Gởi Tình Theo Gió Ngàn Bay...
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 31 của 82 trang, bài viết từ 451 đến 465 trên tổng số 1228 bài trong đề mục
Trương Bảo Ngọc 30.10.2008 20:45:43 (permalink)
0

THU TRONG KÝ ỨC


Miền Nam chỉ có hai mùa mưa nắng
Giửa Sài gòn chợt vài chiếc lá vàng rơi
Anh biết nơi em mùa đang thu tới
Lại nhớ thật nhiều thu Hà Nội em ơi

Nhớ Thăng Long hồ Hoàn kiếm khoảng trời
Gió thu lạnh chao nghiêng ngàn chiếc lá
Bên hồ gươm lá vàng rơi lã tã
Tuổi thơ mình nhặt lá những chiều xưa

Mình lớn lên thời cách mạng mùa thu
Nước thanh bình ngàn câu ca vang dội
Cỏi lòng anh chứa chan yêu Hà Nội
Bao năm qua và mãi đến bây giờ

Quên làm sao được những ngày thơ
Tuổi dại khờ nắm tay còn bỡ ngỡ
Vạt áo nâu bàn tay vân vê mãi
Cả trời tình trong đáy mắt nai tơ

Thuở sóng nước Tây Hồ mùa thu ấy
Long lanh hơn trong những buổi nắng vàng
Anh mang nặng tình yêu từ dạo ấy
Yêu một bóng hình nửa thế kỷ sang

Chuyến tàu Bắc Nam xa cách dặm ngàn
Đưa đoàn lớp người vào Nam thuở ấy
Đành giả biệt mối tình thời thơ dại
Năm mươi năm chưa lần trở lại quê nhà

Cuộc sống thăng trầm theo dòng chảy
Thời gian trôi anh êm ấm cuộc đời
Vẫn vọng tưởng về nơi xa Hà nội nhớ
Trái tim yêu vẫn dành một góc trời

Phố SàiGòn cứ mỗi mùa thu qua
Anh bất chợt gặp rơi vài chiếc lá
Lòng chùn xuống nhớ người thương chi lạ
Thuở Hà Nội hoàng hôn lộng lẫy nắng vàng

Vì nơi ấy có người yêu thời trai trẻ
Có lẻ tóc hoa râm bạc trắng tuổi đời
Đã trôi theo dòng cuộc sống em ơi
Có quên người phía chân trời vô định?!

Nếu ngoài ấy thu về ngang qua ngỏ
Đừng bâng khuâng khi gió sớm thu về
Mặc gió thu thổi cuộn tròn ngàn chiếc lá
Đừng như lòng anh cuồn cuộn những phong ba.

……….. Nhật Quỳnh ….…….
.

Mấy hôm trước TBN ghé nhà QM với một khổ thơ nhỏ. Cám ơn QM đã ghé vườn thơ của TBN với thiện tình nên BN xin được gởi lại một chút cảm xúc trên bài thơ " Thu Trong Ký Ức" thật dạt dào tình cảm của QM. Chúc vui.....

Nghe chút tàn phai

Biết anh còn để lại dòng ký ức
Em trở về gom kỷ niệm nắng mưa
Gởi cho anh mùa thu từ phố cổ
Chiều Hà thành hoa sửa những mùa xưa

Em biết mùa thu đong đưa nỗi nhớ
Buồn rơi lên trên những vạt mây chiều
Trời Thăng Long phủ đầy tình trăn trở
Của người anh viễn xứ buồn đìu hiu...!

Mình lớn lên quê hương mùa chinh chiến
Ôm trong lòng mảnh đất vỡ tang thương
Mình sống ở đâu cũng nhớ lại con đường
In vất vả cha anh, đau tình mẹ...!

Ai cũng có quê hương và nguồn gốc
Từ mẹ sinh ra câu chữ đánh vần
Tình yêu lớn theo tháng năm càng lớn
Xa dù xa tim như nặng ngàn cân

Anh nhớ Hà Nội, em nhớ trời Nam
Tây Đô khắc bóng hình người em gái
Vẫn mường tượng mùa thu nào xa ngái
Xa thơ ngây vượt biển cả trùng dương

Xa tất cả thân yêu rời quê mẹ
Ghi trong tim niềm thổn thức quanh đời
Nghe mùa thu nghe lá vàng rơi
Em chợt hiểu muôn vạn điều về cội

Em nhớ giòng sông ngọt ngào đưa lối
Đưa dân quê mua bán chợ, thị thành
Nhớ trâu cày nhớ liếp cải xanh
Nhớ cô giáo trường làng ngày hai buổi

Nhớ thuở nào mùa thu hương con gái
Áo trắng dập dìu nắng hát mưa bay
Vô tư lắm ngàn giấc mơ phơi phới
Mà giờ đây thành kỷ niệm qua tay !

