William Shakespeare. Sonnets

Tác giả Bài
phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:31:30

 
 
Sonnet 1
FROM fairest creatures we desire increase,
  That thereby beauty's rose might never die,
  But as the riper should by time decease,
  His tender heir might bear his memory:

  But thou contracted to thine own bright eyes,
  Feed'st thy light's flame with self-substantial fuel,
  Making a famine where abundance lies,
  Thy self thy foe, to thy sweet self too cruel:

  Thou that art now the world's fresh ornament,
  And only herald to the gaudy spring,
  Within thine own bud buriest thy content,
  And tender churl mak'st waste in niggarding:

    Pity the world, or else this glutton be,
    To eat the world's due, by the grave and thee.

Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp
Của hoa hồng giống tốt để đời sau
Con người ta ai cũng già cũng chết
Để giống nòi ta sống mãi ngày sau.

Nhưng mà anh là con người khó hiểu
Sức thanh xuân anh chỉ sống cho mình
Biến chỗ dư thừa thành ra túng thiếu
Thành kẻ thù tàn bạo của chính anh.

Tuổi thanh xuân đang tràn đầy sinh lực
Anh- người đưa tin báo hiệu mùa xuân.
Tự giam mình anh chôn niềm hạnh phúc
Kẻ tiêu hoang- người keo kiệt đáng thương.

Thương cho đời đừng làm người ích kỷ
Hạt giống tốt đừng để thành uổng phí.


2
When forty winters shall besiege thy brow,
  And dig deep trenches in thy beauty's field,
  Thy youth's proud livery so gazed on now,
  Will be a tattered weed of small worth held:

  Then being asked, where all thy beauty lies,
  Where all the treasure of thy lusty days;
  To say within thine own deep sunken eyes,
  Were an all-eating shame, and thriftless praise.

  How much more praise deserved thy beauty's use,
  If thou couldst answer 'This fair child of mine
  Shall sum my count, and make my old excuse'
  Proving his beauty by succession thine.

    This were to be new made when thou art old,
    And see thy blood warm when thou feel'st it cold.

Khi mà anh qua bốn chục mùa đông
Trên vầng trán những vết nhăn hằn rõ
Thì áo quần sang trọng với hào quang
Thời tuổi trẻ của anh còn ai nhớ?

Nếu ai hỏi: “Đâu rồi thời xuân sắc
Đâu ngọc ngà, châu báu của ngày xanh?”
Thì đừng nói: “Đã nằm trong đáy mắt”.
Nghe buồn cười, xấu hổ lắm nghe anh.

Sẽ xứng đáng với những gì hiện tại
Nếu trả lời: “Đây là đứa con tôi
Mang những nét của người cha truyền lại
Sẽ thay cha biện hộ với người đời”.

Trong đứa con tuổi già anh trẻ lại
Dòng máu nóng giữa cuộc đời chảy mãi.


3
Look in thy glass and tell the face thou viewest,
  Now is the time that face should form another,
  Whose fresh repair if now thou not renewest,
  Thou dost beguile the world, unbless some mother.

  For where is she so fair whose uneared womb
  Disdains the tillage of thy husbandry?
  Or who is he so fond will be the tomb,
  Of his self-love to stop posterity?

  Thou art thy mother's glass and she in thee
  Calls back the lovely April of her prime,
  So thou through windows of thine age shalt see,
  Despite of wrinkles this thy golden time.

    But if thou live remembered not to be,
    Die single and thine image dies with thee.


Nhìn vào gương và hãy nói với mình
Đã đến lúc cần đứa con như thế
Còn nếu không- anh phụ bạc thế gian
Và tước mất đi hạnh phúc người mẹ.

Đâu ngôi nhà cần có kẻ trông coi
Đâu lạnh lẽo cánh đồng hoang bỏ phí?
Hay là anh không cần đến giống nòi
Tự chôn mình trong tình yêu ích kỷ?

Anh như tấm gương trong mắt người mẹ
Ngày tháng tư tìm lại ở trong anh.
Khi về già niềm vui anh cũng thế
Trong đứa con tìm những nét của mình.

Nhưng nếu như anh chỉ sống cho mình
Thì sẽ chết đi cả hình ảnh của anh.


7
Lo in the orient when the gracious light
  Lifts up his burning head, each under eye
  Doth homage to his new-appearing sight,
  Serving with looks his sacred majesty,

  And having climbed the steep-up heavenly hill,
  Resembling strong youth in his middle age,
  Yet mortal looks adore his beauty still,
  Attending on his golden pilgrimage:

  But when from highmost pitch with weary car,
  Like feeble age he reeleth from the day,
  The eyes (fore duteous) now converted are
  From his low tract and look another way:

    So thou, thy self out-going in thy noon:
    Unlooked on diest unless thou get a son.

Anh hãy nhìn khi vầng dương xuất hiện
Rồi nhô lên dưới những ánh mắt nhìn
Trên mặt đất thảy muôn loài chào đón
Vẻ huy hoàng, tráng lệ, nét thần tiên.

Khi mặt trời đang dần bước lên cao
Như tuổi trẻ đang căng đầy nhựa sống
Bao ánh mắt nhìn ngưỡng mộ khát khao
Được dõi theo vầng hào quang tỏa sáng.

Nhưng khi đã đi gần hết con đường
Thì mỏi mệt trong hoàng hôn buông xuống
Những ánh nhìn người hâm mộ bốn phương
Sẽ quay về đợi vầng dương buổi sớm.

Đã đến lúc gửi lại đứa con trai
Để có người thay anh đón ngày mai.


8
Music to hear, why hear'st thou music sadly?
  Sweets with sweets war not, joy delights in joy:
  Why lov'st thou that which thou receiv'st not gladly,
  Or else receiv'st with pleasure thine annoy?

  If the true concord of well-tuned sounds,
  By unions married do offend thine ear,
  They do but sweetly chide thee, who confounds
  In singleness the parts that thou shouldst bear:

  Mark how one string sweet husband to another,
  Strikes each in each by mutual ordering;
  Resembling sire, and child, and happy mother,
  Who all in one, one pleasing note do sing:

    Whose speechless song being many, seeming one,
    Sings this to thee, 'Thou single wilt prove none'.

Sao đi nghe khúc nhạc sầu ủ rũ
Giai điệu trầm trầm, da diết, cô đơn.
Sao chỉ say mê những gì vàng úa
Còn vui tươi anh lại tỏ ra buồn?

Có phải vì tiếng gõ từng nhịp phách
Từng hợp âm làm tự ái đôi tai
Hay tại vì những dây đàn qưở trách
Mình anh nghe khúc nhạc của hai người?

Hãy lắng nghe dàn đồng ca vui vẻ
Của những dây đàn hoà nhịp vào nhau
Như đứa con đang hát cùng bố mẹ
Khúc ca vui trong êm ái ngọt ngào.

Họ cùng đồng thanh khúc hát ru anh:
“Chết cô đơn nếu chỉ sống một mình”.


9
Is it for fear to wet a widow's eye,
  That thou consum'st thy self in single life?
  Ah, if thou issueless shalt hap to die,
  The world will wail thee like a makeless wife,

  The world will be thy widow and still weep,
  That thou no form of thee hast left behind,
  When every private widow well may keep,
  By children's eyes, her husband's shape in mind:

  Look what an unthrift in the world doth spend
  Shifts but his place, for still the world enjoys it;
  But beauty's waste hath in the world an end,
  And kept unused the user so destroys it:

    No love toward others in that bosom sits
    That on himself such murd'rous shame commits.

Ai chẳng sợ nước mắt người goá bụa
Thế mà anh chỉ thích sống cô đơn.
Nếu một ngày cái chết tìm gõ cửa
Cả thế gian thành góa bụa tủi hờn.

Cả thế gian khóc lóc sầu ủ rũ
Tại vì anh không để lại đứa con.
Trong đôi mắt đứa con người qủa phụ
Tìm lại ánh mắt âu yếm của chồng.

Kẻ vung phí nếu tiêu hoang tiền bạc
Thì trong đời chỉ đổi chỗ mà thôi
Nhưng sắc đẹp sẽ im lìm biến mất
Nếu như ta không giữ lại cho đời.

Anh không yêu và không muốn trao tình
Nghĩa là anh tự xúc phạm chính mình.


10
For shame deny that thou bear'st love to any
  Who for thy self art so unprovident.
  Grant if thou wilt, thou art beloved of many,
  But that thou none lov'st is most evident:

  For thou art so possessed with murd'rous hate,
  That 'gainst thy self thou stick'st not to conspire,
  Seeking that beauteous roof to ruinate
  Which to repair should be thy chief desire:

  O change thy thought, that I may change my mind,
  Shall hate be fairer lodged than gentle love?
  Be as thy presence is gracious and kind,
  Or to thy self at least kind-hearted prove,

    Make thee another self for love of me,
    That beauty still may live in thine or thee.

Anh chẳng yêu ai sao không xấu hổ?
Hãy xem lại mình, nhìn ra cả thế gian
Để mà biết: bao người yêu anh đó
Nhưng anh chẳng yêu ai thì đã rõ ràng.

Trong lòng anh hận thù đang ngự trị
Anh- kẻ thù tàn bạo của chính anh
Chẳng gìn giữ mà tự tay phá hủy
Ngôi nhà xinh cần tu sửa của mình.

Đã đến lúc đổi thay từng suy nghĩ
Để tình yêu thay cho mối hận thù
Để vẻ bên ngoài dễ thương như thế
Với tâm hồn hoà nhập mới là thơ.

Để sắc đẹp không chỉ sống hôm nay
Mà phải còn truyền lại đến ngày mai.


