SẼ CÓ MỘT NGÀY
Sẽ có một ngày anh chợt buồn nhớ lại
Những ngày xưa kỷ niệm của chúng mình
Thuở nắng vàng hoa thắm bướm liệng xinh
Thuở ánh mắt biết nói lời tình vụng dại
Sẽ có một ngày anh chợt buồn nhớ lại
Vầng trăng xưa soi bóng ngã liếp dừa
Trăng như cợt đùa theo gió lộng đong đưa
Trên nền đất lao xao soi từng phiến lá
Một ngày lặng im mà như đang vội vã
Nhớ thật nhiều bao kỷ niệm đã qua
Sợ ký ức với bộn bề cuộc sống
Sẽ quên đi và tình cũ nhạt nhòa
Bao năm rồi dừng chân nơi xứ lạ
Bết tình xưa giờ còn thắm ngọc ngà
Hay theo thời gian tình cũng phôi pha
Ngọc ngà ấy từ lâu trở thành cổ tích ?
Đến một ngày bâng khuâng dở từng trang lịch
Thoáng giật mình vì năm tháng trôi qua
Mới đấy mà mười năm cách biệt quê nhà
Chắc người năm cũ phôi pha má thắm
Mãi dong rủi trong nước non ngàn dặm
Chuyện tình mình chợt hóa xa xăm
Theo điệu buồn ngàn cung bậc thăng trầm
Để tất cả cũng chỉ là quá khứ
Anh về đây nghe vỡ tan đời lữ thứ
Chuyến đò xưa chừ đã đón khách qua
Đành mãi mãi dừng chân nơi bến lạ
Lòng không nguôi thương bến vắng quê nhà.
Nhật Quỳnh
__________________________
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm Tình đã phai vi...mắt biếc chẳng còn xanh Tóc rủ màu sương nên đời không bến đợi Hồn phải bơ vơ trên vạn nẻo hành trình.