Aleksandr Blok. Người đàn bà tuyệt vời
cacbac 18.11.2007 09:45:48 (permalink)

 
 
Aleksandr Aleksadrovich Blok (Алекса́ндр Алекса́ндрович Блок)( 1880 --1921) – nhà thơ trữ tình Nga. Là nhà thơ hàng đầu của trường phái hình tượng Nga, A. Blok cùng với những nhà thơ lớn khác làm nên một “Thế kỷ bạc” của thơ ca Nga.

Tiểu sử:
Aleksandr Aleksadrovich Blok sinh ngày 16/11/1880 ở Sankt-Peterburg, trong một gia đình trí thức. Bố là một luật sư Ba Lan gốc Đức, mẹ là con gái của hiệu trưởng Đại học Saint-Petersburg. Lên 5 tuổi đã biết làm thơ. Tuổi nhỏ thường đến sống ở điền trang Shakhmatovo của ông ngoại vào những tháng hè. Những bài thơ về phong cảnh thiên nhiên Nga in trong tập “Thơ tuổi thiếu niên”( Отроческие стихи, 1922). Blok học khoa luật (1898-1901), sau đó học khoa ngôn ngữ (tốt nghiệp năm 1906) ở Đại học Saint-Petersburg. Năm 1903 Blok cưới Lyubov Mendeleeva, con gái của nhà bác học vĩ đại D. I. Mendeleev. Kết quả của cuộc hôn nhân này là hơn 800 bài thơ viết về người phụ nữ này. Phong cách thơ của A. Blok hình thành trong sự phát triển mạnh mẽ của trường phái thơ hình tượng, mà Blok là chủ soái. Thơ của Blok được dịch ra nhiều thứ tiếng và được dịch nhiều sang tiếng Việt.

Tác phẩm:
*Стихи о Прекрасной Даме (Thơ về người đàn bà tuyệt vời, 1904), thơ
*Город (Thành phố, 1904-1908), thơ
*Роза и крест (Hoa hồng và thập ác, 1912), kịch
*Родина (Tổ quốc, 1907-1916), thơ
*Возмездие (Trừng phạt, 1910-1921), thơ
*Двенадцать (Mười hai chiến sĩ, 1918), thơ


100 bài thơ Alexandr Blôk

NHỮNG BÔNG HOA NGÀY CŨ

Những bông hoa ngày cũ
Ta mang theo, một mình
Đi vào tuyết, giá băng
Con đường xa vời vợi.

Vẫn theo lối mòn xưa
Trên vai ta thanh kiếm
Kiếm đi cùng với ta
Trong áo sương che kín.

Kiếm đi theo và biết
Rằng tuyết đã dần tan
Đằng kia đang cháy hết
ánh hoàng hôn cuối cùng.

Rằng với ta – ngày tàn
Chỉ màn đêm quạnh quẽ
Tự do từ nay sẽ
Không đi theo sau lưng.

Ở đâu, khi muộn màng
Ta tìm ra nơi ngủ
Những bông hồng ngày cũ
Đang rơi trên tuyết tan.

Chỉ trên tuyết màu hồng
Giọt nước mắt rơi xuống
Ta không còn hy vọng
Ta đợi phút lâm chung.

Còn kiếm vẻ lạnh lùng
Dìm hoa xưa vào tuyết.
4-11-1908.


NƯỚC NGA

Bây giờ lại như những tháng năm vàng
Ba vòng đai lưng đã mòn đang run rẩy
Những nan hoa của bánh xe kết lại
Những bức tranh trong những bánh xe lăn.

Ôi nước Nga, ôi nước Nga nghèo khó
Nhà gỗ của Người màu xám thương sao
Những bài ca của Người trong gió
Đối với ta như nước mắt tình đầu!

Xót thương Người ta không biết làm sao
Cây thập ác của mình ta vẫn vác…
Người muốn để cho kẻ làm bùa phép
Thì vẻ tuyệt vời cướp bóc hãy trao!

Mặc cho ai dụ dỗ, dối lừa
Không quì gối, nước Nga không thể chết
Duy chỉ có điều lo lắng làm mờ
Những đường nét của Người tuyệt đẹp.

Thôi đành thế. Một nỗi lo nhiều hơn
Thêm giọt nước mắt, sông thêm ầm ĩ
Còn Người vẫn thế – rừng và cánh đồng
Và tấm khăn thêu trên đầu – vẫn thế.

Thành có thể cả điều không thể tưởng
Con đường dài lâu bỗng hoá nhẹ nhàng
Khi ánh lên ở miền xa thẳm
Ánh mắt nhìn dưới tấm khăn vuông
Khi bài hát người xà ích cẩn trọng
Đang vang lên thấm đượm một nỗi buồn.
1908.


VỀ CHIẾN CÔNG, LÒNG DŨNG CẢM, VINH QUANG

Về chiến công, lòng dũng cảm, vinh quang
Anh đã quên trên mặt đất đau khổ
Khi gương mặt em trong khung ảnh nhỏ
Trước mặt anh rạng rỡ đặt trên bàn.

Nhưng đến giờ em đi khỏi nhà anh
Chiếc nhẫn thề anh vứt vào đêm vắng
Giờ người khác em gửi trao số phận
Anh đã quên rồi gương mặt đẹp xinh.

Ngày trôi đi, nguyền rủa xoáy thành đàn…
Rượu và đam mê làm đời anh tàn tạ…
Trước bàn cưới về em, anh chợt nhớ
Anh gọi em như tuổi trẻ của mình.

Anh gọi em nhưng em chẳng ngoái nhìn
Nước mắt anh em không thèm đoái tới
Trong chiếc áo choàng màu xanh quấn lại
Em ra khỏi nhà trong ẩm ướt đêm.

Anh không biết rằng cho kiêu hãnh của mình
Em đẹp xinh, dễ thương tìm đâu vậy…
Trong giấc ngủ, áo xanh anh mơ thấy
Chiếc áo mặc vào em đi khỏi trong đêm…

Giờ không còn mơ về trìu mến, vinh quang
Tất cả đi qua, tuổi trẻ không còn nữa!
Gương mặt em trong lồng khung ảnh nhỏ
Bàn tay anh đem cất khỏi chiếc bàn.
12-1908.

#1
    cacbac 18.11.2007 09:48:34 (permalink)

     
     
    TRỜI SINH RA EM

    Trời sinh ra em cô gái mắt xanh
    Thiên thần tình yêu đầu tiên của anh

    Rửa nước mưa em đứng lên rất khẽ
    Cất tiếng hát bằng nọc ong vò vẽ

    Dấu vết cũ xưa em dọn sạch quang
    Đối với em không có tên nhẹ nhàng

    Anh lại thấy hai bàn tay thanh mảnh
    Lại nghe ra những âm trong thanh quản

    Và vào trong sâu thẳm đôi mắt xanh
    Không phải trong mơ anh lại đắm mình.


    EM TUỔI MƯỜI LĂM

    Em tuổi mười lăm. Nhưng theo nhịp đập
    Của con tim – tôi muốn gọi nàng dâu.
    Khi tôi mỉm cười định đưa tay bắt
    Thì em cười và vội bước đi mau.

    Câu chuyện này xảy ra đã từ lâu
    Không còn nhớ đã bao nhiêu năm tháng.
    Chúng tôi ít gặp nhau và nói chuyện
    Nhưng im lặng này là im lặng rất sâu.

    Đêm mùa đông tin vào giấc chiêm bao
    Tôi đi khỏi nơi đông người rực sáng
    Nơi những mặt nạ cười rất chếnh choáng
    Mắt tôi và em khao khát tìm nhau.

    Em theo tôi, ngoan ngoãn bước theo sau
    Không biết được điều gì sau khoảnh khắc.
    Chỉ có đêm đen thị thành vắng ngắt
    Thấy hai người: chàng rể với cô dâu.

    Một ngày đầy mặt trời, lạnh lẽo giá băng
    Chúng tôi gặp trong nhà thờ yên lặng
    Hiểu ra tháng năm im lặng rõ ràng
    Điều đã xảy ra – từ trên cao định sẵn.

    Câu chuyện này tìm kiếm đã rất lâu
    Rất ngột ngạt, tràn đầy trong lồng ngực
    Tôi đã dựng ngôi nhà từ bài hát
    Còn những bài kia – sẽ hát một khi nào.
    6-1903.