11
As fast as thou shalt wane so fast thou grow'st,
  In one of thine, from that which thou departest,
  And that fresh blood which youngly thou bestow'st,
  Thou mayst call thine, when thou from youth convertest,

  Herein lives wisdom, beauty, and increase,
  Without this folly, age, and cold decay,
  If all were minded so, the times should cease,
  And threescore year would make the world away:

  Let those whom nature hath not made for store,
  Harsh, featureless, and rude, barrenly perish:
  Look whom she best endowed, she gave thee more;
  Which bounteous gift thou shouldst in bounty cherish:

    She carved thee for her seal, and meant thereby,
    Thou shouldst print more, not let that copy die.
 
Ta già mau như khi ta lớn vậy
Nên giống nòi để lại trước khi xa
Dòng máu nóng thời xuân xanh gửi lại
Ta gọi của ta khi đã về già.

Đấy là khôn, là trẻ trung, là đẹp
Còn nếu không- là già cỗi, dở người
Và cuộc đời này sẽ là chấm hết
Khi con người bước sang tuổi sáu mươi.

Thà cứ để cho những người đần độn
Thô lỗ, tục tằn thì chết là thôi
Nhưng mà anh được ông trời hào phóng
Cho bao nhiêu nên phải giữ cho đời.

Trời cho anh những nét cắt như in
Nhớ để đời sau dấu vết của mình.


12
When I do count the clock that tells the time,
  And see the brave day sunk in hideous night,
  When I behold the violet past prime,
  And sable curls all silvered o'er with white:

  When lofty trees I see barren of leaves,
  Which erst from heat did canopy the herd
  And summer's green all girded up in sheaves
  Borne on the bier with white and bristly beard:

  Then of thy beauty do I question make
  That thou among the wastes of time must go,
  Since sweets and beauties do themselves forsake,
  And die as fast as they see others grow,

    And nothing 'gainst Time's scythe can make defence
    Save breed to brave him, when he takes thee hence.
 
Khi tôi nghe con lắc đều nhịp gõ
Là đêm đen đang dần đuổi ban ngày
Khi tôi nhìn bông hoa dần héo rũ
Mái tóc đen ánh bạc đã dần thay...

Khi tôi nhìn những cành cao trụi lá
Mới mùa hè nơi trú của bầy trâu
Những cành cây khô xác xơ nhìn tựa
Đòn đám ma tua tủa những chòm râu.

Thì khi đó tôi buồn cho sắc đẹp
Đến một ngày cũng tàn úa mà thôi
Như tất thảy muôn loài trong trời đất
Đều chết đi cho cái mới ra đời.

Nếu lưỡi hái tử thần không tránh khỏi
Thì nòi giống cho ta niềm cứu rỗi.


13
O that you were your self, but love you are
  No longer yours, than you your self here live,
  Against this coming end you should prepare,
  And your sweet semblance to some other give.

  So should that beauty which you hold in lease
  Find no determination, then you were
  Your self again after your self's decease,
  When your sweet issue your sweet form should bear.

  Who lets so fair a house fall to decay,
  Which husbandry in honour might uphold,
  Against the stormy gusts of winter's day
  And barren rage of death's eternal cold?

    O none but unthrifts, dear my love you know,
    You had a father, let your son say so.

Giá mà trời cho chúng ta sống mãi!
Nhưng cuộc đời chỉ ngắn ngủi mà thôi...
Vẻ đẹp kia người sau còn gặp lại
Khi mà anh không còn sống trên đời?

Cái vẻ đẹp của anh trời cho mượn
Rồi lại lấy đi chứ chẳng dài lâu
Anh hãy nhớ- cho dù anh chẳng muốn
Truyền lại muôn đời con cháu mai sau.

Để ngôi nhà xinh có người chăm sóc
Chẳng lung lay trước cơn bão mùa đông
Trong ngôi nhà chẳng bao giờ có được
Cảnh chết chóc hay hoang vắng, lạnh lùng.

Để khi anh không còn sống trên đời
Sẽ có người khóc và gọi: “Cha ơi!”


14
Not from the stars do I my judgement pluck,
  And yet methinks I have astronomy,
  But not to tell of good, or evil luck,
  Of plagues, of dearths, or seasons' quality,

  Nor can I fortune to brief minutes tell;
  Pointing to each his thunder, rain and wind,
  Or say with princes if it shall go well
  By oft predict that I in heaven find.

  But from thine eyes my knowledge I derive,
  And constant stars in them I read such art
  As truth and beauty shall together thrive
  If from thy self, to store thou wouldst convert:

    Or else of thee this I prognosticate,
    Thy end is truth's and beauty's doom and date.

Từ những vì sao tôi không đoán trước
Cho dù tôi có biết thuật chiêm tinh
Tôi chẳng đoán những điều phúc, điều hoạ
Mùa bội thu hay thất bát, điêu linh.

Tôi chẳng biết trời sẽ mưa hay nắng
Ơ nơi nào có sấm chớp, bão giông
Chẳng biết được ông vua nào may mắn
Như người đời dự đoán giữa tầng không.

Nhưng tôi biết một điều từ đôi mắt
Như những ngôi sao báo với cuộc đời:
Sẽ sống mãi chân lý cùng sắc đẹp
Nếu như anh để lại giống cho đời.

Còn nếu không tất cả rồi sẽ chết
Cùng với anh chân lý và sắc đẹp.


15
When I consider every thing that grows
  Holds in perfection but a little moment.
  That this huge stage presenteth nought but shows
  Whereon the stars in secret influence comment.

  When I perceive that men as plants increase,
  Cheered and checked even by the self-same sky:
  Vaunt in their youthful sap, at height decrease,
  And wear their brave state out of memory.

  Then the conceit of this inconstant stay,
  Sets you most rich in youth before my sight,
  Where wasteful time debateth with decay
  To change your day of youth to sullied night,

    And all in war with Time for love of you,
    As he takes from you, I engraft you new.

Khi tôi hiểu ra rằng trong trời đất
Loài cỏ cây tồn tại chỉ phút giây
Rằng cuộc đời này giống như vở kịch
Dưới bàn tay của con tạo vần xoay.

Khi tôi hiểu con người như cây cỏ
Cùng sinh ra, cùng chết một bầu trời
Nguồn sinh lực rất dồi dào khi trẻ
Theo thời gian sẽ mau chóng tàn phai.

Thì khi đó tôi nhìn vào đôi mắt
Tôi nhận ra từ trong ánh mắt nhìn
Nơi Thời gian đang bàn cùng Cái chết
Biến ngày xanh thành bóng tối, đêm đen.

Ta tìm cách chống chọi với thời gian
Để ngày xanh của ta không héo, không tàn.


16
But wherefore do not you a mightier way
  Make war upon this bloody tyrant Time?
  And fortify your self in your decay
  With means more blessed than my barren rhyme?

  Now stand you on the top of happy hours,
  And many maiden gardens yet unset,
  With virtuous wish would bear you living flowers,
  Much liker than your painted counterfeit:

  So should the lines of life that life repair
  Which this (Time's pencil) or my pupil pen
  Neither in inward worth nor outward fair
  Can make you live your self in eyes of men.

    To give away your self, keeps your self still,
    And you must live drawn by your own sweet skill.
 
Nhưng tại sao không chọn lấy con đường
Để chống chọi với thời gian khắc nghiệt
Để giữ gìn thời tuổi trẻ tốt hơn
Tin tưởng hơn những dòng thơ vô ích.

Tuổi thanh xuân đang tràn trề sức lực
Bao con tim thiếu nữ vẫn mong chờ
Được vì anh nhân lên niềm hạnh phúc
Sống động hơn những bức hoạ, vần thơ.

Điều khập khiễng tự cuộc đời điều chỉnh
Hãy trao tình và hãy nhận tình yêu
Tình giữ lại cho đời sau hình ảnh
Sống động hơn những nét vẽ mỹ miều.

Hãy trao mình và nghĩ đến tương lai
Vì ngày mai tạo nên một con người.


phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
RE: William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:35:34

 
 
17
Who will believe my verse in time to come
  If it were filled with your most high deserts?
  Though yet heaven knows it is but as a tomb
  Which hides your life, and shows not half your parts:

  If I could write the beauty of your eyes,
  And in fresh numbers number all your graces,
  The age to come would say this poet lies,
  Such heavenly touches ne'er touched earthly faces.

  So should my papers (yellowed with their age)
  Be scorned, like old men of less truth than tongue,
  And your true rights be termed a poet's rage,
  And stretched metre of an antique song.

    But were some child of yours alive that time,
    You should live twice in it, and in my rhyme.

Người đời sau liệu còn ai tin tưởng
Những dòng thơ tôi vẽ bức chân dung?
Có trời biết những dòng thơ khiêm tốn
Nói điều gì hơn ngôi mộ cô đơn.

Tôi muốn tả chân dung anh để lại
Cho đời sau vẻ đẹp ánh mắt nhìn
Người ta sẽ cho rằng: “Nhà thơ nói dối
Người trần gian mang nét đẹp thần tiên”.

Và khi xem những trang giấy úa vàng
Họ sẽ cười thương ông già nói dối
Hoặc xem như những câu chuyện hoang đường
Trong dân gian người ta thường kể lại.

Nhưng con cháu anh sẽ sống giữa đời
Anh trong họ và trong cả thơ tôi.


25
Let those who are in favour with their stars,
  Of public honour and proud titles boast,
  Whilst I whom fortune of such triumph bars
  Unlooked for joy in that I honour most;

  Great princes' favourites their fair leaves spread,
  But as the marigold at the sun's eye,
  And in themselves their pride lies buried,
  For at a frown they in their glory die.

  The painful warrior famoused for fight,
  After a thousand victories once foiled,
  Is from the book of honour razed quite,
  And all the rest forgot for which he toiled:

    Then happy I that love and am beloved
    Where I may not remove nor be removed.
 
Ai sinh ra trong cuộc đời may mắn
Khoe thanh danh cùng chức tước của mình
Còn với tôi số phận trời định sẵn
Chẳng vẻ vang nhưng tôi sống với tình.

