Tôi đến giảng đường mỗi sớm mai  
  Không thấy em chợt  nhiên lòng hờn dỗi  
  Đứng ngơ ngẩn nhìn mây bay và hỏi  
  Em có yêu không hay  nhí nhảnh giả vờ?     
  Thấy em cười tôi lại muốn đọc thơ  
  Ca tụng một năm  chỉ toàn Chủ nhật  
  Tương tư tóc em thơm hơn cỏ mật  
  Nên đến gần hơi thở cứ  run run.     
  Không dám điêu ngoa như một kẻ đi buôn  
  Tôi chỉ biết làm thơ  và yêu em đắm đuối  
  Dư dả nụ cười tặng em từng buổi  
  Lại thiếu lời gian  dối để huênh hoang.     
  Dòng sông nào con nước vẫn trong xanh  
  Ngày tháng  học trò mưa về không ướt tóc  
  Trên đỉnh trời ngàn ngôi sao đang mọc  
  Đừng  để nỗi buồn rớt xuống lạnh môi.     
  Tôi làm thơ như một kẻ rong chơi   
  Giữa sân trường nâng niu vài quyển vở  
  Lật từng trang lại thèm hôn ngọn  cỏ  
  Dòng chữ nào cũng có bóng hình ai.     
  Rồi một ngày cầm đôi dép trên  tay  
  Tôi đến tặng em như trong cổ tích  
  Chỉ mình em đi vừa đôi hài bích   
  Nên em thành công chúa của riêng tôi. 
  _________________ 
  Hôm nay em  thấy buồn buồn  
  Ra ao em bắt chuồn chuồn em chơi