    CÔ GÁI ĐẾN TỪ SPOLETO*

    Thân hình em như ngọn nến nhà thờ
    ánh mắt em nhìn sắc như dao chém.
    Anh không đợi gặp gỡ nào chói sáng
    Cho thầy tu lên đống lửa thôi mà!**

    Hạnh phúc không cần. Ve vuốt không đòi
    Xúc phạm em: vuốt ve hay thô bạo?
    Chỉ như hoạ sĩ nhìn qua bờ giậu
    Xem nơi nào hoa em hái – và yêu!

    Tất cả đều ngang qua – em đuổi gió
    Đốt mặt trời – em hãy cho phép anh
    Ngắm nhìn em, sắc đẹp của thiên thần
    Cho con tim nếm ngọt ngào đau khổ!

    Anh lặng lẽ bện vào mái tóc đen
    Lời vàng ngọc những dòng thơ bí hiểm
    Con tim đang khát khao yêu anh ném
    Vào mạch nguồn của đôi mắt ánh lên.
    6-1909.
    _____________
    *Thành phố ở Italia.
    **Blok ám chỉ số phận của Girolamo Savonarola (1452-1498) – nhà truyền đạo, nhà cải cách Italia bị tòa án nhà thờ kết án treo cổ và đốt trên đống lửa vì tội “phản đạo”.



    TÔI MƠ THẤY NGƯỜI YÊU TÔI ĐÃ CHẾT

    Anh mơ thấy rằng em đã chết
    Heine.

    Tôi mơ thấy người yêu tôi đã chết
    Phủ đầy hoa, quan tài đặt trên cao
    Một đám đông và những lời thảm thiết
    Đồng cảm với tôi những tiếng thì thào.

    Còn tôi không suy nghĩ, ngó xung quanh
    Có những người muốn giúp tôi đến gặp
    Tôi cảm thấy trên cao niềm hạnh phúc
    Còn quanh tôi chỉ đêm tối lạnh lùng.

    Tôi cám ơn tất cả vì lời an ủi
    Bắt tay mọi người một ý nghĩ sục sôi:
    “Hồn muôn thuở mang đi nỗi đau khổ của ngươi
    Thật hạnh phúc khi mất người yêu dấu!”
    11-1898.


    ANH LẠI MƠ THẤY EM

    Anh lại mơ thấy em – trên sân khấu, đầy hoa
    Điên cuồng như đam mê, lặng lẽ như giấc mộng
    Còn anh ngoan ngoãn, đầu gối anh quì xuống
    Và nghĩ rằng: “Hạnh phúc biết nghe ra!”

    Nhưng em nhìn Hamlet, em là Ophelia
    Không hạnh phúc, tình yêu, thiên thần sắc đẹp
    Còn hoa hồng rắc lên nhà thơ tội nghiệp
    Cùng với hoa hồng những mơ ước tuôn ra…

    Em đã chết trong hồng thắm nhuộm màu
    Hoa trên ngực và hoa trên mái tóc
    Còn anh đứng trong hương em ngào ngạt
    Với hoa trên tay, trên ngực, trên đầu…
    12-1898.


    TRONG NHÀ HÀNG

    Không bao giờ anh quên (dù từng có hay không
    Buổi chiều này): hoàng hôn như đám cháy
    Đốt sáng lên bầu trời xanh nhợt tái
    Trong hoàng hôn có những chiếc đèn lồng.

    Anh ngồi bên cửa sổ một gian phòng
    Nơi người ta hát liên khúc tình ái
    Anh gửi em bông hồng trong cốc vại
    Sâm banh vàng như màu của hoàng hôn.

    Em nhìn qua. Anh bối rối ngượng ngùng
    Gặp ánh mắt kiêu kì anh đáp lại
    Em hình như xẵng với người bạn nhảy
    Em nói rằng: “Con người ấy em thương”.

    Và bây giờ đã vang động dây đàn
    Đã kích động điên cuồng cây mã vĩ…
    Nhưng em với anh bằng điều khinh thị
    Chỉ bàn tay hơi có vẻ run run…

    Em bước đi nhút nhát như chim non
    Em đi qua, tựa giấc mơ, rất khẽ…
    Bờ mi khép, hơi thở em nhè nhẹ
    Để nhung tơ lo lắng khẽ thì thầm.

    Nhưng ném cho anh ánh mắt từ trong gương
    Em vứt ra và kêu lên: “bắt lấy!..”
    Chiếc vòng lắc kêu, cô gái Digan nhảy
    Và tình yêu réo rắt giữa hoàng hôn.
    4-1910.


    CON QUẠ ĐEN TRONG HOÀNG HÔN

    Con quạ đen trong hoàng hôn trắng tuyết
    Trên bờ vai da bánh mật nhung đen
    Lời hát dịu dàng, giọng ai mỏi mệt
    Hát tôi nghe về những đêm phương nam.

    Trong con tim – vô tâm và dục vọng
    Tựa hồ như ai làm dấu cho tôi.
    Trên miệng hố sâu đi vào vô tận
    Ngựa phóng nhanh như có vẻ ngạt hơi.

    Cơn gió tuyết và hơi thở của em
    Và bờ môi của tôi ngây ngất…
    Một ngôi sao, giấc mơ, Valentina!
    Như hoạ mi của em đang hát…

    Thế giới này cho con tim chật hẹp!
    Trong đời này – mê sảng nụ hôn em
    Sương khói mịt mù những bài hát Digan
    Ngôi sao chổi vội vàng bay mất hút!
    ___________

    *Valentina Andreevna Schegoleva (1878-1931) – nữ nghệ sĩ nhà hát kịch.

    #2
      cacbac 18.11.2007 09:55:59 (permalink)

       
       
      NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ

      Vào buổi chiều ở trong những nhà hàng
      Bầu không khí nóng, khô và hoang dại
      Những kẻ say sưa luôn miệng hét vang
      Những linh hồn giữa mùa xuân tê tái.

      Ở đằng xa, sau bụi mù đường phố
      Sau nỗi buồn biệt thự cháy thành tro
      Vàng ánh lên bảng cửa hiệu bánh mỳ
      Và vang lên tiếng khóc trẻ nhỏ.

      Cứ buổi chiều sau những thanh chắn đường
      Những quí ông đội mũ
      Rồi với quí bà dạo trên bờ mương
      Nói những lời quyến rũ.

      Trên mặt hồ cọc chèo kêu cót két
      Tiếng kêu đàn bà the thé vang lên
      Còn trên trời như mọi người đều biết
      Mặt trăng như cái đĩa cong vênh.

      Cứ buổi chiều có một người duy nhất
      Lại hiện lên trong chiếc cốc của tôi
      Bằng hơi men cay nồng và bí mật
      Làm inh tai và cam chịu như tôi.

      Sát gần bên là những bàn to nhỏ
      Mấy đứa hầu ngái ngủ vẫn lang thang
      Những người say với những đôi mắt thỏ
      “Chân lý nằm trong rượu!” hét vang.

      Cứ buổi chiều vào giờ đã định
      (Hay điều này chỉ nhìn thấy trong mơ?)
      Hình bóng thiếu nữ dịu dàng mềm mỏng
      Xê dịch trong khung cửa sổ sương mờ.

      Chậm rãi đi giữa những người say rượu
      Và luôn luôn chỉ có một mình
      Thở bằng hương nước hoa và sương khói
      Nàng nhẹ nhàng bên cửa sổ ngồi lên.

      Phảng phất điều mê tín dị đoan
      Quần áo lụa của nàng nhũng nhịu
      Chiếc mũ làm bằng lông đà điểu
      Và cánh tay chật hẹp đeo vòng.

      Bao trùm lên sự gần gũi lạ lùng
      Tôi nhìn vào chiếc khăn màu huyết dụ
      Tôi nhìn thấy một bến bờ quyến rũ
      Và một miền quyến rũ thật xa xăm.

      Trao cho tôi những bí ẩn lặng câm
      Trao cho tôi một mặt trời nào đó
      Trong hồn tôi những nơi bị uốn cong
      Rượu vang đắng cay thấm vào rất rõ.

      Và những chiếc lông đà điểu lung linh
      Trong đầu tôi ngả nghiêng dao động
      Những con mắt sâu thẳm màu xanh
      Đang nở hoa nơi bến bờ xa lắm.

      Trong hồn tôi có một kho châu báu
      Người ta trao chìa khoá chỉ cho tôi!
      Kẻ say sưa quái vật. Em đúng rồi!
      Tôi biết rằng: Chân lý nằm trong rượu.
      4-1906.


      TIẾNG ĐỘNG ĐẾN GẦN

      Tiếng động đến gần. Nghe tiếng động bồi hồi
      Hồn bỗng trẻ.
      Trong mơ anh áp bàn tay em lên môi
      Không thở.

      Anh mơ thấy mình lại là cậu bé, lại tình nhân
      Và bờ mương, đám cỏ dại
      Trong đám cỏ – một cây hoa tầm xuân
      Màn sương chiều tê tái.

      Xuyên qua hoa, lá, cành gai anh biết rằng
      Trong tim anh đang nhìn một ngôi nhà cũ
      Lại nhìn trời, khắp nơi một màu hồng
      Cửa sổ nhà em đó.

      Giọng nói này – của em, và tiếng động không thể nào hiểu được
      Anh trao em đau khổ và cuộc đời
      Dù trong mơ bàn tay xinh đẹp của em ngày trước
      Anh áp chặt lên môi.


      NÀNG TRẺ TRUNG

      Nàng trẻ trung và từng xinh đẹp lắm
      Nàng bây giờ vẫn như Mẹ đồng trinh
      Sáng như gương nước dòng sông phẳng lặng
      Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..

      Nàng vô tư như miền xa xanh thắm
      Như thiên nga thiếp ngủ, cứ ngỡ rằng
      Ai biết được nàng cũng từng đau đớn
      Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..

      Khi cho tôi về tình yêu nàng hát
      Thì bài ca được đáp lại trong lòng
      Nhưng máu nóng không nghe niềm khao khát
      Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..
      7-1898.


      ANH THỨC DẬY BUỔI SÁNG MỜ SƯƠNG

      Anh thức dậy buổi sáng mờ sương
      ánh mặt trời chiếu lên gương mặt
      Có phải em, cô gái anh mong
      Đến với anh ngồi lên thềm bậc?

      Những cánh cổng nặng nề mở toang
      Qua cửa sổ thoảng cơn gió nhẹ
      Những bài hát ngọt ngào như thế
      Lâu lắm rồi không thấy ngân vang!

      Với bài hát buổi sáng mờ sương
      Gió, mặt trời chiếu vào gương mặt!
      Với bài hát, cô gái anh mong
      Đến với anh ngồi lên thềm bậc!
      10-1901.


      KHI HAI ĐỨA CHUNG TÌNH

      Anh nhớ những khi hai đứa chung tình
      Vĩ cầm hát lên và đêm hồi hộp…
      Trong những ngày này em là của anh
      Em đẹp lên trong mắt anh từng phút…

      Giờ xuyên qua tiếng thì thầm dòng nước
      Xuyên qua miền bí ẩn nụ cười em
      Tiếng vĩ cầm lại vang lên trong ngực
      Và bờ môi mong ước một nụ hôn.
      3-1899(4-1918).


      ANH ĐÃ GẶP EM

      Anh đã gặp em trong một buổi chiều
      Bằng mái chèo em chia dòng nước vịnh
      Anh thấy yêu trang phục em màu trắng
      Còn giấc mơ tinh tế đã thôi yêu.

      Ta gặp nhau im lặng lạ lùng sao
      Còn phía trước là trên doi đất cát
      Ai đó nghĩ về nhan sắc tái nhợt
      Để cháy lên những ngọn nến ban chiều.

      Ta gần kề, rồi sát nữa, cháy lên
      Không còn nghe theo màu xanh tĩnh lặng…
      Nơi bờ sậy nước lăn tăn gợn sóng
      Trong buổi chiều sương anh đã gặp em.

      Chẳng tình yêu, không hờn giận, không buồn
      Tất cả đi qua, mờ dần, tắt hẳn…
      Và giọng cầu siêu, thân hình màu trắng
      Và mái chèo vàng úa của em.
      5-1902.


      CHO BÌNH MINH VÀO MẮT

      Cho bình minh vào mắt ta ngắm nhìn
      Và hoạ mi hót lên trong đêm tối
      Hãy để cho dù một lần trong đêm
      Thân hình em bàn tay anh ôm lấy.

      Con thuyền nhỏ sẽ bơi đi lúc lắc
      Trong bãi sậy dài vào lúc tối trời
      Em áp sát vào người anh ve vuốt
      Với niềm đam mê cháy bỏng trên môi.

      Hát lên tình, với bài ca kỳ lạ
      Giọng cất lên mỗi lúc một mạnh thêm
      Em tuyệt vời và em xinh đẹp quá
      Hơn cả hoạ mi vào lúc nửa đêm!..
      5-1898(3-1921).


      CHỈ MỘT MÌNH EM

      A la tres-chere a la tres-belle*…
      Baudelaire


      Cho mình em, chỉ một mình em thôi
      Cho hoàng hậu tình yêu và hạnh phúc
      Cho em trẻ trung xinh đẹp tuyệt vời
      Tất cả những trang đời đẹp nhất!

      Không mẹ hiền, không anh em, bè bạn
      Biết được anh em hay bạn hay con
      Chỉ có thể một mình em thấu tận
      Nỗi khổ đau u ám ngự trong hồn.

      Chỉ mình em, niềm khát khao dữ dội
      Tình yêu của anh, hoàng hậu của anh!
      Tâm hồn em cho dù trong đêm tối
      Rực sáng lên như chớp bể mưa nguồn.
      3-1898.
      __________

      *Người tuyệt vời, người yêu dấu nhất…

      CỨ ĐỂ CHO TRĂNG CHIẾU SÁNG

      Cứ để cho trăng chiếu sáng – đêm đen
      Để cuộc sống mang cho người hạnh phúc
      Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
      Không thay nổi trời âm u vẩn đục.

      Màn đêm trải dài ra trước mặt tôi
      Và trả lời bằng cái nhìn đã chết
      Cho ánh mắt đờ dại tâm hồn tôi
      Tẩm thuốc độc chua cay và dịu ngọt.

      Thật hoài công, giấu đi nỗi khát khao
      Trước buổi bình minh, trong màn sương lạnh
      Giữa đám đông tôi một mình mò mẫm
      Với một nghĩ suy tha thiết trong đầu:

      Cứ để cho trăng chiếu sáng – đêm đen
      Để cuộc sống mang cho người hạnh phúc
      Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
      Không thay nổi trời âm u vẩn đục.
      1-1898.


      TÌM BẮT GIỜ ĐAU KHỔ

      Khi tìm bắt khoảnh khắc của đau buồn
      Ta đi trên đường trơn, không bằng phẳng
      Giờ phút hạnh phúc đợi em và anh
      Thì chúng mình coi thường, xua đuổi chúng.

      Đời tự do khi ta đã chia tay
      Ta lãng quên những ngày trong xa vắng
      Anh nghĩ rằng từ chiếc cốc thật đầy
      Ta uống hạnh phúc một ngày chưa cạn.

      Giọt cuối cùng sẽ đến một khi nào
      Lại xô ta số phận đầy ngoan cố
      Lại rắc điều bí ẩn vào tình yêu
      Ta lại đi tìm bắt giờ đau khổ.
      7-1898.
      #3
        cacbac 18.11.2007 10:06:39 (permalink)

         
         
        MÙA XUÂN VÔ TẬN

        Ôi mùa xuân không cùng vô tận
        Và không cùng vô tận giấc chiêm bao!
        Ta nhận biết cuộc đời, ta đón nhận!
        Bằng tiếng vang tấm lá chắn ta chào!

        Ta nhận về cả những gì thất bại
        Và thành công, cho ta gửi lời chào
        Trong vùng của tiếng khóc thảm hại
        Bí ẩn tiếng cười – không xấu hổ đâu!

        Ta nhận về cả những đêm tranh cãi
        Buổi sáng ra cửa sổ tối mịt mùng
        Để những con mắt của ta sưng tấy
        Làm say sưa, làm tức giận mùa xuân!

        Ta nhận về cả những làng hoang vắng
        Những giếng nước trong trên mặt đất này
        Khoảng không rộng giữa bầu trời chiếu sáng
        Những khó khăn vất vả của con người!

