Tuyết Lửa phần hai(Mở đầu chương 1)
anh_hung_cai_the 19.11.2007 13:33:34 (permalink)
Tuyết Lửa


Phần 2:

Niềm hy vọng mới


Sau phần một,Rival bị truy lùng và bị bắt giam vào ngục cùng người anh hùng Nor.Trong ngục suốt hơn sáu năm,Rival đã nếm trải được sự tàn bạo của Agentico và cái khủng khiếp của những tên tù nhân được đưa về từ NavyGrand mà người ta thường gọi chúng là những tên tay sai của Satan.Trước đây,Rival được biết đến là người Xivenxon cuối cùng-người của của bộ tộc Săn rồng huyền thoại.Trong người Rival tồn tại một sức mạnh vô cùng khủng khiếp,sức mạnh ấy Rival không điều khiển được.Nó bùng phát một thời gian rất lâu.
Thân người của Rival lúc ấy như một ngọn đuốc cháy hừng hực và luồng sức mạnh ấy được tập trung ở hay bàn tay.Rival đã dùng sức mạnh lúc ấy để nung chảy những song sắt của nhà tù và trốn thoát cùng Nor.Mọi chuyện tiếp sau đó đã được kể ở phần một.
Còn về cái đầu rồng mà Sept cùng Khotica mang về từ Orion quả thật là tai hoạ.Hoàng đế xứ Slavynia ra lệnh nung chảy cái đầu rồng và nấu chung nhiều dược thảo quý hiếm khác như là hy vọng thứ thuốc mà ngài cho là Trường sinh.Nhưng kết quả thật không như mong muốn.Những loại sâu bọ và rắn rít được tạo thành từ công thứ hoà trộn ấy.Không thể ngờ là trong đầu con rồng lại chứa mầm móng sinh sản sau này.Mà khi đã nấu chung những thứ kỳ hoa dị thảo thì chúng cũng đột biến theo.
Một trận dịch bệnh lan tràn khắp xứ Slavynia và người chết thành đống.Hoàng đế cũng chết ngay sau đó.Riêng tên Sept thì đi lánh nạn một thời gian ở Giant
 Redth được học nhiều thứ ở Orion và sau phần một,câu bé đã lớn lên thêm được hai tuổi.Nghĩa là lúc này,Redth đã mười bốn tuổi.Cùng những người bạn ở trường Orion,cậu bé đi tìm bí mật ở khu rừng Sói thần và đã khám phá ra nhiều sự việc khủng khiếp…..

 
Chương 1
Lạc giữa khu rừng
-Ở đây thật tồi tệ-Redth nói bằng giọng run run
Mercury cùng nó đang đi giữa khu rừng Sói thần rộng mệnh mông và nguy hiểm không cùng.Redth mang theo một thanh gươm nhỏ,một cái khiên và một số lọ thuốc mà nó đã chuẩn bị trước khi lên đường.Riêng Mercury thì đang sửa lại bộ giáp trong người.Nó cảm thấy thật gượng ép khi phải mặc cái thứ cồng kềnh này trong người,chẳng qua là nó sợ lũ sói đó thôi.
-Chúng ta đang đi đúng hướng phải không?-Mercury hỏi
Redth mở tấm bản đồ mà lắc đầu.Giọng nó ỉu xìu:
-Không hay rồi.Trời bão tuyết thế này thì tớ cũng chẳng thể biết được ta đang ở đâu vào lúc này
Mercury trố mắt:
-Cái gì?Vậy thì lũ sói sẽ làm thịt chúng ta mất
Redth cũng khá hoang mang.Nó nói:
-Cha tớ nói,nhà của Nor dũng sĩ chỉ ở cách đây hai dặm mà thôi.Nghĩa là cũng chỉ quanh quẩn trong khu rừng này.
Mercury nói:
-Biết là hai dặm nhưng lỡ chúng ta đang đi ngược hướng thì thế nào?
Redth nói:
-Vậy thì không may rồi.Hay là ta đào một hầm tuyết để nghỉ qua đêm đi.Chiều rồi,tớ không còn sức để đi nữa
Mercury gật gù:
-Ừ.Thì ta cùng đào vậy.
Thế là hai đứa đào một con đường tuyết dẫn đến gần một cái cây thiệt lớn và chúng nghỉ ở trong một cái hầm đủ lớn.
Đêm đó,trận bão càng mạnh dần và hai đứa chúng nó chỉ nghe ù ù bên tai những tiếng gió rít lên từng đợt và cảm thấy người mình đang đóng thành một khối băng!Chúng nó ngủ thiếp đi và không hề biết rằng,ngay lúc này đây,lũ sói xuất hiện….
Lũ sói ẩn hiện khác thường,chúng hiện ra từ trong đám khói mù mịt từ trận bão và chúng bắt đầu tìm thức ăn như thường lệ.Có hai con phóng từ ngọn cây cao vút nơi Redth và thằng bạn nó đang trốn bão ở dưới
-…Rừ….Rừ….Rừ….Rừ….!!!
Lũ sói đã đánh hơi được mùi của con người và chúng nghiến răng.Chúng đã đói lắm rồi, đói đến độ,máu trong người chúng sôi lên như đang được nấu.
Trong số những con sói đang đánh hơi,có một con lông màu đỏ hồng và vuốt của nó lớn hơn những con màu trắng.Con sói này đánh hơi hồi lâu rồi quay người bỏ đi.Những con khác trông thấy cũng bỏ theo.
Hai đứa trẻ được an toàn.Và chuyện này xảy đến cũng thật kỳ lạ.Hai đứa trẻ không biết chuyện đó và chúng thì đang say ngủ,chúng đang mơ đến ngày được gặp Nor-người anh hùng đại dương mà chúng từng được những thầy cô trong trường nhắc đến thật nhiều.
 
