NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ
Vào buổi chiều ở trong những nhà hàng
Bầu không khí nóng, khô và hoang dại
Những kẻ say sưa luôn miệng hét vang
Những linh hồn giữa mùa xuân tê tái.
Ở đằng xa, sau bụi mù đường phố
Sau nỗi buồn biệt thự cháy thành tro
Vàng ánh lên bảng cửa hiệu bánh mỳ
Và vang lên tiếng khóc trẻ nhỏ.
Cứ buổi chiều sau những thanh chắn đường
Những quí ông đội mũ
Rồi với quí bà dạo trên bờ mương
Nói những lời quyến rũ.
Trên mặt hồ cọc chèo kêu cót két
Tiếng kêu đàn bà the thé vang lên
Còn trên trời như mọi người đều biết
Mặt trăng như cái đĩa cong vênh.
Cứ buổi chiều có một người duy nhất
Lại hiện lên trong chiếc cốc của tôi
Bằng hơi men cay nồng và bí mật
Làm inh tai và cam chịu như tôi.
Sát gần bên là những bàn to nhỏ
Mấy đứa hầu ngái ngủ vẫn lang thang
Những người say với những đôi mắt thỏ
“Chân lý nằm trong rượu!” hét vang.
Cứ buổi chiều vào giờ đã định
(Hay điều này chỉ nhìn thấy trong mơ?)
Hình bóng thiếu nữ dịu dàng mềm mỏng
Xê dịch trong khung cửa sổ sương mờ.
Chậm rãi đi giữa những người say rượu
Và luôn luôn chỉ có một mình
Thở bằng hương nước hoa và sương khói
Nàng nhẹ nhàng bên cửa sổ ngồi lên.
Phảng phất điều mê tín dị đoan
Quần áo lụa của nàng nhũng nhịu
Chiếc mũ làm bằng lông đà điểu
Và cánh tay chật hẹp đeo vòng.
Bao trùm lên sự gần gũi lạ lùng
Tôi nhìn vào chiếc khăn màu huyết dụ
Tôi nhìn thấy một bến bờ quyến rũ
Và một miền quyến rũ thật xa xăm.
Trao cho tôi những bí ẩn lặng câm
Trao cho tôi một mặt trời nào đó
Trong hồn tôi những nơi bị uốn cong
Rượu vang đắng cay thấm vào rất rõ.
Và những chiếc lông đà điểu lung linh
Trong đầu tôi ngả nghiêng dao động
Những con mắt sâu thẳm màu xanh
Đang nở hoa nơi bến bờ xa lắm.
Trong hồn tôi có một kho châu báu
Người ta trao chìa khoá chỉ cho tôi!
Kẻ say sưa quái vật. Em đúng rồi!
Tôi biết rằng: Chân lý nằm trong rượu.
4-1906.
TIẾNG ĐỘNG ĐẾN GẦN
Tiếng động đến gần. Nghe tiếng động bồi hồi
Hồn bỗng trẻ.
Trong mơ anh áp bàn tay em lên môi
Không thở.
Anh mơ thấy mình lại là cậu bé, lại tình nhân
Và bờ mương, đám cỏ dại
Trong đám cỏ – một cây hoa tầm xuân
Màn sương chiều tê tái.
Xuyên qua hoa, lá, cành gai anh biết rằng
Trong tim anh đang nhìn một ngôi nhà cũ
Lại nhìn trời, khắp nơi một màu hồng
Cửa sổ nhà em đó.
Giọng nói này – của em, và tiếng động không thể nào hiểu được
Anh trao em đau khổ và cuộc đời
Dù trong mơ bàn tay xinh đẹp của em ngày trước
Anh áp chặt lên môi.
NÀNG TRẺ TRUNG
Nàng trẻ trung và từng xinh đẹp lắm
Nàng bây giờ vẫn như Mẹ đồng trinh
Sáng như gương nước dòng sông phẳng lặng
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..
Nàng vô tư như miền xa xanh thắm
Như thiên nga thiếp ngủ, cứ ngỡ rằng
Ai biết được nàng cũng từng đau đớn
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..
Khi cho tôi về tình yêu nàng hát
Thì bài ca được đáp lại trong lòng
Nhưng máu nóng không nghe niềm khao khát
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..
7-1898.
ANH THỨC DẬY BUỔI SÁNG MỜ SƯƠNG
Anh thức dậy buổi sáng mờ sương
ánh mặt trời chiếu lên gương mặt
Có phải em, cô gái anh mong
Đến với anh ngồi lên thềm bậc?
Những cánh cổng nặng nề mở toang
Qua cửa sổ thoảng cơn gió nhẹ
Những bài hát ngọt ngào như thế
Lâu lắm rồi không thấy ngân vang!
Với bài hát buổi sáng mờ sương
Gió, mặt trời chiếu vào gương mặt!
Với bài hát, cô gái anh mong
Đến với anh ngồi lên thềm bậc!
10-1901.
KHI HAI ĐỨA CHUNG TÌNH
Anh nhớ những khi hai đứa chung tình
Vĩ cầm hát lên và đêm hồi hộp…
Trong những ngày này em là của anh
Em đẹp lên trong mắt anh từng phút…
Giờ xuyên qua tiếng thì thầm dòng nước
Xuyên qua miền bí ẩn nụ cười em
Tiếng vĩ cầm lại vang lên trong ngực
Và bờ môi mong ước một nụ hôn.
3-1899(4-1918).
ANH ĐÃ GẶP EM
Anh đã gặp em trong một buổi chiều
Bằng mái chèo em chia dòng nước vịnh
Anh thấy yêu trang phục em màu trắng
Còn giấc mơ tinh tế đã thôi yêu.
Ta gặp nhau im lặng lạ lùng sao
Còn phía trước là trên doi đất cát
Ai đó nghĩ về nhan sắc tái nhợt
Để cháy lên những ngọn nến ban chiều.
Ta gần kề, rồi sát nữa, cháy lên
Không còn nghe theo màu xanh tĩnh lặng…
Nơi bờ sậy nước lăn tăn gợn sóng
Trong buổi chiều sương anh đã gặp em.
Chẳng tình yêu, không hờn giận, không buồn
Tất cả đi qua, mờ dần, tắt hẳn…
Và giọng cầu siêu, thân hình màu trắng
Và mái chèo vàng úa của em.
5-1902.
CHO BÌNH MINH VÀO MẮT
Cho bình minh vào mắt ta ngắm nhìn
Và hoạ mi hót lên trong đêm tối
Hãy để cho dù một lần trong đêm
Thân hình em bàn tay anh ôm lấy.
Con thuyền nhỏ sẽ bơi đi lúc lắc
Trong bãi sậy dài vào lúc tối trời
Em áp sát vào người anh ve vuốt
Với niềm đam mê cháy bỏng trên môi.
Hát lên tình, với bài ca kỳ lạ
Giọng cất lên mỗi lúc một mạnh thêm
Em tuyệt vời và em xinh đẹp quá
Hơn cả hoạ mi vào lúc nửa đêm!..
5-1898(3-1921).
CHỈ MỘT MÌNH EM
A la tres-chere a la tres-belle*…
Baudelaire Cho mình em, chỉ một mình em thôi
Cho hoàng hậu tình yêu và hạnh phúc
Cho em trẻ trung xinh đẹp tuyệt vời
Tất cả những trang đời đẹp nhất!
Không mẹ hiền, không anh em, bè bạn
Biết được anh em hay bạn hay con
Chỉ có thể một mình em thấu tận
Nỗi khổ đau u ám ngự trong hồn.
Chỉ mình em, niềm khát khao dữ dội
Tình yêu của anh, hoàng hậu của anh!
Tâm hồn em cho dù trong đêm tối
Rực sáng lên như chớp bể mưa nguồn.
3-1898.
__________
*Người tuyệt vời, người yêu dấu nhất… CỨ ĐỂ CHO TRĂNG CHIẾU SÁNG
Cứ để cho trăng chiếu sáng – đêm đen
Để cuộc sống mang cho người hạnh phúc
Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
Không thay nổi trời âm u vẩn đục.
Màn đêm trải dài ra trước mặt tôi
Và trả lời bằng cái nhìn đã chết
Cho ánh mắt đờ dại tâm hồn tôi
Tẩm thuốc độc chua cay và dịu ngọt.
Thật hoài công, giấu đi nỗi khát khao
Trước buổi bình minh, trong màn sương lạnh
Giữa đám đông tôi một mình mò mẫm
Với một nghĩ suy tha thiết trong đầu:
Cứ để cho trăng chiếu sáng – đêm đen
Để cuộc sống mang cho người hạnh phúc
Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
Không thay nổi trời âm u vẩn đục.
1-1898.
TÌM BẮT GIỜ ĐAU KHỔ
Khi tìm bắt khoảnh khắc của đau buồn
Ta đi trên đường trơn, không bằng phẳng
Giờ phút hạnh phúc đợi em và anh
Thì chúng mình coi thường, xua đuổi chúng.
Đời tự do khi ta đã chia tay
Ta lãng quên những ngày trong xa vắng
Anh nghĩ rằng từ chiếc cốc thật đầy
Ta uống hạnh phúc một ngày chưa cạn.
Giọt cuối cùng sẽ đến một khi nào
Lại xô ta số phận đầy ngoan cố
Lại rắc điều bí ẩn vào tình yêu
Ta lại đi tìm bắt giờ đau khổ.
7-1898.