thơ songthhương
THĂM MẸ MỘT CHIỀU
từ viễn xứ, gởi hồn say nhịp gió
trở về quê thăm bờ lúa nương khoai
con sóng nào đã trôi dạt đời trai ?
giòng sông nhỏ lục bình xuôi biển rộng
rồi từ đó nuôi hận thù trong cuộc sống
ViệtNam ơi, tóc trắng quyện buồn thương
mỏi mắt trông nhau mãi tận ngàn phương
mầu nhiệm ấy nhen dần như đóm lửa
thả hồn theo cơn gió lùa ngọn cỏ
mượn hoàng hôn thân gầy Mẹ cận kề
mùi đất phèn thơm, manh áo vải mân mê
xao xuyến quá Mẹ ơi, xao xuyến quá
bao năm ngỡ luyện rèn nên sỏi đá
chút hương quê ngào ngạt nhói con tim
viễn xứ buồn, thăm Mẹ một chiều êm
cơn gió rít, tự hào xô tỉnh giấc
Songthhương
RA PARK có tuổi, năng đi bộ mỗi ngày thể dục nhẹ nhàng sang lắm thay đậu xe có chỗ “cho người bệnh” Cảnh Sát quen, thân, chào vẩy tay đường dốc quanh co theo lối vô cây cao bóng mát người lô nhô kiểng xinh, tươi tốt quanh bờ cỏ rùa, vịt, ung dung tắm dưới hồ thanh thản tâm tư, chẳng sử cầu ăn, mặc, bây giờ chẳng nệ câu có người trên chiếc xe lăn nữa tập nói, tập đi, tập gải đầu trẻ vốn qua rồi, già tái lại chẳng sai, kinh kệ, chẳng hề sai có mấy ai ngờ, thân bảy thước bây giờ “một bước” cậy nhờ ai? Songthương
NIỀM RIÊNG
rừng xưa nắng vẫn ghé thăm
lá vàng thiêm thiếp
mộng nằm chờ ai
suối len rốc rách bên tai
sơn khê mấy nẽo
gót giầy mấy phiên
đường xưa nặng nỗi niềm riêng
chim VànhKhuyên hót
giao duyên giọng kèn
“xứng đôi” nên chịu bẽ bàng
rưng rưng phiến đá
thời gian mỏi mòn
bao năm lệ nóng hồn hoang
then cài cửa đóng
trang hoàng “thủy chung” Songthhuong
TƠ TRỜI
Xòe tay hứng hạt mưa sa
Vỡ tan theo tiếng buồn xa vọng về *
nghiêng mình tìm gió trên đê
gió xua hờn giỗi
câu thề vỡ tung
đưa tay nhặt nắm đất bùn
bùn khô nứt rạng
mưa phùn lưa thưa
nơi đây tình tự xứ dừa
màu tim trống vắng
rào thưa đổi dời
bâng khuâng ngắm sợi tơ trời
thầm vay nước mắt khóc đời ... bể dâu
songthhuong
MÀU KỶ NIỆM nắng tàn, mưa rớt, hạt tơ vương,,, xua áng mây trôi, gió cuốn … thhương hỏi em còn thắm duyên trên má ? hay thả hồn ru bướm cuối vườn em ơi, qua mấy độ đông về anh ở phương trời dạ ủ ê giọt nước ngoài hiên xoi mỏm đá mòn hoa thơm lá, đậm câu thề hoa bưởi du dương làn gió rũ em buồn tan tát bởi hoang vu ngây thơ hoa khế giao mùi nhớ nay vẫn còn nguyên trước gió sầu? duyên lỡ, đôi nơi, sầu vạn kiếp ôm tình tội nghiệp ngẩn ngơ say trông đâi chim trổ tuồng âu yếm phím ngà nao nức đợi so dây em hãy nâng niu sợi nắng tàn dệt vầng thơ thắm chuyển mây sang nắn nót trang thơ màu kỷ niệm cho nồng hương tóc lộng xuân hoan Songthhương
HẸN
say sóng tình
quên giữ gìn ... điệu ái
lỡ xa nhau thân mãi vướng u sầu
dòng máu yêu đương
chim lìa tổ ...
