Lạc bước phù vân
Từ ngày lạc bước phù vân
Cớ gì lòng cứ bâng khuâng hỡi lòng
Phải chăng vì áng thơ nồng
Hay chăng người ấy dõi trông dáng huyền?
Nắng đâu mà nón che nghiêng
Mưa đâu mà ngại ướt duyên áo dài
Bụi không sao chớp mắt nai
Thẹn thùng gì vậy hây hây má đào?
Đường về gần lắm không xa
Bước dăm ba bước nao nao ngập ngừng
Người ta cứ muốn đi cùng
Còn em lại ngại đâu từng đã quen!
Thuyền thơ nổi gió chông chênh
Duyên thơ biết có tình bền không anh?
Hoa Quỳnh
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/58199/AF4A5BF1DC814422B15A24B6B02434F8.jpg[/image]
MỘNG ĐÀO-NGUYÊN
Phù-vân trong cõi phù-vân
Đời sinh ta được mấy lần mộng-mơ
Phải chăng vì mối duyên thơ ?
Để cho bướm lạc vườn hoa rực mầu
Ơi người ! Chưa biết mặt nhau
Sao thương như đã từ xa xưa rồi
Tình như lạc giữa dòng đời
Nhờ thơ kết lại cho người gặp em !
Như-Quỳnh
Thẹn-thùng em nón che nghiêng
Vì - không mưa nắng - anh len-lén nhìn
Áo dài phơ-phất thêm duyên
Má đào em ửng... Đào-nguyên mộng gần... !
Ngập-ngừng chi những bước chân ?
Để anh thơ-thẩn, phân-vân... ngập-ngừng... !
Thuyền thơ dẫu có bão-bùng
Duyên thơ ít lắm... cả nghìn năm thôi !
R Đinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 04:37:33 bởi Rdinh >