Bà Chúa thơ tình Anna Akhmatova
cacbac 18.11.2007 08:43:14 (permalink)

 
TÌNH YÊU

Tình như con rắn cuộn tròn
Trong sâu thẳm con tim làm phép thuật
Tình là bồ câu suốt ngày đêm
Bên cửa sổ gật gù khoan nhặt.

Tình là lấp lánh trong sương
Thuỷ dương mai trong mơ màng linh cảm…
Nhưng tình rất chân thành và bí ẩn
Tình bắt nguồn từ tĩnh lặng, hân hoan.

Tình là biết ngọt ngào, nức nở
Trong lời cầu nguyện của cây đàn.
Và thật khủng khiếp nhận ra tình
Trong nụ cười hãy còn xa lạ.
11-1911.


GỬI NÀNG THƠ

Nàng Thơ - chị ngó nhìn vào gương mặt
Ánh mắt Nàng Thơ cuồng nhiệt, rõ ràng
Và Nàng Thơ lấy đi chiếc nhẫn vàng
Là quà tặng của mùa xuân thứ nhất.

Tất cả đều hạnh phúc, ngươi thấy không
Những kẻ goá chồng, phụ nữ và con gái…
Thà tôi chết dưới bánh xe còn hơn
Là chịu đựng cảnh gông xiềng như vậy.

Tôi biết rằng khi mà tôi ước đoán
Bứt cánh hoa cúc đằm thắm dịu dàng
Sống trên mặt đất này, có phải chăng
Mỗi con người phải nếm tình đau đớn.

Trên cửa sổ tôi thắp lên ngọn nến
Không về ai tôi còn cảm thấy buồn
Nhưng mà có một điều tôi không muốn
Người ta hôn kẻ khác, ngươi biết không.

Mai trong gương người ta sẽ cười tôi:
“Ánh mắt ngươi không rõ ràng, cuồng nhiệt…”
Tôi trả lời: “Nàng Thơ đã tước mất
Đã lấy đi quà tặng của Chúa Trời”.
1911.


CỬA NHÀ EM HỜ KHÉP

Cửa nhà em hờ khép
Những cây đoạn thơm hương…
Trên bàn ai bỏ quên
Găng tay và ca-vát.

Đèn hắt ánh sáng vàng
Nghe tiếng kêu sột soạt.
Anh ra đi trong đêm
Em không sao hiểu được…

Rất vui và rõ ràng
Rằng ngày mai buổi sáng.
Cuộc đời này đẹp lắm
Con tim hãy khôn ngoan.

Mi hoàn toàn mệt lử
Đập nhẹ và sâu hơn…
Ta biết một điều rằng
Linh hồn thì bất tử.
1911.


MỘT BÀI CA

Trong ánh bình minh
Về tình yêu em hát
Và ngồi xuống trong vườn
Rau lê em nhặt.

Em nhổ và em vứt-
Người ta sẽ tha thứ cho em.
Em thấy cô bé chân đất
Đang ngồi khóc bên thềm.

Em sợ những tiếng gào
Giọng của rủi ro tội nghiệp
Và thấy nồng nặc làm sao
Mùi của rau lê đã chết.

Đá sẽ thay cho bánh mà thôi
Đối với em là phần thưởng.
Trên đầu em chỉ có trời
Còn với em giọng anh văng vẳng.
3-1911.


EM ĐÃ KHÓC VÀ HỐI HẬN

Em đã khóc rất nhiều và hối hận
Dù giữa bầu trời tiếng sấm vang lên!
Con tim tối tăm của em đau đớn
Trong ngôi nhà hoang vắng của anh.

Em biết rằng nỗi đau không chịu hết
Trên đường về thật xấu hổ làm sao
Đến với người không yêu thật khủng khiếp
Khủng khiếp thay nhà hoang vắng bước vào.

Em mặc đẹp, bên người ta cúi xuống
Chuỗi hạt cườm đeo trên cổ ngân vang
Người chỉ hỏi: “Hỡi người em yêu mến
Ở nơi nào em cầu nguyện cho anh?”
1911.


HÃY CẦU NGUYỆN

Hãy cầu nguyện cho kẻ nghèo, đã mất
Cho tâm hồn đang còn sống của em
Anh luôn tin tưởng trên đường của mình
Nguồn ánh sáng trong túp lều không tắt.

Và anh là người em đau khổ cám ơn
Về cái điều sau này em sẽ kể
Cái đêm say mê đã hành hạ em
Và buổi sáng đã thở bằng băng giá.

Trong đời này em thấy đâu có nhiều
Em chỉ hát và em chỉ đợi.
Em biết rằng em không ghét anh trai
Và chị gái em không hề phản bội.

Thì tại sao Chúa lại trừng phạt em
Cứ mỗi ngày, cứ mỗi giờ như vậy?
Hay đấy là thiên thần chỉ cho em
Nguồn ánh sáng mà ta không nhìn thấy?
5-1912.


GIỜ BUỔI CHIỀU

Giờ buổi chiều em ngồi trước bàn này.
Không thể sửa chữa một trang màu trắng.
Mimôda gợi Ni-xơ và hơi ấm
Trong ánh trăng con chim lớn đang bay.

Và bím tóc bện chặt đến sáng mai
Có vẻ như ngày mai cần tóc tết
Trông ra biển, em không buồn gì hết
Qua cửa sổ con nhìn ra bãi cát dài.

Quyền lực nào có được ở người ta
Mà trìu mến không hỏi xin gì hết!
Em không thể nhấc trăm năm mỏi mệt
Khi nghe tên mình đem ra gọi người ta.
1913.


TÔI TIỄN ANH

Tôi tiễn anh ra đến cửa phòng ngoài
Dưới đám bụi màu vàng tôi đứng
Từ tháp chuông nhỏ bên nhà hàng xóm
Những âm thanh ẩm ướt chảy bên tai.

Tôi vứt đi lời tôi đã nghĩ ra
Chẳng lẽ tôi là bức thư, bông hoa nhỏ?
Hai con mắt đã nhìn rất cau có
Vào chiếc gương đang tối sẫm nhạt nhoà.
1913.


RỒI CUỐI CÙNG TA ĐÃ CHIA TAY NHAU

Rồi cuối cùng ta đã chia tay nhau
Và ngọn lửa rủa nguyền đem dập tắt.
Kẻ thù muôn kiếp của tôi ơi hãy học
Để sau này với ai đó sẽ yêu.

Tôi tự do. Trò tiêu khiển có nhiều
Cứ hằng đêm có Nàng Thơ an ủi
Mỗi buổi sáng niềm vinh quang lại tới
Bên tai tôi lúc lắc chẳng ngừng kêu.

Còn cho tôi xin anh chớ nguyện cầu
Đi khỏi rồi anh hãy nhìn ngoảnh lại…
Ngọn gió đen vỗ về tôi, an ủi
Mùa thu vàng lá rụng chẳng buồn đâu.

Tôi nhận sự chia ly như một món quà
Và lãng quên như một niềm ân huệ.
Nhưng nếu yêu rồi vẫn đau khổ nữa
Thì anh có còn dám làm khổ người ta?
29-8-1921.


EM HỌC ĐƯỢC MỘT ĐIỀU

Em học được một điều, sống cho khôn
Mắt nhìn trời và khấn cầu Thượng Đế
Còn buổi chiều đi dạo chơi vui vẻ
Để xua đi những phiền muộn không cần.

Khi cây ngưu bàng xào xạc trên mương
Thanh lương trà buông những chùm hoa đỏ
Thì em viết những dòng thơ vui vẻ
Về cuộc đời tuyệt đẹp và đau thương.

Em về nhà. Liếm lên bàn tay em
Con mèo có bộ lông tơ khẽ hát
Và ngọn lửa vẫn cháy lên sáng rực
Trên chòi cao xưởng cưa gỗ bên hồ.

Gió lặng trời yên chỉ rất ít khi mà
Tiếng con cò trên mái nhà kêu đó
Và nếu như lúc này anh gõ cửa
Em ngỡ rằng em sẽ chẳng nhận ra.
1912.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9