Góc Thơ Quỳnh
Sợi Bâng Khuâng
Hoa Quỳnh
Tóc của em
cài hoa mơ hoa mộng
Hương ngọt ngào
lan tỏa chốn hư không
Tại thơ anh
ngủ suốt một mùa đông
Chẳng trở giấc
cột tình lên suối tóc...
Ngày hồng nắng
chim trên cành đua hót
Giọt nồng nàn
thơ buông rớt thềm xuân
Tóc mai dài
đành rối sợi bâng khuâng
Tình lịm chết
mà mùa chưa kịp hết
Cải ngồng tháng ba
Hoa Quỳnh
Cải ngồng vàng rực
tháng ba
Em về bên ấy
xót xa
anh buồn
À ơi
mấy giọt thơ buông
Tiễn em gót ngọc
theo chồng
về tha.
Còn anh
với cánh đồng hoa
Cải ngồng nghiêng gió
tình xa
xa dần.
Cải anh, một bó hai ngàn
Bao nhiêu mới đủ sánh bằng người ta...
Trích đoạn: Như Quỳnh
Giả vờ
Hoa Quỳnh
Giả vờ ...nhẹ bước hài êm
Lạc vườn thu mộng cỏ mềm vướng chân
Phím đàn ai đó khẽ ngân
Cung thanh trầm bổng một lần mà... thương.
Giả vờ...một sớm mai sương
Em, đôi guốc mộc bên đường khua vang
Thơ ai trên cánh lá vàng
Vô tình em đọc ngỡ ngàng chợt...yêu.
Giả vờ...bến vắng đò chiều
Hò lơ giọng hát ngỏ liều làm quen
Tình rằng là nợ là duyên
Hay buồng tim ấy chao nghiêng ... giả vờ.
Giả vờ
Anh vờ như đã liêu xiêu
Ngờ đâu có vạt nắng chiều nhớ em
Anh vờ nghiêng ngả buồng tim
Ai dè trăng rớt vào đêm gọi buồn
Thơ vờ nhớ nhớ thương thương
Mà sao gối mộng lại vương tóc người
Cánh chim vờ lạc giữa trời
Ơ hay gió thổi ... để rồi ... gặp em
Trích đoạn: troichom
Trích đoạn: Như Quỳnh
Chẳng ai có lỗi, đừng ai trách
Hoa Quỳnh
Em đâu dám trách thơ vàng úa
Sắc nhạt bài thơ đủ để thương
Chiếc lá mùa thu tơi tả rách
Mà cây còn níu để tình vương.
Thu đi thu đến rồi thu lại
Lá chẳng vì nhau lá bớt vàng
Gió chẳng vì ta mà bớt lạnh
Nên tình mãi buốt buổi thu sang.
Là anh, thi sĩ vần thơ ngọc
Đã khoác lên em áo người tình
Chỉ trọn mùa trăng thôi đã đủ
Nghìn năm tơ tưởng một bóng hình.
Chẳng ai có lỗi, đừng ai trách
Hãy trách vì sao ...chẳng thể quên.
Để rồi thơ cứ buồn tênh
Tìm trong hư ảo cái tên một người
Em biết vì sao thơ úa không
Thơ sầu đâu chỉ mỗi mùa đông
Xuân gieo giọt nắng vàng ươm thế
Tình nhạt, ta đau, thơ cũng buồn.
Em biết vì sao lá tả tơi
Mưa thu giọt vắn giọt dài rơi
Gió thu cứ thổi hồn ta buốt
Bởi thế gian này ta lẻ loi.
Em muốn tình trăng kia ngủ muộn
Còn ta, ta ước , nắng đừng lên.
Nhưng mà ước muốn nào đâu thể
Tình ảo , em ơi , chẳng thể bền.
Em nào có lỗi, ta không lỗi
Lỗi ở bài thơ chữ dịu mềm
Để rồi đêm lại đêm đêm
Trăng nghiêng gối mộng bên thềm tương tư
tc
Hi troichom, cảm ơn bài thơ họa. Màsao thơ bạn buồn quá hà, Quỳnh thả chút mơ vui cho thơ hết buồn tý nhạ
Thơ hết buồn thu, em hết chưa
Anh sẽ nhuộm hồng tươi giọt nắng
Gom mây về kết chiếu phiêu bồng
Mời em một chuyến thu du ngoạn
Đến cuối chân trời cõi viễn vông.
Mùa thu nơi đấy xanh tươi lá
Hương cúc ngọt ngào ...hương áo em
Cánh bướm đa tình quanh quẩn nhớ
Buồn anh buông rụng rớt bên thềm.
Buồn đã vỡ oà, thu trở giấc
Rừng mơ chim hót khúc hoan ca
Thơ anh trải thảm mời em bước
Thu ảo nắng hồng soi bóng ta.
Thơ hết buồn thu, em hết chưa...
Thoáng vu vơ
Hoa Quỳnh
Em chỉ một lần ...mơ ghé qua
Một lần đâu đủ đẫm mưa sa
Thơ anh u uất từ lâu lắm
Dạo bóng người xưa khuất nhạt nhoà.
Người đi rớt lại giọt mưa buồn
Mưa thấm thơ anh buốt lạnh lòng
Mưa đổ ướt loang miền mộng ảo
Vô tình vướng cả mắt em trong.
Đền em, anh vẽ những vần thơ
Khung lụa sắc màu óng ánh tơ
Đẹp thế, làm sao em chối nhận
Dẫu là hương muộn thoáng vu vơ.
Thương thầm
Hoa Quỳnh
Ngoài hiên, cánh gió lao xao
Có con bướm trắng la đà khóm hoa
Giật mình, nhớ chuỗi ngày qua
Câu thơ ai khoác lụa là dáng em.
Ru tình, khúc hát dịu êm
Ru nhau ngủ muộn, bên thềm trăng mơ
Ân tình dẫu chỉ bài thơ
Cũng xin trọn kiếp hư vô thương thầm.
Trích đoạn: Như Quỳnh
Thương thầm
Hoa Quỳnh
Ngoài hiên, cánh gió lao xao
Có con bướm trắng la đà khóm hoa
Giật mình, nhớ chuỗi ngày qua
Câu thơ ai khoác lụa là dáng em.
Ru tình, khúc hát dịu êm
Ru nhau ngủ muộn, bên thềm trăng mơ
Ân tình dẫu chỉ bài thơ
Cũng xin trọn kiếp hư vô thương thầm.
Ru thầm
Thương ai mà gió ru thầm
Nghe như tiếng vọng trăm năm hẹn hò
Nếu đời có góc hư vô
Cho anh vào để ghép thơ một lần
Ru anh giấc mộng mùa xuân
Ru em một thoáng bâng khuâng dịu dàng
Cho mình chung một vầng trăng
Chung niềm nhung nhớ khi vàng lá thu
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Trích đoạn: Như Quỳnh
Thương thầm
Hoa Quỳnh
Ngoài hiên, cánh gió lao xao
Có con bướm trắng la đà khóm hoa
Giật mình, nhớ chuỗi ngày qua
Câu thơ ai khoác lụa là dáng em.
Ru tình, khúc hát dịu êm
Ru nhau ngủ muộn, bên thềm trăng mơ
Ân tình dẫu chỉ bài thơ
Cũng xin trọn kiếp hư vô thương thầm.
Ru thầm
Thương ai mà gió ru thầm
Nghe như tiếng vọng trăm năm hẹn hò
Nếu đời có góc hư vô
Cho anh vào để ghép thơ một lần
Ru anh giấc mộng mùa xuân
Ru em một thoáng bâng khuâng dịu dàng
Cho mình chung một vầng trăng
Chung niềm nhung nhớ khi vàng lá thu
Hư Vô
Hoa Quỳnh
Hư vô, tiếng gió ru thầm
Nghiêng nghiêng trăng mộng gối rằm tương tư
À ơi tình khúc luyến lưu
Cõi mơ cùng hẹn, mùa thu ngọt ngào.
Ru anh, lục bát thiết tha
Ru em, vần điệu dân ca quê mình
Xin ru nhau trọn bóng hình
Nghìn năm vẫn vậy khối tình hư vô
Chúc Quỳnh ngủ ngon nhé
Ngủ đi em nhé đêm đông lạnh
Dìu dặt chuông ngân một góc trời
Bóng dáng thiên thần vây gối mộng
Anh cài lên tóc ánh sao rơi
Xuân giữa mùa đông
Hoa Quỳnh
Vẽ vào thơ
những gam màu tươi sáng
Để thấy rằng
đời đẹp lắm Người ơi.
Giữa mùa đông
vẫn mượt mà lá nõn
Bên thềm nhà
nắng thả giọt vàng tươi.
Người có nghe
tiếng chim hoàng oanh hót
Tiếng em cười
khúc khích tuổi thơ ngây
Tháng chạp về
không lạnh lòng gió bấc
Mây lưng trời
bảng lảng nhởn nhơ bay.
Cuộc đời vui
bài thơ ngân nốt nhạc
Khúc tình tang
trầm bổng chốn hư không.
Khu vườn mơ
hoa cười chào buổi sớm
Đón xuân nồng
dẫu trời mới lập đông.
Vẽ nắng mùa đông
Vẽ vào đông
mảnh nắng hồng ấm áp
Cho hoa cười
trên lối nhỏ em qua
Cỏ xanh xanh
chờ gót chân mềm mại
Gió đan thơ
trên mái tóc mượt mà
Vẽ thêm anh
đứng sau hàng cây nhé
Trộm nhìn em
dáng nhỏ mắt thơ ngây
Nghe tiếng hát
chừng như môi rất ngọt
Mây lưng trời
cũng ngơ ngác quên bay
Vẽ bài thơ
vào bức tranh huyền thoại
Có hương đưa
và tiếng nhạc bềnh bồng
Em chưa đi
và anh còn đứng mãi
Đợi xuân về
trong cõi nắng mùa đông
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Vẽ nắng mùa đông
Vẽ vào đông
mảnh nắng hồng ấm áp
Cho hoa cười
trên lối nhỏ em qua
Cỏ xanh xanh
chờ gót chân mềm mại
Gió đan thơ
trên mái tóc mượt mà
Vẽ thêm anh
đứng sau hàng cây nhé
Trộm nhìn em
dáng nhỏ mắt thơ ngây
Nghe tiếng hát
chừng như môi rất ngọt
Mây lưng trời
cũng ngơ ngác quên bay
Vẽ bài thơ
vào bức tranh huyền thoại
Có hương đưa
và tiếng nhạc bềnh bồng
Em chưa đi
và anh còn đứng mãi
Đợi xuân về
trong cõi nắng mùa đông
Mùa đông vẽ thơ
Vẽ vào mơ
nụ cười em huyền bí
Gót chân ngà
mỗi bước nhạc ngân nga
Hồn ngơ ngẩn
anh hoá thân thi sĩ
Mỗi câu từ
tình chợt nở nụ hoa.
Vẽ bài thơ
ngát hương thơm cổ tích
Thuyền mây trôi
ta ghé bến địa đàng
Chiếc đũa thần
của bà tiên xoay tít
Quả cấm đào
mình hái xuống, cùng ăn.
Vẽ nắng vàng
một ngày đông ấm áp
Mặt trời xinh
đâu bằng má em hồng
Đoá môi ngoan
thơm hơn nhành hoa thắm
Và yêu thương
trao nhau nhé
hôn nồng.
Vẽ
Và mùa xuân em tung tăng phố nắng
Trắng tinh khôi tà áo lụa đài trang
Rồi anh sẽ nhẹ nhàng gieo nét cọ
Vẽ lá xanh âu yếm đóa hoa vàng
Ngày Xưa Áo Trắng
Hoa Quỳnh
Áo trắng một thời, áo trắng xưa
Những ngày hoa bướm mộng ban trưa
Thướt tha bóng nắng đường về học
Áo trắng, rối lòng ai đó chưa?
Góc phố cây si, ai đó đợi
Bài thơ tình ngỏ ngại ngần trao
Hây hồng má đỏ, duyên con gái
Cho tối ai về… dạ xốn xao.
Ai đó, tình đầu xin nín thinh
Áo em mười bảy trắng nguyên trinh
Bụi trần chưa vướng đôi tà lụa
Mắt ngọc long lanh chẳng khói tình.
Áo trắng ngày sau em sẽ nhận
Tấm lòng ai đó giữa mùa xanh
Lộc non chúm chím mừng xuân đến
Và áo dịu dàng theo bước anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2010 13:13:23 bởi Như Quỳnh >
Trích đoạn: Như Quỳnh
Ngày Xưa Áo Trắng
Hoa Quỳnh
Áo trắng một thời, áo trắng xưa
Những ngày hoa bướm mộng ban trưa
Thướt tha bóng nắng đường về học
Áo trắng, rối lòng ai đó chưa?
Góc phố cây si, ai đó đợi
Bài thơ tình ngỏ ngại ngần trao
Hây hồng má đỏ, duyên con gái
Cho tối ai về… dạ xốn xao.
Ai đó, tình đầu xin nín thinh
Áo em mười bảy trắng nguyên trinh
Bụi trần chưa vướng đôi tà lụa
Mắt ngọc long lanh chẳng khói tình.
Áo trắng ngày sau em sẽ nhận
Tấm lòng ai đó giữa mùa xanh
Lộc non chúm chím mừng xuân đến
Và áo dịu dàng theo bước anh.
Áo trắng
Bây giờ áo trắng có còn không
Khi nẻo đường xuân nắng thật hồng
Tóc có tung bay chiều lộng gió
Gót mềm in dấu lối chờ mong
Cho anh đứng đợi thêm lần nữa
Dẫu áo đi qua thật hững hờ
Chỉ để ngày xưa về với phố
Nhẹ nhàng ru lại khúc ngây thơ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: