thơ songthhương
Nỗi Lòng “Tiểu Thư” Trên vỉa hè, Mẹ ngồi cho con bú Đôi bàn chân nứt nẻ dấu thay “giày” SàiGòn nắng, không tàng cây để trú Miên man buồn, sữa cạn mấy ngày nay Căn nhà củ bóng người khoe áo đẹp Tiếng chổi tre, cô tớ gỏ như xua Lót tờ báo cho gian sơn nhỏ hẹp Nhờ xích lô che bớt nắng hanh trưa Con nhỏ bé với làn da bỏng nắng Tuổi thanh xuân Mẹ trót trả cho đời Ông Bà Ngoại trĩu buồn nơi đất vắng Ngủ yên rồi, mai mỉa lắm ... con ơi Giữa phố thị, với tay gầy - tuổi dại Mẹ bồng con rách nát mảnh tương lai Canh cơm thừa lặng nhìn ... tim bốc cháy Con lớn lên, mang hộ nỗi đau nầy songthhương
Chào Thu
thoảng nghe chút điệu ân tình làn heo may củ ... cựa mình ... vươn vai
một thời yêu dấu trao ai
một thời ngây dại cứ hoài trong tim
chiều xưa cánh nhạn mong tìm
chút hương tơ đẫm dáng đêm ngọt ngào
má xinh, phơn phớt hoa đào
tóc thơm, ngan ngát thanh tao sợi tình
trêu chi cho lá lung linh
soi chi, cho sáng bóng hình trăng thưa
đã xa xôi - cõi gió mưa
hãy đưa tay vẫy cho vừa hơi trinh vẳng reo chút điệu ân tình chờ thu, ta gởi cho mình ... nhớ nhung songthhương 1o/16/o8
Vào Thu Vào thu chân vấp lá vàng Xui ta nhớ những nhẹ nhàng gót xưa Áo dài ướt bởi cơn mưa Gió thu man mát - trời trưa phố buồn Tình thu xuyên lá khơi men Môi hôn kết nụ, gió len phập phồng Cầm tay ngại lắm ... người trông Mắt đưa say đắm chuyền trong ... khối tình Lỡ chưa phải nợ ba sinh Nên giờ, thu cứ riêng mình tiếc thhương Lá rơi lấp cả mặt đường Người ơi có thấu tuyết sương ươm sầu songthhương 1o/18/o8
Vỡ Hạt Sương ...
Hạt sương tợ ánh sao Đọng đầy trên cánh tím Hoa Khế màu kỷ niệm Tình ngơ ngác thanh tao Ước chi đừng có thhương đau Ước chi vạt nắng đừng trêu lắm sầu Giận hờn bỏ đàng sau Tuổi hồng lên tiếng hót Hoa tím cài lên tóc Đôi tim thắp ... lửa nồng Van em chớ vội theo chồng Để anh công toại về trong kiệu vàng Hoàng hôn rũ bên đàng Lời thề xưa đã héo Đường tơ giăng khác nẽo Dáng ai áo lụa hồng Cung đàn rộn rã bên sông Sương trong đã vỡ lệ lòng thắm môi songthhương 1o/23.08
Nói với Quê Hương
Quê Hương hỡi, dẫu thân ngoài vạn dặm
Mà tim ta thăm thẳm nỗi niềm riêng
Áng mây chiều đưa chim tìm tổ ấm
Lòng khát khao say đắm ... mái tranh hiền
Chân ta bước chốn nguy nga hoành tráng
Hồn miên man vọng tưởng những xa xăm
Có tự do, có cuộc đời sáng lạng
Mà sao tim cứ rỉ máu âm thầm
Nuôi hy vọng một ngày không xa lắm
Ta cùng Em ngồi tính chuyện trăm năm
Quê hương đó, dẫu thân chìm vực thẳm
Mảnh hồn hoang vẫn say đắm vì Em
songthhương 10/27/08
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2008 10:45:09 bởi songthhuong >
Mưa Từ Đâu Kéo Về Đây? Đèn lồng xuyên chấn-song thưa Ngoài hiên lất phất cơn mưa đầu mùa Giọt ngân như tiếng lòng khua Giọt buồn len lén Giọt xua đêm dài Mưa từ đâu - Mưa tới đây? Lang thang khắp nẽo dạn dầy gió sương Mưa rơi tí tách canh trường Chao ôi, mưa có xót thương thân nầy Bơ vơ từ tuổi mười hai Người mua kẻ bán chuyền tay lắm người Sự thường âu cũng do trời Nghĩ chi cho lắm đổi dời được đâu Hai mươi ... trĩu nặng ... u sầu Nhớ thhương đất Mẹ hằn sâu khối tình Khách ơi lòng có bất bình? Có thầm xót dạ khúc quanh mịt mùng Sắc hương hoa khó tranh cùng Ai ngờ mệnh bạc giữa vùng gió mưa Đèn lồng xuyên chấn-song thưa Ngoài kia lất phất cơn mưa đầu mùa songthhương
Lìa Cành Ôi thắm thoát mấy mùa thu xa xứ Heo may về mang thhương nhớ dâng cao Lá bâng khuâng chờ thu chuyển sắc màu Trong hơi gió chút tình trao ... năm cũ Trong hương gió tóc mây luồn áo ngủ Da thịt nào man mác cả trời thu Cây sứ Ngọc Lan trước ngõ ... hiền từ Khung cửa sổ dáng ai ngồi quyến rũ Như quyền thoại của bao vì tinh tú Như Vành Khuyên ríu rít gọi lao xao Nắng thủy tinh quấn quít quyện vào nhau Giòng suối ngọt rì rào bên khe vắng Qua mấy mùa thu ta đã thầm giận nắng Sao không dịu dàng êm ấm mãi trời xuân Hè chói chang chi cho hoa phượng đỏ sân trường Cho ly biệt viết đầy trang lưu bút Rồi nắng trốn cho thu buồn thôi thúc Lá vàng rơi ngập lối vướng chân ai Mùa đông sang hiu hắt nỗi u hoài Mang giá rét phủ dầy tim lạnh buốt Ôi thắm thoát mấy mùa xa đất nước Cổng trường kia còn áo trắng tung bay Lối đi về tan học nón cầm tay Hay móng đỏ, mắt xanh quần áo hở Hoa sứ Ngọc Lan vẫn dịu hiền bỡ ngỡ Hay đã lạc loài mãi tận phía trời xa Bình minh ơi, trả nắng đẹp lại cho ta Cho thửa ruộng nẩy sinh mầm lúa mới Songthhương Nov/o1/o8
HY VỌNG Lòng phơi phới, niềm ước mơ không thiếu Vừng Thái Dương đang rọi chiếu tim mình Đám phi lao đùa theo gió cung nghinh Trời trong sáng cảnh bình minh rợp nắng Đồng một điệu vạn con tim ... nín lặng Chẳng ai cười, ai khóc ... ngỡ ngàng thôi Hạnh phúc nầy mơ tưởng đã muôn đời Xen mái tóc, làn da nhăn, tay gậy chóng Nay xếp áo, tùng trúc vươn nhựa sống Trước mắt bên tai mai vinh hiển nước nhà Thoát cảnh đói nghèo thôi lệ nhỏ xót xa Thôi đau đớn thêm vững lòng ... hy vọng Nhưng lịch sử đà trải qua lắm bận Ngoài với trong đều lắm kẻ gian tà Trái tim người chất chứa mộng xa hoa Xem máu chảy thịt rơi như chiếc lá ............ songthhương
Đại hồng thủy Đại hồng thủy nước ngập mênh mông Đất HàNội biến thành sông mất rồi Suốt hai ngày, lượng mưa rơi Gây bao thống khổ ... xuống đời dân đen Ôi, cơn nước lũ kinh hoàng Nặng nề bậc nhất trong hàng chục năm Mực nước “ngập úng” ,,, “ngập chìm” Máy bơm không xuể Phải đành khoanh tay songthhương
