Bóng Trăng Bóng Tre
Bóng Dáng Thiên Thần
Quý mến tặng những thấy thuốc những người
trong ngành y có lương tâm và nhiệt tình.
Nhân ngày thầy thuốc Việt Nam
Bình minh xuân ngập nắng
Những thiên thần áo trắng
Đó đây trong dưỡng đường
Một màu trắng yêu thương
Khoác lên người nhân đức
Có trái tim nhân ái
Đôi bàn tay dịu hiền
Tấm lòng luôn rông trải
Xoa dịu nỗi khổ đời
Nỗi khổ đau kiêp người
Lòng ghi khắc những lời
Thề cung Hyppocrates
Với truyền thống dân tộc
Y đức thật thâm sâu
Từ Lãn Ông, Tuệ Tỉnh
Trong tình yêu nhiệm màu
Đã kết thành y thuật
Nối kết khắp Lục châu
Bơi thuyền vào bể khổ
Cứu bao nỗi đau đời
Thắm tình người "Từ mẫu"
Một lý tưởng tuyệt vời
Chỉ có ở nơi người
Mang nặng lòng trắc ẩn
Mong trọn chừ "Tâm, Nhân"
Cao quý thây màu plouse trắng
Bóng dáng những thiên thần.
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2010 10:58:33 bởi nghinhnguyen >
Bến Phù Sa
Bến xưa thiên hạ bắc cầu
Em sang sông đến làm dâu nhà ngươì
Gió bay áo lụa trên câu
Mười hai bến nước cạn sâu ai dò
Em là thiếu nữ ngây thơ
Cây cầu lỡ nhịp ai chờ ai mong
Bến xưa đò đợi sang sông
Anh nghe tình khúc mêng mông xa mờ
Bến xưa ai đợi ai chờ
Em thân phận gái bây giờ vu qui
Lắng buồn tiếng sáo Trương Chi
Mưa ngâu tháng bảy buồn đi qua hồn
Thuyền neo sóng vỗ bập bồng
Nghìn năm nước với bến sông hẹn hò
Cây cầu đã thế chuyến đò
Thuyền buồn gác mái trên gò cây đa
Anh về bến cũ phù sa
Tìm viên ngói bễ lia qua chân cầu
Gió nồm ve vuốt biền dâu
Lăn tăn con sóng bạc đầu dòng sông..
Nghinh Nguyên
Giọt buồn bến cũ
Bến phù sa...biết ai mong...
Anh thì hoài vọng trong lòng...vậy thôi.
Sợ người khác bắc cầu rồi.
Nên anh lặng lẽ buông xuôi mái chèo....
Mặc cho thiên hạ cưới cheo.
Mười hai bến nước...em neo đậu thuyền...
Còn mình lỡ nhịp cầu duyên
Tìm viên ngói bể muộn phiền lia đi...
Nhìn em mặc áo vu qui.
Anh chờ tiếng sáo Trương Chi đượm buồn.
Bến phù sa gió lạnh hồn
Cho anh thao thức...Ai còn nhớ ai...?
Bổng trầm tiếng sáo bên tai.
Không che được tiếng thở dài người ơi!
Bến phù sa...nước vẫn trôi...
Buâng khuâng kỷ niệm đắng môi...Giọt buồn!
Kiev03/03/2010-TG
*)Thông cảm cho em có chút việc đi thành phố xa máy ngàynên hôm nay mới hoạ được.
Mắt Em
Tim tôi là cánh chim hoang
Mắt em là bể trời ngàn mây bay
Mắt em là ánh trăng đầy
Là bao mộng đẹp đám say đợi chờ
Là nghìn cung nhạc tứ thơ
Tim tôi vỗ cánh bên bờ mắt em
NN
Như vì sao sáng trong đêm.
Như tia nắng ấm bên thềm ngày đông.
Mắt em...hồ nước thu trong.
Nhìn vào đôi mắt thấu lòng dạ nhau.
Khi buồn chất chứa tủi sầu.
Long lanh đáy mắt dòng châu trực trào...
Khi vui mắt lấp lánh sao.