Mà giờ đây hoàng hôn như vừa ghé
Hạt nắng chiều tím nhớ những mùa xưa
Nghe hình như có mùa thu gọi khẽ
Chút tàn phai trên cành lá rơi đều

Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2008 20:49:59 bởi Trương Bảo Ngọc >
Quỳnh Muội 31.10.2008 00:45:33 (permalink)
0

Trích đoạn: nghinhnguyen


                                     Mơ - Thực
                                     

                                thiếp trong giấc ngủ vội vàng
                         mệt nhoài qua mấy chặng đàng gió sương
                                  trong mơ em đến bên tường
                         thoảng trong cơn gió dư hương người tình
                                    nhìn anh ánh mắt lung linh
                          vừa bừng tỉnh giấc tưởng mình trong mơ
                                    nhưng em đến tự bao giờ?
                          bàng hoàng giữa thực mơ sao ngập ngừng.


                                            Nghinh Nguyên





                        QM cam on NN lần nữa ghé thăm trang thơ và gởi bài thơ  Mơ - Thực  Chuc NN sức khỏe thật
   nhiều, sáng tác thơ đều NN nhé
                         Thân ái chao Nghinh Nguyen




 
MƠ và Thực



Anh ơi trong giấc ngủ hờ
Chiêm bao anh đến bao giờ bên em
Gió bên thềm nhẹ ru êm
Đưa em giấc ngủ êm đềm trong mơ
Vòng tay  em rộng đợi chờ
Bàn tay anh nắm bao giờ không hay
Em bừng tỉnh giấc mơ say
Anh đến thật giấc mơ say cả hồn !
 

 
Nhật Quỳnh
 
 
 
 ___________________


Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2008 07:26:02 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 31.10.2008 23:59:53 (permalink)
0

Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc






TÌNH THU TRONG KÝ ỨC


Miền Nam chỉ có hai mùa mưa nắng
Giửa Sài gòn chợt vài chiếc lá vàng rơi
Anh biết nơi em mùa đang thu tới
Lại nhớ thật nhiều thu Hà Nội em ơi

Nhớ Thăng Long hồ Hoàn kiếm khoảng trời
Gió thu lạnh chao nghiêng ngàn chiếc lá
Bên hồ gươm lá vàng rơi lã tã
Tuổi thơ mình nhặt lá những chiều xưa

Mình lớn lên giửa thu cách mạng giao mùa
Nước thanh bình ngàn câu ca vang dội
Cỏi lòng anh chứa chan yêu Hà Nội
Bao năm qua và mãi đến bây giờ

Quên làm sao được những ngày thơ
Tuổi dại khờ nắm tay còn bỡ ngỡ
Vạt áo nâu bàn tay vân vê mãi
Cả trời tình trong đáy mắt nai tơ

Thuở sóng nước Tây Hồ mùa thu ấy
Long lanh hơn trong những buổi nắng vàng
Anh mang nặng tình yêu từ dạo ấy
Yêu một bóng hình nửa thế kỷ sang

Chuyến tàu Bắc Nam xa cách dặm ngàn
Đưa đoàn lớp người vào Nam thuở ấy
Đành giả biệt mối tình thời thơ dại
Năm mươi năm chưa lần trở lại quê nhà

Cuộc sống thăng trầm theo dòng chảy
Thời gian trôi anh êm ấm cuộc đời
Vẫn vọng tưởng về nơi xa Hà nội nhớ
Trái tim yêu vẫn dành một góc trời

Phố SàiGòn cứ mỗi mùa thu qua
Anh bất chợt gặp rơi vài chiếc lá
Lòng chùn xuống nhớ người thương chi lạ
Thuở Hà Nội hoàng hôn lộng lẫy nắng vàng

Vì nơi ấy có người yêu thời trai trẻ
Có lẻ tóc hoa râm bạc trắng tuổi đời
Đã trôi theo dòng cuộc sống em ơi
Có quên người phía chân trời vô định?!

Nếu ngoài ấy thu về ngang qua ngỏ
Đừng bâng khuâng khi gió sớm thu về
Mặc gió thu thổi cuộn tròn ngàn chiếc lá
Đừng như lòng anh cuồn cuộn những phong ba.
 
 

……….. Nhật Quỳnh ….…….
.



      Mấy hôm trước TBN ghé nhà QM với một khổ thơ nhỏ. Cám ơn QM đã ghé vườn thơ của TBN với thiện tình nên BN xin được gởi lại một chút cảm xúc trên bài thơ " Tình Thu Trong Ký Ức" thật dạt dào tình cảm của QM. Chúc vui.....



