Viên Nhật - THIÊN ĐƯỜNG VÔ LỐI
Viên Nhật 27.11.2007 18:55:36 (permalink)
THIÊN ĐƯỜNG VÔ LỐI

Phần mở đầu
THIÊN THẦN VÀ THỎ

Thiên Thần và Thỏ là hai cô bé sinh cùng năm Canh Ngọ 1990.
Thiên Thần ra đời trong một cái bọc, cổ bị quấn tràng hoa. Bác sĩ phải nhanh tay xé bọc và gỡ tràng hoa cho bé thở. Thiên thần chỉ nặng có 2,8 ký. Nhưng khi bác sĩ vỗ đít thì khóc váng hết cả phòng hộ sinh. Bác sĩ cười:
­- Cô bé đẻ bọc điều này gào khiếp quá!
Thiên thần sinh ra với mớ tóc tơ hoe hoe.
Thỏ ra đời với cân nặng 2,9 ký. Thỏ sinh ra với cái đầu rất ít tóc, nói quá đáng một chút là bé trọc tít.
Ngay từ bé, cả hai đều xinh.
Thiên thần có đôi mắt nâu tròn, cái mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ hơi dầy, đầy biểu cảm.
Thỏ có đôi mắt dài, hàng mi dày đen bóng và hai cái đồng tiền ở hai bên má.
* * *
Có lẽ vì nhỏ con, Thiên Thần mới 8 tháng thì đã biết đi, bỏ qua giai đoạn biết bò và nói như khướu. Thậm chí còn biết đối đáp lại người lớn.
Khi Thiên Thần lên 3, có một hôm khá khuya, Thiên Thần cùng tôi về ngang chợ Nhật Tảo. Nhìn cái chợ ban đêm tối om, hàng sạp buồn tênh, bé nói:
- Ô kìa, chợ ngủ rồi sao?
Tôi cười:
- Phải rồi. Chợ ngủ mất rồi!
- Dạ. Mới có 9 giờ tối thôi mà!
- Ừ!
Cả nhà ai cũng bận đi làm, thế là Thiên Thần bị cho đi nhà trẻ. Ngày nào Thiên Thần cũng rất thích dậy sớm, thay quần áo đẹp để ra đường.
Nhưng cứ vừa thấy cái cổng trường là bé gào khóc thật kinh khủng. Hồi mới đẻ, bé đã gào hết hồn bác sĩ kia mà!
Nhiệm vụ của tôi là mỗi sáng, đưa Thiên Thần đi học trước, rồi mới đi làm. Nghe Thiên Thần gào thật là nẫu ruột, nhưng làm sao mà mang bé theo cùng được?
Cả ngày, lúc nào tôi cũng nghe văng vẳng tiếng bé gào khóc trong tai. Chẳng lạ mà ngày nào tôi cũng tranh thủ cúp về sớm để đón Thiên Thần. Nhìn bé đúng nghĩa là tròn như hột mít, lon ton chạy chơi trong vườn trò chơi ở nhà trẻ, cả người đều toát lên chữ VUI, thật là dễ chịu.
Thiên Thần tuy tròn, nhưng vì nhỏ con nên bị xếp vào hàng bé, lùn trong lớp. Buổi liên hoan cuối năm, tôi đưa bé đi học hơi muộn. Các bạn bé đã ngồi vào chỗ và không có cái ghế trống nào. Một bé trai đã nhích người, nhường nửa cái ghế cho Thiên Thần ngồi ké.
Bé ngồi với nửa cái mông, mắt ngó nghiêng qua một bên, ra cái vẻ bất cần. Mông bé thì cứ dăm phút lại nhích một cái. Nhích mấy lần thì anh chàng tốt tính, cho bạn ngồi nhờ, bay luôn xuống đất, dộng mông xuống nền gạch bông cái bịch. Thế là chàng khóc váng lên một cách tức tưởi. Ai đỡ cũng không chịu đứng lên.
Thiên Thần tỉnh bơ ngồi ngay ngắn trên ghế, làm như chuyện chẳng liên quan tới mình. Ở đằng sau, tôi khẽ ho lên. Thiên Thần nghe tiếng liền quay lại. Thấy tôi trố mắt nhìn bé và chỉ về bạn bị té, bé liền cười nhe hết cả răng ra và đứng dậy, lại đỡ bạn lên.
Bấy giờ, chàng nhóc mới chịu nín. Cô giáo đem một cái ghế nữa ra, chàng nhóc liền kê sát bên Thiên Thần và ngồi xuống, cười rất tươi. Trời ơi! Mới có 3 tuổi mà đã biết mê gái rồi?! Hổng biết có thiệt không nữa!
* * *
Hồi Thỏ mới sinh, người nhỏ xương, trông cũng tròn trịa lắm. Nhưng hổng hiểu sao, càng nuôi, càng ốm. Năm Thỏ 3 tuổi thì gầy nhom, cái đầu trở nên to so với người. Mỗi lần nhìn Thỏ chạy, bụng tôi cứ hồi hộp, lo bé té ngã ra đất.
Thỏ thì gần 2 tuổi mới biết đi và biết nói cùng lúc. Thỏ không hay nói, chỉ hay cười, khoe hai cái đồng tiền rất duyên hai bên má.
Tôi thường chở Thiên Thần đến nhà Thỏ chơi. Lần nào, Thỏ cũng đòi chở Thỏ một vòng trên cái xe Babeta.
Bọn nhóc thường không thích ngồi sau, chỉ thích ngồi hoặc đứng phía trước xe máy mà thôi.
Tôi rất ngán chở Thỏ vì bé không chịu vịn vào tay lái, cứ ngữa người tựa vào tôi và tay thì để trên đùi tôi. Trông bé mềm như bún, chực chờ lăn xuống đường mỗi khi tôi phải thắng gấp và thả chân xuống đất.
Trong khi Thiên Thần ngồi sau, trong cái ghế thiết kế cho trẻ em thì ôm chặt cứng. Khổ nỗi là Thỏ không chịu ngồi trên ghế đó, chỉ muốn giành chỗ đứng phía trước với Thiên Thần. Lần nào, Thiên Thần cũng nhường chỗ đứng rất yêu thích của bé cho bạn.
Vì thế, tôi phải kềm tay lái. Tuy chỉ chở hai nhóc đi có mấy vòng, quanh quanh trong hẽm, tôi mệt bã hết cả người như cả ngày làm phu khuân vác trên cảng.
* * *
Năm Thiên Thần và Thỏ vào lớp 1 thì đã có nhiều khác biệt.
Tóc Thiên Thần nâu đen, hợp với đôi mắt nâu chứa đầy sự vui vẻ và nghịch ngầm.
Tóc Thỏ đen bóng, rủ ngang vai, hợp với đôi mắt đen, ẩn dưới rèm mi dày, thăm thẳm vẻ buồn.
* * *
Mỗi sáng, trước nhà Thỏ có gia đình người móc rác ngủ nhờ ở hàng hiên và chỉ dậy khi Thỏ đi học. Thỏ không thích dậy sớm nên ngày nào cũng khóc nhè, không chịu đi học.
Vở diễn Khóc Nhè khiến mẹ Thỏ bực. Một hôm, mẹ Thỏ nói:
- Thôi, từ nay, cho Thỏ ở nhà, không đi học nữa. Nhưng chẳng ai nuôi đứa lười. Một là Thỏ đi học, mẹ nuôi. Hai là mẹ mua cho Thỏ một cái bao, một cái móc, mỗi ngày, đeo bao đi móc rác, tự nuôi mình đi. Chọn thế nào?
Thỏ tưởng tượng cảnh mình lê lết với cái bao to, đen sì, mặt mày nhem nhuốc, lang thang khắp các ngõ ngách trong xóm để móc rác, tự nhiên tủi thân, càng khóc dữ. Rồi Thỏ vừa quẹt mũi, vừa leo lên xe cho mẹ chở đi học. Từ ngày ấy, Thỏ không bao giờ khóc nhè mỗi sáng nữa và học thì rất giỏi.
* * *
Thiên Thần rất thích đi học vì ở trường có nhiều bạn.
Thiên Thần học rất giỏi các môn tự nhiên, nhưng các môn xã hội thì quá tệ. Các bài làm văn của Thiên Thần kinh dị đến nỗi, thà không đọc còn hơn! Đó là hậu quả của việc không chịu đọc sách. Thiên Thần chỉ thích đọc truyện tranh, xem phim hoạt hình và cười khanh khách.
Năm lớp 8, Thiên Thần mê game HUGO trên truyền hình, đòi gọi điện tham gia. Mẹ cho phép gọi 10 lần, không được thì thôi. Thiên Thần chỉ gọi đến lần thứ ba thì được chọn. Tuy nhiên, do điện thoại nhà là loại hiện số nên khi Thiên Thần chơi qua vòng 3 thì nút liệt, không chơi được. Chàng HUGO của Thiên Thần bị đè bẹp dúm trong đường hầm và bảng điểm toàn 0. Đã buồn, Thiên Thần còn bị một khán giả xem trò chơi trên truyền hình, theo số điện thoại gọi đến, rủa cho tội chơi NGU. Thế là Thiên Thần khóc như mưa, không có cách nào an ủi nổi.
Hôm sau, Thiên Thần vào lớp, các bạn vây quanh vừa trêu Thiên Thần “giỏi” quá, vòng 3 đoạt Tứ Quý 0, vừa hỏi Thiên Thần bí quyết để giành quyền được chọn tham gia trò chơi. Thiên Thần có bí quyết gì đâu, chỉ ăn may thôi.
Năm Thiên Thần học lớp 9, thấy báo Hoa Học trò tổ chức cuộc thi Người Đẹp Qua Ảnh, bèn rút tiền thưởng lần chơi HUGO đi chụp hình, gởi dự thi. Đậu 2 vòng, tới vòng chung kết thì rớt.
* * *
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2007 19:30:33 bởi Viên Nhật >
#1
    Viên Nhật 08.12.2007 22:46:05 (permalink)
    THIÊN ĐƯỜNG VÔ LỐI
    Phần Ngoại Truyện


    *Chuyện kể rằng: Có một cô bé nhà nghèo. Mới 6 tuổi đã bị cha mẹ cho đi ở đợ. Tiếng là làm bạn với con nhà chủ, thực chất phải thức khuya, dậy sớm, quét dọn nhà cửa. Trẻ con vụng về, cô bé bị chưởi mắng tối ngày. Đêm đêm, từ trong cái hốc dưới chân cầu thang, cô bé lắng nghe tiếng con chủ nũng nịu, tiếng ông bà chủ ngọt ngào, yêu thương với con, dỗ dành con từng miếng ăn. Đối với cô bé, nếu cha mẹ cũng trở nên giàu có, bé và các em, có đứa còn chưa biết đi, cũng nằm trong vòng tay yêu thương như thế, thì đó chính là Thiên Đường.
    *Chuyện kể rằng: Có một cô bé bán vé số, ngày nào cũng ngồi hàng tiếng ở sân UBND phường X. Nơi đó, giáp với cửa sổ của dãy phòng học của trường tiểu học A. Với một cây bút chì và cuốn vở, cô bé cũng học như các học sinh trong lớp. Nhưng vé số còn quá nhiều, cô bé phải đi bán. Những bước chân lưu luyến, nhìn cái lớp học ồn ào, vui vẻ, cô bé nghĩ: Một ngày nào đó, nếu mình cũng là một trong số các bạn, thì đó chính là Thiên Đường.
    *Chuyện kể rằng: 15 năm trước, có một cô gái xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Cô thường nói: Khi nào mình mua được một chiếc xe HonDa, một cái computer, mình sẽ không mơ ước gì nữa.
    5 năm sau, cô gái đã hai lần đổi xe và bấy giờ, đã mua một chiếc Dream II mới cứng của Thái. Computer thì không thèm xài loại second hand, vừa đổi loại mới khui thùng. Bây giờ, cô lại có mơ ước mới: Bao giờ mua một cái xe tay ga hàng nhập, một cái Laptop và một cái Alô có thể chụp hình, xem vidéo, kiêm luôn máy ghi âm thì cô sẽ không mơ ước gì nữa.
    5 năm nữa đi qua. Những cái cô gái từng mơ ước đã trở thành quá khứ vì cô đã có cả. Và tất nhiên, cô lại có những mơ ước nữa. Lần nào, cô cũng kết thúc bằng đoạn: Sẽ không mơ ước gì nữa. Cứ như là khi cô có nó, giờ phút đó là giờ phút của Thiên Đường.
    Cô gái quả thật rất giỏi. Hầu hết cái gì cô muốn, đều có thể thực hiện được. Nhưng cô không mấy khi vui vẻ. Lúc nào cô cũng cố gắng để kiếm thật nhiều tiền, mua những ước mơ của cô. Cô chưa bao giờ biết đủ. Cô cho rằng: Con người ta phải mơ và mơ từng giai đoạn. Không có tham vọng, không có mục đích thì chỉ giống như sống tạm ở đời mà thôi. Chỉ mong sao, có một lúc nào đó trong đời, cô biết đủ, để có thể nghỉ ngơi và nhìn quanh mà cười hạnh phúc.
    *Con gái hỏi: Vì sao lại nói: THIÊN ĐƯỜNG VÔ LỐI?
    *Thiên Đường ở đâu? Thật ra, Thiên Đường là sản phẩm của giấc mơ, giúp người ta có những giây phút quên đi những đau buồn, khó nhọc, những dối lừa, xấu xa… . Càng tìm lối đến Thiên đường, con người càng gặp nhiều đau khổ, vì đó là những con người thích sự cầu toàn. Thiên Đường ở trong chính ngôi nhà chúng ta, trong tình yêu thương của gia đình. Thiên Đường ở trong tình bạn chân thành, trong tình yêu chân thật… Ở bất cứ nơi đâu, dù bạn là ai, chỉ cần bạn thấy vui vẻ, hạnh phúc, thế giới quanh bạn khi đó, chính là Thiên Đường. Thiên Đường nằm trong trái tim biết mình đang hạnh phúc, sao phải đi tìm?
    .....................................................
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2007 19:19:14 bởi Viên Nhật >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9