500 bài thơ Rasul Gamzatov
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
cacbac 02.12.2007 19:14:33 (permalink)

 
 
ĐẾ VƯƠNG

“Ông thật đáng là vị chúa tể, đế vương
Khi ông sai khiến những người nô lệ”.
“Nhưng ở nơi không biết cuộc đời nô lệ
Thì chốn này không có những vị đế vương”.


DÒNG CÔI-XU THỨ BA

Chúng giết Makhmut, người ca sĩ – nhà thơ
Sau đó tôi chôn cất nhà thơ – người bố.
Còn mình tôi như dòng Côi-xu thứ ba
Mang nước nguồn về biển Caxpiên tôi đổ.


CƠN ĐÓI CỦA CHIM ƯNG

Trước cuộc đi săn người ta buộc chim ưng
Suốt ba ngày, ba đêm liền nhịn đói.
Với những kẻ tham quyền hành cũng vậy
Đôi mắt rực lên cơn đói của chim ưng.


BẢN CHẤT CON NGƯỜI TA

Tôi thấy rằng: bản chất con người ta
Không chung thuỷ, bởi nơi này, nơi khác
Những cô gái dễ gần chỉ thích hát
Những bài ca mà chẳng có ai ca.


GIÁ MÀ TÔI

Trước cái chết chàng trai thốt lên rằng:
“Chưa một lần làm khổ đau cha mẹ
Cảm ơn số phận vì điều ân huệ…”
Giá mà tôi được nói những lời chàng.


TÔI RẤT ĐỂ Ý


Tôi xin thề trí thông minh không cần
Để biến hai người yêu nhau thành đôi lứa
Nhưng hãy tin rằng tôi rất để ý
Rằng trên đời chẳng có gì khôn hơn.


SẼ PHẢI CÒN BƯỚC XUỐNG

Anh bây giờ người ta đang trọng vọng
Xin đừng quên, bởi đến một khi nào
Theo bậc thang từng dẫn anh lên cao
Có thể anh sẽ phải còn bước xuống.


EM CHẲNG PHẢI TRÁCH ANH

Anh biết rằng: em chẳng phải trách anh
Mà trong anh người khác em quở trách.
Anh biết rằng: em ngợi khen kẻ khác
Ở trong anh em thấy và khen mình.


VÌ SAO

Tôi thuộc lòng tất cả thơ Makhmud
Nhưng mà không sao hiểu được một điều:
Vì sao tình yêu của tôi, vì sao
Khi tôi còn chưa sinh ông biết trước?


NGƯỜI NGOAN ĐẠO

Theo luật lệ: trong một ngày năm lần
Người ngoan đạo phải chăm lo cầu nguyện.
Giá mà tôi – lỗi lầm không tính đến
Không phải năm lần mà là năm trăm.


NHƯ LÁ RỤNG MÙA THU

Trước nhà tôi cây tiêu huyền đang lớn
Nhưng trút lá vàng khi đến mùa thu
Giống như cây, tôi đứng đây kiêu hãnh
Buông những lời như lá rụng mùa thu.


ĐÀN VÀ DAO

Đàn và dao tôi vẫn treo trên tường
Tháng năm trôi, tôi ngỡ là có chuyện:
Dao rời khỏi vỏ – khi tôi ôm đàn
Khi tôi cầm lấy dao - đàn lên tiếng.


CÓ ĐIỀU CHI LẦM LỖI

Họ đe doạ chúng tôi dùng luật rừng
Họ dũng mãnh, khôn ngoan và dữ dội
Tôi ngây thơ với bài hát của mình
Nhưng nghĩ rằng có điều chi lầm lỗi.


CÁC NGƯƠI Ở ĐÂU RỒI

Những con ngựa, các ngươi ở đâu rồi?
Và các ngươi, giờ ở đâu, bài hát?
Không còn nghe tiếng gõ đều móng guốc
Thay vì bài ca – chỉ thấy những lời.


TRĂM TÊN GỌI CHO LẠC ĐÀ

Trăm tên gọi dễ thương cho lạc đà
Bằng tiếng Arập như điều kỳ diệu.
Còn con người khi chửi nhau tuôn ra
Cả nghìn câu rất chi là tục tĩu.


TÔI THÍCH ĐƯỢC THÌ THẦM

Người ta gọi tôi bước lên diễn đàn
Tôi thích được thì thầm trong im lặng
Với cô gái đẹp trẻ trung, e thẹn
Còn hơn gào to ở chốn diễn đàn.


DÙ GÀO THÉT TRĂM LẦN

Dù người ta có gào thét trăm lần
Về con đường tương lai thì tôi vẫn
Đi lên núi – núi đồi toàn trống rỗng
Rồi đi xuống khe – khe tối như bưng.


ĐI XÂY NHÀ TÙ

Tôi trong số những người đi đào đá
Cho người ta xây cung điện nguy nga
Nhưng cung điện không xây, mà người thợ
Đem đá của tôi đi xây nhà tù.


CHỢT NHỚ VỀ EM

Một bài ca khát khao trang giấy trắng
Bút trong tay, tôi viết đã sẵn sàng
Nhưng bỗng nhiên tôi chợt nhớ về em
Và bài hát của tôi thành im lặng.


ĐÂU CŨNG THÀNH VÀNG

Tâm hồn khi khổ đau, khi nhảy nhót
Khi tuyết rơi, khi mưa xối trên đồng
Nhưng cánh đồng nếu gặp mùa tươi tốt
Thì đồng đất đi đâu cũng thành vàng.


THẬT HOÀI CÔNG

Chốn ngục tù chưa một lần từng sống
Mà chỉ từng ngồi trong điện Kremlanh
Nửa cuộc đời ngồi đấy thật hoài công
Tôi đã sống, đã ngồi rất phí uổng.


CÂU HỎI TRONG TỜ KHAI

Câu hỏi trong tờ khai: “Đã từng bị phán xét?”
Tôi phán xét tôi từng phút từng giờ.
Ngày hôm nay xét xử ngày hôm qua
Còn ngày mai xét hôm nay địa ngục.


TÔI MANG THEO Ý NGHĨ

Tôi mang theo ý nghĩ khi lên đèo
Biết làm sao để đi lên tới đỉnh?
Bởi ý nghĩ cứ mỗi ngày một nhiều
Mà sức tôi… thì chỉ còn ít lắm.


Ở ĐÂU HẾT RỒI NGƯỜI KHÔN

Ai làm đứt dây đàn?
Người dại.
Ai tranh cãi với vợ con?
Người dại.
Ai không hoà thuận với láng giềng?
Người dại.
Thì khi đó tôi hỏi:
-Thế ở đâu hết rồi người khôn?


NGHỊ QUYẾT TRÊN TRANG GIẤY

Quan cũ đi, đến thay quan mới
Lại họp hành, luật lệ mới không thôi…
Mặt đất cần nông dân, mưa và mặt trời
Chứ không phải nghị quyết trên trang giấy.


NGHE NHIỀU BÀI PHÁT BIỂU

Tôi trong đời nghe nhiều bài phát biểu
Cơn ngáp dài đành phải lấy tay bưng
Trong khi đó dòng suối hát trong rừng
Và tiếng chim vang lên rất dễ chịu.


HỒI NHỎ VÀ BÂY GIỜ

Hồi nhỏ tôi sợ dây da của bố
Tôi thường trốn vào trong góc thật xa
Hồi còn nhỏ tôi luôn sợ người già
Còn bây giờ lũ trẻ con tôi sợ.


CHỈ GIÀY CÒN LẠI VỚI THỜI GIAN

Anh trai tôi cưới vợ trước chiến tranh
Anh tự hào khoe giày trong đám cưới
Những người khách cũng tự hào giày mới
Chỉ giày bây giờ còn lại với thời gian.


KHÔNG CÓ LỰA CHỌN

Tất cả cử tri cần lựa chọn
Tất cả bầu, tất cả chọn ra.
Daghestan không có lựa chọn
Người là nôi, là mẹ, là cha.


MỘT CÂU HỎI KHÓ

Tôi kể cho người nông dân nghe về điện Kremlanh
Những cung điện, những gian phòng tráng lệ.
Ông hỏi tôi một câu khó vô cùng:
- Ở đó có không người anh em kết nghĩa?


THÌ THẦM MỖI CÁI TÊN EM

Kẻ hành hương mang đến đây con tim
Những lời cầu nguyện chạy trong huyết quản.
Khi ở Mecca anh không cầu nguyện
Mà chỉ thì thầm mỗi cái tên em.


ĐỀU GÌ TRỜI ĐỊNH

Điều gì trời định sẽ đến với anh
Quá khứ đi qua, tương lai sẽ đến
Nhưng chỉ có tình yêu chân chính
Được trời cho tuổi trẻ và vĩnh hằng.


TÌNH YÊU TỰ ĐẾN

Tình yêu tôi không xin: “Chờ một chút!”
Mà tình yêu tự đến rất bất ngờ.
Bài ca cũng không khẩn khoản: “Hãy chờ!”
Mà bài ca tự sinh trong lồng ngực!


TÔI KHÔNG DỐI ĐIỀU NÀY

Sau Stalin tôi không còn sợ ai
Không Khơ-rút-sốp, không những người như thế
Tôi sống bằng chính bản thân mình, thi sĩ
Khác người ta, tôi không dối điều này.


Nếu…

Nếu tất cả con gái của mẹ hành tinh
Đều là những nàng Gioconda tuyệt mỹ
Nếu ta khen hết mọi nhà thi sĩ
Thì từ lâu ta đã quên Puskin.


TÔI ĐÃ TỪNG

Tôi đã từng như con chim Đama nhẹ nhàng
Giờ tuổi già giống như con voi lê bước.
Dù đôi khi con tim vẫn xốn xang
Nhưng đã thành con trâu vẫy vùng trong vũng nước.


ĐƠN THUỐC

Đất nước điêu tàn, người ta kê đơn thuốc
Bảo cách làm sao trị khỏi những bệnh này
Khỏi sợ hãi, cực hình, đớn đau, khổ nhục
Nhưng hiệu thuốc lấy đâu ra những loại thuốc này.


VÌ KHÔNG TRẬT TỰ

Sao người ta nói nhiều? – bởi vì không trật tự
Sao ăn trộm nhiều? – Cũng vì thế mà thôi.
Không trật tự – người chết ở khắp nơi
Tình bị buộc dây cương cũng vì không trật tự.


TÔI BỊ LỪA

Tôi bị lừa nhưng mà không than thở
Chỉ những bài thơ bị lừa dối tôi thương.
Tin cũng dở mà không tin cũng dở
Một câu rủa nguyền cho thời đại dối gian.
 
#16
    cacbac 02.12.2007 19:23:58 (permalink)
     
     
    Thơ khắc trên bia mộ

    Người đang sống muốn làm gì mặc kệ
    Muốn nói gì xin cứ việc nói ra
    Nhưng mà trên bia mộ của ta
    Xin hãy nhìn thôi nhé.

    * * *

    Người nằm đây đã sống hết cuộc đời
    Ông biết gì, sống ở đâu không ai rõ.
    Chỉ rõ một điều: ông là con người
    Khóc khi sinh ra, khi chết thì nức nở.

    * * *

    Ông không từng nổi tiếng là nhà thông thái
    Người dũng cảm ông cũng chẳng phải rồi
    Nhưng hãy cúi chào ông ấy
    Ông từng là một con người.

    * * *

    Người kỵ sĩ trong suốt cuộc đời
    Đã đấu tranh với điều sai sự thật.
    Điều sai trái vẫn sống giữa đời
    Còn kỵ sĩ đã nằm dưới đất.

    * * *

    Người anh hùng hy sinh
    Thằng nhát gan đừng mừng vội
    Súng và dao của mình
    Người anh hùng còn để lại.

    * * *

    Một người nghèo nằm dưới ngọn đồi này
    Ông đã không làm ra bạc tiền nhiều như vậy
    Nhưng bài hát của ông còn hát ở đâu đây
    Và đâu đây còn hát về ông ấy.

    * * *

    Người đợi mùa xuân tới
    Và tuyết tan ra.
    Mùa xuân tới, mùa xuân qua
    Nhưng người không còn biết đợi.

    * * *

    Nơi đây yên nghỉ một anh hùng
    Nhưng lòng dũng cảm vẫn còn đang sống.
    Nơi đây chôn một kẻ nhát gan
    Tính hèn nhát cũng vẫn còn đang sống.

    * * *

    Kẻ phiêu lãng không còn đủ sức…
    Đã chết ở xứ người.
    Kẻ phiêu lãng đã từng yêu tổ quốc
    Cũng như người đấy thôi.

    * * *

    Người đang sống dù số phận có đau buồn
    Hãy nhớ rằng ta nằm đây còn tồi tệ hơn!

    * * *

    Núi đồi ơi ông ấy đã buồn nhớ người
    Ông ấy đã từng ca ngợi người, sông ơi.

    * * *

    Ta đắp đường nhưng có một điều này:
    Mọi con đường đều dẫn ta đến đây.

    * * *

    Người lính chết trên chiến trường
    Người lính hai mươi tuổi.
    Con quạ mổ vào mắt anh
    Con quạ một trăm tuổi.

    * * *

    Cô yêu anh, anh yêu cô
    Hai người khát khao hoà nhập.
    Chỉ nơi này vào cõi hư vô
    Họ hoà với nhau làm một.

    * * *

    Nơi đây yên giấc nghìn thu
    Một người lãng du tám mươi tuổi
    Ông ta tục danh của mình không để lại…
    Có ai biêt ông tên gọi là gì?
    Thế người lãng du này có để lại điều chi?
    Tám trăm điều ước mong đã không thành hiện thực.

    * * *

    Kẻ nằm đây đã sống một cuộc đời
    Như con dao găm trong đêm ngời sáng tỏ
    Nhưng bây giờ dao đã nằm trong vỏ
    Để lần đầu dao được ngủ cho yên.
    Cuộc đời ông ta từng giống cây đàn
    Hát những bài hay, ông là người tốt
    Nhưng bây giờ cây đàn nằm trong hộp
    Được giấu kín vào đây đến muôn đời.

    * * *

    Thơ đề trước cổng, trước cửa

    Người đến đây hãy bước vào và khép cửa này
    Tôi không hỏi người là ai, từ đâu và của ai.

    * * *

    Xin đừng đứng, đừng chờ ai bên cửa
    Hãy ghé vào hoặc là đi khỏi cửa.

    * * *

    Ở đây ngươi tìm ra
    Sự nhẹ nhàng khỏi đau khổ, xót xa
    Khi bước vào là người khách tốt
    Ngươi sẽ là người bạn tốt khi ra.

    * * *

    Cứ gõ cả đêm, cả lúc sáng trời
    Tiếng gõ của khách là bài hát của tôi.

    * * *

    Người đã bước vào nhà
    Đến giờ hãy nhớ ra.
    Ăn uống và ngơi nghỉ
    Phía trước còn đường xa.

    ***

    Dù nhà tôi ở phía bên đồi
    Nhưng bạn hãy đi vòng một chút
    Và bạn hãy nhớ ngó nhìn tôi
    Hỡi người bạn tôi chưa quen biết.

    ***

    Hãy ghé nhà tôi ngày cũng như đêm
    Nhưng anh không đến thì tôi hiểu rằng
    Anh cứ sợ là rồi tôi sau đó
    Có một ngày cũng sẽ đến nhà anh.

    Thơ khắc trên đồng hồ

    Khi các người lên tiếng
    Không nghe thấy tôi
    Khi các người im lặng
    Sẽ nghe thấy tôi.

    * * *

    Chúng tôi êm hơn nước, thấp hơn cỏ hoa đồng nội
    Chúng tôi đi còn các người đi khỏi!

    * * *

    Ta đếm không giục giã
    Ta đi chẳng vội vàng.
    Thế có điều gì nhanh?
    Cuộc đời trôi vội vã!

    * * *

    Người có thể quên chúng tôi
    Nhưng chúng tôi không quên được người.

    * * *

    Nước chảy vào bình:
    Cáp – cáp.
    Tôi làm đầy đời anh:
    Tích – tắc.

    * * *

    Con người ơi sao ầm ĩ, lăng xăng
    Ta cười các anh từ trên tường.

    * * *

    Này anh chàng không gặp may, đừng vội
    Tuôn nước mắt nhiều như suối như sông!
    Chẳng biết ở đây ai người có lỗi
    Nhưng chúng tôi thì không!

    * * *

    Thơ khắc trên dao găm

    Khi cầm dao điều đầu tiên hãy nhớ:
    Chỗ tốt nhất cho dao là bao vỏ.

    * * *

    Để làm chủ dao hãy nhớ điều này
    Đầu bao giờ cũng quan trọng hơn tay.

    * * *

    Dao không phải đàn Zu-na
    Nhưng dao biết hai bài hát:
    Một về cái chết
    Một về thói tự do.

    * * *

    Dao trong tay người dại
    Vội vàng.
    Trong tay nhà thông thái
    Thong dong.

    * * *

    Anh cần dao không phải để
    Đầu hàng.
    Anh tuốt dao ra là để
    Xung phong!

    * * *

    Dao nóng có lúc, có nơi
    Dù dao lạnh như băng giá.
    Dao không sinh ra con nhỏ
    Nhưng làm cho chúng mồ côi.

    * * *

    Nếu tôi cùn và không nhanh
    Anh là chủ, lỗi là tại anh.

    * * *

    Bao giờ tôi cũng thương cho
    Người tôi đã giết.
    Bao giờ tôi cũng căm thù
    Người tôi sẽ giết.

    * * *

    Dao của anh không nghe và không thấy
    Dao đi trượt – coi chừng! Anh khóc đấy.

    * * *

    Thơ khắc trên sừng rượu

    Rượu ai cũng có thể uống
    Nhưng cần biết những điều này:
    Uống khi nào, ở đâu và uống với ai
    Uống vì cái gì và bao nhiêu thì nên uống.

    * * *

    Anh uống để mừng cho sức khoẻ bạn anh
    Nhưng hãy nhớ lo cho sức khoẻ của mình.

    * * *

    Rượu làm ngu đi nhà thông thái
    Tuy vậy, cũng lắm khi ngược lại.

    * * *

    Người uống rượu đã, đang và sẽ còn chết nữa
    Nhưng chẳng lẽ người không uống thì trở thành bất tử?

    * * *

    Rượu không phải nước, hay sữa, hay chè
    Ai không muốn uống đừng ép buộc làm chi.

    * * *

    Uống bao nhiêu – một chút hoặc say sưa
    Nhưng hãy uống sao cho còn nhớ đường về.

    * * *

    Khen cho người biết uống
    Nhưng có lẽ thế này
    Tốt hơn cho cuộc sống
    Là không biết cơn say.

    * * *

    Thơ khắc trên mốc cột đường

    Hãy nhìn về phía trước, cố lên
    Nhưng cũng cần có lúc
    Hãy dừng lại ngoảnh nhìn
    Chặng đường mình đi được.

    * * *

    Từ mọi con đường đều có thể quay về
    Riêng đường đời chỉ có một hướng đi.

    * * *

    Sự chuyển động – đó là phương cách
    Giúp cho con người đi về tới đích.

    * * *

    Chẳng có gì giấu được những con đường
    Nơi đây tiếng cười đã vang và nước mắt đã tuôn.

    * * *

    Mọi con đường – mà trong đời không ít –
    Bắt đầu có vô vàn nhưng kết thúc chỉ một.

    * * *

    Nếu anh muốn cho con đường thêm ngắn
    Hãy đem theo mình bài thơ và người bạn.

    * * *

    Thơ đề trên áo buốc-ca

    Trong cơn giông và trong bão tuyết
    áo là mái nhà, áo là chăn đẹp.

    * * *

    Kẻ đang yêu, áo cũng như nhà thôi
    Ngồi bên nhau áo che cả hai người.

    * * *

    Áo màu đen nhưng không mang hơi ấm
    Cho những ai có tâm hồn đen sẫm.

    Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
    #17
      cacbac 11.08.2008 11:06:01 (permalink)


      THƠ ĐÊ TRƯỚC CỬA

      Hãy ghé nhà tôi - ngày cũng như đêm!
      Nhưng anh không đến thì tôi hiểu rằng:
      Anh cứ sợ là rồi tôi sau đó
      Có một ngày cũng sẽ đến nhà anh.

      #18
        cacbac 09.01.2009 15:42:25 (permalink)


        ANH ĐÀNH PHỤ BẠC
         
        Em hỏi anh không phải lần đầu tiên
        Anh trả lời: anh không hề có lỗi
        Trên đời này có biết bao phụ nữ
        Họ cả ngàn vạn, còn em – một mình.
         
        Em đứng đấy, bàn tay trong lặng lẽ
        Sửa năm chiếc cúc trên áo màu xanh
        Và dấu chấm trên bờ môi thẫm đen
        Như chiếc cúc thứ sáu ai làm vỡ.
         
        Và em lại không nghe ra lời anh
        Câu hỏi vĩnh hằng, hỏi rất nghiêm khắc
        Ai có lỗi, có vô vàn dân tộc
        Và biết bao phụ nữ sống trên trần.
         
        Nhưng tất cả phụ nữ sinh dưới trăng
        Anh đành phụ bạc vì một mình em.
         
        #19
          cacbac 17.11.2010 14:12:18 (permalink)
          HÃY XỬ ANH THEO LUẬT CỦA TÌNH YÊU

          Nếu vì tất cả những gì đã làm
          Vì đã gây cho người yêu đau khổ
          Mà xét xử bằng tòa án thông thường
          Thì có thể, không phải ngồi nhà đá.

           
          Nhưng luật của mình mỗi người đều có
          Và anh không dám đợi sự khoan dung
          Em yêu ạ, hãy đem anh xét xử
          Theo bộ luật riêng dễ hiểu của mình.

           
          Hãy xét xử theo bộ luật của tình
          Hãy xác nhận lỗi lầm trong mọi thứ
          Và để chứng minh tội lỗi của anh
          Gọi về bình minh, hoàng hôn ngày cũ.

           
          Những gì mà ta hạnh phúc một thuở
          Và những gì trong máu em và anh.

           
          *****
          Когда б за все, что совершили мы,
          За горе, что любимым причинили,
          Судом обычным каждого б судили,
          Быть может, избежали б мы тюрьмы.

           
          Но кодекс свой у каждого в груди,
          И снисхождения не смею ждать я.
          И ты меня, любимая, суди
          По собственным законам и понятьям.

           
          Суди меня по кодексу любви,
          Признай во всех деяньях виноватым,
          Чтоб доказать мою вину, зови
          Минувшие рассветы и закаты.

           
          Все, чем мы были счастливы когда-то
          И что еще живет у нас в крови.

           

          THÌ ANH LẠI SỢ

          Em đưa bàn tay cho anh
          Anh sợ giữ trong tay mình
          Anh sợ nếm mùi đau khổ
          Và sao nỡ vội buông nhanh.

           
          Và lại bí mật từ chốn xa xăm
          Về người em duy nhất anh hướng đến
          Anh sợ đôi mắt của em buồn thảm
          Nhưng đôi mắt vui – anh cũng sợ luôn.

           
          Anh sợ, khi suốt buổi chiều, em
          Ngồi một mình, một mình – đơn độc
          Lại sợ nhìn thấy em cùng người khác
          Rồi nghĩ rằng em chẳng thủy chung.

           
          Sợ em không nhìn thấy hết trong anh
          Lại sợ thấy hết không chút nhọc nhằn
          Anh sợ em đi lấy chồng sắp tới
          Lại sợ em không bao giờ lấy chồng.

           
          Anh sợ rằng, đã cẩn trọng quá chừng
          Khi mà anh đem gọi tên em
          Và thấy sợ rằng em lần nữa
          Trở thành một kẻ vô danh.

           
          *****
          Тобой протянутую руку
          Боюсь в ладонях задержать.
          Боюсь, испытывая муку,
          И слишком быстро отпускать.

           
          И вновь тайком из странствий дальних
          К тебе, единственной стремлюсь,
          Боюсь я глаз твоих печальных,
          Но и веселых глаз – боюсь.

           
          Боюсь, когда сидишь весь вечер
          Ты одинешенька - одна
          Боюсь, с другим тебя замечу
          Подумаю что не верна.

           
          Боюсь: не все во мне ты видишь,
          Боюсь: все видишь без труда,
          Боюсь, что скоро замуж выйдешь,
          Боюсь, не выйдешь никогда.

           
          Боюсь я, слишком осторожный,
          Тебя по имени назвать,
          И боязно, что останешься
          Ты безымянною опять.

          #20
            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9