chiêm bao?
Buồn đưa tóc hạ buồn chào mắt đông
Buồn đò chán tắm nước sông
Mà không thể tắm lọt lòng giếng xưa
Người mang áo gấm che mưa
Ta quăng hết cả cày bừa chơi đêm!
Vui mau hoá quỷ tưởng tiên
Buồn duyên bụi bám ta điên người khùng
Đau thu không lá chờ xuân
Buồn quay tiếng thở buồn quần tiếng ho
Buồn quên đói buồn nhớ no
Buồn teo lá cỏ buồn to lá bàng
Buồn rừng thương núi ghét hang
Buồn sông gửi biển buồn ngoan gửi mềm!
Buồn ngày lạ buồn quen đêm
Thức đào bóng tối gối mền không yên!
Thịt da vô tội tật nguyền
Khua xương mòn đốt đau miền hết mong
Buồn như chết sắp lấy chồng
Buồn như thi rớt tưởng sông chê mình!
Người về núi tuyết đóng đinh
Ta đi đồi cỏ quên nhìn mắt nai...
Luân Tâm MD 04/09/06
134. chung bóng
Tà áo tung tăng đôi cánh ngoan
Đưa hồn anh đến ngõ thiên đàng
Nửa đời lận đận hoa mơ trái
Gió ghẹo vai thương nhuộm lá vàng!
Quấn quít đôi chân níu đôi tay
Tham lam ôm trọn hết áo dài
Bao nhiêu áo ngắn thành chăn gối
Môi ngọt để dành dỗ giấc say!
Chiếc lưới tình si quá ấm êm
Một lần bị vướng không thể quên
Không mong trốn thoát không vùng vẫy
Muốn được trọn đời cận kề bên...
Thoát xác cho tình được nhẹ hơn
Vào ra đầm ấm không dỗi hờn
Ngày đêm không cách chia biên giới
Tay trắng chân dài móng đỏ sơn...
Trả lại buồn đau cho gió mưa
Lòng vui như tiếng pháo giao thừa
Ôm nhau chết đuối bao nhiêu kiếp
Vẫn đợi vẫn chờ vẫn đón đưa!
Chiếc võng ngây thơ em hãy nằm
Anh ru âu yếm đến nghìn năm
Về trong cổ tích, trong thần thoại
Anh vẫn tôn thờ vẫn viếng thăm...
Ngọn lửa đam mê em thẹn thùng
Gọi nhau tha thiết một tiếng cưng
Khi nào nũng nịu xin đừng khóc
Thả tóc rối dài rồi... xoay lưng...
Gom hết nắng vàng hết lửa hồng
Vào đêm hò hẹn ấm chân không
Mai kia trời đất dù nghiêng ngả
Ta vẫn còn nguyên ngọn lửa lòng!
Áo mặc chung nhau không cần màu
Hôn nhau ngây ngất đến nghìn sau
Hồn thiêng mãi đẹp đôi chung bóng
Dạo bước nhẹ nhàng cõi trăng sao!
Luân Tâm MD 03/19/04
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: