Qua rồi thở ấy lang thang 
   Chừ đây chữ biếng, giáy vàng bao năm 
   Tưởng rằng thôi quá xa xăm 
   Tưởng rằng quá khứ âm thầm lãng quên 
   Biết đâu gác trọ buồn tênh 
   Biết đâu quê cũ gập ghềnh nẻo khuya 
   Biết đâu canh vắng đường về 
    Biết đâu nửa mái tóc thề trăng soi 
   Biết đâu bão cát sóng dồi 
   Biết đâu đổ nát bãi đồi hoang sơ 
   Biết đâu bên ngọn đèn mờ 
   Biết đâu tha thiết hững hờ lòng ta 
   Trường xưa một giấc mơ qua 
   Cũng đành "một kiếp phù hoa bẽ bàng" 
   Cũng đành muôn nẻo quan san 
   Một đôi mắt đẹp ngỡ ngàng lòng nhau 
   Biết đâu thân phận biết đâu 
   Chưa biết nhau, phải lòng nhau bao giờ 
   Quê hương là một con đò 
   Con đò ngang ta hẹn hò cùng qua 
   Thế rồi năm tháng trôi xa 
   Tưởng rằng quên hết nhưng mà đâu đây 
   Mây tan mất bóng, mây bay 
   Mây về mây hợp, trăng chầy, sông trôi 
   Vu san mưa gió đổi dời 
   Nắng về bỗng nhớ dòng đời đi qua 
   Dù đi khắp nẻo quan hà 
   Nghĩ rằng quên, nhưng thật là khó quên    
 
   Đình Thế