Sáng ra,mọi thứ trông có vẻ ổn hơn so với hôm qua.Tuy nhiên, đã có những cái cây bị đổ sập làm tuyết dạt ra hai bên.Dưới lớp tuyết này là con đường cẩm thạch được xây rất rất lâu trước đó-trước cả triều đại Obivillion.Bão đã qua và hai đứa trẻ tiếp tục cuộc hành trình.Mercury hỏi:
-Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?
Redth gãi đầu:
-Hình như gần tới rồi. Đi tìm cái cây cổ thụ lớn nhất là sẽ biết nhà của Nor ngay thôi.
Mercury chưa thôi thắc mắc:
-Vậy là còn hơn hai dặm nữa.Không biết hôm qua chúng ta có lạc đường hay không nhưng rõ ràng nơi chúng ta đang đứng là Hồ Lớn.
Redth nói:
-Chắc là vậy rồi.Hôm qua có bão mà.
Thế là chúng nó lầm lũi đi trong khi mặt trời đã chiếu những tia nắng cực kỳ chói chang len qua những tán lá đóng đầy tuyết.Khu rừng này có nhiều chuyện kỳ lạ,vì ở đây dường như chỉ có loài sói thống trị và những loài khác là thức ăn của chúng bất kể là con người chăng nữa.Thành ra,gọi chúng là sói thần quả không ngoa.Bất kể xuân hạ thu đông,chúng cũng xuất hiện ít nhất vài ba lần để chuẩn bị bữa tiệc linh đình ở đâu đó trong khu rừng này.
Chẳng ai muốn gặp lũ sói,nhất là khi họ đang tìm đường vượt qua biên giới hay bị lạc ở nơi này.Và Mercury là đứa thấy một cái bóng giống như cái bóng của một con sói chạy xẹt qua như một ngọn gió.Nó khều Redth một cái thiệt mạnh và khiến thằng này nổi nóng:
-Chuyện gì?
-Con sói!Tớ vừa thấy nó chạy qua.
Redth cảm thấy như sét đánh bên tai.Nói hoảng hốt:
-Cậu không đùa đấy chứ?
Mercury quả quyết:
-Thật mà.Không chỉ một mà đến ba bốn cái bóng luôn.
Redth vẫn chưa thể biết mình đang làm gì.Nó nói:
-Vậy giờ chạy à?
-Chứ sao nữa.Chạy về phía trước đi.May sao gặp Nor thì hay.
Nói rồi hai đứa chạy một mạch.Và kỳ lạ thật,xung quanh phát ra những tiếng rú rùng rợn trong khi chẳng hề có một loài sinh vật nào đang hiện hữu gần đây ngoại trừ hai đứa chúng nó. Đang chạy,bỗng dưng một tiếng phốc vang lên thật kêu và tuyết văng lên tứ tung.Hình như đúng là lũ sói đã bắt kịp hai đứa nhỏ rồi.Quả quyết là thế.
Con sói đầu đàn là con sói lông đỏ hôm qua.Trông mặt nó thật kinh tợm,dữ dằn và tỏ ra khát máu.Nhìn bộ móng vuốt giương ra thì biết nó đáng sợ thế nào.
Nó gầm gừ hồi lâu.Trong khi hai đứa nhỏ sợ vãi cả mật.Chúng nó ôm lấy nhau và hai hàm răng đập vào nhau như búa rèn.Mà nó cũng đáng sợ thật.Cái kiểu này khi mà rút gươm ra thì chỉ cần một cú tát của nó là thanh gươm cùng cái tay của mình văng đi luôn chứ đừng nói chuyện dí vào người nó vô ích.
Con sói tiến sát lại gần hơn và tất nhiên hai đứa nhỏ chỉ muốn thét to lên lúc này. Ôi trời ơi!Nó sắp làm thịt mình thôi!
Nhưng sau khi ngửi ngửi hồi lâu thì con sói bỏ đi.Nó nhảy phốc lên ngọn cây cao nhất và biến đi.
Vậy là sao?Mình nhất thời không hiểu nổi.Quả đúng là chuyện thần kỳ và hiếm thấy.Bất chợt,Mercury à lên một tiếng:
-Vậy chúng ta là người được chọn.Mà người được chọn thì không lý nào lũ sói lại đi ăn thịt chúng ta
Redth cũng gật gù:
-Nói cũng có lý.Nhưng tại sao người được chọn lại là chúng ta mà không phải người khác?Người được thần chọn thì sẽ mang một nhiệm vụ chắc vô cùng lớn.
Mercury choàng lấy vai bạn.Nó nói:
-Thần chọn thì ấy là ý của thần.Sao ta hiểu được.Còn nhiệm vụ đã được ghi trong cuộn sách vàng chỗ Nor vĩ đại mà ta đang tìm. Đó là lý do vì sao mà tớ dặn câu cùng tớ đến đây.
 
Đoạn chúng nó đi hơn mấy dặm thì thấy một căn nhà gỗ cực kỳ lớn.Nhà gỗ ấy có hai tầng và được bao trùm bởi tuyết trắng xoá.Phía sau nhà còn một cái động cũng cực lớn và chúng thấy có ánh lửa từ trong ấy.Mercury xoa bụng mà nói:
-Hình như có người đang nấu thức ăn.Tớ đói rã người rồi đây.
Chúng nó đi tiếp và đi tới cái hang.Chúng nó thấy một người thân hình vạm vỡ,tóc tai trắng như tuyết và vận một bộ đồ màu đen kín hết thân người. Ông già đó là Nor vĩ đại mà cách đây hơn ba mươi năm người ta đã gọi bằng cái tên ấy.Giờ này chắc không ai gọi ông ta như thế nữa,việc đi đứng giờ cũng là một trở ngại đối với ông,huống chi.Nor nhìn quanh hai đứa nhỏ hồi lâu rồi nói:
-Hai ngươi chờ ở đây.
Redth buột miệng ú ớ:
-Ông….ông…có phải là Nor?
Ông già không nói,ông múc hai chén súp dưa cải và đưa cho chúng nó.Lúc này,chúng nó không biết cư xử thế nào cho phải, đành nhận lấy và múc ăn soàn soạt.
Ông già đã đi vào trong nhà,lúc này thằng Redth tiếp tục hỏi:
-Nor vĩ đại đây ư?Tớ có hơi thất vọng thật đấy.
Mercury không thèm để ý mấy lời thằng này nói.Nó đang đói và nó chỉ biết ăn và ăn lúc này.
-Hình như Nor biết chúng ta đang cần cái gì thì phải?
Mercury cười:
-Nếu không biết thì Nor không phải là sứ giả của thần Wolforeign.
-Nói cũng phải.Nhưng khi gặp Nor,tớ có cảm giác thật kỳ.
-Vậy sao?
-Ừ.Cảm giác thật thân thiết.Trước đây,có lẽ Nor không lạnh lùng đến thế đâu.
-Cũng có thể.Nor là sứ giả của vị thần và hơn hết,Nor còn nắm giữ trong tay một bầy sói trắng tuyết như hồi nãy chúng ta gặp.
Redth bất giác hỏi tiếp:
-Vậy còn con có lông màu đỏ?Hình như nó là con đầu đàn thì phải.Nó là con sói lạ nhất mà tớ từng gặp.
Mercury bỏ chén súp vừa ăn xong sang một bên.Nó lấy thêm củi vào đống lửa đang cháy đượm.Nó nói:
-Ai mà biết được.Nhỡ có khi nó cũng là của Nor thì sao.Mọi chuyện ta biết về Nor dường như là quá ít.
 
Lúc này, ông già từ trong nhà đi ra và mang theo một cuộn giấy bằng vàng sáng chói. Ông đã lấy nó từ trong chiếc hộp cẩm thạch mà vị thần từng trao cho ông. Ông nói:
-Nhiệm vụ của ta đã xong.Tất nhiên,hai đứa sẽ phải thay thế ta lãnh đạo Peaceland,lãnh đạo những người Obivillion cuối cùng chiến đấu chống lại đế chế Scandes.Nói thế thì không phải một sớm một chiều mà làm được,hãy xem trong cuộn giấy này.Lời vị thần sẽ giúp các ngươi.
Nói xong, ông già trao cuộn giấy cho Mercury và cuộn giấy ấy không chỉ làm bằng vàng mà còn rất nặng nữa.
Ông già còn dẫn hai đứa nhỏ đi sâu vào hang động và chỉ cho chúng chỗ những con sói đang ở.Thật tuyệt.Nhìn chuồng sói đẹp phải biết.Những con sói có lông trắng toát như tuyết phủ.Mercury thắc mắc:
-Cháu đã gặp một con có lông màu đỏ trên đường đến đây.
Lão già lắc đầu:
-Ta chưa bao giờ biết một con như thế cả.Nhìn chúng đi,lông chúng chỉ một màu trắng.Có thể đó là một con của ai đó,một sứ giả khác của vị thần.
Lão già nói tiếp:
-Khi nào đến lúc,ta sẽ trao cho các ngươi hết lũ sói này.Riêng lúc này thì chưa được.
Chẳng ai dám hỏi vì sao.Vì dường như Nor chỉ hành động theo ý chỉ của vị thần,có nói ra,cũng chẳng ai hiểu được.
Nor còn để một cỗ xe ngựa và dặn chúng nó trở về an toàn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2007 03:59:36 bởi Ct.Ly >
#1
    anh_hung_cai_the 20.11.2007 19:29:10 (permalink)
    Chương 2

    Trận chiến ở Fortuge

    Ở phần một đã có nhắc chuyện quân Slavynia đưa mấy vạn quân đến cửa ải Fortuge cũng vì cái thứ gọi là Tres mà vua Trope từng đưa cho Rival.
    Thầy Kermek và thầy Donovan cũng đã nhận ra Sept dù gương mặt hắn râu ria bợm xợm và tóc hắn thì rũ ra phía trước.Trước đây,hắn cướp đi cái đầu rồng Blue Kon là một việc làm xúc phạm đến Orion không chỉ là thanh danh mà còn là uy tín,là hiểm hoạ không lường về sau.
    Đây là dịp trả thù hiếm có.Nhưng với một lực lượng quá chênh lệch như thế thì khó có thể mà giữ nổi cái ải này chứ đừng nói là đẩy lùi chúng về xứ.Thù riêng thì sao chứ.Vấn đề chúng ta chỉ có ba ngày thì làm sao mà chuẩn bị cho kịp những mấy vạn quân để xáp lá cà một trận.
    Mà dùng phép cũng không hay.Trường Orion chỉ mấy người biết dùng pháp thuật.Nếu kể hết cũng chỉ mười mấy người.Ngặt một nỗi nếu dùng phép thì tiêu hao khí lực kinh khủng.Thầy Donovan cách đây mười mấy năm còn phép quả cầu lửa,nhưng giờ này không chắc thầy còn sử được phép ấy hay không.Tình thế nguy cấp vô cùng.
    Rồi nghe có tiếng gọi đàng xa,tiếng gọi rất lớn.Nghe như tiếng một người khổng lồ.
    -MỌI….NGƯỜI….ĐỪNG….LO! CHÚNG….TÔI….ĐẾN….ĐÂY!
    Ai nấy từ trong trại lục đục chui ra.Họ nhìn quanh và chỉ thấy gió mạnh trỗi lên,cát bụi bay mù mịt.
    -Chuyện gì thế này!....
    Nhìn lên thì thấy một con rồng lớn màu vàng chói loà tựa mặt trời đập cánh tạo nên trận cuồng phong.Con rồng ấy trông quen lắm.Trên người nó còn có bóng một người thanh niên tay cầm thương.Con rồng ấy còn mang theo xung quanh mình những vầng lửa đỏ rực và gió ngày càng mạnh thêm sau mỗi lần con rồng quạt cánh.
    Ái chà.Ta biết rồi.Thầy Kermek cười gật gù.Đó là con Fernatt trước đây,nếu ta đoán không lầm.Nó đã trở lại.
    -Thật may mắn.Có nó rồi,ta chẳng còn sợ bọn Slavynia.
    Ngay lúc đó,có người vào báo chuyện Mercury và Redth đã lấy được Cuộn giấy vàng từ chỗ Nor vĩ đại.
    Thầy Donovan không kìm nỗi vui mừng.Thầy nói trong nước mắt của sự hạnh phúc:
    -Tốt.Tốt lắm.Cuối cùng vị thần cũng tìm ra người thay ngài để phục hưng Obivillion.Kể ra,hai đứa nhỏ thật may mắn.Người được vị thần chọn không dễ dàng gì.Ta phải huấn luyện chúng trở thành những chiến sĩ giáp vàng vĩ đại…..
    Nước mắt thầy tuôn trào.Gương mặt của thầy trông hiền lành như một ông lão câu cá.
    Con rồng Fernatt từ từ hạ xuống và người thanh niên trên con rồng bước đền chào hỏi các thầy,trong số đó còn có tướng Rosenberg.Thầy Kermek có phần ngạc nhiên về cậu thanh niên này.Trông cậu ta cao lớn và hiền lành thật,mà sao lại mặc một bộ giáp quái đản như thế,trông vừa cồng kềnh vừa vướng tay chân.
    -Cậu….cậu…cậu là….
    Người thanh niên cười:
    -À.Chắc thầy không biết con rồi.Con là truyền nhân của sự phụ Bengard thầy ạ.
    Rồi mọi người à lên một tiếng.
    -Thật ta cũng không ngờ điều này.Peaceland được cứu rồi.
    Người thanh niên nói:
    -Nhớ cách đây mười mấy năm,lúc thầy Bengard tử chiến tại Sanchemist thì con rồng này đã bay về dãy núi lửa Incrimounts,còn con Sefacus chạy về rừng.Phải tốn gần năm năm,con mới tìm thấy Fernatt trong tình trạng hôn mê
      
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2007 04:00:19 bởi Ct.Ly >
    #2
      anh_hung_cai_the 24.11.2007 14:38:36 (permalink)
      Người thanh niên ngừng một chút lại hỏi:
      -Thế sao không nhân lúc này mà tạo phản,mà đánh đuổi tên vua khốn kiếp Agentico.Đây là cơ hội hiếm thấy…..
       
      Thầy Donovan bước vào phòng.Trong sự yên tĩnh,thầy nói bằng giọng đứt quãng:
      -Thật lòng ta cũng hận chuyện này.Trận đánh ở Sanchemist hai mươi mấy năm trước thật không may và ta đã để Agentico tiếm được thành huy hoàng.Những năm trở lại đây,không lúc nào ta không nghĩ đến chuyện phục thù,vì lẽ công lý,vì sự nhục nhã,trả thù,…..Ta căm hận Scandes đến mức khôn tả,vậy mà ta đã khuyên mọi người đừng như thế,hãy sống một cuộc sống bình thường…..
      Đã lâu lắm rồi,từ đó không phải là thời gian dài,nhưng thôi cũng đủ để người ta quên chuyện đau thương trước đó.Ta biết rằng,nếu một lúc nào đó mà xảy đến thêm một cuộc chiến nữa thì nó sẽ khốc liệt và tàn bạo hơn gấp trăm lần cuộc chiến của hai mươi mấy năm trước.Con người ta sinh ra là để sống một cuộc sống bình yên,một cuộc sống hạnh phúc.Vậy hà cớ gì ta phải gây nên chiến tranh một lần nữa…….
      Không phải vì một con người như Agentico mà ta chuốc hết tội lỗi vào những binh sĩ mà đáng lẽ họ phục vụ cho công lý.Ta không thể quá ích kỷ như thế,trước sau gì thì người được chọn cũng sẽ thay tất cả chúng ta giết tên bạo chúa ấy.Còn bây giờ,nghĩa vụ của chúng ta là bảo vệ Peaceland khỏi binh đao khói lửa,bảo vệ hết thảy nhân dân,hết thảy đồng bào chúng ta…..
       
      Buổi sáng ngày thứ hai và chỉ còn một ngày nữa thôi,sau ngày mai,cửa ải Fortuge sẽ không còn yên tĩnh và bình lặng như thế này nữa đâu.Chàng thanh niên đó là Thert và cưỡi trên con Sefacus huyền thoại xưa,còn người hôm qua là Setors.
      Thert đến trước cổng thành và dùng búa đập mạnh nghe tiếng Choang rất to.Mọi người trong thành đều giật mình,hết thảy ra xem chuyện gì.Setors nghĩ thầm:
      -Chẳng lẽ bọn Slavynia không giữ lời hứa,ta còn hơn một ngày đợi nữa cơ mà…
      Không đợi có người đến cổng mở.Thert thúc con Sefacus tông vào một cách thô bạo.
      Tướng Rosenberg chỉ tay vào con Sefacus mà hỏi:
      -Sao ngươi lại có thứ này.Tên kia,mau khai danh tánh!
      Thert nhảy khỏi Sefacus và quỳ lạy trước mọi người.Người thanh niên niên nói:
      -Thật vô lễ.Tính tôi trước giờ thật khó chữa.
      Thầy Donovan nói:
      -Hôm qua cũng có một người giống cậu.Người này cỡi con Fernatt,còn cậu cưỡi con Sefacus,chắc hai người cũng biết về nhau?
      Thert cười:
      -Cũng có chút quan hệ.Tôi là Thert.Con trai Bengard.
      Rồi mọi người ồ lên một tiếng.Setors cũng hơi bất ngờ chút.Hình như từ trước tới nay,cậu chưa nghe sư phụ mình có một người con như thế.Nhưng thôi kệ,mình với nó thì liên quan gì chứ.Vì mục đích chung,nếu không,mình cũng chẳng ưa bản mặt của hắn.Setors cười cười,trong khi mọi người vẫn chăm chú vào Thert
      -Đúng là cha nào con nấy.Trông oai phong lẫm liệt thật.Nếu chuyến này thành công,cậu nhất định vang danh cha mình và cha cậu chắc cũng sẽ rất tự hào về cậu.
      Thert không để ý đến Setors.Giờ này trong đầu cậu đang nghĩ về một hành động táo bạo.
      -Tôi sẽ ra khiêu chiến lũ Slavynia!
      Ngay lập tức liền có người phản đối:
      -Khoan làm bậy.Ta hãy nghĩ kế sách đặng khi đánh trận không bị hao tổn binh lực.Nếu hành động liều lĩnh ngay lúc này,thời gian một ngày còn lại sẽ thật uổng công.
      Song vẫn còn nhiều mối lo.Setors thở dài:
      -Fernatt cuối cùng cũng chỉ là một con rồng mà thôi.Thứ binh khí mà bọn Slavynia sử dụng là làm từ đá nham thạch,titan nữa.Chúng mà ném thứ ấy vào người thì kể như giáp bằng gì cũng vỡ,huống chi con Fernatt.Không thể chỉ dựa vào Fernatt và Sefacus,mọi người cần tìm ra cách nào hay hơn đi….
      Thert gật gù:
      -Nói như thế cũng phải.Xem chừng phải thử sức một phen mới biết được.
      Thầy Kermek nói:
      -Trước đây ta chưa từng đụng trận với Slavynia.Nói chung,chúng chỉ là một bộ tộc nhỏ,không đáng gờm.Tuy nhiên sau nhưng gì ta được thấy,chúng quả là tiềm tàng sức mạnh ghê gớm
       
      Đêm đó,mọi người không tài nào ngủ được vì dường như có mấy trận bão tuyết ở ngoài và cổng thành sập rầm rầm.Băng xung quanh như bị nứt vỡ,có mấy cái cây bị ngã đổ làm tuyết bắn lên tung toé.Vậy là dù trời đã quá nửa đêm nhưng ai nấy vẫn ngồi bên đống lửa.Thầy Donovan trầm tư rất lâu và hình như một ý nghĩ mới chợt loé lên trong đầu thầy:
      -À đúng rồi.Nếu lợi dụng trận bão đêm nay mà tiến đánh bất ngờ thì chúng sẽ bại trận ngay tức khắc.
      Nhưng lập tức, ý nghĩ đó chợt biến mất và thầy nghĩ rằng cách đó cũng chẳng hay chút nào.Nếu đi trong trời bão thì cũng vô cùng nguy hiểm,nhỡ quân ta có bề gì như tuyết lở,bão cuốn đi mất hay tệ hơn,lũ Slavynia canh phòng cẩn mật và cho tuần tra thấy ta không y lời hứa.Lúc ấy sẽ vô cùng tồi tệ.
      Mà quả thật trong khí trời như thế này thì chẳng ai chịu nổi. Đám quân Slavynia trước giờ quen với khí hậu ấm áp,mát mẻ do nơi chúng ở kẹp giữa hai ngọn núi lửa lớn ngày đêm âm ỉ.Thế mà giờ này bảo chúng phải co rúm người ở cái nơi lạnh như bắc cực thì chẳng dễ chịu chút nào.Những căn lều to lớn bị bật thổi liên tục,những cái cọc dù chắc cỡ nào cũng bị xốc lên và những dây căn lều lần lượt đứt toạt.Chúng co cụm vào nhau như những con sâu,chúng cảm thấy khó chịu trong người và thở hồng hộc không nên hơi.Chúng phải thay phiên nhau đứng gác cái trại khổng lồ hơn mấy vạn quân ấy.Thật tội nghiệp chúng nó.Song cũng không thể trách được,lòng tham của chúng quá lớn và chuyện chúng xâm lược cũng vì lòng tham mà nên.Không rõ Tres là thứ gì,nó có phải kho báu như mọi người tưởng hay không thì chỉ Rival và Nor biết vì vua Trope đã chết rồi.
       
      Rạng sáng hôm sau,người ta thấy có nhiều quân sĩ mặc giáp đỏ đi đặt những cái gương lớn ở vùng gần ranh giới nơi hai bên đóng quân.Những cái gương ấy vừa dày,vừa lớn và họ đặt sao cho những cái gương ấy hướng về phía mặt trời mọc.Và khi xong,họ thu xếp đi vào.
      Riêng bọn Slavynia thì hết thảy đi sưởi ấm và có rất nhiều trong số chúng đột ngột trở bệnh.Bệnh cảm làm chúng khó chịu và không chỉ thế chúng còn ý định đào ngủ trở về sau khi nghe tin bên Scandes có hai con linh thú được cử tới.Có kẻ đã nằm liệt trong lều sau trận bão dữ dội đêm qua.Tên Sept bị hắt hơi liên tục mặc dù trước giờ hắn vẫn khoẻ như trâu bò.Nước mũi chảy ròng không hết làm hắn đâm ra cáu gắt,khó tính.
      -Hừ.Bực hết chỗ nói rồi.Cơn bão khốn kiếp.
      Một số được cử ra dọn đường đi,nhất là những cái cây to đã bị ngả đổ xuống mặt đường.
      -Chuyện gì thế nhỉ.Ai đã đặt những cái gương hướng lên trời thế này.
      Bọn chúng vào báo.
      -Được. Để ta xem sao-Sept vừa nói vừa khoác tấm áo lông thú lên người.
      Và những gì hắn thấy trước mắt là những hàng gương xếp thành từng lớp đều đặn và chỉ hướng về một phía.Và hắn cũng khó hiểu trong vụ này.Tuy nhiên,dù nghĩ muốn điên cái đầu hắn vẫn không hiểu bọn Scandes đang làm trò gì ở đây.Hắn nói trổng một tiếng:
      -Mặc kệ.Chúng chỉ còn hôm nay mà thôi.Ngày ma ta sẽ cho chúng tan tành.Mẹ kiếp thật,chúng nó đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ.Giá như hôm nay là ngày mai thì đống gương ấy đã thành đống vụn cát….
      Hắn đang thấy trong người khó thở và đây cũng không có gì ngạc nhiên.Hắn chỉ vừa ở Peaceland chưa đầy một tuần và hắn còn lạ với khí hậu nơi đây mặc dù trước kia,hắn từng một phen gian lao ở đây.
       
       
       
       
       
       
       
       
      #3
        anh_hung_cai_the 26.11.2007 22:36:25 (permalink)
        Chương 3
        Vỡ trận
        Chiều tối,mọi người thu xếp những tấm kiếng đặt hồi sáng và trông họ có vẻ vui mừng hơn hẳn.Phía trong thành,ai nấy hồi hộp chờ đến nửa đêm.Có nghĩa là chính xác nửa đêm thì trận quyết chiến diễn ra.
        Giờ này,con Sefacus và con Fernatt được cho tẩm bổ lại sức đặng đêm nay ra trận ứng chiến.Thert mài lưỡi gươm thật sắc.Setors đi tuần ngoài thành.Thầy Donovan đang kiểm diện mọi quân sĩ, dặn dò nhiều chuyện và bắt họ mang thêm một lớp áo dày phòng khi vũ khí của những Slavynia có thể xuyên tới lớp giáp bên trong.
        Setors nhau mày lại,hình như anh đang nín thở.Anh hơi sợ trận chiến trước mắt và đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện thất bại.Những tấm gương hồi sáng không làm anh yên tâm lắm.Còn Thert thì ngược lại,anh đang nôn nóng,rất nôn nóng.Anh nôn nóng cưỡi con Sefacus và vung đôi búa thép khổng lồ trên tay anh.Anh thích làm một người hùng, đặc biệt khi ra trận,anh cũng giống như Camelot trước đây,rất say máu và giết người như thể là một trò vui trong đời.Càng giết nhiều địch,anh càng thấy hứng thú và hãnh diện…..
        -Lớp băng ấy thế nào?-Thầy Donovan bất chợt hỏi.
        -Ổn cả. Đêm nay ắt chúng sẽ sa lầy.
        -Vậy ta yên tâm một phần.Mà này,ta dặn ngươi lát nữa ra trận thì chuẩn bị cho ta và thầy Kermek một cỗ xe ngựa. Đặng trong đó ta sẽ hô hoán,làm phép trợ giúp các ngươi.
        Riêng tướng Rosenberg đang nằm ngủ say như chết phía trong và ông ta chỉ có duy nhất việc thực hiện kế hoạch sao cho suôn sẻ.Trận đánh lần này là nằm ngoài sức tưởng tượng của một người đã già như ông.Trước đây,mỗi lần ra trận ông phải mang theo mấy chục vạn binh sĩ thì mới thôi.Nhiều thắng ít đó là tư tưởng của vị tướng này. Đặc biệt, ông này ăn nhậu không thua kém ai,nhất là trước mỗi lần tiến quân.Thành ra ăn nhiều mà ngủ cũng nhiều khiến ông này to béo như những tên quan lo việc quan thư hay những tên xã trưởng,những tên làm ở các chốt biên phòng.
         
        Giờ quyết chiến đã tới.Bên trại quân Slavynia lần lượt sáng đèn,những ngọn đuốc cháy hừng hực lửa và một cái chảo dầu cực lớn để phía trước trại đang sôi xèo xèo.Sept cho ba bốn thằng thổi tù và độ mười tiếng thì dứt.Những tên còn lại hát vang bài ca Le Demores Tatoe:
        ……Se tar martise rolégue,troneth soné
        Gemisde thas basaras forneata lama Demores
        Sinrtage thordtuge siné ineroas kestoma Tatoe
        Le Demores!Le Demores!Le Demores Tatoe
        …..
        Vừa hát,chúng vừa hú,vừa rống thật lớn vô cùng phấn khởi.Sept cũng thế,hắn vung kém chém qua chém lại,chém vào những thanh binh khí xếp dày đặc trên tường rào làm nẹt lửa.
        -Hát to vào!Hát thật to vào!Hát cho lũ ngu muội kia nghe!
        Và tiếng hát vang tới bên kia ranh giới.
        -Thật là một lũ điên-Setors hừ một tiếng.
        Thert cười:
        -Chúng có vẻ tự tin.Thật ngông cuồng!
        Bấy giờ cổng thành mở.
        Trời tối đến kinh khủng và chẳng ai nhìn rõ mặt ai,họ chỉ biết nhau qua ánh lửa chờn vờn và giọng nói.
        Sept nhìn quanh và cười.Hắn cho quân chạy rần rật tới phía trước trong khi dàn quân Scandes vẫn đứng bất động.Lúc này hắn chỉ khao khát chém giết và ngọn lửa trong tim hắn cháy bùng lên.Tuy nhiên hắn đã phạm phải một sai lầm lớn,sai lầm rất lớn.Mặc cho quân sĩ vừa xông lên thì những tiếng gãy rạn của băng lần lượt phát lên như những mũi dao đâm thẳng vào Sept.Hắn tái mặt và tự hỏi:”Chuyện gì thế này!?”.Quân sĩ ai nấy sa lầy xuống làn nước lạnh cóng và đó chính là cái bẫy của thầy Kermek khi làm tan chảy lớp băng bằng những tấm gương phản chiếu ánh mặt trời.
        Nước lạnh quá.Nước như cắt vào da thịt quân sĩ chúng nó và tình trạng hỗn loạn đến mức báo động ở bên kia ranh giới khiến Sept không thể điều khiển được họ nữa.Sự việc diễn ra cực kỳ nhanh chóng và có lẻ không chịu nỗi dã tìm cách ngoi lên bờ nhưng vô ích.Băng tan và kéo theo lớp này đến lớp khác đến nỗi không còn chỗ đứng.
        Thert và Setors đứng bên cũng tỏ ra kinh ngạc trước kế sách này.
        -Thành công quả ngoài mong đợi!
        -Thật khâm phục,thưa thầy Kermek
        Một đám quân sĩ không chịu được cái lạnh quá mức này liền bơi bỏ chạy.Thấy tình cảnh quá bi đát.Sept hét lên một tràng dài:
        -Đứa nào dám đào ngũ? Đứa nào?Ta xử các ngươi theo quân pháp không tha!Có nghe rõ không?Quay trở lại ngay,quay trở lại chiến đấu!
        Sau khi hét,Sept cảm thấy khó thở.Hắn ho sặc sụa đến nổi mặt tái xanh lại.Hắn thở hồng hộc như thể đang bị rượt đuổi.Khốn nạn thật,thì ra những cái gương hôm qua chính là những cái bẫy.Lũ khốn kiếp.Khốn kiếp cái thời tiết ở đây…..!
        Thầy Donovan ngồi nói khẽ với thầy Kermek:
        -Xem chừng đây chưa phải là hết?Ta nghe nói sống ở dưới cái hồ lớn này là một loài sinh vật khát máu?
        Thầy Kermek gật đầu.Một lúc sau thầy thở dài:
        -Nhưng ta thấy cũng hơi tàn nhẫn với chúng nó.Người chúng ta cần trừng trị chính là tên Sept,nhưng đôi khi cũng không nên lấy hết tất cả chúng nó đem so vào với tên này.Tên Sept khốn nạn hơn.
        Đoạn thầy Donovan hỏi tiếp:
        -Vậy đó là thứ sinh vật gì mà trông thầy có vẻ lo lắng?
        Thầy Kermek lắc đầu:
        -Người ta gọi cái hồ này là Hồ Máu quả không ngoa.Những con cá khổng lồ với bộ hàm sắc bén đủ làm ta ớn lạnh.Mà nói chung nếu cái hồ này không đóng băng thì quả là địa ngục.Sẽ chẳng ai dám bơi thuyền từ bờ bên kia sang bờ bên này.Mà cũng chẳng có lý do gì người ta lại đi ngang qua đây,vì đây là vùng cấm.
        Thầy Donovan ừ một tiếng và thầy đang khóc thầm cho những chiến sĩ vô tội
        Một lúc sau,phía dưới làn nước đột ngột sôi lên và nước chuyển từ trong veo sang màu đỏ máu.Chúng xảy đến đột ngột thật.Tên Sept chưa kịp hết bàng hoàng thì lại thấy hiện tượng kỳ lạ này và trong hắn,cơn sợ hãi đã chiếm hết sự cao ngạo,ngông cuồng của hắn từ lúc nào.Miệng hắn lắp bắp:
        -Chuyện…chuyện…chuyện gì nữa đây…..hả!?
        Chẳng còn ai đủ sức để trả lời cho câu hỏi này của hắn.Mọi người đều kiệt sức,có đến rất nhiều binh sĩ đã chết chìm dưới cái hồ sâu và lạnh này.
        Đoạn một số người lại thấy có một con cá dài chừng hai thước nhảy lên chụp lấy một tên và ăn trọn.Thật kinh khủng!Nó là một con quái vật!Thật vậy không?
        Con cá ấy màu đỏ như màu nước và nó một cái hàm tựa cái hàm sư tử. Ôi trời,không chỉ riêng một con mà cả thảy đến gần chục con lúc nhúc,bổ nhào lên ăn thịt.
        Những tiếng la hét,những tiếng rên rỉ,tiếng kêu cứu vang lên không ngớt.Nghe thật thảm thiết.
        Hai thầy phía bên kia không kiềm được lòng thương xót liền vội bước ra  khỏi xe ngựa.Hai thầy dùng pháp thuật đưa thân người đến bên cạnh Sept.Thầy Donovan nói một cách gượng gạo:
        -Ngươi thấy đó.Quân sĩ chết vô số.Chỉ mới có thế thôi thì làm sao ngươi dẫn qua tới bên kia để mà tiến vào Scandes.
        Thầy Kermek chuyển tiếp lời:
        -Đây là kết cục của một kẻ như ngươi.Tại sao trước đây ngươi dám cướp đi rồng Blue Kon mà Orion giam giữ,chính xác hơn là ngươi đã lấy cái đầu của nó.Ngươi có biết ngươi đã gây ra hoạ gì không!?Ngươi có biết không!?Hả?
        Giọng hai thầy trầm lại.Thầy Donovan nói:
        -Vậy ngươi thấy đó.Nhiều quân sĩ chết vì một kẻ như ngươi có đáng không?Ngươi hãy đầu hàng và quay về nước thì ta tha cho.
        Sept cắn răng,rưng rưng nước mắt.Hắn cảm thấy tủi thân.Hình như hắn chỉ là một tên nô lệ,một quân cờ trong tay Hoàng đế(con).Hắn chưa bao giờ được người ta kính trọng dù chỉ một lần và lúc này hắn thấy hối hận.Hắn thấy hối hận vì mình là một kẻ bán nước vì trước kia hắn cũng là một nhân tài ở Obivillion.Vậy mà……Mình đã làm gì thế này.Thôi thì ta rút quân,ta không muốn làm một con người như thế nữa.Mình thật tồi tệ,mình…..
        -Được.Ta rút quân!Ta hứa sẽ không về đây dù bất kỳ lí do nào nữa.Ta sẽ đi,sẽ đi thật xa…..
        Lũ cá vẫn đang điên cuồng.Thầy Kermek dùng gậy thần trong tay tạo thành một vòng xoắn màu vàng rực đẩy chúng trở lại tận sâu dưới hồ.Chúng khà lên một tiến rõ to,cựa quậy mấy hồi rồi lặn xuống.
        -Ngươi đã hứa thì không được trái lời.Không thì thần Wolforeign sẽ trừng phạt ngươi,bất cứ lúc nào.
        Sept gào lên:
        -Rút!Rút quân khỏi cái nơi khố kiếp này!Ta nói các ngươi làm nhanh lên.Trái lệnh thì giết không tha.Giết không tha…..!
         
        Được lệnh rút quân,người này giẫm đạp lên người kia.Những tiếng la hét,những tiếng cãi lộn giờ không còn và thay vào đó là bầu không khí ảm đạm thất thường.Gương mặt họ không còn chiến khí,tay chân họ như rụng rời và mong muốn bây giờ của họ là được về nhà, được thoát khỏi cuộc đời chinh chiến là vậy……Trận đối đầu hôm nay đã cho Sept và người Slavynia một bài học đích đáng.Chắc rằng một thời gian dài sau đó sẽ chẳng còn thâấ bóng một người Slavynia nào trên đất Peaceland.
         
         
         
         
         
         
         
        #4
          anh_hung_cai_the 28.11.2007 14:46:04 (permalink)
          Chương 4
          Những ngày tan thương
          Đó là một buổi chiều.Một buổi chiều yên tĩnh,thay vì sẽ ở lại trường như mọi hôm,Redth trở về nhà thăm cha mẹ.Con đường nó đi hôm nay sao dài và trống vắng khác thường,nó linh cảm những chuyện không hay sẽ xảy đến với nó và nó cảm thấy hồi hộp….
          Bước đi trên cây cầu treo nối hai hẻm núi cực sâu và ở đây thường có tiếng người chết vang vọng lên thất thường,tuy nhiên Redth không để ý đến điều đó.Tiếp tục đi,nó gặp con đường thông xanh thời ấu thơ.Khu rừng lộng gió,có những cây cao mười mấy mét và đường ngập lá thông,quả thông.Nó tưởng tượng những cây thông ven đường đang thì thầm với nó chuyện gì,hay đang nhắc cho nó nghe nó từng làm gì ở đây:trèo lên cây thông và ngắm cánh đồng gần nhà nó,hái quả thông chăng?Cũng có thể nó từng làm những việc ấy,……
          Trong người nó hơi mệt,chắc cũng sau chuyến đi đến khu rừng Sói thần dạo nọ.Nó nhìn phía trước và chỉ việc băng qua cánh đồng lúa mạch ấy là sẽ tới nhà ngay thôi. Đúng rồi,nó chạy thật nhanh,thật nhanh như không thể nhanh hơn nữa.
          Mẹ nó nhìn thấy nó trước tiên và kêu lên:
          -Redth!Con!
          Redth chạy tới và ôm choàng lấy mẹ nó.Nó ôm thật chặt và những hàng nước mắt đã thấm ướt vai mẹ nó.Hình như đã tận ba năm không về nhà, ôi trời,mình thật bất hiếu!Mình đã bỏ cha mẹ một mình,cô đơn. Ôi!Mình làm sao thế này….!
          Nó nghe tiếng mẹ nó thở dài.Hết tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác.Trông bà buồn lắm.Bà nói:
          -Cha con bị bệnh nặng.Chắc không qua nổi mùa đông năm nay……
          Giọng bà đứt quãng.
          Redth hỏi ngập ngừng:
          -Mẹ….mẹ….nói sao…..?Cha bị…..làm sao ạ?
          Bà không thể nói thêm,nước mắt bà tuôn ra như mưa.Redth vội chạy vào nhà trong và thấy Rival đang nằm mệt mỏi trên giường. Ông thở một cách khó khăn,nhìn trông gương mặt xanh xao và tiều tuỵ của ông lúc này.Redth xúc động.Nó không thể nói thêm gì lúc này.Giọng Rival vẫn cứng rắn như ngày nào,dù bây giờ ông đang bệnh nặng. Ông kêu tên con mình:
          -Redth!Cuối cùng con đã về!Ta thật nhớ con……
          Redth nói trong nước mắt:
          -Cha…Con,con thật có lỗi!Con đã không về thăm cha mẹ….!!!
          Và nó khóc một cách thảm thiết.Nó khóc rất nhiều.Có vẻ như Redth sinh ra là một đứa trẻ giàu tình cảm và thật thì tình huống lúc này khiến nó rất khổ tâm.Có lỗi.Thật là có lỗi.Và nó nghĩ mình bất hiếu thật,nó đang tự trách mình rất nhiều….
          Rival ôm lấy con.
          -Con không có lỗi.Chuyện ta nằm ở đây chính là do thời gian đã huỷ hoại ta,ta không thể chống lại thời gian được.Ngược lại,ta còn rất tự hào về con,ta biết con đã lấy được Cuộn giấy vàng và ta hoàn toàn có thể đặt niềm hy vọng bấy lâu của ta vào nơi con.
          Redth vẫn khóc nức nở.Giờ này nó chỉ lo cho cha nó sẽ không còn ở bên nó nữa.Thật không thể biết được lòng của những đứa trẻ. Đối với Redth,cha nó mất đi, đồng nghĩa với việc nó sẽ không còn chỗ dựa nào trong cuộc đời này nữa.Nó sẽ không còn ai chăm sóc,hỏi han và chỉ cho nó những khuyết điểm của nó.
          Rival lấy trong hộc tủ ra lọ thuốc mà lão Ir đưa cho ông ngày nào.Nó vẫn còn mới và không bị trầy xước hay sứt mẻ. Ông trao lọ thuốc ấy vào tay Redth mà nói:
          -Nay giờ phút của ta đã gần kề.Ta sẽ không còn sống thêm được lâu nữa,mà con thì ta cũng chưa an tâm phần nào.Vì thế,con hãy đợi một lúc nào đó thích hợp để uống lọ thuốc này.Ta không đảm bảo sẽ có chuyện gì xảy đến với con,nhưng để thực hiện ý nguyện của ta,con phải uống.Con phải giải thoát chúng ta khỏi bàn tay của quỷ dữ,khỏi sự thống trị của nó.Hãy nghe ta…..
          Đoạn ông vừa dứt lời thì tắt thở,tay ông vẫn nắm chặt tay của Redth
          Một bầu không khí ảm đạm đè nặng lên ngôi nhà và những người trong làng đều khóc trước sự ra đi của Rival.Tất cả mọi người.Redth run run người,hơi lạnh trong người nó toả ra xung quanh,khắp căn phòng.Người nó như tê cứng lại và mọi thứ đã trở nên tối tăm trước mặt nó.Nó không để ý xung quanh,nó không quan tâm điều gì nữa,nó như tuyệt vọng……..
           
          Mọi người đặt Rival trong một chiếc hòm bằng gỗ mun,trong có đệm một thảm vàng,rắc trầm hương và hoa hồng đỏ lên xác. Đoàn người đưa tang gồm những trai tráng trong làng,những phụ lão và những bà mẹ.Tất cả đều yêu quý Rival.Họ hát bài Khúc cầu hồn trong khi đưa đến trường Orion là nơi an nghỉ cuối cùng.
          Đưa hồn người vào nơi bình yên
          Cách xa muôn ngàn từ bên kia thế giới
          Gió và mặt trời sẽ luôn bên người
          Đời hy sinh cùng biết bao tươi đẹp
          Người bước đi như ngọn gió buồn…..
           
           
           
           
           
           
           
           
          #5
            anh_hung_cai_the 28.12.2007 14:41:01 (permalink)
            Những giọng hát buồn hiu và thoảng theo cơn gió,bầu trời chẳng còn tia nắng chiếu xuống.Chim thôi hót,dòng sông như ngừng chảy và tất cả tạo nên một bầu không khí vô cùng buồn chán.Redth đã thôi khóc,tuy nhiên,khí lạnh vẫn không ngừng bốc ra từ người cậu.
            Cái viễn cảnh về những ngày cô độc tiếp theo vẫn theo đuổi nó không dứt.Nó thoáng thấy trời không còn tươi sáng nữa mà càng ngày càng u đi và có tuyết rơi.
            -Tuyết rơi kìa.Sao lại đúng lúc này vậy.
            Chẳng hiểu sự lạ lùng này,ai nấy vẫn đi tiếp.Họ không đi ngang vực Tử thần mà đi một đường vòng dài lên đồi Encarta.
            Tuyết vẫn rơi mặc cho đoàn người đi trong giá rét.Ai nấy như muốn đuối sức.Họ nghe thấy cả tiếng rít của gió bên tai.
            -Ta dừng tại đây.-Trưởng làng giơ tay về phía trước
            Hình như họ đã tới cái cổng chính của trường Orion.Trưởng làng dặn họ giữ nguyên vị trí và cùng một số người khác và Redth tiến đến cái cổng lớn. Ở cái cổng lớn có hai cái đầu sư tử và những chiếc vòng lớn-tất cả đều bằng vàng.
            -KENG!....KENG!.....KENG!....KENG! 
            Mọi người được đưa vào khu nghĩa địa vàng dành cho những anh hùng dân tộc và họ đặt Rival ở một nơi trống trải nhất.Redth đã thoát đi sự ủ rũ,nó cảm thấy điều gì kỳ lạ chung quanh người nó nãy giờ,giống như một ngọn lửa vậy,tuy không nóng nhưng thay vào đó là cảm giác lạnh thấu xương.
             
            Đúng rồi,có cái gì đó rất lạ.Mình không thể chịu nổi nữa,nó muốn thoát ra vậy.Chóng mặt quá,như muốn nôn vậy……
            Chôn người xong,mọi người lẳng lặng trở vào hội trường.Một bữa ăn nhẹ,một cuộc họp sau cái chết đau thương của người anh hùng dân tộc và đó là một cuộc gặp quyết định.Họ nói chuyện vẩn vơ,một số chuyện trước kia,họ kể về thời gian mà Rival ở MinusGrave.
            -Một mất mát lớn.Ta chỉ hy vọng vào con thôi Redth.Con sẽ tiếp tục sự nghiệp của cha con. Đừng làm chúng ta thất vọng.
             
            Mà,….mà…mà cậu bé đâu rồi nhỉ?Nó đâu rồi?Rõ ràng nó vừa đứng cùng chúng ta mà?Lạ thiệt.Gấp rút tìm nó xem.Mọi người khẩn trương lên……
            Và chúng ta cũng chẳng biết Redth giờ ở đâu.Kia rồi,nó đang chạy một cách vội vã,một tay nó đặt lên ngực,và thở hồng hộc.Nó nhướn người về phía trước như một mũi tên.Kỳ lạ nhất là thân người nó như một cây đuốc xanh,cháy hừng hực mà mỗi nơi nó chạy vụt qua như là đóng băng mọi thứ.Nó cảm giác đau thấu xương tuỷ và nó như muốn gục xuống tại chỗ.Không,không,phải tìm một cái hồ hay một con suối mới được.Mình chịu hết nổi rồi,nóng quá!!!......
            Đoạn Redth cởi hết áo và vứt sang một bên đường khi nó thấy một cái hồ thật lớn ở gần một ngôi làng.Khi vừa nhảy xuống thì nó như bị thiêu đốt.Chuyện khỉ gì vậy.Mình chết mất!-Nó rên lên thảm thiết.Một lúc sau,nó lại nằm mê man sang một bên.
            Mọi người đều đi tìm thằng nhỏ.
            -Redth!Redth!Con ở đâu!.......
            Đến tối thì vẫn chưa thấy tung tích gì.Không riêng mẹ nó mà cả thầy Donovan cũng lo lắng không kém.
            -Redth là người được vị thần chọn.Ta chắc nó không sao đâu.Redth sẽ được thần Wolforeign bảo vệ.Mọi người hãy yên tâm.
             
            Còn chuyện sức mạnh bí ẩn sâu trong người Rival và thằng nhỏ thì chẳng ai biết.Lão Ir đã chết,cái bình lão đưa cho Rival lúc sinh thời là để giúp thằng nhỏ điều khiển được sức mạnh đó,nếu nó không uống thuốc này thì coi như tình trạng lúc nãy sẽ quằn quại nó cho đến chết không thôi.
             
            Chương 5
            Quyền lực pha lê
            Sept chưa trở về Slavynia vội.Hắn đang đấu tranh tư tưởng, đấu tranh cho sự tự do của hắn.Hắn đang nghi ngờ về chính mình.Nghĩa là hắn đã sống một cách vô ích trong mấy năm qua,hắn trở thành một trò hề trong mắt Hoàng đế.Còn Khotica là nghĩa địa gì chứ,hắn không muốn đụng tên này ngay khi định trở về.Gã sẽ cười vào mặt hắn hay nhổ nước bọt cũng nên.Sợ thì cũng có sợ,nhưng kệ thay.Hắn sẽ không tìm ra mình
             
            Sept đi một hồi và thấy mình vẫn ở Peaceland chứ chưa đến biên giới.Thôi thì kệ, đường ta đi mặc ta,mong sao đừng gặp tên Khotica là may.Gặp hắn lúc này thì mình có nước bỏ mạng. Đi bộ mấy ngày trời,Sept nghĩ mình đã an toàn.Lòng hắn cũng thanh thản chút đi.Hắn đi tiếp, đi đến khi nào hắn thấy một vùng biển rộng lớn thì thôi.Mong là thế,mình cần một nơi nghỉ qua đêm.
            Sept thoáng thấy mấy gã thanh niên trai tráng từng bước chậm chạp nâng những khúc cây to đùng trở về,theo sau những gã đó là một đoàn xe chở than đá cùng lũ trẻ quần áo rách tươm, đầy vết bẩn.Trông họ kìa,họ đang ca hát một cách hăng say,yêu đời.
            Sept dợm bước đi theo.Hắn đã mệt lắm rồi.Nhìn cảnh hạnh phúc của họ,hắn mơ ước được như thế.Hắn chạy lại nâng giúp những thanh niên khi nãy và kéo những chiếc xe chở than cùng mọi người.Trong số ấy có một lão già râu tóc như liền thành một mạnh từ trước ra sau.Râu của lão dài quét xuống lớp tuyết dày.Lão già cứ nhìn Sept bằng cặp mắt gườm gườm, đấy nghi hoặc. Đến khi trở về làng,lão vẫn giữ thái độ đó.Trong một buổi ăn ngoài trời,lão bắt đầu những nghi hoặc của lão.
            Sept ăn uống rất tự nhiên và vui vẻ như bao người khác và anh ta đã cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình.Lão già ghé sát tai một người trẻ hơn hỏi:
            -Thằng bé đâu.Sao lại để nó một mình như vậy?
            -Nó chưa tỉnh.Hình như sẽ còn mê man đến ngày mai.
            -Vậy làm cách nào đây.Ta đã cho nó uống hết những thứ cực độc nhất của ta.Nào,hãy đưa ta đến chỗ nó.
            Lão già đột ngột rời bàn ăn,tuy nhiên chẳng ai nói năng hay thắc mắc gì.Họ đang ăn uống say sưa sau một ngày làm việc vất vả
            -Nào.Chúng ta hãy nâng ly vì một ngày có ích.Nâng ly vì anh ta!-Người đàn ông trùm áo lông sói đứng dậy hô lớn.
            -Anh tên gì?Hãy kể cho chúng tôi nghe về anh.
            Sept hơi ngạc nhiên pha chút hạnh phúc.Anh ta chỉ có thể ngồi vì đôi chân khập khiễng.Anh hắng giọng rồi nói một cách từ tốn:
            -Thật đã làm phiền mọi người.Thật ra tôi đang bị thương và tôi cần một chỗ để nghỉ ngơi vài ngày.Qua hết ngày hôm sau tôi sẽ rời khỏi đây.Hãy gọi tôi là Sept nếu mọi người cần giúp gì.
             
            -Sept…..anh ta là Sept đấy.Có phải người mà vị thần nhắc tới không nhỉ.
            Mọi người đều nhao nhao như thế.
            Thế là ai nấy đưa anh ta đến chỗ ông lão khi nãy.
            -Ai biết Thần dược tôn
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9