Đi chợ khuya
dongji 13.11.2007 14:50:16 (permalink)

Khi lớn lên, người ta định giá được bản thân mình, tức là đủ cái dũng cảm thừa nhận là khả năng của mình đến đâu và xứng đáng được nhận một giá trị thế nào. Tôi biết em là một cô gái thông minh và nhạy cảm, đủ để hiểu rằng tình cảm của tôi dành cho em nó thế nào. Và hôm nay, một ngày chủ nhật buồn, trong văn phòng vắng ngập công việc, tôi lần đầu không chế ngự được cảm giác ghen trong lòng. Một cảm giác thật khó chịu. Tôi ghen, đơn giản vì tôi biết rằng, tôi đang không ở bên em.

Và tôi chợt hiểu rằng, yêu em có nghĩa là không được để em có một cảm giác khó chịu, em vui, tất nhiên tôi sẽ vui lây. Cuộc sống, những giây phút vui vẻ bên nhau không nhiều, vậy tại sao khi xa nhau lại cứ cố làm cho nhau căng thẳng.

Em bảo, khi nhớ, ắt chẳng làm được gì, và ngay lúc này, tôi cũng đang thừ người ra.

Tôi cũng không chắc là em có thời gian để liếc qua những dòng này không. Và nếu có, anh muốn em biết một điều: hạnh phúc của em, chính là hạnh phúc của em. Em đi, để có cớ về với anh, phải không?
#1
    dongji 14.11.2007 09:18:27 (permalink)
    Tình yêu là một điều gì đó thiêng liêng mà nếu con người đừng xôi thịt quá thì kiểu gì cũng còn.
    Có thể khi bạn 20 thì 1 tuần 5 lần gặp nhau, mỗi lần 2 tiếng, mỗi tiếng 1 nhát thì cũng gọi là ít.
    25 tuổi, bạn đến không chỉ quần áo là lượt hay sức khỏe dồi dào nhưng chí ít cũng phải quà bé nhất 100$ thì cũng gọi là 1 tháng 4 lần không đủ.
    Nhưng nếu bạn 28-30, thì tạch hẳn. Không biết bao nhiêu cho đủ, và không cần nhiều vẫn đủ.

    Vì đó là tình yêu,

    Khi đã nếm đủ mùi đủ vị, từ 5 nhát một ngày đến 2 nhát 1 tháng, và kể cả cyber love, gặp nhau qua chat chít, đi về một mình lang thang giữa khuya khi tan sở, ăn mỳ gói lúc giữa đêm thì tình yêu là một điều gì đó tuyệt vời.

    Và tình yêu là một thứ xa xỉ,

    Khi người ta 30, người ta không còn tin vào tình yêu cháy bỏng hay yêu cuồng dại nữa. Nó chỉ là có thể một lời an ủi, một lời hứa an bình. Cùng nhau chia sẻ một tư tưởng, một lý tưởng và một đích đến nhẹ nhàng.

    Tôi đã không nghĩ đến em, mỗi khi em ra thông báo nhẹ nhàng qua dòng tin nhắn "Em ra ngoài một chút". Vì sao ư, vì tôi không phải một vị thánh để có thể bên em từng phút, mặc dù trong lòng rất muốn, nhưng tôi chỉ là một con người để chúc em vui vẻ, mỗi phút giây em ở bên bạn bè và cuộc sống riêng của em.

    Tôi tương tư, tưởng chừng như điều đó không thể đến một lần nữa. Khi người ta chẳng còn thiết tha và tin tưởng đến tình yêu nữa. Lòng tin và sự yêu thương cũng là một sự xa xỉ. Tôi thầm cảm ơn em đã gieo cho tôi niềm tin một lần nữa.

    Và, như mọi lần, cuộc sống lại thử thách tôi lần nữa, khi hàng ngày, em gần tôi đến nghẹt thở khi tôi nghe giọng em và biết rằng em vẫn khỏe mạnh, và nén tiếng thở dài khi em cách tôi hàng nghìn cây số.

    Tôi sẽ ngừng than van và quay trở lại cuộc sống thực của mình. Tôi lại cày cuốc, tất nhiên, và lần này, có thêm mục tiêu nữa, tôi sẽ đến bên em. Để lời thì thầm được số hóa kia, không chỉ còn là những vạch sóng được chuyển đi qua tín hiệu nhị phân, mà sẽ là những thì thầm nóng bỏng, tín hiệu RAW đàng hoàng, chẳng cần số hóa làm gì, em nhỉ. Mặc dù, cuộc đời, đôi khi phải số hóa một số thứ để thấy rằng nó đẹp hơn ta tưởng, phải không em,

    Anh,
    #2
      dongji 15.11.2007 10:48:10 (permalink)
      Anh thò tay vào cổng, vừa tra chìa khóa vào cổng vừa nghĩ đến cái công trình dở dang mà vợ chồng anh đang nghiên cứu. Cũng đến hai phần ba quãng đường rồi còn gì. Buổi sáng, anh đi làm sớm, còn cô thì kiểu gì cô cũng phải ngủ đủ giấc, nếu không sẽ rất uể oải vào sáng hôm sau.
      Nên anh thường dậy trước cô. Anh có thói quen dậy sớm, 6h là dậy, không cần biết hôm trước làm gì. Đồng hồ sinh học của anh ổn định. Đúng giờ là dậy.

      6h, anh bước ra hít thở không khí trong lành, bỏ đĩa nhạc vào và anh bắt đầu một ngày mới bằng việc tưới những giò phong lan xinh xắn. Bao giờ cũng thế, xong bụi phong lan là anh bắt đầu bài thể dục, kéo dài 10 phút nhưng rất hiệu quả, đó là một bài thực hành yoga ngắn. Sau đó là màn tắm lạnh buổi sáng, thêm 10 phút nữa. Anh lại trở lại giường ngủ, lúc này mi mắt cô bắt đầu chớp chớp chào buổi sáng. Có nhiều hôm, cả anh và cô đều đi làm trễ mười lăm phút, vì khi chớp mắt chào buổi sáng thì anh tưởng cô chào anh.

      Anh chợt nhớ lại cái thời mà anh và cô còn xa nhau, cách xa cả ngàn cây số. Ngày nào cũng lên mạng, ngày nào cũng chat, những lúc sờ tay nhau qua cái ống webcam mà anh thấy ngày xưa sao mà nó mãnh liệt quá. Mà cũng còn trẻ trung gì nữa, cũng 30 còn gì. Ngày đó, bất kể ở gần cô hay xa cô, nhưng hễ cô bước vào phòng tắm là anh díp mắt lại ngủ gật. Có một lần, cả hai đang chat, cô đi tắm, anh cũng ngủ gật, một giấc ngủ khoảng 10 phút mà anh cũng mơ màng, rồi choàng tỉnh vì sợ cô gọi mà anh không biết.

      Thế mà cô vắng nhà đã hai tuần, hai tuần trôi qua thật chóng vánh, khó tưởng tượng là cô có thể giận anh và bỏ sang thành phố khác với gia đình một người bạn. Mà lý do cũng thật buồn cười. Như mọi lần đi làm trễ mười lăm phút, cô vẫn hay nằm dưới, một hôm anh đòi cô nằm lên trên. Tự nhiên cô đùng đùng nổi giận không rõ lý do. Chuyện bé xé ra to, mọi yên bình tự nhiên dồn lên, bùng lên và đỉnh điểm là việc anh đi mua cho cô một vé khứ hồi để sang thành phố khác. Hay thật, kể cả khi giận nhau thế này, anh vẫn lo lắng cho cô. Tiễn cô ra sân bay, anh khẽ bảo: “cảm ơn em đã chăm cho bố con anh suốt thời gian qua, em cũng cần nghỉ ngơi, em cứ đi, khi nào về thì bảo anh”.

      Anh vừa đón bé con ở trường về, hai bố con đang loay hoay làm bếp thì có tiếng chuông cửa. Anh tự dưng mỉm cười, quay sang bảo con: “ đồng chí con, nghiêm chỉnh nào, mẹ về đấy”. Con bé cười toe, chạy ào ra trước. Anh lúi húi lấy tấm bảng con rồi ra mở cửa. Cửa mở ra, cô cười ngượng nghịu, chìa tay ra cho bé con, tay kia chìa cho nó quyển truyện Doremon, những cuốn truyện mà thỉnh thoảng cô vẫn đọc và anh vẫn trêu cô “lớn thế mà cũng đọc à”. Anh ngượng nghịu chìa tấm bảng ra trước mặt cô “Chào mừng em đã về nhà với bố con anh”. Bữa cơm lại tiếp tục, bé con bóc trứng, anh nấu canh cà chua, cô làm món trứng tráng. Đúng là một bữa ăn sau mùa cúm gà mà. Ngoài trứng gà còn có trứng vịt, trứng cút. Anh gắp cho cô một trái, trứng cút, rồi nghĩ sao lại gắp thêm một trái nữa, anh khẽ nháy mắt với cô, chưa kịp nói gì thì cô đã khẽ cười, môi mấp máy "quá thể"...

      Ngoài vườn, những giò phong lan cũng bắt đầu nở ra những cánh hoa trắng muốt, dịu dàng, và tỏa một một hương dễ chịu, len lỏi cả vào trong những giấc mơ của gia đình…
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9