cacbac
-
Số bài
:
412
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.10.2007
|
RE: 500 bài thơ Rasul Gamzatov
-
02.12.2007 18:20:27
CON TIM NỔI LOẠN Biết làm sao con tim giờ nổi loạn Chẳng nghe theo ý muốn của em rồi. Tim không chịu phục tùng em, thật chán Em còn không trị được huống hồ tôi. Con tim tôi em cầm như con trẻ Trong tay mình cũng chỉ mới đây thôi Thế mà sao giữ gìn em không thể Em còn không trị được huống hồ tôi. VÌ ANH KHÔNG MUỐN Em có lý: anh giờ thay đổi lắm Đã chẳng còn như những tháng ngày xanh Xưa chia sẻ cùng với em hết những Niềm vui mà tuổi trẻ tặng cho anh. Anh vẫn thế, cho dù anh đã chẳng Chia hết cùng em như buổi ban đầu Chỉ đơn giản bởi vì anh không muốn Chia sẻ cho em toàn những nỗi đau. NHỮNG CÂU TRẢ LỜI Tôi muốn nghe người ta ra câu hỏi Và câu trả lời sẽ là những lời sau: “Có lạnh không?” “Không”. “Có đói không?” “Không”. “Có sợ hãi không?” “Không”. Tôi đi trên mặt đất này thiếu thốn Gặp những con người phiền muộn, ưu tư: “Có lạnh không?” “Vâng”. “Có đói không?” “Vâng”. “Có sợ hãi không?” “Sợ vô cùng”. EM THÀNH BÀ CHỦ Con tim tôi như chiếc bàn ngày hội Trên mặt bàn bia rượu đã rót ra Tôi gọi bạn và bạn tôi đã tới Nhưng còn em, em đến thật bất ngờ. Chúng tôi cùng đứng trước em chăm chú Như đứng trong buổi tiệc thật trang nghiêm Từ người khách em trở thành bà chủ Còn tôi chỉ là người khách của em. ANH MUỐN ĐỨNG BÊN Anh không muốn hát ru em câu hát Để ru em đi vào giấc ngủ say Anh chỉ muốn đứng bên nhìn gương mặt Và đứng yên như thế đến sáng ngày. Một mình anh trong đêm thu dài rộng Anh im lìm giữ yên lặng cho em Như cây gia nghiêng mình trên thung lũng Như trên sông vách đá đứng lặng yên. TRANG ĐIỂM VỚI AI -Người đẹp ơi anh không sao hiểu thấu Có điều gì lo lắng, muộn phiền chăng? -Em muốn đến với người em yêu dấu Nhưng áo quần không đẹp, chẳng có khăn. -Thế còn em, cô bé, sao buồn vậy Khăn mới tinh, váy lấp lánh, sáng ngời? -Em đâu có cần gì khăn với váy Không có chàng em trang điểm với ai. KHÁC VÀ GIỐNG NHAU Nét khác biệt ở các thành phố lớn Những con người, đài kỷ niệm, những ngôi nhà. Còn giống nhau mọi thời gian, mọi chốn Là những sinh viên, con trẻ các nhà thơ. Có phải thế mà tôi luôn gần gũi Cho dù tôi đi khắp chốn, mọi miền Đồng bào của tôi – những đồng hương yêu quí Và những nhà thơ, con trẻ, sinh viên. HAI NGƯỜI Tất cả mọi người đứng dậy chúc mừng tôi Họ vỗ tay mừng tôi thêm phần thưởng. Nhưng tôi không vui, tôi thấy hai người Nhìn vào mắt tôi có điều trách mắng. Họ theo tôi khắp tất cả mọi miền Gương mặt họ và của tôi rất giống Một – ông già sau này tôi trở nên Một – cậu bé là tôi thời xa vắng. GIÁ MÀ Giá mà những con tim ác độc Có thể biến thành tuyết, thành băng Thì hành tinh này từ nam chí bắc Sẽ là mùa đông băng giá vĩnh hằng. Còn giá như lòng tốt của con người Sẽ trở thành một nguồn nước mạch Thì trên trái đất này khắp mọi nơi Một dòng suối trong muôn đời róc rách. QUÊN VÀ NHỚ Tôi giờ đây quên bài hát của mình Dù hôm qua ngỡ rằng quí hơn tất cả Và có thể chỉ sau thêm ngày nữa Bài hát bây giờ đang hát cũng quên. Nhưng có một bài ca in đậm trong tim Là bài hát ru với nỗi buồn của mẹ Bài hát sinh ra từ tình yêu như thế Không bao giờ có thể trở thành quên. VIẾT LẠI TỪ ĐẦU Tôi đã từng đi khắp nơi Đã từng thấy nhiều cuốn sách hoàn hảo Nhưng chính quyển sách đời Là bản nháp, chính xác hơn, bản thảo. Trong sách này có nhiều chương lầm lỡ Có biết bao dòng ác độc, khổ đau! Giá như bản thảo này đem sửa Thì hoá ra phải viết lại từ đầu. ĐÂU TẠI BỞI THIẾU TRĂNG Rằng người mù khắp nơi đều tối Thì điều này đâu tại bởi thiếu trăng Và cánh đồng cũng không hề có lỗi Vì sao nông dân sống nghèo nàn. Rằng mùa đông đi chân trần không dễ Thì giá băng đâu tại bởi ông trời Còn con người sao khổ đau nhiều thế Thử nghĩ xem có phải tại con người. TÔI MONG CHO Lại một con quạ đen đang tìm kiếm Một ngôi nhà không có khói bay lên Như người mang tin chết chóc nguy hiểm Rằng người chủ ngôi nhà đã đến cõi tiên. Tôi mong cho sự đủ đầy, êm ấm Vẻ bình yên, lao động chiếu muôn nhà Cho trên mái nhà quạ không quanh quẩn Cho chim én về làm tổ hát ca. CHIM ĐỦ LÔNG Chim đủ lông sổ lồng bay đi hết Chim vội vàng bay khỏi đất ông cha. Thời bây giờ con người ta cũng chết ở xứ người, nơi không phải sinh ra. Con người sống về miền xa khao khát Cả cuộc đời theo đuổi một ước mơ Thế rồi giống như con chim khi chết Chỉ con tim khi bay bổng nhớ nhà. NHẠI THEO NHAU Ở miền xa, tôi nhớ, có một lần Tôi từng thấy các nhà thơ đem đọ Tài với nhau, họ không tiếc sức mình Ráng nhại theo nhau dù bằng mọi giá. Cuộc tranh luận này tôi không hiểu rõ Nhại theo nhau qủa là ý ngông cuồng. Nhường kẻ mạnh – chẳng có gì xấu hổ Thắng kẻ hèn – không một chút vinh quang. KẺ THÙ CÒN KHÔNG ÍT Ta gọi ngươi là bạn lúc ban đầu Nhưng ngươi là kẻ không hề yêu người khác Rồi ta nghĩ ngươi là kẻ thù lúc sau Ngươi hoá ra là một tên hèn mạt. Nhưng mà ta không khóc, chẳng trách đời Rằng ta và ngươi không còn giao thiệp. Lạy Thánh Ala, đối với ta trên đời Dù thiếu ngươi kẻ thù còn không ít! CHỈ MÌNH TÔI Xin để tôi một mình, tôi xin lạy Tôi giờ đang mệt mỏi bởi đường dài Trên cỏ hoa như áo buốc-ca tôi cởi Những nghĩ suy và mơ ước của tôi. Xin hãy cho tôi đến với mọi người Cho tôi đi – chưa bao giờ tôi nghĩ Rằng thật khủng khiếp khi chỉ mình tôi Với ước mơ, với những điều suy nghĩ. ĐÒI DỌA ĐẠI BÀNG Có một lần, buổi sáng, mẹ hỏi tôi: “Con trai ơi, liệu chiến tranh còn nữa Trong giấc mơ mẹ thấy nước mắt rơi Nghe tiếng động và mẹ đem khóa cửa”. Tôi trả lời: “Mẹ đừng lo tiếng động Trong giấc mơ, đừng phiền muộn, băn khoăn Đấy là tiếng cóc trong hồ nước bẩn Ộp oạp kêu lên đòi doạ đại bàng”. BÀI HÁT MANG THEO Rượu và bánh hãy mang theo cho nhiều Để trên đường còn chia cho bạn Con dao găm thật sắc nhớ mang theo Để đi đường thêm phần yên ổn. Tôi bước ra đường đã từ lâu lắm Nhưng theo mình chỉ bài hát tôi mang Với bạn bè – nó là rượu và bánh Còn với kẻ thù – nó là dao găm. MỘT THÓI THƯỜNG Trong khổ đau ta thường tuôn nước mắt Nhưng nước mắt cầm lại mới khó hơn Ngày tháng qua rồi không khó gì quở trách Nhưng kể ra đúng sự thật khó hơn. Năm tháng đến cùng ta như khách Và rất hay như thế – một thói thường: Ta đón khách, khen hết lời trước mặt Nhưng khách về ta nói xấu sau lưng. CÒN BAO NHIÊU NỮA Nếu ngày là ngọn cây Còn cuộc đời là rừng lớn Bao nhiêu cây bị chặt rồi, bao nhiêu chưa bị đốn Trong một rừng cây? Nếu ngày là con ngựa đua Còn cuộc đời là bầy ngựa Bao nhiêu con chạy rồi, còn bao nhiêu nữa Trong bầy ngựa đua? NĂM THÁNG CỦA TÔI Một bầy chim bay lượn ở trên trời Tôi cố đếm từng con từ mặt đất Hai, ba, bốn, mười, hai mươi, ba mươi… Không đếm hết, đàn chim bay đi mất. Như bầy chim bay, năm tháng của tôi Tôi đếm chúng rồi tiễn về sau núi: Hai, ba, bốn, mười, hai mươi, bốn mươi… Nhưng bầy lớn không thì tôi không hiểu nổi. MÙA ĐÔNG CUỐI CÙNG Từ khi gặp em trên mặt đất này Tuyết dữ dội đã không còn rơi nữa Những bông hoa đã mọc giữa tháng hai Ta tìm ra trong lần đầu gặp gỡ. Suốt quanh năm trong vườn xuân trắng xoá Trên vai ta màu lá táo rụng lên Anh chợt nhớ rằng mùa đông chỉ có Lần cuối cùng trước cuộc gặp đầu tiên. VỘI ĐI ĐÂU “Ê, con mèo, mi chạy đi đâu đấy?” “Tôi chạy vì con chó đuổi theo tôi”. “Thế con chó, ai bắt buộc nhà ngươi?” “Tiếng vó ngựa, tiếng huýt làm tôi chạy”. “Thế con ngựa, vì sao ngươi chỉ chạy?” “Vì trên đầu người kỵ sĩ giơ roi”. “Cả thế kỷ, vội đi đâu, con người?” “Thời gian giục tôi, kêu ầm sau lưng đấy”. VIẾT LÀM CHI Viết làm chi, viết chỉ để làm trò Tôi làm thơ để vui người yêu dấu Nhưng tôi muốn thơ của tôi giúp cho Bạn bè tôi, những người đang chiến đấu. Viết làm chi, viết chỉ để làm trò Với những khách rượu chè say chếnh choáng Nhưng tôi muốn thơ của tôi giúp cho Quê hương tôi, giúp những người lao động.
|