Có những niềm riêng
Nỗi buồn trong ta như cơn gió thoảng...chợt đến chợt đi...Ta vẫn là chính mình dù cho có thay da đổi thịt, vẫn mang nỗi niềm sâu kín ấy dù thời gian có làm hư hao đôi phần. Ta đã yêu một người, một tình yêu chưa thật trọn vẹn, ta nhỉ. Sao trong ta nhiều hoài nghi, nhiều mâu thuẫn đến thế này?! Ước gì ta chưa từng tồn tại, từng gieo rắc yêu thương lẫn muộn phiền cho người khác..sao ko là cơn gió mong manh để được vui đùa cùng trăng trong vô biên của đất trời..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2007 02:32:02 bởi lam phunghoang >
Ta muốn mãi là đêm thế này..bình yên quá..chẳng còn ngày dài lê bước trên những ngả đường, góc phố, hàng cây... Thời gian cứ trôi vèo vèo làm ta chẳng buồn nhắm mắt..ta sợ đêm trôi qua mất..lại bắt đầu một ngày vội vã...buồn tênh..
Sao cứ mãi là chim mỏi cánh
Sao không là mây trắng nhẹ trôi
Sao như có tiếng người thầm hỏi
Trăm năm sau ai có đợi chờ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: