Gió anh
Em đi áo lụa vàng trong nắng
Nắng của hạ về nắng chói chang
Còn gió mùa anh sao chẳng thấy
Chắc rằng gió ghét chả thèm sang ?
Hay là chỉ tại tình xa quá
Nên gió ngại ngùng sợ mỏi chân
Không gió áo nhàu bao nếp gấp
Nếp nào dẫn lối tới phù vân ?
Áo lụa em xưa trinh trắng quá
Dịu dàng tha thướt đẹp hơn hoa
Đong đưa gió thổi chừng vương vấn
Có quấn quít hoài năm tháng qua ?
Nay lụa nhạt màu phai sắc thắm
Cũng là lúc gió chán chiêm bao
Khi hè khép lại tình ve phượng
Áo ngẩn ngơ buồn hỏi gió đâu ...
Hoa Quỳnh
Bên trường khép cổng Tháng chín anh về bên lớp xưa
Lật trang sách cũ nhớ thương người
Vắng em phấn bảng buồn muốn khóc
Anh cũng thấy lòng anh không vui
Chiều thứ hai trời mây rất nhẹ
Áo trắng em hiền như mắt nai
Bóng nắng đi qua thềm khe khẽ
Tóc của ai mềm trong mắt ai
Đôi lúc chợt nghe như rất nhỏ
Có bài nhạc liễu của người yêu
Bàn ghế em ngồi kia chắc nhớ
Dáng người thánh thiện nhưng mà kiêu
Không có ai bên trường khép cổng
Anh về nhung nhớ mở hồn ra
Thương quá à ơi rừng cũng động
Trời mưa bong bóng dưới hiên nhà
Rồi cứ một đời lên xuống mãi
Phố nhỏ quen người nên đứng yên
Có tiếng cười vui nào con gái
Ru đời anh những xót xa quên
LPH