Trích đoạn: Quỳnh Muội
DẠI KHỜ
Những giọt lệ đêm rát bỏng tâm hồn
Yêu đơn phương nên vướng nỗi đau trần thế
Chuyện yêu đương thật là trò dâudâu bể
Sao em dại khờ đến không thể quên anh
..................Hoa-Quỳnh.....................
-------------------------------------------------
Đời thêm nhạt vì …son môi không còn thắm
Tình đã phai vì …mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương… nên đời không bến đợi
Hồn phải bơ vơ… trên vạn nẻo hành trình
ĐƠN PHƯƠNG
Em chẳng dại khờ khi không thể quên anh
Bởi những nhớ nhung đã ghim vào cõi mộng
Yêu đơn phương nên luôn buồn trông ngóng
Rát bỏng tâm hồn...gieo xuống giọt lệ đêm
Dâu bể rụng rơi từng mảng dịu êm
Cứ nghe nhói đau những u buồn trần thế
Nuốt đắng vào lòng hay giải bày kể lể
Cho khắc tim mình thêm vết đứt rộng sâu
Biết yêu đương là vụng dại cơ cầu
Lại vướng một phương chỉ tim mình đau khổ
Cứ kiếm tìm trong đáy sâu lỗ chỗ
Một bóng hình một dĩ vãng xa xôi
Đơn phương xưa ai ai thoát những nổi trôi
Ai đã vượt qua bởi tình gieo một phía
Như sương gió chẳng muôn đời tình nghĩa
Với nắng vàng với rực rỡ bình minh
Thôi thế đi mộng tưởng lại ba sinh
Cho thực tại vui cho duyên trời định nhé
Nếu nợ nhau thì tình không quạnh quẽ
Một giấc mơ buồn thôi bỏng rát...giọt châu!