ĐI TÂY -DIỄN KỊCH
Minh Tuấn 15.11.2007 00:34:16 (permalink)
 Viết Cho Mùa Xuân....
 
_________________
 
ĐI TÂY -DIỄN KỊCH...
 
    không gian đã  tràn ngập ánh nắng ,tuy nó chưa thể đủ hơi ấm để xóa tan đi hết cái hơi lạnh của mùa đông vẫn còn lưu luyến đâu đây .
 
Mùa xuân đã về ,trên các ngả đường đều vui nhọn ,tốp năm .tốp ba .mọi người đi chơi Xuân và thăm hỏi những người thân quen nhân dịp đầu năm mới.
 
    Tôi lững thững bên người bạn vào xóm Tây Mỗ .Cũng là để đi theo hướng khởi hành của bước chân trong ngày đầu năm mới.Và cũng để tới thăm chị Nhàn .Người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng cũng đã từng lang bạt khắp nơi trên mọi nẻo đường của đất lạ nước người .
 
Người đàn bà ấy là người vui tính. Hơn chục năm nay chị  mới trở lại đón tết với gia đình ở quê hương.
Khi chúng tôi tới nơi ,thì ngày xuân đã bắt đầu gần trưa rồi. Cây đào trước ngõ nhà chị ,năm nay nở hoa tuy thưa  nhưng đẹp lắm...Những cánh hoa mong manh màu hồng hơi nhạt ,nhưng vẫn rực rỡ và khẽ rung rinh bên những giọt sương trang điểm như ánh mắt của mùa xuân.
 
Nghe tin tôi đến chơi ,chị Nhàn vui vẻ ra đón chúng tôi ,giọng của chị vẫn còn sang sảng và khỏe lắm :

-Chúc mừng năm mới nhé ...Chào các em ,các em ăn tết vui vẻ không ?

-Chúc mừng năm mới .Chào chị và gia đình nhé...Chị ơi ,cả nước vui mừng mà chị. Em nghe tin chị về quê ăn tết ,nên chúng em sang chơi ,trước là chúc tết ,sau là hỏi thăm cuộc sống ở bên ấy như thế nào ? Nghe nói cũng vất vả lắm chị nhỉ ?

Người đàn bà hơn năm mươi tuổi của  miền quê trung hậu ,mỉm cười vui vẻ .Chị đã đi sang Cộng Hòa Séc có tới hơn cả mười lăm năm rồi .Vậy mà ,ở con người của chị ,vẫn giữ được cái nét quê chân chất của một người nông dân yêu đất .Mặc dù cuộc sống mới hôm nay ,chị đã đổi thay cách ăn mặc ,song sự xuề xòa vẫn còn vương nơi bóng dáng của chị chị Nhàn nói :

-Thì ở đâu chẳng vất vả các chú ơi ?Nhanh quá...Vừa mới ngày nào Đi tây ...Vèo một cái đã một Đoạn trường trôi qua và mang đi cả quãng thanh xuân của chị.

-Vâng ...
 
Tôi cười đồng tình rồi hỏi chị :

-Đầu năm mới ,chị có thể kể cho chúng em nghe về những ngày sống bươn chải , bên ấy được không ? Rồi làm sao có thể hòa nhập được với cuộc sống bất đồng ngôn ngữ của họ...?
 
Chị cười rất sởi lởi :

-Ôi dào ...Cái sự đi Tây là bất đắc dĩ đó Chú à...Các chị ra đi hồi đó cũng chỉ mong làm sao kiếm chút tiền về xây căn nhà cho mưa nắng khỏi dột thế thôi ...Ai ngờ cứ cuốn hút ,cuốn hút mãi vào cuộc sống làm ăn ...Mặc dù ai cũng kêu khổ ...Mặc dù ai cũng nhớ chồng ,nhớ con ,nhưng  càng nhớ  thì ai cũng lại càng cố tìm mọi cách để tăng nguồn thu nhập của mình .Lúc thì bảo ba năm nữa thì về hẳn ...Lúc lại bảo năm năm thì về  hẳn ...Rồi lại cười với nhau bảo ...Thôi cứ đủ thời gian của một Điện Biên PHủ  <là 9 năm đó > thì về hẳn ...Rồi lại lần nữa...Kiếm thêm...cho tới bây giờ thì đã đủ Một đoạn Trường  <15 năm  >của Nguyễn Du rồi.Bây giờ có khi phải ở cho bằng thời gian chiến dịch giả phóng Miền Nam <30 năm > đấy chú à...

Hi...chúng tôi cười theo chị ....Tôi thầm nghĩ -Người Việt Nam mình hay lam hay làm là vậy ?  Nhưng cái khâm phục của chúng tôi là làm sao chị có thể sống trong giao dịch được với dân bản địa ,của nước sở tại nhỉ ? Và cả tiếng của khách Du lịch Đức và các nước khác nữa chứ ?  Bởi chị bán hàng  và sinh sống ở biên giới Séc-Đức mà.
 
Tôi hỏi chị thêm :

-Chị à ...Thế chị giao dịch tiếng của nước họ có khó khăn nhiều không ?

-Ha...a...Người đàn bà cười khoái chí lắm ,Chị nhìn chúng tôi rồi mời chúng tôi uống nước.Chị  ân cần trả lời  tôi :

-Khó chứ chú .Đi Tây khi  tuổi đã lớn ,chị học làm sao được tiếng của nước họ ,thời gian đầu cũng hý hoáy ,vài ba chữ .Xong lại quên ngay ....Hiii...Cứ học truyền khẩu như các cụ nhà ta vẫn dạy lại hay đấy ...Như học lỏm người ta nói đó chú các chú à.
 
Mắt chị sáng lắm ,cả khuôn mặt tràn trề nét phúc hậu.Chị cười hai bên khóe mắt đã có vết rạn chân chim rồi.
 
Chúng tôi uống nước và lại nhìn chị rất chăm chú.Để nghe chị kể tiếp cuộc sống của mình nơi đất khách :
-Các chú biết không ?  Hồi mới sang mấy đứa em gái thuê cùng căn hộ với chị nó còn trêu chị ghê lắm ,chúng nó muốn chị làm trò hề ,nên một hôm chúng bảo :


-Hôm nay tới lượt chị Nhàn đi mua thức ăn nhé ,chị nhớ mua một vỉ trứng gà và mấy con gà mổ sẵn ,và hai cân thịt lợn ...Thế thôi nhé .
 
Mấy con ranh, nói xong rồi bấm bụng nhau cười thách thức chị.

Cửa hàng thực phẩm của Tây nó bán hàng gần chỗ chị ở mà.Có điều cửa hàng này nhỏ quá ,vì khu chị ở thưa vắng dân cư.nó như một xóm nhỏ của Việt Nam mình thôi .Hàng hóa ,nhất là thực phẩm họ lại cất trong máy mát ...Cứ ai hỏi thì họ mới lấy ra bán .
 
Khi chị vào ,có mấy cụ già đang mua thực phẩm ở quầy hàng .

Chị chào hỏi xong xuôi và xếp hàng chờ khi tới lượt mình thì chị mua.
 
Chị diễn tả bằng động tác minh họa  ,với người bán hàng người Séc.
 
Đầu tiên  chị hỏi mua Trứng.Chị cuộn nắm hai bàn tay tròn lẳn và kêu cục tác.
 
Hi....Bà bán thực phẩm ,cười vui vẻ rồi kêu lên :

-Hiểu rồi ...Hiểu rồi ...Chị còn mua gì nữa không ?

Khi nói mua thịt gà ,tay chị  cầm quả trứng và nói câu ma so..Họ thông minh lắm ,họ hiểu ngay là  chị muốn mua loại thịt đẻ trứng ..gà ...
 
Ôi... Chúa ơi ..Đến cái đoạn mua thịt lợn nữa ,mới khổ chứ ? Lúc đó chị chợt nhớ những ngày sống ở quê chị đã nhìn có lần...cái thằng Câm quê mình nó kể chuyện Tôn Ngộ Không...Nó diễn tả Trư Bát Giới ...Hai bàn tay xòe ra hai bên thái dương và vẫy vẫy như đôi tai lợn ...Oh ...Thế là chị làm theo và nói hai tiếng ma so <thịt lợn >Bà bán thực phẩm cười khoái chí .Và tất cả  những người tới quán thực phẩm hôm đó xem chị diễn tả từng món hàng...Họ ôm bụng cười như đang xem hài kịch ...
 mua xong chị chào và ra về có một cụ bà còn ra nắm tay chị và hỏi :
 
-khi nào chị lại ra mua thế ?Để tôi còn chờ xem chị mua các thứ khác đấy...Vui quá...
 
-Cám ơn bà...?cháu không biết nữa...
 
Chị mỉm cười  và chào mọi người đẻ ra về...Mấy con ranh ở cũng đã ở ngoài cửa chờ chị rồi.
 
Chúng nó cười như nắc nẻ rồi bảo :
 
-Đấy ,thế mà chị cứ bảo là không biết tiếng nhé ,từ nay chị phải đi mua thực phẩm cho chúng em /
 
-Qủi sứ...chúng mày làm chị ấm ớ...khổ quá trời luôn ,mà lại còn tính trêu chị nữa hả...?
 
hết phần 1

 
#1
    Minh Tuấn 29.11.2007 00:49:29 (permalink)
    Buổi sáng đầu năm trôi qua thật mau ,chị Nhàn vội mời chúng tôi uống chén rượu xuân cùng với gia đình chị .Chồng chị đã đưa mấy đứa con về bên quê ngoại từ sáng sớm ,chắc chiều mới về .
     
     
    Mâm cơm đầu xuân ,có đủ những thứ bánh của vùng quê bán sơn địa giàu đẹp.Bánh trưng xanh màu lá ,bánh cốm vàng màu mật ,rồi bánh tẻ ,bánh do...Tất cả đều tỏa hương nồng nàn hòa trong không khí tết .
     
    Bên chai rượu là món dưa hành trắng nõn ,đĩa thịt nấu đông cắt miếng rất chặt ,Tôi vẫn thích nhất là cái món Tôm cuốn hành luộc cùng với xà lát và rau thơm các loại là hấp dẫn hơn cả .
     
    Đầu xuân là thế ,khi đã tới thăm nhà nhau ,cái lệ làng của người dân nơi này ,vẫn còn duy trì ,phải là  ăn và uống mới là tình cảm .
     
    Bây giờ thì chờ tới bữa mới giữ khách ở lại cùng uống rượu chào xuân .Chứ hồi tôi còn nhỏ vào những năm của thập kỷ sáu mươi ,thế kỷ trước ,hễ cứ tới nhà nhau là bưng mâm ra mời uống rượu .Có ngày đi tới hai chục nhà mừng tết , là phải hai chục lần nâng chén và chạm đũa .
     
    Vừa ăn vừa trò chuyện Cuối cùng tôi hỏi chị Nhàn:
     
    -Sang bên ấy lâu năm chị có nhận xét gì về cuộc sống của dân ta so với dân nước họ không ạ .
     
    -ở đâu cũng có cái hay cái dở các chú à ...Chị thấy dân nước họ cũng niềm nở và quí người ngọai quốc như dân mình thôi .Điều chị thích nhất là dân họ sống hầu như không to tiếng hay cãi chửi nhau như dân mình .Hi ...Cái này nước mình cần phải học dân của họ ,Chả phải giàu hay nghèo thì mới tốt ..Suy cho cùng cuộc sống quả là phức tạp lắm chú à..Dân mình hay to tiếng cãi nhau om sòm ,Nhưng cái tâm thì luôn đè nặng vào công việc hiếu hỷ ....Chả thế mà dân họ thấy dân mình tuy nghèo nhưng rất vui và hay tổ chức ăn Tết to tát , cưới hỏi linh đình ,sinh nhật chu đáo lắm.Có tờ báo họ đã ca ngợi về người Việt Nam về tinh thần cộng đồng đấy .
     
     
    Nghe chị kể chuyện vào đầu mùa xuân ấm áp .Chúng tôi rất vui ,và mong sao cứ mỗi mùa xuân chị lại về thăm nhà ...Thành đạt dù nhiều hay ít ,Nhưng cái tâm và cái đức vẫn còn ở lại quê hương đấy thôi .
     
    Chúng tôi chào chị Nhàn ra về thật vui vẻ .Cây hoa Đào phai trước cổng ,cánh hoa đã khô sương ,đang hây hây bay đùa cùng với gió và nắng cuả mùa xuân quê mẹ .
     
     

    MINH TUẤN
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9