THÌ LÃNG MẠN HỎNG CÓ TỘI GÌ ĐÂU EM NHỈ !
( Viêt thay tâm sự một người )
25-8-08
Lãng mạng lắm không em khi một mình đứng dợi
Trong nắng sớm mai tâm sự với cột đèn
Anh đến đúng nhưng em hoài trể hẹn
Khi gặp anh... em biết lỗi lại cười cười
Đừng giải thích, cũng đừng lời xin lỗi
Anh biết rồi... em bận bịu hơn anh
Thôi anh cứ đứng nơi nầy mặc kệ !
Ai biều nặng lòng thương lắm mỗi người ta !
Anh thương lắm em còn bao nhiêu việc
Bề bộn một mình từ khuya sớm với con
Rồi đến cháu cũng phải còn đưa đón
Vào học tan trường đôi khi chỉ mình em
Biết trái tim em đã nhiều ngăn chia rẽ
Vẫn dành một chổ chứa bóng anh yêu
Không nở phiền em vì anh đã hiểu
Nên lại thấy thương em thật là nhiều
Anh còn muốn thương em nhiều hơn nữa
Bù đắp cho em một khoảng trống tâm hồn
Dù bao năm rồi em đã vùi chôn
Những trái ngang bẽ bàng trong cuộc sống
Tuổi hoàng hôn qua cuộc đời dài rộng
Biết bao thăng trầm ghềnh thác vượt qua
Đưa con thơ vào đời dù chẳng được gấm hoa
Nhưng cũng đủ thắm ngọc ngà tuổi trẻ
Đường trơn trợt một mình em đơn lẽ
Một gánh khóc cười cố sức vượt qua
Anh đến được cùng em nhưng trể quá
Để em mất đi bao ngày tháng ngọc ngà
Cuộc đời anh gian khổ đã từng qua
Từng chiến đấu từng rủi may tầm đạn
Đời quân ngủ quen gió sương dày dạn
Về với đời thường mới học nắn nót vần yêu
Hai cuộc sống xuôi hai chiều định mệnh
Hai trái tim trầy sướt biết bao lần
Đã cằn khô giửa muôn lớp bụi trần
Nay nghoảnh lại đầu xôn xao sợi bạc
Tuổi xế chiều tim chợt rung điệu hát
Cỏi lòng yêu bát ngát gió xuân về
Cho em ngàn ngày đẹp nghĩa phu thê
Anh tự cảm ơn mình vì xưa quen đứng đợi
Nếu không kiên nhẫn bây giờ chắc xa vời vợi
Giửa cuộc sống nầy hai lối sẽ song song
Và đâu có khúc nhac vui giửa chốn bụi hồng
Thì lãng mạn hỏng có tội gì đâu em nhỉ ?
Nhật Quỳnh
______________________________________ Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2008 00:13:12 bởi Quỳnh Muội >