Vị hoàng tử trên đỉnh cao danh vọng
Người mộ danh như nấm mọc sau mưa
Mặt trời tắt, những ánh nhìn hào phóng
Sẽ vụt bay như cơn gió chuyển mùa.

Vị tướng tài vẻ vang nghìn trận thắng
Nhưng để thua trong trận đánh cuối cùng
Thì tất cả ánh hào quang rực sáng
Sẽ lùi nhanh vào trong sự lãng quên.

Với tình yêu tôi hạnh phúc hơn nhiều
Tôi đã, đang và sẽ mãi còn yêu.


46.
Mine eye and heart are at a mortal war,
  How to divide the conquest of thy sight,
  Mine eye, my heart thy picture's sight would bar,
  My heart, mine eye the freedom of that right,

  My heart doth plead that thou in him dost lie,
  (A closet never pierced with crystal eyes)
  But the defendant doth that plea deny,
  And says in him thy fair appearance lies.

  To side this title is impanelled
  A quest of thoughts, all tenants to the heart,
  And by their verdict is determined
  The clear eye's moiety, and the dear heart's part.

    As thus, mine eye's due is thy outward part,
    And my heart's right, thy inward love of heart.
 
Mắt và tim từ lâu vẫn tranh giành
Chẳng ai chịu nhường em cho ai cả
Mắt muốn giữ hình em cho riêng mình
Còn trái tim muốn giấu em trong đó.

Trái tim anh thề thốt rằng em chỉ
Sống trong tim nơi mắt chẳng xuyên qua
Còn đôi mắt lại cho rằng nhảm nhí
Hình bóng em chỉ đôi mắt nhận ra.

Để tránh xa cảnh huynh đệ tương tàn
Lý trí anh đã họp bàn phân xử
Rằng từ nay đôi mắt và trái tim
Đều được hưởng phần mình, ai cũng có:

Hình bóng em được dành cho mắt nhìn
Còn trái tim yêu dành để cho tim.


47.
Betwixt mine eye and heart a league is took,
  And each doth good turns now unto the other,
  When that mine eye is famished for a look,
  Or heart in love with sighs himself doth smother;

  With my love's picture then my eye doth feast,
  And to the painted banquet bids my heart:
  Another time mine eye is my heart's guest,
  And in his thoughts of love doth share a part.

  So either by thy picture or my love,
  Thy self away, art present still with me,
  For thou not farther than my thoughts canst move,
  And I am still with them, and they with thee.

    Or if they sleep, thy picture in my sight
    Awakes my heart, to heart's and eye's delight.

Mắt và tim giờ trở nên thân thiết
Giúp đỡ nhau, cùng chia ngọt sẻ bùi
Khi đôi mắt ngóng chờ em mỏi mệt
Thì con tim cũng nức nở không nguôi.

Khi hình em đôi mắt nhìn khao khát
Thì con tim được gọi xẻ chia cùng
Khi trong tim ước mơ tình dâng ngập
Thì đôi mắt cũng được dự phần chung.

Tình của anh với hình em hòa nhập
Em lúc nào cũng vẫn ở bên anh
Trong nghĩ suy em không hề xa cách
Nghĩa là hai ta như cội liền cành.

Khi anh ngủ hình bóng em trong mơ
Vỗ về con tim, ánh mắt mong chờ.


48.
How careful was I when I took my way,
  Each trifle under truest bars to thrust,
  That to my use it might unused stay
  From hands of falsehood, in sure wards of trust!

  But thou, to whom my jewels trifles are,
  Most worthy comfort, now my greatest grief,
  Thou best of dearest, and mine only care,
  Art left the prey of every vulgar thief.

  Thee have I not locked up in any chest,
  Save where thou art not, though I feel thou art,
  Within the gentle closure of my breast,
  From whence at pleasure thou mayst come and part,

    And even thence thou wilt be stol'n I fear,
    For truth proves thievish for a prize so dear.

Khi lên đường những thứ không mang theo
Anh cẩn thận cho vào hòm khóa kỹ
Để dù sao cũng ngăn cản phần nào
Quân trộm cắp hoặc người không tử tế.

Nhưng còn em, người anh quí nhất đời
Khi bên em bạc vàng đều sỏi đá
Em của anh là nỗi khổ, niềm vui
Lại đành để trước bàn dân thiên hạ.

Em của anh chiếc hòm nào giấu được
Để cho anh đem khóa lại, đậy che
Anh chỉ biết giấu em trong lồng ngực
Nơi không em nhưng em vẫn đi về.

Nhưng anh vẫn sợ giấu em như thế
Dễ thành trộm cắp cả người tử tế.


52.
So am I as the rich whose blessed key,
  Can bring him to his sweet up-locked treasure,
  The which he will not every hour survey,
  For blunting the fine point of seldom pleasure.

  Therefore are feasts so solemn and so rare,
  Since seldom coming in that long year set,
  Like stones of worth they thinly placed are,
  Or captain jewels in the carcanet.

  So is the time that keeps you as my chest
  Or as the wardrobe which the robe doth hide,
  To make some special instant special-blest,
  By new unfolding his imprisoned pride.

    Blessed are you whose worthiness gives scope,
    Being had to triumph, being lacked to hope.

Như người giàu cầm trong tay chìa khoá
Của chiếc hòm giữ báu vật hiếm hoi
Nhưng anh chẳng mấy khi dùng đến cả
Để ít khi nhưng tràn ngập niềm vui.

Những ngày hội càng hiếm có trong năm
Càng mang lại cho ta nhiều vui vẻ
Những viên ngọc trong một chiếc dây chuyền
Không xếp thành một hàng toàn ngọc quí.

Mặc thời gian cứ cất giấu em đi
Như chiếc rương cất áo quần ngày hội
Nhưng gặp lại nhau trong buổi em về
Anh sung sướng và hạnh phúc gấp bội.

Khi em bên anh – hạnh phúc ngọt ngào
Khi em xa anh – chờ đợi, khát khao.


56
Sweet love renew thy force, be it not said
  Thy edge should blunter be than appetite,
  Which but to-day by feeding is allayed,
  To-morrow sharpened in his former might.

  So love be thou, although to-day thou fill
  Thy hungry eyes, even till they wink with fulness,
  To-morrow see again, and do not kill
  The spirit of love, with a perpetual dulness:

  Let this sad interim like the ocean be
  Which parts the shore, where two contracted new,
  Come daily to the banks, that when they see:
  Return of love, more blest may be the view.

    Or call it winter, which being full of care,
    Makes summer's welcome, thrice more wished, more rare.
 
Tình ngọt ngào không chán nản bao giờ
Như lưỡi dao chẳng cùn hơn cơn đói
Dù hôm nay cho tình được ăn no
Thì ngày mai vẫn cuồng điên dữ dội.

Cũng giống như tình là ánh mắt em
Ngày hôm nay đã đầy trong đôi mắt
Nhưng ngày mai lại khao khát ánh nhìn
Để tình yêu không bao giờ vẩn đục.

Để phút chia xa của ta như biển
Mà bờ kia sẽ ngăn cách hai người
Nhưng giờ phút khi thuyền cập bến
ánh mắt nhìn sẽ nối lại bờ vui.

Phút chia xa như mùa đông: càng rét
Sang mùa hè sẽ gấp ba lần đẹp.


59
If there be nothing new, but that which is,
  Hath been before, how are our brains beguiled,
  Which labouring for invention bear amis
  The second burthen of a former child!

  O that record could with a backward look,
  Even of five hundred courses of the sun,
  Show me your image in some antique book,
  Since mind at first in character was done.

  That I might see what the old world could say,
  To this composed wonder of your frame,
  Whether we are mended, or whether better they,
  Or whether revolution be the same.

    O sure I am the wits of former days,
    To subjects worse have given admiring praise.
 
Nếu trên đời chẳng có gì thay đổi
Người đời xưa chẳng khác kẻ đời nay
Thì chúng ta bị ông trời lừa dối
Đứa trẻ xưa giờ sinh lại lần hai.

Ta thử trở về ngày xưa ngày xửa
Năm trăm năm về trước để đi tìm
Và hãy chỉ cho anh trong sách cổ
Lần đầu tiên mô tả dáng hình em.

Thì khi đó anh cứ mong được biết
Người đời xưa liệu có vẻ đẹp này?
Ta đẹp hơn hay người xưa chẳng biết
Hay cuộc đời vẫn thế, chẳng đổi thay?

Nhưng anh tin rằng từ thưở xa xưa
Người như em chưa từng có bao giờ!


60
Like as the waves make towards the pebbled shore,
  So do our minutes hasten to their end,
  Each changing place with that which goes before,
  In sequent toil all forwards do contend.

  Nativity once in the main of light,
  Crawls to maturity, wherewith being crowned,
  Crooked eclipses 'gainst his glory fight,
  And Time that gave, doth now his gift confound.

  Time doth transfix the flourish set on youth,
  And delves the parallels in beauty's brow,
  Feeds on the rarities of nature's truth,
  And nothing stands but for his scythe to mow.

    And yet to times in hope, my verse shall stand
    Praising thy worth, despite his cruel hand.

Như từng đợt sóng lần lượt vỗ bờ
Ngày của ta cứ đi về cõi chết
Hết đợt này lại tiếp đến đợt kia
Cứ nối tiếp nhau đi về phía trước.

Ta sinh ra trong ánh sáng chói lòa
Đến tuổi trưởng thành như người về đích
Và thời gian nghiệt ngã đối với ta
Từ chỗ đáng thương trở thành đáng ghét.

Thời gian xuyên qua tuổi trẻ xinh tươi
Cày xới lên những đường nhăn trên trán
Những gì ta yêu ta quí trong đời
Lưỡi hái tử thần chẳng gì ngăn cản.