Tâm hồn trong sáng buồn nào còn vương...?
-TG-11/3/2010
*)Anh Nghinh Nguyên ơi!Bài thơ anh gửi cho em đã lâu hôm nay đọc lại em mới biết...Thứ lỗi cho em vì sự hồi âm muộn màng này nhé.
Nhớ Từ Ánh Mắt
Nhớ ánh mắt em, nhớ xa xôi
Hồn anh như đắm giữa trùng khơi
Yêu em anh lạc vào mộng ảo
Chìm trong thương nhchân trời
Em phương trời xa em có hay
Nỗi nhớ niềm thương cứ đong đầy
Nhớ nhung anh tìm vào giấc mộng
Phương trời Kiev em ngủ say ..
NN 11/3/2010
Đôi mắt người xưa...
Hun hút trời xa cuối chân mây.
Mắt em hoài vọng gửi chốn này.
Xuân đến bao lần còn xa xứ.
Tết về sum họp... mắt chợt cay...
Tha thiết nhớ thương mắt người xưa
Rưng rưng giọt buồn lúc tiễn đưa...
Em mang dấu yêu đi xa mãi.
Sầu đông để lại bán ai mua...?
Anh có hỏi lòng rằng tại sao,
Không dưng lại nhớ người chốn nào
Trong giấc mơ kia...em có thực,
Mà tim bồi hồi nỗi khát khao...?
Dòng đời xuôi ngược với đua chen.
Lạc vào hồn anh mắt nhung huyền.
Kiev nơi xa...buồn viễn xứ.
Em đã nghe thấu anh gọi tên...
Kiev 11/03/2010-TG
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Nhớ Từ Ánh Mắt
Nhớ ánh mắt em, nhớ xa xôi
Hồn anh như đắm giữa trùng khơi
Yêu em anh lạc vào mộng ảo
Chìm trong thương nhchân trời
Em phương trời xa em có hay
Nỗi nhớ niềm thương cứ đong đầy
Nhớ nhung anh tìm vào giấc mộng
Phương trời Kiev em ngủ say ..
NN 11/3/2010
Đôi mắt người xưa...
Hun hút trời xa cuối chân mây.
Mắt em hoài vọng gửi chốn này.
Xuân đến bao lần còn xa xứ.
Tết về sum họp... mắt chợt cay...
Tha thiết nhớ thương mắt người xưa
Rưng rưng giọt buồn lúc tiễn đưa...
Em mang dấu yêu đi xa mãi.
Sầu đông để lại bán ai mua...?
Anh có hỏi lòng rằng tại sao,
Không dưng lại nhớ người chốn nào
Trong giấc mơ kia...em có thực,
Mà tim bồi hồi nỗi khát khao...?
Dòng đời xuôi ngược với đua chen.
Lạc vào hồn anh mắt nhung huyền.
Kiev nơi xa...buồn viễn xứ.
Em đã nghe thấu anh gọi tên...
Kiev 11/03/2010-TG
Nhớ Người Chân Mây
Em đi về cuối chân mây
Tôi buồn trông bóng trăng gấy non xa
Hạ huyền nửa mảnh nguyệt tà
Hương yêu chợt thoảng như là cơn mơ
Tình thơ như giấc mộng hờ
Hồn tôi đâu phải bến bờ dừng chân
Chì mong em ghé một lần
Lòng tôi mang nặng nghĩa ân một đời
Đường trân nghìn dặm xa xôi
Đường tình đi hết cuộc đời chưa qua
Giờ chân mây có sương sa ?
Bên song gợi nhớ lời ca tự tình...
NN
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2010 09:34:57 bởi Huyền Băng >
Nhớ Từ Ánh Mắt
Nhớ ánh mắt em, nhớ xa xôi
Hồn anh như đắm giữa trùng khơi
Yêu em anh lạc vào mộng ảo
Chìm trong thương nhchân trời
Em phương trời xa em có hay
Nỗi nhớ niềm thương cứ đong đầy
Nhớ nhung anh tìm vào giấc mộng
Phương trời Kiev em ngủ say ..
NN 11/3/2010
Đôi mắt người xưa...
Hun hút trời xa cuối chân mây.
Mắt em hoài vọng gửi chốn này.
Xuân đến bao lần còn xa xứ.
Tết về sum họp... mắt chợt cay...
Tha thiết nhớ thương mắt người xưa
Rưng rưng giọt buồn lúc tiễn đưa...
Em mang dấu yêu đi xa mãi.
Sầu đông để lại bán ai mua...?
Anh có hỏi lòng rằng tại sao,
Không dưng lại nhớ người chốn nào
Trong giấc mơ kia...em có thực,
Mà tim bồi hồi nỗi khát khao...?
Dòng đời xuôi ngược với đua chen.
Lạc vào hồn anh mắt nhung huyền.
Kiev nơi xa...buồn viễn xứ.
Em đã nghe thấu anh gọi tên...
Kiev 11/03/2010-TG
Nhớ Người Chân Mây
Em đi về cuối chân mây
Tôi buồn trông bóng trăng gấy non xa
Hạ huyền nửa mảnh nguyệt tà
Hương yêu chợt thoảng như là cơn mơ
Tình thơ như giấc mộng hờ
Hồn tôi đâu phải bến bờ dừng chân
Chì mong em ghé một lần
Lòng tôi mang nặng nghĩa ân một đời
Đường trân nghìn dặm xa xôi
Đường tình đi hết cuộc đời chưa qua
Giờ chân mây có sương sa ?
Bên song gợi nhớ lời ca tự tình...
NN
Trao người niềm vui
Đằng Đông vừa hé bình minh.
Chân trời mây xám vô hình sẽ qua.
Trăng tròn trăng khuyết trăng tà...
Tình thơ sáng mãi trăng ngà người ơi!
Thơ buồn xin gửi cuối trời.
Còn niềm vui đọng trên môi:- nụ cười.
Đường đời vạn nẻo ngược xuôi.
Tình cờ vương vấn mắt người hôm qua...
Chân mây dù có sương sa.
Vững tin ta bước nề hà chuyện chi...
Dẫu đường gấp khúc khó đi.
Câu thơ nối nhịp ngại gì khó khăn.
Anh mong em ghé một lần.
Hồn anh bến đỗ...Tri ân một đời...
Xin đừng nói vậy người ơi!
Thuyền em dừng bến trao người niềm vui.
Kiev 13/3/2010-TG
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Nhớ Từ Ánh Mắt
Nhớ ánh mắt em, nhớ xa xôi
Hồn anh như đắm giữa trùng khơi
Yêu em anh lạc vào mộng ảo
Chìm trong thương nhchân trời
Em phương trời xa em có hay
Nỗi nhớ niềm thương cứ đong đầy
Nhớ nhung anh tìm vào giấc mộng
Phương trời Kiev em ngủ say ..
NN 11/3/2010
Đôi mắt người xưa...
Hun hút trời xa cuối chân mây.
Mắt em hoài vọng gửi chốn này.
Xuân đến bao lần còn xa xứ.
Tết về sum họp... mắt chợt cay...
Tha thiết nhớ thương mắt người xưa
Rưng rưng giọt buồn lúc tiễn đưa...
Em mang dấu yêu đi xa mãi.
Sầu đông để lại bán ai mua...?
Anh có hỏi lòng rằng tại sao,
Không dưng lại nhớ người chốn nào
Trong giấc mơ kia...em có thực,
Mà tim bồi hồi nỗi khát khao...?
Dòng đời xuôi ngược với đua chen.
Lạc vào hồn anh mắt nhung huyền.
Kiev nơi xa...buồn viễn xứ.
Em đã nghe thấu anh gọi tên...
Kiev 11/03/2010-TG
Nhớ Người Chân Mây
Em đi về cuối chân mây
Tôi buồn trông bóng trăng gấy non xa
Hạ huyền nửa mảnh nguyệt tà
Hương yêu chợt thoảng như là cơn mơ
Tình thơ như giấc mộng hờ
Hồn tôi đâu phải bến bờ dừng chân
Chì mong em ghé một lần
Lòng tôi mang nặng nghĩa ân một đời
Đường trân nghìn dặm xa xôi
Đường tình đi hết cuộc đời chưa qua
Giờ chân mây có sương sa ?
Bên song gợi nhớ lời ca tự tình...
NN
Trao người niềm vui
Đằng Đông vừa hé bình minh.
Chân trời mây xám vô hình sẽ qua.
Trăng tròn trăng khuyết trăng tà...
Tình thơ sáng mãi trăng ngà người ơi!
Thơ buồn xin gửi cuối trời.
Còn niềm vui đọng trên môi:- nụ cười.
Đường đời vạn nẻo ngược xuôi.
Tình cờ vương vấn mắt người hôm qua...
Chân mây dù có sương sa.
Vững tin ta bước nề hà chuyện chi...
Dẫu đường gấp khúc khó đi.
Câu thơ nối nhịp ngại gì khó khăn.
Anh mong em ghé một lần.
Hồn anh bến đỗ...Tri ân một đời...
Xin đừng nói vậy người ơi!
Thuyền em dừng bến trao người niềm vui.
Kiev 13/3/2010-TG
Như Chuyến Đò Chiều
Mong em nở một nụ cười
Là tôi như có niềm vui an bình
Biết rằng đơn lẻ chuyện tình
Nhưng bao hoài cảm đã in vào hồn
Đò ngang một chuyến hoàng hôn
Thuyền rời, bến vắng đón cơn mưa chiều
Không là người tình, người yêu...!
Hồn tôi một chuyến đò chiều em qua...!
NN
Như Chuyến Đò Chiều
Mong em nở một nụ cười
Là tôi như có niềm vui an bình
Biết rằng đơn lẻ chuyện tình
Nhưng bao hoài cảm đã in vào hồn
Đò ngang một chuyến hoàng hôn
Thuyền rời, bến vắng đón cơn mưa chiều
Không là người tình, người yêu...!
Hồn tôi một chuyến đò chiều em qua...!
NN
Bến vắng chiều mưa
Bến vắng mưa nặng hạt sa.
Em người viễn khách ngang qua đò chiều.
Biết rằng chẳng phải người yêu
Sao người làm biết bao điều vì nhau...?
Chiều mưa nghiêng những giọt sầu.
Xòe tay em đón để xâu nỗi buồn...
Chuyến đò ngang giữa hoàng hôn
Chở che một mảnh tâm hồn tha hương.
Đò anh nhân ái yêu thương.
Lo em lạc bến nhầm đường ,lại xa...
Mưa còn giăng mắc nhạt nhòa.
Mai đò cập bến khó mà quên nhau...
Kiev 15/03/2010-TG
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Như Chuyến Đò Chiều
Mong em nở một nụ cười
Là tôi như có niềm vui an bình
Biết rằng đơn lẻ chuyện tình
Nhưng bao hoài cảm đã in vào hồn
Đò ngang một chuyến hoàng hôn
Thuyền rời, bến vắng đón cơn mưa chiều
Không là người tình, người yêu...!
Hồn tôi một chuyến đò chiều em qua...!
NN
Bến vắng chiều mưa
Bến vắng mưa nặng hạt sa.
Em người viễn khách ngang qua đò chiều.
Biết rằng chẳng phải người yêu
Sao người làm biết bao điều vì nhau...?
Chiều mưa nghiêng những giọt sầu.
Xòe tay em đón để xâu nỗi buồn...
Chuyến đò ngang giữa hoàng hôn
Chở che một mảnh tâm hồn tha hương.
Đò anh nhân ái yêu thương.
Lo em lạc bến nhầm đường ,lại xa...
Mưa còn giăng mắc nhạt nhòa.
Mai đò cập bến khó mà quên nhau...
Kiev 15/03/2010-TG
Là Trái Cấm
Em như trái mọng vườn chiều
Địa đàng mơ mộng
Thương yêu ngập tràn
Nhẹ lòng(*) trái cấm em mang
Vì yêu anh đã ngỡ ngàng chia đôi
Chừ ta đã phạm tội rồi
Tội chung ta chịu
Chúa Trời còn thương
Dù bao luyến tiếc khu vườn
Tình yêu em mãi vấn vương kiếp trần
NN
(*)- nhẹ dạ
Là Trái Cấm
Em như trái mọng vườn chiều
Địa đàng mơ mộng
Thương yêu ngập tràn
Nhẹ lòng(*) trái cấm em mang
Vì yêu anh đã ngỡ ngàng chia đôi
Chừ ta đã phạm tội rồi
Tội chung ta chịu
Chúa Trời còn thương
Dù bao luyến tiếc khu vườn
Tình yêu em mãi vấn vương kiếp trần
NN
(*)- nhẹ dạ
Xin đừng...
Nẻo đời một kiếp trầm luân.
Vô tình xui khiến bước chân sang nhà...
Sóng lòng vương vấn giao thoa...
Từ khi anh gửi món quà làm quen...
Lá me kỷ niệm trinh nguyên
Xanh niềm hy vọng đượm duyên chúng mình...
Anh gieo cây nghĩa cây tình.
Để giờ kết trái rung rinh đầu cành...
Hương đầu trái chín ngọt lành.
Anh ơi!Mình sẽ để dành ngắm thôi...
Em như đứa trẻ mồ côi
Trái ngon...ao ước... để rồi cất đi...
Đừng nếm trái cấm làm gì...
Chúa mà biết được có khi...họa phiền...
Xin đừng chia nhé...chẳng nên.
Cho em giữ lại vẹn nguyên trái lành...
Kiev 17/03/2010-TG r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2010 09:39:16 bởi Huyền Băng >
quote: Trích đoạn: nghinhnguyen
Bồng Bềnh
Nỗi Nhớ
Người đi có còn nhớ
Kẻ ở mấy khi quên
Giấc mơ về từng đêm
Tên người ta thầm gọi
Từ phương trời xa ngái
Đại dương cách nghìn trùng
Ngọn heo may lạnh lùng
Những cây bàng đứng lã
Lá bay đi muôn ngã
Như tình mình chia xa
Người đi qua đời ta
Để lại đoá hồng hoa
Trên cánh còn gai nhọn
Ta vui lòng nhận đón
Như kỷ vật em trao
Trong chua xót ngọt ngào
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ..
Nghinh Nguyên r
BỒNG BỀNH
NỖI NHỚ
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ
Là năm tháng đi hoang
Là tình yêu lỡ làng
Trôi trên vùng sa mạc
Vóc hình thành phờ phạc
Trái tim nghe buồn tênh
Là một khoảng chênh vênh
Treo trong miền ký ức
Tháng bảy nơi tiềm thức
Là những giọt mưa ngâu
Nặng thêm mối tình sầu
Ở hai đầu xa cách
Người ở xin đừng trách
Vì tội lắm người đi
Tình ấy vẫn khắc ghi
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ
Thuỵ Du
r
Từ Trong Nỗi Nhớ
Cuộc đời sẽ đi qua
Nỗi nhớ còn trong ta
Không bao giờ phai nhạt
Từ lời thơ lục bát
Bài ru tình ngọt ngào
Đưa ta vào chiêm bao
Để tình không trắc trỡ
Dẫu không tròn duyên nợ
Nỗi nhớ vẫn dạt dào
Rồi có một kiếp nào
Ta gặp nhau trong mộng
Chắp cánh vào khoảng trống
Giữa đất trời bao la
Em trong chiếc lều hoa
Bước ra từ nỗi nhớ.
Nghinh Nguyên
GIỌT BUỒN
Thẩn thờ một giấc mơ
Trong nỗi niềm trăn trở
Người - Ta cùng nghe nhớ
Thoáng năm tháng hư vô
Anh giờ ở nơi mô ?
Có nghe nhờ hơi gió
Ở chân trời xa đó
Đang mang mối tình ai
Dẫu tháng rộng năm dài
Đi qua vùng ngan ngát
Hương tình xưa thơm mát
Như hoa cỏ trong tim
Mà ai vẫn đi tìm
Lối mòn về chốn cũ
Nghẹn ngào bao giờ đủ
Trong hoang vắng tình ta
Giữa đất trời bao la
Giọt mưa buồn rơi xuống....
Thuỵ Du
Em Gởi Giọt Buồn
Giọt buồn rơi xuống hiên trưa
Tan trong nỗi nhớ cơn mưa đầu mùa
Tình đời khúc đoạn xót chua
Mới tương ngộ đã qua mùa chia ly
Lối tình ai trải sầu bi
Trôi qua một thuở xuân thì nhớ thương
Mối tình còn mãi vấn vương
Em đi về cuối nẻo đường chân mây
Tương tư năm tháng hao gầy
Bốn mùa thương nhớ vơi đầy đi qua
Trời cao đất rộng bao la
Qua mưa em đã gởi ta giọt buồn...
Nghinh Nguyên
Cho Em
Gửi Lại Sợi Buồn
Giọt buồn
em gửi qua mưa
Đi qua
năm tháng
cho vừa nhớ nhung
Nào mong
hai chữ tương phùng
Chỉ xin
người giữ
mộng chung chúng mình
Dẫu đà
xa cách duyên tình
Nhưng lòng
vẫn mãi
bóng hình xa xưa
Đời sao
ngăn chuyến đò đưa
Để người
về với
nắng mưa cùng người ?
Chân mây
em bước rã rời
Đường xa
vạn dặm
hỡi người có hay ?
Buồn trông
hiu hắt mưa bay
Giọt dài
xin gửi
tình này đến ai
Giọt ngắn
vương lại tóc mai
Cho em
nhớ mãi
hình hài tình yêu
Nhớ anh
ngọn gió đìu hiu
Thổi qua
tim lạnh
chắt chiu sợi buồn....
Thuỵ Du
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2010 09:43:08 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Thuỵ Du
quote:
Trích đoạn: nghinhnguyen
Bồng Bềnh
Nỗi Nhớ
Người đi có còn nhớ
Kẻ ở mấy khi quên
Giấc mơ về từng đêm
Tên người ta thầm gọi
Từ phương trời xa ngái
Đại dương cách nghìn trùng
Ngọn heo may lạnh lùng
Những cây bàng đứng lã
Lá bay đi muôn ngã
Như tình mình chia xa
Người đi qua đời ta
Để lại đoá hồng hoa
Trên cánh còn gai nhọn
Ta vui lòng nhận đón
Như kỷ vật em trao
Trong chua xót ngọt ngào
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ..
Nghinh Nguyên
BỒNG BỀNH
NỖI NHỚ
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ
Là năm tháng đi hoang
Là tình yêu lỡ làng
Trôi trên vùng sa mạc
Vóc hình thành phờ phạc
Trái tim nghe buồn tênh
Là một khoảng chênh vênh
Treo trong miền ký ức
Tháng bảy nơi tiềm thức
Là những giọt mưa ngâu
Nặng thêm mối tình sầu
Ở hai đầu xa cách
Người ở xin đừng trách
Vì tội lắm người đi
Tình ấy vẫn khắc ghi
Bồng bềnh cùng nỗi nhớ
Thuỵ Du
Từ Trong Nỗi Nhớ
Cuộc đời sẽ đi qua
Nỗi nhớ còn trong ta
Không bao giờ phai nhạt
Từ lời thơ lục bát
Bài ru tình ngọt ngào
Đưa ta vào chiêm bao
Để tình không trắc trỡ
Dẫu không tròn duyên nợ
Nỗi nhớ vẫn dạt dào
Rồi có một kiếp nào
Ta gặp nhau trong mộng
Chắp cánh vào khoảng trống
Giữa đất trời bao la
Em trong chiếc lều hoa
Bước ra từ nỗi nhớ.
Nghinh Nguyên
GIỌT BUỒN
Thẩn thờ một giấc mơ
Trong nỗi niềm trăn trở
Người - Ta cùng nghe nhớ
Thoáng năm tháng hư vô
Anh giờ ở nơi mô ?
Có nghe nhờ hơi gió
Ở chân trời xa đó
Đang mang mối tình ai
Dẫu tháng rộng năm dài
Đi qua vùng ngan ngát
Hương tình xưa thơm mát
Như hoa cỏ trong tim
Mà ai vẫn đi tìm
Lối mòn về chốn cũ
Nghẹn ngào bao giờ đủ
Trong hoang vắng tình ta
Giữa đất trời bao la
Giọt mưa buồn rơi xuống....
Thuỵ Du
Em Gởi Giọt Buồn
Giọt buồn rơi xuống hiên trưa
Tan trong nỗi nhớ cơn mưa đầu mùa
Tình đời khúc đoạn xót chua
Mới tương ngộ đã qua mùa chia ly
Lối tình ai trải sầu bi
Trôi qua một thuở xuân thì nhớ thương
Mối tình còn mãi vấn vương
Em đi về cuối nẻo đường chân mây
Tương tư năm tháng hao gầy
Bốn mùa thương nhớ vơi đầy đi qua
Trời cao đất rộng bao la
Qua mưa em đã gởi ta giọt buồn...
Nghinh Nguyên
Cho Em
Gửi Lại Sợi Buồn
Giọt buồn
em gửi qua mưa
Đi qua
năm tháng
cho vừa nhớ nhung
Nào mong
hai chữ tương phùng
Chỉ xin
người giữ
mộng chung chúng mình
Dẫu đà
xa cách duyên tình
Nhưng lòng
vẫn mãi
bóng hình xa xưa
Đời sao
ngăn chuyến đò đưa
Để người
về với
nắng mưa cùng người ?
Chân mây
em bước rã rời
Đường xa
vạn dặm
hỡi người có hay ?
Buồn trông
hiu hắt mưa bay
Giọt dài
xin gửi
tình này đến ai
Giọt ngắn
vương lại tóc mai
Cho em
nhớ mãi
hình hài tình yêu
Nhớ anh
ngọn gió đìu hiu
Thổi qua
tim lạnh
chắt chiu sợi buồn....
Thuỵ Du
Cho Anh
Đón Những Sợi Buồn
Giọt buồn
em gởi trao anh
đã đan thành sợi
trên cành liễu non
Gió xuân
thoáng đã bào mòn
Sợi tơ
giờ đã không còn
tiếng rung
Giọt sương cành liễu đã chùng
tiếng vi vu cũng vào vùng âm ba
Điệu trầm
phiên khúc chia xa
dư âm lắng đọng
chỉ là
nhớ thương
Nghinh Nguyên
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2010 09:48:12 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: nghinhnguyen
Mấy Độ Tàn Thu
Một lần thu nữa chuyển mùa
Tàng cây trút lá, gió đùa vàng bay
Mặt hồ thu thoáng hơi may
Ánh trăng chao động nghiêng say chập chờn
Làn mây mỏng phủ Dinh Sơn
Cầm canh tiếng quốc khóc hờn biệt ly
Thu xưa người đã ra đi
Cơn mưa thu khóc từ ly tàn chiều
Đêm buồn cơn gió hắt hiu
Hồn nghe trống vắng những chiều thu qua
Từ khi tình đã chia xa
Chở bao nhung nhớ thu qua đông về...
Nghinh Nguyên
TRẮNG
MỘT HỒN THU
Trắng hồn thu những tái tê
Từ khi xa cách chiều về bâng khuâng
Nao lòng tiễn biệt cố nhân
Người đi kẻ ở xác thân hao gầy
Ân tình xưa trót đong đầy
Cho nên tàn độ thu này buồn ơi
Heo may làm lá vàng rơi
Thì tim ta cũng tả tơi đếm sầu
Thu buồn bao giọt mưa ngâu
Ta buồn trăng cũng còn đâu mộng vàng
Chỉ còn bao nỗi ngỡ ngàng
Gửi về theo gió lỡ làng duyên tơ....
Quỳnh Hương
Miền Thương Nhớ
Tàn thu vừa tương ngộ
Cuối đông lại chia xa
Thời gian như ngưng đọng
Sâu thẳm trong hồn ta
Rồi mùa đông cũng qua
Mùa xuân về nắng ấm
Vườn xưa ngập sắc hoa
Khúc nhạc tình chan chứa
Đất trời còn độ lượng
Cho thời gian phôi pha
Cuộc hợp tan mây nước
Cho thương nhớ chan hoà
Chuyện ân tình muôn thuở
Cho một kiếp nhân sinh
Cho lữ khách chung tình
Là một miền thương nhớ...
Nghinh Nguyên
Vách
Ngăn Đời
Vẫn là những vách ngăn
Của câu chuyện trăm năm
Vần thơ giờ nặng trĩu
Đớn đau những vết hằn
Mùa Đông của xa xôi
Sầu ly biệt chia đôi
Xuân dẫu tràn nắng ấm
Cũng đã cách ngăn rồi
Bên đây góc cuộc đời
Mây vẫn lặng lờ trôi
Biết đâu lòng chua xót
Làm sao nói nên lời ?
Từ độ mình chia tay
Nỗi đau đớn đong đầy
Trăng thu còn chênh chếch
Bóng muộn ngã về tây....
Chuyện ân tình xa xưa
Giờ cách mấy đò đưa
Chỉ còn miền thương nhớ
Biết tỏ mấy cho vừa ...
Quỳnh Hương
Miền Ký Ức
Bốn mùa thương nhớ cứ trôi qua
Từ độ em rời chốn quê nhà
Từ trong ký ức còn lắng đọng
Làm sao quên được cuộc tình xa
Bao nhiêu ngày tháng đã qua rồi
Chiếc cầu đã gãy, cách ngăn đôi
Nghĩa tình còn mãi trong hoài niệm
Vách ngăn đã làm cuộc chia phôi
Một miền ký ức mãi còn đây
Dẫu rằng tình mình chẳng tròn đầy
Trăm năm vẫn còn trong mộng tưởng
Dẫu rằng xa cách tận chân mây...
Nghinh Nguyên
CHỈ CÒN
LÀ KỶ NIỆM
Vùng trời kỷ niệm giữ trong tay
Xót xa miền ký ức đong đầy
Chân mây xa cách sao vạn dặm ?
Lạnh lòng giây phút có ai hay ?
Ngày đã trãi qua bao tháng năm
Một kiếp nhân sinh lắm thăng trầm
Đời cho hạnh ngộ rồi chia cắt
Góc trời riêng giờ nghe quá xa xăm
Hãy giữ cho em mối tình sầu
Bọt bèo tay trắng với thương đau
Mình em nhỏ lệ buồn phận bạc
Đã trót thôi đành xa cách nhau
Quỳnh Hương

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2010 09:53:45 bởi quynhhuong198 >
Trích đoạn: nghinhnguyen
Cho Anh
Đón Những Sợi Buồn
Giọt buồn
em gởi trao anh
đã đan thành sợi
trên cành liễu non
Gió xuân
thoáng đã bào mòn
Sợi tơ
giờ đã không còn
tiếng rung
Giọt sương cành liễu đã chùng
tiếng vi vu cũng vào vùng âm ba
Điệu trầm
phiên khúc chia xa
dư âm lắng đọng
chỉ là
nhớ thương
Nghinh Nguyên
GIỌT BUỒN
MANG
CẢ TRỜI THƯƠNG
Giọt buồn
em gửi qua mưa
Đong đầy nỗi nhớ xa xưa cho người
Đầu mùa mưa lặng lẽ rơi
Tan trong bong bóng bao lời mỏng manh
Hạt mưa
như sợi chỉ mành
Động hờ sẽ đứt, mộng thành hư không
Gửi anh
một chút tình nồng
Anh hong cho ấm đóa hồng xanh xao
Gửi anh
một chút hư hao
Tim em nhỏ bé, làm sao hở người ?
Để em đến được bên đời
Cho anh đem trút cạn lời yêu thương ?
Cho nên
mình mãi vấn vương
Hai người hai nẻo...tình trường đắng cay
Gửi anh
cả phút giây này
Bao yêu, bao nhớ em xây thành bờ
Gửi người
qua chút tình thơ
Để người chẳng phải đợi chờ cơn mưa...
........................
Thụy Du
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2010 15:56:46 bởi thuydu >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: