Góc Thơ Quỳnh
Con trai cưng ,
Bài thơ nầy là má xin của Ông Bác Nguyên Thoại đem về đây làm quà cho con đấy . Con vòng tay "Ạ " cảm ơn Ông Bác nha
Gió từ tay Mẹ
Gió từ tay Mẹ
Ngọt ngào tiếng hát đời con
Gió từ tay mẹ
Đưa con lên tận mây ngàn
Qua bao nhọc nhằn
Gian nan một đời Mẹ gánh
Chắt chiu năm tháng
Mẹ mừng con lớn con khôn
Gió từ tay Mẹ
Dạt dào tiếng hát biển khơi
Gió từ tay Mẹ
Cho con giấc ngủ tuyệt vời
Ơi à ru nhẹ
Mẹ chắp cho con đôi cánh
Con bay trong nắng
Ban mai tươi mát hiền hòa
Ơi à... à ơi
Lời ru năm xưa hãy còn
Ơi à... à ơi
Lời ru thắp nến yêu thương
Những lúc trong đời
Lòng con nghe buồn nghe chán
Lời ru nâng bước
Cho con đi tiếp đoạn đường
Gió từ tay Mẹ
Vỗ về con những ngày vui
Gió từ tay Mẹ
Xua tan bóng đêm cuộc đời
Một mai kia trời
Gọi Mẹ về bên kia núi
Gió từ bên ấy
Mang sang hơi ấm tình Người
Nguyên Thoại
*******************************
Gió từ tay Mẹ ...gió lay
Đòng đưa chiếc võng , con say giấc tròn
Gió từ tay Mẹ... gió nồng
À ơi tiếng hát dìu con vào đời
Một mai gió sẽ về trời
Vẫn còn đọng lại ngàn lời yêu con
Hoa Quỳnh
Và thế là
Và thế là...
Tình rơi theo thác đổ
Cho tim em òa vỡ những nghẹn ngào
Sao thế anh , đành đoạn cứa vết dao
Đau em lắm...Tội giùm em yếu đuối
Và thế là...
Tựa vì sao băng đêm tối
Đời chông chênh , em lạc chốn không anh
Mùa đông lạnh lùng , cây xơ xác trơ cành
Không có anh... chắc đông sẽ dài bất tận
Và thế là...
Giữa khoảng không vắng lặng
Tiếng nấc em vang vọng tới muôn trùng
Vậy mà anh... anh có thể đành lòng
Quay lưng lại...tránh mắt em nhìn tha thiết
Và thế là...
Anh buông câu giã biệt
Tình đôi ta...dấu chấm hết. Xuống dòng.
Mặc cho em thảng thốt một tiếng : Không !
Bóng anh vẫn xa dần... xa... xa mãi....
Hoa Quỳnh
Và thế là....
Là em ngồi tưởng tượng
Anh trở về... với chị ấy..tình xưa
Ừ...tình đầu...yêu thương mấy cho vừa
Quên lãng em...em không là tình cuối
Và thế là...
Em buồn... thôi không thơ thẩn nổi...
Tình ra đi ...dù níu kéo ...chả được gì ... Thôi thì anh cứ vui , vui bên người ấy , hạnh phúc tròn vòng tay anh nhá ... em không trách anh đâu , duy chỉ mình em nhớ ...
ANH HÃY VUI , ANH NHÁ
Hoa Quỳnh
Con phố nhỏ một mình em trống vắng
Phương trời nầy , hoa nắng có hanh hao
Gió đâu rồi cho cỏ lá lao xao
Bàn chân em qua ... viên sỏi buồn thầm lặng
Mà tình ơi , xin để mình em gánh nặng
Nghiêng vai đi anh trút hết những nỗi buồn
Cả cái rét căm của mùa đông tàn nhẫn
Cái quặn lòng vì một bóng cô đơn
Anh hãy quay lưng , khoát tay chối từ dĩ vãng
Hãy quên em dẫu kỷ niệm có ngọt ngào
Hương vị mật của một mối tình đầu
Xa lắm rồi ... thôi em xin mà ...anh đừng trăn trở
Được không anh ...hãy để riêng mình em nhớ
Mình em buồn ...duy chỉ mỗi em thôi
Anh hãy vui ...cùng chị bước song đôi
Đời hạnh phúc ...
Nhận nha anh ... Đấy là lời em chúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2008 15:52:13 bởi Như Quỳnh >
Đành thôi vậy ....em buông tay anh vậy . Mong thời gian ... dòng kỷ niệm phôi phai .... Dẫu hương vị tình đầu là mật ngọt ....Nhưng tim anh bây giờ ... bóng ai đó , chả là em .
Anh quên em cũng được , hãy chỉ để mỗi mình em nhớ , mỗi mình em nhuộm thu buồn tím lịm ...
Em Một Mình Nhuộm Thu Buồn Tím Lịm
Em cũng buồn khi tình mình dang dở
Mảnh trăng khuya khuyết nửa... ở đâu rồi?!
Nhặt chiếc lá rơi của mùa thu rụng vỡ
Thu bây giờ...thu đơn lẻ...tình rơi
Đừng anh ạ _ Đời chẳng thể chung đôi
Mình ngược hướng _ Đường _ Chia hai lối rẽ
Thêm một ngày...thêm khoảnh khắc xa xôi
Đành thôi vậy... xin quên em , anh nhé
Đã rất khó khi thốt lời như thế
Chỉ một từ "Quên"ráp mãi chẳng nên vần
Cố giấu vội bờ mi ngân ngần lệ
Em quay lưng...nhịp chân bước ngại ngần
Cuộn tình yêu vào vần thơ nhớ bâng khuâng
Em khép kín từng vòng tròn kỷ niệm
Hãy chìu em , duy nhất chỉ một lần
Được không anh
Xin hãy để mỗi mình em nhuộm thu buồn tím lịm
Hoa Quỳnh
TRÁCH AI
Khúc ca dao làm sao dệt nốt
Bởi một người ngoảnh mặt mà đi
Vần thơ lụa bây chừ nhàu nát
Nắng lưng trời xoải cánh chim di
Câu ầu ơ gió đưa gió đẩy
Cải về trời đắng ngọn rau răm
Em về tha làm nương làm rẫy
Lạc nhau rồi ...anh chẳng bận tâm
Hoa Quỳnh
THƠ BUỒN VÌ BỞI TẠI ANH THÔI
Từ lạc đời nhau ...thơ đắng chát
Như vị bần chua mọc ven sông
Cầu tre lắt lẻo bàn chân nhỏ
Run bước em qua dáng ngại ngần
Từ lạc đời nhau... thơ xé lưỡi
Cay nồng như ớt chín vườn sau
Vườn sau một thuở ngàn ong bướm
Có cánh chuồn kim bên khóm hoa
Rồi cánh chuồn xa... hoa cũng héo
Đôi vần lục bát chợt buồn tơi
Thơ buồn em cũng buồn rưng rức
Nén tiếng thở dài , giấu lệ rơi
Đừng trách sao thơ em không ngọt
Thơ sầu man mác...tại anh thôi
Lạc anh thơ toàn cay với đắng
Em khản giọng rồi... dấu yêu ơi
Em bây giờ ... tím biếc cả mùa thu
Nhớ làm chi ...để từng đêm trăn trở
Gió bên mành ... hiu hắt mảnh trăng côi
Em giận em ... trách tim mình yếu đuối
Bảo quên mà ... tim mãi cãi lời thôi
Bóng người ta ...như đang cười ngạo nghễ
Giễu cợt em ... ơi cô bé vụng về
Bởi vụng về ... nên rớt tình xuống bể
Ngồi khóc hoài ... chìm đắm giữa cơn mê
Em ngu ngơ ..mong người ta ngoảnh lại
Cười dịu dàng ... dìu gót ngọc em đi
Trên con đường ....đầy hoa thơm cỏ lạ
Lá xanh um ... người vun gốc tình si
Sao cây héo ...tội cho tình em lắm
Em ngỡ ngàng ... khi biết chỉ phù du
Người ta ơi ... nỡ đoạn đành lãnh đạm
Em bây giờ ... tím biếc cả mùa thu
Hoa Quỳnh
Một bài nữa....Em ví dụ như mình .... rời xa nhau ... Chia tay rồi , anh có nhớ em không ...
Mà anh đừng trách em mãi lẩn thẩn , anh há . Tại anh mà em hư đấy , ai biểu anh làm cho em khóc...
Bài thơ em nhủ cho riêng em
....................
Biết làm sao tay đã vuột bàn tay
Mình về nha ... thôi đừng trông theo mãi
Anh xa lắm rồi và...chắc không ngoảnh lại
Chỉ còn mỗi mình em...cùng góc phố buồn tênh
Em dặn lòng mình xin hãy quên một cái tên
Từng thân thiết , từng yêu thương nhiều đến vậy
Mà có được đâu...em , con chim mắc bẫy
Đau đáu tim hồng một nỗi nhớ miên man
Mảnh trăng khuya hiu hắt rớt chút vàng
Như sót lại đây ít nồng nàn của thời xưa say đắm
Chắc có lẽ vì mình đã yêu anh...yêu lắm
Nên bây giờ..quên sao được mà quên
* Em buồn , nên thôi , chả đặt tựa thơ đâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2008 21:47:10 bởi Như Quỳnh >
LẦN ĐẦU TIÊN LÀM MÁ
Hoa Quỳnh
Là một ngày dịu dàng hương hoa nắng
Khều nhẹ em ... em trở giấc giật mình
Dang tay đón thiên thần nhỏ xinh xinh
Mắt mở to ngác ngơ khung trời lạ
Là cái ngày lần đầu tiên ...xưng Má
Ngường ngượng là em nói nhỏ nhỏ thôi
Bé nghe không sao chúm chím đôi môi
Hay bé đói ..Bé vòi cho ăn sữa
No bụng rồi ... thiên thần còn mếu nữa
Ơi à ơi ...Má ru ngủ con nha
Ngoan ngoan nào ..Ngủ như chú mèo Na
Nằm cuộn tròn trong vòng tay Má ấm
Là một ngày xuân về ngàn hoa thắm
Khắp cả nhà rộn rã ngập niềm vui
Ngoại liếc nhìn , mắng khẽ : Con gái yêu
Làm người lớn lần đầu tiên ... vụng quá
Là cái ngày anh thơm thơm vào má
Má thiên thần phúng phính đến là yêu
Anh tham lam muốn thơm thiệt là nhiều
Bé nhăn mặt....ghét quá hà..ông xã
Cái ngày ấy đến nay hai tháng rồi.... Hai tháng con tăng cân hơn chuẩn , hai tháng má nuôi con chỉ bằng dòng sữa ngọt lành của má... Ngày qua ngày con ngoan con ngủ êm đềm say sưa., má hảnh diện lắm ..Ấy vậy mà hai hôm liền con cứ khóc , má không biết tại sao nữa. Con khóc làm má cũng mếu theo con. Bà nội trấn an ," chả có gì đâu con à , bé không nóng đầu mà chẳng qua bé đói đó". Rồi bà nội bế con , bà nội pha bình sữa và con đã thích thú mà bú hết bình sữa ấy. Còn má... má vào phòng và má khóc. Má giận má lắm vì má không đủ sức để nuôi con mà không cần sự trợ giúp của cái bình sữa hộp kia... Má lẩn thẩn quá phải không con ... Lớn lên , nếu con đọc dòng nhật ký má viết cho con , con có cười má không ? Đêm , nhiều khi má mơ ...con té , con đau , con khóc...hoảng hốt giật mình thức dậy thấy con nằm kề bên ngủ ,má mới yên lòng ... Má cầu mong Phật hiền từ gia hộ con luôn khoẻ mạnh , bình yên .Má yêu con lắm .
Tình Mẹ...Như Biển Cả... Lần đầu tiên người ta làm má
Sung sướng vui mừng lẫn lắng lo
Con khóc vì khát sưã chẳng no
Làm lòng má ruột gan nhoi nhói Được làm má niềm vui cao vợi
Nhưng cũng nhiều nỗi khổ lắm nha
Hôm sớm thức khuya lo bé mà
Tấm lòng má đậm đà nồng ấm Má lo con...dâng niềm yêu cảm
Nghĩ đến mình... xấu hổ bản thân
Đã lớn rồi đáng lẽ chẳng cần...
Ta như bé...vẫn nằm bên má Đôi bàn tay...ôi dịu dàng quá!
Má đã chăm ngần ấy tháng năm
Tuổi tác cao vẫn cứ nhọc nhằn Từng ly tí khi ta nằm bệnh Trời đã ban mỗi người số mệnh
Lớn khôn...bé tí...má luôn bên
Tình thương con sâu đậm mông mênh
Êm ái bao la...như biển cả... Sương Anh Chúc bé Na chóng lớn, NQ khoẻ mạnh...và thỉnh thoảng thủ thỉ cho SA nghe ké với nhé! Tưởng tượng hai má con thiệt là dễ thương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2008 20:52:47 bởi SuongAnh >
Cảm ơn Sương Anh , bài thơ ngọt ngào và dễ thương quá
. Cho Quỳnh hẹn nhá.Hôm nao , Quỳnh sẽ kể về baby . Còn hôm nay . Quỳnh thả nỗi buồn đi rong ...Đi rong buồn chớ trở về ...Tội em , em khóc lệ nhoè mắt nai ...
Xoay một vòng trong gương ...Bộ đồ bộ mặc nhà ... Không phấn điểm màu son .... Nom em còn trẻ dại
Thì cả thời con gái ... Em nào đã yêu ai .... Anh , tình đầu , tình cuối ... Mãi trọn đời không phai .
Còn anh , anh thì sao anh hỡi....
Mong Manh
Tim mấy lần đi hoang
Anh mấy lần phạm tội
Lời cầu kinh sám hối
Đã thật lòng ăn năn ....
Câu nguyện thề trăm năm
Có còn hay đã mất?!
Mong đoạn đường trước mặt
Vàng hoa nở trong chiều....
Mãi em là người yêu
Cô nhân tình nho nhỏ
Tóc dài vương sợi gió
Cột tơ hồng duyên anh
Em sợ tình mong manh
Như sương hoà trong nắng
Những ngày anh xa vắng
Tím lạnh cả lòng em
Ơi con tim yếu mềm
Đừng sai đường anh nhá
Em buồn ...em buồn lắm
Cuối tận cùng nỗi đau
Đừng anh , nghiêng nặng gánh sầu
Vai em gầy guộc ... nỡ nào ...tội em !
Hoa Quỳnh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2008 07:51:59 bởi Như Quỳnh >
Buồn
Buồn vì mưa hắt xuống thềm
Vì trăng lơ lửng trời đêm mơ màng
Buồn vì chiếc lá thu vàng
Gieo lời nhung nhớ dịu dàng bên song
Buồn vì biển rộng mênh mông
Nhấp nhô sóng gợn bềnh bồng chiêm bao
Buồn vì hoa nắng lao xao
Nở đầy một cõi ngọt ngào vu vơ
Buồn vì thơ cứ là thơ
Mộng mơ phủ lấy mộng mơ thật nhiều
Buồn như một giọt tình yêu
Rơi trên bãi cỏ giữa chiều hoang vu
Hoàng Sa
Trải Buồn Vào Thơ
Hoa Quỳnh
Thơ ơi , xin hãy bằng lòng
Cho em trải hết nỗi buồn vào thơ
Tội giùm em , trái tim khờ
Tim yêu người ấy trọn đời khôn nguôi
Những là nước chảy về xuôi
Nào đâu rẽ nhánh.... thơ ơi... quặn lòng
Nỗi đau... đau đến tận cùng
Mịt mờ hai chữ thủy chung nhạt nhòa
Thơ cùng em nhá ngân nga
Cung thanh trầm bổng ,mưa sa ,mưa dầm
Mưa nào mưa mãi trăm năm
Gọi người từ cõi xa xăm , người về
Đã dặn lòng thôi mà không hờn dỗi ... Chuyện ngày xưa anh quá khứ xa rồi ... Ai lại khi không hờn ghen dĩ vãng ... Ráng nắng chiều kia dần lịm tắt ... trăng lên ....
GHEN
Có ghen ghen tý là yêu đấy
Chớ trách em sao mãi dỗi hờn
Ai bảo dưng không cô bé ấy
Chẳng hề quen biết ...lại cười mơn
Đôi mắt trong veo , làn kính cận
Của anh thì chỉ bóng em thôi
Em cấm anh nhìn sương khói nhạt
Mây chiều sắc tím ... nhớ xa xôi
Nụ hồng thoang thoảng hương ngây ngất
Đẹp lắm ... nhưng mà hỏng được khen
Tặng anh một nụ quỳnh nho nhỏ
Là cả chân tình của chính em
Và nữa anh nè đừng để nắng
Đậu hoài trên mặt cả bờ môi
Anh hiểu gì không ... em chỉ muốn
Nụ hôn dành trọn mỗi em thôi
*Bài thơ tự hồi nảo hồi nao , tự thuở rụt rè anh nắm bàn tay , để trái tim em nhịp trống đập liên hồi... Mười chín tuổi ngập ngừng bước vào vườn tình ái , cô bé trong em đã biết ghen rồi đấy
**********************************
Dỗi Hờn Giận Nắng Sài Gòn
Hoa Quỳnh
Dỗi hờn giận nắng Sài Gòn
Giận luôn hạ đỏ oi nồng gắt gao
Chồng cười , chồng hỏi tại sao
Vợ xinh anh lại càu nhàu thế kia ?
Ơ vì nắng đậu bờ mi
Nắng luôn quấn quýt bước đi anh hoài
Nắng choàng ôm cả bờ vai
Thay em , nắng níu đôi tay của chồng
Nắng vương lên mái tóc bồng
Khẽ khàng nắng gửi nụ hồng môi anh
Hạ ơi , xin hãy trôi nhanh
Chồng em thì chỉ để dành riêng em
Ơ kìa , nắng hiểu em ghen
Nắng đi đâu mất ...ngoài thềm mưa rơi
* Bài thơ em viết tháng 6/2007.... Mùa hạ trưa trời nắng gắt chói chang, anh làm về đầu trần không có nón , nắng mơn lên tóc , nắng vờn bờ vai , nắng là ai mà nắng thay em , hôn yêu trên cánh môi mềm chồng em... Cô vợ trẻ trong em đã ghen như thế đấy
Anh Đuổi Cái Giận Chạy Rồi Mình Ơi !
Hoa Quỳnh
Cái giận mày giận vu vơ
Dưng không hờn dỗi tim khờ nó đau
Thôi dừng nước mắt lại mau
Ngước lên cho tỏ anh lau hộ mình
Nụ cười mình quả thật xinh
Vậy mà mình nỡ tội tình giấu đi
Thương sao ngấn lệ bờ mi
Cho anh hôn khẽ rồi thì cười nha
Nũng nịu đúng tật mình mà
Ghen chi vô cớ ..cứ là giận anh
Cái giận mày chạy cho nhanh
Bám vợ ta mãi đoạn đành thế ư !!!
Mình ơi hết dỗi anh chưa
Anh đuổi cái giận mệt đừ anh luôn
Môi mình chợt nở đóa hồng
Ngoài kia cái giận chạy rong mất rồi
*Ghen hờn , giận dỗi là cái tật của em. Nụ cười xinh , lúm đồng tiền biến mô đâu rồi... Để anh , anh lau nước mắt hộ cho.Em vui lên nhá , đừng lo lắng hoài... Tim anh chẳng có chia hai...Chỉ em duy nhất mãi là em thôi...
Vợ anh là ghen thế đấy... Và anh cứ phải mãi hoài năn nỉ thế đấy
Tặng bé cưng
Mùa Hạ Của Mẹ Con Mình
Hoa Quỳnh
Mùa hạ giấu gì trong sắc nắng
Mà sao nồng ấm cả hiên sân
Có cánh phượng hồng cười chúm chím
Mời mẹ con mình dạo tung tăng
Mùa hạ giấu gì trong phiến lá
Mà sao xanh mướt cả vòm cây
Con yêu tròn mắt nhìn chăm bẳm
Lạ lắm hở con , thế giới nầy
Mùa hạ giấu gì trong tiếng gió
Mà sao đưa đẩy tóc con bay
"Ư , a" trong miệng , con ca đấy
Bài hát tuyệt vời , hay quá hay
Mùa hạ giấu gì trong phiến cỏ
Mà sao mềm mại gót chân son
Mùa hạ có con nên hạ đẹp
Mẹ tạ ơn trời đã ban con
* Sáng mùa hạ , long lanh từng vạt nắng ... Nào , mẹ con mình dạo bước ... Ừ , mẹ tắm nắng con nha .... Đu đưa làn gió thoảng... Ngàn nụ hoa lao xao ... Chim trên cành ríu rít ...Con bé tý nhỏ xinh ... Ai nhìn cũng yêu thích ... Con trai của mẹ Quỳnh ... Thương sao mà thương quá ... Ơ , mặt trời lên cao ... Ừ thôi về con nhá ... Mai lại ra công viên
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: