HẠ THƯƠNG
Nắng hạ nồng nàn trên cành phượng vĩ
Xưa anh bỗng chợt thành thi sĩ khi yêu
Bóng nắng ấp yêu ngày đã về chiều
Nắng hạ mênh mang làm hồng nỗi nhớ
Hoa nắng lung linh nhớ tình một thuở
Để anh dấu ước mơ giửa lòng trang vở
Cho nỗi nhớ hắt hiu sợi tóc em dài
Của mùa hạ nào ngày cũ xa bay
Mùa hạ nói điều chi có gì đâu khó hiểu
Là những cuộc chia tay pha lẫn khóc cười
Là những bước chân tập tểnh vào đời
Là những nhớ thương viết thành lời vào lưu bút
Là những rung động đầu đời rất thực
Ngập ngừng ghi vào ký ức chơi vơi
Khoảng sân trường ngày hạ lắm phượng rơi
Và trời cứ mãi xanh , mây vẫn hồng màu nắng
Trời hạ Sài gòn có mưa có nắng
Xuân vẫn chưa đi mà nắng hạ vội về
Anh ngây ngô dấu nắng hạ vào tim vỡ
Rồi từ dạo đó vẫn bâng khuâng tình lỡ
Cuộc đời bây giờ xa xôi cách trở
Em còn nhớ những bước đi trong nắng tơ vàng ?
Còn nhớ những chiều ngày hạ cứ lang thang
Những bước chân trải dài theo lối nắng
Mùa hạ nơi em có nồng nàn bóng nắng
Rộn ràng rơi trên cành phương vĩ như ngày nào
Anh phía bên nầy phương trời xa lạ
Nhớ biết bao từng giọt nắng hạ buồn !
Nhật Quỳnh
_________________________________________
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2008 08:57:47 bởi Quỳnh Muội >