Nhưng thơ tôi sẽ bất chấp thời gian
Dù thời gian thật hung ác, bạo tàn.


phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
RE: William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:42:54

 
 
61
Is it thy will, thy image should keep open
  My heavy eyelids to the weary night?
  Dost thou desire my slumbers should be broken,
  While shadows like to thee do mock my sight?

  Is it thy spirit that thou send'st from thee
  So far from home into my deeds to pry,
  To find out shames and idle hours in me,
  The scope and tenure of thy jealousy?

  O no, thy love though much, is not so great,
  It is my love that keeps mine eye awake,
  Mine own true love that doth my rest defeat,
  To play the watchman ever for thy sake.

    For thee watch I, whilst thou dost wake elsewhere,
    From me far off, with others all too near.
 
Có phải em mong như thế hay sao
Mà đôi mắt nặng nề không nhắm nổi?
Hay tại hình em ngự trị trong đầu
Như cái bóng nhạo cười trong đêm tối?

Hay là em thả hồn trong đêm tối
Về dõi hồn anh từ chốn xa xăm
Để tìm xem có điều chi gian dối
Hoặc biếng lười để thức dậy lòng ghen?

Nhưng tình em vẫn hãy còn chưa đủ
Để ngăn anh về với giấc mộng say
Nên tình anh cứ như người không ngủ
Ngóng chờ em mòn mỏi suốt đêm này.

Anh chẳng ngủ yên cho đến một khi
Em xa anh nhưng ai đó gần kề.


70
That thou art blamed shall not be thy defect,
  For slander's mark was ever yet the fair,
  The ornament of beauty is suspect,
  A crow that flies in heaven's sweetest air.

  So thou be good, slander doth but approve,
  Thy worth the greater being wooed of time,
  For canker vice the sweetest buds doth love,
  And thou present'st a pure unstained prime.

  Thou hast passed by the ambush of young days,
  Either not assailed, or victor being charged,
  Yet this thy praise cannot be so thy praise,
  To tie up envy, evermore enlarged,

    If some suspect of ill masked not thy show,
    Then thou alone kingdoms of hearts shouldst owe. 
 
Người ta chê nhưng em đâu có lỗi
Sắc đẹp, gièm pha là bạn đồng hành
Em càng đẹp vì những lời nói dối
Như quạ đen bay lượn giữa trời xanh.

Em đẹp lắm! Và những lời chê trách
Càng tôn thêm vẻ cao quí của em
Loài sâu bọ tìm những bông hoa đẹp
Em- bông hoa trinh trắng nở bên thềm.

Em đi qua những vất vả ngày xanh
Từ vây hãm trở ra người chiến thắng
Nhưng bằng ngây thơ, chân thật của mình
Em chẳng ngăn người đời thôi vu khống.

Bởi nếu không còn ganh tỵ của người đời
Em là nữ hoàng cả thiên hạ mất thôi.


71
No longer mourn for me when I am dead,
  Than you shall hear the surly sullen bell
  Give warning to the world that I am fled
  From this vile world with vilest worms to dwell:

  Nay if you read this line, remember not,
  The hand that writ it, for I love you so,
  That I in your sweet thoughts would be forgot,
  If thinking on me then should make you woe.

  O if (I say) you look upon this verse,
  When I (perhaps) compounded am with clay,
  Do not so much as my poor name rehearse;
  But let your love even with my life decay.

    Lest the wise world should look into your moan,
    And mock you with me after I am gone.
 
Khi anh chết em hãy khóc lên nhé
Chẳng cần lâu hơn những tiếng đồng chung
Nhưng để báo cho người nơi trần thế:
Anh đã về thế giới của loài giun.

Nếu đọc lại vần thơ em đừng nhớ
Đôi bàn tay đã viết những lời yêu
Chẳng mang lại gì cho em ngoài đau khổ
Để cho anh cũng thanh thản ít nhiều.

Anh không muốn em đọc những dòng thơ
Khi anh đã về bên kia thế giới
Rồi nhắc đi nhắc lại cái tên thừa
Hãy để tình cùng anh về chín suối.

Cho thế gian không nhìn thấy em buồn
Khi anh đã về thế giới của loài giun.


72
O lest the world should task you to recite,
  What merit lived in me that you should love
  After my death (dear love) forget me quite,
  For you in me can nothing worthy prove.

  Unless you would devise some virtuous lie,
  To do more for me than mine own desert,
  And hang more praise upon deceased I,
  Than niggard truth would willingly impart:

  O lest your true love may seem false in this,
  That you for love speak well of me untrue,
  My name be buried where my body is,
  And live no more to shame nor me, nor you.

    For I am shamed by that which I bring forth,
    And so should you, to love things nothing worth.

Để thiên hạ không bắt em phải kể
Vì những gì mà em đã yêu anh
Khi anh chết em hãy quên đi nhé
Vì thực ra anh chẳng xứng với tình.

Hoặc là em nghĩ ra điều nói dối
Những điều không có thật để ngợi khen
Kẻ tội nghiệp đã về nơi chín suối
(Những lời khen khi sống chẳng một lần).

Nhưng mà anh sợ rằng điều không thật
Biến em thành người giả dối, điêu ngoa
Em cứ mặc tên anh chôn với xác
Chẳng bao giờ làm hổ thẹn hai ta.

Anh xấu hổ vì tầm thường kém cỏi
Khi chết đi còn bắt em nói dối.


73
That time of year thou mayst in me behold,
  When yellow leaves, or none, or few do hang
  Upon those boughs which shake against the cold,
  Bare ruined choirs, where late the sweet birds sang.

  In me thou seest the twilight of such day,
  As after sunset fadeth in the west,
  Which by and by black night doth take away,
  Death's second self that seals up all in rest.

  In me thou seest the glowing of such fire,
  That on the ashes of his youth doth lie,
  As the death-bed, whereon it must expire,
  Consumed with that which it was nourished by.

    This thou perceiv'st, which makes thy love more strong,
    To love that well, which thou must leave ere long.
 
Đến một ngày em nhìn thấy trong anh
Khi lá vàng đã rụng đầy mặt đất
Trên cành cao gió run rẩy, thở than
Thay cho tiếng chim họa mi lảnh lót.

Em nhìn thấy trong anh giờ vĩnh biệt
Như ngày tàn đang tắt ánh hoàng hôn
Bóng đêm đen sẽ đưa về cõi chết
Dấu niêm phong khép lại nỗi u buồn.

Em nhìn thấy trong anh bừng ngọn lửa
Rồi tắt thành tro bụi của ngày xa
Bao ước vọng lòng anh hằng ấp ủ
Đều tan ra thành mây khói nhạt nhòa.

Em thấy rồi thì yêu thật mê say
Bởi tình ta còn lại chẳng bao ngày.


74
But be contented when that fell arrest,
  Without all bail shall carry me away,
  My life hath in this line some interest,
  Which for memorial still with thee shall stay.

  When thou reviewest this, thou dost review,
  The very part was consecrate to thee,
  The earth can have but earth, which is his due,
  My spirit is thine the better part of me,

  So then thou hast but lost the dregs of life,
  The prey of worms, my body being dead,
  The coward conquest of a wretch's knife,
  Too base of thee to be remembered,

    The worth of that, is that which it contains,
    And that is this, and this with thee remains.

Hãy bằng lòng nếu thần chết bắt anh
Đừng bận tâm, chẳng cần lo chuộc lại
Cuộc đời anh vẫn còn mãi cùng em
Trong những vần thơ em còn giữ đấy.

Khi đọc những dòng thơ em sẽ biết
Anh dành mọi điều tốt đẹp về em.
Thì cứ để cho đất phần xác chết
Nhưng cho em phần tinh khiết- phần hồn.

Em chỉ mất đi cặn bã cuộc đời
Xác của anh làm mồi cho giun dế
Em giữ những gì đã có mà thôi
Phần còn lại chẳng có gì đáng nhớ.

Vì những gì tốt đẹp nhất trong anh:
Là những vần thơ mãi mãi chân thành.


75
So are you to my thoughts as food to life,
  Or as sweet-seasoned showers are to the ground;
  And for the peace of you I hold such strife
  As 'twixt a miser and his wealth is found.

  Now proud as an enjoyer, and anon
  Doubting the filching age will steal his treasure,
  Now counting best to be with you alone,
  Then bettered that the world may see my pleasure,

  Sometime all full with feasting on your sight,
  And by and by clean starved for a look,
  Possessing or pursuing no delight
  Save what is had, or must from you be took.

    Thus do I pine and surfeit day by day,
    Or gluttoning on all, or all away.
 
Anh quí em như nhà nghèo thương bát gạo
Như đất cày mùa hạ khát cơn mưa
Như người keo kiệt giữ kho châu báu
Giữa hồn anh bao xáo động mừng lo.

Vừa vui mừng có được kho châu báu
Lại vừa lo người khác cướp mất thôi.
Vừa chỉ muốn mang em đưa đi giấu
Lại vừa mong đem khoe với mọi người.

Giờ lòng anh ngập tràn bao sung sướng
Anh khát khao chờ đợi ánh mắt nhìn
Cuộc đời này bao sướng vui được hưởng
Là những gì anh nhận được từ em.

Ngày lại ngày khi mạnh rồi khi yếu
Tưởng đủ đầy lại hóa ra túng thiếu.


87
Farewell! thou art too dear for my possessing,
  And like enough thou know'st thy estimate,
  The charter of thy worth gives thee releasing:
  My bonds in thee are all determinate.

  For how do I hold thee but by thy granting,
  And for that riches where is my deserving?
  The cause of this fair gift in me is wanting,
  And so my patent back again is swerving.

  Thy self thou gav'st, thy own worth then not knowing,
  Or me to whom thou gav'st it, else mistaking,
  So thy great gift upon misprision growing,
  Comes home again, on better judgement making.

    Thus have I had thee as a dream doth flatter,
    In sleep a king, but waking no such matter.

Thôi vĩnh biệt! Anh chẳng còn đủ sức
Để giữ em như một vật đắt tiền
Nên anh đã chọn con đường giải thoát
Để cho em khỏi vướng víu, ưu phiền.

Đối với anh- tình em là qùa tặng
Nhưng mà anh chẳng xứng với món qùa
Hay biết đâu do số trời định sẵn
Phận nghèo hèn sao dám ước phù hoa?

Khi trao tình em chẳng cần suy nghĩ
Hay là em chưa hiểu hết về anh?
Để bây giờ khi tình yêu dang dở
Thì xin em hãy nhận lại, thôi đành.

Anh chỉ còn em trong giấc mộng say:
Ngỡ ông Hoàng nhưng tỉnh dậy mất ngai


91
Some glory in their birth, some in their skill,
  Some in their wealth, some in their body's force,
  Some in their garments though new-fangled ill:
  Some in their hawks and hounds, some in their horse.

  And every humour hath his adjunct pleasure,
  Wherein it finds a joy above the rest,
  But these particulars are not my measure,
  All these I better in one general best.

  Thy love is better than high birth to me,
  Richer than wealth, prouder than garments' costs,
  Of more delight than hawks and horses be:
  And having thee, of all men's pride I boast.

    Wretched in this alone, that thou mayst take,
    All this away, and me most wretchcd make.

Người khoe mình sinh ra trong nhung lụa
Người khoe ta đây sức mạnh oai hùng
Người khoe nghề tinh, người khoe giàu có
Người áo quần, người khoe chó, chim ưng.

Nỗi đam mê mỗi người riêng một vẻ
Và mỗi người chỉ có một mà thôi
Nhưng với tôi niềm vui nhiều hơn thế
Hơn đam mê của tất cả mọi người.

Tình của em quí hơn bao vàng bạc
Mạnh hơn tất cả, đẹp hơn mọi áo quần
Đài các hơn nhà trâm anh thế phiệt
Say mê hơn những người thợ đi săn.

Chỉ có điều em là người duy nhất
Biến người giàu trở thành người hành khất.


92
But do thy worst to steal thy self away,
  For term of life thou art assured mine,
  And life no longer than thy love will stay,
  For it depends upon that love of thine.

  Then need I not to fear the worst of wrongs,
  When in the least of them my life hath end,
  I see, a better state to me belongs
  Than that, which on thy humour doth depend.

  Thou canst not vex me with inconstant mind,
  Since that my life on thy revolt doth lie,
  O what a happy title do I find,
  Happy to have thy love, happy to die!

    But what's so blessed-fair that fears no blot?
    Thou mayst be false, and yet I know it not.

Anh chẳng sợ một ngày em đi mất
Vì tin rằng anh đã có người yêu.
Cuộc đời anh với tình em hoà nhập
Đến một ngày còn sống sẽ còn yêu.

Anh chẳng sợ những điều tồi tệ nhất
Tệ hại đến như cái chết là cùng
Cuộc đời anh cũng đâu cần phụ thuộc
Vào tính thất thường, đỏng đảnh của em.

Nhưng anh sợ một ngày em phụ bạc
Là đời anh sẽ đi mãi không về.
Còn giờ đây anh vô cùng hạnh phúc
Với tình em, dù em giết anh đi!

Nhưng làm gì có hạnh phúc hoàn mỹ
Và biết đâu em chẳng còn chung thuỷ?


phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
RE: William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:47:36

 
 
93
So shall I live, supposing thou art true,
  Like a deceived husband, so love's face,
  May still seem love to me, though altered new:
  Thy looks with me, thy heart in other place.

  For there can live no hatred in thine eye,
  Therefore in that I cannot know thy change,
  In many's looks, the false heart's history
  Is writ in moods and frowns and wrinkles strange.

  But heaven in thy creation did decree,
  That in thy face sweet love should ever dwell,
  Whate'er thy thoughts, or thy heart's workings be,
  Thy looks should nothing thence, but sweetness tell.

    How like Eve's apple doth thy beauty grow,
    If thy sweet virtue answer not thy show.

Anh vẫn sống như ngày em chung thủy
Như người chồng bị phụ bạc làm thinh
Dù trái tim chẳng còn trao anh nữa
Đôi mắt em vẫn chan chứa ân tình.

Trong mắt em không có điều thù hận
Nên nhìn vào anh không biết đổi thay
Bao người khác nếu trong lòng gian lận
Qua mắt nhìn người ta nhận ra ngay.

Nhưng có lẽ theo ý trời tai ác:
Gương mặt em chỉ mang nét ngọt ngào
Và con tim cho dù yêu người khác
Thì mắt nhìn vẫn say đắm, khát khao.

Như quả táo Êva hái trong vườn cấm
Độc ác bên trong nhưng bề ngoài hấp dẫn.


97
How like a winter hath my absence been
  From thee, the pleasure of the fleeting year!
  What freezings have I felt, what dark days seen!
  What old December's bareness everywhere!

  And yet this time removed was summer's time,
  The teeming autumn big with rich increase,
  Bearing the wanton burden of the prime,
  Like widowed wombs after their lords' decease:

  Yet this abundant issue seemed to me
  But hope of orphans, and unfathered fruit,
  For summer and his pleasures wait on thee,
  And thou away, the very birds are mute.

    Or if they sing, 'tis with so dull a cheer,
    That leaves look pale, dreading the winter's near.
 
Anh như sống giữa mùa đông ảm đạm
Sao niềm vui ngắn ngủi có vậy thôi!
Ngày không em là giá băng u ám
Tháng mười hai trơ trụi cả đất trời!

Nhưng thực ra chỉ vừa qua mùa hạ
Muôn loài cây đang chín rộ trong vườn
Rồi mùa thu đến như người quả phụ
Mang khối tình đã góa bụa, cô đơn.

Anh cứ ngỡ thảy muôn loài cây quả
Tự lọt lòng đã chịu kiếp mồ côi
Ngày không em hè cũng thành đông giá
Chim họa mi thôi tiếng hát cho đời.

Đất trời vang lên tiếng hú u mê
Sợ mùa đông băng giá đã gần kề.


109
O never say that I was false of heart,
  Though absence seemed my flame to qualify,
  As easy might I from my self depart,
  As from my soul which in thy breast doth lie:

  That is my home of love, if I have ranged,
  Like him that travels I return again,
  Just to the time, not with the time exchanged,
  So that my self bring water for my stain,

  Never believe though in my nature reigned,
  All frailties that besiege all kinds of blood,
  That it could so preposterously be stained,
  To leave for nothing all thy sum of good:

    For nothing this wide universe I call,
    Save thou my rose, in it thou art my all.
 
Đừng nghĩ anh có điều chi gian dối
Tuy cách xa ngọn lửa cháy trầm hơn
Nhưng lòng anh, tấm lòng không thay đổi
Vẫn trong em, hồn vẫn ở trong hồn.

Em là cõi tình yêu mà mỗi bận
Dù gần xa anh lại vẫn đi về
Cứ đều đặn như con ong cần mẫn
Mang nước về làm dịu những cơn mê.

Đừng bao giờ tin, dù anh yếu đuối
Vì những đam mê ngự trị trong tim
Nhưng chẳng bao giờ đi xa đến nỗi
Để trong hồn thiếu vắng bóng hình em.

Không có em cả vũ trụ sẽ buồn
Cuộc đời này chỉ còn lại cô đơn.


128
How oft when thou, my music, music play'st,
  Upon that blessed wood whose motion sounds
  With thy sweet fingers when thou gently sway'st
  The wiry concord that mine ear confounds,

  Do I envy those jacks that nimble leap,
  To kiss the tender inward of thy hand,
  Whilst my poor lips which should that harvest reap,
  At the wood's boldness by thee blushing stand.

  To be so tickled they would change their state
  And situation with those dancing chips,
  O'er whom thy fingers walk with gentle gait,
  Making dead wood more blest than living lips,

    Since saucy jacks so happy are in this,
    Give them thy fingers, me thy lips to kiss.

Đôi khi em là suối nhạc của anh
Bên cây đàn em dạo lên bản nhạc
Khi những ngón tay thành thạo trên đàn
Dòng nhạc chảy làm anh ngây ngất.

Anh ghen với những phím đàn nhảy nhót
Hôn những ngón tay thon thả, dịu dàng
Thương đôi môi này cô đơn rát buốt
Sao chẳng như bàn phím nọ hân hoan.

Và ganh tỵ với bàn phím mất rồi
Đôi môi này giá được thành bàn phím
Để đôi tay khi múa lượn trên môi
Anh sẽ lặng người đi và ngất lịm.

Còn nếu như hạnh phúc đã phân nguồn
Thì cho phím đôi tay, cho anh được môi hôn.


129
Th' expense of spirit in a waste of shame
  Is lust in action, and till action, lust
  Is perjured, murd'rous, bloody full of blame,
  Savage, extreme, rude, cruel, not to trust,

  Enjoyed no sooner but despised straight,
  Past reason hunted, and no sooner had
  Past reason hated as a swallowed bait,
  On purpose laid to make the taker mad.

  Mad in pursuit and in possession so,
  Had, having, and in quest, to have extreme,
  A bliss in proof and proved, a very woe,
  Before a joy proposed behind a dream.

    All this the world well knows yet none knows well,
    To shun the heaven that leads men to this hell.

Hồn hoang vắng, chẳng biết gì xấu hổ
Đấy là khi dục vọng đã lên cơn
Vừa gian trá, nhẫn tâm vừa hung dữ
Vừa tinh ma, đê tiện lại điên cuồng.

Được thỏa mãn liền quay ra khinh bỉ
Giành được nhọc nhằn lại chán ngay thôi
Ta săn đuổi ngày đêm không yên nghỉ
Vì đã vô tâm nuốt phải con mồi.

Ta điên cuồng khi chạy theo dục vọng
Để con tim ta hoang vắng, dại khờ
Khi theo đuổi-mừng vui, đạt được rồi-đau đớn
Phút huy hoàng chỉ còn lại trong mơ.

Ai cũng biết nhưng chẳng ai muốn vứt
Chốn bồng lai dẫn ta vào địa ngục.


130
My mistress' eyes are nothing like the sun,
  Coral is far more red, than her lips red,
  If snow be white, why then her breasts are dun:
  If hairs be wires, black wires grow on her head:

  I have seen roses damasked, red and white,
  But no such roses see I in her cheeks,
  And in some perfumes is there more delight,
  Than in the breath that from my mistress reeks.

  I love to hear her speak, yet well I know,
  That music hath a far more pleasing sound:
  I grant I never saw a goddess go,
  My mistress when she walks treads on the ground.

    And yet by heaven I think my love as rare,
    As any she belied with false compare.
 
Đôi mắt em không giống với mặt trời
Và đôi môi chẳng như san hô đỏ
Không như tuyết mà nâu sẫm bờ vai
Mái tóc đen cuộn tròn thành từng mớ.

Hoa hồng đỏ trong vườn hay hồng trắng
Không hiện lên trên đôi má của em
Bao hương vị trong cuộc đời cũng chẳng
Bằng hương thơm trong hơi thở êm đềm.

Giọng nói không như suối nhạc đầy vơi
Nhưng cũng đủ để làm tôi ngây ngất
Dù tiên nga không lượn giữa bầu trời
Người tôi yêu vẫn đi trên mặt đất.

Tôi nghĩ rằng người yêu tôi chẳng kém
Với những ai trong so đo khập khễnh.


131
Thou art as tyrannous, so as thou art,
  As those whose beauties proudly make them cruel;
  For well thou know'st to my dear doting heart
  Thou art the fairest and most precious jewel.

  Yet in good faith some say that thee behold,
  Thy face hath not the power to make love groan;
  To say they err, I dare not be so bold,
  Although I swear it to my self alone.

  And to be sure that is not false I swear,
  A thousand groans but thinking on thy face,
  One on another's neck do witness bear
  Thy black is fairest in my judgment's place.

    In nothing art thou black save in thy deeds,
    And thence this slander as I think proceeds.

Em ngạo mạn, tiếm quyền như bạo chúa
Chẳng khác gì bao người đẹp kiêu sa
Nhưng em biết con tim anh đau khổ
Lại quí em hơn châu báu ngọc ngà.

Thiên hạ cứ cho gương mặt màu bánh mật
Chẳng đáng cho anh khổ đến thế này
Nhưng anh chẳng nghe tin đồn thất thiệt
Chỉ thấy trong lòng đắm đuối, mê say.

Tội lắm con tim ngàn lần nức nở
Trong nước mắt anh nghe thấy lời nguyền
Rằng trên đời chẳng gì yêu hơn thế
Nước da ngăm và mái tóc đen huyền.

Nhưng anh trách gì da tóc màu đen
Anh chỉ buồn vì gian dối tình em.


132
Thine eyes I love, and they as pitying me,
  Knowing thy heart torment me with disdain,
  Have put on black, and loving mourners be,
  Looking with pretty ruth upon my pain.

  And truly not the morning sun of heaven
  Better becomes the grey cheeks of the east,
  Nor that full star that ushers in the even
  Doth half that glory to the sober west

  As those two mourning eyes become thy face:
  O let it then as well beseem thy heart
  To mourn for me since mourning doth thee grace,
  And suit thy pity like in every part.

    Then will I swear beauty herself is black,
    And all they foul that thy complexion lack.

Yêu đôi mắt của em nhìn thương hại
Như nói rằng trái tim chẳng yêu anh
Mắt như hiểu nỗi lòng anh tê tái
Nên mắt buồn, mắt nhuốm một màu tang

Chẳng giống như ánh bình minh buổi sớm
Khi bầu trời nhuốm màu xám vừng đông
Chẳng giống như ánh hoàng hôn chiều muộn
Phía đằng tây sao nháy giữa tầng không.

Nhưng cứ để nét buồn trên gương mặt
Từ đôi mắt rồi đến trái tim em
Khóc cho anh bằng lòng thương chân thật
Như màu tang đau đớn của mắt nhìn.

Anh sẽ thề sắc đẹp có màu đen
Và chỉ đẹp khi màu tối như em.


133
Beshrew that heart that makes my heart to groan
  For that deep wound it gives my friend and me;
  Is't not enough to torture me alone,
  But slave to slavery my sweet'st friend must be?

  Me from my self thy cruel eye hath taken,
  And my next self thou harder hast engrossed,
  Of him, my self, and thee I am forsaken,
  A torment thrice three-fold thus to be crossed:

  Prison my heart in thy steel bosom's ward,
  But then my friend's heart let my poor heart bail,
  Whoe'er keeps me, let my heart be his guard,
  Thou canst not then use rigour in my gaol.

    And yet thou wilt, for I being pent in thee,
    Perforce am thine and all that is in me.
 
Tôi nguyền rủa con tim làm tôi khổ
Hành hạ tôi cùng người bạn của tôi
Đày đọa tôi một mình còn chưa đủ
Lại đày thêm người tôi quý nhất đời.

Tàn nhẫn thay bằng ánh mắt gian dối
Em vô tình lấy mất ba con tim
Mất ý chí tôi mất liền một lối
Đánh mất mình, mất người bạn và em.

Hãy giam tôi giữa con tim bằng thép
Nhưng trả con tim người bạn cho tôi
Tôi sẽ giữ gìn, nâng niu thân thiết
Vì tim tôi em đã lấy mất rồi.

Tôi là người đang bị em giam giữ
Nên của tôi là của em tất cả.


134
So now I have confessed that he is thine,
  And I my self am mortgaged to thy will,
  My self I'll forfeit, so that other mine,
  Thou wilt restore to be my comfort still:

  But thou wilt not, nor he will not be free,
  For thou art covetous, and he is kind,
  He learned but surety-like to write for me,
  Under that bond that him as fist doth bind.

  The statute of thy beauty thou wilt take,
  Thou usurer that put'st forth all to use,
  And sue a friend, came debtor for my sake,
  So him I lose through my unkind abuse.

    Him have I lost, thou hast both him and me,
    He pays the whole, and yet am I not free.
 
Tự do này trả về em tất cả
Anh xin làm nô lệ của tình yêu
Nhưng dẫu thế anh xin em hãy thả
Chút tình thôi cho anh được ít nhiều.

Nhưng cả tình và em đều chẳng muốn
Em tham lam em chẳng chịu trao tình
Còn tình yêu lại vô cùng cao thượng
Tình vui lòng chịu tù hãm vì anh.

Tình của anh- với em là con nợ
Em nhẫn tâm bằng sắc đẹp của mình
Truy đuổi tình kẻ cho vay cắt cổ
Anh cô đơn khi đã để mất tình.

Anh đã biến tình anh làm con nợ
Tình trả rồi mà tự do chẳng có.


phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
RE: William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:50:58

 
 
135
Whoever hath her wish, thou hast thy will,
  And 'Will' to boot, and 'Will' in over-plus,
  More than enough am I that vex thee still,
  To thy sweet will making addition thus.

  Wilt thou whose will is large and spacious,
  Not once vouchsafe to hide my will in thine?
  Shall will in others seem right gracious,
  And in my will no fair acceptance shine?

  The sea all water, yet receives rain still,
  And in abundance addeth to his store,
  So thou being rich in will add to thy will
  One will of mine to make thy large will more.

    Let no unkind, no fair beseechers kill,
    Think all but one, and me in that one 'Will.'

Như người ta em có điều mong muốn
Mong muốn của em là những đam mê
Anh xin được đem điều anh ước muốn
Góp vào em cho anh được theo về.

Điều mong muốn của em cao chót vót
Sao chẳng nhận thêm, dù chỉ một lần?
Chẳng lẽ sao những ước mong dịu ngọt
Của lòng anh không còn chốn nương thân?

Như đại dương bạt ngàn vô khối nước
Biển vẫn chờ vẫn đợi những cơn mưa
Điều mong muốn của em dù chót vót
Thêm của anh vào đấy vẫn không thừa.

Nhớ nghe em đừng làm anh đau khổ
Ước mong này góp lại cùng em đó.


136
If thy soul check thee that I come so near,
  Swear to thy blind soul that I was thy 'Will',
  And will thy soul knows is admitted there,
  Thus far for love, my love-suit sweet fulfil.

  'Will', will fulfil the treasure of thy love,
  Ay, fill it full with wills, and my will one,
  In things of great receipt with case we prove,
  Among a number one is reckoned none.

  Then in the number let me pass untold,
  Though in thy store's account I one must be,
  For nothing hold me, so it please thee hold,
  That nothing me, a something sweet to thee.

    Make but my name thy love, and love that still,
    And then thou lov'st me for my name is Will.
 
Ta gần gũi dù lòng em chẳng thiết
Hãy nhủ rằng anh mong muốn, khát khao
Mà ước muốn thì mọi người đều biết
Trong lòng ta ai cũng có như nhau.

Hãy làm đầy trong em kho tình cảm
Một của em và muôn vạn ước mong
Nơi mà ta chẳng bao giờ tính toán
Giữa muôn vàn thì một cũng như không.

Ư thì anh là số không như thế
Nhưng với em anh là một con người
Với thiên hạ chẳng có gì đáng kể
Nhưng với em anh quí nhất trên đời.

Em hãy yêu và yêu tên gọi trước
Rồi yêu anh vì tên anh: mong ước.


137
Thou blind fool Love, what dost thou to mine eyes,
  That they behold and see not what they see?
  They know what beauty is, see where it lies,
  Yet what the best is, take the worst to be.

  If eyes corrupt by over-partial looks,
  Be anchored in the bay where all men ride,
  Why of eyes' falsehood hast thou forged hooks,
  Whereto the judgment of my heart is tied?

  Why should my heart think that a several plot,
  Which my heart knows the wide world's common place?
  Or mine eyes seeing this, say this is not
  To put fair truth upon so foul a face?

    In things right true my heart and eyes have erred,
    And to this false plague are they now transferred.

Tình yêu ơi sao mà mi mù quáng
Chẳng nhìn ra dù vẫn thấy rành rành
Nhìn vẻ đẹp ở bên ngoài hào nhoáng
Chẳng nhận ra xấu tốt ở bên trong.

Nếu đôi mắt lừa con tim tội lỗi
Rằng thả neo đậu xuống bến phù vân
Nơi có bao nhiêu con thuyền qua lại
Sao chẳng buông tha dù chỉ một lần?

Con tim ơi sao mà mi nông nỗi
Quán rượu bên đường ngỡ mái ấm tình yêu!
Hay tại đôi mắt nhìn điều giả dối
Lại ngỡ rằng chân thật để lòng xiêu?

Cả đôi mắt, con tim đều lạc lối
Vây quanh tôi giờ chỉ còn bóng tối.


138
When my love swears that she is made of truth,
  I do believe her though I know she lies,
  That she might think me some untutored youth,
  Unlearned in the world's false subtleties.

  Thus vainly thinking that she thinks me young,
  Although she knows my days are past the best,
  Simply I credit her false-speaking tongue,
  On both sides thus is simple truth suppressed:

  But wherefore says she not she is unjust?
  And wherefore say not I that I am old?
  O love's best habit is in seeming trust,
  And age in love, loves not to have years told.

    Therefore I lie with her, and she with me,
    And in our faults by lies we flattered be.

Khi em thề rằng tình em thần thánh
Thì tôi tin, dù vẫn biết em lừa
Em say sưa với những điều tưởng tượng
Cho rằng tôi là cậu bé ngây thơ.

Tôi cũng muốn cho rằng tôi như vậy
(Dù rằng tôi vẫn biết đấy dối gian)
Thói hư vinh làm cho tôi chẳng thấy
Khi hai người cùng giả dối, khôn ngoan.

Nhưng mà em không nói rằng láu lỉnh
Không nghĩ rằng tôi làm bộ ngây thơ
Vì tình yêu ghét những điều toan tính
Yêu lòng tin dù hư ảo, giả vờ.

Ta dối nhau vì tình ưa nguỵ biện
Vì ta yêu sự vuốt ve, mơn trớn.


139
O call not me to justify the wrong,
  That thy unkindness lays upon my heart,
  Wound me not with thine eye but with thy tongue,
  Use power with power, and slay me not by art,

  Tell me thou lov'st elsewhere; but in my sight,
  Dear heart forbear to glance thine eye aside,
  What need'st thou wound with cunning when thy might
  Is more than my o'erpressed defence can bide?

  Let me excuse thee, ah my love well knows,
  Her pretty looks have been mine enemies,
  And therefore from my face she turns my foes,
  That they elsewhere might dart their injuries:

    Yet do not so, but since I am near slain,
    Kill me outright with looks, and rid my pain.

Chẳng cần em thanh minh điều gian dối
Vết thương lòng nhức nhối trái tim anh
Chớ bằng mắt mà hãy bằng lời nói
Đừng giết anh bằng mưu chước yêu tinh.

Thà em cứ nói rằng yêu người khác
Nhưng mắt nhìn âu yếm hãy cùng anh
Đừng láu lỉnh ánh mắt đầy quyền lực
Con tim yêu tội nghiệp thế sao đành?

Hay em nghĩ rằng thương hại cho anh
Bởi em biết đôi mắt nhìn tai ác
Nên tốt nhất là ngoảnh mặt cho nhanh
Khi gặp anh em nhìn đi nơi khác?

Chẳng cần đâu, chẳng cần em thương tiếc
Hãy giết anh bằng ánh nhìn oan nghiệt.


140
Be wise as thou art cruel, do not press
  My tongue-tied patience with too much disdain:
  Lest sorrow lend me words and words express,
  The manner of my pity-wanting pain.

  If I might teach thee wit better it were,
  Though not to love, yet love to tell me so,
  As testy sick men when their deaths be near,
  No news but health from their physicians know.

  For if I should despair I should grow mad,
  And in my madness might speak ill of thee,
  Now this ill-wresting world is grown so bad,
  Mad slanderers by mad ears believed be.

    That I may not be so, nor thou belied,
    Bear thine eyes straight, though thy proud heart go wide.
 
Dù tàn nhẫn cũng biết điều em nhé
Đừng nói ra nỗi khổ của lòng anh
Để nỗi đau không tìm cách kể lể
Vì tiếc thương cho đau đớn của mình.

Dù chẳng yêu em cứ làm ra vẻ
Cứ dối lòng, cứ làm bộ yêu thương
Như con bệnh đã vô phương cứu chữa
Ông thầy thuốc từ bi vẫn nói: bình thường.

Anh đang sống với cuồng điên khủng khiếp
Bao nhiêu điều nói xấu muốn tuôn ra
Trong thế giới khổ đau em có biết
Người ta tin điều vu khống, gièm pha.

Đừng nói xấu, đừng thù nhau em nhé
Dù chẳng yêu em cứ làm ra vẻ.


141
In faith I do not love thee with mine eyes,
  For they in thee a thousand errors note,
  But 'tis my heart that loves what they despise,
  Who in despite of view is pleased to dote.

  Nor are mine cars with thy tongue's tune delighted,
  Nor tender feeling to base touches prone,
  Nor taste, nor smell, desire to be invited
  To any sensual feast with thee alone:

  But my five wits, nor my five senses can
  Dissuade one foolish heart from serving thee,
  Who leaves unswayed the likeness of a man,
  Thy proud heart's slave and vassal wretch to be:

    Only my plague thus far I count my gain,
    That she that makes me sin, awards me pain.
 
Anh chẳng hề yêu em bằng đôi mắt
Vì đôi mắt nhìn thấy hết lỗi lầm
Mà chỉ khổ cho trái tim chân thật
Chẳng thấy gì nên cứ thế lặng im.

Đôi tai anh chẳng hề mê giọng nói,
Bàn tay xinh và cả ánh mắt nhìn
Cùng vị ngọt, hương thơm không mời nổi
Chỉ một điều khờ dại bởi con tim.

Năm giác quan hợp lại cùng lý trí
Chẳng khuyên nổi con tim chưa hết dại khờ:
Hãy từ bỏ cuộc đời làm nô lệ
Cho con tim ngạo mạn để tự do.

Duy chỉ có một điều còn an ủi:
Em vừa quan toà, vừa người có tội.


142
Love is my sin, and thy dear virtue hate,
  Hate of my sin, grounded on sinful loving,
  O but with mine, compare thou thine own state,
  And thou shalt find it merits not reproving,

  Or if it do, not from those lips of thine,
  That have profaned their scarlet ornaments,
  And sealed false bonds of love as oft as mine,
  Robbed others' beds' revenues of their rents.

  Be it lawful I love thee as thou lov'st those,
  Whom thine eyes woo as mine importune thee,
  Root pity in thy heart that when it grows,
  Thy pity may deserve to pitied be.

    If thou dost seek to have what thou dost hide,
    By self-example mayst thou be denied.
 
Em trách anh vì tình anh tội lỗi
Chẳng bỏ qua cho anh những lỗi lầm
Nhưng em thử đem hai người so lại
Để biết rằng ai có lỗi nhiều hơn.

Hay là em cứ nghĩ rằng chẳng phải
Đôi môi xinh kia từng mạt sát anh
Cái vẻ đẹp trên đôi môi đã đổi
Thành dối gian chẳng một chút chân thành.

Nếu tình anh với em là tội lỗi
Vì anh yêu mà em chẳng yêu anh
Hãy tìm lấy trong em lòng thương hại
Cho người ta cũng thương lại chân thành.

Còn nếu em mặc người khác van nài
Thì đừng mong lòng thương hại của ai.


143
Lo as a careful huswife runs to catch,
  One of her feathered creatures broke away,
  Sets down her babe and makes all swift dispatch
  In pursuit of the thing she would have stay:

  Whilst her neglected child holds her in chase,
  Cries to catch her whose busy care is bent,
  To follow that which flies before her face:
  Not prizing her poor infant's discontent;

  So run'st thou after that which flies from thee,
  Whilst I thy babe chase thee afar behind,
  But if thou catch thy hope turn back to me:
  And play the mother's part, kiss me, be kind.

    So will I pray that thou mayst have thy Will,
    If thou turn back and my loud crying still.

Hãy nhìn con gà mái
Săn đuổi chú gà choai
Đuổi say sưa, mê mải
Bỏ con chẳng đoái hoài.

Con sợ hãi chạy theo
Khóc oà lên gọi mẹ
Mẹ đang bận đuổi theo
Bỏ mặc con nức nở.

Với anh, em cũng vậy
Anh như đứa con thơ
Mẹ yêu đi đâu đấy
Con cứ đợi, cứ chờ.

Van em hãy quay về
Với nghĩa cũ, tình xưa.


phuongthao02
  • Số bài : 60
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2007
RE: William Shakespeare. Sonnets - 26.11.2007 18:55:31

 
 
144
Two loves I have of comfort and despair,
  Which like two spirits do suggest me still,
  The better angel is a man right fair:
  The worser spirit a woman coloured ill.

  To win me soon to hell my female evil,
  Tempteth my better angel from my side,
  And would corrupt my saint to be a devil:
  Wooing his purity with her foul pride.

  And whether that my angel be turned fiend,
  Suspect I may, yet not directly tell,
  But being both from me both to each friend,
  I guess one angel in another's hell.

    Yet this shall I ne'er know but live in doubt,
    Till my bad angel fire my good one out.

Hai tình yêu ngọt ngào và cay đắng
Hai tâm hồn cùng tồn tại kề bên:
Người đàn ông thiên thần đôi mắt sáng
Người đàn bà tăm tối ánh mắt nhìn.

Muốn đẩy tôi thật nhanh vào địa ngục
Người đàn bà đi quyến rũ thiên thần
Đem sắc đẹp của mình ra mê hoặc
Biến thiên thần trở thành quỷ sa tăng.

Trở thành quỷ hay không tôi chẳng biết
Nhưng cùng tôi chẳng quay lại nữa rồi
Thiên thần tôi giờ trở nên thân thiết
Với đàn bà nơi địa ngục xa xôi.

Sẽ ra sao- tôi chỉ biết một khi
Thiên thần tôi từ nơi ấy quay về.


145
Those lips that Love's own hand did make,
  Breathed forth the sound that said 'I hate',
  To me that languished for her sake:
  But when she saw my woeful state,

  Straight in her heart did mercy come,
  Chiding that tongue that ever sweet,
  Was used in giving gentle doom:
  And taught it thus anew to greet:

  'I hate' she altered with an end,
  That followed it as gentle day,
  Doth follow night who like a fiend
  From heaven to hell is flown away.

    'I hate', from hate away she threw,
    And saved my life saying 'not you'.

Từ đôi môi ngọt ngào
Em thốt lên “ tôi giận”
Anh thấy người bủn rủn
Trong lòng đang u sầu.

Thấy tội nghiệp anh chăng
Em dịu dàng mím miệng
Anh nghe thấy lòng thương
Đang dần dà lên tiếng.

“Tôi giận” nhưng lời em
Như tiếng lòng thổn thức
Như ngày xua bóng đêm
Từ trời xanh vào ngục.

“Tôi giận” mà nghe dường
Như em nói rằng “thương”.


147
My love is as a fever longing still,
  For that which longer nurseth the disease,
  Feeding on that which doth preserve the ill,
  Th' uncertain sickly appetite to please:

  My reason the physician to my love,
  Angry that his prescriptions are not kept
  Hath left me, and I desperate now approve,
  Desire is death, which physic did except.

  Past cure I am, now reason is past care,
  And frantic-mad with evermore unrest,
  My thoughts and my discourse as mad men's are,
  At random from the truth vainly expressed.

    For I have sworn thee fair, and thought thee bright,
    Who art as black as hell, as dark as night.

Lòng tôi đau tình đang lên cơn sốt
Tình khát khao niềm đau khổ ngày qua
Tình đòi hỏi những điều tôi đau xót
Để hả hê với mong ước dại khờ

Lý trí tôi định làm ông bác sĩ
Chữa cơn đau bằng phương thuốc nhiệm màu
Tình nổi giận làm ông ta phật ý
Bỏ ra đi bằng những cái lắc đầu.

Trong đầu tôi giờ chẳng còn lý trí
Chỉ cuồng điên đang ngự trị trong hồn
Cả lời nói, nghĩ suy đều nhảm nhí
Chẳng mong tìm về sự thật, trí khôn.

Lạy trời cho tư duy để còn nhận dạng:
Ngày với đêm, bóng tối và ánh sáng.


148
O me! what eyes hath love put in my head,
  Which have no correspondence with true sight,
  Or if they have, where is my judgment fled,
  That censures falsely what they see aright?

  If that be fair whereon my false eyes dote,
  What means the world to say it is not so?
  If it be not, then love doth well denote,
  Love's eye is not so true as all men's: no,

  How can it? O how can love's eye be true,
  That is so vexed with watching and with tears?
  No marvel then though I mistake my view,
  The sun it self sees not, till heaven clears.

    O cunning love, with tears thou keep'st me blind,
    Lest eyes well-seeing thy foul faults should find.

Đau đớn quá! Tình yêu làm thay đổi
Chẳng biết đúng sai chỉ tại mắt nhìn
Hay lý trí khi yêu thường bối rối
Nên không nhìn ra mọi vật xung quanh?

Những gì đẹp là những gì vui mắt
Liệu còn ai với tôi chẳng đồng tình
Và nếu không thì hãy nhìn đôi mắt
Mắt tình yêu nhìn mù quáng, chênh vênh.

Có lẽ thế. Mắt yêu nhìn diệu vợi
Vì mắt yêu che bởi suối lệ nhoà
Nên ngay cả mặt trời kia cũng tối
Khi bầu trời che kín bởi mây mưa.

Tình ranh ma lấy nước mắt làm mưa
Để xua đi trong mắt đầy tội lỗi.


149
Canst thou O cruel, say I love thee not,
  When I against my self with thee partake?
  Do I not think on thee when I forgot
  Am of my self, all-tyrant, for thy sake?

  Who hateth thee that I do call my friend,
  On whom frown'st thou that I do fawn upon,
  Nay if thou lour'st on me do I not spend
  Revenge upon my self with present moan?

  What merit do I in my self respect,
  That is so proud thy service to despise,
  When all my best doth worship thy defect,
  Commanded by the motion of thine eyes?

    But love hate on for now I know thy mind,
    Those that can see thou lov'st, and I am blind.

Sao lại nói rằng anh chẳng yêu em
Em vẫn biết anh vì em đấy chứ?
Khi bên em anh quên đi tất cả
Anh quên mình chỉ nhớ mỗi mình em.

Chẳng lẽ anh thương những người em ghét?
Chẳng lẽ anh yêu những kẻ em thù?
Cả những khi nhỡ làm em cáu tiết
Vẫn nhủ lòng anh trách tại mình ngu.

Anh định tìm can đảm và danh dự
Để thôi đi sự thờ phụng mê say
Nhưng lại nghĩ khi trên đời còn có
ánh mắt nhìn cho anh được cuồng say.

Trong thù hận của em anh biết rõ:
Anh mịt mù mà em yêu sáng tỏ.


152
In loving thee thou know'st I am forsworn,
  But thou art twice forsworn to me love swearing,
  In act thy bed-vow broke and new faith torn,
  In vowing new hate after new love bearing:

  But why of two oaths' breach do I accuse thee,
  When I break twenty? I am perjured most,
  For all my vows are oaths but to misuse thee:
  And all my honest faith in thee is lost.

  For I have sworn deep oaths of thy deep kindness:
  Oaths of thy love, thy truth, thy constancy,
  And to enlighten thee gave eyes to blindness,
  Or made them swear against the thing they see.

    For I have sworn thee fair: more perjured I,
    To swear against the truth so foul a be.

Anh vẫn biết rằng tình anh lầm lỗi
Nhưng yêu anh em có tội hơn nhiều
Trong tình nghĩa vợ chồng em gian dối
Đem hận thù em đổi lấy tình yêu.

Nhưng mà anh trách gì em gian dối
Khi đi trách em thay đổi hai lần
Anh tự thú rằng anh còn có lỗi
Chẳng hai lần mà gấp chục lần hơn.

Đã bao lần với em anh đã nói
Rằng tình em mãi say đắm, ngọt ngào
Qua ánh mắt ta nhìn nhau đắm đuối
Thì lỗi lầm anh còn thấy làm sao?

Anh thề rằng em xinh đẹp biết bao
Nhưng thực ra là lòng anh nói dối.


153
Cupid laid by his brand and fell asleep,
  A maid of Dian's this advantage found,
  And his love-kindling fire did quickly steep
  In a cold valley-fountain of that ground:

  Which borrowed from this holy fire of Love,
  A dateless lively heat still to endure,
  And grew a seeting bath which yet men prove,
  Against strange maladies a sovereign cure:

  But at my mistress' eye Love's brand new-fired,
  The boy for trial needs would touch my breast,
  I sick withal the help of bath desired,
  And thither hied a sad distempered guest.

    But found no cure, the bath for my help lies,
    Where Cupid got new fire; my mistress' eyes.
 
Thần ái tình ngủ say quên ngọn đuốc
Để tiên cô tinh nghịch đến gần kề
Đem ngọn lửa dìm nhanh vào dòng nước
Mạch nước nguồn lạnh lẽo chốn sơn khê.

Từ ngọn lửa của tình yêu thần thánh
Mạch nước kia thành suối nóng muôn đời
Khắp thiên hạ người đồn nhau tìm đến
Nước trở nên thuốc chữa bệnh cho người.

Nhưng với tôi thần tình yêu – Cupid.
Ngọn lửa từ đôi mắt của người yêu
Thần đem thắp vào con tim tội nghiệp
Tôi tìm về dòng nước chữa cơn đau.

Nhưng thuốc chữa lành bệnh tôi lại ở
Trong đôi mắt thần ái tình thắp lửa.


154
The little Love-god lying once asleep,
  Laid by his side his heart-inflaming brand,
  Whilst many nymphs that vowed chaste life to keep,
  Came tripping by, but in her maiden hand,

  The fairest votary took up that fire,
  Which many legions of true hearts had warmed,
  And so the general of hot desire,
  Was sleeping by a virgin hand disarmed.

  This brand she quenched in a cool well by,
  Which from Love's fire took heat perpetual,
  Growing a bath and healthful remedy,
  For men discased, but I my mistress' thrall,

    Came there for cure and this by that I prove,
    Love's fire heats water, water cools not love.
 
Có một dạo thần tình yêu mê ngủ
Đã bỏ quên ngọn đuốc của ái tình
Những tiên nữ như bầy chim quần tụ
Sát đến gần ngọn lửa cánh tay xinh.

Người đẹp nhất đưa tay cầm ngọn đuốc
Đã từng gây bao đau khổ cho mình
Đem khát khao nàng dìm vào dòng nước
Ngọn lửa tình dập bởi cánh tay xinh.

Và dòng nước đã trở thành nóng bỏng
Đã chữa cho khỏi bệnh biết bao người
Tôi đã đến dòng nước này để tắm
Nhưng vì yêu nên không khỏi nữa rồi.

Tình làm cho dòng nước nóng lên nhiều
Nhưng nước không làm nguội được tình yêu.

Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh