Anh thò tay vào cổng, vừa tra chìa khóa vào cổng vừa nghĩ đến cái công trình dở dang mà vợ chồng anh đang nghiên cứu. Cũng đến hai phần ba quãng đường rồi còn gì. Buổi sáng, anh đi làm sớm, còn cô thì kiểu gì cô cũng phải ngủ đủ giấc, nếu không sẽ rất uể oải vào sáng hôm sau.
Nên anh thường dậy trước cô. Anh có thói quen dậy sớm, 6h là dậy, không cần biết hôm trước làm gì. Đồng hồ sinh học của anh ổn định. Đúng giờ là dậy.
6h, anh bước ra hít thở không khí trong lành, bỏ đĩa nhạc vào và anh bắt đầu một ngày mới bằng việc tưới những giò phong lan xinh xắn. Bao giờ cũng thế, xong bụi phong lan là anh bắt đầu bài thể dục, kéo dài 10 phút nhưng rất hiệu quả, đó là một bài thực hành yoga ngắn. Sau đó là màn tắm lạnh buổi sáng, thêm 10 phút nữa. Anh lại trở lại giường ngủ, lúc này mi mắt cô bắt đầu chớp chớp chào buổi sáng. Có nhiều hôm, cả anh và cô đều đi làm trễ mười lăm phút, vì khi chớp mắt chào buổi sáng thì anh tưởng cô chào anh.
Anh chợt nhớ lại cái thời mà anh và cô còn xa nhau, cách xa cả ngàn cây số. Ngày nào cũng lên mạng, ngày nào cũng chat, những lúc sờ tay nhau qua cái ống webcam mà anh thấy ngày xưa sao mà nó mãnh liệt quá. Mà cũng còn trẻ trung gì nữa, cũng 30 còn gì. Ngày đó, bất kể ở gần cô hay xa cô, nhưng hễ cô bước vào phòng tắm là anh díp mắt lại ngủ gật. Có một lần, cả hai đang chat, cô đi tắm, anh cũng ngủ gật, một giấc ngủ khoảng 10 phút mà anh cũng mơ màng, rồi choàng tỉnh vì sợ cô gọi mà anh không biết.
Thế mà cô vắng nhà đã hai tuần, hai tuần trôi qua thật chóng vánh, khó tưởng tượng là cô có thể giận anh và bỏ sang thành phố khác với gia đình một người bạn. Mà lý do cũng thật buồn cười. Như mọi lần đi làm trễ mười lăm phút, cô vẫn hay nằm dưới, một hôm anh đòi cô nằm lên trên. Tự nhiên cô đùng đùng nổi giận không rõ lý do. Chuyện bé xé ra to, mọi yên bình tự nhiên dồn lên, bùng lên và đỉnh điểm là việc anh đi mua cho cô một vé khứ hồi để sang thành phố khác. Hay thật, kể cả khi giận nhau thế này, anh vẫn lo lắng cho cô. Tiễn cô ra sân bay, anh khẽ bảo: “cảm ơn em đã chăm cho bố con anh suốt thời gian qua, em cũng cần nghỉ ngơi, em cứ đi, khi nào về thì bảo anh”.
Anh vừa đón bé con ở trường về, hai bố con đang loay hoay làm bếp thì có tiếng chuông cửa. Anh tự dưng mỉm cười, quay sang bảo con: “ đồng chí con, nghiêm chỉnh nào, mẹ về đấy”. Con bé cười toe, chạy ào ra trước. Anh lúi húi lấy tấm bảng con rồi ra mở cửa. Cửa mở ra, cô cười ngượng nghịu, chìa tay ra cho bé con, tay kia chìa cho nó quyển truyện Doremon, những cuốn truyện mà thỉnh thoảng cô vẫn đọc và anh vẫn trêu cô “lớn thế mà cũng đọc à”. Anh ngượng nghịu chìa tấm bảng ra trước mặt cô “Chào mừng em đã về nhà với bố con anh”. Bữa cơm lại tiếp tục, bé con bóc trứng, anh nấu canh cà chua, cô làm món trứng tráng. Đúng là một bữa ăn sau mùa cúm gà mà. Ngoài trứng gà còn có trứng vịt, trứng cút. Anh gắp cho cô một trái, trứng cút, rồi nghĩ sao lại gắp thêm một trái nữa, anh khẽ nháy mắt với cô, chưa kịp nói gì thì cô đã khẽ cười, môi mấp máy "quá thể"...
Ngoài vườn, những giò phong lan cũng bắt đầu nở ra những cánh hoa trắng muốt, dịu dàng, và tỏa một một hương dễ chịu, len lỏi cả vào trong những giấc mơ của gia đình…