Nghe chút tàn phai


Biết anh còn để lại dòng ký ức
Em trở về gom kỷ niệm nắng mưa
Gởi cho anh mùa thu từ phố cổ
Chiều Hà thành hoa sửa những mùa xưa

Em biết mùa thu đong đưa nỗi nhớ
Buồn rơi lên trên những vạt mây chiều
Trời Thăng Long phủ đầy tình trăn trở
Của người anh viễn xứ buồn đìu hiu...!

Mình lớn lên quê hương mùa chinh chiến
Ôm trong lòng mảnh đất vỡ tang thương
Mình sống ở đâu cũng nhớ lại con đường
In vất vả cha anh, đau tình mẹ...!

Ai cũng có quê hương và nguồn gốc
Từ mẹ sinh ra câu chữ đánh vần
Tình yêu lớn theo tháng năm càng lớn
Xa dù xa tim như nặng ngàn cân

Anh nhớ Hà Nội, em nhớ trời Nam
Tây Đô khắc bóng hình người em gái
Vẫn mường tượng mùa thu nào xa ngái
Xa thơ ngây vượt biển cả trùng dương

Xa tất cả thân yêu rời quê mẹ
Ghi trong tim niềm thổn thức quanh đời
Nghe mùa thu nghe lá vàng rơi
Em chợt hiểu muôn vạn điều về cội

Em nhớ giòng sông ngọt ngào đưa lối
Đưa dân quê mua bán chợ, thị thành
Nhớ trâu cày nhớ liếp cải xanh
Nhớ cô giáo trường làng ngày hai buổi

Nhớ thuở nào mùa thu hương con gái
Áo trắng dập dìu nắng hát mưa bay
Vô tư lắm ngàn giấc mơ phơi phới
Mà giờ đây thành kỷ niệm qua tay !

Mà giờ đây hoàng hôn như vừa ghé
Hạt nắng chiều tím nhớ những mùa xưa
Nghe hình như có mùa thu gọi khẽ
Chút tàn phai trên cành lá rơi đều

Trương Bảo Ngọc

 

 
           Bạn Trương Bảo Ngọc quí mến, Bài thơ  NGHE CHÚT TÀN PHAI  thật dạt dào, đầy cảm xúc. cảm ơn lần nữa TBN ghé thăm, chúc luôn vui , khỏe và may mắn.
 
 


                                                         XA GIẤC MƠ YÊU
 


Anh đi từ độ mùa thu đến
Chưa kịp trao nhau tiếng tạ từ
Mấy mươi năm lòng luôn dậy sóng
Tinh yêu xưa luôn dấy động lòng
 
Anh ở nơi đây bến Nhà Rồng
Nhớ trời Hà Nội đất Thăng Long
Nhớ con phố cũ nhiều hoa sữa
Tay trong tay giửa thành phố đêm
 
Vẫn nồng nàn ngây ngất hương thơm
Nhớ Hà Nội có hoa bình dị
Nhớ Hà Nội có em tri kỷ
Lần vượt trùng dương lạc mất thu nào
 
Anh xa Hà Nội gạt niềm đau
Nắng ấm miền Nam vẫn ngọt ngào
Tiết trời Hà Nội vào đông lạnh
Vượt ngàn cây số thắm lòng anh
 
Bao nhiêu kỷ niệm của ngày xanh
Sống mãi hồn anh kiếp độc hành
Một góc con tim ngàn trăn trở
Nhớ người Hà Nội lắm em ơi
 
Bao năm em có  êm ấm đời
Quên tình một thuở của ngày thơ
Có một lúc nào em nhớ lại
Quay quắc như anh mộng dật dờ ?
 
Từ xa dịu vợi đất Thăng Long
Những nhớ những thương gởi lại lòng
Xa giấc mơ yêu xa hình bóng
Lần về Hà Nội vẫn hoài mong .
 
 

Nhật Quỳnh
 

 
_____________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 09:15:30 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 02.11.2008 10:30:20 (permalink)
0



 
THU CẢM
 

 
  Tay trong tay buổi chiều nay
Hoàng hôn buông xuống bay bay lá vàng
Giật mình thu nữa về sang
Ba mươi thu đã lướt sang đời mình
 
Tay anh đan lấy tay mình
Ta đi trong giửa trời tình năm xưa
Thương em anh nói sao vừa
Ba mươi năm nữa vẫn chưa thỏa lòng
 
Em ơi anh những hằng mong
Trăm năm trăm tuổi vợ chồng có nhau
Chúng mình tóc đã phai màu
Vượt qua cuộc sống biết bao thăng trầm
 
Giờ  tóc em nhuốm hoa râm
Tóc anh cũng ngã sang dần muối tiêu
Gió thu nhẹ thổi xuôi chiều
Đôi đầu điểm bạc dắt dìu yêu thương
 
Chiều nay dạo góc phố phường
Dáng ta soi bóng đèn đường nghiêng nghiêng
Là vàng rơi phủ mái hiên
Bay bay từng chiếc  qua miền tóc sương
 
Gió lay mái tóc vợ hiền
Chút sương điểm trắng thêm duyên tuổi già
Chẳng màng  ao ước cao xa
Mong trăm thu nữa vẫn là thu nay   


 

Nhật Quỳnh
 



 _______________________________


Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2008 09:14:21 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 05.11.2008 16:42:47 (permalink)
0






NỐT NHẠC TÌNH
 
 


Em hát đi để vơi niềm trống vắng
Bản tình ca dù hụt hẩn nửa vời
Thương chúng mình hai đứa ở hai nơi
Nên nốt nhạc cứ đầy vơi theo nỗi nhớ
 
 

Nhật Quỳnh




_________________________________

 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!



<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2008 16:44:22 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 06.11.2008 12:43:22 (permalink)
0
 



CHỊ HAI

 


Em xa quê tuổi đời tròn mười bốn
Xuôi đất Sài Gòn xứ lạ trời xa
Xa miền quê đất cày lên sỏi đá
Mấy xuân qua chưa một chuyến thăm nhà
 
Em bé mìền Trung xuôi ngược bôn ba
Vào Nam tập quen hai mùa mưa nắng
Mang sứ mệnh trên đôi vai quằng nặng
Nợ áo cơm khuya sớm chốn quê nhà
 
Mười bốn tuổi chợt xa rời tất cả
Biển mặn, núi xanh, cát trắng, thâm tình
Thương thương lắm đất trời quê núi lở
Dẫu phút bình yên vẫn canh cánh bên lòng
 
Mấy năm rồi trôi theo dòng cuộc sống
Xa chiều miền Trung gió núi mây ngàn
Xa ngọn gió Lào từng đợt nóng ran
Lạnh lùng thổi xuyên nhà tranh vách lá
 
Nhớ trời miền Trung đang khi êm ả
Áp thấp biển khơi vội vã đổ vào
Dãy Trường Sơn hùng vĩ nhấp nhô cao
Cũng không chắn nỗi mưa dông gió bão
 
Mẹ của em cũng tháng năm tần tảo
Chiếc áo len cũ rách vá chưa nào
Gia đình mình chống bão sẽ ra sao
Trời giá rét mẹ và em mặc gì cho đủ ấm ?
 
Mười bốn tuổi em chợt thành người lớn
Điện thoại về nhà cứ nhắc nhở các em
Hãy chăm học và ngoan hiền em nhé
Chị Hai về nhiều chuyện kể em nghe
 
Cu Tý bé Bi tranh  hòi chị Hai nè
Lâu lắm rồi không thấy chị về chơi
Chị đi mãi biết không chúng em nhớ
Tết về nghe chúng em chẳng cần quà…
 
Xa Nghệ An xa Hà Tỉnh mấy năm qua
Nghe lời em chợt biết mình đã lớn
Bồi hồi nhớ đỉnh Hải Vân mây bay lởn vởn
Nhất định rồi đến tết chị sẽ về thôi
 
Dăm ngày tết thăm quê nhà một chuyến
Ngày tháng giêng lại phiêu bạt tha phương
Lại nối tiếp bao chặn đường mưa nắng
Cuộc mưu sinh phía trước hãy còn chờ
 
 Saigon 06-11-08


Nhật Quỳnh
 

 
 
 _______________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 17:21:31 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 07.11.2008 16:26:39 (permalink)
0




CHIA TAY



Phượng nở đỏ ve sầu kêu ra rả
Nắng rực vàng ngày hè đã  bước  sang
Thời gian trôi qua một cách vội vàng
Mới sum hợp đã đến giớ cách biệt

Chia tay nhau ai người không luyến tiếc
Ai ngậm ngùi che dấu giọt lệ rơi ?
Ngày mai đây rẽ lối bước vào đời
Tuổi ngà ngọc đành lật sang trang mới

Không còn đón đưa , không còn chờ đợi
Cánh phượng hồng ngoài cửa chợt chao nghiêng

Ve trổi buồn ngàn khúc nhạc triền miên
Buổi chia tay bao giờ nguôi niềm nhớ
 
Sân trường đã từng luyến lưu một thưở
Gốc phượng già  bên phiến lá lẻ loi
Những cánh hoa cháy đỏ một góc trời
Nhỏ máu tim rưng rưng sầu ly biệt
 
Chiều tháng năm mang vô vàng luyến tiếc
Buổi học cuối cùng nghèn nghẹn nhìn nhau
Lưu bút trao nhau dầy thêm trang chữ
Bút mực buồn mang dòng tím ngẩn ngơ...