Đẹp Vầng Trăng Em còn nhớ một chiều mưa gió nổi Lạnh lùng xuyên áo mỏng thấm vai gầy Anh lặng đếm từng nhịp môi mấp máy Yêu em từ giây phút ấy .... em ơi Chuyện tình mình như thuyền, nước chơi vơi Chợt đến chợt đi khoang chở đầy ... lưu luyến Từ xa bến, xuôi dòng vươn sóng biển Khoảng trời mông mây gió chập chùng trôi Gió nào khơi cám dỗ ngập hồn côi Trong cơn lốc nghe ấm tình dân tộc Hơi sương lạnh, bông biển hiền ... bật khóc Hơi sương mờ, tâm lắng mạch sầu vương Giữa mênh mông phù hư nấc đoạn trường Vung lệ nóng cố pha dòng biển mặn Em dáng nhỏ mập mờ trong tĩnh lặng Quê hương từ giây phút đó ... dâng cao Yêu em từ thế gian chan ánh đạo Đẹp vầng trăng trong sáng dạo vườn thơ songthhương
Ngủ Đi Em
à ơi em ngủ thật rồi
bình yên giấc điệp, đời thôi khổ sầu
vết thương kia dẫu hằn sâu
cõi nầy ô trọc biển dâu ... là thường
thoạt trông thảng thốt đau thương
nghẹn ngào thân xác giữa đường bụi hoang
tương lai cùng dệt tơ vàng
bình minh chưa ánh đã tan sương mù
gió chưa cất giọng vi vu
đêm hàn huyên chuyện trăng thu chưa tàn
bây giờ rũ rượi bên đàng
buông đôi cánh mỏng lời than chẳng cần
ừ thôi đừng có giật mình
đừng nên ngoảnh lại để tình vấn vương
ngủ đi một giấc bình thường
hẹn phương trời ấy nghê thường tấu chung
songthhương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2008 04:12:16 bởi songthhuong >
Khúc Lạc Loài Ta vẫn cùng Ai nỗi khóc cười Quê hương biền biệt ngút phương trời Mỗi năm thu gởi vàng theo lá Là mảnh hồn vang ... khúc lạc loài Ai bảo mưa về gieo tang tóc Đong niềm thống khổ ngập quê ta Phong ba đưa nhánh cây xa gốc Vào chốn rừng hoang ... với điêu ngoa songthhương
Sương Giăng Hương hoa thơm ngát bên đường Ừ thôi em hãy treo buồn mái hiên Thoáng qua đừng ngắm ... tơ vương Vầng trăng nào cũng gió sương che mờ Hương nồng ai để trang thơ Sắc hồng ai nở ngó lơ cho đành Thuyền tình đi giữa mong manh Men tình say đắm để dành ... sương giăng Songthhương
Đón Gió ... Mừng Xuân Ai ơi, bão dữ đã trôi qua Thôn xóm bình yên ấm mái nhà Ngoài sân hoa sẽ vươn đầy lối Tươi thắm Mẹ cười mắt hướng xa Vườn sau ong bướm đang vui lượn Chiếc lá nghiêng mình che cánh hoa Tim reo rộn rã lời vui sướng Đón gió hôn lên tóc mượt mà Cảnh vật như hòa một giấc xinh Thẹn thùng em hỏi nắng lung linh Có phải sau mưa trời lại sáng??? Hoa lá thơm nồng đẹp cảnh xuân songthhương
Thuyền Ơiiii,,, Mây Xám ... Có Trôi Khoang thuyền chở bao niềm hy vọng ... hứa Ứớt làn mi chan chứa lệ lòng rơi Đời ngược xuôi trong cõi mộng chơi vơi Dang sóng biển giữa trời se hạnh phúc Nương lối tỏ với trăng ngà cao vút Cổ vươn dài ta sẽ hỏi mấy vì sao Cửa thiền nào chẳng lưu luyến thương đau Quê hương nhỏ với cội nguồn khốn khổ Vầng mây xám chập chùng ôm đất tổ Đời hợp tan thương nhớ lắm VN Nghiệt ngã bây giờ cho mơ ước xa xăm Dù kỷ niệm có âm thầm ... biến đổi Con thuyền hỡi, khi thuyền sang đất mới Chốn trời xa cuộc sống có đảo điên Hy vọng ngày sau mây điểm sắc diệu huyền Vòm mây xám cuốn qua miền ... dĩ vãng Songthhương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: