Như Quỳnh
Mơ , Thơ
Em là thơ nên ở hoài cõi ảo
Anh là mơ không có thật trên đời
Em vu vơ với khúc nhạc tình vơi
Anh lả lơi khảy cung đàn luyến ái .
Em là hoa còn anh là cánh lá
Rừng hư vô mình cùng đón mùa thu
Đón chiều vàng rải giọt nắng tương tư
Câu hẹn hò hai đứa mình đi dạo .
Và rồi đêm có trăng sao dẫn lối
Vườn địa đàng hay giấc mộng thiên thai
Cạn chén thơ cùng chếnh choáng men say
Tỉnh cơn nồng trôi qua đời rất vội
Chỉ là thơ thơ đâu hề có lỗi
Chỉ là mơ mơ không dỗi không hờn
Bởi bầu trời đâu cứ mãi hoàng hôn
Thì tình mình cũng khi mưa khi nắng.
Thôi thì cứ
Mơ và thơ cho đời không trống vắng.
Hoa Quỳnh
Chừ đã xa xôi
Nơi ta đến không có mùa hoa tím
Không có rừng sim loang cả màu chiều
Nhưng có nhiều mây lên buồn xam xám
Cả bầu trời u ám nhuộm cô liêu
cho kỷ niệm hoen đầy trang nhật ký
Khi sầu lên rơi mấy áng thơ cuồng
Ta và em giờ hai đầu trái đất
Nhớ nhung nhiều ôi đã mấy vai sương
Mỗi cơn mơ đem bao ngày chờ đợi
Từ xa người ôi biết mấy chiêm bao
Ta chỉ biết cuộn mình trong góc tối
dấu yêu thương trong khoé mắt nghẹn ngào
để rồi mơ có một lần trở lại
để rồi mơ em vẫn áo hoa cài
Bằng lăng tím tỉnh ra tìm không thấy
Vườn bên ngoài vừa nở đoá tường vi