 
 Nhật Quỳnh



 
____________________________________ 
 
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 16:29:38 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 08.11.2008 16:04:39 (permalink)
0





MAI NẦY TRỞ LẠI CẦN THƠ  *




Mai nầy đây sẽ  trở lại Cần Thơ
Con sông Hậu vẫn hiền hòa chờ đợi
Đôi bờ sông khi xưa xa vời vợi
Cây cầu giăng nối bên lở bên bồi
 
Đèn nghiêng mình trên bóng nước soi
Vầng trăng sáng nhấp nhô đùa sóng nước
Chuyện huyền thoại của bao năm thuở trước
Đâu phà xưa xuôi ngược tháng năm dài
 
Người xa xứ bao năm giờ trở lại
Vắng phà xưa…lất phất giọt mưa bay
Đưa tầm mắt nhìn bên kia cồn ấu
Vẫn màu xanh xanh biếc những rặng dừa
 
Người xa xứ nhớ Ninh Kiều một tối
Cơn gió nào lành lạnh thổi mặt sông
Sóng vỗ mạng thuyền trăng đêm soi bóng
Chữ tương tư từng mảnh thả trôi dòng
 
Giửa mênh mông cầu Cần thơ soi bóng
Con nước xuôi dòng vẫn chảy về khơi
Chuyến phà cũ không còn neo bến đợi
Khách lại qua thêm một thuở chạnh lòng
 
Bến bắc Cần Thơ dòng nước mênh mông
Cầu nối nhịp say lòng người mong dợi
Bao người lại qua lòng vui phơi phới
Thương lắm cây cầu của thế kỷ ơi !





 
Nhật Quỳnh



* Cầu Cần Thơ đang xây


______________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!










<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2008 11:44:09 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 11.11.2008 08:38:29 (permalink)
0




ĐÊM KHÔNG ANH
 

 
Đêm không anh giường tình thừa một nửa
Ánh trăng vàng soi song cửa buồn tênh
Đêm không anh giấc ngủ cứ bồng bềnh
Niềm thương nhớ như kéo dài vô tận
 
 

Nhật Quỳnh
 


 
_____________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2008 08:12:56 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 11.11.2008 21:22:08 (permalink)
0
                                                                     



BỐ Ở NƠI ĐÂU HÃY VỀ BỐ NHÉ

( - MẸ NẰM VIỆN - )
01
            
             
( Theo tâm sự bé Thảo Nguyên, nhân lần đưa Mẹ cùng nằm viện )
 
 

Đêm nay phòng vắng con thao thức
Bệnh viện về đêm mưa sụt sùi
Có phải trời thương trời nhỏ lệ
Nước mắt muộn phiền rơi mái hiên
 
Kéo chăn con đắp ấm mẹ hiền
Mẹ nằm dáng vấp một bà tiên
Áp tai vào ngực con nghe ngóng
 Vui buồn theo nhịp đập trái tim
 
Chiều nay thường lệ đi học về
Mẹ chẳng đón cười trước mái hiên
Mẹ chẳng giơ tay cầm hộ cặp
Con chẳng được lần … Mẹ khỏe không ?
 
Vắng cả chiếc hôn thật ấm nồng
Cửa nhà vắng vẻ chẳng bỏ trống không
Chiếc cổng khép hờ như đang đợi
Bố từ xa thẳm mịt mù khơi
 
Từ ngày Bố nở vui duyên mới
Bỏ mẹ và con giửa cuộc đời
Bơ vơ con chỉ còn có mẹ
Che chở nắng mưa nặng nhọc đời
 
Con lớn khôn dần bên mẹ yêu
Nuôi con mẹ khó nhọc trăm chiều
Thương tuổi nhỏ đời con vắng Bố
Mẹ bù đắp cho con nhiều thật nhiều
 
Hành lang bệnh viện dài hun hút
Lạnh vắng như tờ giửa đêm khuya
Con mười hai tuổi theo nuôi mẹ
Quên sợ trời đêm khi tuổi thơ
 
Mẹ nằm viện con bổng thành người lớn
Rành việc thuốc thang mẹ uống hằng ngày
Nào tất bật đi mời bác sĩ
Nào thức đêm suy nghĩ lo toan
 
Con ao ước phải chi có Bố
Đang bây giờ ở cạnh bên con
Nhưng con cứ trông mỏi trông mòn
Những điều ấy với con có còn là thật
 
Con đã biết lâu rồi điều duy nhất
Tập sống những ngày vắng Bố thương yêu
Sao đêm nay con lại ước một điều
Bố trở về với con thơ và Mẹ
 
Bố ở nơi đâu hãy về Bố nhé
Một lần thôi với Mẹ lúc nầy thôi
Là Bố truyền Mẹ và con thêm nghị lực
Trong những ngày Mẹ nằm viện Bố yêu ơi.
 


Nhật Quỳnh




__________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!






<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 18:18:38 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 13.11.2008 08:56:06 (permalink)
0
 



quote:

Trích đoạn: Tường Khanh



ĐƯỜNG EM ĐI


 
Anh hởi từ đường đời đôi ngã
Kiếp độc hành buồn tủi riêng em
Cúi mặt bước lòng nghe trỉu nặng
Đơn côi nào sánh với đơn côi
 
Thì thôi anh đã biệt nhau rồi
Đường vạn lối có khi nào gặp lại
Chỉ một lần thôi xin anh hãy
Vì tình xưa tay bắt mặt mừng
 
Dấu trong lòng cảm xúc rưng rưng
Cứ mặc nhiên xem như số phận
Hãy để trôi đi những gì còn lấn cấn
Cho lòng thêm được phút bình yên
 
Đường em đi dù hoa cỏ mọi miền
Chân dù dẫm trên hoa thêm cỏ lạ
Thế cũng không có nghĩa là tất cả
Khi bước đường đời em đã vắng anh
 
 
 
Nhật Quỳnh



 
 
__________________________________


Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!



 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2008 08:57:44 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 19.11.2008 09:26:58 (permalink)
0




CỎI TRẦN GIAN




“ Ta cứ ngở trần gian là cỏi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ “
 


Có đôi khi ta giật mình ngoảnh lại
Bước thời gian chợt thoáng qua mau
Đếm tuổi đời trôi héo úa nhạt màu
Đếm bao giấc mơ đời chẳng bao giờ có thật
 
Lắm người ngở trần gian là cỏi thật
Quyết tranh đua tất bật chuyện giàu nghèo
Mai về rồi nào có được mang theo
Của thế gian bao ngày đành gởi lại
 
Lại trở về với đôi tay trống trải
Cuộc trăm năm như gió thoảng qua mành
Nợ thế gian những tất bật đến vây quanh
Về cát bụi mang được gì trong cuộc sống

Mãi lăn xả  trong biển đời dài rộng
Bụi trần ai cũng phủi sạch mà thôi
Ai còn nhớ ta đã từng hiện diện
Trong cuộc đời dài rộng nắng mưa
 
Hãy quan niệm: sống cho vui và sống khỏe
Vì tình thương và một tấm lòng
Cỏi trần ai thật lắm mênh mông
Đời chẳng thật trăm năm nào vĩnh cữu !


                                      Nhật Quỳnh




____________________________________

Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 23:31:27 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 20.11.2008 11:02:14 (permalink)
0
  




SÓNG THẦN
 


( Viết về cơn sóng thần ngày 26-12-2004 )
 
 


Em trải vội tấm bản đồ thế giới
Đau đáu tìm trên thảm giấy màu xanh
Đây rồi đây là những địa danh
Vừa xảy ra trận sóng thần kinh khiếp
 
Sóng tiếp sóng truyền nhau chạy tiếp
Nước cuộn mình rút tít giửa biển xa
Nào ai biết việc gì sẽ xảy ra
Ai biết sóng sẽ  vào bờ trong khoảnh khắc
 
Sóng tiếp sóng chạy đi xa lắc
Lại ùn về hun tợn gấp ngàn lần
Những cột sóng vươn cao rồi ập xuống
Cuốn ra biển khơi tất cả những gì
 
Có thể nào vài ba con sóng dử
Vài trăm ngàn người phút chốc cuốn ra khơi
Người còn sống sót gọi người thân ơi ới
Tiếng kêu than hòa tiếng sóng biển ngút trời
 
Lịch sử thêm một  lần đất bằng dậy sóng
Những trái tim thêm lần thắc oặn đau
Chia sẻ nỗi đau đang đỉnh điểm cao trào
Chung tay góp tình tương thân tương ái
 
Những trái tim không cùng chung chiến tuyến
Đang ở xa xôi cũng cảm nhận thật gần
 Cùng chung lòng xoa dịu nỗi niềm đau
     Mang hơi ấm tình người góp lại
                                                   
 Còn nhiều nữa những chặn đời phía trước
Của những bé thơ phút chốc mất thâm tình
Xin thiên tai đừng đem những điêu linh
    Xin ngàn năm những phận đời yên nghỉ …
 
 
 
Nhật Quỳnh




____________________________________

Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!






<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2008 08:08:07 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 24.11.2008 20:42:40 (permalink)
0




MÃI CON RẤT CẦN CÓ MẸ ĐỂ THƯƠNG YÊU

( MẸ NẰM VIỆN )
02


( Viết trong lần Mẹ nằm bệnh viện Vạn Hạnh )
 
 
Chín mươi tuổi Mẹ lần đầu nằm viện
Cơn bệnh già hành suốt đêm trường
Bốn đứa con gái Mẹ hết lòng thương
Nay đã có dịp đo lường tình cảm
 
Trên thành phố bọn chúng con ba đứa
Cứ thay phiên nhau sớm tối ra vào
Mẹ yên lòng trong những lúc ốm đau
Ba nơi quê nhà có chị Hai kề cận
 
Đêm bệnh viện ngước trông trời cầu khẩn
Xin ơn trên phò luôn hộ Mẹ hiền
Qua cơn đớn đau trăn trở liên miên
Xin từng đêm Mẹ yên bình giấc ngủ
 
Mẹ nằm đây tấm thân già tiều tụy
Chiếc áo ngày nào nay rộng mãi ra
Cho lòng con nặng thêm nỗi xót xa
Muốn chia đớn đau mà nào đâu được
 
Chiếc khăn nóng con khẻ lau mặt Mẹ
Chạm tay vào đôi gò má nhô cao
Những ngày bệnh đau Mẹ ốm làm sao
Lau đôi mắt hủn sâu lòng con quặn thắt
 
Mẹ nằm viện con có đêm nào ngon giấc
Cứ trộm nhìn ghi hình ảnh đêm nay
Cứ sợ dại Mẹ sẽ ra đi ngay
Cứ sợ ngủ quên sáng ra không còn Mẹ
 
Nhớ tháng trước Mẹ hãy còn mạnh khỏe
Con vui đùa: Mẹ khỏe sống trăm năm
Mẹ cười vui: Sống chi nhiều các con khổ
Sống cở bây giờ cũng được thôi con
 
Con biết Mẹ nhớ vườn trầu nhiều lắm
Cũng không an lòng lại nhớ đến Ba
Cứ nhắc con gọi điện thoại về nhà
Xem Ba của con có còn đang khỏe
 
Cuộc chồng vợ bảy mươi năm có lẻ
Mẹ thương Ba bởi lên sáu mồ côi
Đời gian khổ cùng sẻ chia ấm lạnh
Vất vả ruộng đồng nắng sớm mưa mai
 
Và cứ như thế bảy mươi năm hòa thuận
Hết lòng thương sống trọn nghĩa trọn tình
Cùng vì con vượt hơn cả hy sinh
Nay già sống tròn cái nhân cái nghĩa
 
  Mẹ là vầng trăng đêm luôn sáng tỏ
Là bầu trời nắng ấm sởi lòng con
Biết thời gian chẳng còn bao lâu nữa
Con giật mình thản thốt giửa đêm khuya
 
Con sợ ngày con tiển Mẹ ra đi
Một chuyến đi chẳng hẹn ngày trở lại
Rồi từ đấy con không còn Mẹ nữa
Lấp làm sao đầy khoảng trống Mẹ ơi
 
Vẫn biết trước tre già cho măng mọc
Sinh lão bệnh tử cũng lẻ đời thường
Mai về sau trong cuộc nắng mưa luôn
Đau lòng lắm khi  đời không còn Mẹ
 
Con vuốt mái tóc bạc phơ  thật khẻ
Cảm nhận ấm nồng xuyên suốt thịt da
Mẹ đang nằm ngủ mà hình như cũng đã
Vui trong lòng không ngăn được lệ sa

Các con Mẹ nay cũng già lụm khụm
Đứa Út bây giờ cũng xấp xỉ sáu mươi
Ngừơi ta hỏi : Sao chỉ người già nuôi bệnh
Mẹ chỉ cười...Vì tôi cũng đến chín mươi

Tình mẫu tử chợt khơi nguồn sống động
Hôm nay còn có Mẹ khỏi bơ vơ
Con chợt thấu hiểu một điều dể hiểu
Mãi con rất cần có Mẹ để thương yêu.
 
 
Nhật Quỳnh


 
 ______________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!











 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2008 08:29:46 bởi Quỳnh Muội >
Quỳnh Muội 26.11.2008 13:40:55 (permalink)
0

Trích đoạn: Quỳnh Muội









                       MÃI CON RẤT CẦN CÓ MẸ ĐỂ THƯƠNG YÊU



( MẸ NẰM VIỆN )
02

 


( Viết trong lần Mẹ nằm bệnh viện Vạn Hạnh )
 
 
Chín mươi tuổi Mẹ lần đầu nằm viện
Cơn bệnh già hành suốt đêm trường
Bốn đứa con gái Mẹ hết lòng thương
Nay đã có dịp đo lường tình cảm
 
Trên thành phố bọn chúng con ba đứa
Cứ thay phiên nhau sớm tối ra vào
Mẹ yên lòng trong những lúc ốm đau
Ba nơi quê nhà có chị Hai kề cận
 
Đêm bệnh viện ngước trông trời cầu khẩn
Xin ơn trên phò luôn hộ Mẹ hiền
Qua cơn đớn đau trăn trở liên miên
Xin từng đêm Mẹ yên bình giấc ngủ
 
Mẹ nằm đây tấm thân già tiều tụy
Chiếc áo ngày nào nay rộng mãi ra
Cho lòng con nặng thêm nỗi xót xa
Muốn chia đớn đau mà nào đâu được
 
Chiếc khăn nóng con khẻ lau mặt Mẹ
Chạm tay vào đôi gò má nhô cao
Những ngày bệnh đau Mẹ ốm làm sao
Lau đôi mắt hủn sâu lòng con quặn thắt
 
Mẹ nằm viện con có đêm nào ngon giấc
Cứ trộm nhìn ghi hình ảnh đêm nay
Cứ sợ dại Mẹ sẽ ra đi ngay
Cứ sợ ngủ quên sáng ra không còn Mẹ
 
Nhớ tháng trước Mẹ hãy còn mạnh khỏe
Con vui đùa: Mẹ khỏe sống trăm năm
Mẹ cười vui: Sống chi nhiều các con khổ
Sống cở bây giờ cũng được thôi con
 
Con biết Mẹ nhớ vườn trầu nhiều lắm
Cũng không an lòng lại nhớ đến Ba
Cứ nhắc con gọi điện thoại về nhà
Xem Ba của con có còn đang khỏe
 
Cuộc chồng vợ bảy mươi năm có lẻ
Mẹ thương Ba bởi lên sáu mồ côi
Đời gian khổ cùng sẻ chia ấm lạnh
Vất vả ruộng đồng nắng sớm mưa mai
 
Và cứ như thế bảy mươi năm hòa thuận
Hết lòng thương sống trọn nghĩa trọn tình
Cùng vì con vượt hơn cả hy sinh
Nay già sống tròn cái nhân cái nghĩa
 
  Mẹ là vầng trăng đêm luôn sáng tỏ
Là bầu trời nắng ấm sởi lòng con
Biết thời gian chẳng còn bao lâu nữa
Con giật mình thản thốt giửa đêm khuya
 
Con sợ ngày con tiển Mẹ ra đi
Một chuyến đi chẳng hẹn ngày trở lại
Rồi từ đấy con không còn Mẹ nữa
Lấp làm sao đầy khoảng trống Mẹ ơi
 
Vẫn biết trước tre già cho măng mọc
Sinh lão bệnh tử cũng lẻ đời thường
Mai về sau trong cuộc nắng mưa luôn
Đau lòng lắm khi  đời không còn Mẹ
 
Con vuốt mái tóc bạc phơ  thật khẻ
Cảm nhận ấm nồng xuyên suốt thịt da
Mẹ đang nằm ngủ mà hình như cũng đã
Vui trong lòng không ngăn giọt lệ sa

Các con Mẹ cũng không còn trẻ nữa
Đứa út bây giờ xấp xỉ sáu mươi
Người ta hỏi sao chỉ người già nưôi bệnh
Mẹ cười cười...
Vì tôi cũng đến chín mươi
 
Tình mẫu tử chợt khơi nguồn sống động
Hôm nay còn có Mẹ khỏi bơ vơ
Con chợt thấu hiểu một điều dể hiểu
Mãi con rất cần có Mẹ để thương yêu.
 

 
Nhật Quỳnh



 
 ______________________________________
 
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vì...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên...đời không bến đợi
Hồn phải...bơ vơ trên vạn nẻo hành trình...!




 





LỜI RU




Từ xa vang vọng lời ru
Tan vào tâm tưởng tự như sóng cồn
Bà ru mẹ, Mẹ ru con
Sữa ru phần xác, hát ru phần hồn
Mai nầy con Mẹ lớn khôn
Chớ quên ơn Mẹ mỏi mòn lời ru
Tình thương ấp ủ từng câu
Nghĩa tình mẫu tử khắc sâu đáy lòng
Ru con chín đợi mười mong
Ru con mang nặng tiếng lòng thâ thương
Cả khi cách trở đôi đường
Lời ru còn mãi vấn vương nỗi đời
Tiếng ru của mẹ con ơi
Nóng như giọt lệ một thời nưôi con.



Vũ Hồ Trường Giang


____________________________


Anh sẽ trở về bên dấu yêu ơi
Xếp cánh bằng chẳng tung trời
Cùng vui câu hát còn dang lỡ
Một đời mãi mãi dấu yêu ơi

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2008 08:33:32 bởi Quỳnh Muội >
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 31 của 82 trang, bài viết từ 451 đến 465 trên tổng số 1228 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9