        Ta gặp gỡ với người bên ngưỡng cửa
        Ngọn gió cuồng thổi trong mái tóc xoăn
        Với cái tên chưa đoán ra của Chúa
        Trên những bờ môi co hẹp lạnh lùng…

        Trước thù hận của lần này gặp gỡ
        Lá chắn ta không bỏ xuống bao giờ…
        Không bao giờ những cánh tay, đừng mở…
        Nhưng hãy cho ta giấc mộng say sưa!

        Ta nhìn ngắm, hận thù ta đo hết
        Cả yêu thương, cả nguyền rủa, căm thù:
        Ta biết rằng vì khổ đau, cái chết
        Dù sao thì ta cũng nhận về ta!
        10-1907.


        CUỘC ĐỜI CHẲNG MỚI

        Đêm, đường phố, hiệu thuốc, đèn lồng
        Thế gian này nhạt nhẽo và vô nghĩa.
        Dù sống thêm một phần tư thế kỷ
        Thì cuộc đời cũng chẳng mới gì hơn.

        Khi chết đi – tất cả lại mở màn
        Tất cả lặp lại như thời thượng cổ
        Đêm, hiệu thuốc, đèn lồng, đường phố
        Và mặt nước kênh gợn sóng lăn tăn.
        10-1912.


        NGƯỜI ĐÀN BÀ TUYỆT VỜI

        Tôi bước vào những ngôi đền tăm tối
        Để dự vào hành lễ giản đơn thôi
        Tôi đợi chờ người Đàn bà Tuyệt vời
        Trong chập chờn những ngọn đèn đỏ chói.

        Đứng bên cây cột cao, trong bóng tối
        Người tôi run vì cánh cửa kêu lên
        Vào mặt tôi có một ánh mắt nhìn
        Chỉ bóng hình, chỉ mơ về Người ấy.

        Tôi đã từng quen với hình tượng đó
        Hình hài Nữ Tính Muôn Thuở nghiêm trang!
        Chạy trên cao dọc theo cây treo màn
        Những nụ cười, giấc mơ, câu chuyện cổ.

        Những cây nến dịu dàng, thần thánh quá
        Thật vui mừng những đường nét của Em
        Không hơi thở, không lời nói vang lên
        Nhưng tôi tin: Em – dễ thương, niềm nở.
        10-1902.


        ANH NẰM MƠ

        Anh nằm mơ những nghĩ suy vui vẻ
        Mơ thấy rằng anh không chỉ một mình…
        Và sáng ra thức dậy vì tiếng ồn
        Những tảng băng răng rắc như tiếng nổ.

        Anh nghĩ về điều kỳ diệu vừa rồi…
        Còn đằng kia người ta đang mài búa
        Rất vui vẻ những người mang áo đỏ
        Họ nhóm lên những đống lửa cười vui.

        Người ta xăm, quét nhựa những con thuyền…
        Sông chở thuyền đi bắt đầu lên tiếng
        Những tảng băng xanh và từng con sóng
        Và mái chèo những khúc gãy mong manh…

        Hồn say sưa với vui vẻ, tiếng ồn
        Tâm hồn anh tràn ngập chưa từng có…
        Giờ với anh – một nghĩ suy vui vẻ
        Anh biết rằng Em không chỉ một mình…
        3-1903.


        CHUYỆN CỦA TÔI

        Tôi tỉnh giấc – trên cánh đồng sương mờ
        Nhưng từ chòi cao – hướng mặt trời chỉ ngược
        Sự thức dậy của tôi không hề mong ước
        Như cô gái kia, người tôi vẫn tôn thờ.

        Tôi bước trên đường khi nắng đã nhạt màu
        Đã nhìn thấy ngọn đèn bên cửa sổ
        Một cô gái áo hồng đứng bên khung cửa
        Nói với tôi rằng tôi rất đẹp và cao.

        Mọi người ơi chuyện của tôi là vậy
        Tôi chẳng cần thêm thắt một chút gì
        Không bao giờ tôi ước sự diệu kỳ
        Và mọi người hãy quên về chuyện ấy.
        5-1903.


        CON TIM ĐÃ NGUỘI LẠNH

        Giờ con tim đã nguội lạnh lắm rồi
        Nhưng giá băng tôi đón bằng lồng ngực
        Với mọi người, ở một nơi vắng ngắt
        Tôi giữ mối tình tuyệt vọng của tôi.

        Nhưng sau tình yêu – cơn giận chín muồi
        Dấy lên ước mong và lòng khinh thị
        Đọc trong mắt đàn ông và thiếu nữ
        Dấu lãng quên hay chọn lựa không thôi.

        Mặc người ta gọi: Hãy quên, thi sĩ!
        Hãy quay về góc đầm ấm đẹp xinh!
        Không! Thà chết trong băng giá cũng còn hơn
        Đầm ấm – không. Yên lặng – không hề có.
        1911.


        CHỈ CÓ KẺ ĐANG YÊU

        Khi em đứng trên con đường của anh
        Em sinh động, em đẹp xinh nhường ấy
        Nhưng giờ đây em bơ phờ đến vậy
        Em chỉ nói về đau buồn
        Em nghĩ về cái chết
        Em không yêu ai hết
        Và em coi khinh sắc đẹp của mình
        Có điều gì? Chẳng lẽ em giận anh?

        Ô không! Bởi vì anh không phải tên cưỡng bức
        Người kiêu ngạo hay kẻ dối lừa người khác
        Mặc dù anh rất biết
        Suy nghĩ nhiều từ những tháng ngày xanh
        Và là người quá bận với chính mình.
        Bởi anh là người sáng tác
        Gọi tất cả theo tên sự vật
        Như một con ong hút nhuỵ dâng đời.

        Dù em chỉ nói về đau khổ mà thôi
        Dù em chỉ tư duy về điểm đầu, điểm cuối
        Dù sao anh muốn nói
        Rằng em chỉ mười lăm tuổi mà thôi.
        Và bởi vì thế mà anh muốn
        Cho em yêu một người đơn giản
        Con người này yêu đất yêu trời
        Hơn tất cả những lời
        Được gieo vần và không gieo vần về trời và đất.

        Quả là anh mừng cho em thật
        Bởi vì - chỉ có kẻ đang yêu
        Có quyền được gọi là người.
        2-1908.


        CÂY VĨ CẦM ĐANG NỨC NỞ

        Cây vĩ cầm đang nức nở sau đồi
        Buổi chiều dài trong công viên ngái ngủ.
        Buổi chiều dài – Gương mặt trinh bạch quá
        Có bóng hình một cô gái cùng tôi.

        Cây vĩ cầm cứ nức nở không thôi
        Khe khẽ hát bên tai tôi: “Hãy sống…”
        Hình bóng cô gái tôi yêu tuyệt vời
        Là câu chuyện của mối tình đằm thắm.
        6-1903.


        NHẬN CUỘC ĐỜI NHƯ MỘT MÓN QUÀ

        Nhận cuộc đời như một món quà
        Như cục vàng, anh trở nên giàu có.
        Anh nhìn thấy đám cháy lớn dần ra
        Đôi mắt em rực lửa.

        Trời sáng lên một cách khủng khiếp!
        Khắp phố phường từng đám cháy bốc lên.
        Dòng sông như mặt gương trong suốt
        Chỉ một điều – không có anh…

        Anh ở đây. Tất cả cùng anh cháy
        Cả dòng sông, cả thành phố, và anh…
        Rửa tội cho anh bằng ngọn lửa cháy
        Ôi, em yêu của anh!
        10-1907.

         
        #4
          cacbac 18.11.2007 10:12:01 (permalink)

           
           
          GỬI VỊ THẦN BÍ ẨN

          Có phải ngươi làm sống lại tâm linh?
          Có phải ngươi mở ra đIều bí mật?
          Có phải ngươi tìm ra những bài hát
          Những bài ca thật điên dại, vô tình?..

          Hãy tin rằng cuộc đời ta trao ngươi
          Khi nhà thơ không có gì đặc biệt
          Ngươi mở cửa vào ngôi đền mới biết
          Chỉ ra đường đến ánh sáng cuộc đời.

          Có phải ngươi về xứ sở xa xăm
          Về xứ sở lúc này chưa biết được
          Ngươi dẫn ta vào, ta ngước mắt nhìn
          Và kêu lên: “Trời! Không còn sa mạc!”
          9-1899.


          NGÀY TÀN

          Tôi nhìn thấy rằng sẽ chết
          Cả vũ trụ, quê hương.
          Còn tôi vui sướng một mình
          Sau ngày tàn khủng khiếp.

          Dù một mình nhưng thế kỷ hân hoan
          Người đang yêu trong huỷ hoại
          Tôi chẳng phải một con người vĩ đại
          Người mục kích vũ trụ lụi tàn.
          6-1900.


          HÃY TỪ BỎ

          Hãy từ bỏ những sáng tạo yêu thương
          Hãy từ chối với người đời trò chuyện
          Hãy chối bỏ những ham muốn đời thường
          Ngày nghĩ suy, khi chiều về – cầu nguyện.

          Nếu linh hồn ngươi cháy lên lo lắng
          Thì đuổi cảm xúc biến mất tăm hơi
          Chỉ một điều khôn duy nhất xứng đáng
          Đi qua cái đêm đã định đoạt rồi.

          Trên mặt đất làm gì có thưởng
          Trước Chúa Trời sáng tỏ tâm hồn
          Hãy từ bỏ ngọn đèn và cháy sáng
          Bằng ngọn lửa chung thuỷ, cô đơn.
          11-1900.


          TÔI CHẦM CHẬM TRỞ NÊN ĐIÊN CUỒNG

          Tôi chầm chậm trở nên điên cuồng
          Bên cánh cửa người mà tôi mong muốn.
          Bóng tối đã thay đổi ngày mùa xuân
          Chỉ niềm khát khao càng thêm cháy bỏng.

          Tôi đã khóc, mệt lử vì khao khát
          Và tiếng rên đã buồn bực, lặng câm
          Bị chia đôi đã trở nên rạo rực
          Ý nghĩ đớn đau, ý nghĩ điên cuồng.

          Ý nghĩ này thấm vào trong tĩnh lặng
          Của hồn tôi đã rồ dại, điên cuồng
          Và ý nghĩ làm tràn ngập mùa xuân
          Bằng con sóng màu đen, không tiếng động.

          Bóng tối đã thay đổi ngày mùa xuân
          Và con tim đã lạnh lùng trên mộ
          Tôi chầm chậm trở nên điên cuồng
          Đã lạnh lùng suy nghĩ về em đó.
          3-1902.


          BAN NGÀY ANH LÀM NHỮNG VIỆC ĐỜI THƯỜNG

          Ban ngày anh làm những việc đời thường
          Và chỉ thắp lửa lên khi chiều đến.
          Em bây giờ trong vô vọng mờ sương
          Trước mặt anh em bắt đầu sinh chuyện.

          Anh yêu điều giả dối, vẻ hào quang
          Yêu trang phục của em đầy quyến rũ.
          Tiếng đì đùng, tiếng ồn ào đường phố
          Và tăm tắp cả một dãy đèn lồng.

          Anh rất yêu, anh chờ đợi, ngắm nhìn
          Những tiếng ngân, những sắc màu lấp lánh
          Anh đến gần rồi anh lại né tránh
          Vào nơi thâm sâu tận đáy linh hồn.

          Em trắng tinh và giả dối điêu ngoa
          Anh thấy yêu điều dối gian màu trắng…
          Giờ công việc làm xong anh cố gắng
          Bởi anh tin chiều em lại đến mà.
          4-1902.


          BÌNH MINH

          Tôi đứng dậy, ba lần nhấc tay lên
          Có những tiếng ầm vang trong ngọn gió
          Những tiếng động tưng bừng của bình minh
          Khoảng không bao la nhuốm màu thắm đỏ.

          Có vẻ như người phụ nữ đứng lên
          Cầu nguyện xong, ghé vào ngôi đền nhỏ
          Bàn tay của nàng cũng màu hồng đỏ
          Ném thóc cho những chú bồ câu ngoan.

          Từ trên cao đâu đó chúng trắng ra
          Chúng chăng ra những sợi dây màu trắng
          Sắp tới đây u ám những mái nhà
          Sẽ trở nên màu vàng trong đôi cánh.

          Trên cái màu đang được vàng ra
          Tôi đứng lên trên cao, bên cửa sổ
          Bỗng nhiên thấy một quả cầu thật to
          Đang lượn lờ giữa lặng yên màu đỏ.
          11-1903.


          GIỐNG NHƯ NGÀY

          Giống như ngày, rõ ràng nhưng không hiểu
          Hiện thực đây mà cứ ngỡ giấc chiêm bao
          Em đến đây với những lời dễ chịu
          Và bao giờ mùa xuân cũng theo sau.

          Em ngồi xuống là thao thao bất tuyệt
          Em bao giờ cũng thích chọc trêu anh
          Nói bóng gió rằng ai cũng biết
          Rằng trong mắt em ngọn lửa bí huyền.

          Nhưng mà anh không mặn mà cho lắm
          Nghe những lời rất sôi nổi của em
          Chỉ để ý nhìn xem điều lo lắng
          Trong ánh mắt và trong bờ vai run.

          Nhưng khi lời em thấu tận trong tim
          Thì anh say mê những lời em nói
          Anh yêu bờ vai, yêu đôi mắt em
          Như bài thơ, như gió mùa xuân thổi.

          Bàn tay của em lạnh lẽo vân vê
          Lời ngắt quãng, em muốn làm ra vẻ
          Khẳng định rằng sức mạnh của đam mê
          Chẳng đáng gì trước lạnh lùng trí tuệ.
          2-1914.


          HAMLET VÀ OPHELIA

          Anh là Hamlet. Máu lạnh tanh
          Khi trừng phạt kẻ thù thâm độc
          Còn trong tim anh – mối tình đầu tiên
          Chỉ hướng về một người yêu duy nhất.

          Còn em là Ophelia của anh
          Băng giá cuộc đời mang em xa lắm
          Anh sẽ chết trên quê hương của mình
          Bằng vết dao đâm vào sâu hoắm.
          2-1914.


          ANH CÔ ĐƠN ANH ĐI ĐẾN VỚI EM

          Anh cô đơn anh đi đến với em
          Ngọn lửa tình trong con tim nhức nhói
          Em bói bài. Em chẳng thèm gọi anh
          Anh tự mình đã từ lâu xem bói.

          Tháng ngày trôi dưới gánh nặng cuộc đời
          Anh xem bói như một niềm cứu rỗi
          Và bây giờ lại bói về em đây
          Nhưng câu trả lời không sao hiểu nổi.

          Việc xem bói làm đầy lên những ngày
          Anh nâng niu tháng năm – em đừng gọi…
          Chỉ ngọn lửa có sắp tắt không đây
          Bởi bùa mê của tình yêu đen tối?
          6-1901.
          #5
            cacbac 18.11.2007 10:17:12 (permalink)

             
             
            NGÀY 31 THÁNG 12 NĂM 1900

            Em, nỗi buồn của anh, trẻ đẹp
            Hãy biến đi ngay!
            Anh gửi em một lời chào vĩnh biệt
            Ngay trong đêm này.
            Thì vẫn là một người khách mỏi mệt
            Của miền đất xa xôi
            Anh thơ thẩn như người đi du lịch
            Vì sắc đẹp tuyệt vời.
            Em cười, mắt em rực sáng
            Còn anh sợ rằng
            Chiếc cốc nghiêng đổ xuống
            Rượu vang.
            Thế nhưng khắp nơi đều im lặng
            Rượu uống hết rồi
            Và cái chết trước đây gọi đến
            Còn đọng trên môi.
            Em của anh muôn đời bí ẩn
            Hãy biến đi ngay
            Anh theo em, người khách thỉnh thoảng
            Đến trong đêm này.
            12-1900.


            GIỜ ĐẾN LÚC QUÊN

            Giờ đến lúc quên giấc mơ hạnh phúc
            Đã quá nhiều dục vọng, khổ thân ta…
            Rất lặng im. Sau cửa sổ: em có nghe
            Chim hoạ mi báo tin điều hạnh phúc?

            Giờ một tình yêu chứa chất trong tim
            Một tình yêu êm đềm và dịu ngọt
            Anh chỉ muốn được khóc suốt cả đêm
            Cùng với em, không ai nhìn thấy hết.

            Em hãy khóc cho mờ ảo mắt nhìn
            Cho hoàng hôn buông trong sầu lai láng…
            Em hãy nhìn: trong khi ngủ rừng thông
            Rung cành lá lạ lùng và bí ẩn.

            Anh muốn khóc… Tiếng khóc của hồn anh
            Không làm cho nỗi đam mê ngắt quãng…
            Trong ngọt ngào, trong yên lặng, dịu êm
            Chim hoạ mi đã bắt đầu lên tiếng…
            3-1898.


            EM CHÁY LÊN TRÊN MỘT NGỌN ĐỒI CAO

            Em cháy lên trên một ngọn đồi cao
            Không đến được trong ngôi nhà tháp gỗ
            Anh vội vàng chạy đến trong buổi chiều
            Ôm ấp một ước mơ, niềm hoan hỉ.

            Em gửi anh đến từ nơi xa xôi
            Ngọn lửa của mình nhóm trong chiều đó
            Anh chung thuỷ với yêu cầu mệnh số
            Hiểu ra rằng với lửa một trò chơi.

            Và đến khi giữa những đám tối trời
            Bay vào khói vòng quanh từng tia nhỏ
            Anh chạy đến với những vòng tròn lửa
            Vào nhà Em anh theo kịp tới nơi.
            8-1901.


            SẼ ĐẾN NGÀY

            Sẽ đến ngày có một điều to lớn
            Anh hiểu rằng công trạng của tâm linh.

            Em đã khác – lặng thầm, không cá tính
            Bỏ bùa yêu trong yên lặng giấu mình.

            Nhưng hướng về đâu, anh không biết được rằng
            Anh có phải của em không, em không biết.

            Còn Trên ấy mừng thắng lợi cười vang
            Một linh hồn duy nhất và khủng khiếp.
            11-1901.


            MÙA XUÂN LÀM TAN BĂNG GIÁ

            Mùa xuân làm tan băng giá trên sông
            Tôi không thương những dịu dàng đã chết:
            Những đỉnh cao của tôi đã vượt
            Đã quen rồi những đường hẹp mùa đông
            Tôi thấy một miền xa thẳm màu xanh.

            Rằng thương trong đám cháy khói sương mờ
            Rằng bên cây thập ác kia phiền muộn
            Khi tôi đợi những đòn đau số phận
            Hay quà tặng của Đức Chúa Trời
            Từ trong bụi mận gai!
            3-1902.


            BẰNG NƯỚC MẮT CAY ĐẮNG

            Bằng nước mắt cay đắng của mình
            Mùa xuân khóc về em và anh đấy.
            Ngọn lửa nhỏ lập loè sau bãi sậy
            Làm bực mình chú ngựa tinh ranh…

            Giờ lại gọi lên tên kẻ bất nhân
            Em đã thuộc về anh từ lâu lắm!..
            Nhưng một cơn gió ngược điên cuồng
            Đã làm cho mặt em đen sạm…

            Lại bất lực và chỉ bằng thừa
            Em từ bỏ, em tránh xa bếp lửa…
            Nhưng ngay cả bầu trời biết say mê
            Thì bầu trời cũng sẽ vì anh đó!..

            Và thế nào cũng được, dù cho
            Môi nào hôn, bờ vai nào ve vuốt
            Và dù cho đường phố nào hững hờ
            Xua đuổi đi kẻ ngang tàng ngỗ ngược…

            Dù tiếng thì thầm, hơi thở của ai
            Không còn em ở đây, có thể lắm
            Chỉ con ngựa không đều đều tiếng giậm
            Có vẻ như đã từ chốn xa xôi…

            Chỉ vì trong một giây phút cuồng điên
            Ta chịu theo, ta đầu hàng mãi mãi
            Em tự hào sự huỷ diệt của mình
            Em hãnh diện với mối tình ngang trái!

            Và bây giờ những ngôi sao gần lại
            Hơn trong cái đêm dữ dội cuồng điên
            Khi đã gần thêm quá đỗi, quá chừng
            Em ngã xuống, em hạ mình như vậy.

            Khi một mình anh, chỉ có một mình
            Cứ mỗi ngày anh vẫn hay nguyền rủa
            Bây giờ đang đi qua trước mặt anh
            Cái bóng em không còn thiêng liêng nữa…

            Là ân huệ? Hay là lời mắng mỏ?
            Hay hận thù, hay ân oán, đau thương?
            Hay là em muốn kết tội cho anh?
            Giờ anh đã quên em, không biết nữa.
            11-1908 (Thu 1910).


            EM SINH RA TRONG NHỮNG TIẾNG THÌ THẦM

            Em sinh ra trong những tiếng thì thầm
            Rồi đi vào buổi chiều dần về tối
            Những bông hoa anh đào rắc vương vãi
            Và ngân vang lời chào của mùa xuân.
            Từ dạo ấy hết ngày lại đến đêm
            Hiện trước mắt anh nhẹ nhàng chiếc bóng
            Ở trong vườn một mùi hương hoa trắng
            Tiếng lao xao bước chân nhẹ bên hồ
            Và rồi những cơn mất ngủ buồn lo
            Không xua được vào những đêm trong suốt.
            5-1903.


            ANH ĐỨNG BÊN KẺ QUYỀN UY

            Anh đứng bên kẻ quyền uy, một mình
            Vị chúa tể nhan sắc trên mặt đất
            Em – bông hoa đêm, đam mê đầy ắp
            Đã yêu rồi những đường nét của anh.

            Em cúi mình trên ngực của anh
            Em – bông hoa mùa xuân, em buồn bã
            ở đây tim gần nhưng còn trước nữa
            Bí ẩn cuộc đời ai biết được đâu em.

            Như ngày xưa kẻ quyền lực có nhiều
            Coi là thế rồi anh đem ra đoán
            Với đời đam mê, anh - ông vua minh mẫn
            Anh đưa em kết hợp, hở Tình Yêu?
            11-1902.


            ANH KHÔNG BƯỚC RA GẶP GỠ

            Anh không bước ra gặp gỡ mọi người
            Anh sợ cả lời khen và chửi mắng
            Trước một mình em anh sẽ trả lời
            Tại vì sao suốt đời anh im lặng.

            Những gì lặng im anh đã hiểu ra
            Và anh yêu cả những lời thành tiếng
            Xuyên qua tiếng ồn líu ríu khó nghe
            Đang thức dậy một Linh Hồn màu sáng.

            Anh bước ra ngày hội của lặng im
            Gương mặt anh người ta không nhận nổi
            Nhưng trong anh sự hiểu biết âm thầm
            Về tình yêu với Em không điểm cuối.
            1-1903.


            EM HIỂU KHÔNG ANH RỐI BỜI LẪN LỘN

            Em hiểu không, anh rối bời, lẫn lộn
            Những trang thơ và cả những dòng thơ
            Anh khoác lên vai em chiếc áo mưa
            Rồi đứng lại bên em trong im lặng…

            Trong bóng tối anh như thầy phù thuỷ
            Đứng ở trên em anh đợi anh chờ
            Dưới ngọn cờ treo trong ngày lễ
            Đứng canh chừng, trong gió, giữa cơn mê…

            Ngọn gió hát cho anh và tiên đoán
            Trong tương lai có một giấc mơ xanh…
            Gió muốn cười lên và gió muốn
            Để cho em cùng vui vẻ với anh!

            Những bông hồng mùa thu, những bông hồng
            Anh mơ thấy hoa hồng khắp mọi lối
            Xuyên qua lửa, giá băng và sương khói
            Tuyết nhẹ nhàng và tuyết trắng tinh!

            Về tương lai gió không nói gì đâu
            Và bông hoa mùa thu không nói
            Rằng người thương nhẹ nhàng đang cởi
            Chiếc khăn đen trùm ở trên đầu.

            Rằng chỉ cái bóng ngân vang còn mơ
            Thấy linh hồn, cái bóng kia cháy sáng…
            Rằng con tim như cánh chim bay xa…
            Rằng trong tim – một kẻ lười đau đớn…
            10-1907.

            #6
              cacbac 18.11.2007 10:19:51 (permalink)

               
               
              HỒN THÁNG BA THƠM PHỨC

              Hồn tháng ba thơm phức trong ánh trăng
              Dưới tuyết tan cát kêu lên răng rắc.
              Thành phố tan ra trong cơn gió ướt
              Kẻ đang yêu nức nở dưới bước chân.

              Em ôm anh có vẻ dị đoan hơn
              Anh ngỡ rằng qua tiếng phì của ngựa
              Giữa trời đêm điệu nhảy của người Hung
              Đang khóc vang và trêu cười anh đó.

              Ngọn gió cuồng bay lướt trên xa xăm
              Muốn thiêu cháy tâm hồn anh ngọn gió
              Muốn ném vào mặt anh chiếc khăn voan
              Của em, và hát về thời thượng cổ.

              Và bỗng nhiên – em xa lạ, từ xa
              Với tia chớp bừng lên trong đôi mắt:
              Nói rằng hồn trên đường cuối bước ra
              Khóc điên dại về giấc mơ đã tắt.
              3-1910.


              ĐỪNG TUÔN NƯỚC MẮT

              Đừng tuôn những giọt nước mắt cháy bỏng
              Lên trên ngôi mộ tạm thời.
              Khi đi qua giấc mộng
              Lại trở về ôm ấp mà thôi.
              Đừng tiếc gì! Đam mê của em
              Tình anh sẵn sàng đáp lại
              Nhưng anh tìm ra một ngôi đền
              Sạch sẽ thế trong đời chưa từng thấy.
              Em đừng gọi! Quyền lực trong đời
              Tâm hồn nhà thơ không thể nào kìm hãm
              Trong anh có một niềm say mê bí ẩn
              Được đốt lên bằng ngọn lửa của trời.
              Anh từ giã em nhưng sắp tới đây
              Lại trở về với em hạnh phúc gấp bội
              Và tình anh lại mới
              Không chết đi và sẽ chói ngời hơn.
              6-1899.


              HAY LÀ BIẾT CẢ

              Cửa mở toang – ở đằng kia lấp loáng
              Sau cửa sổ con – những hình bóng lung lay
              Tôi không biết và không giấu điều này
              Nhưng thiếp ngủ – những giấc mơ bay bổng.

              Trong không khí êm – chảy ra, biết hết…
              Rằng có điều chi bí mật đang cười.
              Cười cái gì? Lòng tôi đang thổn thức
              Hay là tim tôi đang đập rất vui?

              Mùa xuân sau cửa sổ – màu hồng, ngái ngủ?
              Hay là Em đang cười mỉm với tôi?
              Hay chỉ con tim đã lỡ yêu rồi?
              Hay chỉ ngỡ rằng? Hay là biết cả?
              3-1903.


              TRĂNG THỨC DẬY

              Trăng thức dậy. Thành phố ồn ào
              Có tiếng vọng từ xa và ngọn lửa
              Đây lặng lẽ, kia ầm ĩ làm sao
              Tất cả vang lên – còn chúng mình hai đứa…
              Nhưng nếu ngọn lửa lần này gặp gỡ
              Là ngọn lửa thiêng, ngọn lửa muôn đời
              Thì những lời ta nói đã khác rồi
              Và giọng nói của em thì cũng thế
              Không lẽ vẫn còn có bao nỗi khổ
              Và hạnh phúc có thể bị mang xa?
              Trong phút giây của gặp gỡ hững hờ
              Ta nhớ về nỗi buồn, xin lỗi nhé…*
              12-1898.
              _____________
              *Thơ Polonsky.


              EM THÂN YÊU

              Em thân yêu! Em với tâm hồn rất trẻ
              Trinh bạch biết bao!
              Hồn anh ở đây với em, em hãy ngủ
              Sắc đẹp tuyệt vời!
              Khi thức giấc sẽ là đêm và bão tuyết
              Lạnh lẽo biết bao!
              Khi đó em với tâm hồn của một người thân thiết
              Em không một mình đâu!
              Mặc cho bốn phía mùa đông, gió gào ầm ĩ
              Có anh đứng với em!
              Người bạn sẽ che chở cho em ngọn gió
              Bằng tất cả linh hồn!
              2-1899.


              K. M. S.

              Còn nhớ không thành phố ưu phiền
              Ngọn khói màu xanh xa thẳm?
              Trên con đường này dối gian
              Anh và em đi trong im lặng…
              Ta bước đi – còn trăng lên cao
              Cao hơn bờ rào màu tối
              Con đường có vẻ như gian dối
              Và anh đã chẳng quay về.
              Tình yêu ta bị mắc lừa
              Hay bị con đường quyến rũ
              Chỉ trong anh vẫn rung lên
              Màn sương màu xanh thành phố…
              Còn nhớ không thành phố ưu phiền
              Ngọn khói màu xanh xa thẳm?
              Trên con đường này dối gian
              Chúng mình đã đi không thận trọng…
              8-1899.


              VÀO BÓNG TỐI HƯ VÔ

              Để làm chi vào bóng tối hư vô
              Kéo ta vào, những đòn đau số phận?
              Chẳng lẽ ngay cả cuộc đời ta
              Chỉ là những khoảnh khắc dài đau đớn?
              Dù hạnh phúc chẳng có, ta muốn sống
              Và chẳng có gì để vui vẻ con tim
              Nhưng phía trước có một nguồn ánh sáng
              Có vẻ như ta muốn được sáng bằng!
              Dù ảo ảnh nhưng ánh sáng xa xôi
              Cứ để cho những ước mong phí uổng!
              Nhưng đằng kia cuộc đời xa xôi bận rộn
              Những tia sáng cháy lên thật tuyệt vời!
              6-1899.


              SERVUS – REGINAE*

              Xin đừng gọi. Và không ai gọi đến
              Anh tới ngôi đền.
              Đầu của anh lặng im cúi xuống
              Dưới bàn chân em.

              Sẽ nghe mệnh lệnh của em đó
              Chờ đợi rụt rè.
              Nắm bắt từng phút giây gặp gỡ
              Và lại ước mơ.

              Những đam mê của em ưa mạnh mẽ
              Dưới áp bức yếu thôi.
              Người yêu thương, người đầy tớ
              Kẻ nô lệ muôn đời.
              10-1899.

              ___________

              * Servus – Reginae: người đầy tớ của Nữ hoàng.

              EM HÃY ĐOÁN

              Em hãy đoán và đợi lúc nửa đêm
              Em thân yêu hãy nhìn ra cửa sổ
              Có những đôi mắt bạo dạn cháy lên
              Và nghe ra trong đều đều tiếng gõ.

              Thổi tắt những ngọn nến, khi ngang qua
              Có một linh hồn che trùm kín mặt
              Với hy vọng không gặp được bao giờ
              Đi ngang qua và đến bên thềm bậc.
              3-1902.
              #7
                cacbac 18.11.2007 10:24:58 (permalink)

                 
                 
                NHỮNG NGƯỜI KHÔNG ĐAU KHỔ

                Những người không đau khổ, không hiểu ra
                Những khuôn mặt, tiếng cười bên cửa sổ!
                Tôi đi tìm ngã ba đường vắng vẻ
                Chứ chốn vui vầy tôi chẳng thiết tha!

                Những câu hát ngọt ngào thật lạ lùng…
                Chúng dường như tất cả đều sáng tỏ!
                Còn ở đây có những cô thiếu nữ
                Đã sẵn sàng con đường của mùa xuân.

                Họ biết rằng tôi đây không biết rõ
                Nhưng giờ đây chỉ ngồi hát một mình…
                Theo dấu vết tôi đi theo nàng
                Ngồi nghe nàng suốt đêm – bên cửa sổ!
                2-1902.


                RÕ NHƯ BAN NGÀY

                Rõ như ban ngày, những giấc mơ của tôi –
                Chim đại bàng kêu giữa trời xanh thắm
                Sau cơn giận của sắc đẹp tuyệt vời
                Trong giông bão chúng hàng giờ bay đến.

                Một mũi tên đâm xuyên vào tim chúng
                Rồi chúng rơi, trông hoang dã vô cùng…
                Nhưng chúng rơi – không có điểm cuối cùng
                Cho lời khen, cho tiếng kêu đau đớn!
                2-1902.


                NÀY HOA CỦA EM

                Có trong rừng sâu, bên khe xói
                Một ngọn đồi xanh! Bóng mát muôn đời.
                Xung quanh là nước suối
                Tiếng róc rách gợi sự biếng lười.
                Cỏ và hoa bao trùm lấy
                Ngọn đồi xanh và không có khi nào
                ánh mặt trời đến đây chạm tới
                Chỉ tiếng nước chảy rì rào
                Và những người yêu nhau tan chảy
                Nhìn vào bóng đêm lạnh lẽo.
                Rồi nói rằng sao hoa lại không tàn
                Vì sao không cạn nước nguồn
                Còn đằng kia nằm sâu dưới rễ
                Là những nỗi đau khổ
                Được nuôi bằng những giọt lệ muôn năm
                Ophelia, này hoa của em!
                11-1898.


                EM CHƯA YÊU TÔI BAO GIỜ

                Hết tháng năm lại năm tháng trôi qua
                Tôi trở nên kẻ dại khờ, mù quáng
                Chỉ hôm nay nghe thấy trong giấc mộng
                Rằng em chưa yêu tôi thế bao giờ…

                Tôi chỉ là kẻ gặp gỡ vô tình
                Tôi chỉ là kẻ trên đường gặp gỡ
                Giờ nguội lạnh niềm hăng say tuổi nhỏ
                Em nói rằng: hãy tha thứ nghe anh!

                Trong hồn tôi tình yêu ấy vẫn đầy
                Khổ, phút giây khi với người yêu khác
                Thì vẫn tâm hồn, vẫn là bài hát
                Bài hát vang trong giấc mộng hôm nay.
                9-1915.


                NHỮNG CHIẾC BÓNG BUỔI CHIỀU

                Những chiếc bóng buổi chiều chưa nằm xuống
                Thế mà trăng trên nước đã sáng ngời.
                Tất cả mịt mờ hơn và mê tín
                Ở trong hồn, trong tim, ở khắp nơi…

                Mê tín dị đoan sinh điều mong ước
                Trong sương mờ và thanh sạch khắp nơi
                Con tim mơ hạnh phúc ngày gặp mặt
                ánh trăng thanh trên mặt nước sáng ngời…

                Ai đấy thì thầm, hát ca, nhìn ngắm
                Còn tôi giấu đi hơi thở của tôi
                Điều lớn lao trong hào quang linh cảm
                Nhưng lớn lao tôi đã sống qua rồi…

                Nên bây giờ chỉ còn như chiếc bóng
                Thì bắt đầu nằm xuống đi cho rồi
                Đang hiện ra trong khoảnh khắc mê tín
                Những cảm xúc của ngày ảo xa xôi.
                10-1899.


                TRÊN NHỮNG HÒN ĐẢO

                Tuyết lại rơi trắng xoá dưới chân cầu
                Qua đảo Elagin và hai ngọn lửa.
                Và giọng nói người phụ nữ đang yêu
                Tiếng cát răng rắc, tiếng phì phò của ngựa.

                Hai chiếc bóng quyện trong một nụ hôn
                Trong lòng xe trượt tuyết bay chấp chới.
                Nhưng không tan chảy và không ghen tuông
                Tôi với em – với người tù binh mới.

                Vâng, có một sự thoả mãn buồn thương
                Rằng tình yêu sẽ đi qua như tuyết
                Ô, chẳng lẽ ta cần lời thề thốt
                Đến muôn đời trong sự thuỷ chung?

                Giờ không phải yêu lần đầu, và tôi
                Trong sự nghiêm khắc của mình sáng tỏ
                Sự phục tùng đã không còn chơi nữa
                Và vương quốc trong người ấy không đòi.

                Không, tôi với tính không đổi trong môn toán
                Không cần lời tôi tính đếm mỗi lần
                Những cây cầu, nhà nguyện, ngọn gió dữ dằn
                Độ không người của những hòn đảo vắng.

                Tôi thích mặc rất nhẹ nhàng, đơn giản
                Quấn áo vào dưới bụng cho nhanh
                Và tinh nghịch ôm hình dáng mỏng manh
                Lao vùn vụt vào tuyết và đêm vắng.

                Và nhớ lại những đôi giày chật cứng
                Và thấy yêu lông thú vẻ lạnh lùng
                Bởi ngực tôi rồi trong cuộc đấu kiếm
                Với chồng cô ta không đợi lưỡi gươm.

                Bởi trong nỗi buồn chưa lâu cùng cây nến
                Bà mẹ già đứng bên cửa không trông…
                Và bởi sau cánh cửa con bịt kín
                Sẽ không ghen với cô ấy người chồng…

                Cái đêm đã qua đi càng ánh lên
                Thì người hôm nay càng thêm gào gọi
                Tất cả chỉ là sự kéo dài hội nhảy
                Chuyển qua từ ánh sáng vào bóng đêm.
                11-1909.


                NGƯỜI TA SẼ CHÔN

                Người ta sẽ chôn, đào xuống thật sâu
                Trên nấm mồ sẽ mọc lên hoa cỏ
                Và ta nghe: từ xa xôi, trên cao
                Trên mặt đất mưa đang rơi đâu đó.

                Ta sẽ không còn đòi hỏi điều chi
                Khi thức dậy sau giấc ngủ muộn
                Ta biết rằng: nếu ồn ào – thu đến
                Còn nếu bão dông – có nghĩa xuân về.

                Thật tuyệt vời trong tiếng vọng đê mê
                Cả niềm vui lẫn nỗi buồn không đến
                Rằng đau khổ vì tình yêu xa vắng
                Ván đóng quan tài đã vỡ tung ra.

                ấm cúng thế này ta vội vàng chi
                ở nơi này, có lẽ, ta tưởng tượng
                Rằng cuộc đời tốt lành hay phóng đãng
                Thì trí tuệ con người có thể nhận ra.
                18-10-1915.


                TẶNG ANNA AKHMATOVA

                “Vẻ đẹp kinh hoàng” – người ta bảo chị
                Còn chị chiếc khăn Tây Ban Nha
                Quàng lên vai mình rất khẽ
                Và trên mái tóc – một bông hoa.

                “Vẻ đẹp giản đơn” – người ta bảo chị
                Còn chị chiếc khăn kéo lại vụng về
                Chị quấn khăn lên người thằng bé
                Và bông hoa rơi xuống sàn nhà.

                Nhưng, chị nghe theo một cách lơ đãng
                Tất cả những lời bốn phía vang lên
                Chị buồn bã nghĩ thầm trong bụng
                Rồi lẩm bẩm với chính mình:

                “Tôi không kinh hoàng cũng chẳng giản đơn
                Chẳng kinh hoàng để mà đi chém giết
                Cũng chẳng giản đơn để mà không biết
                Rằng cuộc đời này quá đỗi kinh hoàng!”
                1918

                 
                 

                #8
                  cacbac 18.11.2007 10:33:36 (permalink)

                   
                   

                   
                  NƯỚC NGA

                  Bây giờ lại như những tháng năm vàng
                  Ba vòng đai lưng đã mòn đang run rẩy
                  Những nan hoa của bánh xe kết lại
                  Những bức tranh trong những bánh xe lăn.

                  Ôi nước Nga, ôi nước Nga nghèo khó
                  Nhà gỗ của Người màu xám thương sao
                  Những bài ca của Người trong gió
                  Đối với ta như nước mắt tình đầu!

                  Xót thương Người ta không biết làm sao
                  Cây thập ác của mình ta vẫn vác…
                  Người muốn để cho kẻ làm bùa phép
                  Thì vẻ tuyệt vời cướp bóc hãy trao!

                  Mặc cho ai dụ dỗ, dối lừa
                  Không quì gối, nước Nga không thể chết
                  Duy chỉ có điều lo lắng làm mờ
                  Những đường nét của Người tuyệt đẹp.

                  Thôi đành thế. Một nỗi lo nhiều hơn
                  Thêm giọt nước mắt, sông thêm ầm ĩ
                  Còn Người vẫn thế – rừng và cánh đồng
                  Và tấm khăn thêu trên đầu – vẫn thế.

                  Thành có thể cả điều không thể tưởng
                  Con đường dài lâu bỗng hoá nhẹ nhàng
                  Khi ánh lên ở miền xa thẳm
                  Ánh mắt nhìn dưới tấm khăn vuông
                  Khi bài hát người xà ích cẩn trọng
                  Đang vang lên thấm đượm một nỗi buồn.
                  1908.

                   
                  Nguyễn Viết Thắng dịch, giới thiệu và chú giải


                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9