KỶ NIỆM THỜI CON GÁI
Thuở mười tám tuổi còn con gái
Tóc buông dài ve vuốt chiếc lưng ong
Tuổi thơ ngây nào biết chuyện vợ chồng
Mãi vô tư theo dòng đời dài rộng
Mặc cho thời gian nắng mưa cuộc sống
Em vô tư mang ước mộng bình thường
Gởi mảnh hồn theo mây gió ngàn phương
Cùng những buổi đến trường đầy ước vọng
Tuổi mười tám bút nghiêng là ý sống
Giấy tập trắng, thơm mực tím học trò
Thuở đầu hè phượng đã đơm hoa
Cháy đỏ rực sân trường chiều gió lộng
Lưu bút trao nhau lời thương cháy bỏng
Ép phượng hồng giửa lòng giấy tinh khôi
Hè chia tay bạn bày tỏ nỗi lòng
Tình thơ dại dưỡng nuôi thời trung học
Kể từ đấy ngàn đêm dài trằn trọc
Lưu bút buồn thường lén đọc trong mơ
Nước mắt rơi rơi thắm nỗi đợi chờ
Nhiều năm qua cho vàng thêm mong đợi
Tuổi ấu thơ giờ trôi xa vời vợi
Mà người xa không trở lại bao giờ
Có lẽ đã quên rồi những vần thơ
Mùa phượng xưa viết gởi người bạn gái
Người đi mãi đã quên thời vụng dại
Mà lời tình sao vẫn còn mãi trong em
Lưu bút mờ phai vì thắm lệ bao đêm
Âm thầm chảy vô tư rụng vào tuổi tác....
Em lấy chồng nghe đâu đây điệu hát
“…Chim sáo vào lòng biết thuở nào ra !..”
Theo lệnh mẹ cha em làm vợ hiền hòa
Cuộc sống bộn bề quên tình tuổi dại
Hôm nay tan trường về...Con gái
Cầm phượng hồng hỏi : - Mẹ...phượng đẹp không?
Cho em bâng khuâng chao đọng cỏi lòng
Cánh phượng hồng mờ theo dòng lệ chảy
Hè nay sang lại nghe hồn trống trải
Lời hẹn xưa ẩn góc khuất tim hồng
Chợt tìm về cho tháng hạ mênh mông!
Nhớ biết bao kỷ niệm hồng thời con gái !
Nhật Quỳnh
______________________________________
Đời thêm nhạt vì son môi không còn thắm
Tình đã phai vì mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên đời không bến đợi
Hồn phải bơ vơ trên vạn nẻo hành trình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2008 17:57:46 bởi Quỳnh Muội >