Luận về cuộc sống:"Cuộc sống có phải như chúng ta vẫn nghĩ ???"
YêuThơ 26.11.2007 23:12:21 (permalink)
Cuộc sống có phải như chúng ta vẫn nghĩ ???
 

Tia sáng cuối cùng chiếu xuyên qua cửa sổ cũng đã tắt, thế là một ngày đã trôi qua với bao nhiêu là cảm xúc: buồn, chán, vui, tức, thất vọng, tiếc nuối, … Tôi tự hỏi sao những cảm xúc tiêu cực lại nhiều thế nhỉ? Có phải chăng tại ta tiêu cực nên mới thấy nó tiêu cực hay tại cuộc đời này quá bất công với ta? Bây giờ có phải là thời phong kiến dột nát ấy nữa đâu! Nhưng quả thật, dù bây giờ có là thời đại gì đi chăng nữa, cuộc sống của chúng ta cũng chẳng bao giờ tốt đẹp như ta tưởng.
Với một con người yêu Toán, ghét Văn, thích viết Văn, thích làm Toán, luôn nhìn đời theo hướng tiêu cực, bi quan như tôi thì đời là thế đấy. Ta không bao giờ nói lên được hết những mặt tiêu cực của nó.

            Một ngày nọ, bình minh dâng lên bắt đầu một cuộc sống mới, một ngày mới với biết bao nhiêu hoài bão, ước mơ đẹp. Từng tia nắng ấy chiếu xuyên qua khe cửa đánh thức tôi dậy như muốn lôi kéo tôi vào cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Tôi vui vẻ bước đi theo nắng, đón nhận sự ấm áp của nó. Nó chiếu sáng khắp mọi nơi, nó như dẫn tôi đến những nơi mà tôi chưa bao giờ tới, nó thắp sáng cả thế giới tri thức của tôi, nó cho tôi biết những thứ mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được biết. Rồi tôi vô tình gặp gió, gió đem mùi hương thơm nồng nàn đến tôi như điểm thêm cho cuộc sống mới này nhiều màu sắc rực rỡ. Gió còn cuốn tôi bay lên bầu trời, nơi tôi gọi đó là khung trời tuổi thơ của riêng mình. Trên ấy tôi thấy được rất nhiều thứ, tôi thấy được những cánh đồng bát ngát, những sơn nguyên hùng vĩ, những ngọn núi cao ngất trời, những cánh rừng bạt ngàn,… Đi cùng với gió, gió đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện hay trong cuộc sống. Từ những chuyện nhỏ nhặt nhất đến những thứ lớn lao gió đều kể tôi nghe, tôi như được mở rộng tầm mắt của mình về thế giới xung quanh. Rồi gió đố tôi:
            _ Còn một thứ rất quý giá của con người mà tôi chưa kể cho bạn nghe, đố bạn đó là thứ gì ?
            _ Chúng ta đã đi vượt qua bao nhiêu con sông, bao nhiêu đỉnh núi cao vời vời, bao nhiêu cánh rừng bạt ngàn, vượt qua bao nhiêu đại dương mênh mông, sâu thẳm, ta đã thấy hết mọi thứ trên đời, liệu còn có thứ mà tôi chưa biết chăng? – Tôi bất ngờ hỏi.
            _ Đúng!-Gió khẳng định. Còn một thứ rất quý báu, rất quan trọng trong mỗi con người mà bạn chưa biết đấy.
            _ Thôi, rắc rối quá, tôi chịu, bạn nói thẳng ra luôn đi! – Tôi nóng ruột thúc gió.
            _ Được rồi, thứ đấy chính là “Tình cảm”. – Gió ôn tồn đáp.
            _ Ồ! Tình cảm à? Đó là thứ gì thế? Sao tôi chưa hề thấy bao giờ? Nó nằm ở đâu vậy? Có xa lắm không? Liệu tôi có thể có được nó không?... – Tôi bất ngờ hỏi gió một cách hối hả.
            _ Bạn thật ngây thơ! Tình cảm không có ở đâu xa hết, nó chỉ nằm trong trái tim của mỗi chúng ta đấy thôi. – Gió mím cười.
            Tôi im lặng một hồi lâu ra vẻ không hiểu. Thấy vậy, gió đưa tôi đến một gia đình nông dân nọ. Gia đình ấy trông có vẻ rất đầm ấm và hạnh phúc, mặc dù chỉ có hai mẹ con, nhưng trông họ rất thương yêu nhau. Gió bảo tôi đấy là tình cảm “Mẫu tử”. Một lát sau, người con trai đi đến trường, nơi mà anh chàng ấy nhận được sự thương yêu, chăm sóc và dạy bảo từ các thầy cô. Gió bảo tôi đấy là tình cảm “Thầy trò”. Trong ngôi trường ấy, chàng ta còn chơi đùa với rất nhiều bạn bè và cũng có một người bạn thân. Gió bảo tôi đấy là tình cảm “Bạn bè”. Rồi gió còn đưa tôi đến nhiều nơi khác nhau, nơi mà thứ gọi là “Tình cảm” ấy sinh sôi nảy nở, đơm hoa, kết trái. Tôi nhận thấy rằng cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ làm sao! Gió còn nói với tôi rằng: “Trong cuộc sống này còn rất nhiều loại tình cảm mà bạn chưa biết được, những tình cảm tôi vừa giới thiệu chỉ là một số tình cảm nổi bật thôi, nếu muốn biết nhiều hơn, bạn phải thực sự từng trải mới cảm nhận sâu sắc được.”. Nói rồi gió đưa tôi trở về lại với nắng, người bạn đã đưa tôi vào cuộc sống này để tôi tiếp tục bước đi trên chính đôi chân của mình.

            Nhưng thật không giờ, chỉ ngay sau khi tôi bước xuống mặt đất, những đám mây đen từ đâu bay đến vây kín cả bầu trời cướp đi bạn nắng của tôi đi mất. Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, mưa từ từ lớn dần, đối với một người vừa chập chững bước vào đời như tôi thì việc tìm một nơi để trú là một việc thật là khó khăn. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua. ! Thì ra là bạn gió, tôi bất ngờ, sung sướng la lên và chạy theo nhưng bạn ấy lại nhìn tôi với một cặp mắt thật lạnh lùng như nhìn một người không quen biết rồi bay mất. Tôi bị chôn chân tại chỗ như người mất hồn, nói không nên lời, tôi khụy chân xuống, ngã gục và ngất đi. Nhưng trước khi ngất đi hoàn toàn, hình như tôi nghe thấy một tiếng nói vọng lại từ đằng xa: “Đấy mới chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới, hãy cố lên vượt qua nhé!”.
            Một lát sau, tôi choàng tỉnh dậy, thấy mình vẫn nằm ngay chỗ cũ, nhưng bây giờ mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng hơn rất nhiều. Tôi bước những bước chân đầu tiên trên con đường mà tôi đã từng nghe gió nói đấy là “Đường đời”. Nhìn về phía chân trời xa thẳm, tôi lấy làm nản chí bởi vì tại sao Đường đời lại dài như thế? Khi đi, tôi sẽ gặp được những gì? Liệu nó có hạnh phúc, hay toàn đau khổ? Liệu nó có tươi đẹp như lúc trước gió và nắng đã kể tôi nghe?... Hàng ngàn, hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi về Đường đời mặc dù tôi biết chỉ khi nào ta đi, ta mới cảm nhận hết.
            Bước trên con đường, tôi nhớ lại những lời của gió đã nói, tôi cố gắng kiếm cho mình một người bạn thân cùng nhau sát cánh, bên cạnh để chia sẽ buồn, vui trong suốt quãng Đường đời. Nhưng không những mọi cố gắng, hy vọng đều vô ích mà tôi còn bị đáp trả lại bằng những ánh mắt khinh bỉ, xa lánh của nhiều người mà tôi hoàn toàn không hề biết vì sao. Nhìn mọi người xung quanh, ai cũng có bạn, có những niềm hạnh phúc riêng của họ, tôi cảm thấy thật ghen tức, rồi tôi lại cảm nhận được sự bất công của đời đối với tôi. Đường đời thật buồn chán, tôi như muốn chấm dứt tại đây nhưng không biết động lực nào đã giúp tôi giữ vững được suy nghĩ : “Hãy tin tưởng vào những tia hy vọng, cứ đi tiếp tục, rồi ta sẽ tìm thấy những thứ mà chúng ta muốn” để rồi đi tiếp. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thầm trách nắng đã mang tôi vào cuộc sống này, trách gió vì đã nói dối tôi về những điều hạnh phúc, những tình cảm trong cuộc sống, mọi thứ đã làm tôi thật sự thất vọng.

Rồi một ngày thật là dài cũng kết thúc, tôi sực nhớ lại câu nói: “Đấy mới chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới, hãy cố lên vượt qua nhé”. Đúng! Đấy chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi, Đường đời còn dài lắm, người ta nói Vạn sự khởi đầu nan mà! Tôi suy nghĩ nhưng trong lòng vẫn còn nơm nớp lo sợ, thế nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đi trong những nỗi hoài nghi về cuộc đời…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2007 23:16:48 bởi YêuThơ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9