... lo âu
bơi ngược sóng
bìm bịp mong mỏi mắt
ánh tà dương
đã phai rồi nhan sắc
vương miện nào ???
chùm hoa ẩn trong sao
diều lên cao theo gió lọng căng, nhào
thân cỏ dại chỉ hoài nuôi dĩ vãng
người xưa ơi vắng nhau đời ngao ngán
cúi thhương, buồn lai láng ước tương lai
vét son môi in trán hẹn ngày mai
gom hy vọng bình minh
ngày con lớn
Songthhương
Trích đoạn: songthhuong
CHÚ CHIM SÂU
chung quanh không có một loài sâu
khiến chủ nhân Ông khỏi phải s ầu
bởi người bạn quí năng chăm sóc
trước, dỗi hờn
sau, mến thhương nhau
Songthhương
CÙNG EM vườn cũ bây giờ nhiều ớt, lắm sâu nắng tỏa thơm hương, hoa lá tươi màu mây trắng lững lờ ong mơ, bướm ngắm em ở nơi nào? yên ấm ? khổ đau ??? Songthhương
GIỮ MÃI ... ngàn năm
làm sao níu lại được thời gian
ngắm ánh hoàng hôn trải mộng vàng
mây tím dịu dàng pha ruộng lúa,
pha màu áo lụa,
khói lam ... tan
gót nhỏ, bùn trơn, nặng chiếc gàu
tưới trầu, mau bám lấy thân cau
sông rạch quanh co, xuồng thuận lái
câu hò êm ái giọng thanh tao
ôi, nhớ làm sao vạt nắng chiều
phập phồng trông đợi bóng thân yêu
gió cuốn tưng tiu tà áo mỏng
tóc thề buông thỏng, chặn ngang eo
bụi đỏ tham lam vướng gót giầy
khoan thai quần lảnh, nón trên tay
muốn níu thời gian nầy mãi tận,
tận lòng ưu ái gởi về ai
muốn ép trong thơ tình ấp ủ
dẫu thời gian cũ đã bay vù !!!
thân lỡ lang thang đời viễn xứ
LạcHồng, xin giữ mãi ... thiên thu
songthhương
HOA DẠI giữa hoang sơ ai cắm bờ hoa dại thân mọc bên đàng tư thái ... cao sang ngày chịu nắng chang đêm hưởng mộng thiên đàng soi trăng sáng, khoe mình cùng tinh tú không than oán, không hận thù ấp ủ dẫu gót chân giầy xéo đến bao lần hoa vẫn âm thầm chóng chọi gian truân yêu hoang dả, tự thân, tô đời thêm thắm hoa dại trót thương kiếp người mê đắm ôi, đóa hoa hồng, xinh đẹp lắm nhiều gai songthhuong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2008 06:07:40 bởi songthhuong >
BỆNH GOUT (bệnh Thống Phong) hôm nay gần đến giổ Ba ngậm ngùi, thương nhớ ngày qua chẳng còn bởi con chữ hiếu chưa tròn thân trai dầu giãi, nước non nặng lòng Ba mang chứng bệnh “thống phong” * đau xương, nhức khớp, con, lòng xót xa lang thang xa cách quê nhà bây giờ nghĩ lại, thhương Ba … nghẹn ngào di truyền, Ba bệnh … con theo quê ta ngày ấy thuốc “đau” chẳng nhiều Ba ơi hồn đó tiêu diêu thấu lòng con trẻ chịu nhiều … khổ tâm ngày xưa con đã lỗi lầm đã chưa tận sức quan tâm đến Người nên giờ ray rức khôn nguôi làm sao ấm được nụ cười, hở Ba ??? songthhương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 05:41:11 bởi songthhuong >
BẠN HIỀN
khơi cho bếp lửa thêm hồng
ngoài kia mưa đổ lệ lòng tuôn rơi
bên song có tiếng chân người
phải thời bạn quí vào chơi đỡ buồn
niềm đau xa cội cách nguồn
sẳn nghiên sẳn bút, sẳn hồn cô đơn
sao còn tính toán thiệt hơn
bạn hiền khan hiếm tủi hờn mênh mông
songthhương
NHỮNG CÁI BUỒN
cái xẽo con con nó chắn đường
bạn, mười một tuổi, có tên Hương
em lên chín tuổi, thường qua lại
hai đứa chơi thân, học một trường
nó bự, nhưng mà chẳng mấy khôn
em tuy nhỏ xíu, lém như chồn
mỗi ngày khắn khít đeo nhau lắm
nên cảnh nhà quê cũng đở buồn
trông hè, chị ở Mỏ Cày ... ra
nhà Ngoại thêm người vui lắm nha
chanh chua em đuổi xua bạn cũ
nó hờn, nhưng cũng lén nhìn qua
thấ́m thoát vui qua, tới tựu trường
chị Hai xếp đặt để lên đường
cái bụng của em rầu muốn chết
làm sao tả hết chuyện ... yêu thương
hổng có con Hương ở xóm nầy
em biết cùng ai kể lể đây
buồn ôi kinh khủng, buồn kinh khủng
cho đến muôn đời, dạ vẫn lây
chờ tới năm sau chị mới về
hiên ngang, em đuổi bạn nhà quê
mỗi độ hè sang Hương buồn lắm
tựu trường hai đứa mới ... hả hê
ăn tết mình vô chung với Nội
bỏ nhà PhướcLý, Ngoại mình ên
Cái Quao kẹo bánh nhiều ghê lắm
bây giờ, em thấy nhớ con Hương
ăn tết nhà đông, chợ cũng đông
sao em áy náy ở trong lòng
hổng biết con Hương chơi với Ngoại?
hay là, để Ngoại mắt buồn trông
songthhương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2008 17:08:43 bởi Huyền Băng >
DẠ HƯƠNG
thương, quá khứ khô gầy
thắm, tình yêu khúc ruột
gió đêm lùa rét buốt trêu cợt khối tình xanh
đem lịch sử hiền lành
ghi chép lời trong sáng
nét diệu huyền duyên dáng mi mắt đọng u hoài
nhung nhớ những điều hay
hận thù mây lấp kín hóa chuyển đời toan tín
chấm dứt nỗi khổ đau như mạch nước nằm sâu đợi ngày thay đổi mới DạHương chờ đêm tối lãng mạn tỏa hương yêu yêu non nước tiu đìu bạo quyền mau mở dạ thương dân nghèo vất vả chịu ức hiếp triền miên DạHương lắm ưu phiền hận thù không thách thức dùng chút hương thiết thực cho thế giới thơm lây để tâm sự phơi bầy giữa nhân quyền, tội ác songthhương
THÂN BỆNH (chuyện vỉa hè) thân mang chứng bệnh lạ kỳ chính tả đã dốt cứ lì mê thơ thơ tuôn viết vội tranh giờ đọc ào ào kiểu mơ mơ màng màng giây lâu đọc lại ... ngỡ ngàng ối trời, cái chữ nằm ngang “dĩa hè” dốt chi, dốt giữ vậy nè !!!!! kiểu nầy, độn thổ, chém vè mới xong có ai làm ơn, chỉ giùm không ? chửa cái “thân bệnh” đèo bồng mê thơ thấy lỗi thì chỉnh, xin chớ làm ngơ kẻo mai ngó lại vườn thơ rác đầy Songthhương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 03:40:58 bởi songthhuong >
LÒNG AI lòng ai con nước lớn, ròng
ánh trăng tròn, khuyết tuần hoàn ... tự nhiên
lòng ta muôn thuở còn nguyên
em sang bên ấy
có phiền … nhớ thôn?
ở đây cứ mỗi hoàng hôn
gió quê gợi nhớ, tim buồn hắt hiu
em ơi, gió lọng muôn chiều
chim Quyên nhớ bậu,,,
buồn hiu hắt buồn
songthương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2008 20:30:45 bởi songthhuong >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: